Edit: Cảnh Thục viện
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
"Đào Uyển nghi, Hoàng thượng tới, ngay ở phía trước lại vừa lúc đụng phải Lâm cô nương đấy."
Một tiểu cung nữ bị Liễu Âm tạm thời kéo lại đi theo dõi, lúc này vội vội vàng vàng chạy tới báo cáo, đương nhiên bên kia cũng đã ngẫu nhiên gặp nhau thành công.
Tần Phiên Phiên trở mặt ngay tại chỗ, hừ lạnh một tiếng, nhấc váy lên nhanh chân xông về phía trước, ý chí chiến đấu rất mạnh.
Liễu Âm vẫn là lần đầu nhìn thấy chủ tử nhà các nàng có dáng vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang như này, không khỏi bị giật nảy mình, sợ nàng tức đến muốn đánh người, lập tức nhắc nhở: "Chủ tử, Hoàng thượng không thích nữ tử có tính tình ngang ngược, ngài nên kiềm chế một chút, tuyệt đối đừng động thủ a."
Tần Phiên Phiên cũng không có để ý trả lời nàng ta, một đường chạy như điên đi về phía trước, nhìn bước chân mạnh mẽ kia rất giống với vận động viên đá cầu luyện tập từ nhỏ, phía trước ở trước mặt Lâm Xảo giả vờ như liễu rủ trong gió, căn bản chính là coi khinh người ta.
"Hoàng thượng, thần nữ thấy xuân sắc dạt dào, gió nhẹ sảng khoái, nên dẫn người ra chơi diều. Chỉ là thần nữ vụng về, vẫn luôn chạy không nổi để chơi nên diều cũng không bay lên được."
Lâm Xảo nửa ngồi ở trước mặt cửu ngũ chí tôn, trong tay còn cầm con diều heo màu hồng kia, nàng ta cũng không sợ hắn, thậm chí còn khẽ nâng đầu lên, một đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, trong mắt lộ rõ sự sùng bái cùng với tình ý miên man. Khuôn mặt phù dung [1] kia nhìn thấy mà thương.
[1]: tên khác của hoa sen
Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, cũng không có biểu hiện gì.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng ngài đã tới a."
Bên này còn chưa có cọ sát ra hoa lửa, chỉ thấy Tần Phiên Phiên mạnh mẽ như dũng sĩ vận động đang chạy như bay về hướng này.
Nhìn thấy nàng nhanh chân bước về phía trước, cũng không sợ làm ra động tác kịch liệt thương đến "trứng", Trương đại tổng quản biểu thị rất là đồng cảm.
Cẩu hoàng đế khẳng định sẽ ghen ghét, dù sao bên trong một vòng người này, chỉ có một mình hắn là có "trứng", nhưng bọn họ cũng sẽ không kỳ thị cái sự thiểu năng trí tuệ này.
Lâm Xảo nghe thấy âm thành này, đôi mi thanh tú liền nhíu lại, cái nữ nhân thối này lại tới, quả thật là âm hồn bất tán mà.
"Hoàng thượng, ôi!"
hật vất vả lắm nàng mới chạy tới trước mặt Hoàng thượng, kết quả còn chưa mở miệng nói nên lời, liền nghe một tiếng gọi to duyên dáng, một chân của nàng bước hụt trượt ở trên mặt đất, hai cánh tay ôm chặt lấy đùi của Hoàng thượng, bộ dạng có chết cũng không buông tay.
"Tần thiếp chạy quá gấp, sợ ngài đi cùng với người khác."
Khóe môi Trương Hiển Năng kéo ra, phải, dũng sĩ vận động mạnh mẽ, một khắc áp vào trên người của cẩu Hoàng Đế kia trở đi, lại lắc mình một cái liền biến thành tiểu yêu tinh, như tự động hoán đổi, ngay cả mí mắt cũng không hề nháy một chút nào.
"Trẫm có thể đi với ai?" Tiêu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, mặc dù vẫn là mặt lạnh như quan tài, nhưng Tần Phiên Phiên vững tin trong mắt của hắn thấy được mấy phần ý cười hòa hoãn.
Giống như mùa xuân tuyết dần dần tan rã, lộ ra chút ấm áp.
"Cùng... " Tần Phiên Phiên quay đầu nhìn Lâm Xảo, động tác này của nàng không có thu liễm lại, thậm chí có thể nói là cố ý khuếch đại, làm cho tất cả mọi người đều biết người nàng đang nói là ai.
"Một con heo đi." Nàng đánh giá Lâm Xảo từ trên xuống dưới một lần nữa, ngữ khí chắc chắn mà nói.
Lâm Xảo:??? làm nương ngươi* (ý là f*** y** (≧y≦*)), ta mà nhẫn nại thì chính là một quả bí đỏ.
"Đào Uyển nghi vẫn nên nói chuyện cho rõ ràng một chút, đến tột cùng ai là heo, hay là ánh mắt của Đào Uyển nghi không được tốt lắm, rõ ràng nơi này đều là người." Ba chữ cuối cùng nàng ta như là nghiến hàm răng nói ra.
Cung nữ đứng sau lưng nàng ta, một mực cẩn thận kéo ống tay áo của nàng ta.
Nàng ta biết gần đây Đào Uyển nghi được sủng ái, nhưng nàng ta cũng là một cô nương được dạy dỗ từ gia đình trong sạch, dựa vào cái gì mà muốn nàng ta chịu đựng Đào Uyển nghi chửi bới chứ.
Tần Phiên Phiên thấy nàng ta nói chuyện, rốt cục cũng đưa ánh mắt nhìn về phía mặt nàng ta, kết quả sau khi nàng cẩn thận quan sát hai lần, đột nhiên cúi đầu vào giữa hai bắp đùi của Hoàng thượng (@@), âm thanh buồn bực khổ não sụt sùi nói: "Hoàng thượng, ta vẫn nên đi thôi, đau mắt của tần thiếp."
Liễu Âm ở phía sau nhìn chủ tử nhà mình thuần thục phát huy kỹ năng diễn của mình, vẻ mặt ảm đạm.
Đã biết đã biết, nói lời này tất cả mọi người đều hiểu rõ là ngươi muốn biểu đạt cái gì, không phải ghét bỏ dáng dấp của Lâm Xảo lớn lên có chút chướng mắt sao? Còn không phải có động tác đau mắt hiện tại của ngươi? Chôn mặt vào chỗ nào đó?
Một tiểu yêu tinh như ngươi muốn khóc lóc với Hoàng thượng thì cũng nên hướng về phía đầu của hắn mà khóc chứ, ngươi lại cúi đầu khóc chỗ khác làm gì, bên kia chính là chỗ không thể xem a.
Nghĩ tới đây, nàng lập tức che mặt lại, một khi đổi chủ tử mới, từ đây tiết tháo chỉ như người qua đường mà thôi.
Nàng cũng không còn là Liễu Âm nhỏ bé ngây thơ lúc trước nữa.
Thời điểm đột nhiên bị nàng chôn đầu giữa hai chân, Hoàng thượng vô ý thức kẹp chặt hai chân lại, chỗ này quả thật rất là vi diệu nha.
"Hoàng thượng, mấy ngày nay tỷ tỷ thần nữ bệnh nặng, khó ngủ cả đêm, cơm nước không vào, chỉ sợ phạm vào sai lầm lớn thất tín với ngài. Ngài có thể nhìn nàng ấy một cái hay không?"
Mắt thấy Hoàng thượng sẽ bị xú nữ nhân này mang đi thật, nội tâm Lâm Xảo khẩn trương, lập tức nhắc đến Nguyệt Quý phi đang bệnh.
Nàng ta đã canh chỗ này vài ngày rồi, cuối cùng mới đợi được Hoàng thượng đến, nếu như lần này không thành không thì không biết lần sau sẽ là khi nào nữa.
Huống hồ có hai vị cô nương khác cũng muốn tiến cung, chỗ dựa phía sau đều là Thái hậu, nàng ta chỉ là muội muội của Quý phi tất nhiên sẽ không sánh bằng.
Trong nội tâm Tần Phiên Phiên tấm tắc, quả nhiên chưa có quan hệ ngủ cùng, nói chuyện đều ngại ngùng như vậy, còn thất tín với Hoàng thượng, ai từng thấy Hoàng thượng coi trọng chữ tín trước mặt nữ nhân chứ.
Chỉ ở trên giường hắn mới nói chữ tín, xuống giường thì hết thảy không bàn nữa.
"Nguyệt Quý phi bệnh nặng, vậy ngươi thân là muội muội của nàng, còn có thể vui vẻ chơi diều như này? Cách hai dặm đều có thể nghe thấy tiếng cười của ngươi, hi hi ha ha không chút phiền lòng! Rắp tâm bất lương." Nàng vừa nghiêng đầu liền khai hỏa với Lâm Xảo, vô cùng hung mãnh[2]
[2]: Hung = kịch liệt, mãnh = dữ dội.
Lâm Xảo mở to hai mắt nhìn, hận không thể xông lên phía trước xé cái miệng của nàng ta, lại mắng nàng là heo, cả nhà ngươi mới cười hi hi ha ha á.
"Hoàng thượng, ngài mang theo tần thiếp đi thôi, tần thiếp không muốn ở lại chỗ này đâu."
Một lần nữa nàng lại dúi đầu vào bên trong đùi, nhẹ giọng nũng nịu để hắn đi nhanh lên, hiển nhiên là một khắc đều không cho hai người bọn họ chờ lâu.
Nàng kiên quyết không thể để cho cẩu nhà mình có cơ hội ăn xương từ người khác được.
Lúc này nàng gia tăng hiệu lực, không chỉ chôn chân, mà còn động tay.
Đôi tay trắng muốt trơn mềm kia vươn ra một đường thuận theo bắp chân của hắn hướng lên trên nhẹ nhàng mơn trớn.
Trương Hiển Năng ở bên cạnh cũng không có nhìn thấy tiểu yêu tinh bày trò, trước mặt mọi người cái tay kia chậm rãi ung dung mơn trớn, đoán chừng Hoàng thượng cảm thấy không nên nhưng chỗ kia lại biến đổi đến mức phấn khởi mười phần, không hổ là tay già đời, quả thật là yêu khí tận trời.
"Hừm." Cửu ngũ chí tôn ý vị không rõ phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Hắn lập tức hạ thấp người, bắt tay nàng lại, nhìn nàng như đang cảnh cáo.
"Ngươi không đứng lên, trẫm đi như thế nào?" Hoàng thượng cắn chặt hàm răng hỏi.
Nữ nhân này quả thực cả gan làm loạn, không biết xấu hổ.
Ngay lúc ban ngày ban mặt liền làm ra chuyện dâm loạn hậu cung như này, còn muốn câu dẫn hắn ban ngày tuyên dâm! Nên băm thây vạn đoạn!
Nhưng mà trẫm thích!
"Chân tần thiếp đau." Nàng ủy khuất lắp bắp nói, bất cứ lúc nào, chỗ nào, xin nhớ kỹ người không thể sụp đổ hình tượng đang diễn.
Mặc dù thời điểm chân nàng vừa mới bị trẹo, chó cũng có thể nhìn ra là nàng ăn vạ, nhưng mà nàng muốn giả đến cùng.
"Ngài ôm tần thiếp một cái có được hay không?" Tần Phiên Phiên một tay đặt lên bờ vai của hắn, tiến tới bên tai nam nhân, âm thanh uyển chuyển ngữ khí mềm mại nói.
Câu nói nũng nịu này không mang theo ý vị khiêu khích gì cả, hoàn toàn là vô hại, ủy khuất, đáng thương yếu thế.
Giống như là muội muội chênh lệch tuổi quá lớn của hắn, đang cầu xin hắn ôm một cái.
"Không được!" Tiêu Nghiêu tràn đầy ác khí nói một câu, nhưng vẫn là cúi người, ôm ngang nàng lên, nàng liền thuận thế ôm cổ của hắn.
Hoàng thượng thật sự làm trò như vậy ngay trước mặt mọi người, ôm nàng đi xa, chưa từng ngoảnh lại nhìn Lâm Xảo một chút, chỉ lưu cho nàng ta một bóng lưng rộng lớn tiêu sái mà thôi.
Đào Uyển nghi thịnh sủng, có thể thấy được rõ ràng.
"Cô nương, ngài đừng có gấp, tính tình Đào Uyển nghi có chút linh động không bị gò bó, Hoàng thượng thấy mới mẻ nên mới sủng nàng ta một chút. Thời điểm ngài ở nhà, ai cũng khen một câu tốt, chờ sau này ngài ở chung lâu ngày với Hoàng thượng, khẳng định sẽ càng được sủng ái hơn so với nàng ta." Cung nữ đi theo lập tức trấn an nàng.
Kết quả lời nói vừa dứt, đã thấy mặt mũi của Lâm Xảo tràn đầy nước mắt, trong mắt lại tràn đầy hận ý cùng ủy khuất.
Nàng là bị phẫn nộ mà khóc.
"Cô cô, nàng ta mắng ta là heo, nói dáng dấp của ta béo. Ta không mập mà."
Mắng người ta là heo, thiên lôi đánh xuống.
Điều này cung nữ chỉ thở dài ở trong lòng, Lâm Xảo chỉ là có chút bầu bĩnh, thật sự là không mập, chẳng qua Đào Uyển nghi nào có quan tâm nàng ta béo hay không chứ, chỉ là muốn kích thích nàng ta thôi.
Cô nương này chưa từng chịu khổ, nên vô cùng để ý.
"Về sau ngài sẽ báo thù lại, nhìn nàng ta bây giờ ngông cuồng đắc ý như thế, đợi ngày sau vào lúc bị rơi từ trên cao xuống, không biết có bao nhiêu người muốn cắt đứt cổ của nàng ta."
Rốt cục cũng không còn nhìn thấy thân ảnh đám người Lâm Xảo kia nữa, cả người Tần Phiên Phiên đều thở phào nhẹ nhõm, an tâm được Hoàng thượng ôm vào trong ngực, nếu không phải sợ người ta nhìn ra, nàng đã ngâm nga tiểu khúc vui vẻ với mọi người rồi.
"Truyền long liễn [3] tới."
[3]: kiệu của vua
Trước tiên Tiêu Nghiêu phát giác được người trong ngực đang đắc ý, không khỏi nhíu mày, vừa nói vừa muốn buông nàng ra, hiển nhiên là không muốn ôm nàng.
Không nghĩ tới hai tay Tần Phiên Phiên gắt gao ôm lấy cánh tay của hắn, gấp giọng nói: "Hoàng thượng, ngài mệt sao? Tần thiếp hát hí khúc cho ngài nghe nha, được không?"
"Không được, trẫm không thích nghe." Hắn lạnh lùng cự tuyệt, lại muốn thả nàng xuống đất.
Nàng sống chết không xuống, sau đó giãy dụa: "Vâỵ chờ lát nữa tần thiếp nhảy cho ngài xem một điệu?"
Tiêu Nghiêu nhìn nàng, cười lạnh nói: "Ái tần không phải trẹo chân sao?"
Sắc mặt Tần Phiên Phiên biến đổi lớn, má ơi, bị bại lộ rồi!
Cẩu Hoàng đế ôm ta nhiều một chút thì có thể chết sao? Lão nương muốn để cho mấy tiểu kỹ nữ trong cái hậu cung này đều biết, ta là nữ nhân ngươi sủng ái nhất!
"Đúng vậy a, lúc này còn đau nha, cho nên tần thiếp muốn để ngài ôm thêm một chút." Nàng kiên trì tiếp tục đi giảng hòa.
Nhưng mà tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Hoàng thượng, nàng vẫn ngoan ngoãn buông tay đứng vững ở một bên, đặc biệt ủy khuất mà cúi đầu đi sau lưng của hắn, giống như một tức phụ nhỏ bị khinh bỉ vậy.
"Khuôn mặt ngươi khóc than làm gì, trẫm còn sống rất tốt đây này!"
Lúc đầu Tần Nghiêu không định phản ứng lại với nàng, nhưng mà oán niệm của tiểu yêu tinh này quá mạnh, nhanh chóng hóa thành thực chất tới quấy nhiễu hắn.
"Tần thiếp muốn để ngài nhẹ nhõm một chút, dù sao nếu như ngài tiếp tục ở cùng một chỗ với vị cô nương béo kia, có khả năng ngài phải ôm một con heo trở về."
Hoàng thượng bị nàng nói đến á khẩu không trả lời được, nào có người như vậy chứ, rõ ràng lời nàng nói không phải là cố ý chọc giận người, nhưng chính mình liền muốn vặn đầu nàng xuống làm cầu đá.
"Ngươi chính là con heo khó chiều nhất trên đời này!" Tiêu Nghiêu không chỉ có mắng nàng, mà còn đưa tay chọc vào trán nàng, lực đạo hoàn toàn thô lỗ không có chút cưng chiều.
Đầu tiên là Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, ngay sau đó là khiếp sợ nhìn hắn.
Ngươi cũng không còn là cẩu tử yêu thương ta đến chết nữa, thời điểm trên giường rõ ràng không phải nói như vậy.
"Ngài hung dữ với tần thiếp." Nàng nhẫn nhịn nửa ngày mới nói ra câu nói này.
Thời điểm đánh cẩu cũng không cần do dự, chỉ cần nhắm ngay mông của nó đạp một phát mới đúng, thế nhưng cẩu tử trước mắt không phải là cẩu bình thường, đằng sau còn có hai chữ hậu tố: Hoàng đế. Nàng đây cũng không dám động thủ.
Tiêu Nghiêu không để ý đến nàng, thẳng đến khi long liễn tới, hắn bước lên trước, vừa quay đầu đã nhìn thấy nàng méo miệng, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể gào lên.
"Còn chưa cút đi lên?" Âm thanh nam nhân trầm thấp truyền đến.
Tần Phiên Phiên lập tức nhấc váy, cẩn thận từng li từng tí đi lên, long liễn đủ rộng rãi, dù hai người ngồi vẫn còn dư dả, về phần cái gì mà không hợp quy củ này kia, ở trong mắt nàng căn bản không phải là chuyện gì lớn lao, dù sao Cẩu Hoàng đế muốn nàng đi lên mà.
Vốn dĩ là nàng ngồi sát bên Hoàng thượng, về sau biến thành dán chặt vào, lại về sau nữa thì cái mông từng chút từng chút chuyển hướng lên đùi của người ta. Cho đến khi cuối cùng nàng cũng lệch người nằm trong ngực của Hoàng thượng, mặt mũi tràn đầy tươi cười như tiểu nhân đắc chí.
Nàng ngẩng đầu, mi mắt cong cong muốn nói cái gì đó với Hoàng thượng, ngay lập tức ánh mắt bị bàn tay của nam nhân che kín lại.
"Cười thật là xấu, hại con mắt của trẫm có chút đau."
Bởi vì tầm mắt của nàng bị cản lại, cho nên không thấy được thời điểm cửu ngũ chí tôn đang nói lời như này, trong mắt có chứa chút ý cười.
Trương Hiển Năng đi lại phía sau của long liễn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Đào Quý nhân ghé vào bên tai Hoàng thượng nói thì thầm, ngoài miệng thì Hoàng thượng bảo cách xa hắn một chút, trên mặt lại không hề biểu tình không kiên nhẫn nào cả.
Hắn không khỏi có chút lo lắng, cái này không khỏi giống bộ dáng như Thương Trụ vương và Tô Đát Kỷ nha, thế là một đời minh quân từ đây ngày ngày không lên triều?
Tần Phiên Phiên ngồi trên long liễn ngắm phong cảnh, chỉ cảm thấy mọi thứ quanh mình đều trở nên bé nhỏ, cả tầm mắt bao quát non sông hào hùng. Nàng muốn nuôi bản thân mình cho thật khỏe mạnh, tranh thủ về sau sinh con trai ngồi lên vị trí này, đến lúc đó không có Cẩu Hoàng đế bên cạnh nữa, nàng cũng có thể học Cao Thái hậu, làm người dành chiến thắng trong cuộc chiến này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...