Lãnh cung thường ngày âm u lạnh lẽo, dưới mưa càng thêm não nề. Tương Tịch đưa tay chạm nhẹ lên bốn chữ " Tiểu Ái Chi Mộ", khẽ thở dài. Thù đã trả, bây giờ thì sao? Nàng có nên rời khỏi đây hay không?
Hoa Nhĩ lặng yên cầm chiếc dù, che đi những hạt mưa đang rơi xuống. Hai người đứng lặng trước mộ Tiểu Ái, không ai nói lời nào. Mưa mỗi ngày một lớn, như đang nhỏ lệ thương cảm.
" Nương nương... Chúng ta về thôi!" - Một lúc lâu sau, Hoa Nhĩ không đành lòng nhìn nàng nhìn vậy, liền lay vai nàng. Nhưng nàng vẫn không phản ứng, mi tâm cũng trở nên vô định.
" Một mỹ nhân sao lại đứng dưới mưa thế này?"- Thanh âm trầm ấm khiến hai người giật mình quay đầu lại. Vừa vặn nhìn thấy Chung Quân từ xa đi tới. Hắn vừa đi vừa ngáp, dừng trước mặt hai người:" Tương Tần không ngờ lại đến những nơi như thế này? "
Khẽ mỉm cười, Tương Tịch đứng dậy, lui về sau để cách xa hắn một chút:" Dù gì thì bổn cung cũng từng ở nơi này, có gì là lạ? Ngược lại là Chung đại nhân, nam nhân hà cớ lại đến nơi vướng bận âm khí này? "
Nhưng đổi lại chỉ là nụ cười đầy giễu cợt của y:" Hạ thần lại thấy nơi đây hảo đẹp!"
" Quả nhiên Chung đại nhân có con mắt rất độc đáo!" - Tương Tịch mỉm cười. Kẻ tên Chung Quân này được Sở Định Long trọng dụng, chắc chắn không phải chỉ là một tên mặt hoa chỉ biết bỡn cợt. Huống hồ phi tần trong cung ở gần nam nhân sẽ xảy ra điều tiếng không hay.Nàng chính là không muốn cùng y ở cùng một chỗ, liền cáo từ:" Bổn cung có việc phải đi, không phiền Chung đại nhân nữa!"
Nói đoạn, Tương Tịch cùng Hoa Nhĩ liền xoay người, định rời khỏi. Nhưng chưa bước được hai bước, nàng đã bị câu nói của Chung Quân làm cho khựng lại:" Tương Tần nương nương cũng thật cao tay! Chỉ cần một tên đạo sĩ có thể thoát cửa tử! "
Ý tứ trong lời nói của hắn đã rõ mười mươi, khiến tâm can nàng xao động mãnh liệt. Nhưng bên ngoài, nàng chỉ khẽ xoay đầu, nhẹ nhàng nói:" Chung đại nhân nói gì, bổn cung không hiểu? "
" Có thật là Tương Tần nương nương không hiểu? "- Chung Quân bình thản hỏi lại, như đang dò hỏi nàng.
" Bổn cung là phận nữ nhi, làm sao hiểu được ý tứ của bậc nam nhi?" - Bàn tay nàng đưa lên sửa lại cây trâm cài đã bị lệch, như có như không trả lời.
Nhưng nam nhân sau lưng nàng vốn dĩ không phải là kẻ đơn giản. Y chạm tay vào chiếc bia gỗ, môi nhếch thành một nụ cười đầy ý vị:" Nương nương hiểu hay không, hạ thần làm sao dám suy đoán? "
" Vậy thì bổn cung đi trước, Chung đại nhân cứ thong thả "- Bước chân nàng bình thản bước ra khỏi lãnh cung, bỏ lại Chung Quân đang nở nụ cười kì quái.
Trên dọc đường về Bích Loan Cung, mưa vẫn rơi không ngớt. Hoa Nhĩ đi bên cạnh nàng, cố gắng che chắn cho nàng không bị nước mưa làm ướt. Vừa đi, tâm tư Tương Tịch như rơi vào một khoảng hỗn loạn vô định. Vài cơn gió lạnh lướt qua, thấm vào da thịt nàng.
" Nương nương, trong cung hình như có người! " - Hai người đứng lặng trước Bích Loan Cung, dường như không muốn bước vào. Tương Tịch ngước mắt nhìn ba chữ " Bích Loan Cung " liền nở nụ cười tự giễu. Thù đã trả, cái phong vị Tương Tần này, có phải nên trả lại hay không?
" Tương Tần nương nương, người về rồi, hoàng thượng đang chờ người bên trong! " - Tô công công dắt theo vài tiểu thái giám, đội mưa tầm tã, chạy ra báo với nàng. Tương Tịch cúi đầu nhìn, môi nở nụ cười như có như không:" Hoàng thượng hôm nay sao lại có nhã hứng với bổn cung như vậy? "
" Nô tài nghĩ có lẽ hoàng thượng muốn bù đắp cho người! "- Tô công công cúi đầu, thành khẩn trả lời. Nhưng vừa nghe xong, Tương Tịch hít sâu một hơi, nụ cười trên môi trở nên bi thương:" Bù đắp sao? Bổn cung cần sao?"
" Nương nương! Nô tài biết vết thương trong lòng người quá lớn, hoàng thượng làm thế nào cũng không thể xóa bỏ. Thứ tội cho nô tài nhiều lời, hoàng thượng dù là bậc đế vương, nhưng không phải chuyện gì cũng tỏ tường! "- Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Tô công công chính là đang nói để nàng hiểu. Tương Tịch cúi đầu, thanh âm không rõ là đang vui hay đang buồn:" Bổn cung không dám oán hận hoàng thượng, nhưng mà.. " - Ánh mắt nàng ngước lên nhìn Tô công công tràn đầy thê lương:" Muốn bổn cung ngày một ngày hai có thể bên người mà không có tâm tư, quả thật khó khăn! "
Hoa Nhĩ im lặng nãy giờ, liền hắng giọng nói với nàng: " Nương nương, chúng ta mau vào đi, kẻo hoàng thượng trách tội!"
Tô công công cũng không nhiều lời nữa, liền đi ra phía sau nàng bước vào trong. Lúc Tương Tịch bước vào, vừa vặn nhìn thấy Sở Định Long đang ngồi trước bàn ăn. Trên bàn, có bao nhiêu là cao lương mỹ vị, nhưng đa phần đều đã nguội. Hắn là đợi nàng từ lúc nào?
" Nàng về rồi? Mau ngồi ăn đi!" - Bàn tay hắn gắp một miếng cá vào chén của nàng. Tương Tịch miễn cưỡng ngồi xuống, cầm đũa đưa miếng cá lên miệng. Vị ngọt của thịt cá như tan trong miệng nàng. Tầm mắt nàng vô tình lướt tới chiếc dĩa cạnh hắn, phát hiện ra rất nhiều xương cá. Cổ họng nàng bỗng chốc nghẹn ứ. Hóa ra nãy giờ hắn gỡ xương cá cho nàng. Ân điển này, Tương Tịch nàng không dám nhận.
" Ngon không? "- Thanh âm trầm khàn của hắn khiến nàng giật mình. Tương Tịch cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, thanh âm trở nên khẽ khàng:" Rất ngon..."
Sở Định Long nghe câu trả lời của nàng, liền gắp cho nàng thêm vài món, giục nàng ăn:" Mau ăn đi, trẫm không thích nữ nhân của mình quá gầy."
Nhìn chén thức ăn vun đầy trước mặt, Tương Tịch quả thật có chút không quen. Từ nhỏ nàng vốn ăn rất ít, nhưng mà không ăn thì không được. Với lại, chuyện nàng lo lắng nhất là Sở Định Long hắn đàn quan tâm nàng. Cho dù là hắn đang bù đắp thì sao, không quen chính là không quen.
" Ngày mai Thương thái y của Thái y viện sẽ tới bắt mạch bình an cho nàng. "- Hắn buông đũa, cầm chén canh Hồng Nhĩ húp cạn, rồi lại lấy khăn lau đi:" Sẵn tiện sẽ xem xét vết sẹo trên mặt nàng!"
Đôi tay cầm đũa của Tương Tịch khựng lại, đôi mắt khẽ liếc nhìn hắn. Nàng nhìn rất lâu, đến mức hắn cảm thấy không tự nhiên mà hỏi:" Mặt trẫm có dính gì sao?"
Đổi lại là cái lắc đầu của Tương Tịch. Bất chợt, từ má nàng truyền tới cảm giác ấm nóng. Hắn dùng ngón tay mân mê vết sẹo của nàng. Hình như trong mắt hắn hiện lên một tia đau lòng.
Nụ cười tự giễu hiện trên môi nàng. Hắn đang đau lòng vì cái gì chứ? Không phải là đang áy náy chuyện lúc trước sao? Nàng đúng là hoa mắt rồi.
" Trẫm có việc phải đi rồi, nàng cũng nghỉ ngơi đi, thời gian vừa qua, nàng đã mệt rồi "- Sở Định Long nói xong, liền bước ra khỏi Bích Loan Cung. Tương Tịch và Hoa Nhĩ đứng dậy, theo quy củ hành lễ:" Hoàng thượng đi cẩn thận!"
Bóng dáng cao lớn của Sở Định Long khuất sau màn mưa. Đám cung nữ cũng lên dọn đi bàn thức ăn còn lại. Tương Tịch khẽ đứng dậy, bước đến gần cửa sổ. Mưa vẫn cứ trút, tựa như kéo dài vô tận.
" Nương nương, cẩn thận kẻo lạnh!" - Hoa Nhĩ đem chiếc áo khoác bằng lông cừu phủ lên người nàng. Nhưng nó vẫn không giữ ấm được là bao. Cũng như lòng người giữa cơn mưa lạnh lẽo, dù thế nào cũng không thể sưởi ấm.
*********
" Thần thiếp tham kiến hoàng quý phi!"- Tương Tịch theo quy củ, quỳ xuống hành lễ. Hôm nay nàng tự chủ đến thỉnh an Hoàng quý phi sớm vì có chuyện cần nói. Nhưng nào ngờ phi tần trong hậu cung này còn đến sớm hơn nàng.
Ninh Nghi ngồi trên phụng tọa, đưa phụng nhãn nhìn nữ nhân đang hành lễ bên dưới, như có như không nói:" Muội không cần đa lễ, toàn là tỷ muội trong nhà cả thôi. Người đâu, ban tọa!"
Một cung nữ khiêng ra một chiếc ghế gỗ, chạm khắc rất tinh xảo. Theo sau là một cung nữ khác, dâng lên cho nàng một chén trà. Tương Tịch nhẹ nhàng ngồi xuống, nhận lấy tách trà.
Nào ngờ từ lúc nàng vào, đã có kẻ không vừa mắt nàng, buông lời châm chọc:" Hóa ra là Tương Tần muội muội danh bất hư truyền. Dù trở nên xấu xí vẫn làm hoàng thượng say mê."
Chén trà trên tay nàng bị siết chặt lại. Nhìn lại người vừa nói, Tương Tịch chỉ khẽ mỉm cười:" Muội muội biết mình xấu xí, không dám giữ trái tim hoàng thượng. Chỉ là hoàng thượng ban chút ân điển hèn mọn thôi. Tào Phi tỷ tỷ, bớt nóng! "
Người được gọi là Tào Phi này vốn dĩ là phi tần lâu năm của hoàng thượng. Ngày trước được nhất mực sủng ái, nhưng nhan sắc tàn úa theo năm tháng, tính cách lại khó chiều. Vậy nên bây giờ chỉ là nhìn mặt, Sở Định Long còn không muốn, huống hồ là ở cùng một chỗ với nàng ta. Nhưng vị Tào Phi này không biết thân biết phận, luôn tìm cách gây khó dễ cho các phi tần được sủng hạnh. Do là người lâu năm, Hoàng quý phi không phải muốn là có thể trị được. Ở trong cung nơi nào xuất hiện nàng ta, đều dấy lên phong ba không đáng có.
" Muội nên tận hưởng chút ân sủng đó đi. Chỉ sợ sau này không có để mà hưởng! "- Tào Phi hừ lạnh, tỏ ý khinh miệt nhìn nàng. Nhưng Tương Tịch chỉ nhìn nàng ta, thanh âm nhẹ nhàng trả lời:" Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không đi vào vết xe đổ của tỷ đâu."
Các phi tần xung quanh nghe xong liền che miệng cười. Cái gì mà nói người lại thành nói mình, gậy ông đập lưng ông, hôm nay họ được nhìn rõ rồi. Riêng Tào Phi càng lúc càng tức giận, tay run run chỉ vào mặt nàng:" Ngươi...ngươi...."
" Tào Phi tỷ tỷ, bảo trọng phụng thể!"- Nhìn kẻ trước mặt bị biến thành trò cười, tâm can Tương Tịch chính là được hả hê đôi phần.
Người ngồi trên phụng tọa nhìn bên dưới đang đấu đá, chỉ yên lặng uống trà. Những chuyện này Ninh Nghi nàng ngày nào chả từng thấy. Vị trà thơm nồng khiến cho tâm tư nàng không bị xao động. Một lúc sau, nàng mới lên tiếng, thanh âm đầy uy quyền:" Các muội quậy đủ chưa? "
Bốn bề đang ồn ào chợt im bặt. Ninh Nghi mỉm cười nhìn Tào Phi đang tức giận:" Tào Phi, nóng giận không tốt! " - Dù nàng ta ngông cuồng cỡ nào vẫn kính nể Hoàng Quý Phi, nói đúng hơn là sợ. Bao nhiêu tấm gương trước mắt, khiến nàng ta chỉ đành nhún nhường.
Nói đoạn, Ninh Nghi quay sang Tương Tịch, thanh âm nhẹ nhàng:" Tương Tần, muội vừa qua đã chịu uất ức quá nhiều rồi. Hoàng thượng đã bàn với bổn cung, tháng sau có sinh thần của muội, sẽ tổ chức đại yến tiệc, đồng thời sắc phong muội làm Tương Phi."
Bàn tay đang cầm ly trà của Tương Tịch khẽ cứng đơ. Sở Định Long hắn biết sinh thần của nàng sao? Có phải đây là giấc mộng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...