Độc Sủng Y Phi


"Phụ thân, sao mọi người lại ở đây?"
Hứa Tiểu Lan từ bên ngoài đi vào, liền thấy Nguyệt Hoa quỳ dưới đất, gương mặt sưng lên vì bị đánh.

Hai tay giấu trong ống áo nắm chặt lại, Hứa Tiểu Lan đi đến trước mặt Hứa lão gia, giọng nói dịu dàng nhưng đôi mắt nàng lại lạnh lẽo.
"Không biết Nguyệt Hoa phạm phải tội gì? Tại sao lại đánh muội ấy?"
Hứa Thanh Thanh đi lên phía trước, đáy mắt lóe qua tia đố kị nhưng rất nhanh lại trở về bộ dáng dịu dàng, tươi cười, nói: "Tỷ tỷ, muội muội nghe nói tỷ bị bệnh nên đến thăm tỷ nhưng mà tiện tỳ này lại chặn muội bên ngoài.

Cho nên muội muội mới phạt nàng ta.

Tỷ tỷ không giận muội chứ?"
Muốn diễn trò tỷ muội tình thâm sao?
"Đương nhiên là tỷ tỷ không có giận." Ngừng một lát, Hứa Tiểu Lan ghé sát tai Hứa Thanh Thanh, nhàn nhạt nói: "Mà cực kỳ giận.

Đụng vào người của ta, đừng mơ sống yên ổn."

Thả Hứa Thanh Thanh ra, Hứa Tiểu Lan cười dịu dàng rồi lấy lý do trong người thấy không khỏe cần phải nghỉ ngơi để tiễn người đi.

Hứa lão gia thấy vậy cũng nhanh chóng trở về thương hội để tiếp tục giám sát việc chuẩn bị đơn hàng của người làm.
Thanh Đằng viện...
Hứa Thanh Thanh tức tối hất văng đồ đạc trên bàn xuống, gương mặt nhăn nhó vì tức giận, quỳ dưới đất là nha hoàn đã chạy đến báo tin cho nàng ta.

Nhìn nha hoàn gương mặt trắng bệch, thân thể run lên vì sợ hãi, Hứa Thanh Thanh liền sai nha hoàn thân cận của mình dạy dỗ nàng ta.

Trong căn phòng vang lên tiếng da thịt bị đánh, tiếng cầu xin tha của nha hoàn kia xen lẫn tiếng cười của Hứa Thanh Thanh.
Nhìn nha hoàn kia bị tát đến mức mặt sưng lên thành đầu heo, Hứa Thanh Thanh mới ra hiệu cho nha hoàn thân cận của mình dừng tay lại.

Sau đó, nàng ta liền gọi đám gia đinh đang canh gác bên ngoài, chỉ tay vào nha hoàn bị đánh kia, nói:
"Tiện tỳ này thưởng cho các ngươi chơi."
"Nhị tiểu thư, đừng mà..." - Nha hoàn kia nghe thấy vậy liền bò về phía Hứa Thanh Thanh ôm chân nàng ta cầu xin nhưng bị Hứa Thanh Thanh một cước đá ra, sau đó liền bị đám gia đinh xúm lại lôi đi.
"Thanh Thanh, con lại tùy hứng nữa rồi." Trần Thị liếc nhìn nha hoàn bị kéo lê trên mặt đất rồi đi về phía Hứa Thanh Thanh đang ngồi dịu giọng quở trách.
Hứa Thanh Thanh thấy Trần Thị đến sắc mặt liền thay đổi, nàng ta đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của Trân Thị, giọng oán trách: "Đều là do tiện tỳ đó tự làm tự chịu, phế vật ngu ngốc, chỉ có một việc đơn giản mà làm không xong.

Lần này nữ nhi lại bị tiện nhân Hứa Tiểu Lan đó làm bẽ mặt, mẫu thân người mau nghĩ cách giúp con đi."
"Biểu ca của con vài ngày nữa sẽ tới đây." Trần Thị cầm lấy ly trà thổi thổi vài hơi rồi thản nhiên uống, đáy mắt lóe lên tia độc ác.

Trước kia, Trần Thị đem hết mọi việc trong phủ nắm trong lòng bàn tay, nhưng bắt đầu từ khi Hứa Tiểu Lan trở lại phủ nàng ta lại không thể kiểm soát nổi Hứa Tiểu Lan, hơn nữa Trần Thị lại bị Hứa Tiểu Lan cùng Hứa Mặc chèn ép đủ điều.

Điều này khiến cho Trần Thị vô cùng khó chịu, nàng ta có cảm giác như nếu như mọi việc lớn nhỏ trong phủ được ví như là nắm cát trên tay.

Có thể là vì nàng ta đang nắm quá chặt nắm cát ấy thế nên cát đang dần dần chảy xuống khỏi bàn tay của nàng.


Vậy nên, Trần Thị nhất định sẽ diệt trừ những thứ đe dọa đến vị trí của nàng ta.
Mẫu Đơn viện ...
Chủ tớ hai người Hứa Tiểu Lan đi đến bên giường, thuận thế ngồi xuống mép giường, xoa vết thương trên mặt Nguyệt Hoa, Hứa Tiểu Lan quan tâm nói : “Nha đầu đáng thương này mấy ngày nay đã để ngươi chịu khổ rồi.”
Hốc mắt Nguyệt Hoa ngay lập tức đã đỏ ửng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nhưng khóe miệng lại cong lên tươi cười sáng lạn, lắc đầu liên tục bảo: "Muội không sao, tiểu thư bình an trở về là tốt rồi."
"Nha đầu ngốc." Hứa Tiểu Lan búng nhẹ lên trán Nguyệt Hoa rồi đưa cho Nguyệt Hoa lọ kim sang dược để bôi lên vết thương trên mặt.
Lúc này, Nguyệt Hoa chú ý đến hai bàn tay được băng kím của Hứa Tiểu Lan, liền cầm tay nàng lo lắng, hỏi: "Tiểu thư, tay của tỷ bị sao vậy?"
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Hứa Tiểu Lan cụp mắt.

tay đưa lên xoa đầu Nguyệt Hoa rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, trước khi đi nàng nói: "Mấy ngày tới đừng làm phiền ta.

Muội nghỉ ngươi đi, ta trở về phòng."
Trong khuê phòng, Hứa Tiểu Lan gọi Quan Tập Nguyên đang ẩn nấp trong bóng tối ra, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế bức người.

"Huynh có chuyện gì muốn nói với ta không?"
"Là ta không bảo vệ tốt Nguyệt Hoa.


Ta..."
Hứa Tiểu Lan phẩy tay ra hiệu Quan Tập Nguyên im lặng, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Chuyện của Nguyệt Hoa tạm thời không tính toán với huynh.

Nhưng ngày ta không có đây, bên phía Minh Vương có động tĩnh gì không?"
"Mấy ngày trước A Phi thúc thúc có gửi thư đến, nói là quân đội của Minh Vương đang đóng quân ở khu rừng cách kinh thành một trăm dặm.

Còn có, dạo gần đây thái tử hay đến Hầu phủ, đại ca của muội liệu có...."
Quan Tập Nguyên báo cáo tình hình cho Hứa Tiểu Lan xong liền rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh khiến cho Hứa Tiểu Lan cảm thấy có chút buồn bực không rõ.

Ngồi đờ đẫn nhìn ra bên ngoài, Hứa Tiểu Lan không nhịn được mà nhớ đến hình bóng của Phượng Mặc Lẫm.

Trong đầu văng vẳng câu nói của Sái Cổ Phong:
"Hứa nha đầu, vết thương bên ngoài của hắn không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà nội thương lại rất nghiêm trọng, một phần lý do hắn không tỉnh là vì hắn bị trúng trùng độc, độc này ta không biết cách giải, chỉ có thể giúp hắn cầm cự thêm một thời gian.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận