Độc Sủng Y Phi


"Lát nữa sẽ có một con chuột lớn đến đây, ngươi biết làm như thế nào rồi chứ?"
Hứa Tiểu Lan vừa dứt lời, thì một bóng đen hướng về phía cửa mà biến mất.

Đến nửa đêm, bên tường ngoài Mẫu Đơn viện, ba bóng đen đứng dựa vào tường nhìn vào căn phòng vẫn đang sáng đèn bên trong.
"Biểu ca, huynh biết phải làm gì phải không?"
Trần Lạc Dương nhìn Hứa Thanh Thanh gật đầu, vẻ mặt hơi đỏ do say rượu, ánh mắt nhìn vào trong Mẫu Đơn viện đầy thèm khát.

Hắn ta nghe Hứa Thanh Thanh sắp xếp xong liền lững thững đi vào trong, nhưng lại không ngờ rằng hắn sắp đụng vào một người rất nguy hiểm.
Hứa Thanh Thanh nhìn theo bóng lưng của nam nhân đó, khóe miệng cong lên rồi dẫn người rời khỏi đó.

Khi nàng ta vừa đi, tán lá khẽ động, một bóng đen từ trên cây hướng về phía nam nhân vừa vào trong Mẫu Đơn viện.

Trần Lạc Dương đưa tay ra định đẩy cửa thì từ đằng sau một vật gì đó đánh mạnh vào gáy hắn khiến cho hắn bất tỉnh.


Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Trần Lạc Dương chợt nghe loáng thoáng giọng trầm khàn của nam nhân vang lên.
"Các chủ, thuộc hạ đã bắt được con chuột lớn mà người nói.

Người định xử lý như thế nào?"
Của phòng mở ra, Hứa Tiểu Lan một thân hắc y, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Lạc Dương nằm dưới đất, ngồi xuống nhét vào miệng hắn ta một viên thuốc rồi bước qua, nói: "Hắn muốn vui vẻ, ta cũng không ngại giúp đỡ."
Cận vệ đó liền hiểu ý đem Trần Lạc Dương vác lên trên vai sau đó theo sau Hứa Tiểu Lan đến Thanh Đằng viện ở bên cạnh.

Ném Trần Lạc Dương xuống trước khuê phòng của Hứa Thanh Thanh, cận vệ đó liền lấy trong người ra khói mê, sau đó ném vào trong.

Chờ cho đến khi người bên trong đã trúng thuốc, hắn liền mang Trần Lạc Dương vào trong.
Trên giường ngủ, Hứa Thanh Thanh vì bị trúng thuốc gương mặt đỏ ửng lên, mồ hôi theo đường nét trên gương mặt mà lăn xuống.

Một tay chống trên giường, một tay kéo ngoại phục xuống cho đến khi chỉ còn cái yếm nhỏ che đi nơi mềm mại.

Lúc này, Hứa Thanh Thanh phát hiện cận vệ của Hứa Tiểu Lan đứng bên cạnh mình, nàng ta liền sợ hãi muốn hô lớn nhưng lại không thể phát ra thành tiếng.

Lùi về sát tường, Hứa Thanh Thanh sợ hãi hai mắt bắt đầu ngấn lệ, nàng ta đưa tay lên ôm trước ngực cố gắng kêu cứu nhưng không thành.
A Chiêu thấy hành động của Hứa Thanh Thanh, đánh mắt hiện lên tia trào phúng.

Hắn vốn không có hứng thú với thân thể của nữ nhân trước mặt này, kể cả khi nàng ta có lột hết đồ nằm lên giường của hắn cũng như vậy.

Mắt thấy Trần Lạc Dương có dấu hiệu tỉnh lại, A Chiêu liền ném Trần Lạc Dương lên trên giường sau đó nhét vào miệng Hứa Thanh Thanh một viên thuốc, lạnh lùng nói:
"Ngày mai tỉnh lại, ngươi hãy quên đi sự hiện diện của ta."
Trên nóc nhà, Hứa Tiểu Lan ngồi nhìn qua cái hố nhỏ ngay trên giường, ánh mắt nàng dán vào hai con người đang quấn quýt lấy nhau ở bên dưới, tay giơ lên để lộ đầu của Tiểu Hắc dưới ánh trăng, khóe miệng cong lên cười:

"Ngươi làm tốt lắm, A Chiêu.

Bây giờ thì, tiếp tục ẩn thân đi."
"Thuộc hạ tuân lệnh." A Chiêu nói rồi nhanh chóng ẩn mình vào trong màn đêm tĩnh mịch.
Hứa Tiểu Lan ngồi nhìn thêm một lát rồi cũng nhanh chóng hướng về phía Dực vương phủ mà đi, bây giờ chuyện mà nàng quan tâm hơn cả chính là tình trạng của Phượng Mặc Lẫm.

Còn Trần Thị tạm thời nàng sẽ không đụng đến bà ta nếu như bà ta không ngu ngốc gây sự.
***
"Hứa nha đầu, ngươi lại đến rồi." Sái Cổ Phong bắt mạch cho Phượng Mặc Lẫm lần nữa rồi đi về phía Hứa Tiểu Lan đang ngồi gần đấy.
"Phượng Mặc Lẫm sao rồi?" Một hơi uống hết ly trà trên tay, Hứa Tiểu Lan xoay xoay chiếc ly nói: "Ngươi tìm được cách giải chưa?"
"Vẫn chưa.

Chỉ có thể ngăn độc lan ra khắp cơ thể, còn lại phải xem mệnh của hắn."
Đột nhiên, Tiểu Hắc từ trên tay Hứa Tiểu Lan thò đầu ra, nó đem đôi mắt nhỏ xíu như hạt đu đủ của mình nhìn vào Phượng Mặc Lẫm nằm trên giường, miệng nhỏ há lớn có nhỏ ra mấy giọt nước.

Hứa Tiểu Lan nhìn tiểu sủng vật của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, nàng cầm lấy Tiểu Hắc rồi đem nó đặt lên trên ngực Phượng Mặc Lẫm.
"Ngươi cắn hắn đi."

Sái Cổ Phong đứng bên cạnh nghe thấy lập tức chạy ra ngăn cản, nói: "Hứa nha đầu, ta biết ngươi lo lắng cho hắn nhưng mà ngươi cũng đừng làm bừa."
"Lấy độc trị độc."
"Nhưng mà ngươi cũng nên tìm thứ khác thử trước đã, nếu như thành công thì ngươi mới dùng trên cơ thể Phượng Mặc Lẫm."
Hứa Tiểu Lan ngẫm lại liền cảm thấy bản thân đã quá vội vàng, nàng liền quờ lấy Tiểu Hắc rồi lập tức trở về.

"Ngày mai ta lại đến."
Thấy Hứa Tiểu Lan đã đi khuất, Sái Cổ Phong thở phào một hơi rồi đi đến cạnh giường.

"Người định giấu nàng ấy đến bao giờ?"
Phượng Mặc Lẫm lúc này cũng từ từ ngồi dậy, gương mặt tuấn tú của hắn trắng bệch không còn sức sống, môi mỏng thâm tím vì độc tố vẫn còn trong cơ thể.

Phượng Mặc Lẫm khó khăn ngồi dậy rồi ngả lưng lên đầu giường mắt nhìn về phía trước nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy đôi mắt hắn giờ đây đã không còn tiêu cự.
"Nhiệm vụ của ngươi là giấu nàng ấy, còn lại thì ngươi không cần phải quan tâm....!Khụ...!khụ...!khụ.." Phượng Mặc Lẫm nói xong đột nhiên ho khan, hắn dùng tay ôm lấy ngực mình, nơi đó quặn thắt đau đớn không thôi, miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó liền hôn mê bất tỉnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận