Edit: Bình Lương viện
Beta: Rine Hiền phi
Tiêu Nghiêu đặt nàng lên giường, các cung nữ vây quanh phía sau lập tức đi lên, bắt đầu bận rộn.
Giường đệm sớm đã bày xong, một lát cũng chuẩn bị xong hai chậu nước nóng. Tiêu Nghiêu bắt lấy tay nàng còn muốn nói đôi câu, kết quả miệng còn chưa kịp mở thì đã bị đẩy ra bên ngoài.
Vào thời điểm nữ nhân của mình sinh hài tử, cái mã Hoàng thượng đẹp chứ không xài được này của hắn cũng trở thành sợi dây trói buộc.
"Ngươi đừng sợ, trẫm đang ở bên ngoài."
Hắn chỉ kịp há mồm nói một câu đã bị mời đi ra ngoài.
Hách cô nương đã tới, nhìn thấy Hoàng Thượng bị cung nữ đẩy ra, chỉ kịp vội vàng gật đầu chào hắn liền đi vào.
Lúc này nàng không quan tâm vấn đề lễ tiết, Tần Phiên Phiên nằm ở trên giường chờ sinh quan trọng hơn.
Ban đầu Tiêu Nghiêu đứng ở cửa, sau đó hắn phát hiện mình làm vướng bận người ta, mọi người ra ra vào vào thấy hắn, khi hành lễ đều chau mày, dường như mang theo vẻ không kiên nhẫn cho lắm. Hắn tự giác lui về phía sau hơn năm bước, những cung nhân ấy quả nhiên quá mức bận rộn, không chú ý tới hắn, nên cũng không hành lễ, tiết kiệm rất nhiều thời gian.
"Ngươi, đi nhanh lên, có mỗi chậu khăn mà giặt nửa ngày, khăn làm bằng vàng à?"
"Nương nương đau từng cơn, phòng bếp nhỏ nấu cháo tổ yến xong chưa?"
Vẻ mặt Tiêu Nghiêu phức tạp nhìn Vọng Lan cô cô khí thế muôn vàn, từ đáy lòng khiếp sợ không thôi.
Đây vẫn là Vọng Lan ngày thường ôn nhu lại chu đáo sao? Đã biến thành cọp mẹ ăn thịt người mất rồi, đôi mắt trừng thật to, mỗi một cung nhân đi qua, đều phải liếc qua một lần, bảo đảm không để người ngoài trà trộn vào.
Tiêu Nghiêu lại lui về phía sau năm bước nữa, sắc trời bên ngoài vẫn tối như mực, vô số đèn lồng trong màn đêm tỏa ra tia sáng lập lòe, biến mọi người đi qua đi lại thành những cái bóng đen trên mặt đất.
Cảnh tượng trong phòng sinh hắn không thể nào biết được, nhờ ánh sáng từ trong cửa sổ mới thấy được bên trong có người hoạt động.
"Đào Phi nương nương, ăn nhiều cháo tổ yến một chút. Nhân lúc hiện tại có sức lực mà ăn, nếu không chờ lát nữa đến lúc đau sẽ không muốn ăn, người nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Không cần kêu to quá mức, phải để sức lực dùng lúc sinh hài tử."
Hách cô nương vừa nói vừa bưng cháo tới, Liễu Âm ngồi ở một bên đút nàng ăn một chén.
Cảm giác đau đớn dần dần tăng thêm, cái loại cảm giác càng ngày càng căng này, sắp tra tấn Tần Phiên Phiên đến điên rồi.
Nói thật, khi nàng mang bầu đứa nhỏ này khá nhẹ nhàng, ngay cả thời điểm thai nghén cũng không nghiêm trọng mấy, thậm chí nàng còn thích vận động hơn so với lúc trước.
Đương nhiên nếu bỏ đi lúc Hoàng thượng dạy nàng đọc thơ văn, đánh đàn viết chữ, Tần Phiên Phiên quả thực có thể hạnh phúc tận trời cao, thường xuyên có cảm giác thấy cảnh sắc ngoài cửa liền muốn mặc áo choàng đi ra ngoài một chút.
Đáng tiếc rằng trời ngày càng lạnh hơn, lúc tuyết lớn, nàng muốn ra cửa cũng sẽ có một đám người ngăn cản, sợ nàng mới ra cửa liền té lăn một cái, làm phận hầu hạ bọn họ chắc chắn sẽ rơi đầu.
Tần Phiên Phiên đã sớm nghe nói sinh hài tử giống như đi qua quỷ môn quan một vòng, nhưng nàng cũng không sợ, nàng có hảo tỷ muội y thuật tài giỏi, còn có những bà mụ kinh nghiệm phong phú, cùng với Thái y tùy thời đợi lệnh.
Nhưng khi cơn đau thật sự bắt đầu, càng về sau nàng càng cảm thấy cả người đổ mồ hôi hột.
Bụng không ngừng đau đớn, phần lưng đến eo cũng rất đau, cả người đều ở trạng thái không thoải mái.
"Nương nương, ngài không nên suy nghĩ đến cơn đau này, thở ra —— hít vào ——" Hách cô nương thay nàng xoa eo, nhẹ giọng trấn an.
Lúc này mát xa quả thật làm cho cơn đau giảm bớt, nhưng thời điểm bên tai nàng đều là tiếng ồn, liền cảm thấy toàn bộ thế giới đều rơi vào trạng thái ồn ào, đầu óc giống như muốn nổ tung.
"Câm miệng, để ta tự đau một mình được rồi." Nàng cắn răng nhả ra một câu.
Trong điện bỗng nhiên yên tĩnh, dường như tất cả mọi người đều bị bấm nút tạm dừng, đều dừng lại trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng khôi phục trở lại, sự tĩnh lặng cũng bị phá vỡ.
"Gần được rồi." Hách cô nương nhìn xuống dưới thân nàng, gật đầu.
Gian ngoài có bà mụ đang chờ, tổng cộng năm người, không thiếu một ai.
Nhưng mà từ đầu đến giờ bọn họ đều chưa bị gọi vào, thậm chí có mấy người nghe được buồng trong truyền đến giọng nói của Hách cô nương bảo Phiên Phiên dùng sức, còn nhón mũi chân muốn nhìn bên trong một cái.
"Ngươi nhìn cái gì, chủ tử không gọi thì ngươi nên thành thật đợi. Ta đứng đây là để nhìn các ngươi, đừng nghĩ đến mấy cái mưu kế gì!"
Một tiểu cung nữ bên cạnh nhận thấy động tĩnh của bọn họ, lập tức nhẹ nhàng cằn nhằn một câu.
Năm bà mụ kia lập tức trở nên cực kỳ thành thật, cúi đầu không dám nói một câu.
"Dùng sức, Đào Phi nương nương, hít thở đi!" Giọng nói của Hách cô nương vẫn luôn ổn định, lại mang theo nét trong trẻo nhưng lạnh lùng, truyền tới tai làm người nghe có một loại an tâm khó nói thành lời. Tuy rằng tuổi nàng ấy còn trẻ, nhưng lại làm cho người khác tin phục. Tần Phiên Phiên dưới sự chỉ huy của nàng ấy, theo tiết tấu mà dùng sức.
Lúc trước Tần Phiên Phiên đã từng bàn bạc với Hách cô nương, đám bà mụ đó có hai người có vấn đề.
Hách cô nương bảo nàng yên tâm, một mình nàng ấy cũng có thể giúp Tần Phiên Phiên sinh hạ hài tử được. Nàng đã từng đeo hòm thuốc, một thân một mình đi khắp các nơi làm nghề y, còn bị mấy vị đường huynh trêu chọc là đại phu đi chân trần nức tiếng nhất của Hách gia bọn họ.
Bởi vì thân phận là một cô nương nên nàng ấy rất được hoan nghênh trong việc đỡ đẻ. Nàng ấy có kinh nghiệm phong phú, cộng thêm đã từng một mình tung hoành thiên hạ, sức lực trên tay cũng rất lớn, khi hai tay đẩy ở trên bụng Tần Phiên Phiên, dường như là gãi đúng chỗ ngứa.
Đúng như lời nàng ấy nói, cần bà mụ để làm gì, vô dụng.
Trong cung này nhiều người nhiều miệng, một khi Tần Phiên Phiên đã điều tra ra hai người có vấn đề, ai dám bảo đảm ba người kia sạch sẽ chứ?
"Đầu đã ra rồi, nương nương dùng lực, nhanh nhanh." Giọng nói Hách cô nương cũng trở nên dồn dập lên, là sự chờ mong xen lẫn hưng phấn.
Tiêu Nghiêu đứng ở ngoài cửa chờ, tuyết đọng bên ngoài còn chưa tan hết, vậy mà hắn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Tuy rằng trên người đang mặc áo lông nhưng gió thổi như thế này, nhất định rất lạnh.
Hắn lại giống như không có tri giác, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, giống một cây thương đang dựng đứng.
Trương Hiển Năng không ngừng giậm chân khe khẽ, vào đông trời lạnh giá rét, nước quả thật là đã đóng thành băng. Giờ vẫn đang là buổi tối, hắn lạnh cóng tới mức muốn đông hết cả trứng.
"Hoàng thượng, đầu của hài tử đã ra rồi." Liễu Âm hưng phấn giống như gà con, vừa lúc nàng đi ra đổ nước, nhanh như chớp chạy tới báo hắn một tiếng.
Chủ tử của các nàng quá lợi hại, không chỉ một tay dỗ cẩu Hoàng đế, đến cả việc sinh con cũng dễ dàng như đã sinh nhiều lần rồi.
Mới có bao lâu đâu, thật nhiều người nói sinh hài tử đều phải sinh cả ngày, nếu khó hơn thì cả ngày lẫn đêm, nhưng chủ tử bọn họ không mất bao nhiêu sức lực thì đầu hài tử đã ra rồi.
Vẻ mặt lạnh cứng của Tiêu Nghiêu rốt cuộc cũng có sự thay đổi.
Hắn giật giật khóe miệng, dường như muốn cười một cái, nhưng cả khuôn mặt đều bị đông cứng, kết quả nụ cười trên mặt liền trở nên quỷ dị.
Liễu Âm nhìn hai lần, chớp chớp mắt, nhanh chóng bị hắn dọa đến khóc.
"Chủ tử, chủ tử, ngài nhanh dùng sức sinh đi." Nàng vừa chạy vừa kêu to.
Trên thực tế nàng đã tự ném đá chính mình không biết bao nhiêu lần, cái miệng tiện của mình lại lanh chanh quá mức, chuyện hiếm lạ thì không đến báo, mới vừa lộ đầu ra thì báo cái rắm gì.
Cũng may nàng mới vừa bước đến cửa, liền nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non.
"Oa —— oa ——" trong nháy mắt cảnh tượng bận rộn dường như đều dừng lại, tất cả mọi người dừng động tác của mình.
Liễu Âm cũng đứng lại, dỏng tai nghe.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, lại không thể ngăn được tiếng khóc của con trẻ, hô hấp của Tiêu Nghiêu trong nháy mắt này dường như đã dừng lại.
"Chủ tử sinh rồi!" Không biết là ai kêu một tiếng, cảnh bất động lại trở nên nhộn nhịp, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ tươi cười.
Tiêu Nghiêu nâng đôi chân dài, chuẩn bị đi tới cửa nghênh đón đứa bé đầu tiên của hắn. Nhưng bởi vì hắn cứ đứng một chỗ trong thời gian dài, nên cả người lảo đảo rồi quỳ rạp xuống đất.
"Bịch ——" một tiếng trầm vang, Hoàng thượng quỳ thẳng tắp xuống đất.
Cung nhân đang nhảy nhót ăn mừng bên ngoài, lại nhìn thấy tư thế của ngôi cửu ngũ, đều sợ tới mức cứng cả người. Ai cũng cười không nổi, động tác vỗ tay chúc mừng cũng dừng lại.
Trương Hiển Năng mở to hai mắt nhìn, cảm giác tròng mắt đều sắp rớt ra.
Thiên địa ơi, Hoàng thượng này thật là yêu con như mạng mà, nam nữ cũng không biết, vậy mà liền quỳ xuống trước đứa con chưa biết mặt.
Đến khi tiểu bảo bảo này có thể nói chuyện thì có thể khoác lác rồi, khi ta mới sinh ra là có thể bảo cha ta quỳ xuống, ngươi có thể sao?
Chỉ cần cái lý do này thôi, nó đã trở thành vô địch rồi.
Người ở trong phòng không thấy được vẻ chật vật của Hoàng thượng, vẫn luôn vui mừng.
Hách cô nương bế hài tử, có cung nữ cầm khăn lông ướt, cẩn thận lau đi vết máu trên người hài tử, dùng chăn gấm quấn kỹ lưỡng.
"Nương nương, ngài nhìn một cái thử xem, rất khỏe mạnh." Hách cô nương đặt hài tử lên ngực Tần Phiên Phiên.
Khi tất cả mọi người đều vui vẻ, bỗng dưng lại phát sinh biến cố, một bà mụ bỗng dưng ôm lấy một bà mụ khác, gấp giọng nói: "Các ngươi mau bảo vệ nương nương, người này là thích khách!"
Lời bà ấy vừa thốt ra, mọi người đều thất sắc.
Liền thấy bà mụ bị ôm lấy vội đẩy bà ấy ra, giơ tay gỡ cây trâm trên đầu mình, muốn chạy vào bên trong.
Các cung nữ gian ngoài đều không có sức khỏe, chưa từng gặp trường hợp thế này, đều la hét thất thanh, muốn lui lại không dám lui, chủ tử đang ở trong.
Nếu các nàng lui bước, làm thích khách vọt vào buồng trong, tất cả đều không thể sống.
Huống hồ nương nương mới vừa sinh hài tử, tương lai rất tốt đang ở trước mắt, làm sao có thể để thích khách phá hư hết thảy.
"Mọi người đừng sợ, chỉ có một người, ngăn bà ta lại!" Liễu Âm đợi ở bên ngoài, lập tức hô lớn, đồng thời run lập cập mà xông lên trước.
Nàng không thể để thích khách phá được phòng tuyến bên ngoài.
Song bào thai vẫn luôn canh giữ bên trong, nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức liếc mắt nhìn nhau một cái.
Cuối cùng là Hồng Y đi ra bên ngoài, Hồng Thường tiếp tục lưu lại bên người Tần Phiên Phiên.
Nhưng dường như Hồng Y cũng không cần phải đi ra, bởi vì thích khách mới vừa hành động, bà mụ vừa bị ả ta đẩy ngã lại nhanh nhẹn bò dậy, ra sức ôm chặt ả.
"Ta phải ngăn ngươi, a a a ——"
Thích khách cầm lấy cây trâm gỗ liền chọc vào tay bà mụ này, cây trâm này hẳn là hàng đặc chế, cho nên ghim lên người thì cực kỳ đau đớn, hơn nữa vô cùng sắc bén, lập tức liền đâm vào lòng bàn tay bà ấy.
Gian ngoài phòng sinh lập tức nghe tiếng khóc la thống khổ của bà mụ, máu tươi đầy lòng bàn tay bà.
Hồng Y đẩy hết người xung quanh ra, nhanh chóng gạt chân tên thích khách đó, không đợi thích khách phản ứng lại liền chụp hai cánh tay bẻ ra phía sau.
Tên thích khách kia thấy xoay người không được, cắn thuốc độc được giấu trong răng một cái, nhanh chóng kết thúc một đời người.
Hồng Y nhướng mày, việc này không làm nàng bất ngờ. Thích khách được phái đến đây, nhất định là tử sĩ, không hề có ý nghĩ sống để trở về.
Nàng xem mặt của thích khách, thấy miệng mũi ả ta đã chuyển đen, hiển nhiên là do trúng độc.
"Hồng Y, xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Nghiêu ở ngoài phòng hỏi một câu, hắn không thể vào trong, nhưng gian ngoài náo loạn như thế, hắn vẫn biết.
Hồng Y đá đá thi thể nằm trên mặt đất, thấp giọng nói: "Hồi Hoàng thượng, có thích khách lẫn bên trong đám bà mụ, đã cắn thuốc độc tự sát."
Tiêu Nghiêu vừa nghe, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, gấp giọng nói: "Phiên Phiên đâu?"
"Nương nương bình an không có việc gì, Hồng Y, ngươi xử lý thi thể đi, để cho gian ngoài khỏi xui xẻo." Hồng Thường ở bên trong nói vọng ra.
Gian ngoài toàn là cung nữ, trừ Hồng Y cũng không ai dám động đến thi thể này. Hồng Y ném thi thể văng ra ngoài, hai thái giám lập tức đến nâng đi.
Tiêu Nghiêu cau mày đứng ở bên ngoài, bị thích khách làm gián đoạn, dường như tất cả mọi người đã quên báo tin vui cho hắn.
Trẻ mới sinh phải chú ý một chút, đây quả thật là chuyện xui xẻo nhất thiên hạ, buồng trong vừa mới sinh hài tử, gian ngoài đã chết người, nếu gặp người muốn làm lớn, sẽ không bao giờ ngừng bị rủa xả.
Tiêu Nghiêu nhớ tới trước kia Thanh Phong lão ni đã nói hài tử trong bụng Tần Phiên Phiên là yêu nghiệt, lúc đó tâm tình hắn vô cùng bực tức, hiện giờ mới cảm nhận được mọi ác ý trên đời này đều hướng về con hắn.
Con mẹ nó, mọi người trên đời này đều ghen tị hắn được làm phụ hoàng!
Bởi vì phòng sinh có máu, cho nên nước lá ngải [1] đã sớm nấu xong, trong ngoài đều vẩy nước.
[1] Lá ngải: là lá ngải cứu. Dân gian cho rằng, ngải cứu có tác dụng trị bệnh, dưỡng sinh, trừ tai ương.
Rốt cuộc Hách cô nương cũng ôm hài tử mới ra lò bước ra ngoài. Tiêu Nghiêu đứng ở cửa chờ, nhìn nhóc con kia, rõ ràng là đã bọc hai ba lớp chăn gấm, khuôn mặt nhỏ cũng bị che khuất hơn nửa, nhưng vẫn nhỏ tí tẹo, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.
"Chúc mừng Hoàng thượng, tiểu hoàng tử rất khỏe mạnh, tiếng khóc lảnh lót, Đào Phi nương nương cũng rất thuận lợi, mẫu tử bình an." Hách cô nương nhẹ giọng nói một câu.
Nàng muốn đưa hài tử trong lồng ngực cho Tiêu Nghiêu, đây là lệ thường, muốn cho cha của hài tử ôm nó một cái.
Thế nhưng Tiêu Nghiêu lại đi về phía trước một bước, trực tiếp đi qua ngưỡng cửa, sắc mặt mọi người xung quanh liền biến đổi.
Không đợi cung nhân nói gì, hắn đã vươn tay tiếp nhận hài tử.
Chăn gấm thì ra lại mềm mại như vậy, hắn cảm thấy hài tử mình đang ôm giống như một đám mây đáng yêu, mập mạp.
Nếu muốn dùng lời để hình dung hương vị đó, vậy nhất định là rất ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...