Độc Sủng Y Phi


Trời gần sáng, cây cối trong rừng trở lại với dáng vẻ bình thường như chuyện chúng tự chuyển động vào đêm khuya như chưa từng xảy ra.

Chỉ có điều, con suối nhỏ giờ đã biến thành một con sông chứng minh tất cả những gì hai người chứng kiến đêm qua đều không phải là mơ.

Nhưng đến lúc này, những chuyện kỳ lạ lại tiếp tục diễn ra.
Phượng Mặc Lẫm nhảy xuống dưới đứng cạnh bờ sông phẳng lặng, mắt phượng nhìn chằm chằm xuống dưới như muốn nhìn xem đáy sông có gì.

Còn Hứa Tiểu Lan đi đến chỗ đám người đang bị trúng mê hồn hương vẫn chưa tỉnh đánh thức bọn họ dậy.
"Ừm..." Cả đám người tỉnh dậy, một tay ôm đầu, nhăn mặt, vừa nhìn lên lại nhận được ánh mắt khinh bỉ của Hứa Tiểu Lan khiến cho trong lòng bọn họ không khỏi có chút thắc mắc.
"Ngủ nhon chứ?"
Cả đám lúc này mới phát giác ra trời đã sáng từ khi nào không hay, hơn nữa cảnh vật xung quanh lại có chút khác so với ngày hôm qua.

Nhưng mà khác ở chỗ nào bọn họ lại không thể nghĩ ra được.
Sái Cổ Phong len lén nhìn về phía Hứa Tiểu Lan đang đứng, gương mặt hắn tự dưng đỏ lên, yết hầu cũng theo đó mà khẽ động.


Hứa Tiểu Lan như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của hắn liền quay người lại hơi nghiên đầu như hỏi tại sao.

Sái Cổ Phong đối mặt với ánh nhìn của nàng thì ngượng ngùng xua tay tỏ ý không có gì rồi đứng dậy đi đến chỗ Phượng Mặc Lẫm.
Phượng Mặc Lẫm ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn trời, lại nhìn xuống mặt sông phẳng lặng, trong lòng có chút cảm giác bất an.
"Thời tiết vẫn thật sáng sủa." Sái Cổ Phong nhìn lên trời mói bâng quơ vài câu, hắn cũng cảm giác được sắp có chuyện không ổn xảy ra.

Hơn nữa, chuyện đêm qua cũng khiến hắn cảm thấy có chút cổ quái.

Bởi vì bọn hắn cư nhiên lại ngủ rất ngon lành không có một chút phòng bị gì khi ở nơi hoang vu như này.

Lại còn...!Sái Cổ Phong một lần nữa lén nhìn về phía Hứa Tiểu Lan rồi thở dài một hơi.
"Đến rồi." Phượng Mặc Lẫm vốn im lặng từ khi bọn họ tỉnh dậy lại đột nhiên nói ra một câu không đầu không cuối.

Ngay lúc này đám người ngẩng đầu lên nhìn sự biến đổi của bầu trời, hai bên thái dương có chút động.

Chỉ thấy bầu trời đang trong xanh đột nhiên tối sầm lại, gió thổi vù vù khiến cho bọn họ có cảm giác mình sắp bị thổi bay đi.

Đám người khẽ liếc nhìn nhau ngay lập tức hiểu được sự tình xảy ra.

Ban ngày lại phát sinh những hiện tượng kì dị quái đản như thế này, thật không ngờ mối bận tâm của bọn họ lại đến nhanh như vậy.

Dù sao thì, cũng tốt, bọn họ sẽ sớm tìm ra cách để thoát khỏi nơi này.
Phượng Mặc Lẫm nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh Hứa Tiểu Lan, một tay vòng qua eo nhỏ kéo Hứa Tiểu Lan vào trong lòng để cho nàng không bị ảnh hưởng bởi sức gió.

Ngay sau đó, Phượng Mặc Lẫm liền chỉ huy đám người đi đến chỗ tảng đá lớn gần đó để tránh bị ảnh hưởng bởi sức gió.
Gió lớn thổi đến cản trở bước tiến của bọn họ nhưng cũng may là đám người đều là những người tập võ, hơn nữa sức lực cũng không tồi, bằng không một chút nữa thôi sẽ bị cuốn vào vòng lốc xoáy kia mất.
Từng bước, từng bước một, đám người đi sát cạnh nhau, bên cạnh đó Hứa Tiểu Lan được Phượng Mặc Lẫm dùng nội lực của mình che chở, cho nên Hứa Tiểu Lan dường như không mất nhiều sức lực để chống đỡ từng con gió lớn thổi đến.


Đoạn đường ngắn nhưng bọn họ phải mất đến mười lăm phút mới cho thể đến được nơi đó.

Cuối cùng bước từng bước đứng phía sau tảng đá, lúc này đám người bọn họ mới cảm thấy áp lực trên thân thể đã biến mất.

Cả đám người nhìn xung quanh mà thở phào nhẹ nhõm, Phượng Mặc Lẫm nhìn nữ nhân trong lồng ngực mình không bị làm sao lúc này cũng an tâm rồi dịu dàng xoa đầu nàng.

Sau đó, Phượng Mặc Lẫm nhìn quanh bốn phía, sắc trời xám xịt, ngẩng đầu lên nhìn thấy mây đen phủ đầy trời, xem ra tình huống trước mắt này lại càng khó đối phó hơn.
Đột nhiên, Sái Cổ Phong phát hiện gần phía bên bờ sông kia có một con thuyền nhỏ, hắn liền hô to tay chỉ về phía con thuyền.

"Các ngươi xem, có thuyền kìa."
Đám người nhìn theo hướng Sái Cổ Phong chỉ đến, quả thật chỗ đó có một con thuyền, lại nhìn lên đám mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, cuồng phong, mây đen, vậy tiếp theo sẽ là...
“ Mưa!” Hứa Tiểu Lan cùng với Phượng Mặc Lẫm đồng thời bật lên tiếng.

Hứa Tiểu Lan đứng nhìn cơn mưa quái đảng đột ngột xuất hiện này có chút tức giận: “Chết tiệt!! Khu rừng quái quỷ này.”
Nói xong Phượng Mặc Lẫm không chút để ý đến cơn tức giận của Hứa Tiểu Lan, đôi mắt như lạnh đi vài phần, ôm lấy nàng thật chặt, chỉ huy đám người bay đến chỗ chiếc thuyền.

Hứa Tiểu Lan được Phượng Mặc Lẫm đặt lên thuyền lúc này cũng không nhiều lời liền ngay lập tức tập trung cùng đám người Sái Cổ Phong khống chế thuyền tránh để bọn hắn dùng sức nhiều ảnh hưởng đến thương thế.

Sau khi thấy đám người kia đã khống chế được hướng thuyền, Phượng Mặc Lẫm liền đi đến bên Hứa Tiểu Lan, giơ tay ra che mưa giúp nàng.
Thuyền cách vách đá càng lúc càng gần, chỉ còn một chút nữa thôi thì có thể đến gần vách đá, thế nhưng mặt sông vốn đang tĩnh lặng thì đột nhiên lại cuộn sóng, luồng gió hút nước xoáy tít lên trê , từng luồng sóng ồ ạt dồn dập đánh tới.


Đám người cật lực ổn định thân thuyền, những con sóng cứ tới tấp đập tới giống như rót dầu sôi càng ngày càng điên cuồng.

Mặc dù trước kia Hứa Tiểu Lan cũng đã từng có nhiều kinh nghiệm để ứng phó,  nhưng mà con thuyền này có chút nhỏ lại chở nhiều người mà từng con sóng cứ cuồn xô đến đánh lên mạn thuyền.

Theo kinh nghiệm nhiều năm của nàng, con thuyền này sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Lúc này, trong lòng Hứa Tiểu Lan thầm kêu không ổn, trán không sao kiểm soát được toát mồ hôi lạnh, nếu như mọi việc cứ xảy ra như vậy thì chắc chắn cả đám người sẽ bị nhấn chìm xuống dòng sông này mất.

Khi đám người vẫn còn đang lo lắng thì đột nhiên từ giữa lòng sông xuất hiện nhưng mỏm đá nhọn hoắt mà vị trí của chúng cách con thuyền không xa lắm.

Nếu như con thuyền cứ tiếp tục lao đến chắc chắn sẽ bị vỡ vụn khi đâm vào mấy tảng đá đó.

Mà cho dù bọn họ có tránh được tảng đá đầu tiên cũng không thể nào tránh khỏi những tảng đá đột nhiên mọc lên chi chít ở phía sau.
"Làm sao bây giờ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận