Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 81: Kết đan

Bạch y nữ tử cười nói: "Liễu Nhi, ta đã quay về."

Kinh Ngạo Tuyết bối rối, trước đó nàng luôn nghĩ con ngựa trắng tư tế là giống đực? nhưng không ngờ nó hóa hình người là nữ nhân, bộ dạng xinh đẹp phiêu diêu dục tiên như vậy.

Bạch Mã tư tế mở cửa ra nói: "bên không tiện nói chuyện, vào trong đi a."

Cái này cảm giác như là nàng mới là chủ nhà vậy.

Kinh Ngạo Tuyết không để ý, nàng cảm giác Bạch Mã tư tế quay về lúc này nhất định có nguyên nhân khác.

Nàng lại nghĩ đến khế ước giữa Liễu Nhi và Phượng Hoàng, nàng liếc nhau với Thẩm Lục Mạn, đối phương nhìn nàng lắc đầu, ghé sát nhỏ giọng nói: "tu vi Bạch Mã tư tế... hình như là kim đan kỳ."

Tu vi này ở yêu giới, cũng là một người trẻ tuổi nổi bật rồi.

Vốn yêu tộc tiến giai khó khăn, chỉ rèn thể kỳ còn phải có huyết thống vận khí tốt, thì hết hơn 15 năm mới có thể qua được, yêu tu thực vật còn cần cả trăm năm.

Còn tu sĩ ở tu tiên giới, mặc dù tư chất bình thường, nhưng chỉ cần 30 năm đã có thể vào trúc cơ kỳ.

Thẩm Lục Mạn cảm nhận được tuổi của Bạch Mã tư tế không lớn, đối phương có tu vi như vậy, khó trách sao lại thành tư tế của yêu tộc thú.

Yêu tộc thú ở bên kia so với yêu tộc thực vật canh tranh còn tàn khốc hơn, tuy huyết thống quyết định vị trí quan trọng, nhưng vẫn có người trong lòng không phục.

Tựa như yêu vương phượng hoàng, nội bộ yêu tộc thực vật tuyệt đối không thể chống lại được.

Nhưng yêu tộc thú bên kia, thì không dễ nói.

Cho nên Bạch Mã tư tế sinh ra đã mang huyết thống tư tế, thì muốn trở thành tư tế, còn cần cả năng lực tương ứng mới được.

Nhưng mà trước đó nó làm liều, coi trộm thiên cơ, nên bị thiên đạo nghiêm phạt, liền trở thành con ngựa phàm bình thường.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy không nói gì, không ngờ Bạch Mã bình thường trước kia, lại có tu vi sâu như vậy.

Đúng là... nhìn không ra a.

Dù sao, lúc mới biết, nó chỉ là Bạch Mã nhân gian bị lão bản đem bán chơi đùa không ra hình dáng, sau đó còn bị luyện khí như Thẩm Lục Mạn uy hiếp....

Tu sĩ kim đan, làm được như nó đến nước này, đúng là đáng thương.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết có chút đồng cảm, nhưng đối phương hiện tại tu vi so với hai nàng gộp lại thì vẫn cao hơn nhiều, không còn giống như trước nữa, thái độ đối xử với nàng cũng phải khác.

Nàng theo sau Bạch Mã tư tế trở thành người thứ hai bước vào viện.

Thẩm Lục Mạn đóng cửa viện lại, mọi người vào nhà chính ngồi xuống.

Bạch Mã có chút hoài niệm lại nhìn ra cái sân nói: "trước đó ta vì giải trừ lời nguyền thiên đạo, nên mới đi khắp nhân gian, nhưng ấn tượng sâu nhất, lại chính là cái sân này của nhà ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết cười, cầm một viên kẹo lên ăn, nói: "cho nên hiện tại tu vi của ngươi đã khôi phục hoàn toàn rồi?"

Con ngựa trắng tư tế nhẹ lắc đầu, nói: "còn thiếu một chút, trước kia ta ở yêu giới tu vi là hậu kỳ kim đan, nhưng không ngờ bị thiên đạo áp chế thành như vậy, hiện tại dựa vào quỹ tích công đức, mới giải được lời nguyền, nhưng tu vĩ vẫn còn thấp một cảnh giới, đành phải chờ quay về tu tiên giới, mới chậm rãi bù lại được."

Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn qua ba người một vòng nói: "tu vi các ngươi đúng là tiến bộ thần tốc, Kinh Ngạo Tuyết thì bình thường, dù sao cũng là tu luyện lại, trước kia có nội tình, tu luyện lại cũng không có chướng ngại nào."

"Nhưng mà...." nàng nhìn Thẩm Lục Mạn, nghi ngờ nói: "tu vi của ngươi tiến bộ quá nhanh, chỉ vài năm đã qua tụ linh kỳ và rèn thể kỳ rồi, sắp tiến vào yêu đan kỳ rồi."

Thẩm Lục Mạn nói: "trước đó.... có người giúp đỡ, lại gặp được kỳ ngộ, cộng thêm bản thân ta huyết thống không tệ, dĩ nhiên là tiến triển nhanh rồi."

Bạch Mã tư tế thấy được, nàng cũng không nói nhiều, cũng không hỏi tiếp, ngược lại nàng không quá hứng thú với Thẩm Lục Mạn.

Nàng có chút hứng thú nhìn Liễu Nhi, cảm khái nói: "Liễu Nhi, ngươi sắp thành đại cô nương rồi a."

Liễu Nhi cười nói: "hiện tại ta đã 10 tuổi rồi, tuổi tăng lên, thì người cũng sẽ như vậy a."

Mấy năm qua nàng được dinh dưỡng không tệ, còn được Tần Diệc Thư rèn luyện võ thuật cho, còn tu hành cùng Kinh Ngạo Tuyết, thân thể cũng phát triển nhanh hơn, hiện tại đã đứng đến cằm Thẩm Lục Mạn rồi.

Ước chừng cũng 1m5, mặc kệ là ở tu tiên giới hay phàm giới, thì cũng coi như là cô nương mới lớn rồi a.

Bạch Mã tư tế cười nói: "vậy là tốt rồi, mục đích ta trở về lần này chủ yếu là vì ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, trong lòng cũng không để ý, nàng nói: "mọi tiên đoán đều vô dụng, sao ngươi vẫn còn chấp nhất cái này a."

Bạch Mã tư tế rũ mắt xuống nói: "vì thiên đạo có biến, ban đầu ta cũng không đoán được biến số là ai, nhưng cẩn thận nghĩ lại, là ta bị che mắt, kỳ thực chuyện xấu chân chính vẫn đang diễn ra trước mắt ta."

Nàng nhìn chằm chằm Kinh Ngạo Tuyết nói: "ngươi vốn là đã phải chết rồi, nếu ngươi chết, mọi thứ sẽ vận hành theo quỹ tích thiên đạo, nhưng ngươi lại phá vỡ số mệnh, cho nên dẫn đến mọi thứ theo sau đều thay đổi, nhưng sẽ có nhiều thứ sẽ không thay đổi, nhất là Liễu Nhi."

Nàng nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Liễu Nhi nói: "trong năm này, ngươi có họa sát thân, sống được rất khó, ta muốn ở lại bảo vệ cho ngươi, không thể rời ngươi nửa bước."

Lời nói nàng nghiêm túc, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cũng lo lắng, nàng lại nhìn Thẩm Lục Mạn, thấy sắc mặt đối phương khó coi, liền chủ động hỏi Bạch Mã tư tế: "ngươi nói có căn cứ chứ?"

Bạch Mã tư tế nói: "cái này là do ta sau khi khôi phục, thì tiên đoán đầu tiên, còn đúng hay không, ta cũng không chắc chán, nhưng Liễu Nhi không xảy ra chuyện, thì ta nghĩ các ngươi cũng như ta, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn."

Điều này cũng đúng, Kinh Ngạo Tuyết tán thành đật đầu, tuy hiện tại Liễu Nhi đã trưởng thành không ít, vốn không cần nàng và Thẩm Lục Mạn quan tâm đến, nhưng thiên tính cha mẹ, nàng không thể đem việc này nghe vào rồi mà bỏ qua được.

Liễu Nhi là người trong cuộc, nhưng lại tỉnh táo nhất, nàng rũ mắt xuống suy nghĩ một chút nói: "vậy đa tạ, chỉ là không biết tên họ ngươi là gì? trước kia tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nên đặt tên cho ngươi là Tiểu Bạch, ta nghĩ tên thật của ngươi chắc chắn không phải gọi là Tiểu Bạch a."

Bạch Mã tư tế dừng một chút chần chờ nói: "nơi ta ở quá ít người, họ không đặt tên cho ta, khi trở thành tư tế yêu thú tộc, bọn họ gọi ta là tư tế đại nhân. Nếu Liễu Nhi muốn, thì cứ gọi ta là Vu Di Linh đi a, đây là cái tên ta có sau khi nhân chức tư tế được gọi như vậy."

Liễu Nhi cười nói: "Vu Di Linh, nếu ngươi muốn làm bạn với ta, thì ở lại đây đi."

Nàng sẽ tìm cơ hội nói cho Vu Di Linh biết phượng hoàng đang trốn trong cơ thể nàng, hiện tại đang còn ngủ say, xem ra năm đó đối phương nói không sai, Tiểu Hôi thực sự bị thương rất nghiêm trọng.

Mặc dù nàng liều mạng tăng tu vi, nhưng vẫn không thể đánh thức được Tiểu Hôi trong cơ thể.

Trong lòng nàng có chút hổ thẹn, đúng lúc nhìn vào ánh mắt Vu Du Linh liền nhếch miệng cười với nàng, thái độ rất nhu hòa.


Vu Di Linh mím môi cười nói: "lần này ta quay về, có mang theo lễ vật cho các ngươi."

Nói xong, nàng lấy trong không gian trữ vật ra ba cái hộp, nói: "đây là thiên tài địa bảo ta lấy được ở tu tiên giới, mỗi người các ngươi chọn một thứ, tương lai nhất định sẽ dùng đến."

Hai mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên, hiện tại nàng có không ít gia sản, nhưng đều là tục vật, ở tu tiên giới cũng không dùng đến.

Nếu ở tu tiên giới có thiên tài địa bảo, với sức vơ vét của Vi Di Linh, tất nhiên sẽ không phải là thứ bình thường.

Nhất thời nàng lại có hứng thú, nói đa tạ, mang đến một túi đồ coi như tạ lễ, rồi chọn một cái trong ba hộp.

Liễu Nhi nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân, người chọn trước đi."

Thẩm Lục Mạn chần chờ một chút, gật đầu đi đến, tùy ý cầm một cái, đem cái còn lại cho Liễu Nhi.

Ba người được sự tán đồng qua ánh mắt của Vu Di Linh, liền mở hộp ra.

Trong hộp của Kinh Ngạo Tuyết là thanh kiếm xanh biếc, nàng có ký ức của nguyên chủ, nguyên chủ vốn là đích nữ trong một gia tộc tu tiên trung đẳng, kiến thức không ít, dĩ nhiên liếc mắt liền nhận ra được linh khí cấp bậc của bảo kiếm này.

Ở tu tiên giới, vũ khí cũng được chia thành nhiều loại đẳng cấp, bao gồm: pháp khí, pháp bảo, linh khí, linh bảo.

Linh bảo ở tu tiên giới, không quá 50 món, mỗi món đều nằm trong tay một nguyên anh đại năng, còn không thì nằm trong các đại tông môn hoặc gia tộc lớn mạnh.

Linh khí thì khác biệt hơn, nhưng cũng khó có được, mặc dù ở Kinh gia nhưng chỉ có mỗi một món mà thôi.

Nhưng món linh khí này, đến nay vẫn nằm trong gia tộc, không gặp được người hữu duyên, vẫn còn phủ đầy bụi.

Linh khí hiện tại, vẫn có thể nhìn thấy được thần thức đã tan của chủ nhân trước đó, là linh khí hỏa mộc ôn hòa, nàng liền dùng thần thức ấn ký lên đó, cứ vậy thành công.

Đổi thành linh khí thuộc tính bạo liệt, thì tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cảm thán, đây cũng là thứ tốt khó có được, mà cũng khó cho Vu Di Linh hào phóng như vậy đem cho nàng, nàng lần nữa nói cám ơn, tính toán ngày mai lên núi, đem thứ này luyện hóa một chút.

Đến chiếc hộp của Thẩm Lục Mạn lại chứ một thứ cũng rất bất phàm.

Khi hộp được mở ta, khí xanh lục nồng nặc tỏa ra khắp nhà, thấm vào ruột gan, Kinh Ngạo Tuyết có thể cảm nhận được trong làn sương cất dấu mộc hệ ước số cực đại, cho dù là ở ngoài hộ sơn đại trên quần sơn cũng không có nhiều linh khí như vậy.

Chờ khí xanh tản đi, Kinh Ngạo Tuyết cảm giác tu vi trên người dường như tăng lên một chút.

Nàng nhìn lại, trong hộp là một thân cây màu xanh, nàng lại tò mò hỏi: "thứ này là gì, linh khí thật đầy đủ a."

Thẩm Lục Mạn cẩn thận nhìn, kinh nghi nói: "cái này không lẽ là..... Cửu Chuyển Ngọc Đằng Mộc?"

Vu Di Linh ồ một tiếng nói: "thì ra ngươi cũng biết a, ta còn tưởng là thứ này hiếm có ai biết được."

Vừa nói xong, nàng liền hiểu ra, nói: "ah, ta quên mất, thứ này với bản thể của ngươi coi như cũng đồng tông đồng nguyên, trước kia ngươi tiếp nhân huyết mạch truyền thùa, dĩ nhiên cũng sẽ nhận ra."

Dứt lời, ánh mắt của nàng lướt qua Cửu Chuyển Ngọc Đằng Mộc một cái nói: "thực không dám dấu, ba cái hộp này là ta tùy ý lấy trong không gian ra, thứ này cũng đã được ngươi chọn trúng, thì sẽ hữu duyên với ngươi, đúng lúc là cơ hội cho ngươi tiến giai lên yên đan kỳ, có thứ này rồi thì chỉ cần ngươi bế quan tu hành, không bao lâu sẽ thăng cấp."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, liền cười nói: "đây cũng là thứ tốt khó có được, ngươi thực sự là người tốt a."

Vu Di Linh cười một cái, nàng trước kia bị Thẩm Lục Mạn nói mấy câu điểm hóa, mấy năm qua từng chút góp nhặt công đức, cũng đã tu tâm lại.

Khi khôi phục hình người, thì cảm giác như sắp thăng cấp thành nguyên anh rồi, cho nên bảo vật này tuy quý giá, nhưng cũng không bằng ở đây trước kia từng được Thẩm Lục Mạn điểm hóa.

Cái này coi như thù trả thù a.

Nàng nhìn Liễu Nhi, cố vũ cho nàng nói: "Liễu Nhi, ngươi mở ra xem đi, trong hộp của ngươi đựng cái gì?"

Nói thực, trong không gian trữ vật của nàng, có một ít thiên tài địa bảo là nàng đi vơ vét được, một ít là truyền thừa có được từ cấm địa trong tộc, còn một ít nữa là đồ của tư tế yêu thú đời trước để lại cho nàng.

Nàng đối với những thứ này không phải cái nào cũng hữu duyên, nên nhiều cái hộp không mở ra được, nên nàng cũng không biết trong mỗi hộp có cái gì.

Bất quá, vừa rồi Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn chọn đúng hộp, thì cái hộp trong tay Liễu Nhi cũng không đơn giản.

Liễu Nhi nhìn cái hộp trong tay, không biết vì sao cũng không muốn mở ra ngay.

Kinh Ngạo Tuyết không biết nàng nghĩ gì, liền thúc giục: "Liễu Nhi, con nhanh mở ra xem đi."

Liễu Nhi cười gật đầu, liền mở hộp ra.

Trong hộp... là một khối ngọc trắng.

Mấy năm qua, vì Kinh Ngạo Tuyết chuyển đổi bạc đổi ngọc nên nhìn cũng phân biệt được, ánh mắt cũng cao hơn nhiều, dĩ nhiên thấy được chất liệu ngọc này vô cùng tốt.

Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, ở nhân gian thì chất liệu ngọc này là cực tốt, bên trên cũng không có đồ án gì, cũng không có văn tự nào.

Liễu Nhi cầm khối ngọc ra, ngọc trắng lớn bằng bàn tay nàng, cầm trong tay cảm giác mát rượi.

Nàng híp mắt cầm ngọc trắng đưa về phía ánh nến, để trước mắt cẩn thận nghiên cứu, đúng là không khác gì với món đồ trong túi của nàng.

Nàng lại nhìn về Bạch Mã tư tế ở phía sau, Bạch Mã tư tế kiến thức nhiều, đưa tay cầm lấy ngọc trắng trong tay nàng, suy nghĩ một chút, thần tình đột nhiên trở nên nghiêm túc nói: "ngọc này đúng là không có gì đặc biệt."

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, nàng khẩn trương nhìn Liếu Nhi, sợ nàng sẽ thất vọng.

Liễu Nhi không hề thất vọng, vốn đây là cơ duyên Vu Di Linh tặng cho nàng, nàng sao lại ghét bỏ hay bất mãn làm gì.

Huống chi vừa rồi, từ món đồ mẫu thân và nương thân có được, có thể thấy, ngọc trắng này đúng là hữu duyên thực sự với nàng.

Nàng thấy sắc mặt Vu Di Linh thay đổi, biết đối phương đang nghĩ cái gì, liền hỏi: "Ngọc này không lẽ còn ẩn tình gì khác sao?"

Vu Di Linh hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười khổ nói: "ngọc này rất bình thường, không bình thường thì sẽ có ý nghĩa và giá trị riêng."

Nàng đem ngọc trắng để lên bàn, nói: "các ngươi có biết ngọc này bắt nguồn ở đâu không?"

Cả nhà Kinh Ngạo Tuyết đều lắc đầu, các nàng kiến thức không nhiều, đương nhiên không biết.


Vu Di Linh nói: "đây là thánh vật trong tộc, thực sự mà nói, chỉ là một bộ phận của thánh vật."

Nàng mím môi một cái, dường như đang nghĩ nên nói thế nào, Kinh Ngạo Tuyết kiên trì mười phần liền nói: "ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, không cần vội."

Vu Di Linh dừng một chút, nhìn Liễu Nhi nói: "thánh vật trong tộc ta từ 10 vạn năm trước đã được truyền thừa xuống, có hai khối ngọc, một nữa được không có chữ đã làm bia, hiện tại vẫn ở trong cấm địa, nửa còn lại thì đã bị người lấy đi."

"Quan trọng chính là, hơn trăm ngàn năm trước ở Hồng Trạch đại lục xuất hiện một chủng người mới -- á nhân, đây là điều chưa từng có ở tu tiên giới, nói thực cho ngươi biết, tu tiên giới không chỉ có mỗi Hồng Trạch đại lục thôi đâu."

"Hồng Trạch đại lục chỉ là một góc bậc trung trong thế giới này, còn có một cái tu tiên giới lớn hơn nữa tên là Càn Khôn giới, nơi đó chỉ tồn tại nguyên anh trong truyền thuyết, và còn cao hơn là xuất khiếu, phân thần, hợp thể, đại thừa, độ kiếp kỳ, đều là những đẳng cấp ở thượng giới tu tiên Càn Khôn giới."

Tin tức này tựa như sấm sét, Liễu Nhi từ nhỏ lớn lên ở nhân gian, cũng không hiểu rõ được.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn coi như miễn cưỡng hiểu được tu tiên giới, nhưng cũng chỉ nghĩ tu tiên giới chỉ tồn tại ở Hồng Trạch đại lục, các nàng chỉ biết có tu sĩ xuất khiếu kỳ trở lên, còn có lục phẩm luyện đan sư....

Nhưng tu tiên giới chí ít cũng đã qua vạn năm, đến giờ vẫn không nghe nói qua còn có tồn tại thượng giới tu tiên.

Hiện nay, trên đại lục Hồng Trạch đạt được nguyên anh hậu kỳ cũng đã là cực hạn rồi.

Căn bản không tồn tại tu sĩ có tu vi cao hơn, nếu không..... thì đã sớm truyền khắp Hồng Trạch đại lục này rồi.

Sắc mặt Thẩm Lục Mạn nghiêm túc nói: "lời này là thật sao?"

Vu Di Linh nói: "dĩ nhiên rồi, đây là bí mật tương truyền của nhiều đời tư tế, hiện tại ở cả tu tiên giới, biết được chuyện này, không quá ba người, chỉ có chừng mười người mà thôi, mặc dù là nguyên anh tu sĩ, cũng chưa chắc đã biết."

Lịch sử tu tiên giới, có thể ngược dòng thời gian về 10 vạn năm trước, nhưng không hề có giới thiệu về Càn Khôn giới.

Cái này có thể nói rõ, là có người đã đem tin này dấu đi.

Nhưng dù như vậy, vẫn có vài thứ được truyền lại, tựa như là thứ bậc luyện đan sư, còn có cái khác như là....

Người ở tu tiên giới cũng từng hoài nghi, nhưng việc này lại không có đầu mối, bọn họ đành bất lực, đành phải quên đi, chỉ nghĩ đến cách thăng cấp tu vi của mình.

Còn nguyên anh tu sĩ về sau, cũng không thể thăng cấp lên được, bọn họ chỉ có thể truy tìm tin tức của Càn Khôn giới, còn phải im lặng giấu những người tin tức này.

Nếu không phải tương lai nàng và Liễu Nhi có liên quan khác, cộng thêm Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục đều không thể dự đoán được sự tồn tại, nàng cũng sẽ không mạo hiểm nói ra bí mật này.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi trên ghế, thở dài một hơi nói: 'trước kia ta cũng cảm thấy kỳ quái, kết quả lại là như vậy, bất quá còn cách xa chúng ta nhiều lắm, ngươi nói vấn đề chính đi, ngọc trắng này đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Vu Di Linh ngẩn người một chút, bị tính cách hào hiệp của Kinh Ngạo Tuyết làm cho kinh động.

Đổi thành những người khác đã sớm nhảy dựng lên, nhưng Kinh Ngạo Tuyết nháy mắt cũng không thèm để ý chút nào, tâm tính này không phải ai cũng có a.

Vu Di Linh dở khóc dở cười nói: "được, ta nói ngay a, ngọc trắng này là chính một miếng ngọc méo mó không có chữ nằm trong cấm địa yêu tộc của ta, nói là méo mó thực sự thì là một miếng ngọc nát không đến ba khối."

"Đây là một trong số đó, cũng đã mất tích 10 vạn năm rồi, ta cũng không biết vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn nằm trong không gian trữ vật của ta, cái này chỉ có thể nói, thứ này hữu duyên với Liễu Nhi thôi."

"Còn khối ngọc bia không chữ kia, từ trăm ngàn năm trước, là thứ được một nữ tu sáng lập ra chủng người á nhân truyền xuống, nữ tu kia khác với người thường trong tộc, nhưng lại có được hảo cảm của yêu vương phượng hoàng, còn có quan hệ rất tốt với yên vương phượng hoàng nữa, còn bị lưu truyền trong yêu giới hai người các nàng từng làm chuyện xấu, nhưng mà nữ tu kia đã lấy thê sinh hài tử rồi, sau đó thì biến mất không có tung tích...."

"Yêu vương cũng xóa đi mọi vết tích tồn tại của nàng, cho dù yêu vương không làm như vậy thì những chứng cứ kia cũng sẽ tự biến mất, nếu ai muốn ghi chép lại, cũng không thể nhớ được giọng nói diện mạo của nữ tu kia, thậm chí là tên của nàng."

Sắc mặt Bạch Mã tư tế Vu Di Linh nghiêm túc tổng kết nói: "cho nên... Liễu Nhi nhất định là có liên hệ sâu đậm với yêu tộc ta, nếu không.... sẽ không hữu duyên được với nữ nhân này."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng nhịn không được liếc mắt, thầm nói: cái này tổng kết có vẻ không đúng lắm a.

Hơn nữa đúng là phượng hoàng quan hệ với Liễu Nhi không tệ, các nàng còn gạt được nàng và Thẩm Lục Mạn ký khế ước nhân duyên, quan hệ sao mà không sâu được a?

Nhưng mà, nàng không nói ra, nàng nói với Liễu Nhi: "nếu thứ này hữu duyên với con, thì con cất vào đi, tương lai có một ngày nói không chừng sẽ có tác dụng."

Liễu Nhi đối với chuyện này vẫn không hiểu, nàng tuy thông minh, nhưng cái này lại là thứ trăm ngàn năm trước của một nữ tu để lại a.

Khoan đã, không phải mọi chứng cứ ở tu tiên giới về nữ nhân này được chỉnh sửa lại rồi sao, nhưng sao cũng biến mất không còn vết tích a?

Vì sao ở yêu giới còn giữ lại được một khối ngọc trắng làm bia không có chữ, giờ trên tay nàng còn có một miếng nát này?

Nàng đem sự nghi ngờ của mình hỏi Vu Di Linh, Vu Di Linh đỡ trán nói: "đây là thứ nữ tu kia tự mình để lại, nói là chỉ có người hữu duyên mới biết được thân phận thực sự của nàng, những người khác cũng không phải người hữu duyên...."

"Mặc dù vấn đề này khiến nhiều ngươi bối rối, nhưng đã 10 vạn năm rồi, mà ta biết được người hữu duyên chỉ có hai người mà thôi, một là yêu vương phượng hoàng, nhưng sau khi nàng trọng sinh thì đã không nhớ được chuyện này nữa, một người nữa chính là ngươi."

Cho nên, vận mệnh của Liễu Nhi và phượng hoàng có dính đến nhau rất sâu đậm.

Bạch Mã tư tế vẫn chưa thể tìm được nơi tồn tại của yêu vương, đành phải nghĩ cách quấn lấy Liễu Nhi, mà năm nay Liễu Nhi lại có họa sát thân, nàng nhất định phải bảo vệ tốt Liễu Nhi, không thể để nàng bị giết trước khi gặp được yêu vương.

Liễu Nhi nghe vậy, a một tiếng cười nói: "mà thôi, việc này không vội, tương lai đến tu tiên giới, khi rảnh ta sẽ cùng nương thân đến yêu giới xem."

Thẩm Lục Mạn sửng sốt, trở về yêu giới a?

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến, rời khỏi yêu giới, nói thật thì chính là bị đuổi khỏi yêu giới, nàng cũng không nghĩ sẽ có cơ hội quay về đó nữa.

Theo lý, nàng cũng nên về lại yêu tộc, nếu có thể thì nên quay về yêu giới a.

Tuy nàng đối với những người ở yêu giới tình cảm không nhiều, nhưng nơi đó cũng chỗ nàng sinh trưởng, nàng có thể quay về xem một chút.

Cho nên, nàng gật đầu với Liễu Nhi nói: "được, có cơ hội ta sẽ dẫn Liễu Nhi đến yêu giới xem."

Đăng nói, Kinh Ngạo Tuyết liền vỗ vai nàng cười nói: "thê tử, đừng quên ta nữa a."

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, nàng thấy ánh mắt Bạch Mã tư tế nồng nhiệt nhìn Liễu Nhi, liền nói chuyện khác: "sắc trời không còn sớm nữa, ta đến phòng bếp làm cơm, Kinh Ngạo Tuyết đi giúp ta a."

Kinh Ngạo Tuyết ai nha một tiếng, liền đi theo nàng đến phòng bếp.


Vu Di Linh vội đến bên cạnh Liễu Nhi ngồi xuống nói: "mấy năm qua ngươi sống thế nào?"

Liễu Nhi cười nói: "ta vẫn sống tốt, đa tạ quan tâm, nhưng còn ngươi, mấy năm qua chịu phạt của thiên đạo làm sao khôi phục được thành như vậy a?"

Vu Di Linh thở dài nói: "thiên đạo đối với nhân tộc vô cùng thiên vị, nhất là nhân tộc ở nhân gian, chỉ cần cho bọn họ chút ân huệ, có được sự cảm kích của bọn họ, rồi tích từng chút công đức. Đây cũng là nguyên nhân, tu tiên giới, phật tu, nho tu thích đến nhân gian rèn luyện, dọc đường đi ta cũng gặp được vài tu sĩ, tu vi bọn họ cũng không thấp, nhưng ta cảm thấy...."

Đột nhiên nàng nhừng lại, Liễu Nhi tò mò hỏi: "sao vậy?"

Vu Di Linh chần chờ lắc đầu, nhìn ánh trăng đang nhô lên trên bầu trời, thì thầm nói: "sắp có chuyện lớn phát sinh, sau này ngươi không thể cách ta quá xa được, hiểu không?"

Liễu Nhi thấy được nàng thực sự quan tâm đến mình, nàng gật đầu nói: "ta biết rồi."

Nàng luôn xem thời gian, 5 năm đến nữ tu Nam Cung kia sẽ quay lại đón nàng, đến khi đó nói không chừng Trương Xảo Nhi sẽ quay lại.

Trương Xảo Nhi!

Kẻ này, nàng hận thấu xương, từ khi tuổi tăng lên, mối hận này chưa từng biến mất.

Nếu không giết nàng, cả đời này nàng sẽ bị tâm ma quấn thân.

Khi đó nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, tính trẻ con chỉ biết tức giận, nhưng khi theo dưỡng mẫu học hành mọi thứ, mới biết được thế giới bên ngoài còn rộng lớn lắm, con người vẫn chỉ nhỏ bé thế thôi.

Nàng không có chí hướng lớn như là dưỡng mấu, phải cứu quốc gia bách tính, nàng chỉ muốn báo thù cho thân nhân của mình.

Đây là con đường tu hành của nàng, khi nàng còn nhỏ Trương Xảo Nhi đã gieo tâm ma vào lòng nàng, mấy năm qua khi nàng tu luyện, vẫn còn quẩn quanh trong lòng.

Hận ý này quá lớn, có đôi khi nàng thức dậy từ trong mộng, còn cảm giác thực sự kỳ quái.

Tựa như, mối hận này không hề đơn giản, ngoại trừ nương thân và mẫu thân ra, nàng cảm giác Trương Xảo Nhi đã giết chết rất nhiều người mà nang quan tâm hơn.

Nhưng nàng không nghĩ ra, cũng biết vốn không có chuyện như vậy.

Nhưng mà, cứ thẳng thắng giết nàng là được, đỡ cho sau này gặp nhiều chuyện phiền phức khác.

Hiện tại nàng đã là tu vi luyện khí tám tầng, nàng nghĩ Trương Xảo Nhi ở tu tiên giới, so với nàng luyện sớm hơn một năm, tu vi nói không chừng còn cao hơn nàng.

Nhưng mà không sao, thực lực không đủ, nàng còn có thể dùng trí.

Đều có thể báo thù rửa hận.

Đáy mắt nàng hiện lên một chút đỏ, Vu Di Linh ngồi cạnh nàng cũng không chú ý đến.

Chờ Thẩm Lục Mạn làm cơm xong, Vu Di Linh cũng không ăn được, với từ trước cũng đã tích cốc rồi, nên chỉ đến thư phòng tìm một chỗ ngồi tu luyện.

Cả nhà ba người Kinh Ngạo Tuyết ăn cơm xong, quyết định ngày mai lên núi tu luyện.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau, ba người cùng Vu Di Linh lên quần sơn tu hành.

Đến ngôi nhà gỗ trên núi, Kinh Ngạo Tuyết chống cằm, định hộ pháp cho Thẩm Lục Mạn.

Vì trước đó Thẩm Lục Mạn đã đột phá tu vi, tuy nói như vậy, nhưng không biết thực sự đột phá như thế nào, nàng vốn định ép mình đột phá, nhưng như vậy sẽ tổn thương đến thân thể, chỉ cần sơ hở một chút tu vi sẽ tụt xuống, không nhừng vậy còn để lại bệnh tật trên người.

Nhưng mà có được quà tặng cùng cơ duyên của Vu Di Linh, tỷ lệ nàng thành công cũng gia tăng không ít.

Nàng lấy Cửu Chuyển Ngọc Đằng Mộc trong hộp ra, hít sâu một hơi, biến thành bản thể dây leo đỏ, đem thân cây lục sắc trong hộp vây lại.

Dây leo đang chủ động hấp thụ khí tức trong Cửu Chuyển Ngọc Đằng Mộc, nơi đan điền của bản thể vốn linh khí nồng nậc, cũng đang điên cuồng xoay vòng.

Vu Di Linh cũng đứng một bên hộ pháp, nàng lấy trong không gian trữ vật ra một linh thạch trung phẩm, cùng một pháp khí trận bàn, bố trí một cái trận pháp phòng ngự ở bên cạnh.

Một là ngăn tiểu động vật đi nhầm vào, hai là phòng ngự lôi kiếp đánh xuống.

Ở tu tiên giới, khi vào nhất giai, đều sẽ có kiếp nạn, vì tu tiên chính là nghịch thiên, thiên đạo sẽ đánh lôi kiếp khi tiến giai đến kim đan kỳ và nguyên anh kỳ.

Tu vi càng cao, tiềm lực tương lai càng lớn, lôi kiếp cũng càng nặng nề hơn.

Yêu tu vốn từ đầu không được thiên đạo ưu ái, trải qua lôi kiếp còn phải chịu không ít gian nan.

Nàng hiện lại đã là kim đan trung kỳ, có thể miễn cưỡng giúp Thẩm Lục Mạn hộ pháp được, nhưng Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi tu vi quá thấp, khi Thẩm Lục Mạn còn đang vận chuyển linh khí bên trong dan điền thì đã bị linh khí cản lại ở bên ngoài.

Đột nhiên giữa núi rừng có cuồng phong gào thét, Kinh Ngạo Tuyết cắn răng lùi lại, cho đến khi quay lại cái nhà gỗ có phòng ngự mới có thể đứng vững được.

Liễu Nhi nắm khung cửa, thấy Kinh Ngạo Tuyết muốn ra cửa, đến bên cạnh Thẩm Lục Mạn vội nói: "mẫu thân, người tạm thời đừng qua đó."

Tia sáng chung quanh trở nên u ám dần, từng tảng mây đen không ngừng kéo đến.

Hiện tượng thiên văn trong núi quá đặc thù, rất nhanh khiến người dân trong thôn để ý, hiện tại đang là mùa xuân, bọn họ vốn còn đang trồng trọt trong ruộng, giờ phải ngừng động tác lại nhìn mây đen trên bầu trời.

Một lão già lo lắng bất an nói: "là nghiệp chướng a, là nhật thực."

Mấy người thanh niên lại càng sợ hơn, nhưng nhìn kỹ lại, cảm giác không giống nhật thực bọn họ mơ hồ biết được.

Nhưng dù như vậy, xuất hiện hiện tượng thiên văn khác thường, cũng do bởi hoàng đế ngu dốt vô đạo.

Cho dù không phải, thì người có ý chí cũng sẽ lợi dụng hiện tượng này.

Tựa như Tần Diệc Thư, lúc này nàng đang đứng ở cửa viện Tần phủ, trong ngực đang ôm Tần Vô Song đang không ngừng kinh hô, muốn chạy đến quân sơn bên kia xem náo nhiệt, nhìn về hướng núi nghĩ thầm: tu sĩ đúng là bất phàm, động tĩnh này hẳn là do Kinh Ngạo Tuyết các nàng làm ra.

Cố Bạch Vi đỡ cái bụng, được hạ nhân đưa đến cửa nói: "Diệc Thư, có chuyện gì vậy, sao đột nhiên trời lại tối vậy?"

Tần Vô Song vỗ tay nói: "mẫu thân mau nhìn a, nhất định trên núi xuất hiện đại yêu quái, mẫu thân, chúng ta mau đi đánh yêu quái a."

Thẩm Thái Hoa chậm rãi đi đến, nghe vậy thì gõ đầu nàng một cái nói: "đúng là nghe con mới sinh không sợ cọp, bên kia lôi đánh ầm ầm, còn muốn đến chịu chết a?"

Tần Vô Song bĩu môi nói: "ta cũng lợi hại a, ta không sợ lôi đâu a? ta có thể tiếp lôi bằng tay, sau đó bắn sưu sưu ra ngoài...."

Nàng nói chuyện kiểu hài tử, khiến Cố Bạch Vi dở khóc dở cười nói: "hài tử này, chỉ biết nói khoác, mau về phòng đi a, ta nghĩ trời sắp mưa rồi, Diệc Thư, thân thể ngươi không khỏe, cẩn thận đừng để cảm lạnh a."

Tần Diệc Thư hiện tại đã là bát tinh võ giả, có thể nói là đao thương bất nhập, nhưng không dễ gì cảm mạo được.

Nàng không giải thích, chỉ cười một tiếng tiến lên nói: "phu nhân nói đúng, hiện tại nàng đang mang thai, cũng nên giữ gìn thân thể a."

Hai người các nàng cũng không để ý đến hiện tượng quỷ dị trên trời nữa, trong lúc cuồng phòng gào thét thì yên ổn ở trong nhà.

Lúc này trong quần sơn, trên đỉnh đầu Thẩm Lục Mạn, lôi kiếp đầu tiên đã bắt đầu.

Dây leo đỏ mới thôn phệ xong thân cây lục sắc, đạo lôi thứ nhất liền đánh xuống, đánh vào giữa thân nàng.

Thị lực Kinh Ngạo Tuyết rất tốt, thấy vậy thì như kiến bò trên chảo nóng, nhưng lại không giúp được gì, nàng chỉ có thể đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn lôi trên trời.


Lúc này còn chưa chờ khôi phục sau đạo lôi thứ ba thì đạo lôi thứ tư đã đánh xuống, mỗi đạo lôi về sau so với trước còn lớn hơn.

Cứ vậy đánh xuống, Kinh Ngạo Tuyết càng lo lắng hơn.

Nàng không muốn đứng ở đây chờ chết, liền nhắm mắt lại, thử dùng mộc hệ dị năng thông qua khế ước nhân duyên, dẫn vào cơ thể mình.

Nàng không thế đến gần nơi xảy ra lôi kiếp, nhưng với tu vi của nàng hiện tại cũng có thể đỡ được một đạo lôi kiếp, nàng lo lắng cho Thẩm Lục Mạn, nhưng cũng không thể xông đến chịu chết.

Liễu Nhi thấy Kinh Ngạo Tuyết rốt cuộc tỉnh táo lại, đem toàn bộ trung phẩm linh thạch mà nữ tu Nam Cung cho lấy ra, để vào trận pháp phòng ngự.

Bạch Mã tư tế Vu Di Linh đang hộ pháp cho Thẩm Lục Mạn, nếu không phải có nàng đỡ một chút lôi kiếp, khiến nó giảm bớt áp lực, thì sẽ bị nó lamfcho thảm hại hơn nhiều.

Một mình Thẩm Lục Mạn độ kiếp, mọi người ở đây đều hỗ trợ.

Lôi kiếp trên trời liên tục đánh xuống không ngừng, tiếng vang lớn cách xa cũng nghe thấy được.

Dân trong thôn bị dọa sợ, đều trốn trong nhà tránh nạn.

Cả nhà Ngô Chí Dũng lại loạn tùm lum, vì đệ muội bị tiếng lôi làm kinh động, đang mang thai dường như muốn sinh ngay.

Nhưng hôm nay lại không thể ra ngoài tìm bà mụ, mà đệ muội lại mới mang thai được bảy tháng, xem ra là sinh non rồi a.

Ngô Chí An gấp đến rối bời, suýt chút thì khóc lên.

Hai người già cũng lo lắng không thôi, Ngô thúc thì còn đỡ, dù sao cũng lớn tuổi nhất còn có thể làm chủ được, nói: "lão nhị, đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau đến nhà bếp nấu nước nong mang qua đây."

"Lão đại, người đi mời ma ma ở hậu viên đến đây, các nàng từ kinh thành đến, biết chút ý thuật, để các nàng giúp đệ muội người coi phòng đi a."

"Bạn già, ngươi cũng vào phòng xem con dâu đi a, hiện tại nàng đang hoảng sợ, ngươi nên vào giúp nàng, đừng để nàng sợ hãi quá, hài tử sẽ không giữ được, quan trọng phải bảo vệ mạng nàng cho ta."

Nói xong, mọi người tron Ngô gia liền loạn tác mà làm.

Một lát sau, Ngô Mộng Thu cùng ma ma đến tiền viện, hiện tại nàng đã là đại cô nương 13 tuổi, thấy Ngô Thúc liền nói: "gia gia, con vào thăm tẩu tẩu a."

Ngô Thúc khoát tay, lo lắng đem tẩu thuốc ra hút một hơi, hai tay cũng run rẩy xem ra cũng không còn trấn định được nữa.

Mỗi lần nữ nhân trong nhà sinh hài tử, đểu là một hồi chật vật cùng thử thách.

Hắn đến phòng bếp nhìn nhị nhi tử không tiền đồ lau nước mắt, tức giận vỗ một cái lên ót hắn nói: "vợ ngươi sinh hài tử xong thì không được sinh nữa, có nghe không? lần sau ngươi chú ý cho ta, nếu còn có thêm đứa nào nữa.... ta không tha cho ngươi."

Ngô Chí An nói: "không sinh nữa, không sinh nữa, ta tình nguyện làm kiếp sau ta sinh."

Thê tử của hắn thân thể vốn yếu, nhưng lại chấp nhất việc sinh nở, đã sinh ba đứa rồi, nhưng vẫn còn muốn sinh nữa.

Nếu không phải nàng đòi sinh, hắn cũng sẽ không thể không đề phòng a.

Nhưng mà, hôm nay là lần cuối, sau này hắn sẽ không bị lừa nữa a.

Thê tử a, ngươi đừng xảy ra chuyện gì a.

Hắn miên man suy nghĩ, gấp đến vò đầu bứt tai, Ngô thúc thấy hắn như vậy càng bực hơn, cộng thêm biểu hiện không có tiền đồ của hắn, liền đá hắn một cái, xoay người ra ngoài chờ.

Chỗ này tình huống khẩn cấp, chỗ này gặp lôi kiếp cũng đa run rẩy đến thân thể cũng không bò được.

Kinh Ngạo Tuyết vẫn luôn đếm lôi kiếp, tu sĩ nhân tộc gặp lôi kiếp chỉ 36 cái, 49 cái, 64 cái, 81 cái, nói chung tùy trường hợp.

Nhưng vừa rồi nàng đếm, lôi kiếp đánh vào Thẩm Lục Mạn cũng đã hơn 100 cái.

Qủa nhiên thiên đạo đối với yêu tộc bất công, tu luyện tiến giai cũng cực kỳ khó khăn, còn phải tìm cửa sinh trong cửa tử từ thiên kiếp.

Nếu không nhờ có khế ước thì nàng cũng không cảm nhận được Thẩm Lục Mạn vẫn còn sống, thì nàng cũng đã xông đến.

Từng đạo lôi càng lúc càng lớn, không biết khi nào mới kết thúc hoàn toàn.

Không chỉ quần sơn ở Đa Bảo thôn, đến cả những thôn xung quanh cũng bị kinh động.

Lam di nương ở trấn trên, vốn đang nằm trong sân nhàn nhã nghe hát, lại nghe hạ nhân lo lắng đến bẩm báo chuyện này.

Trấn trên ở cách xa thôn, chỉ có thể thấy được nơi xa có mây đen kéo đến, lại không thể nhìn rõ động tĩnh ở đó.

Lam di nương nghe vậy nheo mắt cười nói: "không ngờ có tu sĩ tiến giai ở nhân gian, đúng là to gan a, không sợ chết....."

Con ngươi nàng chuyện động, gọi hạ nhân đến: "phái 10 người đến chỗ mây đen đó, hỏi xem là tiền bối nào ở tu tiên giới, nếu không chê thì mời đến trạch viện ngồi uống trà một chút rồi đi."

Hạ nhân đáp lời, xoay người tìm nhân thủ đi ngay.

Lam di nương ngồi dậy, cổ tay chuyển động dưới ánh mặt trời, làn da trên mu bàn tay lúc thì nhẵn mịn như da thịt thiếu nữ, lúc thì nhăn nheo như người già, khô ráp nhiều nếp.

Nàng chậc một tiếng, biết thân thể mình chịu không được lâu, nhưng động phủ trên bản đồ đến nay còn chưa tìm được, tâm tình nàng không vui nói: "tiểu Thúy, quay về phòng."

Tiểu Thúy lên tiếng nói: "dạ ma tôn."

Không biết qua bao lâu, khi lôi kiếp tan đi, trên trời hiện ra bảy sắc cầu vồng, mọi người mới ra sân, nhao nhao quỳ xuống kinh hô.

Kinh Ngạo Tuyết bay xuống cái hố bị lôi kiếp đánh thành, nhặt lên một nhánh cây đen nám bên dưới, vội rót mộc hệ dị năng vào bên trong.

Bầu trời đột nhiên hạ mưa xuống, Bạch Mã tư tế Vu Di Linh vội nói: "mau, thả Thẩm Lục Mạn xuống, đầy là quà tặng thiên đạo ban cho để chữa trị thân thể cho nàng, những vết thương do lôi kiếp đánh lên người nàng chỉ cần hấp thụ linh vũ thì sẽ nhanh lành lại."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, vội buông dây leo xuống, nhảy ra khỏi hối, mưa từng chút rơi lên người nàng, Bạch Mã tư tế và Liễu Nhi đang ở gần đó, cũng cảm nhận được món quà của thiên đạo.

Linh vũ bảy sắc cầu vồng chỉ rơi xuống ở đỉnh núi này, nháy mắt đất bị đánh nát lần nữa hồi sinh, cây cỏ sinh trưởng vô cùng tốt, từng đóa hoa nở rộ.

Trong cái hố lớn kia, hoa nhiều như đại dương, từng làn gió nhẹ thổi qua, lướt trên từng hàng hoa sóng lượn, hương hoa tản ra nồng nặc.

Kinh Ngạo Tuyết mở to mắt nhìn ở giữa đó, dây leo nám đen đột nhiên dựng thẳng dậy từ đám hoa kia, lớp nám được cánh hoa cọ rớt để lộ màu dây đỏ trong veo.

Nàng vui vẻ hô: "Thẩm Lục Mạn!"

Dây lắc phần đầu, như nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, sau đó lại nhảy vào trong bụi hoa.

Sau một trận cuồng phong thổi qua, bầu trời rợp đầy cánh hoa, mưa hoa rơi xuống đột nhiên xuất hiện một người mặc y phục xanh lục, nửa bên mặt hiện ra văn lộ đỏ lửa, có vài phần giống hệt Thẩm Lục Mạn, nhưng dung mạo xinh đẹp khác xa với nàng.

Kinh Ngạo Tuyết: "..." mỹ nữ ngươi là ai? thê tử Thẩm Lục Mạn của nàng đâu?"

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm nay đổi mới, sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)

PS: Cảm tạ độc giả \ "Tiểu Bạch \" nhưng được 2 cái nước cạn tạc. Đạn, ta nhớ ở tiểu Bổn Bổn trên, tháng sau vì ngươi khen thưởng tăng thêm một chương, phi thường cảm tạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận