Độc Sủng Tử Thần Nữ Vương
Hoàng Cung - Dưỡng Tâm Điện, hoàng đế Triều Lam Nghị tựa người trên gấm trường kỷ, tay day day trán, mắt nhìn đống tấu chương chất cao như núi rồi thở dài, một thái giám chạy vào hớt ha hớt hải gập người thở không ra hơi ấp úng:
- Hoàng ... hoàng thượng ... không ... không song rồi.
Lam Nghị khựng lại nhíu nhíu mi nói với vẻ mặt khó chịu:
- Không phải trẫm đã nói với ngươi rồi sao, không được làm phiền lúc trẫm nghĩ ngơi.
Thái giám cố nuốt xuống một ngụm nước miếng mở miệng nói:
- Là ... là ... tứ công chúa lăng nhục tam công chúa nên bị tam công chúa hủy dung rồi ạ.
Lam Nghị mở to hai mắt đứng phắt dậy hét lên kinh ngạc:
- Cái gì?
Thái giám giật mình đổ mồ hôi, Lam Nghị đi nhanh ra khỏi Dưỡng Tâm Điện vung tay áo nói lớn:
- Tử Long Thần.
Một luồn sáng tím bay ra, Tử Long Thần bốn chân đáp xuống đất, hắn nhảy lên lưng Tử Long vẻ mặt tức giận nói to:
- Đến Dạc Trúc Uyển.
Tử Long Thần bay lên xoay mình hướng Dạc Trúc Uyển bay đi, Lam Nghị một thân long bào vàng sáng phất phơ trong gió đầy phiêu giật, vẻ mặt nhăn nhó đầy lo lắng.
Tử Long Thần hạ cánh, Lam Nghị nhảy xuống nhanh chóng hớt hải chạy vào hô lớn:
- Hà Na ... Hà Na ...
Cung nữ quỳ xuống cúi đầu:
- Tham kiến hoàng thượng.
Chỉ nghe bên trong chiếc giường vọng ra tiếng khóc ức ử nỉ non:
- Hu hu hu ... hức hức ... hức ... ư ... a a a .. ơ ơ ... ức ức ...
Lam Nghị vén rèm châu đi vào, Hà Na nức nở ngồi ôm đầu gối co rúm, run rẩy trên đầu giường, máu vẫn còn chảy trên gương mặt nàng, Lam Nghị quay đầu hét lớn giận dữ:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thái y ... thái y đâu rồi ... còn không mau đến xử lý vết thương cho tứ công chúa.
Thái y ở ngoài chạy vào quỳ rụp xuống cuối đầu run run nói:
- Bẩm hoàng thượng, vết cào trên mặt tứ công chúa rất lạ, cứ hễ chạm vào là máu lại chảy ra như thác nước ... thần không dám ...
Lam Nghị đạp thái y một đạp ngã nhào rồi nói với vẻ mặt tức giận:
- Hoang đường.
Nói song ông trực tiếp cầm khăn đi đến giường, Hà Na run run sợ hãi lắc đầu thụt lùi vô vách tường, miệng lẩm bẩm:
- Đừng ... đừng ...
Ông túm lấy tay Hà Na, cô dãy dụa dữ dội không ngừng lắc đầu la hét:
- Không ... phụ hoàng ... người giết con đi ... đừng chạm vào mặt con ... con đau lắm ... á ... á ....
Chiếc khăn vừa chạm đến má phải của cô thì máu phụt ra như thác vỡ bờ bắn thẳng lên mặt Lam Nghị, ông sững người thu nhanh tay, chuyện gì thế này, ông nhìn bàn tay của mình run run dính đầy máu, lại nhìn Hà Na ngã rật ra giường toàn thân giựt giựt, hai mắt híp lại, mặt mày tái mép trắng bệch, ông ôm lấy Hà Na lay lay vai nàng trong lo lắng:
- Hà Na ... Hà Na ...
Hà Na toàn thân run rẩy, hai mắt từ từ mở ra chậm rãi mở miệng:
- Phụ ... hoàng ... người giết ... con đi, con sống thế này ... thực khổ ... con cầu xin người ... giết con đi ... cầu xin người ...
Nhìn con gái đau đớn quằn quại Lam Nghị không kìm được nước mắt, bàn tay run run dơ lên đánh xuống một chưởng, Hà Na giật nãy người phun ra máu, cô ức ử lẩm bẩm với hai hàng nước mắt:
- Tam tỷ ... giống ... mẫu hậu ... như đúc, mẫu hậu ... mất ... phụ ... hoàng ... lúc nào ... cũng chỉ biết có Tam tỷ ... yêu thương ... tam tỷ hơn con ... cái gì ... tốt nhất ... đều giành cho tam tỷ ... còn con thì sao ... con cũng là ... con của phụ hoàng mà ...
Mắt cô nhắm lại gục đầu vào lòng ngực của Lam Nghị, ông siết chặt cô trong vòng tay nhắm mắt gào lên với hai hàng nước mắt:
- Hà Na ... Hà Na ... phụ hoàng xin lỗi ... xin lỗi con ... ahhhhhh ...
Đặt Hà Na lên giường, vết thương trên mặt nàng đen lại , ông giận dữ tay nắm chặt thành hình nắm đấm xoay người nói:
- Chuẩn bị quốc tang.
Đám người quỳ dưới đất người thì khóc người thì cứ trơ trơ trước sự việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...