Sau khi nàng cùng Cao Quyền rời khỏi chỗ nàng chữa bệnh cho nam nhân kia.
Từ phía đàng xa, một hán tử mặc hắc y phi thân về hướng đó.
Khi đến nơi, nam nhân lạ mặt kia đã tỉnh dậy, y vò đầu rồi nhìn xuống bên dưới liền thấy y phục của mình xộc xệch và còn bị cởi ra.
Hắc y nhân quỳ phục bên cạnh hắn hai tay chắp lại kính cẩn nói.
"Vương gia, thuộc hạ đến trễ, mong vương gia trách tội.
Nhưng.."
"Không cần nói nhiều.
Ngươi có thấy nam tử bạch y nào ở gần đây không?"
Nam tử kia ngơ ngác nhưng rồi cũng trả lời: "Thuộc hạ không thấy.
Không biết vương gia có gì dặn dò."
"Tên đó đã chữa trị bệnh của ta." Y xòe lòng bàn tay ra vận khí.
"Ngươi bất cứ giá nào cũng phải tìm được người này về cho ta."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Hắc y nhân chắp tay rồi đứng dậy.
[Vương gia gấp gáp muốn tìm người đó, hình như trước kia vương gia chưa từng gần nữ sắc.
Không lẽ ngài ấy..
thích nam nhân.]
* * *
Một tháng sau..
Theo dự định của nàng, vốn dĩ nàng chỉ muốn ở lại một hai tuần để chữa bệnh cho Cao đại thúc, nhưng không ngờ nàng lại phải ở trong Cao thôn (*) lâu hơn dự tính ban đầu.
(*) Vì người trong thôn chủ yếu mang họ Cao cho nên gọi là Cao thôn.
Thường ngày cứ đến buổi sáng thì nàng lại tới nhà Cao Linh kiểm tra bệnh tình của Cao lão gia sau đó lại đưa Cao Quyền đi hái thuốc.
Buổi chiều lại về nhà Cao Linh dạy cho mấy đứa trẻ học chữ.
Cong Nguyệt Hoa thì cùng Cao Linh đi ra đồng giúp đỡ Cao Linh làm việc.
Nàng ngồi vắt vẻo trên cành cây trước nhà, tựa vài thân cây, mắt nhắm hờ.
Từ trong nhà, Cao Quyền chạy ra gọi nàng hỏi:
"Hứa đại ca, huynh có thấy tỷ tỷ của đệ về chưa."
"Chưa về.
Nguyệt Hoa nhà ta cũng chưa thấy về.
Đệ ở nhà đi, để ta đi tìm xem sao."
Nàng nhảy xuống dưới đất phủi phủi bộ y phục rồi chạy đi ngay còn lại Cao Quyền giơ tay ra định kéo nàng lại nhưng không kịp.
"Hứa ca ca, đệ..
cũng muốn đi."
* * *
Nàng đứng bên bờ ruộng nhà Cao Linh đang gieo trồng, mò mẫm tìm kiếm manh mối từ những gì còn sót lại trong đám cỏ dại.
Vạch tìm một hồi cũng không thu được kết quả gì nàng đành dò xem đoạn đường gần nhất.
Khi đến bụi cây nhỏ mọc bên cạnh bờ của thửa ruộng cách đó không xa, nàng khựng lại cầm cái khăn tay mắc ở đó lên nhìn kĩ càng.
Khi nhìn rõ chữ thêu trên khăn tay, nàng nắm chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay, nghiến răng.
[Nguyệt Hoa, Cao Linh hai người họ gặp nguy hiểm rồi.]
Nàng lập tức trở về nhà Cao Linh thông báo cho Cao lão gia cùng mọi người biết chuyện.
Sáng hôm sau, nàng đi ra ngoài chợ, để thu thập thêm thông tin.
Đến quán trà đối diện với khách điếm, nơi nàng và Nguyệt Hoa đang thuê phòng nghỉ ở đó, nàng thấy một đám người tự tập ngồi cùng nhau, uống trà, bàn tán chuyện xảy ra gần đây.
Nàng ngồi xuống đặt một nắm bạc vụn xuống bàn nói:
"Hãy nói cho ta tất cả những gì các ngươi biết.
Nếu ta thấy thông tin đó có ích, chỗ bạc này, sẽ là của mấy người."
Cả đám người ngạc nhiên, sau đó cười tươi hỏi: "Công tử muốn biết gì? Bọn ta có thể nói cho ngươi biết.
Chắc chắn là thông tin của bọn ta rất có ích."
"Ta muốn biết về những vụ mất tích gần đây."
Đấm người đó cười tít mắt, sau đó một trong số những người ngồi đó kể cho nàng nghe những gì mà hắn biết.
"Hứa công tử không biết chứ bắt đầu từ khoảng một năm trước đây, trong thôn thường xảy ra một số vụ mất tích bí ẩn.
Những người bị mất tích phần lớn là nữ nhân hoặc nữ hài tử.
Cứ cách một tháng, là lại có hai, ba người bị mất tích, những người đó đều không thấy quay lại.
Người ta đồn rằng, trong trấn có ma quỷ bắt cóc người ăn thịt.
Từ đó, dân trong làng bắt đầu di tản khắp các phương nhưng một số người vẫn ở lại thôn bám lấy nơi này.
Cho đến khi.."
Nàng ngồi im lặng nghe tên đó kể chuyện, còn những người có mặt ở đó cũng phụ họa thêm vài câu mong sao có thể được nàng thưởng cho ít bạc.
Đến tầm gần trưa, nàng mới đứng dậy, dời khỏi quán nước, trước khi đi còn thưởng thêm cho đám người đó hai nén bạc.
Tên ngồi kể cho nàng nhận chỗ bạc mà nàng cho, cười hào sảng, nói với theo: "Hứa công tử, lần sau muốn hỏi gì cứ tới tìm ta."
* * *
Nàng quay lại nhà Cao Linh, dặn dò Cao Quyền một vài điều sau đó liền nhanh chóng đi tìm hai người Nguyệt Hoa và Cao Linh.
Buổi tối, nàng mặc lại y phục của nữ nhân, một thân bạch y, trên đầu cài trâm hoa bằng bạc có nạm thêm mội vài viên đá quý trông rất tinh xảo.
Nàng đeo mạng che mặt, cố tình đi thật chậm trên đoạn đường vắng vẻ.
Chợt, từ phía sau vọng lại tiếng bước chân, nàng nhếch mép cười rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước cho đến khi một bàn tay cầm khăn tẩm thuốc mê giơ ra bịt miệng nàng.
Nàng giãy giụa cố thoát ra nhưng không thành công, lúc nàng sắp ngất đi, nàng nghe loáng thoáng tiếng nam nhân nói với ai đó.
"Đây đúng là một nữ nhân cực phẩm, thật là xinh đẹp tựa như tiên nữ vậy.
Nếu bán vào Bích Hoa lâu chúng ta sẽ được rất nhiều tiền, phen này chúng ta giàu rồi.
Mau đem nàng ta tới nơi đó đi, sau đó thì kiếm thêm một cài nữ nhân nữa rồi đem tới cho Tô ma ma.
Các ngươi cấm được đụng chạm hay làm gì nàng ta nghe chưa."
"Rõ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...