Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 91: đổi mệnh

Trương Xảo Nhi không muốn thấy thân thể Liễu Nhi hóa thành tro, nước mắt lại nhịn không được tuôn ra, che đi tầm mắt nàng, nàng không muốn nhìn thêm, xoay người muốn trốn khỏi nơi đáng sợ này.

Nhưng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng chim hót bén nhọn, âm thanh cực kỳ lợi hại, tựa hồ xuyên qua tận trời cao, ở trong khu rừng điên cuồng vọng lại.

Khu rừng vắng lặng đột nhiên vang lên tiếng chim hót, thế giới u ám dần biến đi, năm sắc sáng nở rộ trong ảo cảnh.

Trương Xảo Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nàng trợn mắt há mồm nhìn biển hoa trước mắt đột nhiên hiện ra, lòng kinh hãi thầm hỏi: đã xảy ra chuyện gì?

Phía sau truyền đến nhiệt độ nóng rực, nàng vội xoay người, liền đối mặt với một khuôn mặt tuyệt mỹ.

Trương Xảo Nhi tự hỏi, đời này gặp không ít mỹ nhân, nữ nhân ở tu tiên giới ai cũng đẹp, nhưng nhiều năm qua, nữ nhân đẹp nhất nàng gặp cũng là kẻ thù của nàng chỉ có Kinh Ngạo Tuyết.

Nhưng nữ tử xa lạ trước mắt so với Kinh Ngạo Tuyết còn đẹp hơn vài phần.

Nàng mặc một bộ đồ đỏ như lửa, tóc cũng màu đỏ, mái tóc xõa dài, đuôi tóc trải xuống chạm đất, cả người nhưng mang ngọn lửa nồng đang cháy lớn, chỉ cần nàng đến gần thì sẽ bị lửa thiêu đến bị thương.

Thứ kinh dị nhất chính là làn da của nàng, da của nàng trắng muốt.

Gò má trắng, giữa mi tâm là hình của ngọn lửa nhỏ.

Khiến người ta sợ hãi nhất chính là khuôn mặt nàng.

Ngũ quan của nàng rất tinh xảo, rất hoàn mỹ.

Mắt phượng hẹp dài, mi dày quyến rũ, dưới mắt là bóng đen khắc sâu, mày kiếm đỏ bén nhọn khẽ nhếch, sống mũi cao, đôi môi tươi đỏ mọng.

Đây là nữ nhân xinh đẹp nhất mà đời này nàng thấy.

Nói chính xác thì, nữ nhân này không phải người, vì con người không có đồng tử thú, đồng tử mắt của nàng màu đỏ, tròng mắt dường như có viền vàng, hiện lên hàn quang âm u.

Nàng nhìn mình chằm chằm lạnh lùng, lạnh như băng đông ba thước, sâu tận xương tủy.

Đôi môi đỏ của nàng khẽ mở, giọng nói êm tai như chim sơn ca cười nói: "đa tạ ngươi thả ngọn lửa này."

Trương Xảo Nhi kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt lướt qua thân thể nàng, thấy Liễu Nhi nằm trên đất không tổn hao gì, không phải là nói đến vết thương trên người nàng khép lại, mà nói đến thi thể nàng không có bị lửa thiêu cháy.

Trương Xảo Nhi sợ hãi lùi lại vài bước, ánh mắt kinh sợ nhìn nữ nhân trước mắt.

Nữ nhân tuyệt mỹ như đang đi bộ trong sân vắng, đến gần nàng vài bước, mắt phượng hơi nheo lại, khóe môi nhếch lên cười nhạt, đáy mắt như sao lạnh lóe lên.

Trương Xảo Nhi càng sợ hơn, nàng run rẩy, muốn bỏ chạy khỏi nữ nhân này.

Nhưng thân thể nàng đột nhiên không nhúc nhích được, có thể nói nữ nhân trước mắt này dùng uy áp quá mạnh, khiến cho chân nàng cũng không còn sức chạy.

Đáy lòng Trương Xảo Nhi tuyệt vọng, tựa như gợn nước rung động, từng lớp từng lớn dần.

Nữ nhân xinh đẹp càng đến gần nàng, chân ngọc nàng trần trụi, bước lên cánh hoa rải ở dưới, sắc đỏ trên người thiêu đốt không khí xung quanh, Trương Xảo Nhi thậm chí ngửi được mùi hoa cháy trong không khí.

Cho đến khi đối phương tới trước mặt, nhẹ nhàng đưa tay lên ngực nàng, từng chút từng chút xuyên vào.

Tim nàng bị bàn tay mềm mại của đối phương siết trong tay, Trương Xảo Nhi vừa sợ vừa đau, nàng nghĩ thầm vừa rồi Liễu Nhi bị giết chết, có phải đau như vậy không?

Nàng muốn chạy trốn, nhưng nàng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ này ghé sát vào mặt nàng, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng nói: "một mạng đổi một mạng."

Cái tay kia không những bóp nát tim nàng, mà còn như lưỡi dao, dễ dàng chém đôi nàng, thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng đan điền mình vỡ tan.

Đây là toàn bộ trí nhớ, Trương Xảo Nhi ngã xuống đất, con ngươi u ám, nhìn về phía Liễu Nhi.

Nàng hấp hối nghĩ đến: vậy cũng tốt, sống quá cực khổ, mẫu thân, con đến với người đây.

Hình ảnh cuối cùng, nàng mơ hồ nhìn thấy nữ nhân áo đỏ đi về phía Liễu Nhi, ôn nhu bế Liễu Nhi lên, chuyện gì xảy ra sau đó, nàng hoàn toàn không biết.

Trương Xảo Nhi chết.

Phượng hoàng Tiểu Hôi, nói đúng hơn là Phượng Tiên Minh, lúc này đang lười biếng ngồi dưới đất, cúi đầu nhìn Liễu Nhi trong ngực với làn da trắng toát.

Trước đây khi nàng chỉ là con gà xám nhỏ, chỉ cảm thấy Liễu Nhi thật to lớn.

Nhưng hôm nay ôm nàng vào ngực, thì mới phát hiện thực sự rất nhỏ, vẫn chỉ là một đứa bé.

Nàng nhịn không được mím môi cười, tuổi nhỏ thì có mắt sao? mặc dù với thẩm mỹ hiện tại của nàng, khuôn mặt vóc dáng này của Liễu Nhi cũng hợp ý nàng.

Nàng thở dài một tiếng, nghĩ đến Cửu Tiêu có vài phần giống Liễu Nhi, đối phương từng nói với mình, khi đó nàng còn nói mình sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, nhưng hôm nay gặp được nửa kia thực sự, lại có chút tin, những chuyện tiếp theo mà mình cần làm.

Nàng lười biếng đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt cứng ngắc của Liễu Nhi, cười nói: "Ma Yểm, ta biết ngươi ở đây, đây là chỗ ngươi thường dùng ảo cảnh, đừng ép ta ra tay."

Vừa nói xong, không khí xung quanh liền vặn vẹo.

Tàn ảnh xuất hiện bên cạnh Trương Xảo Nhi, toàn thân nàng bao phủ một lớp khí tức đen, nó cúi đầu nhìn Trương Xảo Nhi đã chết, cùng đan điền của đối phương đã bị hủy, thở dài nói: "cần gì ra tay nặng như vậy? giết nàng không phải là được rồi sao? vì sao không để lại đan điền cho ta dùng?"

Phượng Tiên Minh cười nhạt nói: "vì biết tính toán của ngươi, mới không để cho ngươi một cái xác nguyên vẹn! người này có thù với ta, ta cũng không muốn để ngươi dùng thân thể người này rồi tiếp tục nhảy nhót trước mặt vị hôn thê của ta."

Ma Yểm giả vờ kinh ngạc nói: "vị hôn thê? ngươi thật tự luyến, đối phương đã thừa nhận ngươi rồi sao? ta nhớ trước đó nàng nói với ta, ở tu tiên giới đã có một vị hôn thê rồi."

Phượng Tiên Minh liếc mắt cảnh cáo nó, nói: "10 vặn năm qua đi, thủ đoạn của ngươi luôn bỉ ổi như vậy, tưởng là biến thành một phàm nhân thì có thể uy hiếp được ta sao?"

Ma Yểm dù bận nhưng cũng ráng ung dung gật đầu nói: "chít ít cũng cản được ngươi, kết quả này ta rất hài lòng."

Nó ngồi cạnh thi thể Trương Xảo Nhi nói: "ngươi có dám nói, vừa rồi thấy Liễu Nhi và Ngô Mộng Thu phàm nhân kia, trong lòng không ghen tuông không? ít nhiều vì chuyện này cũng khiến cho ngươi bối rối, để ta có nhiều thời gian hơn khống chế thân thể Liễu Nhi."

Dứt lời noa lắc đầu cười nói: "thật đáng tiếc, thân thể của Liễu Nhi thích hợp với ta hơn, nhưng lại bị ngươi ký khế ước trước rồi, ta đành phải bỏ qua kế hoạch này."

Phượng Tiên Minh cắn răng nói: "mục đích của ngươi chỉ là muốn cướp thân thể, tiện cho ngươi đến tu tiên giới hành tẩu, đáng tiếc, cái thân thể 3 khúc kia thích hợp nhất cho ngươi dùng, đã không thể dùng được, chỉ có thể tiếp tục làm cô hồn dã quỷ."

Ma Yểm mặc kệ nhún vai nói: "đây chỉ là một thôi, còn có cái thứ hai và thứ ba .... ngươi đừng có mà coi thường ta."


Phượng Tiên Minh nghe vậy siết chặt nắm tay, nàng cúi đầu nhìn Liễu Nhi, ngón tay thon dài, vuốt nhẹ qua gương mặt nàng.

Ma Yểm nói không sai, đây đều là âm mưu của nó.

Phượng Tiên Minh cho rằng nó bày mưu khi ở trong người Thanh Mộc Chân Quân, nhưng không ngờ rằng từ trăm ngàn năm trước, khi được Cửu Tiêu giải thoát khỏi lao ngục, nó đã bắt đầu lêm âm mưu rồi.

Trăm ngàn năm trước.....

Lần đầu tiên Cửu Tiêu nhìn thấy Phượng Tiên Minh, đã cảm thấy huyết thống tương liên rất thân cận rồi.

Đây là lần chuyển thế trăm ngàn năm sau, là cảm giác chưa từng có.

Đối phương không lạ gì mình, mà như đã biết từ lâu, biết một ít thói quen của nàng, đối phương còn rõ ràng hơn.

Thuận theo tự nhiên ở cùng vài ngày, Cửu Tiêu cười nói tạm biệt nàng, rồi nói một phần chân tướng.

Nàng nói nàng đến từ thế giới khác ở 10 vạn năm sau, còn nói nàng là con của mình và một tu sĩ nhân tộc sinh ra.

Phượng Tiên Minh theo bản năng không tin, nàng căm hận nhân tộc, sau có thể cùng tu sĩ nhân tộc thành hôn được?

Nhưng đối phương có khuôn mặt giống mình đến vài phần, còn có tính thú thân cận trời sinh không lừa được.

Nàng muốn giữ lại Cửu Tiêu, nhưng nàng nói thời gian của mình rất vội, muốn dành thời gian làm chính sự, nếu không quỹ tích thời gian sẽ hỗn loạn.

Mà đại sự nàng làm, chính là sáng tạo ra á nhân loại người thứ ba trên đại lục Hồng Trạch.

Trên đời này có vô số tu tiên giới, nhưng cũng chỉ có đại lục Hồng Trạch là đặc biệt.

Bởi vì sáng lập loài người mới, thì sẽ khiến đại lục Hồng Trạch cắt đứt liên lạc với đại lục tu tiên khác, cái này là thiên đạo nghiêm phạt với đại lục Hồng Trạch, nhưng người biết lại không quá ba người.

Việc này Phượng Tiên Minh biết rõ, lúc đầu còn lệnh cho yêu tu trói đối phương lại, cũng vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm của Cửu Tiêu.

Nhưng không ngờ lại biết được nhiều bí mật hơn.

Đối phương làm chuyện này cũng đủ để lay động cả đại lục Hồng Trạch, nhưng đối phương chỉ nói đây là do rảnh rỗi nên tạo ra nó, chuyện chính thực sự còn chưa làm.

Phượng Tiên Minh: "..."

Khi đó nàng bất lực đỡ trán, cũng không biết chính sự trong miệng đối phương rốt cuộc là cái gì.

Cửu Tiêu rời đi thậm chí còn không cho nàng đuổi theo, nhưng nàng là người nóng tính liền quang minh chính đại đuổi theo.

Thì thấy Cửu Tiêu dùng máu mùng tháo một cái nhẫn cũ ra, lúc đó Cửu Tiêu cười nói, đây chính là thần khí trong truyền thuyết, lấy 7 đại tiên khí của tiên giới và thần hồn của 7 đại tiên nhân chế thành, mục đích là nhốt lại ma tộc cuối cùng.

Nhưng lần trước làm không hoàn mỹ, linh khí tu tiên giới theo thời gian ngày càng mỏng manh, tu vi của tu sĩ tu tiên giới cũng khó tăng lên, mấy điều này điều này đều là sự thật không thể chối cãi.

Cái nhẫn cũng vậy, thời gian trôi qua đã không chịu nổi, thần khí này gần hư hao, đến khi đó thì không thể nhốt được thủ lĩnh thập tam của ma tộc nữa.

Cửu Tiêu xuyên qua thời không đến trăm ngàn năm trước, mục đích là mở nhẫn ra, lần nữa dùng năng lượng của mình rèn một hồi, đem cái nhẫn hỏng kéo dài thêm 10 vạn năm.

Đến 10 vạn năm sau, thời gian thiên đạo bắt đầu, toàn bộ nhân vật chính sẽ xuất hiện, kịch vui coi như chính thức bắt đầu, đến khi đó kết cục thế nào, thì phải xem khả năng của tu sĩ và ma tộc rồi.

Cũng chính vì vậy, Phượng Tiên Minh mới nhận ra được thủ lĩnh ma tộc thập tam, Ma Yểm.

Khi đối phương vừa tháo nhẫn ra, nó liền vọt ra ngoài bỏ trốn.

Nàng nói vậy vì nghe Cửu Tiêu nói lại, nó phân hóa thành hai thân thể, một cái ở cạnh Cửu Tiêu, tò mò xem nàng dùng sức làm sao để rèn thần khí, một cái bay ra ngoài không biết tung tích.

Phượng Tiên Minh từng phái toàn bộ yêu tu truy đuổi theo tin tức đối phương, nhưng Ma Yểm lại là thân thể của thủ lĩnh thập tam ma tộc, dĩ nhiên có kỹ năng đặc thù, yêu tu có làm gì cũng không tìm được nó, Cửu Tiêu dường như biết nó ở đâu, nhưng lại không nói với nàng.

Phượng Tiên Minh còn nhớ khi đó nàng tức giận, cãi nhau với Cửu Tiêu, lại bị đối phương thành thạo hống xong.

Sau đó không lâu, thần giới được Cửu Tiêu rèn xong, sau khi tu sửa xong, Ma Yểm cũng bị thần giới kéo về lao ngục, chờ lần nữa khi thần giới hoàn toàn mất công hiệu thì mới có thể mở ra lần nữa.

Cửu Tiêu cũng đã nói, nàng rèn thần giới tranh thủ thêm 10 vạn năm, đây là cực hạn nàng có thể làm được, dứt lời, thân thể nàng cũng chớp động sáng lên, nàng vội vàng cáo biệt mình rồi biến mất không thấy.

Phượng Tiên Minh ghi nhớ việc này, nhưng thời gian trôi qua, theo quy luật chuyển thế trọng sinh, nên lúc tuổi nhỏ cũng không nhớ ra.

Nếu không phải trước đó ở trong động phủ Thanh Mộc Chân Quân, nàng mò tới cửa tiến giai nguyên anh, đồng thời chìm vào đó bắt đầu kết thành nguyên anh.....

Thì cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện phía sau.

Tu sĩ khi kết thành nguyên anh, là lúc yếu nhất, nàng tuổi nhỏ cũng như vậy.

Khi đó nàng nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nhận ra khí tức khó hiểu, tràn vào cơ thể Liễu Nhi, thậm chí còn muốn chiếm lấy thân thể này, nàng tức giận, muốn dạy dỗ đối phương một trận.

Nhưng bản thân nàng còn lo không xong, đành trơ mắt nhìn Ma Yểm chiếm lấy thân thể Liễu Nhi, điều này Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn cũng không nhận ra.

Cho đến khi Liễu Nhi chạy vào rừng, gặp được Trương Xảo Nhi, trong lòng căm hận khiến nàng tỉnh táo, thần thức cường đại thay đổi cục diện, đánh bay Ma Yểm ra ngoài cơ thể.

Vừa xong, thì Ma Yểm cũng chuẩn bị xong ảo cảnh.

Liễu Nhi ở trong ảo cảnh, như là dê chờ làm thịt, nàng tận mắt thấy Liễu Nhi bị Ma Yểm hóa thân dụ dỗ, vì Ngô Mộng Thu, mà nàng tuổi còn nhỏ nên dễ trúng chiêu, trong lòng nàng đố kị, tinh thần bất ổn, mới khiến Liễu Nhi lần nữa bị tóm vào tay đối phương.

Liễu Nhi và Trương Xảo Nhi quyết đấu, nếu còn tiếp tục, thắng lợi sẽ là Liễu Nhi.

Nhưng Liễu Nhi bị cản lại, có thể Ma Yểm sớm biết Liễu Nhi bị cừu hận thức tỉnh, nên bỏ lại cái thân thể này, nếu nó muốn đạt mục đích thứ hai, thì chính là giết phượng hoàng.

Phượng hoàng giết không chết, mãi mãi có thể chuyển thế trọng sinh, nhưng Liễu Nhi thì không thể.

Mà Liễu Nhi đã ký khế ước nhân duyên ngàn năm với mình, cho dù là gì thì bị thương đều phản hệ lên người kẻ mạnh hơn.

Liễu Nhi chết nàng sống cũng không ổn.

Khi đó nàng cảm giác cả người như bị kiếm đâm thủng, nếu không phải Trương Xảo Nhi làm chuyện thừa, dùng bùa nổ, dùng lừa dẫn thần chí của nàng.


Thì nàng cũng sẽ không đột phá bình chướng, trực tiếp tiến giai lên nguyên anh kỳ.

Ít nhiều nhờ cái bùa nổ này, trí nhớ của nàng đều khôi phục, trước đó vài chuyện nghi ngờ không hiểu bây giờ nàng cũng đã có thể giải thích hoàn mỹ.

Đây hết thảy, đều là âm mưu của Ma Yểm.

Đối phương không chiếm được Liễu Nhi thì phá hủy nàng, mục đích căn bản là muốn giết chết phượng hoàng.

Mặc dù nàng đã thành phượng hoàng thành niên rồi, nhưng vì khế ước nhân duyên ngàn năm, thì vẫn phải.....

Phượng Tiên Minh cười nhạt hai tiếng nói: "trăm ngàn năm trước, ngươi hóa thân đến tu tiên giới, chắc là đến tạo hậu duệ huyết mạch ma tộc chứ gì?"

Ma Yểm nói: "đúng là cái gì cũng không gạt được ngươi, may là ngươi sống không lâu nữa, nếu không ta gặp phiền phức rồi."

Phượng Tiên Minh cắn răng tức giận nói: "người Kinh gia có huyết thống ma tộc, chắc ngươi cũng không nghĩ đến a."

Ma Yểm dừng một chút, ánh mắt lướt qua người Liễu Nhi nói: "ta không nghĩ đến, hai người kế thừa kích phát huyết mạch ma tộc, lại là Kinh Ngạo Tuyết và Kinh Liễu Nhi."

Nói đến cũng nực cười, năm đó nó ráng tìm một tu sĩ đại năng ở tu tiên giới thành hôn, sinh con nối dõi có huyết mạch ma tộc, chỉ để 10 vạn năm sau có một cơ thể hoàn mỹ cho nó dùng.

Nhưng không ngờ, huyết mạch sau khi kéo dài, hậu duệ ở 10 vạn năm sau, lại chính là Kinh Ngạo Tuyết và Kinh Liễu Nhi.

Các nàng lúc còn chưa vào động phủ Thanh Mộc Chân Quân đã có dấu hiệu nhập ma, cũng vì vậy, 5 năm trước, cả nhà Kinh Ngạo Tuyết tu luyện bên đại trận hộ sơn, nó cố ý để lộ linh khí, giúp các nàng tiến giai.

Mấy ngày trước, lúc Kinh Ngạo Tuyết tiến lên trúc cơ, nó cũng nghĩ cách cướp thân thể đối phương.

Nhưng thần hồn Kinh Ngạo Tuyết đến từ thế giới khác, nàng thông minh lại là nữ nhân có ý chí cực kỳ kiên định, người như vậy có chiếm được thân thể nàng, cũng sẽ không thành thật mà giao ra thân thể.

Cho nên nó bỏ qua, mà dời mắt đến Liễu Nhi.

Liễu Nhi cũng nhập ma, so với Kinh Ngạo Tuyết còn sâu hơn, nguyên nhân là vì Trương Xảo Nhi, từ 5 năm trước nàng đã có dấu hiệu ma hóa, qua thời gian dài cũng không ai phát hiện ra sự khác lạ của nàng.

Bộ thân thể này, nói thật so với Kinh Ngạo Tuyết còn thích hợp hơn.

Nhưng đối phương và phượng hoàng lại ký khế ước nhân duyên, một khi đến gần phượng hoàng sẽ phát hiện.

Nó kiên nhẫn chờ phương hoàng sắp tiến giai nguyên anh, vào lúc không trụ được thì xâm chiếm cơ thể Liễu Nhi, đối phương thực sự là có thân thể thích hợp cho thần hồn của nó nhất trong tu tiên giới.

Nếu không phải Liễu Nhi căm hận Trương Xảo Nhi, khiến nàng thức tỉnh, đồng thời đá nó ra khỏi cơ thể, thì nó đã âm thầm cướp luôn thân thể nàng.

Đáng tiếc, phượng hoàng đã phát hiện, nàng vững vàng điều khiển thân thể Liễu Nhi, không cho phép nó xâm nhập vào.

Bất đắc dĩ nó phải hóa thân thành phàm nhân Ngô Mộng Thu, đến mê hoặc Liễu Nhi, thực tế là chọc tức phượng hoàng.

Nó thành công, kế hoạch tiếp theo là giết chết Liễu Nhi.

Nó cho Trương Xảo Nhi vào thời không, để đối phương nghe rõ Liễu Nhi nói muốn giết nàng, như vậy Trương Xảo Nhi sẽ quyết tâm giết Liễu Nhi hơn.

Liễu Nhi so với Trương Xảo Nhi mạnh hơn, đây là điều nó không ngờ được.

Nhưng vì chuyện Ngô Mộng Thu, nàng không khống chế cơ thể Liễu Nhi, trong lúc quan trọng nhất, thân thể Liễu Nhi không thể cử động là do nó tạo thành.

Trương Xảo Nhi dùng kiếm đâm, nháy mắt nàng liền thấy đau đớn.

Nhưng mục tiêu này với nàng không là gì.

Nó không ngờ Trương Xảo Nhi lại ngu xuẩn như vậy, làm chuyện thừa thải dùng bùa nổ để đốt xác Liễu Nhi.

Đây là nữ nhân ích kỷ, vì nàng ngu xuẩn, mới để phượng hoàng dục hỏa trùng sinh!

Trương Xảo Nhi là lựa chọn thứ ba của nó, giờ thành ba khúc rồi sao mà xài được nữa, nó chỉ thầm tiếc.

Nhưng mà không sao, chỉ cần đạt được mục đích là đủ rồi.

Nó nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Phượng Tiên Minh và Kinh Liễu Nhi lóe lên nói: "mau nói lời từ biệt với nàng đi, chậm nữa là hai người không sống nổi đâu!"

Dứt lời, nó lóe lên rồi biết mất trong ảo cảnh.

Ánh mắt Phượng Tiên Minh lạnh lùng, nhưng mà bây giờ nàng đã trúng kế hoàn toàn, chỉ có thể dựa theo quỷ kế của đối phương mà làm, nếu không hai người sẽ không sống được.

Khế ước nhân duyên ngàn năm, xuất hiện từ thời viễn cổ hồng hoang, ban đầu chỉ là khế ước đạo lữ của thần tộc.

Nhưng thời gian trôi qua, linh khí tu tiên giới tiêu tán, đã không còn tung tích.

Hiệu dụng của khế ước cổ cũng thấp đi vài phần, vẫn như cũ là khế ước bình đẳng cổ xưa nhất trong tu tiên giới.

Nếu đôi bên khế ước thực lực tương xứng, khế ước sẽ giúp đôi bên có lợi.

Nếu khế ước đôi bên là một mạnh một yếu, thì bên mạnh sẽ giúp bên yếu trưởng thành, thậm chí Liễu Nhi tổn thương thì nàng cũng không thể tiến giai lên nguyên anh kỳ, mà năng lượng sẽ chuyển sang cho nàng.

Nhưng lúc nào cũng sai thời điểm, Liễu Nhi nhiều lần sai thời điểm mà chết.

Còn muốn cứu sống một người chết, thì dùng một mạng đổi một mạng.

Đây chính là mục đích của Ma Yểm, nó muốn phượng hoàng chế đi, vì nàng còn sống sẽ cản trở kế hoạch của nó.

Khế ước một mạng đổi một mạng, cũng có tác dụng với thần hồn.

Nàng sở dĩ vĩnh sinh bất tử là vì thần hồn của nàng cực kỳ mạnh mẽ, mấy ngàn năm trước cùng tu sĩ đại năng nhân tộc chết chùm, mà chết cũng chỉ mất cái xác mà thôi.


Thần hồn của nàng bất diệt, phượng hoàng chính là vĩnh sinh bất tử.

Nhưng lần này Ma Yểm rút củi dưới đáy nồi, muốn thần hồn nàng tiêu tán, mới bắt đầu đã không ngờ được kết quả, nàng lại vô tình rơi vào cái bẫy này.

Trong truyện này biến số quá lớn, kết quả cuối cùng là Ma Yểm vui vẻ thành công.

Phượng Tiên Minh lại suy nghĩ, làm như vậy có đáng giá không.

Nếu nàng không cứu Liễu Nhi, vậy chờ nàng lần nữa chuyển thế trọng sinh, thì Liễu Nhi cũng thật sự chết rồi.

Nhưng nếu nàng cứu Liễu Nhi, thần hồn của nàng sẽ tiêu tán, mặc dù tương lai có thể tụ hợp, nhưng khả năng cũng thấp.....

Nhưng sự lựa chọn chỉ dừng lại trong đầu chớp nhoáng, nàng theo bản năng lựa chọn cứu nàng.

Nàng cúi đầu nhìn hài tử trong ngực, nếu nói nàng yêu đứa nhỏ này thì đúng là chuyện nực cười.

Nhưng nếu nói không có tình cảm thì cũng là lời nói dối.

Nàng thở dài một tiếng, nàng là phượng hoàng, sống qua nhiều năm tháng rồi, nhưng cuộc sống của Liễu Nhi mới chỉ bắt đầu, nếu không có khế ước với nàng, tương lai nhất định sẽ sống tốt hơn.

Nàng nghĩ vậy, trong đầu nhớ đến gò má Cửu Tiêu, khuôn mặt đó thừa kế dung mạo của nàng và Liễu Nhi, Cửu Tiêu là một hài tử thông minh......

Thời gian không kéo dài để đùa giỡn, nàng cũng không biết sự việc sau đó thế nào, dù cho quá khứ hay tương lai mang đến bao nhiêu chuyện xấu, thì Cửu Tiểu cũng đã không còn, thời gian sẽ xuất hiện nghịch biến.

Thời gian của nàng vội vàng, không dư thừa để suy nghĩ.

Phượng Tiên Minh hít sâu một hơi, ngón tay chỉ vào thân thể Liễu Nhi, cho người đứng thẳng dậy.

Nàng lười biếng đứng dậy, Liễu Nhi so với nàng thấp hơn nửa cái đầu, nàng nhìn nàng, cảm giác đối phương vẫn là hài tử chưa lớn.

Nàng lại cười cười, lòng bàn tay bốc lên hỏa diễm phượng hoàng, nháy mắt lan ra toàn thân.

Nàng tiến lên một bước, tới trước mắt Liễu Nhi, hỏa diễm bao lấy hai người, nhưng Liễu Nhi không bị thương gì.

Xác thực mà nói, các vết thương của nàng nhanh chóng hồi phục lại.

Phượng Tiên Minh nhìn ngực mình, vì mặc áo đỏ, nên không thấy rõ từng dòng máu đang chảy ra.

Đến khi sắc mặt Liễu Nhi khôi phục bình thường, mi nàng hơi run run, Phượng Tiên Minh ngưng mắt nhìn, nàng chậm rãi mở mắt.

Liễu Nhi rằng mình đã chết, lại không ngờ mình sống lại lần nữa.

Nàng cảm giác trì độn, thân thể được người ôm vào ngực, tựa như ôm cái lò lửa, thoái mái khiến người ta nhịn không được thở dài.

Nàng ngước mắt nhìn nữ nhân trước mắt, dung mạo tuyệt thế của đối phương khiến nàng ngây người.

Nàng chần chờ nói: "ngươi là Tiểu Hôi?"

Phượng Tiên Minh thiêu mi cười tà nói: "lần đầu gặp, vị hôn thê của ta."

Khuôn mặt Liễu Nhi đỏ lên, nàng mờ mịt một hồi, ánh mắt lướt qua áo đỏ phượng hoàng, thấy cách đó không xa Trương Xảo Nhi nằm trong vũng máu.

Nàng nói: "ngươi giết nàng?"

Phượng Tiên Minh nhàn nhã tự tại vuốt tóc nàng nói: "trước khi đi, giúp ngươi giải quyết một việc phiền phức, về sau tất cả đều dựa vào chính ngươi."

Liễu Nhi nghe vậy, trong lòng hiện lên dự cảm bất thường, nàng mím môi chăm chú nhìn con ngươi thú tộc của đối phương nói: "là vì khế ước nhân duyên sao? ngươi chia sẻ thương thế với ta sao?"

Nàng nhìn chằm chằm ngục đối phương, Phượng Tiên Minh cười nói: "ngươi rất thông minh, nhưng mà đừng lo lắng, ta là phượng hoàng, chỉ cần chuyển thế trọng sinh sẽ không sao."

Đây là lời nói dối thiện ý, e là không lâu sau sẽ bị vạch trần, có thể lừa gạt đối phương một chút cũng được.

Liễu Nhi mím chặt môi, hồi lâu cúi đầu lẩm bẩm nói: "xin lỗi, là ta quá yếu!"

Phượng Tiên Minh cũng không giải thích, nàng không kịp rồi, nàng nhìn khuê nữ trước mắt, thở dài một tiếng nói: "nếu khế ước vẫn còn, nhớ kỹ đi tìm ta."

Khế ước vẫn còn, liền chứng minh thần hồn của nàng vẫn có thể cứu!

Kế hoạch của Ma Yểm nàng không có cách ngăn lại, nhưng dù sao nàng cũng là phượng hoàng, luôn có cách tụ hợp thần hồn, nhưng mà cái này cần thời gian dài, nhưng mà nếu có Liễu Nhi giúp, thì sẽ tiện hơn.

Dứt lời, nàng nhìn Liễu Nhi sâu một cái, nhịn không được hôn lên trán đối phương một cái.

Nàng cười cười, nụ cười sáng lạn như ánh mắt trời, sau một khác, thân thể nàng hóa thành nhiều ngọn lửa, rồi hoàn toàn biến mất.

Thần sắc Liễu Nhi đại biến, nàng cứ tưởng phượng hoàng sẽ không sao, sẽ giống như lần trước nàng cứu mẫu thân và nương thân, nhưng nàng đột nhiên cảm giác đực khế ước bị gãy ra rồi.

Khế ước trong thần thức của nàng vốn không tiếng động, cứ vậy mà gãy, tựa như mất đi thứ quan trọng, cả người nàng trở nên trống vắng.

Nàng nghĩ thầm: có phải là Tiểu Hôi đã chuyển thế trọng sinh không?

Đối phương là phượng hoàng, mấy ngàn năm trước tự bạo một lần, nhưng mấy ngàn năm sau đã trọng sinh rồi.

Đối phương sống từ viễn cổ hồng hoang đến giờ, tuyệt đối không thể chết được, nhưng đối phương lại vì khế ước nhân duyên với nàng mà chết.

Liễu Nhi siết chặt nắm tay, đều do nàng quá yếu, nàng tu luyện nhiều năm, nhưng cả Trương Xảo Nhi cũng đánh không lại!

Nếu không phải vì nàng, phượng hoàng cũng sẽ không chết!

Liễu Nhi tự trách mình, cũng không nhận thấy được không gian xung quanh vặn vẹo.

Cho đến khi nàng được khí tức quen thuộc ôm vào ngực, nước mắt nàng mới không ngừng rơi xuống, rất nhanh đã ướt gò má.

Cả người nàng nhào vào lòng Kinh Ngạo Tuyết, khóc lớn nói: "mẫu thân, Tiểu Hôi vì con mà chết rồi!"

Kinh Ngạo Tuyết cả người chấn động, nàng một bên nhíu mày quan sát xung quanh, một bên trấn an Liễu Nhi trong ngực.

Trước đó nàng nghĩ rất nhiều cách, nhưng không thoát ra được ảo cảnh.

Nếu không phải đột nhiên có lửa phượng hoàng, khắc chế ma khí, nàng sẽ không tìm được cơ hội từ không gian vặn vẹo, đến chỗ này, thì thấy Liễu Nhi đang mất hồn.

Nàng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, thi thể Trương Xảo Nhi cách đó không xa, trên người Liễu Nhi dù không có vết thương, nhưng y phục có dấu bị đao cắt, còn dính máu, có thể nói chỗ này từng có đánh nhau.

Trong lòng nàng buồn bực vì sao Tiểu Hôi lại chết, chẳng lẽ nó không phải là phượng hoàng sao?

Nhưng lúc này không phải thời gian để ý chuyện này, nàng tìm được Liễu Nhi rồi, nhưng vẫn chưa tìm ra Thẩm Lục Mạn.

Hiện tại nàng đã có được tiên khí, ở lại chỗ này lâu không tốt, cần phải mau tìm được Thẩm Lục Mạn, rồi rời khỏi chỗ quỷ quái này.

Nàng nghĩ vậy, bế Liễu Nhi nằm úp sấp trên vai mình, dùng linh khí chuyển động xung quanh.

Nước mắt Liễu Nhi làm ướt lưng nàng, nàng cảm nhận được đối phương đang đau lòng tự trách, nàng thở dài một tiếng an ủi: "Liễu Nhi đừng khóc, phượng hoàng vĩnh sinh bất tử, sau này chúng ta nghĩ cách tìm trứng phượng hoàng chuyển kiếp của nàng, bù đắp cho nàng là được."


Ở phượng diện này Kinh Ngạo Tuyết luôn lý trí, Liễu Nhi cắn mu bàn tay mình, đến chảy máu, nàng thút thít gật đầu.

Trước kia nàng không thích Tiểu Hôi, nhưng nàng không muốn hại Tiểu Hôi.

Nàng nghẹn ngào vài tiếng, nhỏ giọng nói: "mẫu thân, đây là ảo cảnh, cần phải tìm điểm yếu công phá, nếu không sẽ không ra được."

Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, nàng dừng một chút, thi triển Ly Mộc Hỏa.

Đây là sáng kiến do lửa phượng hoàng vừa rồi dẫn dắt, nếu lửa phượng hoàng có thể khắc chế ma khí, vậy thì Ly Mộc Hỏa của nàng là một trong thập đại dị hỏa, cũng có thể.

Ly Mộc Hỏa trên tay, chớp động u quang, nàng liền gia tăng linh khí, lửa bốc lên, khiến không khí xung quanh vặn vẹo.

Hai mắt nàng sáng lên, cảm giác Liễu Nhi từ trên lưng nhảy xuống, lau nước mắt nói: "mẫu thân, mau đi khỏi chỗ này thôi."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng, thấy viền mắt nàng đỏ bằng, trong lòng không lo là giả.

Nhưng mà mọi chuyện còn có nặng nhẹ, nàng chỉ mới rời Liễu Nhi có một chút, mà đối phương đã chịu ủy khuất lớn vậy rồi, nàng không dám nghĩ đến Thẩm Lục Mạn một mình sẽ gặp nguy hiểm gì?

Chỉ nghĩ đến, nàng cũng tê da đầu rồi.

Nàng vội nắm tay Liễu Nhi, đi qua không gian vặn vẹo, sau một khắc hoàn cảnh thay đổi, nàng và Liễu Nhi cước bộ lảo đảo đáp đất.

Nàng ổn định thân mình, định thần nhìn lại, thì thấy cái đại điện quen thuôc.

Chỗ này là.... Tiêu Dao điện.

Xung quanh không có tiếng nước, chỗ này là ảo cảnh Tiêu Dao điện.

Vì các nàng đột nhiên xuất hiện, tu sĩ xung quanh liền đứng dậy, khi thấy các nàng là tu sĩ nhân tộc rồi thì mới thả lỏng cảnh giác.

Đoan Mộc Hàn đi tới nói: "vị này là......"

Còn không chờ hắn nói xong, Lam Di Nương nheo mắt lại đi tới nói: "Kinh Ngạo Tuyết, không ngờ ngươi cũng ở chỗ này."

Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng nói: "đúng vậy, Lam Di Nương, ta cũng không ngờ, ngươi đường đường là tu sĩ, lại gửi thân cho hạng người như Lương Thăng Vinh."

Đoan Mộc Hàn nghe vậy, ánh mắt liếc qua Lam Di Nương, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Lam Di Nương cười, dung mạo nàng khôi phục trẻ trung, vì tướng mạo xinh đẹp, cho nên nhìn không giống diễn.

Nàng yếu đuối không xương dựa vào người Kinh Ngạo Tuyết, ái muội phun khí nói: "đừng khách khí như vậy, ta vẫn có thể chờ ngươi học xong rồi đến tìm ta."

Kinh Ngạo Tuyết chán ghét đẩy nàng ra, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng nói: "đây là chỗ quỷ quái nào? ta còn tưởng ma tu trong núi rèn luyện chứ, không ngờ vào ảo cảnh này rồi đi ra không được."

Lam Di Nương cười duyên hai tiếng nói: "ngươi đúng là vận khí tốt."

Còn không đúng sao, nàng và quốc sư tìm hơn 20 năm cũng không thấy động phủ nguyên anh đại năng, nhưng vô tình đối phương lại sống ngay chân núi, cũng là người đầu tiên đi vào động phủ.

Nàng ở trong ảo cảnh tìm không ra tiên khí, nhưng mà bọn họ, nếu nói ai có khả năng có được tiên khí, thì chỉ có thể là Kinh Ngạo Tuyết thôi.

Nghĩ vậy, ánh mắt nàng lạnh như băng lướt qua Kinh Ngạo Tuyết một cái, rồi nhìn qua Liễu Nhi mặt không đổi sắc, nàng đi tới cảm thán một tiếng, đưa tay muốn xoa má Liễu Nhi nói: "không ngờ con ngươi đã lớn như vậy, còn là luyện khí tu vi 9 tầng, thật đúng là... lợi hại."

Chỉ 4 năm, từ một người phàm, trở thành một tu sĩ luyện khí 9 tầng tu vi, cho dù là thiên tài tu tiên giới cũng không làm được, mà đối phương cũng không có tông môn hay là gia tộc dựa vào.

Mà Kinh Liễu Nhi không hề gì, còn hoàn thành được, có thể nói đối phương là được trời phú rất nhiều, tư chất rất tốt.

Mắt nàng ánh lên sự tham lam, Kinh Ngạo Tuyết túm Liễu Nhi kéo ra sau người, thản nhiên nói: "Lam Di Nương, xin ngươi tự trọng, con ta chỉ mới 10 tuổi, ngươi đã muốn theo đuổi nàng rồi, không phải sớm quá đó chứ?"

Lam Di Nương cũng cảm thấy ánh mắt các tu sĩ xung quanh nhìn mình thay đổi, mặc dù nàng không để ý tới ý kiến của người khác, nhưng hiện tại nguy hiểm còn trước mắt, nàng đang là tu sĩ dẫn đầu, thì nên biểu hiện đáng tin mới đúng.

Cho nên, nàng thức thời lui lại nửa bước, nói với Đoan Mộc Hàn: "trước đó ngươi đi kiểm tra một vòng, có tìm chỗ nào kỳ lạ không?"

Đoan Mộc Hàn lắc đầu, nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, hắn đối với tu sĩ xa lạ trước mắt này rất có hứng thú.

Từ ảo cảnh ở đại điện chó đến rừng rậm âm u ở sau, á nhân này và hài tử bên người nàng chưa từng xuất hiện, nhưng giờ mới xuất hiện.

Vậy thì trước đó các nàng ở đâu? có biết được bí mật gì không?

Tròng mắt hắn chuyển động, đị tới hỏi một phen, lại thấy Kinh Ngạo Tuyết ngáp một cái, kéo Liễu Nhi đi vào rừng, vừa đi vừa nói: "Liễu Nhi, con còn đang tuổi lớn, ngày ba bữa vẫn phải ăn đủ, nếu không sẽ không cao lên được, con muốn ăn yêu thú nào? ta đi săn một con về cho con, nướng lên rồi chúng ta cùng ăn."

Đoan Mộc Hàn: "...."

Hắn nhịn không được kéo khóe miệng, nhịn xuống, hắn ít khi gặp phải tu sĩ trúc cơ rồi mà còn muốn ăn uống, vậy thì xem ra đối phương cũng không có gì đặc biệt.

Hơn nữa hài tử bên cạnh nàng chỉ mới 10 tuổi, tuy không quá lùn, nhưng vẫn mang tính trẻ con, khuôn mặt còn búng ra sữa.

Hài tử như vậy, xem ra là bị dọa sợ rồi, ánh mắt ngơ ngác, viền mắt đỏ bừng, xem ra trước đó sợ quá mà khóc a.

Hắn nghĩ có hỏi cũng không được manh mối gì, liền cho qua, rồi lại tìm chỗ khác.

Chỉ có Lam Di Nương mắt không chớp nhìn bóng lưng Liễu Nhi, ánh mắt tham lam.

Tư chất tốt như vậy, bên cạnh lại không có tu sĩ mạnh che chở, đây không phải là miếng thịt ngon để mặc người cắt xẻo hay sao?

Cái thân thể hiện tại của nàng kiên trì không được lâu, cũng đến lúc cần đổi thân thể rồi.

Nàng nghĩ vậy liếm môi cười.

Kinh Ngạo Tuyết dựng tóc gáy, vội mang Liễu Nhi vào rừng, rồi tức giận đá cái cây bên cạnh.

Liễu Nhi mím môi mất mát nói: "mẫu thân, xin lỗi, lại khiến người thêm phiền toái."

Kinh Ngạo Tuyết xoay người nhìn nàng nói: "không phải con sai, tu vi của con đúng là tiến bộ quá nhanh."

Hơn nữa tuổi này có tu vi như vậy, thì rõ ràng đang nói nàng có vấn đề a.

Vậy xem ra có rời khỏi chỗ này rồi, thì cũng phải ở nhân gian một thời gian, chờ Liễu Nhi thêm tuổi rồi, lại đến tu tiên giới, nếu không sẽ dẫn đến nhiều phiền phức.

Nàng đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó, bò lên cổ rồi lên vai nàng.

Kinh Ngạo Tuyết: "...."

Cảm xúc quen thuộc này, cái cách quấn quen thuộc này, nàng cứng ngắc người nhìn dây leo trên cổ, vui vẻ nói: "thê tử, ngươi ở đây a."

Thẩm Lục Mạn hóa thân thành dây leo xanh gật đầu, âm thanh của nàng theo thần thức truyền đến nói: "hai người không sao chứ?"

Kinh Ngạo Tuyết cười cọ cọ dây leo nói: "không sao, chỉ cần cả nhà chúng ta bên nhau thì không sao."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận