Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Bởi vì Cố Thiền năm nay chỉ có mười ba tuổi, thành hôn thì thật sự là
quá sớm, Nguyên Đồng đế hạ chỉ, định thời gian đại hôn là sau khi Cố
Thiền tới tuổi cập kê, ngày cụ thể do khâm thiên giam chọn, là ngày 5
tháng 2 năm Nguyên Đồng thứ hai mươi ba.

Thánh chỉ cùng nhau tới U châu còn có ban cho Tĩnh vương hai tú nữ.

Nguyên Đồng đế kế hoạch phi thường chu đáo, trước cho hai tú nữ hầu hạ
con, nếu có thể thêm vài cái tôn tử cháu gái đương nhiên tốt nhất. Thái
tử lớn hơn Tĩnh vương hai tuổi, đã có 2 nữ nhân, Hàn Thác bên người lại
ngay cả tri kỷ đều không có. Đại Ân tú nữ đều là người dân thường trúng
tuyển, nhà mẹ đẻ thân phận thấp kém, Nguyên Đồng đế lại cố ý áp chế,
không cho các nàng phong hào, cho rằng như vậy liền không cần lo lắng
các nàng ỷ nhập phủ sớm mà tính toán, ảnh hưởng địa vị Vương phi tương
lai. Đợi cho sau khi đại hôn, qua một, hai năm, lại chọn hai người có
gia thế tốt làm trắc phi của Tĩnh vương, cũng tiện làm bạn với Vương
phi.

Hàn Thác thản nhiên liếc mắt một cái hai mỹ nhân như cành liễu, mỉm cười khen: “Tốt lắm.” Phân phó mama quản sự trong vương phủ đem người mang
về phía sau viện, lại nói, “Lần này vất vả Tào công công.”

Lại từ Cao Lục cầm đến khay gỗ lim khắc hoa, trên đó thật chỉnh tề hình như bốn mươi tám đĩnh vàng lớn óng ánh.

Lần này nội thị đến truyền là Lương Thần Quang con nuôi Tào Đức Hạnh,
hắn được thưởng kim nguyên bảo, lòng vui rạo rực trở lại kinh thành,
hướng Nguyên Đồng đế hội báo, “Điện hạ thật cao hứng.”

Nguyên Đồng đế nghe xong cười toe toét.

Kế hoạch bước đầu đạt thành, Ninh hoàng hậu vui vô cùng.

Tĩnh vương phủ nơi nào đó xa nhất trong nhà, hai vị tú nữ đối với tương
lai tràn ngập khát khao. Tĩnh vương điện hạ thân phận tôn quý, đang tuổi thanh xuân, tướng mạo lại rất tuấn tú, hai người một lòng ngóng trông
sớm ngày được sủng hạnh. Ai ngờ ngày qua tháng lại, vật đổi sao dời,

nhưng lại vẫn không nhìn thấy dung nhan Tĩnh vương.

*

Bất luận dù là làm Hoàng hậu thì vẫn là dì, Ninh hoàng hậu đều có lý do chính đáng để đúng tỏ vẻ quan tâm Cố Thiền.

Bà đưa tới cho Tĩnh vương phi tương lai một vị mama giáo dưỡng.

Vị này là Giản ma ma cùng Phạm mama giống nhau, đều là của hồi môn Ninh
hoàng hậu, lớn tuổi vẫn chưa ra cung, luôn ở bên người Ninh hoàng hậu
hầu hạ, là tâm phúc tin cậy nhất.

Nay là tháng tư năm Nguyên Đồng thứ hai mươi mốt, tính toán đâu ra đấy,
Cố Thiền ở lại trong nhà làm khuê nữ thời gian không đủ 2 năm.

Ninh thị lòng thật sự không muốn, tình thế hiện nay cùng kế hoạch ban
đầu của bà khác nhau nhiều lắm, nữ nhi không chỉ gả sớm, còn muốn gả xa.

Cố Cảnh Ngô nhậm chức ở đây chỉ cần không mắc sai lầm lớn, nhất định sẽ
được triệu về kinh, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Mà nữ nhi làm Tĩnh vương phi, liền muốn theo chồng ở lại U châu, không có thánh mệnh
thậm chí không thể vào kinh.

Chỉ sợ tương lai một năm cũng không thấy được nữ nhi một lần.

Ninh thị vừa nghĩ tới đó, liền nước mắt lưng tròng, hận không thể đem tiểu áo bông tri kỷ của mình giấu đi không cho gả.

Không tha thì không tha, Ninh thị hiện tại không thể không an phận mà đành phải dùng tâm tình làm một Nghiêm mẫu.

Sau khi tứ hôn, Cố Thiền trọng điểm học tập từ cầm kỳ thi họa chuyển qua nội dung quản gia cùng nữ hồng(nữ công gia chánh),. Tương lai gả nhập
vương phủ, nàng đảm nhiệm vai trò chủ mẫu, học tập quản gia liền thành
đại sự hàng đầu, mà nữ hồng vẫn là nhược điểm của Cố Thiền.

Lại nói điều này không thể trách nàng, đời trước thời điểm Ninh thị qua
đời tuổi nàng còn nhỏ, sau lại vào cung, Ninh hoàng hậu đem nàng bồi

dưỡng thành Hoàng hậu tương lai, tự nhiên sẽ không chú trọng nữ hồng.
Các vị chủ tử hậu cung, quần áo phụ tùng đều có thượng phục cục làm. Làm Hoàng hậu, tinh thông nữ hồng tất nhiên là dệt hoa trên gấm, không am
hiểu cũng không ảnh hưởng phong nhã.

Bất quá, Ninh thị là đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì tương lai Cố Thiền nghĩ.

Ấn theo tập tục, cô nương đợi gả đều tự mình thêu áo cưới. Cố Thiền gả
đi làm Vương phi, khi thành hôn thì mặc lễ phục từ trong cung làm ra,
tốt xấu bớt đi một chuyện khó làm.

Ninh thị cho rằng, mặc dù không thêu gả y, làm người gả đi phụ trách lo
toan ít nhiều cũng nên vì phu quân may chút ít vật nhỏ. Tuy nói Tĩnh
vương trong phủ tuyệt đối không thể thiếu các tú nương tay nghề tinh
xảo, nhưng Vương phi tự tay may ý nghĩa cũng liền khác. Vợ chồng thôi,
nếu muốn cảm tình hòa thuận, chú ý tri kỷ bên người, một thê tử luôn
chuẩn bị cho trượng phu việc ‘ăn, mặc ở, đi lại’, tự nhiên “thiếp” bên
cạnh cũng không đứng dậy nổi.

Vì thế, Tình Lam Tiểu Trúc ngày xưa lang lảnh tiếng đọc sách, còn có các tiếng hoan hô thiếu nữ nói cười, nay toàn bộ đổi thành --

“Ai u!”

Cố Thiền ngồi ở phía truớc bàn thêu, ủy khuất mút ngón trỏ, Giang Liên Nam theo sau ngẩng đầu, “Ngươi lại bị châm trúng sao?”

Các nàng hôm nay thêu hoa phú quý mẫu đơn nở, Cố Thiền tự chính mình vẽ, Đóa mẫu đơn kiều diễm lộng lẫy, trình tự phong phú, rất tỉ mỉ.

Giang Liên Nam không giỏi vẽ lắm, nhưng nói đến nữ hồng hoàn toàn không
làm khó được nàng. Từ trước ở trong nhà cậu ăn nhờ ở đậu, lại chịu mợ
khắt khe, nàng cùng Trịnh thị, hai mẹ con thường đem đồ thêu ra gửi bán, sớm đã làm quen.

Giang Liên Nam là thư đồng, danh nghĩa đó đồng nghĩa với việc Cố Thiền
học cái gì, làm cái gì nàng liền đi theo cùng học làm cái đó.


Nữ hồng nàng cao hơn Cố Thiền không chỉ một phần, nhưng khi đi theo Giản ma ma học quy củ, hai cái cô nương lại hoàn toàn đảo ngược.

Giản ma ma lời ít ý nhiều, dạy học cũng dị thường nghiêm khắc.

Cố Thiền hoàn hảo thay, kiếp trước đi theo bên người Ninh hoàng hậu
nhiều năm, bất luận là quy củ trong cung, hay là tính tình Giản ma ma,
nàng đều thập phần quen thuộc. Học quy củ đối nàng mà nói là không khó
khăn, nhiều lắm là bị mama nhìn chằm chằm, không giống như trước thoải
mái tùy ý mà thôi.

Giang Liên Nam thì liền thảm, Giản ma ma không phải ngại nàng khi ngồi
ánh mắt loạn phiêu, mà là ngại khi đi đường vòng eo lắc quá nhiều, ngay
cả tươi cười đều có thể mắc lỗi. Mỗi khi làm không hợp quy củ liền bị
phạt đánh, tuyệt không lưu tình.

Hôm nay, từ sáng sớm đến trưa, Giang Liên Nam tổng cộng bị đánh hai mươi cái vào tay, lúc chủ nhân đi nghỉ trưa, nàng vụng trộm tránh sau núi
giả ở Ngô Đồng viện, vỗ về bàn tay sưng đỏ lau nước mắt.

Giang Liên Nam không phải bởi vì bị thương mà khóc, nàng khổ sở là Giản
ma ma nói nàng rất khắt khe, lời nói đều hàm ý rằng nàng là nữ tử ngả
ngớn không đứng đắn.

Tuy rằng Giang Liên Nam chịu qua vài năm khổ sở, nhưng nàng không ngại
tự cho mình thật sự hơn người. Nàng cùng Cố Thiền cùng học, cũng phân
cao thấp, miễn cưỡng xem như ngang tay.

Bài học nào nhất thời học không tốt cũng không tính, cố gắng học có thể
tiến lên từng bước. Không đứng đắn là chỗ thiếu hụt lớn nhất của nữ tử,
bị chỉ trích thế này trong lòng nàng không phục.

Huống hồ Giang Liên Nam cũng không thấy chính mình làm sao thiếu đứng
đắn, Cố gia phu nhân cùng Định quốc công phu nhân đều thực thích nàng
không phải sao, vì cái gì Giản ma ma liền cái gì cũng không thích.

Cố Tùng vừa lúc từ thư viện nghỉ về nhà, hắn đi qua hành lang Ngô Đồng
viện tới trong khóa viện của mình, liền nghe được sau núi giả mặt có
tiếng khóc nức nở: “Là ai? Ai ở đằng kia?”


Sau núi giả đi ra một tiểu cô nương mặc áo màu xanh trúc mang giày vải, tóc buộc thành hai búi, đôi mắt hồng hồng.

Cố Tùng nhận ra nàng là thư đồng của muội muội, nhưng nhất thời hắn
không nhớ ra tên: “Ngươi khóc cái gì? Có người khi dễ ngươi?”

Hắn ngữ khí có chút nghiêm khắc, bởi vì lo lắng, sợ cô nương này cùng
muội muội náo loạn nên khóc, lại ngại thân phận không dám nói rõ, cố ý
tránh ở đây khóc dẫn người đến.

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Cố Tùng luôn che chở muội muội duy nhất của
mình, hắn phải hỏi rõ, đem người ngăn lại tuyệt nhiên không để cho muội
muội chịu thiệt.

“Không phải, nhị thiếu gia. Ta chỉ bị Giản ma ma phạt, trên tay bị
đau.” Giang Liên Nam đầu óc xoay chuyển mau, tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Bị thương?” Cố Tùng xem nàng vẫn vỗ về trong lòng bàn tay, thuận miệng
nói: “Chỗ ta có thuốc trị thương, ngươi theo ta tới lấy đi.”

Cố Tùng trong lòng buồn cười, bác nhà mình trước xuất giá, cũng có mama
dạy quy củ trong cung đến, học không tốt liền phạt đánh tay, bác ủy
khuất phát giận nói không lấy chồng, kết quả bị tổ mẫu cấm túc.

Lúc ấy Cố Tùng đã muốn 8 tuổi, nhớ rõ rành mạch, không nghĩ tới hôm nay chuyện xưa tái diễn.

Không biết muội muội thế nào, có thể hay không cũng bị phạt bị thương?

Lúc trước đệ đệ bị phụ thân trách đánh, Cố Tùng tìm được hai bình thuốc
trị thương tốt nhất, bình thuốc còn lại để chỗ mình cũng vô dụng không
bằng cho cô nương này, mặt khác thông qua nàng, liền cho muội muội cất
giữ.

Giang Liên Nam nào biết rằng trong lòng Cố Tùng nghĩ việc khác, nàng thụ sủng nhược kinh theo hắn đến cửa khóa viện, đứng ở nơi đó chờ.

Cố Tùng đi vào nhà giữa, thời điểm đi ra trong tay có thêm một bình sứ trắng.

Sau giờ ngọ ánh mặt trời xán lạn, Cố Tùng che bóng đi qua sân, Giang
Liên Nam đối diện nhìn hắn, chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt cao lớn
anh tuấn, như có một tầng ánh sáng bao quanh dần lóe sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận