Độc Sủng Y Phi


___________
"Nàng làm vương phi của bổn vương, bổn vương sẽ tìm cho nàng kỳ trân dị bảo, chỉ cần nàng muốn."
___
Hứa Tiểu Lan không trả lời, nàng cúi đầu băng bó vết thương rồi đi ra chỗ mỏm đá cách đó không xa.

Bản thân Hứa Tiểu Lan cũng không biết làm như nào để đối mặt với tình cảm của Phượng Mặc Lẫm.

Gió nhẹ quất vào mặt, bầu không khí trong xanh của cây cỏ khiến cho lòng người trở nên nhẹ nhõm thoải mái.

Hứa Tiểu Lan dựa vào mỏm đá, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, lúc ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt nóng hổi  của Phượng Mặc Lẫm.

Thấy Hứa Tiểu Lan ngại ngùng tránh ánh mắt của mình, mày kiếm của Phượng Mặc Lẫm nhíu chặt lại, nói: “Tiểu Lan nhi, nàng thật sự muốn gì?”
Hứa Tiểu Lan  không một chút suy tư trả lời: “Ta thích tự do tự tại, rời xa khỏi sự tranh đoạt giữa chốn hoàng cung.”
Phượng Mặc Lẫm nhìn nàng thật lâu, mặt mày trong lúc đó dẫn theo một tia mờ mịt, khóe miệng có chút giật giật.

Phượng Mặc Lẫm nhìn về phía Hứa Tiểu Lan vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đi lại về phía hắn.

Hứa Tiểu Lan thấy hắn đột nhiên không nói lời nào, lại nghĩ đến chắc miệng vết thương hắn vẫn còn đau, cũng liền nghe hắn đi qua.


Phượng Mặc Lẫm nhân cơ hội đó cầm lấy tay nàng, thanh âm có vài phần phiêu miểu, lại là kiên định: "Tiểu Lan nhi, nàng có thể cho ta một cơ hội được không? Nàng cho ta hai tháng, nếu như sau hai tháng nàng vẫn không muốn, ta sẽ để nàng được như ý muốn.

Được chứ?"
Phượng Mặc Lẫm lẳng lặng nhìn thẳng bào Hứa Tiểu Lan, đôi mắt của hắn trong suốt như nước biển, bình lặng như tầng mây xanh thẳm trên trời xanh.

Hắn cứ nhìn Hứa Tiểu Lan bằng ánh mắt như vậy khiến cho Hứa Tiểu Lan có chút bối rối, đầu óc nàng trống rốcng không biết tìm lý do nào thích hợp để cự tuyệt Phượng Mặc Lẫm.

Nói Phượng Mặc Lẫm sinh ra là đã là yêu nghiệt quả là không sai mà, đúng là hắn rất xuất sắc, rất anh tuấn, tài hoa, Hứa Tiểu Lan thừa nhận, không phải là nàng không có tình cảm gì với hắn nhưng mà hắn cũng là một nam nhân nguy hiểm nếu như ở bên cạnh hắn ắt sẽ gặp không biết bao nhiêu là phiền toái.
Nhưng Hứa Tiểu Lan lại cảm thấy lời nói của Phượng Mặc Lẫm cứ kỳ quái ở chỗ nào đó mà nàng lại không nhận ra được.
Đợi thêm khoảng một nén hương nữa, từ hướng tây hai ảnh vệ trở lại, trên người toàn là vết thương, y phục rách rưới lộ ra phần da thịt bị thương đã có dấu hiệu thối rữa.

Gương mặt xanh tím, đôi môi thâm lại chứng tỏ bọn họ đã trúng độc.
"Vương gia, cẩn thận…  khu rừng này… nguy hiểm." Nói xong, thất khiếu của cả hai người bắt đầu chảy ra dòng máu màu đen, sau đó họ đồng loạt ngã xuống, nằm bất động dưới đất.

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho những người có mặt tại đây thẫn thờ.

Đến khi phản ứng lại thì hai ảnh vệ kia đã trút hơi thở cuối cùng.
Hứa Tiểu Lan đi đến, ngồi xuống bên cạnh hai cái xác rồi đặt tay lên trên cổ của một trong hai người.

Mày liễu nhíu chặt lại, tay đưa ra cầm tay lên xem xét một hồi rồi kéo ống tay áo của ảnh vệ đó xuống.

Sái Cổ Phong cũng không đứng yên tại chỗ, hắn nhanh chóng đi đến bên xác của ảnh vệ còn lại, tay cởi ngực áo của ảnh vệ đó ra.
Trên cơ thể hai ảnh vệ đều xuất hiện nhũng đường gân đen kì quái, mà những đường gân đó đều tụ lại ở trước ngực tạo thành một vòng tròn đen kịt.

"Hứa đại tiểu thư, hai người bọn họ bị làm sao vậy?" Mạc Ảnh thấy hai người Hứa Tiểu Lan bắt mạch, kiểm tra xác chết của hai ảnh vệ xong liền đi đến hỏi.

Khi nhìn vào cái xác, Mạc Ảnh không nhịn được run lên một hồi.

Hắn không biết hai người đó đã gặp phải thứ gì, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành.
Lúc mọi người còn đang trầm lặng thì Phi Hổ từ trong rừng chạy đến, trên cơ thể hắn cũng toàn là những vết thương như hai ảnh vệ kia.
"Mọi người mau chạy đi, nếu ở lại đây sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Vừa nói xong, từ phía xa truyền đến tiếng cây cối đổ rầm rầm.

Bốn người Phượng Mặc Lẫm không nghĩ nhiều nhảy lên trên cao nhìn về phía mà Phi Hổ vừa chạy ra.


Đám người nhìn về phía cánh rừng liền không rét mà run.

Cánh rừng đó được bao phủ bởi một thứ gì đó đen xì, những nơi mà thứ đó đi qua cây cối đều trở nên khô héo.

Mà dải màu đen đó đang hướng về phía đán người bọn họ với tốc độc cực nhanh.

Còn phí trước dải màu đen là Mặc Nhật đang cố sức dùng khinh công để chạy trống cùng với giữ khoảng cách với chúng.
"Thứ này….

Là trùng triều.

Tại sao lại xuất hiện ở đây chứ?"  Hứa Tiểu Lan run run nói, gương mặt trở nên trắng bệch.

Sái Cổ Phong đúng bên cạnh Phượng Mặc Lẫm sau khi nhìn thấy cũng trở nên sợ hãi.
"Vương gia, mau..  hộc..

chạy đi… hộc..  hộc..

Thuộc hạ sẽ ở lại để kéo dài thời gian để vương gia thoát khỏi đây." Mặc Nhật đến nơi liền lớn giọng nói.

Gương mặt hắn đã trắng bệch vì mệt mỏi, hắn vùa đến chỗ Phượng Mặc Lẫm liền khuỵu xuống.

Phượng Mặc Lẫm không nói một lời, hắn cũng nhận thấy trùng triều này nguy hiểm đến chừng nào.


Nhưng Phượng Mặc Lẫm cũng không phải loại người tham sống sợ chết, dùng cái chết của người khác để đổi lấy an toàn cho bản thân, Phượng Mặc Lẫm hắn không làm được.

Phượng Mặc Lẫm đến chỗ Mặc Nhật rồi đỡ Mặc Nhật đi cùng mình.

Phượng Mặc Lẫm đi về hướng Hứa Tiểu Lan rồi ôm nàng vào trong lòng, nhưng hắn lại bị Hứa Tiểu Lan đẩy ra.

Phượng Mặc Lẫm nhíu mày tỏ ra không vui khi nhìn Hứa Tiểu Lan vẫn không nhúc nhích mà lại ngồi rắc thứ bột gì đó trên nền đất.
"Thứ này giúp chúng ta có thêm thời gian chạy trốn."
Mắt thấy trùng triều sắp tới gần, đám người liền nhanh chóng thi triển khinh công để chạy trốn.

Mạc Ảnh đỡ lấy Phi Hổ, Sái Cổ Phong đỡ Mặc Nhật chạy trước còn hai người Phượng Mặc Lẫm với Hứa Tiểu Lan theo sau bốn người, vừa đi Hứa Tiểu Lan vừa rải chút thứ thuốc bột màu trắng trên đường.

Một khắc sau....
Cả đám người ngồi trên cành của một cây cổ thụ lớn nhìn về phía cánh rừng đen không còn chút sức sống.

Mắt thấy trùng triều đã đi qua, Phượng Mặc Lẫm mới đến chỗ hai người biết rõ tất cả về trùng triều.
"Hai ngươi biết những gì về trùng triều?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận