Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Editor: Mễ Đồng

Bé gái có đầu nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn phải nói là thanh tú, nhưng mà cục cưng cả thân mình đều nhỏhơn so với Dần Nhi không chỉ một vòng, cánh tay cánh chân cũng so với ca ca gầy hơn rất nhiều, thoạt nhìn hết sức đáng thương.

Nhớ tới lúc sinh cục cưng gặp không ít gian nan, Cố Thiền liền lập tức bối rối, hay là đứa nhỏ có vấn đề gì rồi?

“không có việc gì.” Hàn Thác lại gần, đem nàng ôm chầm lấy,“Ta đã hỏi qua, La thẩm đã nói, đứa trẻ song sinh thì có vóc dáng không giống với những đứa trẻ bình thường, dù sao bọn chúng ở trong bụng mẫu thân sẽ cướp thức ăn này nọ, khó tránh khỏi việc thực phẩm phân phối không đều, nên sẽ có bộ dạng không giống với nhau.”

thì ra là ca ca khi dễ muội muội......

“Nhưng mà, con gái nhỏ hơn nhiều như vậy......” Cố Thiền khoa tay múa chân,“Người xem đi, Vương gia.”

Trong lòng nàng sốt ruột, lúc nói chuyện liền khóc nức nở.

Hàn Thác lập tức lo lắng nói:“Đừng nhìn cục cưngcủa chúng ta vóc dáng nhỏ, thân thể vẫn là rất khỏe mạnh đó.”

“thật không?” Cố Thiền hỏi.

“thật, ta có khi nào lừa gạt nàng?” Hàn Thác hỏi lại.

rõ ràng là đã lừa gạt......

Cố Thiền thầm nghĩ, ngay cả chuyện lớn liên quan đến sông chết như vậy cũng đã lừa gạt rồi, còn có cái gì mà hắn không dám lừa?

Nhưng mà, nàng tin tưởng Hàn Thác sẽ không lấy chuyện đứa nhỏ khỏe mạnh ra để nói giỡn, liền an tâm tin tưởng.

“Chỉ cần thân thể khỏe mạnh là tốt rồi, về sau có thể bảo bà vú chú ý cục cưng nhiều một chút, làm cho nàng lớn lên mau một chút.”

Cố Thiền nói liên miên, sau khi mang mấy lời cằn nhằn nói xong, vì thấy đứa nhỏ như vậy nên sẽ khôngtự giác mà tốn nhiều tâm tư hơn.

Nhưng mà, vừa nhấc đầu liền đối mặt với Hàn Thác, nàng rõ ràng thấy hắn không có biểu tình gì lớn.

“Vương gia, ngươi làm sao vậy?” Cũng không biết có phải là vì nàng làm mẫu thân nên mọi việc đều đặc biệt mẫn cảm, Cố Thiền có trực giác Hàn Thác là vì cục cưng nên mới như vậy, sợ hãi hỏi,“Chàng khôngthích cục cưng sao?”

Lúc nàng hỏi, không phải là không ủy khuất. Nàng liều mạng như vậy mới sinh hạ ra đứa nhỏ, hắn tại sao có thể không thích?

“Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần là do Xán Xán sinh, ta đều thích.” Hàn Thác xoa đỉnh đầu của Cố Thiền, ôn nhu nói,“Chỉ là con gái làm khổ nàng quá, ta tuy rằng không thấy tận mắt, cũng biết so với lúc sinh Dần Nhi cũng không khó khăn. như vậy”

Cảm tình khi làm cha cũng là vì chuyện này ghi hận trên người nữ nhi của mình......


Cố Thiền tất nhiên là không đồng ý,“ Vương gia cũng không thể bất công như vậy, sinh hai hài tử ai cũng đều phải đau.”

“Đó là lẽ đương nhiên.” Hàn Thác ngoài miệng đáp như vậy, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy.

Khi sinh Dần Nhi nhanh chóng như vậy, có thể thấy được là vì Dần nhi có hiểu biết, nói cách khác khi mang thai người tra tấn Cố Thiền vẫn luôn là cục cưng.

Hàn Thác thân là phụ thân, hắn tự nhận bản thân đương nhiên sẽ thích trưởng tử có hiểu biết kia thậtnhiều, còn đối với tiểu nha đầu đã mang tâm can bảo bối Cố Thiền của hắn tra tấn chết đi sống lại, sau này nhất định hắn phải nghiêm khắc dạy dỗ.

Nhưng mà, ngày sau này phần lớn thời gian đã chứng minh, không chỉ riêng phán đoán về tính cách tiểu nha đầu sai lầm, mà hắn còn phán đoán sai lầm tâm ý chính mình.

nói được chốc lát, Cố Thiền bắt đầu buồn ngủ, lúc đầu vẫn còn khống chế được, sau đó liền ngáp mấy lần liền, trong hai mắt đã có sương mù nổi lên.

Hàn Thác thấy, liền nói:“Nàng đi ngủ đi, ta sai bà vú đến để ôm đứa nhỏ trở về.”

“Cho bọn chúng ngủ cùng chúng ta được chứ?” Cố Thiền luyến tiếc rời khỏi đứa nhỏ, nhỏ giọng đề ra yêu cầu.

“không được,” Hàn Thác lắc đầu nói,“Đứa nhỏ vẫn còn quá nhỏ , sợ bị người lớn đè nặng, vẫn là ngủ nôi tốt hơn.”

Hơn nữa, lỡ như tỉnh ngủ, khóc muốn uống sữa thì làm sao bây giờ? không phải còn phải kêu bà vú đến sao.

Cố Thiền ngủ một ngày một đêm, cho nên cũng không biết cái gì.

Nhưng Hàn Thác thì lại thấy được tất cả.

Hai hài tử trừ khi ngủ thì cũng chỉ uống sữa, nhất là cục cưng, vừa tỉnh lại sẽ khóc, thế nào cũng phải có người ôm vào trong ngực dỗ dành.

Cố Thiền còn cần phải nghỉ ngơi, Hàn Thác cũng không muốn cho đứa nhỏ làm phiền đến nàng.

Cho nên, Cố Thiền cho dù là thật tình không muốn, cuối cùng vẫn phải nghe lời Hàn Thác, chỉ còn cách để cho bà vú đi vào ôm đứa nhỏ mang đi .

Lúc ở cùng đứa nhỏ, bọn họ là cha mẹ. Nhưng khi chỉ có hai người ở một chỗ, Cố Thiền giống như trở thành con của Hàn Thác, bị hắn ôm vào trong lòng, la đi ngủ.

“Vương gia, lúc trước người có nói mới trước đây, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Cố Thiền mơ mơ màng màng, lúc nửa ngủ nửa tỉnh, bỗng nhiên nhớ lại chuyện này, liền hỏi cho ra lẽ.

Hàn Thác chỉnh đốn tay, ho nhẹ một tiếng, từ từ thuật lại chuyện năm đó, làm sao có thể đi U châu rồi trên đường gặp được Cố Thiền bị lừa bán ra sao, tại sao có thể nhận ra nàng, rồi mang nàng đi như thế nào, cuối cùng là khi trao đổi tín vật, nói ra lời hứa.

Cố Thiền giống như đang nghe người bên ngoài nói chuyện xưa vậy, rồi chuyện xưa làm nàng dần dần ngủ......

Ở trong mộng, Cố Thiền lại nhớ tới lúc hôn mê bất tỉnh nàng đã từng đi cái căn phòng kia.


Lúc này, ngay từ đầu đó là âm thanh quen thuộc của một nữ nhân đang đứng ở trước cánh cửa lớn đang đóng.

Nàng đã qua đây......

Cố Thiền đứng ở mặt sau của bình phong, mở to hai mắt ra nhìn chờ đợi.

Gương mặt kia chậm rãi đến đây......

Tuy rằng rõ ràng là rất trẻ, Cố Thiền lại nhận ra nàng ta đang ở bên cạnh Tiết thị, bên cạnh còn có vị lão bà đã từng đem bức họa mà cô gia của Cố San vẽ đưa cho Tưởng lão thái thái.

“A!”

Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi tỉnh lại.

“Làm sao vậy?”

Hàn Thác vốn cũng đang ngủ, bị một tiếng la dọa cho giật mình, mắt cũng chưa mở thì đã mở miệng hỏi trước.

“Thiếp ở trong giấc mộng, mơ thấy thiếp không phải bị người làm trong nhà bán đi ......” Cố Thiền không biết phải nói thêm gì, nói xong mới ngẩng đầu lên rồi liền dừng lại.

“không sao cả, đừng sợ, có ta ở đây, ngoan.” Hàn Thác kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, miệng nói lung tung xong, còn không quên xoa thái dương của Cố Thiền, từ từ trấn an.

“Ngô......” Cố Thiền hơi hơi từ chối một chút, tiếp tục nói,“Vương gia không phải đã nói lúc nhặt được ta, ta vẫn còn đội đầy trâm quý hay sao, đó cũng là trang sức quý giá ở kinh thành, giá trị xa xỉ. Vương gia sao không nghĩ tới, nếu như là thiếp bị lừa bán, làm sao có khả năng còn đội cái kia?”

Trâm quý thì đương nhiên là hắn có biết đến.

Nhưng mà hắn là một đại nam nhân, lúc đó lại mới chỉ mười sáu tuổi, làm sao biết thế nào là trâm quý do tinh hoa các chế tạo, làm thế nào thì là không phải......

Hàn Thác nhíu mày, cùng với cơn buồn ngủ đấu một phen, cuối cùng hỏi Cố Thiền,“Vậy trong mộng, nàng bị ai bán đi ?”

“Là nhị thẩm thẩm và một bà tử bên người, hơn nữa, nàng đối với vợ chồng họ có quan hệ họ hàng đều mang họ cố, cũng là nàng ta để chàng giả làm người mua ta, nói là sợ chịu phiền toái.”

“Hạ nhân nhà nàng như thế nào lại có thể thêm một người lại một người dính vào?” Hàn Thác khôngchút suy nghĩ liền nói ra.

Lời tuy không tốt, nhưng Cố Thiền lại không nghĩ ra cách phản bác.


“A, không phải,” Cố Thiền nhớ lại một lần,“Nàng ấy không phải bán ta, là đem tặng ta, còn đưa lại bạc.”

A, đây chính là chuyện lạ của thiên hạ.

Đem chủ tử đi bán, nói ra thực sự to gan lớn mật, nhưng rốt cuộc là có thể vì lợi ích.

Lòng người vì trục lợi, chuyện gì cũng làm được.

Nhưng đem đi tặng lại đưa luôn cả bạc thì là vì cái gì?

“Có phải nàng nhiws nhầm?” Hàn Thác đoán.

Bằng không thật sự là không nghĩ ra.

đó là ba mươi lượng bạc, đối với vú già ở hầu phủ là số tiền rất lớn.

Cố Thiền cũng nghĩ đến việc này, tiền của hạ nhân trong phủ Vĩnh Chiêu hầu nàng biết rõ, so với bọn nha hoàn thì bình thường cũng cao không quá năm trăm langj, cho dù là chủ tử thì với người được sủng ái, cũng chỉ hơn được một hai thiên.

Cho dù không tiêu phí, ba mươi hai ngân, thì bà tử kia cũng phải tích góp hai năm.

có bao nhiêu thù hận, mới có thể dùng toàn bộ tiền để hãm hại Cố Thiền?

Đối với Tiết thị, ba mươi hai ngân đại khái chính là hai ba tháng tiêu dùng của nàng.

Nếu là trước kia, Cố Thiền sẽ khó hiểu Tiết thị vì sao lại làm thế, nhưng trải qua chuyện đó của Trịnh thị, nàng hiểu được lòng người khó dò bao nhiêu,.

Về phần động cơ của Tiết thị......

Giống như có thần giao cách cảm, Hàn Thác đúng vào lúc này mở miệng hỏi nói:“Nàng ta không thích nàng? Nàng lúc ấy còn không có gì, nhỏ như vậy vốn là một đứa trẻ thôi, có thể gây trở ngại cái gì?”

“Nàng ấy không giống như ai, sẽ không mừng rỡ vui mừng.” Cố Thiền nhớ lại biểu hiện bình thường của Tiết thị,“lúc chúng ta cao hứng thì nàng sẽ không cao hứng, chúng ta mất hứng thì nàng ngược lại cao hứng. Đại ca, khi nhị ca cùng Đồng Lâm có tiền đồ, thì nàng thích nhất châm chọc khiêu khích, ngược lại, Đồng Lâm trước đây bướng bỉnh thiêu thư phòng tổ phụ, nàng liền nhớ mãi không quên......”

Nghe đến đó, Hàn Thác liền hiểu được Tiết thị không phải là người tốt tính,“Người nhị thẩm thẩm sinh là một nữ nhi, đúng không?”

hắn tổng cộng có hai lần quang minh chính đại tiến vào phủ Vĩnh Chiêu hầu, một lần là đón dâu, mộtlần là lại mặt, cho nên cũng còn nhớ rõ Cố Thiền có một tỷ tỷ.

Cố Thiền “Ân” một tiếng, tuy rằng đã nghĩ đến ý tứ của Hàn Thác, nhưng nàng tình nguyện đó không là thật .

Tiết thị bình thường ác tính, rốt cuộc vẫn là người một nhà, nàng thật sự không muốn tin tưởng, Tiết thị bởi vì cảm thấy nàng gây trở ngại cho Cố San liền tìm người đem chính mình lừa bán......

“Chúng ta đoán như vậy cũng đoán không ra, chờ tương lai có cơ hội thì mới tra rõ một chút, nếu thậtsự là nàng......” Hàn Thác dừng lại, chờ Cố Thiền ngửa đầu nhìn hắn, mới cười nói,“Ta đây muốn tạ ơn với nhị thẩm thẩm, ít nhiều nàng đã giúp cho nàng chỉ mới năm tuổi đã gả cho ta.”

Cố Thiền ở trước ngực hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, nàng đương nhiên biết đây là đang nói giỡn.

Nếu tương lai thực sự có cơ hội tra rõ một chút, nói cách khác đó là lúc Hàn Thác đã trở lại kinh thành, hắn mưu đồ đại sự đã thành.


Kỳ thật, Cố Thiền chưa bao giờ nghĩ tới việc Hàn Thác không thể thành công. Kiếp trước không có Cố Phong hỗ trợ, hắn cũng có thể đánh hạ kinh thành, đi lên đế vị. Kiếp này có Cố Phong, chẳng phải lại như hổ thêm cánh.

Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên ý thức được một việc.

Mình trọng sinh trở lại là người mười hai tuổi, nói cách khác trước mười hai tuổi, mọi chuyện chỉ phát sinh có một lần.

nói cách khác, chuyện sau mười hai tuổi thì lặp lại, chuyện trước đó thì chỉ diễn ra một lần

Như vậy, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều được Hàn Thác nhặt được

Nàng thật sự muốn hỏi Hàn Thác, rốt cuộc đối với mình kiếp trước hắn có tâm tư gì

Đáng tiếc, nàng không thể quay về kiếp trước, hiện tại Hàn Thác cũng không có trí nhớ của kiếp trước, nên chuyện này nhất định là cái khó hiểu

A, cũng không tất cả.

“Vương gia,” Cố Thiền cầm lấy vạt áo Hàn Thác hỏi,“Vương gia tại sao vẫn đem châu hoa của ta mang theo bên người?”

Cố Thiền nhớ rõ rành mạch, lúc ấy tại khách điếm, hắn lấy trong ví ra châu hoa đưa cho nàng.

“Khụ, ai nói vẫn mang theo?” Hàn Thác tất nhiên là không thừa nhận.

“rõ ràng là vẫn mang theo, bằng không như vậy đi, lần đó gặp được ta, mới đem châu hoa cất vào hà bao? Hơn nữa chàng cũng không phải đi từ U châu đi ra, chàng là từ chiến trường trực tiếp hồi kinh, từ kinh đi ra mới gặp được ta.”

Có một thê tử thông minh rốt cuộc không biết là tốt hay xấu?

Hàn Thác tình nguyện là Cố Thiền vĩnh viễn tỉnh tỉnh mê mê, cũng tốt hơn bị nàng hỏi như vậy.

Vấn đề này hắn không thể đáp.

Bởi vì như thế nào cũng đáp không được.

Nếu nói hắn đối với một đứa nhỏ năm tuổi, vẫn luôn nhớ thương, vẫn chờ nàng lớn lên, vậy hắn sẽthành người thế nào? không chỉ buồn cười, còn đáng sợ.

Nhưng nếu là nói không, Cố Thiền tất nhiên sẽ mất hứng.

“Ân, cũng chỉ là trùng hợp.” hắn chỉ có thể miễn cường chống đỡ “Chứng minh chúng ta đã có duyên phận sâu, bằng không sao có thể thành vợ chồng, đúng hay không?”

nói xong lời này, cũng không để Cố Thiền có phản ứng, liền trực tiếp chuyển đề tài.

“Ta muốn cùng nàng nói một chút về chuyện Đồng Lâm và Y Lan.”

Cố Thiền vừa nghe hắn nói như vậy, nụ cười nãy giờ đột nhiên đọng lại ở trên mặt.

Trải qua sinh “Quỷ môn quan” khi sinh đứa nhỏ, nàng thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận