Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 78: Gả cưới

Kinh Ngạo Tuyết dĩ nhiên cũng nghĩ như nàng, nàng nhíu mày không vui nói, "ta thực sự rất ghét mấy kẻ gọi là nhà tiên tri gì đó, nếu thực sự mọi đều phải dựa vào lời tiên đoán, thì sống còn ý nghĩa gì?"

Thẩm Lục Mạn thở dài một hơi, nói: "Trên mình Liễu Nhi vận mạng lớn, chúng ta nên nhanh chóng tăng thực lực đi a."

Vứa nói đến chuyện này, Kinh Ngạo Tuyết lại nhớ đến tu vi Thẩm Lục Mạn còn cao hơn nàng.

Cũng chưa đến nửa năm, nàng từ một người phàm, tu luyện chỉ mới đến luyện khí năm tầng, tốc độ coi như là không ai có rồi, nếu ở tu tiên giới cũng là người nổi bật rồi.

Nhưng Thẩm Lục Mạn là yêu tu, thức tỉnh huyết mạch, cộng thêm tu vi tăng vọt, nháy mắt đã đột phá luyện khí kỳ, tiến vào trúc cơ kỳ, nàng so ra cũng chưa bằng.

Nàng thân là đứng đàu trong nhà, coi như tôn nghiêm bị ba sự kiện đánh nát không còn.

Nàng ủ rũ kéo chăn lại che mặt, Thẩm Lục Mạn tưởng nàng đang lo lắng, liền chui vào chăn nàng an ủi: "việc này không nên nóng vội, chúng ta cứ từ từ mà làm."

Kinh Ngạo Tuyết được ôm ngoãn ngọc ôn hương, dĩ nhiên không nghĩ gì nhiều.

Dù sao có nghĩ nhiều cũng không được, nàng cứ cố gắng làm là được, mấy ngày nay phần lớn thời gian đều tu luyện, tu vi cũng tăng lên rất nhanh rồi.

Nàng không thẹn với lương tâm, đều làm xong việc mình nên làm rồi, những thứ khác cứ thuận theo tự nhiên là được.

Đáy lòng nàng cũng thản nhiên, ôm Thẩm Lục mềm mại ấm áp trong ngực, thoải mái cọ cọ, liền đi vào giấc ngủ.

Nhưng Thẩm Lục Mạn vẫn còn suy nghĩ đến nửa đêm, tổng hợp lại những người tiên tri tại tu tiên giới, cố gắng nhứ những cái tên đó, hồi lâu mới ngủ.

Sáng ngày thứ hai, trong thôn vang lên tiếng sáo, Kinh Ngạo Tuyết khó chịu, tối hôm qua phải chịu đựng đến nửa đêm, đến sáng thì không ai cho ngủ, nàng đành ngáp một cái ngồi dậy.

Ăn bữa sáng đơn giản, bánh trôi mềm cùng rượu nếp than.

Sau khi ăn xong, Kinh Ngạo Tuyết liền dẫn Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi qua nhà Ngô Chí Dũng chúc tết.

Theo lý thì không nên sớm như vậy, nhưng nhà Ngô Chí Dũng nhiều người thân, sau đó còn phải rất vội.

Kinh Ngạo Tuyết dự định nghỉ ngơi ba ngày, chờ qua ngày thứ tư tồi lên núi tu luyện, thời gian cũng không thể đổi lại được, đành phải nhanh hơn.

Lúc này, lớn nhỏ Ngô gia đều đã dậy, bọn họ là nông dân, dậy sớm đã trở thành thói quen, mặc dù là ngày nghỉ, nhưng gà gáy thì đã thức dậy.

Khi Kinh Ngạo Tuyết đến nhà, người nhà Ngô gia đã ăn sáng xong, đang mở cửa viện, ngồi trong sân nói chuyện phiếm, Ngô Mộng Thu đang cầm một quyển sách đọc, thỉnh thoảng lại dạy Xuân Ca Nhi đang ngồi không yên một chữ.

Xuan Ca Nhi đối với tỷ tỷ cho đến giờ đều nghe lời, mặc dù trong lòng không thích, nhưng Ngô Mộng Thụ dạy hắn đều nhớ rõ, so với người khác dạy thì lại hiệu quả hơn.

Kinh Ngạo Tuyết gõ cửa một cái, hắng giọng nói: "chúc mừng năm mới."

Ngô Chí Dũng cũng cười đi tới nói: "đoán được sáng nay ngươi sẽ qua, chúc mừng năm mới a, Liễu Nhi đâu, bá phụ cho con tiền lì xì, năm mới vui vẻ nha."

Liễu Nhi liếc nhìn Kinh Ngạo Tuyết, thấy nàng gật đầu, liền tiến đến cầm bao lì xì, lễ phép nói cám ơn.

Kinh Ngạo Tuyết cũng đáp lễ, cho hài tử Ngô gia mỗi người một bao lì xì, nàng có không ít ngọc bội, Mộng Thu và Xuân Ca Nhi là bạn của Liễu Nhi, trong bao lì xì dĩ nhiên là ngọc bội trị giá vài trăm lượng bạc.

Ngô Mộng Thu nhận được bao lì xì thì nhanh chóng nhét vào tay áo.

Xuân Ca Nhi lại không nhịn được mở ra ngay, cầm ngọc bội giơ lên để ánh mặt trời chiếu vào, hắn không biết thứ này có giá trị, nhưng ánh mắt người lớn trong nhà lại sáng lên, trong lòng nhất thời kinh hãi.

Ngô Chí An vội đi tới nói: "phần quà này quá quý, không được."

Kinh Ngạo Tuyết khoát tay nói: "không sao, hài tử thích là được, Xuân Ca Nhi, con thích quà này này chứ?"

Trước đó Xuân Ca Nhi cũng có học chữ, biết tên mình viết như thế nào, nên nhìn thấy trên ngọc bội có hai chữ Tầm Xuân, liền đỏ mặt gật đầu nói: "cám ơn bá mẫu, con thích lắm."

Kinh Ngạo Tuyết hài lòng cười, được Ngô Chí Dũng rước vào cửa, nàng cùng hai vị lão nhân Ngô gia nói chúc mừng năm mới, tặng họ vài lọ đan được trước đó luyện chế, ngồi chơi nhà Ngô gia một hồi, liền tới nhà Tần Diệc Thư.

Nhà Tàn Diệc Thư gần đường biên của thôn, một đường đi qua thôn là đến, trong không khí còn nồng mùi khói, nhưng khi đến gần nhà Tần Diệc Thư thì không khí đã thoáng đãng hơn.

Kinh Ngạo Tuyết hít sâu một hơi nói: "sắp nghẹn chết ta rồi a, vừa rồi mùi nồng nặc quá."

Hôm qua nàng cũng đốt pháo, nhưng thả xong thì dùng thanh khiết chú dọn dẹp sạch sẽ rồi, qua một đêm mùi vị cũng đã không còn.

Nhưng nhiều người trong thôn, nhưng chuyện mừng năm mới ở cổ đại thì tiêu rất nhiều tiền, vụn pháo cũng tích thành một lớp dày, bước đi đều có tiếng răng rắc, nhà nhà cách nhau không quá xa, nên mùi vị cũng tích lại.

Kinh Ngạo Tuyết vừa rồi còn phải che mũi, nàng gõ cửa một cái, hạ nhân nghiêm túc ra mở cửa, không dám vì lễ mừng năm mới mà lơ là.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết cảm khái, tặng cho hạ nhân một hồng bao nhỏ, bên trong có hai lượng bạc.

Hạ nhân nói cám ơn, cầm trên tay cười cười, đưa nàng vào nhà.

Lúc này Tần Diệc Thư đang nằm trên ghế dài ở nhà chính, nhìn hai lão già chơi cờ.

Lão nhân bên trái vóc người tinh tráng, trong tay còn cầm một bộ ấm trà đầy đủ, ngược lại thì người đang uống trà kia thân hình gầy hơn nhiều.

Bọn họ đang chìm đắm trong hai sắc cờ đen trắng, căn bản không liếc nhìn Kinh Ngạo Tuyết một cái.

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt, không biết tình huống này là thế nào, theo lý Tần Diệc Thư mừng năm mới sẽ không có ai đến quấy rầy, cho dù có cũng sẽ bị hạ nhân Tần Diệc Thư đuổi đi.

Nhưng hai lão nhân này, sao lại được Tần Diệc Thư đón vào a?

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết tự hỏi, không phải là trưởng bối nhà Tần Diệc Thư đó chứ?

Không lẽ là gia gia và ngoại công?


Nhìn bọn họ chơi cờ vây, bầu không khí có vẻ đối nghịch, liếc mắt cũng biết quan hệ bất hòa.

Tần Diệc Thư thấy cả nhà Kinh Ngạo Tuyết đến, cười bảo hạ nhân đỡ nàng ngồi dậy.

Liễu Nhi là nàng quen thuộc nhất, nhìn cũng hiểu ý nàng, vội nắm tay Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn đi đến trước mặt nàng.

Tần Diệc Thư không nhìn hai lão già kia, cũng không giới thiệu bọn họ với Kinh Ngạo Tuyết, mà nói: "các ngươi đến sớm a."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "vì sắp tới rất bận, với hiện tại cũng không có chuyện gì, liền đến sớm một chút chúc mừng năm mới ngươi."

Liễu Nhi nói: "dưỡng mẫu, chúc mừng năm mới, chúc người sớm ngày khôi phục thân thể."

Tần Diệc Thư cười cho hạ nhân mang một cái bao lì xì đến, nói: "Liễu Nhi ngoan, cầm bao lì xì này đi chơi đi."

Nàng biết hôm nay là sinh thần của Liễu Nhi, trong bao cũng có hai phần lễ vật.

Liễu Nhi nhận được liền cho vào tay áo, nói: "dưỡng mẫu, người ăn cơm trưa chưa?"

Tần Diệc Thư lên tiếng, nàng thấy ở đây nói chuyện không tiện, liền cho hạ nhân bế nàng đến thư phòng, cả nhà ba người Kinh Ngạo Tuyết cũng đi theo đến thư phòng.

Chờ Tần Diệc Thư cho hạ nhân lui, liền hỏi: "không biết Liễu Nhi trắc thí sao rồi?"

Thân phận nàng đặc thù nên cũng mơ hồ biết về chuyện tu tiên giới, cũng hiểu rõ đến sáu tuổi hài tử ở tu tiên giới có thể trắc thí linh căn.

Nên mới hỏi như vậy, nhưng lại không biết trắc linh căn thì cần có linh thạch mới trắc được.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không sửa lời nàng mà nói thẳng: "Liễu Nhi là mộc linh căn, ta là hỏa mộc song linh căn, sau này có thể dạy nàng tu luyện, cho nên cứ mỗi tháng, thì nửa tháng nàng phải theo ta và Thẩm Lục Mạn lên núi tu luyện."

Tần Diệc Thư gật đầu, nàng nhìn Liễu Nhi, mỉm cười nói: "Liễu Nhi không phải là vật trong ao, nhân gian không phải nơi thích hợp cho nàng, nếu có được thực lực sớm, tương lai có thể nắm được quyền chủ động."

Đây là kinh nghiệm nàng có thể nói ra được, Liễu Nhi cũng hiểu được dụng tâm của nàng, liền nói tiếng cám ơn.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi trên ghế, cùng Tần Diệc Thư nói chuyện một hồi, liền chuẩn bị đứng dậy đi về, nhưng lúc này, cửa phòng liền trực tiếp bị người mở ra, hai lão già vừa rồi đánh cờ một trước một sau đi đến.

Bọn họ không nhìn Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn, liền đến trước mặt Liễu Nhi, nhìn nàng không chớp mắt.

Liễu Nhi bị ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng, nếu là trước kia thì sẽ sợ hãi trốn sau lưng Thẩm Lục Mạn, nhưng hiện tại đã học Tần Diệc Thư không ít, cho nên bị nhìn chằm chằm cũng chỉ cười nhạt.

Nàng gật đầu hành lẽ nói: "nhị vị gia gia hảo."

Lão nhân thân hình cường tráng vuốt râu nói: "đúng là hài tử xinh xắn, nhìn cũng rất thông minh, ta là gia gia của dưỡng mẫu ngươi, ngươi gọi ta một tiếng thái gia gia đi a."

Lão nhân gầy đứng cạnh hắn xì cười một tiếng nói: "không biết xấu hổ, tiểu cô nương người ta chỉ biết tôn nữ ngươi, làm gì biết ngươi, ngươi tránh qua một bên đi, chút nhãn lực cũng không có, hôm nay là năm mới, không nói chuyện khác, lão đầu tử ngươi đã chuận bị lễ vật gì chưa a? nếu lễ vật cũng không có, còn chiếm thân phân tiện nghi người ta, có khác gì lão già xấu xa chứ."

Hắn nói một hơi, khiến Trần Tranh Minh tức đỏ mặt.

Thẩm Thái Hoa lên trước, nói: "hài tử này của ngươi nhìn không tệ, ân, đây là đồ chơi nhỏ năm đó ta có được, ngươi cầm chơi đi a."

Liễu Nhi định từ chối, nhưng như vậy không nên, nàng theo bản năng nhìn Kinh Ngạo Tuyết, đối phương nhún vai, cằm chỉ Tần Diệc Thư, Liễu Nhi liền nhìn về phía Tần Diệc Thư.

Tần Diệc Thư cười nói: "Liễu Nhi, đây là sư phụ của ta, từng là đế sư triều đình, hiện tại là người già nhàn rỗi, ngươi cứ gọi hắn là Thẩm gia gia đi."

Liễu Nhi hiểu được ý nàng, tiếp nhận lễ vật của đối phương, nói tiếng cám ơn, cung kính nói: "Thẩm gia gia hảo, vãn bối Liễu Nhi, chúc Thẩm gia gia năm mới vui vẻ, thọ tỷ nam sơn."

Thẩm Thái Hoa cười nói: "vậy chả phái sống thành lão yêu tình rồi sao, không đúng không đúng không đúng, ta sống một ngày là được một ngày rồi a, tiêu dao thiên hạ tùy ý nói cười."

Liễu Nhi nói: "vãn bối đã hiểu, sinh mệnh có dài có ngắn, mỗi người đều có chuẩn mực, Thẩm gia gia như vậy cũng là một trong số ít người hào hiệp khó thấy được, Liễu Nhi ở đây đa tạ Thảm gia gia giáo huấn."

Thần tình Thẩm Thái Hoa phức tạp nói: "ngươi thực sự hiểu sao?"

Liễu Nhi cười nhạt nói: "nói không dám chắc, nhưng cũng được năm sáu phần."

Nàng từng chính mắt thấy người thân của mình chết, trên đời này không có chuyện nào đả kích nàng hơn chuyện này, tuy nàng chỉ mới sáu tuổi, nhưng dưỡng mẫu nói nàng thông minh hiểu thấu, gặp chuyện thì nên thuận theo tự nhiên, tâm ma triền thân cũng rất nhỏ, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.

Hiện tại nghe Thẩm Thái Hoa nói chuyện có thâm ý khác, nàng đại khái cũng hiểu được nhiều hơn.

Thẩm Thái Hoa hài lòng cười nói: "xem ra ngươi so với dưỡng mẫu có tuệ căn hơn, nàng di truyền từ lão già kia, cả đời không thể làm việc hào hiệp được, chỉ có thể gánh vác tiến về phía trước, ta thấy ngươi khác với nàng. Như vậy đi, ngươi qua bên này, ta một mình kiểm tra ngươi một chút, nếu có duyên, ta sẽ tặng thêm cho ngươi một phần lễ vật, thế nào?"

Hai mắt Tần Diệc Thư sáng lên nói: "Liễu Nhi, mau cảm tạ Thẩm gia gia, hay là các ngươi ở lại thư phòng đi, ta cùng những người khác ra nhà chính chờ."

Nói xong, nàng liền gọi hạ nhân đến bế nàng đến nhà chính.

Kinh Ngạo Tuyết còn đang mơ màng, bất quá nàng tin Tần Diệc Thư sẽ không hại Liễu Nhi, thần tình phức tạp nhìn Liễu Nhi và vị Thẩm gia gia này học tập, chút nữa về nhà thì gọi nàng vậy.

Nàng cùng Thẩm Lục Mạn đến nhà chính, thì nghe Tần Diệc Thư giải thích: "vừa rồi chính là sư phụ của ta, tên là Thẩm Thái Hoa, là nguyên lão tam triều, từng dạy qua thánh thánh thượng, hiện tại là đại nho được học trò kính yêu, khó khăn là hắn có tính hào hiệp, thích thiện trường, Liễu Nhi théo hắn học so với theo ta còn tốt hơn nhiều."

"Cho nên, ta mạo muội quyết định, mong các ngươi có thể hiểu."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn, chuyện này nếu thực sự như lời Tần Diệc Thư nói, đối với Liễu Nhi có lợi thì sẽ không phàn đối.

Chỉ sợ Thẩm đại nha cố chấp, Liễu Nhi theo hắn học thì chịu nhiều ủy khuất.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết cũng biết, cơ hội như vậy cực kỳ khó có được, liền thở dài trong lòng một hơi, đồng ý.

Gia gia Tần Diệc Thư là Tần Tranh Minh, ngồi một bên rầu rĩ không vui nói: "ta đang tò mò không biết sao ngươi lại để lão đầu tử kia viết thơ, còn để hắn cùng ta đến đây, thì ra là vì dưỡng nữ của ngươi a."

Tần Diệc Thư nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói: "gia gia, không phải người đã sớm đoán được sao?"


Tần Tranh Minh cười khổ một tiếng nói: "mà thôi, việc này chỉ là chuyện ngoài, tùy ngươi đi. Bất quá hiện tại thân thể ngươi sao rồi? trước đó ta có lên trấn tìm nha đầu Cố gia hỏi, nói là tình trạng thân thể ngươi đã khỏe hơn, hay là..."

Ánh mắt Tần Diệc Thư lạnh lẽo nói: "hay là cái gì? gia gia còn nói thêm câu nữa, thì đi đi, dù sao cũng chúc mừng năm mới rồi, Tần phủ còn có bá bá và tẩu tẩu, còn chờ ngài về chủ trì đại cuộc a."

Tần Tranh Minh ngẩn người một chút, nói: "nhưng còn ngươi, ngươi và cô nương Cố gia là thanh mai trúc mã a, ta nhớ khi đó ngươi còn dồng ý thành thân với nàng, còn nói đánh thắng trận thì sẽ quay về cưới nàng, sao bây giờ lại..."

Kinh Ngạo Tuyết đứng ngồi không yên, cảm thấy mình ở đây không ổn.

Tần Diệc Thư rũ mắt xuống nói: "việc này ta tự lo được, gia gia không cần xen vào."

Tần Tranh Minh tức giận, đang chuẩn bị nói gì đó, cửa bị người đạp mở.

Sắc mặt Cố Bạch Vi khó coi đứng ngoài cửa, hạ nhân Tần phủ ngăn nàng ngoài của, họ cố kỵ thân phận của Cố Bạch Vi, nên không dám nặng tay, nên rơi vào thế hạ phong.

Bọn họ bất an nhìn Tần Diệc Thư, ánh mắt Tần Diệc Thư nhàn nhạt cũng không trách họ, mà nói với Cố Bạch Vi: "sao ngươi lại đến đây?"

Cố Bạch Vi cười lạnh từng bước đi đến nói: "Tần Diệc Thư, ngươi thực to gan a, ta là tiểu thư Cố gia, gả cho hoàng đế còn được, nhưng tại sao đến giờ chưa thành thân, không phải là chờ ngươi đến thú ta sao? nắm đó chính miệng ngươi thừa nhận thú ta, nhưng bây giờ, ta mặc kệ ngươi khổ tâm cái gì."

Ánh mắt nàng lạnh lùng nói: "ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có nguyện ý thú ta không?"

Tần Diệc Thư ngẩn ra, gia gia Tần Tranh Minh điên cuồng nhìn nàng nháy mắt, ý bảo nàng mau gật đầu đồng ý.

Nàng rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì, đến cả Kinh Ngạo Tuyết vì các nàng cũng suốt ruột.

Vốn Kinh Ngạo Tuyết trước kia cũng không định ra tay giúp Tần Diệc Thư, nhưng do trước đó gặp chuyện, cũng đã hơn nửa năm, cùng ở chung thôn một thời gian.

Nàng thấy được Cố Bạch Vi có sự bốc đồng của một thiên kim tiểu thư, đối với Tần Diệc Thư có thể nói là thực lòng thực dạ.

Nhưng Tần Diệc Thư này, từ ban đầu nàng cũng không đoán được, mặc dù ở chung thôn lâu rồi, nhưng nàng vẫn không đoán được.

Cho dù nàng là dưỡng mẫu của Liễu Nhi, Kinh Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy, tính tình Liễu Nhi có chút giống Tần Diệc Thư.

Cái này thực sự khiến nàng đau đầu, chỉ nghi đến tương lại khi Liễu Nhi đối mặt với nữ tử mình thích, cũng như vậy....

Ai nha, khoan đã, vì sao người khác thích mình, thì mình phải đáp lại a?

Chuyện tình cảm này, vốn là ngươi tình ta nguyện, mới có thể chân chình sống chung được.

Nhưng quan trọng chính là thái độ Tần Diệc Thư mặc dù lạnh nhạt, nhưng từ đầu đến cuối không hề cự tuyệt, thậm chí còn ở cạnh nàng, ngoại trừ Liễu Nhi, người thân nhất có lẽ là Cố Bạch Vi.

Trước kia nàng thỉnh thoàng cũng nghe Liễu Nhi nói, tiểu tỷ tỷ Cố Bạch Vi thường đi tìm Tần Diệc Thư, có khi còn rất muộn, có khi còn ở lại trạch viên của Tần Diệc Thư qua đêm, dĩ nhiên, các nàng không có ngủ chung phòng.

Đáy lòng Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, đôi này đúng là dày vò a, quan trọng là Tần Diệc Thư không có đáp án chính xác, nếu Thẩm Lục Mạn mà đối với nàng như vậy....

Kinh Ngạo Tuyết lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Lục Mạn, thấy nàng đang nhìn Cố Bạch Vi, ánh mắt tựa hồ đồng tình, trong lòng nàng rục rịch.

Qủa nhiên, sau một khắc, Tần Diệc Thư lãnh đạm nói: "ta sẽ không thú ngươi."

Sắc mặt Cố Bạch Vi trắng bệch, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không lâu sau thì ướt cả khuôn mặt, nàng chật vật lau nước mắt, tức giận nói: "được, ta biết rồi, Tần Diệc Thư ngươi yên tâm, ta sau này sẽ không vướng bận đến ngươi."

Nàng nói xong, liền xoay người chạy đi.

Tần Tranh Minh hận sắt không rèn thành thép trừng mắt nhìn cháu gái mình, trước đó hắn có đến Bách Thảo Đường trên trấn, gặp mặt Cố Bạch Vi, thậm chí còn nói chuyện muốn nàng làm cháu dâu mình.

Khi đó tiểu cô nương còn thẹn thùng bất an, hắn cũng biết rõ ràng.

Nhưng đã nhiều ngày, hắn thỉnh thoảng nói với Tần Diệc Thư, tiểu nha đầu này cũng muốn có gia đình.

Khuê nữ tốt như vậy bỏ qua, coi như cả đời không tìm được.

Tần Tranh Minh đau lòng nghĩ đến thê tử qua đời đã lâu, thấy vẻ mặt Tần Diệc Thư lạnh lùng nói, liền tức giận nói: "Tần Diệc Thư, ngươi đang nghĩ cái gì vậy? đã nhiều năm rồi ngươi còn chưa chịu thành thân, chẳng lẽ không phải chờ Cố nha đầu trưởng thành sao?"

"Ngươi ra chiến trường, vừa đi cũng hết mấy năm, nha đầu kia cũng đã lớn rồi, nhưng vẫn chờ ngươi về, nhưng ngươi thì sao, vì mang bệnh mà biến mất, Cố nha đầu hồn nhiên năm đó vì tìm ngươi mà suýt lật cả kinh thành lên."

"Cố gia thế đại, hoàng thượng còn phải nể mặt nàng ba phần, nhưng chỉ có ngươi lại đạp hỏng tấm chân tình của người ta."

Hắn càng nói càng tức, đi quanh nhà chính vài vòng nói: "ta mặc kệ, ngươi lại lấy Cố nha đầu về cho ta, ngươi không làm được, thì để hạ nhân làm, đúng lúc hôm nay là giờ hoàng đạo năm mới, ta thấy cá ngươi được thì hôm nay thành thân đi, dù sao cũng có gia gia ta ở đây, nếu ngươi cảm thấy không đủ, còn có sư phụ ngươi đây, có hai lão già chúng ra chủ trì hôn lễ cho ngươi, ngươi cứ..."

"Gia gia," Tần Diệc Thư thản nhiên nói: "đừng phí tâm, ta không muốn thú."

Tần Tranh Minh tận tình khuyên bảo, nhưng Tần Diệc Thư lại làm như không nghe.

Việc này, Kinh Ngạo Tuyết thấy rõ, cảm thấy Tần Diệc Thư thực sự quá đáng.

Nếu ban đầu đã định như vậy, thì sao không nói sớm cho rõ ràng.

Biến mất không dấu vết là sao? còn trực triếp cự tuyệt Cố Bạch Vi là ý gì?

Nàng không phải người trong cuộc, ẩn tình này a, đại cục này a nàng không hiểu, nàng chỉ biết, nếu Thẩm Lục Mạn gật đầu, nàng có thể vui vẻ nửa ngày, ai yêu ai a, không ai có thể cản được nếu yêu thật lòng.

Nàng mím môi một cái, duỗi tay nắm chặt tay Thẩm Lục Mạn.

Bên này động tĩnh không nhỏ, Thẩm Thái Hoa và Liễu Nhi cũng bị kinh động, lúc này hắn từ ngoài cửa đi vào, ngồi đại trên ghế nói: "nha đầu ngươi a, dứt lời, lại có ẩn tình gì? vừa rồi ta nghe Liễu Nhi nói, độc trên người ngươi có thể chữa hết, không lẽ người chờ giải xong cổ độc mới thành hôn?"


Ánh mắt Tần Diệc Thư hơi động, động tác nhỏ này, dĩ nhiên tránh không được Tần Tranh Minh.

Hắn vỗ đùi, suýt chút nhảy dựng lên nói: "cháu ngoan a, lẽ nào ngươi vì vấn đề thân thể, mới...."

Tần Diệc Thư cắn răng, mặt lần đầu xuất hiện cảm xúc nói: "thân thể ta đã là vướng víu, hiện tại cánh chim không có gió, nếu bị hoàng đến biết ta cùng Cố tiểu thư thành thân, Tần gia sẽ bị hoàng đến chèn ép, thiên tử nổi giận thây người chất đống."

Nàng không dám nói tiếp, nhưng cái này cũng đã rõ chân tướng.

Nàng không phải không muốn thành thân, mà có nguyên nhân không thể không trì hoãn.

Kinh Ngạo Tuyết luôn một mình, không hiểu được trách nhiệm nặng nề của Tần Diệc Thư, Thẩm Thái Hoa cũng hiểu được tâm tư nha đầu này thâm trầm, đối với quốc gia người nhà là quan trọng.

Nếu trước đó không bị hoàng đế hãm hại, Tần Diệc Thư sẽ giống người Tần gia trăm năm qua, dụng tâm giúp triều đình, ổn định biên cương, giữ vững trị an, để bách tính an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an.

Trong mắt nàng, cuộc sống tồn tại là phải có ý nghĩa giá trị.

Nhưng những điều này đều bị âm mưu của hoàng đế phá hỏng, Tần Diệc Thư vừa muốn báo thù, nhưng lại sợ hành động của mình hại đến nhiều dân chúng khác.

Nếu không.... với mưu trí của nàng giành lấy giang sơn này tuyệt không khó.

Dây dưa cho đến giờ, nàng chỉ đành chôn xuống nhiều việc, chỉ cần ra lệnh một tiếng, không đến năm năm, cả triều đình sẽ sập.

Nhưng lời đó của nàng vẫn còn chưa nói ra.

Thẩm Thái Hoa bất đắc dĩ, cảm nhận được đối phương coi trọng quốc gia, nhưng lại gánh vác quá nặng, nên hắn cảm thấy Liễu Nhi so với Tần Diệc Thư có tuệ căn hơn.

Người thông minh thực sự, nên đạm bạc như nước trên núi xuống nhân gian.

Thứ ngươi quan tâm càng nhiều, gánh vác trên người sẽ càng nặng, ngươi sống cũng không được sung sướng.

Hắn luôn ủng hộ Tần Diệc Thư, nhưng chuyện này, tủy trong lòng có nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài.

Tần Tranh Minh lại khắc với hắn, nghe thấy Tần Diệc Thư thẳng thắn, liền vỗ ngực quyết định nói: "việc này, cứ để cho gia gia, ta sẽ không để bảo bối tôn nữ mấy người mình yêu."

Dứt lời, hắn cưỡi ngựa không ngừng đuổi theo Cố Bạch Vi.

Biểu tình Tần Diệc Thư ngẩn ra có chút buồn, nàng cười miễn cưỡng với Kinh Ngạo Tuyết: "xin lỗi, khiến ngươi chê cười."

Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu, dò xét nói: "kỳ thực ta cảm thấy đối nhân xử thế không cần gánh nhiều như vậy, mọi sự đều có quy luật của nó, một người làm thì cũng sẽ hưu hạn mà thôi, thay vì dùng thời gian suy nghĩ sợ hãi mọi thứ, hay là ngươi cứ làm đại đi, đem chướng ngại lớn nhất bỏ xuống là được."

Nàng uyển chuyển kiến nghị Tần Diệc Thư lập tức động thủ vói hoàng đế, Tần Diệc Thư vẫn còn đang chần chờ.

Nàng mệt mỏi nói: "hôm nay đến đây thôi, người đâu, mang ta về phòng nghỉ ngơi."

Dứt lời, nàng để Kinh Ngạo Tuyết cứ thong thả, nàng được hạ nhân mang về phòng.

Chủ nhân nơi này đi rồi, Kinh Ngạo Tuyết chỉ có thể nghiêm túc chờ, nàng nhìn thoáng qua Liễu Nhi, Thẩm Thái Hoa hiện tại đang giữ chặt Liễu Nhi như bảo bối, hắn thấy được tiềm chất của Liễu Nhi nói: "Liễu Nhi ở lại chỗ ta học vài ngày, chờ bốn ngày nữa ngươi lại đến, sau này ta sẽ ở lại viện Tần gia này, nửa tháng ngươi qua đón một lần."

Cái này là hắn vừa rồi nghe Liễu Nhi úp mở nói ra.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn Liễu Nhi, thấy nàng nhìn mình gật đầu, cười cười nói: "vậy cám ơn Thẩm lão tiên sinh, Liễu Nhi có đại nho như ngài dạy dỗ, trong lòng ta vui còn không kịp. hiện tại cũng không còn sớm, ta cùng thê tử phải về nhà rồi."

Thẩm Thái Hoa khoát tay, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn liền cáo từ.

Trên đường về nhà, trong thôn hôm nay khá là náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có tiếng pháo nổ, tiếng hài tử la hét, đùa vui.

Kinh Ngạo Tuyết bị bọn họ làm cho đau đầu, liền kéo Thẩm Lục Mạn đi đường tắt về nhà.

Không ngờ, đến nửa đường, thì gặp Cố Bạch Vi đang ôm đầu khóc.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy sửng sốt một chút, nàng còn tưởng Cố Bạch Vi đã về trấn rồi.

Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy, thì đồng cảm, nàng tiến dến đưa cái khăn tay cho nàng nói: "Cố tiểu thư."

Cố Bạch Vi vội dùng tay áo lau nước mắt, thấy Thẩm Lục Mạn đưa khăn đến, chần chờ một hồi thì tiếp nhận, xoay người chỉnh lại dung nhan, mới cười cứng ngắc: "đa tạ."

Kinh Ngạo Tuyết không nói Tần gia xảy ra chuyện, nàng nói: "Cố tiểu thư, chúc mừng năm mới a, nói đến chúng ta cũng lâu không gặp rồi, nếu có hứng thú, hoan nghênh đến nhà ta làm khách a."

Nàng chỉ mời khách sáo, cảm thấy Cố Bạch Vi hiếu thắng như vậy, cũng không muốn người khác nhìn thấy mình yếu thế.

Nhưng Cố Bạch Vi lại gật đầu, âm thanh khàn khàn nói: "được, vậy phiền các ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Nàng sửng sốt một chút, vội cười nói không phiền, cho nên trên đường về nhà, biến thành ba người cùng đi.

Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy xấu hổ, nàng nhịn không được móc ngón tay Thẩm Lục Mạn một cái, Thẩm Lục Mạn nghĩ nàng muốn nháo, nhẹ bấm ngón tay nàng một cái, để nàng thu tay về.

Trên đường đi không nói chuyện, về đến nhà đã xế chiều, các nàng đến bữa trưa cũng không ăn.

Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết xoa bụng, biết thói quen của nàng, nàng đói bụng rồi, liền nói: "ta đến phòng bếp làm cơm, Cố tiểu thư ở lại ăn bữa cơm đạm bạc, chỉ là vài món bình thường, mong Cố tiểu thư không ngại."

Cố Bạch Vi vừa vào sân nhà Kinh Ngạo Tuyết, đã ngồi xuống ghế đờ ra, nghe vậy ngơ ngác gật đầu, hình như nghe không hiểu nàng nói gì.

Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ, nhìn Kinh Ngạo Tuyết nháy mắt, rồi xoay người rời đi.

Kinh ngạo Tuyết gãi tai, đi lấy mứt trái cây đến nói: "nếu Cố tiểu thư đói bụng, thì ăn tạm một chút, cho đỡ đói a."

Nàng nói, thì cảm giác bụng mình đói, liền lấy quả táo ăn.

Thần tình Cố Bạch Vi phức tạp nhìn cái sân, thì thào cảm khái: "ngươi và thê tử tình cảm thật tốt a."

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "đương nhiên rồi."

Sau đó lại cảm thấy như vậy quá trắng trợn, liền nghi ngờ, hiện tại người ta đang thất tình đau lòng muốn chết, nàng lại ngu ngốc ném cẩu lương cho người ta ăn.

Cảm giác thật vô đạo đức a.

Nàng đau đầu nói: "vẫn ổn chứ."

Cố Bạch Vi nhịn không được cười khổ nói: "nếu Tần Diệc Thư có được một nửa như ngươi, thì tốt thật."

Kinh Ngạo Tuyết cảm giác đề tài này có phần nguy hiểm, nàng bĩu môi nói: "cũng đâu phải tốt ngay từ đầu a, ta.... trước kia cũng là một tên cặn bã, nắm đó cưỡng chiếm thân thể tức phụ, khiến nàng có con, vì địa vị xa cách, nên ta bị người trong gia tộc ném đến đây, khi đó ta không cam lòng, nhưng không thể phát tiết, nên đổ hết lên người tức phụ và hài tử."


Nói đến đây, chính nàng cũng tức giận, thần tình Cố Bạch Vi khác thường nhìn nàng, dường như không ngờ được trước kia nàng lại là người cặn bã như vậy.

Tuy nàng từng nghe qua, nhưng nàng nghĩ người khác nói bậy, dù sao ở chung với Kinh Ngạo Tuyết rồi, nàng cũng biết nàng ta đối với thê tử Thẩm Lục Mạn nói gì nghe đó.

Mặc dù chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Kinh Ngạo Tuyết quyết định, nhưng trước khi nàng quyết định, đều theo bản năng hỏi ý kiến Thẩm Lục Mạn trước.

Còn Thẩm Lục Mạn thì: thê lang nói cái gì cũng đều đúng, ngược lại dưới cái nhìn của nàng, tình cảm đôi này có thể nói là rất tốt.

Nhưng mà Kinh Ngạo Tuyết đã nói trước kia mình là đồ cặn bã.

Nàng vội hỏi lại: "vậy ngươi thay đổi như thế nào?"

Nghe ý này của nàng, Cố Bạch Vi đột nhiên cũng muốn Tần Diệc Thư thay đổi.

Nói vậy, Cố Bạch Vi vẫn chưa hề bỏ, chỉ với tình cảm này, Kinh Ngạo Tuyết cũng rất bội phục.

Nưng phương pháp đó của nàng, người bình thường không làm được a, trừ phi có người xuyền vào cơ thể Tần Diệc Thư, thay thế nàng sống chung với Cố Bạch Vi.

Cách này không ra sao cả, còn thực sự dở hơi.

Kinh Ngạo Tuyết cũng không biết nên giải thích thế nào, lúng túng cười hai tiếng nói: "hẳn là tự trưởng thành ra, trước kia cũng do tuổi trẻ không hiểu chuyện."

Cố Bạch Vi liếc nhìn, ánh mắt có vài phần oán giận.

Này thì hay rồi, trước kia Kinh Ngạo Tuyết xuyên đến, đối mặt đều là những người biết chuyện xấu của mình.

Nàng im lặng gặm một quả táo, nghe Cố Bạch Vi hỏi tiếp: "vậy khi ngươi cùng Thẩm Lục Mạn có mâu thuẫn, ngươi sẽ làm gì? nghe lời ngươi hay nghe lời nàng?"

Cái này như đang nhiều chuyện a.

Kinh Ngạo Tuyết lại nghĩ đến, dù sao đang có người thất tình, hiện tại cũng đang nhàn, nàng liền ung dung nói: "đương nhiên là nghe ta, trước kia Thẩm Lục Mạn vì chuyện Liễu Nhi dày vò dủ kiểu, nhungwmaf được ta dạy dỗ một trận thì ngoan rồi."

Nói đến đây, Kinh Ngạo Tuyết lại nhớ đến lần trước ở bờ sông, ôm Thẩm Lục Mạn chơi đến cao hứng.

Ngô, chờ Cố Bạch Vi đi rồi, thì chơi thêm lần nữa.

Nếu bay giờ, nói không chừng Thẩm Lục Mạn sẽ có biểu hiện thú vị khác a.

Cố Bạch Vi trừng mắt nhìn nàng nói: "tính ngươi quá bá đạo."

Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi, nàng ủy khuất a, chỉ là chơi nhún coi ai cao hơn thôi mà, không biết Cố Bạch Vi đang nghĩ cái gì nữa.

Nàng gặm hai ba cái hết quả táo nói: "nghe ý ngươi, ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định với Tần tướng quân?"

Cố Bạch Vi sửng sốt một chút, nói đến nàng cùng Tần Diệc Thư muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng là người yêu nhiều năm, bỏ đi tình cảm nhiều năm, không thể nói dối mà bỏ được.

Huống chi, Tần Diệc Thư không phải không yêu nàng, nàng có thể thấy được biểu lộ trong ánh mắt nhàn nhạt lạnh lùng của Tần Diệc Thư, thấy rõ nàng đối đãi với mình khác biệt.

Tuy chỉ lóe một chút, nhưng lại quá nhạt, khiến nàng đôi khi tưởng mình bị ảo giác, hoặc do nàng nghĩ nhiều.

Nhưng nàng tự nói với lòng mình, không đúng, Tần Diệc Thư thực sự có tình cảm với nàng.

Nàng nghĩ vậy, đột nhiên hối hận vừa rồi ép bức Tần Diệc Thư, vẻ mặt cũng lưỡng lự, nhưng nói xin lỗi cũng chẳng sao.

Nàng định đến Tần gia chúc mừng năm mới Tần Diệc Thư, nhưng lại thành chuyện gì đây a.

Kinh Ngạo Tuyết ăn xong quả táo, thấy vẻ mặt nàng còn đang bối rối, nàng liền buồn bực nói: "nếu ngươi thích nàng, nàng cũng thích ngươi, hay là chờ thêm vài năm đi?"

Cố Bạch Vi thong thả gật đầu, buốn chán nói: "ngươi nói đúng."

Nhưng nàng nghe xong lại trầm mặc.

Kinh Ngạo Tuyết nhéo cằm nói: "nhưng mà nửa vời như vậy, ta thấy cũng không được, nếu Thẩm Lục Mạn đối với ta như vậy, một hai ngày còn được, ba năm rưỡi thì ta sẽ nổi điên mất, cũng khó cho ngươi phải kiên trì lâu như vậy."

Cố Bạch Vi cười khổ nói: "nếu không như vậy, thì còn có cách nào khác sao?"

Kinh Ngạo Tuyết cẩn thận nghĩ đến chuyện Thẩm Lục Mạn lần trước, vì chuyện đoạt xá mà nàng giận dỗi, nàng điên lên đập đồ phá nhà, nưng mọi chuyện sau đó giải quyết thế nào?

Nàng thì thầm nói: "ah, nghĩ ra rồi, vì chuyện Lưu phủ, Thẩm Lục Mạn chết một lần liền thay đổi, cách này cũng tốt, rút củi dưới đáy nồi, nếu là người bình thường thì đúng là...."

Nhất thời hai mắt Cố Bạch Vi sáng lên, đứng dậy nói: "ngươi nói đúng a, ta đi làm ngay a, đa tạ ngươi."

Nói xong, nàng vội vàng chạy đi.

Thẩm Lục Mạn mang cơm nước đến tò mò hỏi: "ngươi nói gì với nàng, sao nhanh như vậy tinh thần nàng khỏi sắc rồi?"

Kinh Ngạo Tuyết như hòa thượng không sờ được tóc, lắc đầu nói: "ta không nói gì a, ah, cơm xong rồi, chúng ta ăn cơm đi."

Mà chuyện này Kinh Ngạo Tuyết không để ý nhiều, nhưng ngày thứ ba nàng đang ở trong viện nghỉ ngơi, thì nghe cửa viện có tiếng gõ rầm rầm, thấy động tĩnh là biết có người đến làm phiền.

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt nguy hiểm, khí thế hung hăng đi tới, đang định vén tay áo lên, thì thấy lão nhân râu mép hoa râm, thân thể run rẩy hướng nàng ngã nhào.

Nàng nhìn lại, thì ra là Cố Thanh đại phu, vội đưa tay đỡ Cố Thanh đại phu.

Cố Thanh thấy nàng, vội thở mấy cái, vẫn không thể nói được một câu đầy đủ.

Kinh Ngạo Tuyết hết cách, thấy ngựa cũng mệt, liền đỡ Cố Thanh vào ngồi, rót cho hắn chén nước.

Nàng khuyên nhủ: "đừng vội a, uống chút nước rồi từ từ nói."

Cố Thanh đại phu vội uống nước xong, Thẩm Lục Mạn nghe thấy động tĩnh cũng ra khỏi phòng nói: "chuyện gì vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết nhún vai, cằm hướng Cố Thanh đại phu, biểu thị nàng cũng không biết/

Chờ Cố Thanh thở lại bình thường, mới vội vàng nói: "tiêu rồi, triểu thư nhà ta đồng ý làm trắc phi của thất hoàng tử, hiện tại một mình cưỡi ngựa lên kinh thành rồi, chuẩn bị cùng thất hoàng tử thành thân."

Kinh Ngạo Tuyết, Thẩm Lục Mạn: "cái gì?"

Kinh Ngạo Tuyết cảm giác được nhãn đao của tức phụ bay về phía mình, trong lòng rơi lệ: ta đâu có biết nàng nghe cách này xong, thì lại làm thật a? cái này đúng là không hổ rút củi dưới đáy nồi a.

Cảm giác mình như là đan dược a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận