Độc Sủng Thiên Kim Nô

Bác Tuyên dùng tốc độ
nhanh nhất đưa Thịnh Hạo về phủ bối lặc, hơn nữa phái người chạy nhanh vào
trong cung thỉnh ngự y lại đây, thương thế Thịnh Hạo nghiêm trọng, đại phu bình
thường chỉ sợ không thể ứng phó, cho nên thế nào cũng phải mời ngự y đến.

Thịnh Hạo ở nửa đường đã lâm vào hôn mê, hơn nữa nhìn ra cực kỳ thống khổ, Ngọc
Ly lo lắng trở lại phủ bối lặc, thủy chung không chịu rời đi, kiên trì thế nào
cũng phải ở bên cạnh hắn.

Hắn đáp ứng nàng sẽ chống đỡ tiếp, nàng muốn canh giữ ở bên cạnh hắn cho hắn
thêm năng lượng, thẳng đến hắn tốt lên mới thôi!

Không bao lâu, ngự y hoả tốc tới phủ bối lặc, ngự y mời tất cả mọi người ra bên
ngoài, miễn cho gây trở ngại hắn khám và chữa bệnh, Ngọc Ly, Bác Tuyên và bọn
người hầu khác đành phải ở ngoài cửa một tấc cũng không rời coi chừng, hi vọng
Thịnh Hạo có thể nhanh thoát khỏi nguy hiểm.

Ngọc Ly đau lòng sớm khóc đỏ hai mắt, nàng không ngừng cầu nguyện với ông trời,
hi vọng Thịnh Hạo có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này, không cần bỏ
lại một mình nàng, mà rời đi.

“Ngọc Ly!”

“Tỷ tỷ!”

Sau khi Đoan Quận Vương và Ngọc Hô nhận được tin tức, cũng chạy tới phủ bối
lặc, bọn họ may mắn là Ngọc Ly bình yên vô sự được trở về, nhưng cũng lo lắng
thương thế của Thịnh Hạo, nếu hắn bởi vì cứu Ngọc Ly mà có chuyện gì, bọn họ sẽ
vĩnh viễn cảm thấy tiếc nuối.

“A Mã, Tiểu Hô...” Ngọc Ly cầm chặt lấy tay của bọn họ, nước mắt nhịn không
được đổ rào rào rơi thẳng, “Làm sao bây giờ, ta rất sợ hãi...”

Lòng của nàng thực sợ, cho dù cố gắng tự nói với mình, Thịnh Hạo nhất định có
thể đủ sức vượt qua cửa ải khó khăn, nàng vẫn rất sợ hãi, cơ hồ không thể khống
chế tâm tình của mình.

Vết thương trên lưng hắn thật sự rất đáng sợ, nàng chỉ cần vừa nghĩ tới liền
đau lòng khó nhịn, không hiểu vì sao hắn có thể nhịn chịu cái loại thống khổ
này, còn lừa nàng nói không có việc gì.

Ngọc Hô ôn nhu an ủi, “Tỷ tỷ, đừng hoảng hốt, chúng ta lẳng lặng chờ đợi đi, có
lẽ đợi lát nữa ngự y sẽ đưa đến tin tức tốt.”

Có tin tức tốt hay không, nàng cũng không dám khẳng định, dù sao hiện tại tạm
thời trấn an cảm xúc của tỷ tỷ trước, chờ một chút xem sao rồi tính.

Mọi người đợi một thời gi­an thật dài, rốt cục đợi cho ngự y từ trong phòng đi
ra, nhưng sắc mặt ngự y ngưng trọng, điều này làm cho bọn họ đều có loại dự cảm
không tốt, chỉ sợ thương thế Thịnh Hạo vẫn là không quá lạc quan.

Ngọc Ly khẩn trương hỏi: “Ngự y, tình trạng của Hạo ca rốt cuộc thế nào? Phiền
ngài nói nhanh một chút đi.”

“Thịnh Hạo bối lặc nội thương nghiêm trọng, hơn nữa trên lưng có phạm vi tổn
thương lớn, tình trạng cũng không lạc quan, ta sẽ hết sức dùng dược liệu tốt
nhất trị liệu nội ngoại thương của hắn, nhưng...”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng Thịnh Hạo bối lặc rốt cuộc có thể sống qua năm ngày nguy hiểm hay không,
phải xem chính hắn, nếu ý chí của hắn không đủ kiên cường, chỉ sợ... Rất khó
qua được.”

Tâm Ngọc Ly phát lạnh, không nghĩ tới ngay cả ngự y cũng có thái độ chẳng lạc
quan như thế đối thương thế của Thịnh Hạo, thậm chí ngay cả hắn có biện pháp
nào sống sót hay không cũng không dám khẳng định.

Nàng vội vàng vọt vào trong phòng, bước nhanh đi đến bên giường, lúc này Thịnh
Hạo nằm sấp mê man ở trên giường, vết bỏng trên lưng đã được ngự y băng bó lại,
chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất thống khổ
như trước, hai hàng lông mày thủy chung nhíu chặt, hoàn toàn không giãn ra.

Nàng chậm rãi quỳ xuống, cầm chặt bàn tay to của hắn, nghẹn ngào nói: “Hạo,chàng
đã đáp ứng ta, tuyệt không thể nuốt lời, chàng đã nghe chưa...”

Nàng mềm nhẹ ấp tay hắn ở trên mặt mình, lệ sớm đã rơi đầy mặt, hoàn toàn không
dám nghĩ, nếu hắn quả thật không tỉnh lại, nàng rốt cuộc nên làm cái gì mới
tốt.

Nếu thật sự là như thế, lòng của nàng cũng sẽ chết đi theo hắn, trừ hắn ra,
cuộc đời này nàng không bao giờ có thể yêu người khác nữa, nếu hắn chết, nàng
sống còn có ý nghĩa gì?

“Hạo, ta sẽ cùng chàng... Luôn cùng chàng, chàng nhất định phải tỉnh lại, đừng
tàn nhẫn rời đi ta, đừng ném ta một mình...”

Nàng nhanh cầm tay hắn khóc thất thanh, như là muốn đem tất cả bi thương đọng
trong nội tâm phát tiết ra, cũng giống như muốn cho Thịnh Hạo trong hôn mê nghe
được, làm cho hắn bởi vì luyến tiếc nàng khóc, mà cố gắng tỉnh lại vì nàng.

Nàng sẽ không buông tay, chỉ cần hắn còn có một hơi thở, nàng tuyệt đối sẽ
không buông tay...

***

Ngọc Ly kiên quyết muốn ở lại chiếu cố Thịnh Hạo, làm sao cũng không chịu rời

đi, Đoan Quận Vương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để cho nữ nhi tiếp tục ở lại phủ
bối lặc của Thịnh Hạo, mình và Ngọc Hô thì tạm thời về trước Đoan Quận Vương
phủ đi, chờ đợi tin tức mới.

Mà Bác Tuyên tuy rằng cũng lo lắng tình trạng của Thịnh Hạo, nhưng hắn ở lại
cũng không có giúp gì, cũng chỉ có thể tạm thời rời đi.

Trong phòng Thịnh Hạo, trừ bỏ ngự y và Ngọc Ly ra, còn có A Thiết và bọn nô tỳ
hỗ trợ chiếu cố hắn, bọn họ đều nơm nớp lo sợ thay phiên chiếu cố Thịnh Hạo, vô
luận ngày đêm đều có người canh giữ ở bên giường, hi vọng hắn có thể đủ thuận
lợi sống qua năm ngày nguy hiểm nhất, sau đó tỉnh lại.

Nhưng Thịnh Hạo vẫn phát sốt cao, hơn nữa ý thức không rõ, liên tục nói lời vô
nghĩa, điều này làm cho Ngọc Ly chăm sóc hắn cực kỳ lo lắng, thực hận chính
mình không thể chia sẻ nỗi thống khổ của hắn.

Nàng cố gắng lau mồ hôi trên người hắn, một lần lại một lần, cũng không thấy
mỏi tay, chỉ hy vọng nhiệt độ cao của hắn có thể nhanh hạ, đừng chuyển biến xấu
nữa.

A Thiết ở một bên nhìn, cảm xúc rất sâu, hắn kỳ thật vẫn không thích nàng,
nhưng nhìn đến hành động toàn tâm toàn ý chăm sóc chủ tử cơ hồ đến mất ăn mất
ngủ giờ này khắc này của nàng, hắn cũng không thể không thay đổi cách nghĩ đối
với nàng, thiệt tình cảm thấy thuyết phục.

Nàng yêu Thịnh Hạo, tận tâm tận lực mà yêu, tựa như Thịnh Hạo cũng dùng tánh
mạng của mình bảo vệ nàng, yêu sâu như vậy nồng như vậy, mặc cho ai cũng nhìn
ra được, hoàn toàn không phải là giả dối.

Nếu bối lặc gia thực sự xảy ra chuyện, hắn thật lo lắng Ngọc Ly sẽ không chịu
đựng được, thậm chí sẽ hoàn toàn hỏng mất cũng không chừng...

“Cách cách, để nô tài đến giúp bối lặc gia lau mồ hôi đi.” A Thiết cầm qua khăn
vải trong tay Ngọc Ly, không để nàng giống như tự ngược mình liều chết lau mồ
hôi cho chủ tử, “Cách cách tới một bên nghỉ ngơi đi, ngài vẫn chưa ăn gì, còn
như vậy, có lẽ bối lặc gia còn chưa tỉnh lại, đổi lại ngài ngã bệnh trước cũng
không chừng.”

Tất cả lực chúc ý của Ngọc Ly đều đặt ở trên người Thịnh Hạo, đã một hồi lâu
mới hồi phục lại tinh thần, hoàn toàn không ý thức được mình rốt cuộc đã bao
lâu không nghỉ ngơi, “Vậy được rồi, ta liền nghỉ ngơi một chút.”

A Thiết nhanh chóng muốn nô tỳ đưa Ngọc Ly qua một bên nghỉ ngơi, hơn nữa đưa
đồ ăn đến trước mặt nàng, ép nàng ít nhiều đều ăn một ít, Ngọc Ly cũng biết
mình không thể để bụng đói, bằng không sẽ không có sức lực chăm sóc Thịnh Hạo,
bởi vậy cho dù nàng một chút thèm ăn đều không có, vẫn ép buộc chính mình nuốt
vào một ít đồ ăn.

Mấy người bọn họ thay phiên coi chừng Thịnh Hạo, hợp lực đút hắn uống thuốc,
chỉ hy vọng thương thế của hắn có thể nhanh chuyển biến tốt đẹp một chút, nhưng
trời không theo ý người, tình huống của hắn thủy chung không có khởi sắc, sốt
cao cũng không hạ, làm cho bọn họ không khỏi âm thầm nóng vội.

Ngự y nghĩ hết biện pháp đổi mới dược liệu, hy vọng có thể giúp ích đối thương
thế của Thịnh Hạo, nhưng hiệu quả hữu hạn, hắn vẫn không ngừng hôn mê nói vô
nghĩa, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bọn họ cứ như vậy cùng Thịnh Hạo dày vò một ngày, hai ngày, ba ngày, đến ngày
thứ tư, tình huống Thịnh Hạo chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược
lại bắt đầu xuất hiện co rút.

“Hạo!” Ngọc Ly kinh hãi ôm thân mình không ngừng run rẩy của hắn, sớm hoảng tay
chân, “Ngự y, vậy phải làm sao mới tốt, ngươi nhanh tìm cách nha!”

Ngự y khẩn trương vội vàng từ cái hòm thuốc tìm kiếm đan dược có thể áp chế co
rút, mà cánh tay Thịnh Hạo theo bản năng gắt gao bám trụ tay non mịn của Ngọc
Ly, đau đến nàng nhịn không được chảy nước mắt xuống, nàng vẫn cắn răng liều
mình chống, làm cho hắn cứ như vậy bấu không buông.

“Cách cách!” A Thiết đi tới muốn giúp đẩy tay chủ tử ra, nhưng lực bất tòng tâm
lực đạo của Thịnh Hạo quá lớn, hắn căn bản đẩy không ra, gấp đến độ giống kiến
bò trên chảo nóng.

Nếu lại cứ theo đà này, bối lặc gia rất có thể sẽ cắt đứt tay của cách cách,
bây giờ nên làm thế nào mới tốt? Ngự y tại lúc này cầm lấy một viên đan dược đi
đến bên giường, “Mau nghĩ biện pháp làm cho bối lặc gia ăn vào, vô luận thế nào
cũng phải làm cho hắn ăn vào.”

“A Thiết, mau giúp ngự y nghĩ biện pháp nhét đan dược vào miệng Hạo!” Ngọc Ly
không chút lựa chọn nói.

“Nhưng cách cách tay của ngài...”

“Đừng lo cho ta, mau!”

A Thiết cắn răng một cái, quyết tâm mặc kệ tay Ngọc Ly, sống chết lấy tay cạy
ra đôi môi đang đóng chặt của Thịnh Hạo, làm cho ngự y có cơ hội nhét đan dược
vào miệng Thịnh Hạo, buộc hắn nuốt vào.

Sau khi Thịnh Hạo nuốt vào đan dược, tiếp tục không bị khống chế co rút, chờ
thêm một hồi lâu, dược tính của đan dược bắt đầu có tác dụng, tình huống co rút
của hắn mới chậm rãi dừng lại, tiếp theo lại tiếp tục mê man, tay nguyên bản
cầm chặt lấy tay Ngọc Ly không buông lúc này cũng chậm rãi buông lỏng ra.

Chờ mọi người hợp lực làm cho Thịnh Hạo an ổn nằm xuống lại trên giường, bọn họ
mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó A Thiết lập tức khẩn trương nói với

ngự y: “Ngự y, nhanh nhìn xem tay cách cách đi, chỉ sợ đã bị bối lặc gia làm bị
thương.”

“Cách cách, xin cho tại hạ nhìn xem tay của ngài.”

Ngự y kéo ống tay áo của Ngọc Ly lên trên, liền thấy được trên cánh tay nhỏ bé
của nàng đã xuất hiện dấu tay màu đỏ thẫm rõ ràng, tiếp qua không được bao lâu,
vết bóp này sẽ biến thành màu tím bầm.

Sau khi ngự y xác định xương tay Ngọc Ly không có bất kỳ thương tổn gì, mới
nói: “Cách cách, tại hạ lấy một ít thuốc tan máu bầm bôi lên, qua một thời gi­an
vết bầm sẽ chậm rãi biến mất.”

“Đa tạ ngự y.” A Thiết nhìn tay Ngọc Ly chồng chất vết thương, cảm thấy cực kỳ
không đành lòng, “Cách cách...”

“Chút vết thương nhỏ này, không đáng kể chút nào.” Ngọc Ly cười khổ, nước mắt
cũng nhịn không được chảy xuống theo, “So với thống khổ chàng chịu, một vết
thương nhỏ của ta đây thật sự không coi vào đâu...”

Hắn rốt cuộc muốn tới khi nào mới không tiếp nhận thống khổ dày vò nữa? Nàng ở
một bên xem, lại không thể cũng hắn chia sẻ khổ đau này, lòng của nàng thật sự
đau quá, đau quá.

Hắn nhanh chóng tốt lên đi, đừng khiến nàng lo sợ nữa, hắn nhất định phải sống
qua, hắn đã đáp ứng nàng, hắn tuyệt đối không thể lừa nàng.

Nàng tin tưởng hắn có thể sống qua, nàng tin tưởng không có bất kỳ sự tình có
thể đả đảo hắn, hắn nhất định có thể....

***

Sau khi co rút của Thịnh Hạo qua đi, Ngọc Ly và mọi người lại ngay cả ngủ cũng
không dám ngủ, chỉ sợ tình trạng của hắn tùy thời sẽ chuyển biến xấu, thậm chí
tới độ không thể cứu vãn.

Không nghĩ tới, tình huống Thịnh Hạo cũng đang lúc này chậm rãi xuất hiện
chuyển biến tốt đẹp, ít nhất nhiệt độ cao vốn không hạ nay đã chậm rãi giảm
xuống, cho nên mọi người nhịn không được vui sướng một trận, rốt cục nhìn đến
một tia hi vọng.

Hắn nhất định sẽ khá hơn, chỉ cần bọn họ không buông tay, hắn nhất định sẽ
thoát khỏi hiểm cảnh, tỉnh lại!

Ngày Thứ năm, bọn họ tuy rằng vui sướng, vẫn như cũ không dám lơi lỏng, tiếp
tục thật cẩn thận chăm sóc hắn, mà nhiệt độ cơ thể của hắn cũng dần dần xuống
đến nhiệt độ không sai biệt lắm với người bình thường, hai hàng lông mày thủy
chung thống khổ nhíu chặt, cũng dần dần giãn ra, thân thể hắn tựa hồ không hề
đau như trước nữa.

Ngày thứ sáu, thương thế của hắn dần dần ổn định, cũng không xuất hiện ý thức
không rõ nói vô nghĩa nữa, chỉ là trầm ổn ngủ, ngự y vui vẻ nói cho đám người
Ngọc Ly, bối lặc gia đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần tiếp tục giữ vững, không
lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại.

Ngọc Ly và A Thiết khó
nén hưng phấn, cho dù khổ cực mấy ngày liên tiếp chăm sóc bệnh nhân đã làm cho
bọn họ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, bọn họ vẫn cố gắng chống đỡ, chỉ hy vọng Thịnh
Hạo có thể mau mau tỉnh lại.

Sau đó đến ngày thứ bảy ──

Ngày mới vừa sáng, trong phòng im ắng, thanh âm gì đều không có, ngự y khó nén
mệt mỏi ngủ thật say ở một bên trên giường êm, A Thiết ra khỏi phòng đi thu xếp
đồ ăn sáng cho ngự y cùng Ngọc Ly, Ngọc Ly thì khó khăn ngồi ở trên sàn nhà bên
cạnh giường, trực tiếp ghé vào bên giường nghỉ ngơi, ngay cả nghỉ ngơi cũng
nguyện không rời khỏi bên cạnh Thịnh Hạo.

Thịnh Hạo suy yếu mở mắt ra, nhìn cảnh tượng trong phòng, trong khoảng thời gi­an
ngắn vẫn không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đợi cho hắn thử nhướng người, lại
kéo vết thương trên lưng đau đớn, mới nhớ tới hắn vì cứu Ngọc Ly mà bị thương.

Hắn rốt cuộc ngủ mê bao lâu? Không chỉ vết thương của hắn đang đau, hơn nữa tứ
chi trống rỗng vô lực, nhiều ngày nằm sấp làm cho hắn cảm thấy cực không thoải
mái, thật muốn đổi lại tư thế.

Nhưng hiện tại một chút hơi sức hắn cũng không có, trên dưới toàn thân đều cực
kỳ khó chịu, thực hận không thể tiếp tục mê man đi...

“Chậc...” Đáng chết, hắn hận chết cảm giác không thể động đậy!

Ngọc Ly ngủ không sâu lập tức bị tiếng nguyền rủa khẽ của Thịnh Hạo khiến bừng
tỉnh, nhanh chóng mở hai mắt ra, khẩn trương muốn coi tình trạng của hắn, nào
có thể đoán trước được nàng vừa ngẩng đầu, đứng lúc chống lại tầm mắt của hắn,
kinh ngạc đến cả người sửng sốt hồi lâu, hoài nghi mình có phải còn chưa tỉnh
ngủ hay không, cho nên bây giờ còn đang trong mộng?

Hắn tỉnh? Đây là thật đấy sao? Không phải là nàng nhìn sai chứ, hắn thật sự
tỉnh à...

Thịnh Hạo mỉm cười, dùng tiếng nói cực kỳ khàn khàn gọi nàng, “Ngọc Ly...”


Tỉnh thật tốt, kỳ thật hắn thật sự cho là lần này mình chống đỡ không nổi nữa,
bây giờ còn có thể còn sống gặp nàng, hắn thật đúng là muốn cảm tạ Diêm La
Vương không chịu thu hắn.

Ngọc Ly ngây người một hồi lâu, mới chậm rãi hồi phục thần trí, xác định tất cả
đều là thật sự, nàng cũng không phải đang nằm mơ, Thịnh Hạo thật sự đã tỉnh
lại!

“Hạo...” Nàng cực kỳ vui mừng, cầm thật chặt tay hắn, khóc đến rối tinh rối mù,
hoàn toàn ngăn không được nước mắt và tiếng khóc của mình.

Vừa nhìn thấy hắn tỉnh táo lại, áp lực trong lòng nàng nhiều ngày nay, rốt cục
cũng có thể phóng thích ra, sau khi hoàn toàn thả lỏng, nàng lại khóc đến không
thể tự khống chế mình.

Cám ơn trời đất, hắn rốt cục khôi phục ý thức, rốt cục trở lại bên người
nàng...

“Đừng khóc... Ta sẽ đau lòng, đừng khóc...” Hắn muốn giơ tay lên, lau đi nước
mắt trên mặt nàng, chỉ bất quá hiện tại một chút hơi sức hắn cũng không có,
ngay cả muốn nâng tay, cũng làm không được.

Ngọc Ly biết hắn muốn làm cái gì, chủ động nắm tay hắn lên, làm cho bàn tay dày
rộng của hắn có thể bao trùm trên gương mặt tái nhợt của mình, nàng lập tức mỉm
một nụ cười ngọt ngào, “Ta không khóc, chỉ cần chàng có thể tỉnh lại, ta sẽ
không khóc...”

Thịnh Hạo nhìn dung nhan tiều tuỵ của nàng, trước mắt còn có quầng thâm sâu
đậm, liền hiểu được khi mình hôn mê bất tỉnh thì nàng khẳng định đã chịu dày
vò, thậm chí là không ngủ không nghỉ chăm sóc hắn, mới có thể thành ra như vậy.

May mắn hắn đã tỉnh lại, bằng không hắn thật sự không dám tưởng tượng, nàng sẽ
vì hắn mà tiều tụy tới mức nào, đây khẳng định không phải điều hắn mong muốn.

“Ngọc Ly, thực xin lỗi, khiến nàng lo lắng...”

“Chỉ cần chàng có thể tỉnh lại là tốt rồi, những cái khác cũng đã trôi qua...”
Nàng căn bản không biết là nhiều ngày dày vò có vất vả gì, vừa nhìn thấy hắn
thức tỉnh, nàng trừ bỏ cảm thấy vạn phần vui sướng, cái khác nàng đã sớm không
cần biết.

Những ngày tiếp theo nhất định sẽ càng ngày càng tốt, chỉ cần hắn an toàn không
có việc gì, tất cả những cái khác cũng không có vấn đề gì...

***

Sau khi Thịnh Hạo thức tỉnh, bởi vì có thể ăn uống, uống thuốc bình thường, hơn
nữa thân thể hắn vốn không tồi, thương thế rất mau tốt, làm cho mọi người quan
tâm hắn rốt cục không cần lo lắng nữa, may mắn hắn có thể vượt qua nguy hiểm.

Tuy rằng bệnh tình của Thịnh Hạo đã từ từ ổn định, không còn phải chăm sóc mọi
lúc, Ngọc Ly vẫn kiên trì muốn ở lại cùng hắn, trừ phi thương thế của hắn hoàn
toàn khỏi hẳn, bằng không nàng không thể hoàn toàn an tâm.

Thịnh Hạo không ngăn cản được nàng, đành phải để nàng tiếp tục ở lại phủ bối
lặc, tuy rằng hắn kỳ thật rất luyến tiếc nàng vì chăm sóc thương thế của hắn,
cả người rõ rang đã gầy một vòng lớn, bộ dáng nàng tiều tụy giống như hắn, cũng
là bệnh nhân.

“Hạo, cháo còn rất nhiều, chàng ăn nhiều một ít, mới có đầy đủ thể lực, vết
thương mới có thể mau chóng khôi phục.” Ngọc Ly ngồi ở bên giường, tự mình đút
Thịnh Hạo ăn cháo, ý cười dạt dào, hoàn toàn không che dấu được nét vui vẻ của
mình.

“Nàng đừng lo cho ta, bữa trưa của mình cũng còn chưa ăn, đã sắp nguội.” Thịnh
Hạo kỳ thật có thể tự mình ăn, nhưng Ngọc Ly cố tình muốn đích thân đút hắn,
như là chăm sóc hắn đến nghiện rồi.

“Ta không sao, nguội cũng có thể ăn nha, trước tiên đút chàng ăn no rồi nói
sau.” Nàng vẫn kiên trì muốn đút hắn ăn xong cháo trước.

Thịnh Hạo bất đắc dĩ cười, không có biện pháp gì với sự kiên trì của nàng, cho
nên chỉ có thể từng ngụm từng ngụm vội vàng ăn cháo, để cho nàng ngoan ngoãn
dùng bữa trưa của mình.

Trong phòng đầy dẫy vị thuốc nồng đậm, cho nên Ngọc Ly mở hé cửa sổ ra, để cho
mùi thuốc có thể tan đi một ít, cũng làm cho Thịnh Hạo không cảm thấy ngột
ngạt, xuyên qua khe nhỏ ở cửa sổ, Bác Tuyên nhìn cảnh tượng trong phòng, nội
tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Trong mắt Ngọc Ly chỉ có Thịnh Hạo, trong lòng của nàng cũng chỉ có một mình
hắn, nàng có thể tiều tụy gầy yếu vì hắn, thậm chí không để ý tính mạng lao vào
đám cháy, nếu hiện tại người bị thương đổi lại là hắn, nàng cũng làm như vậy vì
hắn sao?

Nàng có lẽ cũng sẽ lo lắng hắn, khóc vì hắn, nhưng phải chăm sóc đến một tấc
cũng không rời... Chỉ sợ rất khó đi, dù sao nếu không yêu đối phương, thì không
cách nào dâng hiến đến mức này.

Lòng của nàng sớm không còn chỗ trống để cho nam nhân khác tiến vào chiếm giữ,
mặc kệ hắn chờ bao lâu, cũng sẽ không có gì thay đổi, lòng của nàng từ vừa mới
bắt đầu đã không thuộc về hắn, nhưng hắn đơn phương hi vọng nàng cũng có thể
thích hắn, đơn giản cũng chỉ muốn lấy được cũng không phải là người thuộc về
hắn.

Hắn vẫn khăng khăng một mực, thậm chí cho rằng năm đó Ngọc Ly đào hôn gặp nạn,
Thịnh Hạo hẳn là chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng nếu không phải hắn đi trước
xin hoàng thượng chỉ hôn, không có suy nghĩ đến tâm ý của Ngọc Ly, sự tình sẽ
diễn biến thành như bây giờ sao?

Kỳ thật hắn cũng có sai, nhưng hắn lại đổ tất cả sai lầm lên người Thịnh Hạo,
hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, mình không phải thật sự một chút trách
nhiệm cũng không có?

Hắn không thể lại khăng khăng một mực, là thời điểm nên buông xuống, nữ nhân
không thuộc về hắn, mặc kệ hắn dùng phương pháp gì, cho dù miễn cưỡng lấy được
người của nàng, cũng không lấy được lòng của nàng, làm như vậy chính là làm cho
cả hai đều thống khổ mà thôi.

Nên giác ngộ, nên buông tay, hắn rốt cục thấy rõ tất cả, cũng đã quyết định...


A Thiết bưng thuốc vừa nấu xong đi tới, nhìn thấy Bác Tuyên đứng ở bên cửa sổ,
sắc mặt có chút buồn bã cô đơn, chậm chạp không có đi vào trong phòng, thật cẩn
thận hỏi: “Bối lặc gia, ngài không vào phòng sao?”

Bác Tuyên bối lặc kỳ thật đã tới vài lần rồi, nhưng A Thiết cũng chưa thấy hắn
đi vào gặp mặt Thịnh Hạo, luôn đến đây, không phải lần này cũng tính như vậy?

Bác Tuyên cười nhẹ đối với A Thiết, “Không cần, giúp ta chuyển lời cho Thịnh
Hạo, đã nói ta chân thành tha thiết hi vọng hắn có thể sớm khỏi hẳn.”

“Nô tài rõ rồi.”

Bác Tuyên xoay người rời đi, nội tâm cũng không có gì chần chờ nữa, kế tiếp hắn
phải làm, chính là làm cho Ngọc Ly và Thịnh Hạo có thể người có tình sẽ thành
thân thuộc, đừng vì lo lắng cảm thụ của hắn, mà muốn yêu lại không thể buông
tay yêu.

Đây là hắn nợ bọn họ, vấn đề là từ hắn mà bắt đầu, vậy cũng nên từ hắn mà chấm
dứt...

***

Sau đó Thịnh Hạo mới từ A Thiết biết, kỳ thật Bác Tuyên từng tới thăm hắn rất
nhiều lần, nhưng thủy chung không có vào phòng, liền rời khỏi.

Thịnh Hạo đoán ra ý tưởng của Bác Tuyên, dù sao hai người đã năm năm không có
lui tới, trong khoảng thời gi­an ngắn đột nhiên muốn biểu đạt ý quan tâm, rất
khó không cảm thấy xấu hổ.

Nhưng này đã làm cho Thịnh Hạo cảm thấy vui mừng rồi, hắn biết năm năm ngăn
cách là không thể nào nhanh như vậy liền hòa giải được, có lẽ chậm rãi, lại cho
cả hai một chút thời gi­an, tình huống sẽ có thay đổi.

Ngọc Ly tuy rằng vẫn cảm thấy có điều thiệt thòi cho Bác Tuyên, nhưng nàng đã
không quản được nhiều như vậy, bây giờ nàng chỉ muốn gắt gao canh giữ ở bên
người Thịnh Hạo, có thể cùng hắn bình an vượt qua từng ngày sau này, mà Bác
Tuyên... Nàng chỉ hy vọng hắn có thể sớm một chút quên đi nàng, tìm được một
nửa khác chân chính thuộc về mình, đừng chấp nhất nàng không buông nữa.

Cuộc đời này của nàng, sẽ chỉ là người của Thịnh Hạo, vô luận sống chết, cũng
sẽ không có bất kỳ thay đổi...

“Tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt!”

Ngọc Hô một đường từ ngoài cửa vội vội vàng vàng xông vào trong phòng Thịnh
Hạo, vội vã muốn nói cho hai người này tin tức vô cùng tốt, ngay cả lễ phép nên
có cũng không để ý, cứ như vậy không đầu không đuôi trực tiếp xông vào.

“Tiểu Hô, muội đang làm cái gì?” Ngọc Ly ngồi ở bên giường trừng mắt nhìn muội
muội một cái, “Đây hành động mà đường đường cách cách Quận Vương phủ nên có
sao? Một chút lễ phép đều không có.”

“Muội thật là vui, nhịn không được chứ sao...” Ngọc Hô vui vẻ cười.

“Ngọc Ly, không có chuyện gì, đừng trách muội muội của nàng.” Thịnh Hạo ngồi
trên giường dưỡng thương rất hiếu kỳ rốt cuộc là tin tức gì, có thể làm cho
Ngọc Hô vui vẻ ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều quên, “Ngọc Hô, rốt cuộc là chuyện
gì, muội cứ nói đi.”

“Hoàng thượng quyết định chỉ hôn tỷ tỷ cho Thịnh Hạo ca rồi!”

“Cái gì?!” Ngọc Ly kinh ngạc trợn to hai mắt, “Tiểu Hô, đây là thật sao? Muội
đừng lấy loại chuyện này ra làm trò đùa.”

Đây là chuyện nàng và Thịnh Hạo tha thiết ước mơ nhất nha, nếu cho bọn họ hi
vọng, sau đó lại nói cho bọn họ biết chỉ là một trò đùa, bọn họ sẽ cực kỳ thất
vọng.

“Thật sự, là tin tức vừa rồi A Mã mang về từ hoàng cung...” Hoàng thượng đột
nhiên triệu Đoan Quận Vương vào cung, Đoan Quận Vương vốn đang đoán rằng rốt
cuộc có việc gấp gì, không nghĩ tới hoàng thượng cư nhiên nói cho ông biết, chờ
sau khi thương thế Thịnh Hạo khỏi hẳn, sẽ theo ý chỉ hôn Ngọc Ly cho Thịnh Hạo,
để cho bọn họ chọn ngày thành thân.

Đoan Quận Vương nghe được cực kỳ ngạc, không hiểu vì sao hoàng thượng lại đột
nhiên làm ra loại quyết định này, sau đó hoàng thượng mới nói, Bác Tuyên đã tới
tìm ông, nói cho ông biết mình không hề cưỡng cầu hôn sự cùng Ngọc Ly, thậm chí
còn khẩn cầu ông có thể nhanh chóng chỉ hôn Ngọc Ly cho Thịnh Hạo, khiến cho
bọn họ có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng.

Chính là bởi vì Bác Tuyên thoái lui, hoàng thượng đã không có bất kỳ băn khoăn
nào, liền thực rõ ràng đồng ý chuyện này, trước nói cho Đoan Quận Vương, bảo
ông có thể bắt đầu chuẩn bị lễ cưới cho Ngọc Ly.

Nghe xong giải thích của Ngọc Hô, Ngọc Ly vui vẻ gắt gao ôm Thịnh Hạo, còn có
chút không thể tin được hai người bọn họ thật sự có thể thành thân rồi, “Hạo,
thật tốt quá... Chúng ta rốt cục khổ tẫn cam lai...”

Tất cả đều phải cảm tạ Bác Tuyên thoái lui, nếu như không có hắn chủ động buông
tha cho, bọn họ không có khả năng nhanh như vậy là có thể cùng một chỗ, thế nào
cũng phải dày vò một thời gian.

Thịnh Hạo cũng gắt gao ôm lấy Ngọc Ly, khó nén vui sướng cùng kích động, “Ngọc
Ly, chúng ta tìm cơ hội cám ơn Bác Tuyên, cảm tạ hắn thành toàn chúng ta.”

Hắn không biết bọn họ còn có thể trở lại tình bằng hữu khi xưa hay không, không
biết Bác Tuyên rốt cuộc có thể cảm kích hay không, nhưng Bác Tuyên đã chủ động
ra thiện ý, hắn tin tưởng còn có cơ hội.

Năm đó vì Ngọc Ly mà quyết liệt với Bác Tuyên, là vì bất đắc dĩ, hắn cũng không
hi vọng hai người đi đến tình trạng này, hiện tại rốt cục xuất hiện chuyển
biến, hắn đương nhiên phải nắm chắc, cho dù không thể trở lại là bạn tốt đến
mức không có gì giấu nhau như quá khứ, thì ít nhất còn có thản nhiên duy trì
tình nghĩa, như vậy cũng đủ.

“Được, chúng ta cùng đi cảm tạ Bác Tuyên ca...” Ngọc Ly nở nụ cười hạnh phúc,
nếu có thể, nàng cũng hy vọng có thể cứu vãn tình cảm cùng Bác Tuyên, đừng để
từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.

Tương lai tựa hồ đã bắt đầu một mảnh tốt đẹp, không còn có gì trở ngại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui