Chương 84: Con nối dõi.
Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi, ủy khuất bò lên giường, nằm sát vào lưng Thẩm Lục Mạn, dính vào vành tai nàng, ồ ồ nói: "thê tử, ta biết lỗi rồi, ngươi tháo dây ra đi, ta sắp không thở nổi rồi."
Thẩm Lục Mạn dừng một chút, xoay người nhìn nàng một cái nói: "lần sau ngươi đừng có mà nói lung tung nữa a."
Sau một khác, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được dây leo ngoài miệng biến mất.
Nàng hạ giọng cười, ôm Thẩm Lục Mạn cọ cọ cảm khái nói: "thê tử là tốt nhất, vừa ấm áp vừa mềm mại, thật là thoải mái a."
Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, liền giằng co.
Kinh Ngạo Tuyết còn không ngại đủ, còn hôn một cái vang đội lên má nàng, rồi mới nằm yên nói: "được rồi, ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Tên lưu manh này!
Thẩm Lục Mạn trừng nàng, thấy đối phương nhắm mắt lại, còn cố ý giả âm thanh ngáy ngủ, dở khóc dở cười lắc đầu.
Nàng bị đối phương ôm chặt, vốn cũng không thoải mái được, nhưng nghe mùi hương thoang thoảng trên người đối phương, nàng lại có cảm giác buồn ngủ, đơn giản cùng nàng ngủ.
Sáng hôm sau, khi ăn điểm tâm xong, cả người đến Ngô gia.
Liễu Nhi đi được nửa đường nói: "mẫu thân, hôm nay đi thăm Ngô tẩu tẩu và dưỡng mẫu xong, con muốn lên núi nghỉ vài ngày."
Thẩm Lục Mạn tò mò hỏi: "vì sao?"
Lập tức, nàng nhớ đến phượng hoàng đã thức tỉnh hôm qua, mơ hồ đoán được một chút hỏi: "con đã nói chuyện Bạch Mã tư tế với phượng hoàng rồi sao?"
Nói thực, nàng cũng không muốn báo chuyện này cho Bạch Mã tư tế biết.
Nhưng Liễu Nhi đã nói vậy, nhất định có lý của nàng.
Liễu Nhi ừ một tiếng cười nhạt nói: "Bạch Mã tư tế đối với yêu vương trung thành và tận tâm, từ khi quay về gặp chúng ta, ta cảm giác nàng có chuyện quan trọng giấu diếm không nói. Nhưng đối với yêu vương nàng sùng kính nhất, có thể sẽ ngoan ngoãn nói ra miệng."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy sửng sốt, trước đó nàng cũng không nhìn ra Vu Di Linh giấu giếm điều gì.
Không lẽ Liễu Nhi biết nhìn người hơn nàng?
Nói đến, mấy năm nay Liễu Nhi đi theo Tần Diệc Thư học tập, Tần Diệc thư luôn tính toán không bỏ sót gì, Liễu Nhi hẳn là không kém.
Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nhìn nhau nói: "được rồi, đến tối ta lên núi cùng con."
Liễu Nhi vội nói: "không cần, yêu vương còn có nhiều chuyện khác cần bàn riêng với Vu Di Linh, việc này không thể để người khác biết được, cho nên...."
Sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết khó coi, tức giận nói: "có bản lĩnh thì tự nàng đi đi, cần gì bắt con đi cùng."
Liễu Nhi im lặng nhìn nàng nói: "mẫu thân, người quên chuyện hôm qua nhờ vả rồi sao?"
Thẩm Lục Mạn nhìn Kinh Ngạo Tuyết, dùng ánh mắt hỏi nàng chuyện gì.
Kinh Ngạo Tuyết cũng chưa nhớ ra, hôm qua nàng....
Ah....
Ah!
Nàng đột nhiên hiểu ra, lúng túng sờ mũi một cái, hôm qua nhân lúc Thẩm Lục Mạn đến phòng bếp nấu cơm, nàng nói Liễu Nhi qua nhà Tần Diệc Thư ở một đêm, để nàng và Thẩm Lục Mạn vận động tạo người.
Việc này, ngàn lần không thể cho Thẩm Lục Mạn biết được.
Cho nên, nàng hắng giọng một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "vậy a, vậy con đi lên núi cẩn thận một chút."
Liễu Nhi hé miệng cười nói: "mẫu thân yên tâm, có Tiểu Hôi ở đó, người bình thường cũng không làm gì được con."
Nàng cất bước đi về phía trước, Thẩm Lục Mạn kéo tay Kinh Ngạo Tuyết nhỏ giọng nói: "chuyện gì? vì sao ta lại không được biết?"
Kinh Ngạo Tuyết đau đầu, đánh trống lảng nói: "không phải chuyện lớn gì đâu, chút nữa đến Ngô gia xong, ngươi vào thăm thê tử Ngô Chí An, ta lại không tiện vào, nàng sinh con cũng khó khăn, hiện tại vẫn còn nằm trên giường, ta không thể vào phòng nàng, ngươi mang đan dược đến cho nàng dùng a, coi như là tâm ý nhà chúng ta."
Thẩm Lục Mạn biết đối phương cố lảng qua chuyện khác, nhưng mà dù sao chuyện lớn trước giờ Kinh Ngạo Tuyết cũng ít khi dấu nàng, cũng như năm đó xuyên qua, nàng đều thẳng thắn nói ra.
Hiện tại hai mẹ con này có việc gạt nàng, hẳn chỉ là việc nhỏ không tiện nói cho nàng biết.
Nhưng mà chuyện gì a?
Thẩm Lục Mạn nheo mắt lại nghĩ thầm: mà thôi, nàng cũng không nên quản chặt Kinh Ngạo Tuyết quá, đối phương dù gì cũng là người trưởng thành rồi, làm việc cũng sẽ có chừng mực.
Mọi người đến trước cửa viện Ngô gia, thì nghe thấy tiếng le của Xuân Ca Nhi, nói: "cha, tứ đệ lại tè dầm rồi, người mau mang tã qua đây đi a."
Ngay sau đó âm thanh Ngô Chí An truyền đến nói: "chờ một chút, ta phải hầu hạ mẫu thân ngươi ăn cơm a, ngươi chạy đi lấy được sao?"
Xuân Ca Nhi nói: "ai nha, bận chết đi được a, nhị đệ ngươi đừng quậy nữa, tam đệ ngươi cũng vậy a, đừng chạy vòng vòng quanh ta nữa, ta nhức đầu quá."
Tiếng cười ngây thơ của hài tử vang lên, nghe vô cùng náo nhiệt.
Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được bật cười nói: "cả nhà này náo nhiệt thật a, sắp thành một đội bóng rồi."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, Liễu Nhi hỏi: "đội bóng là gì?"
Kinh Ngạo Tuyết đơ người, a một tiếng mới nhớ đến liền nói: "chính là đá cầu a."
Liễu Nhi cẩn thận nghĩ lại, đúng là gần rồi a, nhịn không được mím môi cười.
Kinh Ngạo Tuyết đi tới gõ cửa viện, Xuân Ca Nhi hỏi: "ai đó?"
Kinh Ngạo Tuyết đáp một tiếng, ngay sau đó thì nghe có tiếng bước chân truyền đến, Xuân Ca Nhi đầu đầy mồ hôi đi mở cửa viện, nói:"Kinh bá mẫu trên núi về rồi a? ai nha, Liễu Nhi cũng đến đây a, ah, mau vào ngồi đi a, ta gọi đại bá đến a."
Dứt lời, lại bạch bạch bạch chạy đi.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn mà buồn cười, Xuân Ca Nhi hiện tại cũng đã tám chín tuổi rồi, nam hài tử lúc đầu dậy thì chậm, so với Liễu Nhi vẫn còn thấp hơn một cái đầu, bình thường không dám đứng cùng Liễu Nhi.
Hồi tết đầu năm, hắn mới nói ra nguyên nhân, nói là đứng cùng Liễu Nhi thấy mình lùn hơn, tuy tuổi tác hai người không kém nhau bao nhiêu, hắn nói vậy còn có vài phần ủy khuất, những người còn lại không nhịn được mà bật cười.
Hiện tại đã vội vàng chạy đi, chắc là vì nguyên nhân này a.
Kinh Ngạo Tuyết cũng đã hiểu được, nàng đi vào trong viện, Ngô Chí Dũng từ phòng bếp đi ra, còn Xuân Ca Nhi thì ở trong phòng, thay tả cho đệ mới sinh của mình.
Ngô Chí Dũng lau tay ướt nhẹp nói: "ngươi đã về rồi a, trong nhà hơi loạn, nào, qua đây ngồi đi."
Kinh Ngạo Tuyết ngồi xuống ghế, Thẩm Lục Mạn nói một tiếng, muốn qua bên phòng xem thê tử Ngô Chí An, Ngô Chí Dũng liền đồng ý, để nàng vào phòng.
Liễu Nhi đứng bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết, cười nói: "Ngô đại bá hảo."
Ngô Chí Dũng nói: "Liễu Nhi cũng đến a, ngày thường ngươi luôn bận, ta cảm giác đã lâu không gặp ngươi, cháu nhà ta trước kia còn nhắc đến ngươi, đúng lúc hôm qua hắn từ học đường trên trấn về, cũng ở nhà vài ngày rảnh rỗi...."
"Ta đi gặp ma ma ở sau viện một chút, xin cho Mộng Thu được nghỉ cùng Xuân Ca Nhi đi gặp mặt ngươi một chút, đám hài tử các ngươi cũng đã lâu không chơi chung với nhau rồi."
Ngô Chí Dũng nói đến đây cũng thổn thức một chút, hắn mơ hồ cũng biết được khuê nữ nhà mình thích Liễu Nhi, nhưng hắn biết gia đình Kinh Ngạo Tuyết không phải nhà bình thường, thậm chí so với Tần tướng quân còn lợi hại hơn nhiều.
Liễu Nhi là đứa bé ngoan, nhưng mấy năm nay nàng càng giống hệt như Tần tướng quân, nụ cười trên mặt đầy bình tĩnh, cho dù là người như hắn cũng không nhìn ra.
Ngô Chí Dũng biết được Liễu Nhi không phải người nên gả, may mắn đối phương trước giờ luôn bận rộn không có nhiều thời gian gặp Mộng Thu.
Lần này là cơ hội hiếm có để gặp mặt, còn có Xuân Ca Nhi làm cái cớ, dễ dàng cho khuê nữ gặp Liễu Nhi nói chuyện, khiến nàng chết tâm sớm một chút, tương lai sẽ không quá thương tâm.
Trong lòng Ngô Chí Dũng nhịn không được thở dài một hơi, nói đến làm phụ nữ đã khó rồi, làm cha mẹ còn khó hơn a.
Hắn vì Mộng Thu, coi như là hao tổn tâm tư hết rồi.
Liễu Nhi nghe vậy, nụ cười trên mặt bình tĩnh nói: "dạ được, ta theo Xuân Ca Nhi và Mộng Thu tỷ tỷ cũng đã lâu không gặp rồi, hiện tại cũng nhớ nhung, nếu có thể đoàn tụ cùng tiểu đồng bọn, như vậy thì quá tốt rồi, Liễu Nhi ở đây đa tạ Ngô đại bá."
Ngô Chí Dũng thấy nàng như vậy, cong miệng cười cười, xoay người đến hậu viện.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn cặp nam hài của Ngô Chí An chạy xung quanh chơi với nhau, nhịn không được nói với Liễu Nhi: "chút nữa con đi nói rõ với Ngô Mộng Thu, nhớ nói uyển chuyện một chút, đừng có như dưỡng mẫu của con, chuyện tình cảm không nên giằng có không rõ."
Liễu Nhi gật đầu, cảm giác Tiểu Hôi trong cơ thể đang tỉnh lại, lúc này nhìn chằm chằm, nàng nhịn không được bật cười.
Đúng lúc Ngô Mộng Thu chậm rãi từ hậu viện đi tới, nàng nhin qua so với Liễu Nhi cao hơn một chút, vóc người mảnh mai, tựa như liễu cong trong gió, lưng ngực đều thẳng tắp, mang theo khí tức thục nữ khuê các lăng nhiên, điểm này có chút giống Ngô Chí Dũng.
Mặc dù tướng mạo nàng không đẹp như Liễu Nhi, nhưng cũng đầy thanh tú, nụ cười trên môi như gió xuân, khiến lòng người thoải mái, nhưng lại là cái tiểu mỹ nhân mười phần ưu nhã.
Kinh Ngạo Tuyết cảm khái trong lòng một tiếng, nếu Liễu Nhi ở cùng Ngô Mộng Thu thì thật tốt a, so với phượng hoàng bá đạo xảo trá còn tốt hơn.
Mà thôi, nàng không nên nghĩ quá nhiều, thấy Ngô Mộng Thu hành lễ với nàng, Kinh Ngạo Tuyết liền cười nói: "hai đứa cũng lâu không gặp rồi, đi tìm chỗ tâm sự đi."
Trong lòng Ngô Mộng Thu máy động, nàng nhìn Liễu Nhi, Liễu Nhi là tiểu á nhân có khuôn mặt đẹp nhất trong thôn này, đã lâu không gặp, chợt nhìn lại, suýt bị dung mạo của đối phương làm hoảng sợ.
Nhìn kỹ một chút, nàng thấy đối phương so với Kinh Ngạo Tuyết còn đẹp hơn vài phần, có lẽ người tình trong mắt hóa Tây Thi, nàng nhịn không được đỏ mặt nói: "Liễu Nhi muội muội, chúng ta ra bờ sông nói chuyện đi a, đúng lúc ta có nhiều chuyện muốn nói với ngươi."
Liễu Nhi nghe thấy tiếng phượng hoàng tức giận kêu gào trong cơ thể, dừng một chút sau đó gật đầu một cái nói: "cũng được, Mộng Thu tỷ tỷ mời qua bên này."
Ngô Mộng Thu nhấc chân ra cửa viện, Liễu Nhi theo sát phía sau, Ngô Chí Dũng cũng gọi Xuân Ca Nhi ra ngoài, để hắn đi theo các nàng.
Ba người cùng ra bờ sông, Ngô Tầm Xuân đi cách xa ở phía sau, để lại không gian yên tĩnh cho hai người nói chuyện.
Ngô Mộng Thu đỏ mặt nói: "Gần đây ta đang đọc ĐẠI HỌC, cảm thấy bên trong nói rất đúng, nhưng ta không hiểu, như là....."
Nàng nói cái nàng không hiểu, Liễu Nhi gật đầu, bắt đầu giảng giải cho nàng.
Hai người đứng bên bờ sông, lúc đầu Ngô Mộng Thu còn chăm chú nghe, nhưng sau lại không nhịn được nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Liễu Nhi xuất thần.
Chờ Liễu Nhi nhìn lại nàng, nàng lại thẹn thùng cúi đầu.
Liễu Nhi thấy vậy, dừng một chút, tựa như vô tình nói: "nói đến, Mộng Thu tỷ tỷ cũng đến tuổi gả cưới rồi, không biết đã chọn được người nào chưa?"
Ngô Mộng Thu đỏ mặt, đầu gật gật liên tục không nói được gì.
Liễu Nhi thở dài nói: "đúng là hâm mộ tỷ tỷ a, trước đó mấy ngày ta mới biết được, thì ra ta ở tu tiên giới có đính ước hôn thê rồi, tương lai quay về tu tiên giới, phải cùng vị hôn thê đó lập gia đình."
Khuôn mặt Ngô Mộng Thu đỏ lên cũng dần nhạt đi, sắc mặt trắng bệch nói: "vị hôn thê? sao trước giờ ta chưa từng nghe ngươi nói qua?"
Liễu Nhi nói: "ta cũng mới biết gần đây, mấy năm qua, ta biết tính tình Mộng Thu tỷ tỷ lương thiện, cũng đã nghi đem việc này nói với ngươi, không biết tỷ tỷ nghĩ thế nào?"
Ngô Mộng Thu lạnh cả người nói: "ngươi.... ngươi còn chưa gặp vị hôn thê đó, sao lại đồng ý hôn sự này?"
Liễu Nhi cười nói: "thành thân còn phải để ý đến môn đăng hộ đối, mẫu thân ta ở tu tiên giới là cháu gái đích tôn của đại gia tộc Kinh gia, người đính hôn với ta cũng là khuê trung mật hữu, nghĩ đến nữ nhi bằng hữu mẫu thân dạy dỗ, dĩ nhiên cũng sẽ bất phàm, ta cũng.... vui mừng trong lòng."
Dứt lời, nàng lại nói tiếp: "bất quá, nếu tương lai quay về tu tiên giới, ta chắc sẽ không còn cơ hội quay về đây nữa, đành phải căn dặn tỷ tỷ trước vài câu, việc chọn hôn phu tương lai, nhớ nhìn cho kỹ, chọn một nam tử thực lòng, nếu tương lai bị ủy khuất, thì có thể....."
Viền mắt Ngô Mộng Thu đỏ ứng, cố gắng nhịn khóc nói: "không cần nói, ta hiện tại không có ý đó, hảo ý của Liễu Nhi muội muội, ta xin nhận."
Liễu Nhi thở dài một hơi, coi như không thấy được nàng đang buồn nói: "vậy cũng tốt, Mộng Thu tỷ tỷ tính tình ôn nhu, tương lai sợ là phải chịu ủy khuất, bất quá Xuân Ca Nhi là người có năng lực, tương lai nhất định che chở cho ngươi chu toàn."
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Xuân Ca Nhi vẫy vẫy tay.
Ánh mắt Xuân Ca Nhi đang nhìn chỗ khác, vẻ mặt có chút tức giận.
Liễu Nhi nheo mắt lại nhìn theo hướng hắn đang nhìn, thản nhiên nói: "Xuân Ca Nhi."
Âm thanh rõ ràng cũng không lớn, nhưng vẫn lọt vào tai Xuân Ca Nhi rõ ràng.
Hắn tức giận trừng một cái rồi đi ngang qua, mấy phụ nhân rảnh rỗi không có việc gì làm trong thôn thường hay tụ tập lại với nhau nói xấu người này nói xấu người kia.
Có lẽ thấy nhà hắn buôn bán có lời, đám phụ nhân này đến hỏi mẫu thân hắn tìm hiểu, mẫu thân lại kín miệng, không tiết lộ số tiền kiếm được, đám người này liền hận mẫu thân và Ngô gia.
Thỉnh thoảng lại chạy đến dò la tin tức, may mắn thanh tịnh được vài ngày, dường như bị ai đó đánh cho một trận ra hồn, giờ lại bắt đầu nhiều chuyện.
Vừa rồi còn nói tỷ tỷ của hắn và Liễu Nhi vụng trộm, thực nực cười, Liễu Nhi còn mới lớn, cho dù tỷ tỷ có lòng với nàng, hắn là người hiểu chuyện, cũng biết các nàng tuyệt đối không dám làm gì trái đạo lý.
Lời nói thực khó nghe, hủy hoại danh dự tỷ tỷ, hắn siết chặt nắm tay định đến đánh người, thì nghe thấy Liễu Nhi gọi hắn.
Hắn tức giận đi tới, sắc mặt không vui nói: "chúng ta mau về đi, những người thích xen vào chuyện của người khác trong thôn này nhiều lắm."
Hắn liếc qua nhìn thấy viền mắt Ngô Mộng Thu đỏ lên, cũng đã đoán được kết quả.
Hắn thở dài trong lòng một hơi nói: "tỷ tỷ...."
Còn chưa nói xong, Ngô Mộng Thu liền cắt lời hắn, âm thanh có chút khàn khàn nói: "đừng nói nữa, về nhà thôi."
Dứt lời, nàng nhanh chóng chạy về nhà.
Xuân Ca Nhi đi phía sau, chờ Ngô Mộng Thu đi xa, mới quay đầu khó chịu trừng Liễu Nhi nói: "ngươi vừa rồi nói cái gì? khiến tỷ tỷ ta thất thố như vậy?"
Liễu Nhi mặt không đổi nói: "ta vẫn coi Mộng Thu là tỷ tỷ, ở tu tiên giới ta đã có hôn thê rồi."
Xuân Ca Nhi ngẩn ra, trước kia hắn cũng đã biết Mộng Thu tỷ tỷ có tâm ý với Liễu Nhi, nhưng mà lý do này cũng thực sự quá tuyệt tình a.
Hắn không hỏi nữa: "câu đầu tiên ta còn tin, nhưng vị hôn thê, chuyện này là ngươi bịa a?"
Liễu Nhi nhìn hắn cười một cái nói: "là thật, ta đã đính hôn rồi, không thể ngăn cản Mộng Thu tỷ tỷ được."
Xuân Ca Nhi chậc chậc hai tiếng nói: "ngươi giấu kỹ thật a, mà thôi, nói ra cũng tốt, dù sao tỷ tỷ ta giỏi như vậy, tương lại người đến cầu gả cũng sẽ rất nhiều, không cần ở cùng một người nhạt nhèo như ngươi, thời gian trôi qua cũng chả có gì vui."
Nói xong, hắn nhìn Liễu Nhi mỉm cười, da đầu nhất thời tê dại cười ha ha, không nói đến chuyện này nữa, vội vàng theo sau Ngô Mộng Thu về nhà.
Lúc này, Ngô Chí Dũng đang châm trà cho Kinh Ngạo tuyết, hắn cười cười nói: "đây là trà từ phía nam màng đến, nếm thự vị trong, ta nghĩ ngươi không thích đồ đắng, nên làm một bình này cho ngươi, nào, nếm thử đi."
Kinh Ngạo Tuyết đối với trà không có hứng thú, nhưng nàng đối với đồ ăn ai cho từ trước đến giờ vẫn không từ chối, nghe vậy liền cầm ly lên nhấp một miếng nói: "không tệ lắm, mùi vị ngọt a."
Ngô Chí Dũng cười nói, nhìn hai đứa cháu trai song sinh trong viện chơi với nhau, không nhịn được cười: "thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt tiểu hài trong tã đã lớn rồi a."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu cảm thán nói: "đúng vậy."
Thời gian mấy năm thực sự trôi qua rất nhanh, nàng dùng hơn phân nửa thời gian đều để tu luyện, con đường trùng tu so với khi mới tu tiên lần đầu còn vội vã hơn.
Chờ đến trúc cơ kỳ, thì không thể ngồi tu luyện hoài được, mà phải thưởng xuyên ra ngoài rèn luyện mới được.\
Dù gì, cả nhà nàng tu vi cũng không tệ, cũng đến lúc chuẩn bị đến tu tiên giới rồi a.
Ngô Chí Dũng nghe nàng nói thì cảm khái, quay đầu lại nhìn dung mạo chẳng hề thay đổi của nàng, không khỏi nghĩ đến mấy hôm trước chính mình đang nấu cơm tối, nhìn cái bóng mình trong chum nước.
Trên mặt hắn đã có nếp nhăn, nhìn gương mới phát hiện trên đầu đã có vài cọng tóc bạc.
Mặc dù đã sớm phát hiện thân thể không còn khỏe mạnh như khi còn trẻ nữa, nhưng tóc bạc trên đầu cũng là sự phản ánh tàn khốc, hắn đang già đi.
Hắn thở dài một hơi nói: "thời gian đúng là thứ kỳ diệu, nhớ đến Mộng Thu khi còn nhỏ nằm trong lòng ta oa oa khóc lớn, tựa như mọi chuyện chỉ diễn ra ngày hôm qua, nhưng chớp mắt nàng đã xinh đẹp như vậy rồi."
"Nói đến, hài tử Mộng Thu năm đó ở Lưu gia bị kích thích, mấy năm qua sống so với Xuân Ca Nhi còn khổ hơn, mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy đọc sách, ăn điểm tâm xong còn theo ma ma học nhiều thứ khác, nào là nữ công, hội họa, đàn tranh...."
"Toàn bộ đều học hết, đến cả đi đứng cũng học lại từ đầu, trước kia ta tò mò đến xem vài ngày, cảm thấy so với đi trồng trọt còn mệt hơn, khó khăn nhưng hài tử Mộng Thu này vẫn kiên trì, còn kiên trì nhiều năm như vậy."
Kinh Ngạo Tuyết nhớ đến Liễu Nhi, Liễu Nhi so với nàng và Thẩm Lục Mạn còn cực khổ nhiều hơn.
Các nàng đã trưởng thành, tính tình cũng đã định hòn, mấy năm nay đều chỉ tu luyện.
Nhưng Liễu Nhi thì khác biệt, nàng ngoại trừ muốn tu luyện ra, còn phải theo Tần Diệc Thư và Thẩm Thái Hoa học tập.
Kinh Ngạo Tuyết trước kia đi học, tuy cảm thấy đọc sách cũng có chút thoải mái, nhưng rồi cũng cảm thấy ghét đọc sách, nếu lão sư không yêu cầu, nàng tuyệt đối không động đến.
Nhưng Liễu Nhi lại khác, mỗi lần lên núi tu luyện, cũng sẽ dành thời gian đọc sách, còn tự mình lên trấn mua về xem.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn cuốn thư tịch trên tay nàng, thì đã cảm thấy đau đầu, lúc này cảm khái nói: "bọn nhỏ thực cực khổ."
Nàng nhìn Ngô Chí Dũng chuyển động cổ mình, thì hỏi: "cổ ngươi không thoải mái sao?"
Ngô Chí Dũng ừ một tiếng nói: "lớn tuổi rồi, cái cổ cũng cảm thấy khó chịu a."
Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới nhớ đến Ngô Chí Dũng cũng đã hơn 30 rồi, lại tò mò hỏi: "nói đến, Mộng Thu cũng đã lớn như vậy rồi, tương lai không tới vài năm nữa thì lập gia đình, tiểu tử Ngô Chí An cũng sinh liên tục năm đứa nhỏ rồi, ngươi có nghĩ tái giá một người vợ nữa không?"
Có thê tử, coi như có người dựa dẫm.
Hài tử rồi cũng phải trưởng thành, tương lại thành gia lập nghiệp, có gia đình của mình, người già không thấy cô đơn sao?"
Việc này trước kia cũng có người trong thôn nói qua, theo lý Ngô gia mấy năm nay phát tài, trong nhà lại không thiếu bạc.
Khuê nữ hiếu thuận hiểu chuyện, không bài xích phụ thân tái giá.
Với điều kiện của Ngô Chí Dũng, cho dù có cưới cô nương trẻ tuổi, chắc là người ta cũng sẽ đồng ý.
Nhưng Ngô Chí Dũng vẫn luôn từ chối, vẫn không nói rõ nguyên nhân.
Lúc này nghe Kinh Ngạo Tuyết hỏi, mới cười nói: "đời ta chỉ quý thê tử, tuy thời gian ta và nàng ở chung không dài, nhưng đến giờ ta vẫn còn nhớ rõ từng câu nói của nàng, lạnh ấm nàng đều nhắc nhở ta, đây là chuyện trước kia chưa từng có."
"Tính tình nàng ôn nhu chăm sóc, năm đó tòng quân, nàng cũng bao dung, còn nói sẽ chờ ta quay về, nhưng không ngờ đến, mấy năm sau tra quay về, người đã đi mãi cách xa nhau như trời với đất."
Viền mắt hắn hơi hơi ướt nói: "hiện tại ta cũng không muốn tái giá với một nữ nhân ta không yêu, Mộng Thu là tất cả của ta, ta hy vọng nàng tìm được một lang quân bình thường, hoặc á nhân gả đi, đời này có người chiếu cố yêu thương nàng, rồi sinh con dưỡng cái, ta cũng an lòng rồi."
Đây là lòng cha mẹ mong chờ, nhưng chưa nghĩ đến mong muốn của con cái, nhưng phần tình cảm chân thành tha thiết này không hề thiếu.
Kinh Ngạo Tuyết cũng hiểu, nhưng nàng vừa nghĩ đến đối tượng Liễu Nhi ký khế ước, nhất thời đau đầu không thôi.
Nàng thở dài một tiếng, nói: "ta cũng hy vọng tương lai Liễu Nhi có thể được bình an trôi chảy, thật không dám dấu, Liễu Nhi đã có đối tượng sống chung một đời rồi, hôm nay theo ta qua đây, chính là muốn nói rõ cho hài tử Mộng Thu biết."
Ngô Chí Dũng nghe vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, rồi lại thư thái cười nói: "vậy cũng tốt, ta cũng biết tương lai ngươi và Liễu Nhi còn có con đường phải đi, dĩ nhiên là khác với con đường ta và Mộng Thu đi."
"Nói đến chúng ta gặp nhau cũng là có duyên, không làm thông gia được thì làm bằng hữu, sau này cứ rảnh rỗi thì đến nhà ta uống một chén a."
Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng, cụng ly trà với hắn.
Trong viện, cặp hài tử song sinh của Ngô Chí An vì chút chuyện lại làm náo loạn cả lên, một đứa trong đó lại bắt đầu khóc lóc kể lể.
Ngô Chí An cầm chén đi ra, nổi giận đùng đùng đi đến nói: "đã nói hai ngươi yên tĩnh một chút rồi, đừng quấy rầy mẫu thân ngươi nghỉ ngơi, các ngươi nghĩ lời ta nói là gió bên tai sao?"
Hai tiểu tử bĩu mội, bất an nhìn nhau, há miệng gào khóc.
Ngô Chí An ngẩn người một chút vội nói: "đừng khóc, còn khóc nữa thì đánh từng đứa."
Thê tử Ngô Chí An bế hài tử trong phòng đi ra, ôn nhu nói: "trượng phu a, bọn chúng tuổi còn nhỏ, làm gì hiểu chuyện được. Ngươi nhẹ nhàng dạy dỗ là được rồi, cần gì tính toán với bọn họ."
Thẩm Lục Mạn cũng ôm một hài tử trong tã đi đến, lúc này đang cúi đầu đùa nghịch.
Ngô Chí An thở dài một hơi nói: "ta sợ bọn chúng ảnh hưởng ngươi nghỉ ngơi a, ngươi thức dậy làm gì, bây giờ ngoài trời đanh lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm a."
Thê tử hắn cười nói: "làm gì yếu đến như vậy a, vừa rồi ăn đan dược Lục Mạn đưa, cảm giác thân thể khỏe hơn nhiều rồi. Ở trong phòng khó chịu, không bằng ôm hài tử ra ngoài hít không khí, hơn nữa cũng đã qua bốn năm tháng rồi, khí trời đã nóng hơn, sao mà cảm lạnh được."
Ngô Chí An sờ gáy, thật thà ừ một tiếng, rồi nói với Thẩm Lục Mạn: "đã tạ ngươi hỗ trợ chăm sóc hài tử, nếu không..... một mình ta cũng không giúp được."
Thẩm Lục Mạn nhìn tiểu hài tử mềm mại trong ngực, nhịn không được cười nói: "bất quá chỉ phụ một tay thôi, tính tình hài tử ngoan ngoãn, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc một hồi."
Ngô Chí An liên tục nói cám ơn, đỡ thê tử vào viện ngồi, rồi vội vàng nói chuyện với Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết nhìn trán hắn đổ mồ hôi cũng biết đối phương cũng không an nhàn gì.
Trong nhà nhiều hài tử, người lớn cũng không kịp chăm sóc.
Thẩm Lục Mạn đi đến bên cạnh nàng, Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được đến xem đứa nhỏ này, hài tử trong tã thực sự nhỏ nhắn đáng yêu, khuôn mặt non nớt chạm một cái như muốn tan.
Kinh Ngạo Tuyết không dám làm liều, chỉ hiếu kỳ chạm lên một cái nói: "đầy là nam hài, hay là nữ hài a?"
Thẩm Lục Mạn nói: "trong lòng ta là nữ hài, nàng khá là ngoan, nam hài trong ngực mẫu thân là ca ca."
Đang nói, tiểu nam hài trong ngực thê tử Ngô Chí An lại bĩu môi khóc rống lên.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn qua cũng thấy nhức đầu, lầm bầm: "may là nhà chúng ta không có tiểu hài tử."
Nàng nhìn thấy hài tử này, đột nhiên không muốn sinh, nhỏ như vậy, nàng có thể chăm sóc hài tử mới sinh được sao? cảm giác thực sự khó a.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, nhìn nàng thật sâu một cái nói: "ngươi không thích?"
Kinh Ngạo Tuyết vò đầu nói: "thích thì thích, nhưng mà.... ta sợ một mình chiếu cố hài tử không tốt."
Thẩm Lục Mạn cười nói: "vậy ngươi đưa tay ra, ôm hài tử trong tay thử xem."
Kinh Ngạo Tuyết vội vàng muốn cự tuyệt, nhưng nghe thái độ Thẩm Lục Mạn kiên quyết, nàng không còn cách nào khác, đành phải cứng ngắc ôm hài tử trong ngực.
Tiểu nữ hài có lẽ đột nhiên bị thay đổi địa phương, nhìu mày không vui mở mắt, nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết ôm nàng, rồi nhắm hai mắt lại, cái miệng nhỏ khái ái chẹp chẹp.
Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ nói: "nàng nhắm mắt a."
Thẩm Lục Mạn cười nói: "nàng đang sống, đương nhiên biết nhắm mắt rồi, xem ngươi đang nói gì vậy a?"
Ngô Chí Dũng cũng không nhịn được đến gần, liếc nhìn cháu gái, cười nói: "nha đầu này lớn lên sẽ giống Mộng Thu nhà ta a, tương lai nhất định là một đại mỹ nhân."
Kinh Ngạo Tuyết vẫn chưa quen, nên đưa hài tử cho Ngô Chí Dũng, để hắn bế, Ngô Chí Dũng bình thường luôn chiếu cố hài tử đệ đệ mình, tư thế bế hài tử cũng đã thuần thục.
Kinh Ngạo Tuyết xoa cánh tay cứng ngắc nói: "ta thực sự bội phục Ngô Chí An hiện tại, không biết làm sao hắn có thể chiếu cố nhiều hài tử như vậy."
Ngô Chí Dũng cười nói: "nếu sinh rồi thì phải nuôi, kỳ thực không phải chuyện nào cũng phải làm dùm được, còn nhớ năm đó thê tử ta mang thai, ta còn không ngờ được, ta sẽ có ngày thành phụ thân. Nhưng mà cái gì đến thì nó sẽ đến, mọi thứ cảm tình tạp trần, ta hoan nghênh nàng đến bên cạnh ta, nhìn nàng từng chút lớn lên, so với cái này thì đã là điều kỳ diệu rồi."
Thực sự khó cho một lão đại tráng hán, nói ra những lời tinh tế như vậy.
Khi vừa nói xong, Ngô Mộng Thu liền lau nước mắt vừa vào cửa, nghe vậy nhịn không được đến trước mặt Ngô Chí Dũng, âm thanh khàn khàn mang theo nức nở nói: "Cha."
Ngô Chí Dũng nhìn Liễu Nhi đi sau nàng thần tình áy náy, thì hiểu tất cả, hắn đưa hài tử cho Thẩm Lục Mạn nói: "Mộng Thu, cùng cha ra ngoài một chút a."
Ngô Mộng Thu cũng không muốn để các đệ đệ thấy bộ dạng mình như vậy, liền cúi đầu lên tiếng, cùng Ngô Chí Dũng ra cửa.
Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy mình ở đây thực sự khó xử, nàng muốn rời đi nhưng Thẩm Lục Mạn còn đang giúp trông hài tử, rơi vào đường cùng, nàng đành phải tiếp tục ở lại đây.
Nàng đến bên cạnh Liễu Nhi nhỏ giọng nói: "con nói rõ rồi chứ."
Liễu Nhi thản nhiên nói: "đã nói rõ rồi, con và Mộng Thu tỷ tỷ cả đời là bằng hữu."
Xuân Ca Nhi thở dài một hơi, xoay người đến cạnh mẫu thân bế đệ đệ, để mẫu thân được nghỉ ngơi một hồi.
Liễu Nhi nhìn thiểu hài tử trong ngực Thẩm Lục Mạn nói: "tiểu hài này thật đáng yêu, con cũng muốn có một tiểu muội muội."
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nàng thực sự chưa nghĩ đến a.
Hài từ cũng không phải đồ chơi, một khi sinh thì phải nuôi dưỡng cho đàng hoàng, nàng cảm giác mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, đối với chuyện này vẫn còn bài xích.
Liễu Nhi thấy vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Chờ Ngô thúc và Ngô thím từ bên ngoài về, có bọn họ giúp đỡ, mấy hài tử trong nhà cũng được chăm sóc đàng hoàng hơn, Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới tìm được thời cơ đem lễ vật đầy tháng ra tặng.
Các nàng không dừng lại ở đây lâu, chỉ nói hôm nào rảnh sẽ đến thăm.
Dứt lời, liền xoay người rời đi.
Đoàn người trên đường đến nhà Tần gia, Kinh Ngạo Tuyết cảm khái nói: "sinh hài tử thực phiền phức a, thê tử, chúng ta đừng sinh nữa a, chăm sóc cho Liễu Nhi là được rồi."
Thẩm Lục Mạn không đồng ý, Liễu Nhi lại cau mày nói: "mẫu thân, hiện tại điều kiện gia đình đã vô cùng tốt rồi, tu vi cũng không tệ, vì sao người còn chưa muốn sinh tiểu muội muội a?"
Kinh Ngạo Tuyết đau đầu nói: "trước kia là không tiện sinh, hiện tại thì ta chưa nghĩ ra, vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng nhà Ngô Chí An, bọn họ nhiều hài tử như vậy, căn bản chăm sóc không hết. Ta biết nhà chúng ta phải sinh thêm một đứa nữa, nhưng mà hài tử không phải đồ chơi, sinh ra thì phải có trách nhiệm, ta cảm thấy..... chắc là ta không làm mẫu thân được a?"
Nàng cam chịu, Liễu Nhi vội hỏi: "sao mà biết được? con cảm thấy mẫu thân là mẫu thân tốt nhất thế giới rồi, không chỉ xinh đẹp, lại vô cùng thông minh, mấy năm qua cũng đã chăm sóc con rất tốt rồi a."
Nói xong, vẻ mặt nàng bi thương: "mẫu thân tự ti như vậy, không lẽ người cảm thấy Liễu Nhi mấy năm qua lớn lên cạnh người, tính tình không ra gì sao?"
Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút nói: "sao có thể a, Liễu Nhi là tốt nhất, nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì?" Liễu Nhi và Thẩm Lục Mạn đồng thanh hỏi.
Kinh Ngạo Tuyết đau đầu, nói sang chuyện khác: "việc này không vội, chúng ta làm chính sự trước quan trọng hơn."
Liễu Nhi nheo mắt lại, cùng Thẩm Lục Mạn liếc nhau, nhìn thấy trong mắt nương thân kiên định, nàng nhất thời vui vẻ cười nói: "được rồi, vậy đến nhà dưỡng mẫu trước đi a."
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng không hỏi vấn đề này nữa, trong lòng cũng thở dài một hơi.
Chờ đến nhà Tần Diệc Thư, vì có thêm hài tử, cả nhà Tần Diệc Thư cũng vội vàng lu bu.
Mặc dù người hầu trong nhà nhiều, nhưng Tần Diệc Thư đối với chuyện hài tử, từ trước đến giờ đều tự mình làm.
Khi cả nhà Kinh Ngạo Tuyết đến, được đưa vào cửa thì Tần Diệc Thư đang ở trong phòng dỗ dành hài tử mới sinh không lâu ngủ.
Tần Vô Song nghe thấy Liễu Nhi đến, liền hoan hô một tiếng, đệ đệ cũng không thèm quan tâm nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng dính dính lấy Liễu Nhi, chào hỏi Thẩm Lục Mạn một tiếng, liền kéo Liễu Nhi vào phòng xem đệ đệ.
Thẩm Lục Mạn đi theo sau các nàng, rồi vào trong phòng.
Kinh Ngạo Tuyết là á nhân, không thể vào phòng Cố Bạch Vi, liền ngồi trong nhà chính chờ đợi.
Không lâu sau, Tần Diệc Thư đến nói: "các ngươi xuống núi rồi a, động tĩnh trước đó trong núi, hẳn là các ngươi làm a."
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "là thê tử ta, nàng tiến giai kim đan kỳ, dẫn đến lôi kiếp, nói đến thực xấu hổ, còn khiến thê tử Ngô Chí An sinh non, không biết Cố tiểu thư bên này...."
"Không sao," Tần Diệc Thư cười nhạt nói, đáy mắt nàng thâm quầng, hài tử sinh ra được vài ngày, nàng hầu như không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nàng nói: "nói đến cũng phải cảm tạ ngươi, đem đến cho ta một cơ hội tốt như vậy, hiện tại trên triều đình đang loạn lạc, quốc gia láng giềng thì nói gặp được kỳ ngộ, không lâu nữa, vương triều này sẽ lật thôi."
Kinh Ngạo Tuyết bối rối, bất quá nàng đối với chuyện này cũng không thấy hứng thú gì, nghĩ đến Tần Diệc Thư vừa sinh nam hài, không khỏi hiếu kỳ nói: "thì ra á nhân và nữ nhân, cũng có thể sinh nam hài a?"
Tần Diệc Thư nghe vậy ngẩn ra, nghĩ đến chuyện lý thú trước kia Cố Thanh lão đại phu kể, nhịn không được bật cười nói: "ngươi đúng là đối với chuyện này dốt đặc cán mai a."
Kinh Ngạo Tuyết lúng túng sờ mũi một cái nói: "trước kia chưa từng nghĩ sẽ thành hôn với nữ nhân, sau đó cũng không biết nên hỏi người nào, bất quá chuyện sinh nhi tử này, thực sự kỳ quái a."
Theo lý á nhân và thân thể nữ nhân có cấu tạo như nhau, ngoại trừ gậy huỳnh quang ra, hình như không có gì khác biệt.
Nhưng mà nếu muốn sinh nam hài, chí ý thì trong cơ thể á nhân cũng phải có nhiễm sắc thể Y để quyết định a.
Trước kia khi còn ở phòng thí nghiệm mạt thế nàng cũng từng học qua vài năm, tuy linh vực chính không phải là nghiên cứu gien, nhưng cũng biết vài thứ cơ bản về sinh học.
Chủng loại á nhân tạm thời không nói đến, qua huỳnh quang cũng cho qua, nhưng nguyên lý sinh nam hài là như thế nào a?
Lẽ nào cùng Thẩm Lục Mạn kết hợp, rồi cứ vậy sinh nam hài sao?
Nàng không hiểu được, liền hỏi thẳng: "ta nghĩ ngươi biết mấy cái này, nên hỏi ngươi luôn."
Tần Diệc Thư cười nói: "á nhân cùng nữ nhân, có thể sinh nam hài, nữ hài, còn có á nhân, không chỉ vậy, nam nhân và nữ nhân cũng có thể sinh á nhân được, chỉ cần tổ tiên từng có huyết thống là á nhân, thì đều có thể làm được."
"Nhưng mà tỷ lệ sinh á nhân cực thấp, có người nói cần có thân thể và gân cốt khỏe mạnh, nếu không..... chỉ có thể sinh được nam hài hoặc nữ hài, đây cũng là nguyên nhân khiến nhân gian không có nhiều á nhân, còn tại sao như vậy, thì ta chưa nghiên cứu về điều này, cũng không biết rõ lắm."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy a một tiếng nói: "như vậy a, trước kia ta cũng không để ý, bất quá hiện tại ta đang rối một việc, không biết có nên có hài tử hay không, Liễu Nhi cứ thúc giục ta đòi có muội muội, ta thấy thê tử ta cũng muốn như vậy, nhưng ta sợ chính mình chiếu cố không tốt, Liễu Nhi chỉ mới 10 tuổi, tuổi thọ của tu si ở tu tiên giới lại dài, không cần phải quá nóng lòng a."
Tần Diệc Thư nhìn nàng, thở dài một tiếng nói: "ta không biết tu sĩ sống được bao lâu, nhưng mà tính mạng phàm nhân rất yếu, cho dù là dân chúng bình thường cũng vậy, mà hoàng thất triều đình cũng vậy, bất quá chỉ được vài chục năm mà thôi."
Nàng đến nam hài mới sinh nói: "á nhân không thể thừa kế ngôi hoàng đế, nam hài và nữ hài thì có thể, tương lai ta nhất định phải nắm ngôi chí cao vô thượng, điều cần làm trước tiên chính là con cái nối dõi, vì có nhiều việc ngoài ý muốn, ta phải tận lực bảo vệ Vô Song, tương lai rồi cũng sẽ xảy ra chuyện không may, một khi hài tử ta không còn, cả triều đình cũng sẽ rung chuyển, đây là điều ta không muốn thấy."
"Cái này là nói về công, còn về tư, ta cũng muốn cho Vô Song thêm vài phần trợ lực, chỉ cần dạy dỗ đàng hoàng, bọn họ cũng một nương thân sinh ra, là huynh muội ruột thịt, có thể giúp cho nhau, ta sống không lâu, rồi có sẽ có ngày già đi, Vô Song có thể dựa vào chính là các huynh đệ của nàng."
"Đây cũng là điều mà dân chúng ở nhân gian thường làm sinh con nối dõi a, dù sao nhiều người thì sức mạnh lớn hơn, người thân dù sao cũng đáng tin hơn là người ngoài."
"Dĩ nhiên, điều này ở tu tiên giới không quan trọng, dù sao các ngươi là tu sĩ, thọ mệnh cũng nhiều hơn phàm nhân gấp mấy lần, nếu có thế lực cường đại thì không cần lo huynh đệ tỷ muội, dựa vào ngươi và Thẩm Lục Mạn cũng đủ để lo chu toàn cho Liễu Nhi rồi."
Nàng nheo mắt lại nói: "cẩn thận suy nghĩ, đúng là không nhất thiết sinh hài tử, nhưng cũng không thể nói như vậy, hài tử là kết tinh tình yêu là ý trời ban cho, thuận theo tự nhiên mà nuôi dưỡng, tựa như lần nữa lớn lên cùng hài tử vậy, trong nhà có hài tử rồi, mọi chuyện đều sẽ phải thay đổi."
Kinh Ngạo Tuyết vẫn không hiểu được hết, nhưng cảm giác cùng hài tử trưởng thành cái này cũng rất thú vị a.
Tần Diệc Thư thấy vậy đề nghị: "hay là để ta cho ngươi xem nam hài mới sinh của ta một chút a?"
Kinh Ngạo Tuyết trong lòng đang hiếu kỳ, liền gật đầu, nàng không tiện vào trong phòng, Tần Diệc Thư liền ôm hài tử mamg ra.
Đứa bé mới sinh vài ngày, trên mặt còn chút nếp nhăn đỏ đỏ, nhưng đã thấy được làn da non trắng mịn.
Hắn đột nhiên bị bế lên, không thoải mái liền khóc, tiếng khóc cũng yếu như mèo sữa mới sinh vậy.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn hắn một cái, cười nói: "bộ dạng hài tử này nhìn rất giống Cố tiểu thư a."
Tần Diệc Thư gật đầu nói: "nam hài giống nương thân, cũng là chuyện tốt."
Nàng nhìn hài tử trong ngực, mang nụ cười ôn nhu từ ái trên mặt, cả người nhu hòa trước giờ chưa từng có.
Kinh Ngạo Tuyết chưa từng thấy qua Tần Diệc Thư như vậy, ấn tượng về đối phương cho đến nay, đều là bày mưu tính kế, bất động thanh sắc, bộ dạng trực bạch vui vẻ ôn nhuận như vậy thực sự khó mà có được.
Nàng nhịn không được cúi đầu nhìn hài tử này, không khỏi tưởng tượng đến khi Liễu Nhi còn nhỏ, có phải cũng như hiện tại, nếu thực sự như vậy, thì cả ngày chỉ cần nhìn nàng nằm trong tả không cần làm gì thì nàng cũng đã vui vẻ lắm rồi.
Nàng mím môi cười cười, đúng lúc Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi từ trong phòng đi ra, mỉm cười với nàng.
Nàng nghĩ thẩm: có thể không cần vì chuyện hài tử mà như lâm đại địch, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, nếu có thể cùng Thẩm Lục Mạn sinh một hài tử giống như nàng ấy, nhất định ra rất khả ái a.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sửa văn sửa sáng sớm, lệ vỡ, bởi vì tự ta không quá vui vẻ sinh tiểu hài tử, cho nên nhân vật chính cũng không thế nào muốn sinh.
Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, hài tử sự tình gấp cũng không gấp được, ta vẫn còn độc thân cẩu, vẫn là thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...