Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo

*Bởi vì editor yennhu2503 ngừng edit truyện này nên bắt đầu từ chương này trở đi, mình sẽ edit tiếp*

Thanh Nguyệt cả kinh, thời điểm còn chưa kịp xấu hổ, một hình ảnh chợt lóe qua trước mắt nàng, sau đó nàng nhanh chóng rơi xuống đập vào núi đá cùng cây cối, nói một cách đơn giản - nàng bị hắn đụng rớt xuống vách núi đen. (=.=)

Quân Lăng Duệ hoảng hốt, cảm thấy mình giống như đã đụng phải cái gì, ngay sau đó y bào căng ra, một thanh âm xé rách y bào bỗng vang lên, hạ thân một mảnh trống trải, kinh ngạc quay đầu, vừa vặn nhìn thấy nữ nhân hắn vừa mới bảo hộ sau lưng, trong nháy mắt ở trước mặt hắn rơi xuống.

Thấy một màn như vậy, hai mắt hắn trợn to, bất chấp đang đấu cùng nhiều người, bàn tay to duỗi ra muốn bắt lấy nàng, nhưng đã chậm một bước. Hắn chỉ kịp vươn tay chụp lấy mảnh y bào đã bị nàng xé rách. Thân ảnh của nàng gần như biến mất trong tầm mắt, ngay tại lúc hắn thất thần trong giây lát, một hắc y nhân đâm tới một kiếm hung hiểm, khiến hắn cả người lẫn kiếm rơi xuống vách núi.

Theo tiếng gió lướt qua, hai bóng người trong nháy mắt biến mất ở vách núi đen. Vài hắc y nhân liếc mắt nhìn vực sâu không thấy đáy, âm trầm nhìn nhau cười, đột nhiên xoay người rời đi.

Nhai Hạ có danh là Tuyệt Mệnh Cốc, tên như ý nghĩa, một người dù sống hay đã chết, một khi rơi xuống đều không có khả năng sống sót, huống chi người đã trúng độc.

Giữa không trung, Thanh Nguyệt không thể điều khiển cơ thể, bên tai là tiếng gió vù vù, phía dưới lại một mảnh tối om. Trong lòng ngoài kinh ngạc ban đầu thì nhất thời chỉ còn có một loại cảm giác.


Hồi hộp.

"Vụt..."

Đang lúc nàng còn đang thương tiếc vừa mới sống lại không lâu đã phải hoàn trả cái mạng nhỏ này, chợt nghe thấy có cái gì đó xé gió lao đến, ngay sau đó một vật thể nặng nề đè lên người nàng, cả cơ thể trong phút chốc rơi xuống nhanh hơn.

Thanh Nguyệt bị đè đến mức ngực muốn thổ huyết, lại thấy có gì đó sau lưng gắt gao đem nàng vây vào một chỗ ấm áp, quay đầu nhìn lại, trước mặt bỗng hiện lên đôi mắt đen đầy quen thuộc, sâu không đáy, tựa mặt hồ tĩnh lặng vạn năm.

Quân Lăng Duệ?

Nhìn thấy hắn, Thanh Nguyệt lòng đầy chấn động, hắn đây là...


"Bị người ta đánh lén." Không đợi nàng bắt đầu cảm động, Quân Lăng Duệ đột nhiên mở miệng, ngữ khí lạnh như băng, khiến cho chút ấm áp vừa mới nảy sinh trong lòng nàng bị đóng băng.

Nghe vậy, Thanh Nguyệt vội cúi đầu, che giấu sự xấu hổ của bản thân.

Thật là, thế nhưng hiểu lầm.

Cũng đúng, hắn vốn không có tình cảm gì với nàng, sao có thể vì nàng nhảy xuống đây được?

Thân thể hai người không ngừng rơi xuống vực sâu, Phật tổ không phụ lòng người, sau một hồi gió đêm không ngừng thổi qua cơ thể, không khí dần dần có độ ẩm, trước mắt bắt đầu có sương mù nhàn nhạt, không khí ẩm ướt mà rét lạnh.

Trải qua thời điểm kinh tâm động phách đối mặt với tử vong, nàng đã hoàn toàn bĩnh tĩnh trở lại.

Lâu như vậy còn chưa rơi xuống đất, đủ để chứng minh chiều sâu của vực này, phỏng chừng không sống nổi.

Nghĩ lại cũng buồn cười, từ khi tỉnh lại, nàng luôn nghĩ muốn đi theo hỗ trợ phụ thân, cũng nghĩ trong quá trình đó bản thân có thể sẽ mất mạng, nhưng nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới mình sẽ chết kiểu này (>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui