Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 73: Thăng cấp.

Đây là lần đầu Kinh Ngạo Tuyết đi sâu vào quần sơn, trước kia nàng chỉ bay hết một ngọn núi, được con ngựa trắng tư tế hướng dẫn, nàng cùng Thẩm Lục Mạn bay qua không dưới mười ngọn núi.

Lúc đầu Kinh Ngạo Tuyết còn hạnh phúc kích động, hiện tại cũng đã chuyển thành uể oải vô lực, nàng lau mồ hôi trên trán, hiện tại đang cuối hè và đầu thu, khí trời vẫn còn oi bức.

Huống chi là đang ở trong rừng, thực vật bốc hơi, nhiệt khí tản mát như đang ở trong lồng hấp, y phục trên người nàng đều bị mồ hôi và hơi nước làm ướt đẫm.

Kinh Ngạo Tuyết đứng giữa sườn núi, nhìn hai yêu tộc bất động thanh sắc, bất đắc dĩ nói: "vậy còn bao lâu nữa a? ta biết là ở trong quần sơn này,... ít nhất.... cũng có cả trăm ngàn ngọn núi a, thế nhưng ngươi cũng phải có một chỗ chính xác a, đừng nói chúng ta phải đi hết 500 ngọn núi mới đến a."

Thẩm Lục Mạn xoay người lại, cười hướng nàng vươn tay, ôn nhu nói: "hay để ta cõng ngươi đi a."

Kinh Ngạo Tuyết đỏ mặt, tức giận, nàng tức giận nắm tay đối phương, dùng ngón tay cọ cọ lòng bàn tay nàng vài cái nói: "không a, ta vẫn chưa bại liệt a, chỉ là đi lung tung không mục đích, chừng nào mới đến a."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, mặt lạnh nhìn con ngựa trắng tư tế nói: "đừng có nghĩ chơi chiêu gì, nếu không...."

Con ngựa trắng tư tế khóc không ra nước mắt, hiện tại nó chỉ là con ngựa phàm bình thường, nó cũng không dám nói gì, sợ chọc giận sát thần vừa thức tỉnh huyết mạch không vui a.

Một đôi này cũng đủ rồi, dọc đường đi không ngừng âu yếm, giờ còn nổi giận với nó a.

Con ngựa trắng tư tế uy khuất, thương tâm, nhưng ở đây không có ai hiểu nó.

Cái miệng con ngựa mở khép vài cái nói: "sắp đến rồi, linh khí ở Đa Bảo thôn sở dĩ nồng nặc, là vì chỗ này gần động phục Thanh Mộc Chân Quân nhất."

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, đơn giản nắm tay Thẩm Lục Mạn nói: "thê tử, trước kia cực khổ cho ngươi rồi a."

Thẩm Lục Mạn sững sờ một chút, mới hiểu được nàng nói vậy là có ý gì.

Khi Kinh Ngạo Tuyết còn chưa chết, nàng lần đầu đến nhân gian, không những phải chịu bạch nhãn lạnh nạt của nàng, mà khi đó còn mang hải tử, thân thể lại không khỏe.

Kinh Ngạo Tuyết trước kia vốn là một kẻ vô liêm sỉ cặn bã, chưa bao giờ nghỉ đến nàng và hài tử nửa phần, thậm chí không ngừng cản trở.

Chờ Liễu Nhi sinh ra, vì để sống sót, nàng mới lên núi săn thú, có thể nói quần sơn này là nơi nàng chờ đợi lâu nhất, nàng đối với từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đều quen thuộc.

Nhưng mà trước kia nàng không dám đi sâu vào quần sơn, tuy trước kia đã phát hiện linh khí ở đây nồng nặc dị thường, nhưng trong núi cũng có không ít dã thú hung mãnh, còn có những đàn sói lớn.

Cho dù nàng là tu sĩ luyện khí ba tằng, thì kiền nhiều cũng cắn chết voi, nàng cũng không dám dùng tính mạng đặt mình vào nguy hiểm.

Nghĩ kỹ một chút, nếu nàng thực sự có chuyện, đến khi đó Liễu Nhi còn trong tả phải làm sao đây?

Khi đó, nàng không có một ai dựa dẫm, nữ nhi lại quá nhỏ, thê lang thì không có chí tiến thủ, đành phải dựa vào chính mình.

Cho nên đúng là cực khổ, bất quá nàng đã quen rồi.

Nhưng hiện tại không giống vậy nữa, nàng cúi đầu nhìn người nắm tay mình, Kinh Ngạo Tuyết bên người có lẽ biết cách chỗ đó không xa, tinh thần liền phấn chấn, thậm chí còn vui vẻ hát ca dao.

Âm thanh nàng trong trẻo dễ nghe, âm điệu cũng uyển chuyển êm tai, tiếng vang du dương trong sơn dã, trong lòng Thẩm Lục Mạn lại ấm áp, nhịn không được hôn Kinh Ngạo Tuyết một cái.

Kinh Ngạo Tuyết cùng sục sôi trong lòng, vốn chỉ muốn hát tình ca biểu đạt tình yêu, nhưng bị Thẩm Lục Mạn trêu chọc như vậy, hận không thể đem nàng áp xuống ngay giữa màn trời chiếu đất mà ân ái.

Nhưng Thẩm Lục Mạn đã nói, đang nuôi cổ độc trong người không thể ân ái a.

Nàng chỉ có thể tức giận mà chờ, đem Thẩm Lục Mạn ép lên cây khô, dùng sức hôn lên a.

Khí tức trong veo dũng mãnh xộc vào, hóa giải nội tâm dao động của nàng, Thẩm Lục Mạn phối hợp, càng khiến nàng như con mèo được vuốt lông, lộ ra cái bụng yếu ớt.

Nếu bây giờ Thẩm Lục Mạn muốn nàng kêu meo meo vài tiếng, nói không chừng nàng sẽ lập tức làm theo a.

Con ngựa trắng tư tế ở một bên: "..."

Đột nhiên thấy trong lòng đau xót là sao a? cái này có tính là quang minh chính đại hành hạ động vật không a?

Ê! đừng có ở trước mắt nó diễn cảnh nóng a!

Nội tậm con ngựa trắng tư tế thống khổ, đơn giản nó xoay người cách xa đôi tình nhân mặn nồng yêu đương này.

Kinh Ngạo Tuyết vuốt má Thẩm Lục Mạn, tiến đến bên tai nàng hít sâu một hơi, trong hơi thở còn có hương thơm nồng nặc.

Nàng cắn vành tai Thẩm Lục Mạn nói: "ta cảm giác được linh khí xung quanh ngày càng nồng đậm, xem ra con ngựa trắng tư tế nói không sai."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy sửng sốt nói: "nó cũng không dám làm bậy, vì ta để phân thân dây leo trong cơ thể nó, chỉ cần nó có dị tâm, ta động ngón tay cũng có thể giết nó."

Kinh Ngạo Tuyết hôn má nàng nói: "vẫn là thê tử thông minh a."

Nàng nắm tay Thẩm Lục Mạn tiếp tục lên núi nói: "nói đến Thanh Mộc Chân Quân này, trong trí nhớ nguyên chủ ta cũng có nghe thấy, có người nói nàng là lục phẩm luyện đan sư đầu tiên trong tu tiên giới vạn năm qua, hơn ngàn năm trước được tung hô."

"Nhưng không biết vì sao, nổi danh không bao lâu, thì mất tung tích, nghe nói là bị cừu nhân trả thù, thê tử, ngươi có biết nội tình trong đó không?"

Nàng biết Thẩm Lục Mạn cũng hiểu về tu tiên giới, so với đại tiểu thư nguyên chủ này còn nhiều hơn.

Thẩm Lục Mạn dừng một chút liền nói: "biết một chút, Thanh Mộc Chân Quân tên thật là Phạm Khởi La, khi nhỏ lớn lên ở Thần Mộc Tông, thuận theo mong muốn cha mẹ trở thành luyện đan sư."

"Lúc đầu cũng không nổi danh, cho đến khi vào bí cảnh có được kỳ ngộ, không lâu sau thì thăng cấp nguyên anh, luyện chế được đan dược thất phẩm, trở thành lục phẩm luyện đan sư được công nhận bởi công hội luyện đan sư tu tiên giới."

Nói đến đây, thì lại không thể không nói đến công hội luyện đan sư.

Công hội luyện đan sư tu tiên giới, là tổ chức duy nhất đối kháng với Thần Mộc Tông, tương tự như vậy còn có công hội khí sư tu tiên giới, công hội phù sư, đại tông môn tu tiên, gia tộc tu tiên đều là tổ chức độc lập.

Thần Mộc Tông là tông môn chuyên về đan tu ở tiên giới, nhưng không phải mọi đan tu đều đến từ Thần Mộc Tông, còn có những tông môn tu tiên khác, ít nhiều cũng có một chỗ tu luyện đan dược.

Cũng giống như nàng, luyện khí, vẽ bùa, luyện đan đều biết một chút, nếu luyện được đan dược, mang đến công hội đan sư, tham dự khảo hạch của công hội thì có thể nhận được chứng thực phẩm cấp.

Trước kia nàng từng luyện chế được đan dược nhị phẩm, cho nên cũng là nhất phẩm luyện đan sư của công hội đan sư.

Trong tu tiên giới, tu sĩ nhận chứng thực đan sư không ít, nhưng đa số đều là tứ phẩm trở xuống, vì phẩm cấp luyện đan sư cùng tu vi có liên quan rất lớn.


Tu vi càng cao, linh khí trong cơ thể càng nhiều, linh thạch trên người cũng càng nhiều, có thể mua nhiều loại linh thảo cao cấp, mấy thứ này đều hỗ trợ cho nhau.

Đan dược nhất phẩm, đan dược nhị phẩm, cơ bản thì tu vi luyện khí kỳ đều có thể luyện chế được.

Đan dược tam phẩm, đan dược tứ phẩm, thì tu sĩ phải trúc cơ sơ kỳ trở lên.

Ngũ phẩm đan dược, thì tu sĩ phải có tu vi kim đan kỳ trở lên mới luyện chế được, luyện chế đan dược có phẩm cấp thế nào thì phẩm cấp luyện đan sư sẽ như vậy.

Từng đó năm trôi qua, luyện đan sư ngũ phẩm ở tu tiên giới như là lông phượng sừng lân.

Luyện đan sư lục phẩm thì mấy ngàn năm trước ở tu tiên giới cũng chỉ có một mình Thanh Mộc Chân Quân mà thôi.

Còn trên cả lục phẩm thì chỉ tồn tại trong truyền thuyết, còn trên Hồng Trạch đại lục thì không có.

Nàng đem chuyện này nói cho Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng Kinh Ngạo Tuyết lại buồn bực nói: "theo lý, cũng không có ai làm khó dễ luyện đan sư a, không phải ai cũng có thể làm luyện đan sư được, một luyện đan sư lục phẩm như vậy thì càng phải bảo vệ mới đúng, ai lai ngu xuẩn đắc tội như vậy a..."

Thẩm Lục Mạn đột nhiên nghĩ đến cười nói: "có a, yêu vương điện hạ ở yêu giới, đã đắc tội Thanh Mộc Chân Quân, nói đến Thanh Mộc Chân Quân vốn đã đi tu tiên giới mai danh ẩn tích, cũng vì nàng nổi danh không bao lâu, đã bị yêu vương điện hạ ép đến yêu giới, yêu cầu nàng luyện chế đan dược thất phẩm đã thất truyền từ lâu, kết quả...."

Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán nói: "thê tử, yêu tộc các ngươi đều ngốc bạch ngọt như vậy sao?"

Thẩm Lục Mạn lắc đầu nói: :"do trước đó yêu vương có huyết thống thần thú, vừa sinh ra đã có tu vi nguyên anh kỳ, mà ở yêu giới lại vi tôn thực lực, vi tôn huyết thống, cho nên tính tình yêu vương trước giờ duy ngã độc tôn, muốn cái gì là phải có được cái đó."

Kinh Ngạo Tuyết che mặt, đột nhiên nghĩ đến tiên đoán mà con ngựa trắng tư tế từng nói: "may là không biết tung tích yêu vương hiện tại, nếu Liễu Nhi ở chung với người này, chắc bị hành đến rã rời a."

Thẩm Lục Mạn nhíu mày nói: "mà thôi, con ngựa trắng tư tế tiên đoán đâu có chính xác, cái này cũng không đáng tin, không cần nghĩ nhiều làm gì."

Con ngựa trắng tư tế: "..."

Nó sai rồi, nó không nên dẫn hai người kia lên núi, cư nhiên còn nói xấu yêu vương.

Nó thở hồng hộc đi tới nói: "yêu vương anh minh thần vũ, nếu không phải Thanh Mộc Chân Quân quỷ kế đa đoan, thông đồng với tu sĩ nhân tộc hãm hại yêu vương, yêu vương sao có thể...."

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, cùng Kinh Ngạo Tuyết nhìn nhau nói: "ngươi biết chuyện sau đó sao?"

Con ngựa trắng tư tế dừng một chút, vội lắc đầu nói: "ta không biết, cái gì ta cũng không biết."

Thẩm Lục Mạn càng xác định nói: "ngươi chắc chắn biết, nói mau."

Con ngựa trắng tư tế ủy khuất nói: "ngươi dù gì cũng là yêu tộc, sao lại nói xấu yêu vương a, năm đó nàng bị Thanh Mộc Chân Quân hạ độc hại, vốn đã trọng thương, sau đó còn bị mấy cái nguyên anh đại năng tu tiên giới đánh chặn, vì bảo hộ yêu giới, mới bất đắc dĩ đồng quy vu tận với đám nguyên anh đại năng kia."

"Sau khi chết nàng sẽ trọng sinh, hóa thành trứng phượng hoàng như ban đầu, đáng trách chính là Thanh Mộc Chân Quân, ban đêm còn dám chạy vào cấm địa trộm trứng phượng hoàng, mang theo yêu vương chưa ra đời biến mất dạng, cho nên yêu giới bắt đầu nội loạn, mấy ngàn năm nay, đều đề tu sĩ phàm nhân chiếm thượng phong."

Kinh Ngạo Tuyết thụt lưỡi nói: "theo như ngươi nói, Thanh Mộc Chân Quân là trộm, mà còn trộm đi yêu vương, khó trách trước đó ta cảm thấy kỳ quái, vì sao đối phương là nguyên anh đại năng, lại không ở tu tiên giới, mà lại chạy đến nhân gian linh khí khô kiệt này, xem ra đối phương muốn né tránh yêu tộc truy sát a."

Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "thì ra là vậy, theo lý Thanh Mộc Chân Quân năng lực siêu quần, khi đó lại là luyện đan sư phẩm cấp cao nhất, cho dù đi đâu cũng sẽ được tôn sùng là thượng khách, vốn nên oai phong một cõi, kết lại không tiếng nào biến mất, trở thành vấn đề lớn nhất ở tu tiên giới ngàn năm qua chưa giải quyết được, thì ra là bắt yêu vương đi, vì trốn yêu tộc nên...."

Ánh mắt con ngựa trắng tư tế u ám, cũng thở dài một cái.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy buồn cười ôm tay nói: "nói đến yêu vương này cũng không ngốc a, không phải luôn nói kỳ tâm tất dị sao, đạo lý này cho dù là hải tử cũng hiểu, sao nàng..."

Biểu tình con ngựa trắng càng u tối tăm hơn, xoay người đi không thèm để ý đến nàng.

Thẩm Lục Mạn nói: "ta cũng đoán yêu vương luôn tự tin với thực lực của chính minh, từ nhỏ nàng đã có huyết mạch thần thú, là một người mạnh mẽ, có thể đấu lại hơn 10 tu sĩ nguyên anh, khi đó tu sĩ nguyên anh gộp lại cũng không đánh lại nàng, cho nên..."

Hai người lắc đàu, chuyện này đã qua vài ngàn năm, thọ mệnh tu sĩ nguyên anh cũng chỉ được hai ngàn năm mà thôi, cho nên người khi đó biết được hẳn đã chết hết, việc này cũng không ai kiểm chứng nữa.

Bất quá, Kinh Ngạo Tuyết cảm giác có ẩn tình khác, trước kia luôn không ưa nổi yêu vương, ai kêu nàng có dính líu đến Liễu Nhi nhà mình a, cho dù là tiên đoán cũng không được.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, yêu vương có thể trở thành chi chủ một giới, tuyệt đối không dễ đối phó.

Không từ mà biệt, đối phương lại có huyết mạch phượng hoàng, đan dược bình thường sao độc đến nàng được a?

Hơn nữa vì sao Thanh Mộc Chân Quân lại trộm trứng phượng hoàng đi, theo lý nàng phải hận phượng hoàng tận xương a, nhưng nàng không giết phượng hoàng, ngược lại còn mang phượng hoàng đến nhân gian ẩn cư.

Nếu không có nguyên nhân khác, đánh chết nàng cũng không tin.

Nhưng mà, chuyện này có nghĩ nát óc, cũng chỉ được một chút, nàng nên nghĩ đến chuyện thực tế hơn a.

Như là, khi nào mới đến ngoài động phủ của Thanh Mộc Chân Quân a!!!

Kinh Ngạo Tuyết ôm vai Thẩm Lục Mạn, thỉnh thoảng lại chiếm tiện nghi, khiến cho chuyện tình lữ khô khan cũng có thêm chút thú vị.

Đến khi con ngựa trắng tư tế dừng lại, lúc này đã chạng vạng tối.

Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt lại, buông Thẩm Lục Mạn ra bước đến, nhìn dãy nui xum xuê quỷ dị nói: "chính là chỗ nào sao?"

Con ngựa trắng tư tế vẫn còn giận chuyện khi nãy, nghe vậy không vui "hừ" một tiếng.

Kinh Ngạo Tuyết cười nhìn nó, cũng không để trong lòng, nàng nhắm mắt lại, điều động mộc hệ dị năng trong người, mộc hệ ước số chung quanh dồi dào như nước sông Hoàng Hà, cuồn cuộn không ngừng từ đỉnh đầu rót vào trong cơ thể nàng.

Nàng có thể cảm nhận được linh khí trong cơ thể tăng vọt, rốt cuộc cũng cảm nhận được linh khí trong cơ thể cọ rửa kinh mạch, nàng mở mắt ra nói: "không sai, chính là chỗ này."

Thẩm Lục Mạn đến bên cạnh nàng, hiện tại nàng là yêu tộc, nhu cầu đối với linh khí không nhiều, bất quá có thể sống tại nơi có linh khí sung túc, hô hấp cũng thoải mái hơn một chút.

Nàng nói: "có muốn đi về phía trước một chút không?"

Con ngựa trắng tư tế vội hỏi: "không thể!"

Kinh Ngạo Tuyết quay đầu nhìn nàng, Thẩm Lục Mạn cũng híp mắt lại, con ngựa trắng tư tế thấy vậy bĩu môi nói: "đây là động phủ nguyên anh đại năng Thanh Mộc Chân Quân, ngươi cho rằng tiểu miêu tiểu cẩu thì có thể vào sao?"

Nơi này đã bố trí trận pháp cấm chế, phàm nhân tu sĩ tu vi trúc cơ kỳ trở xuống, đi vào sẽ trở thành mồi ngon, không chỉ có đại trận hộ sơn bên ngoài mà còn có nhiều cơ quan khó giải bên trong."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nói: "ngươi cũng chưa đi vào, sao ngươi lại biết rõ như vậy?"


Con ngựa trắng tư tế đạp chân nói: "ta có thể câu thông với tiểu động vật xung quanh, nói chúng đi vào trong, động vật trên núi này, đã phần sống hoang dẫ, huyết dịch trên người đều nhiễm linh khí ở từ trận pháp Thanh Mộc Chân Quân bố trí, cho nên có thể đi vào sâu hơn, nhưng có mốt số động vật khác không ở núi này cũng không thể vào được."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, liền bắt lấy một con thỏ trắng, dùng sức ném về phía ngọn núi kia, con thỏ đụng phải chướng ngại vô hình, không thể nhìn thấy lực lượng công kích, toàn thân bị văng ra xa, nó cũng không có nhúc nhích nữa, trên người truyền đến mùi vị bị đốt cháy.

Kinh Ngạo Tuyết đi lên trước, nghiêm túc bắt lấy con thỏ.

Thẩm Lục Mạn lo lắng nói: "Ngạo Tuyết, đã như vậy, chúng ta ở ngoài đây tu luyện đi a, chờ tiến lên trúc cơ kỳ thì đi vào cũng không muộn a."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, cầm con thỏ đến trước mắt Thẩm Lục Mạn nói: "thỏ nướng, ăn không? trước đó ta đã cảm thấy đói bụng rồi."

Thẩm Lục Mạn: "..."

Con ngựa trắng tư tế: "..."

Kinh Ngạo Tuyết cúi đầu xé chân thỏ, nàng đi đường thực sự rất đói bụng a.

Thẩm Lục Mạn dở khóc dở cười, đi lên trước nói: "ngươi a, thỏ này chưa nêm nếm gia vị, sao ngươi nuốt trôi được."

Kinh Ngạo tuyết bĩu môi, kéo Thẩm Lục Mạn ngồi xuống đất nói: "nhưng chỗ này điều kiện hữu hạn, có thể lấp no bụng cũng không tệ rồi, không cần thêm gì khác, nói đến trận pháp này cũng không tệ, sau này ăn uống cũng dễ dàng."

Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, lấy trong túi ra vài lọ sứ trắng, cầm lấy con thỏ bị nướng cháy trong tay Kinh Ngạo Tuyết, lột da đi, rắc lọ sứ có gia vị lên.

Nàng cũng xé một chân thỏ ra ăn.

Con ngựa trắng tư tế: "..."

Con ngựa trắng tư tế giơ chân, "eh, nói thế nào cũng là ta dẫn đường cho các ngươi đi a, sao không chừa cho ta một chút với a?"

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nó qua loa nói: "nhưng con thỏ chỉ có chừng này, nếu ngươi muốn ăn, thì bắt gà lại đây a, phải rồi, nhớ bát vài con nhé, nếu không thì.... không đủ ăn đâu."

Con ngựa trắng tư tế trừng nàng, lại nai lưng đi bắt gà.

Đại trận hộ sơn: "..." cảm giác mình không có tôn nghiêm, nói đến hai người một ngựa đến đây làm gì a?

Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ ăn xong thỏ nướng gà nướng, lau miệng nói: "thê tử, nếu nơi này linh khí đầy đủ như vậy, chúng ta ở đây cũng không cần chậm trễ thời gian nữa, hôm nay bắt đầu tu luyện luôn đi a."

Thẩm Lục Mạn đã dọn sạch một khu, đặt lên cỏ một cái đệm mềm, còn trang trí thêm vài cái hoa nhỏ, nói: "được rồi, ngươi qua đây đả tọa tu luyện đi a, ta làm tụ linh trận cho ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết đi tới ngồi xuống, con ngựa trắng tư tế nói: "các ngươi thực tu luyện sao? nhưng mà sao lại ngồi trên đệm? lần đầu ta thấy tu sĩ yếu đuối như vậy a, bình thường không phải đều ngồi chiếu rồi tĩnh tọa luôn sao?"

Kinh Ngạo Tuyết liếc nàng một cái nói: "nhìn ngươi là biết người thường rồi, ngồi đất nhiều ẩm ướt a, chỗ này cây cỏ um tùm, chờ ta tĩnh tọa rồi tỉnh lại, cái mông khẳng định sẽ bị phù lên, vậy mà cũng không biết sao?"

Nàng tìm chỗ thoải mái ngồi xuống, cảm thán một tiếng, liền nhắm mắt lại đắm chìm trong tu luyện.

Thẩm Lục Mạn bố trí trận pháp xong, nàng ngồi bên cạnh cách đó không xa im lặng trông coi.

Con ngựa trắng tư tế đến bên cạnh nàng nói: "ngươi không tu luyện sao?"

Hai chân Thẩm Lục Mạn biến thành dây leo nói: "chỗ này không an toàn, trong núi có dã thú, có thể sẽ được linh khí tẩm bổ trở thành yêu thú, huống chi đã mấy ngàn năm rồi, khẳng định sẽ có ẩn dấu nguy hiểm, ta phải trông chừng Kinh Ngạo Tuyết, chờ nàng tỉnh lại rồi nói."

Con ngựa trắng tư tế nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: "được rồi, đúng lúc ta có việc muốn nói với ngươi."

Thẩm Lục Mạn ngẩng đầu nhìn nàng, con ngựa trắng tư tế nói: "ta phải rời đi, ta không thể trong trạng thái như hiện tại được, tiên đoán cũng không đúng, có thể trong đó cũng có đạo lí riêng của nó, ngươi và Kinh Ngạo Tuyết không chết, có thể nói thiên mệnh đã đổi, sẽ chuyển đến trên hai người các nguoi, các ngươi nhất định phải...."

Thẩm Lục Mạn cắt lời nó nói: "ta không quan tâm, thương sinh thiên hạ đối với ta chỉ là phù vân, ta chết một lần rồi, cũng không để ý đến số mệnh trách nhiệm gì nữa, ngươi biết vì sao ngươi là tư tế, còn ta chỉ là học đồ của tư tế không? vì ta có can đảm bước đến, đến phàm trần thế tục rèn luyện, nhưng ngươi thì không thể."

Con ngựa trắng tư tế nghe vậy thì sửng sốt, lời Thẩm Lục Mạn nói khiến nó bị sốc cực mạnh.

Từ nhỏ nó vì nguyên nhân huyết mạch, mới nhận mệnh là tư tế kế nhiệm, sau khi tư tế già đi truyền thụ lại cho nó rồi qua đời, nó trở thành người thừa kế vị trí đó.

Yêu giới cũng không phải chỗ tốt, yêu thục trời sinh tính hiền hòa không ưa kiếm chuyện, cho nên vẫn luôn bình thản.

Nhưng yêu thú tộc lại không ngừng tranh đấu mấy ngàn năm nay, cả yêu giới trở thành chiến trường của chúng, đến cả tư tế như nó cũng không ra gì.

Nên nó tức giận trốn đi, xem trộm thiên cơ, ăn nhiều cực khổ, mới đến nhân gian.

Nhưng cuối cùng...

Kết quả là, tiên đoán không đúng, hay thiên cơ có thể cũng chẳng là gì.

Nó nghĩ vậy, nhất thời đầu óc thanh tỉnh, nó hạ đôi mi dài xuống, thật tâm nói: "đa tạ, lời hôm nay ngươi nói ta sẽ nhớ kỹ, chờ ta giải xong lời nguyền thiên đạo, sẽ quai lại tìm Liễu Nhi, nàng -- sẽ là chủ nhân duy nhất thứ hai của ta."

Thẩm Lục Mạn nhìn nó đi xa, không khỏi lắc đầu, mặc dù nó đã nghĩ thông suốt nhiều, nhưng theo thói quen tính tình vẫn không bỏ được.

Bất quá, sao có thể dễ dàng bỏ xuống được a.

Chính là Liễu Nhi, tuổi còn nhỏ nhận thức không tốt, mới thức tỉnh huyết mạch yêu tộc, bị truyền thừa ảnh hưởng, cả người cũng trở nên khác thường.

Đổi lại là chính mình, tư tưởng quan niệm đã sớm hình thành, mấy cái được gọi là truyền thừa, cũng chỉ là một loại công cụ để nàng sử dụng.

Nàng nhắm mắt lại, cả người hóa thành dây leo đỏ, quấn quanh người Kinh Ngạo Tuyết.

Một bên cảnh giác động tĩnh xung quanh, một bên hấp thụ mộc hệ dị năng trên người Kinh Ngạo Tuyết.

Ở trong núi không biết ngày tháng, tu sĩ bế quan tu luyện, 18 năm cũng là bình thường.

Kinh Ngạo Tuyết cảm giác được linh khí cọ rửa đan điền, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng "bụp", linh khí trong đan điền tăng lên gấp đôi, kinh mạch vốn không dủ linh khí, lúc này cũng được linh khí lấp đầy, thực lực của nàng lại tiến lên một bước.


Nàng mở mắt nói: "luyện khí bốn tầng...."

Nàng đã tiến nhập vào luyện khí bốn tầng, Kinh Ngạo Tuyết mừng rỡ không thôi, vội vàng muốn nói chuyện này với Thẩm Lục Mạn, nhưng lại nghe thấy trên người truyền đến mùi tanh, đây là ngũ cốc phàm nhân ăn, tích lũy thành tạp chất, tu hành vốn chính là loại trừ tạp chất.

Nàng vội dùng chú thanh khiết, cách đó không xa dây leo đỏ bò đến.

Nàng theo chân trái Kinh Ngạo Tuyết quấn lên cổ nàng, thân mật cọ hai cái.

Kinh Ngạo Tuyết sủng nịch nhìn nàng nói: "thê tử, biến lại hình người đi, ta cảm thấy hôm nay tu luyện cũng được rồi, ta muốn về nhà ăn, thuận tiện xem Liễu Nhi thế nào rồi."

Dây leo nghe vậy gật đầu, liền biến hình người, có y phục đàng hoàng.

Kinh Ngạo Tuyết mở to hai mắt, vốn đang mong chờ được thấy phúc lợi, kết quả lại thấy thành như vậy, nhất thời bĩu môi.

Thẩm Lục Mạn buồn cười nhìn nàng, ôm cổ nàng hôn lên mắt nàng một cái nói: "về nhà thôi, ngươi tu luyện cũng đã năm ngày rồi."

Kinh Ngạo Tuyết xoa bụng nói: "khó trách ta lại đói như vậy, tuy linh khí có thể làm căng bụng, nhưng ta vẫn muốn ăn a, nếu không có đồ ăn ngon thì sống còn ý nghĩa gì a?"

Thẩm Lục Mạn nghe vậy nhịn không được bật cười, nàng gặp nhiều tu sĩ, nhưng chưa từng thấy người như Kinh Ngạo Tuyết.

Nàng gật đầu, cùng Kinh Ngạo Tuyết đứng dậy, đi về nhà.

Lúc này, hai người bước nhanh hơn, đến trưa đã tới nhà, trong nhà vài ngày không ai ở, trên bàn ghế đã tích tụ một lớp bụi.

Thẩm Lục Mạn muốn lau dọn một lần, Kinh Ngạo Tuyết lại cảm thấy làm như vậy quá phiền phức, liền niệm chú thanh khiết, gian phòng liền sạch sẽ hơn.

Nàng hôn Thẩm Lục Mạn một cái nói: "ngươi ở nhà làm cơm, ta đi ươm mầm thảo dược, ngày mai mang đến cho Ngô Chí Dũng."

Thẩm Lục Mạn lên tiếng, xoay người đi vào bếp làm cơm.

Kinh Ngạo Tuyết vào phòng thuốc, cầm thảo dược, mấy thứ này đều mua từ Bách Thảo Đường về, còn chưa dùng hết.

Nàng luyện chế dịch nuôi cấy, đem mầm thảo dược cho vào, làm xong mọi thứ, thì tiếp tục chờ đợi.

Đúng lúc cơm vừa xog, nàng múc nước rửa tay, rồi đi qua ăn cơm.

Ăn cơm xong, còn cảm thấy tinh lực dồi dào, ở nhà cũng không nói chuyện gì, liền leo lên ngựa, dự định đưa Thẩm Lục Mạn lên trấn dạo một vòng.

Thẩm Lục Mạn chần chờ nói: "Liễu Nhi bên đó thì sao?"

Kinh Ngạo Tuyết nói: "dĩ nhiên là đến nhà Tần Diệc Thư trước, đón Liễu Nhi về, ba người chúng ta lên trấn a, cứ ở nhà đóng cửa học, có được tri thức cũng chỉ là mọt sách, chuyện này chúng ta là gia trưởng, cũng nên phát huy tác dụng a."

Sau đó nàng mỉm cười, nháy mắt một cái hoạt bát nói: "hơn nữa, chuyện này Tần Diệc Thư không làm được a, hừ!"

Cứ nghĩ đến chuyện Tần Diệc Tư dạy học cho Liễu Nhi nàng lại nổi máu ghen tuông.

Thẩm Lục Mạn buồn cười nhìn nàng, chuẩn bị xe ngựa xong, hai người liền đến nhà Tần Diệc Thư.

Liễu Nhi đang ở thư phòng luyện chữ, nghe hạ nhân báo có nương thân và mẫu thân đến, vội ngẩng đầu nhìn Tần Diệc Thư đang xem binh thư.

Tần Diệc Thư cúi đầu thấy mắt nàng chuyển động, cười nhạt nói: "cái này có thể yên tâm rồi a, nương thân và mẫu thân cũng không cỏ bỏ ngươi lại a."

Liễu Nhi rũ mắt xuống, mặt hơi phiếm hồng.

Nàng vốn chỉ muốn dành không gian cho nương thân và mẫu thân, đêm đó kỳ thực nàng mơ hồ có nghe thấy âm thanh kỳ quái a.

Lúc đầu cũng không hiểu là chuyện gì, sau đó con ngựa trắng tư tế đơn giản nói cho nàng nghe, nàng mới hiểu được.

Trong đầu liền nghĩ đến một chuyện, có thể nàng sẽ có thêm một tiểu muội muội a.

Nàng nhịn không được lại vui vẻ hơn, nhưng con ngựa trắng lại hất nước lạnh, nói á nhân nối dõi gian nan, một lần khẳng định không được, phải nhiều lầm mới được.

Nàng nghĩ mình ở nhà nương thân và mẫu thân không được tự nhiên, nên chủ động nói đến nhà dưỡng mẫu ở vài ngày.

Lại không ngờ rằng, 5 ngày liên tiếp, nương thân và mẫu thân không thấy bóng dáng.

Các nàng vốn không ở trong nhà, mặc dù muốn mang thai cũng không nên rời nhà mới đúng a, hơn nữa con ngựa trắng cũng không thấy, trong nhà trống rỗng, nàng nhìn thấy trong lòng thất lạc, lại được hạ nhân dẫn về nhà dưỡng mẫu.

Dưỡng mẫu là ngươi cơ trí không khéo, thấy được sự bất an của nàng, liền dạy nàng học về sinh lý nhân loại, nói rõ bất đồng giữa ba loại người.

Sau đó còn nói đến trọng tâm câu chuyện chính là sinh dục hài tử, nàng cũng là lần đầu nghe nói, dĩ nhiên cũng nghe chăm chú.

Sau khi nghe xong, dưỡng mẫu mới khiến nàng thả lỏng tinh thần, hiện tại biết nương thân và mẫu thân đã về, mới chịu nở nụ cười,

Tần Diệc Thư rũ mắt, lóe lên chút tâm tình nhàn nhạt, nói với hạ nhân: "nếu đã đến, thì cho các nàng vào đi, Liễu Nhi, ngươi viết chữ cho xong, ta ra ngoài gặp nương thân và mẫu thân ngươi trước."

Liễu Nhi cắn môi, sau đó mím môi lại.

Dưỡng mẫu đã dạy nàng, không nên biểu cảm trên mặt, để người khác thấy được thế yếu của mình, cắn môi là hành vi của hài tử, càng không nên có.

Gặp biến không sợ, mới là biểu hiện đầu tiên của nàng.

Huống chi, nương thân và mẫu thân đều đã đến rồi, nàng cũng nên yên tâm học tập mới đúng.

Vì vậy, nàng gật đầu nói dạ, liền tiếp tục luyện chữ.

Tần Diệc thư được hạ nhân bế đến nhà chính, đối diện với biểu tình khó coi của Kinh Ngạo Tuyết, nàng cười nhạt nói: "các ngươi rốt cuộc cũng tới a."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy ngẩn ra, nói: "thật không dám dấu, trước đó ta vào sâu trong núi tu luyện, vừa rồi thức tỉnh, cho nên về nhà ăn cơm rồi mới đến. Ta muốn...."

"Khoan đã!"

Biểu tình Tần Diệc Thư nhàn nhạt nói: "nếu Liễu Nhi đã nhận ta làm dưỡng mẫu, ta cũng mạo muội nói vài lời, các ngươi có nói qua mình đi đâu với Liễu Nhi chưa? hay là không hiểu vì sao Liễu Nhi đến ở chỗ ta?"

Kinh Ngạo Tuyết bối rối nói: "cái này..."

Thẩm Lục Mạn nhíu mày nói: "việc này, hôm nay chúng ta đến gặp Liễu Nhi sẽ nói cho nàng nghe, còn Liễu Nhi ở chỗ ngươi cũng là thuận tiện cho nàng học tập a."

Nói xong, nàng liền cắn môi.

Tần Diệc Thư cười nhạt nói: "ah, thì ra là vậy, xem ra là không biết."

Nàng thở dài một tiếng nói: "Liễu Nhi là đứa trẻ ngoan, trước đó nàng nói đến chỗ ta ở, vì đột nhiên xảy ra chuyện, ta biết các ngươi vừa sống lại không bao lâu, tình cảm trong lòng mãnh liệt khó nhịn, nhưng mà...."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, mặt đỏ thành quả táo lớn, Thẩm Lục Mạn so với nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Các nàng cũng tự nhận âm thanh đã rất nhỏ, bình thường Liễu Nhi lại ngủ sâu, buổi tối không đi tiểu đêm, cho nên bọn họ không nghĩ đến chuyện này.

Kết quả, nguyên nhân chính là như vậy a, đúng là hận không có khe đất để chui vào a.


Tần Diệc Thư thấy vậy, khóe miệng cong lên, nụ cười càng sâu nói: "nàng nói, nàng muốn nương sinh tiểu muội muội, cho nên mới đến ở chỗ ta chờ, để lại chỗ trống hai người các ngươi, bất quá các ngươi lại không nói một tiếng, liền biến mất vô tung, đúng là hạ tâm với ta a."

Kinh Ngạo Tuyết hổ thẹn nói: "ta... ta sai rồi."

Nàng thẳng thắn nhận sai, nàng chưa từng có phụ mẫu, không biết dạy hài tử thế nào, đối với nàng mà nói, hài tử muốn cái gì thì cho cái đó, Liễu Nhi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, ít khi đòi hỏi nàng muốn gì đó.

Nàng không biết làm sao để đối xử tốt hơn với Liễu Nhi, đến cả đối tốt với nàng cũng mang theo vài phần vụng về ngốc nghếch.

Cẩn thận nghĩ lại, nàng làm mẫu thân cũng không ra hồn, nàng bĩu môi, trong lòng lại khó chịu.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy, đáy mắt trầm xuống nói: "Tần tướng quân, ta biết ngươi kiến thức rộng rãi, nhưng chuyện hài tử, ba cái đại nhân như chúng ta không nên so đo a, Liễu Nhi là ta mười tháng mang thai sinh ra, ta muốn cho nàng thứ tốt nhất trên đời này, nhưng ta hữu tâm vô lực, ta..."

Kinh Ngạo Tuyết vội nói: "đa tạ ngươi nhắc nhở, sau này ta nhất định sẽ chú ý."

Tần Diệc Thư vốn không định xen vào việc của người khác, nhưng thực sự Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn đúng là lúc này cũng quá phận a.

Nàng tin tưởng, trước kia Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn dám xông vào long đàm hổ huyệt như Lưu phủ cứu Liễu Nhi, thì cũng vì quan tâm bảo vệ hài tử.

Nhưng hai người lần đầu làm mẫu thân, hẳn là trước kia cuộc sống không tốt, nên việc dạy hài tử cũng sẽ thiếu sót.

Nàng thực sự lo lắng cho Liễu Nhi, nhưng mà Liễu Nhi cũng có phúc, chí ít nàng năm đó....

Ánh mắt Tần Diệc Thư đi xa, sau đó cười nói: "không sao cả, Liễu Nhi là hài tử của các ngươi, sau này các ngươi cứ nói với nàng, nàng là người thôn minh hiểu chuyện, nhất định sẽ hiểu."

Kinh Ngạo Tuyết vội nói cám ơn: "ta muốn mang Liễu Nhi lên trấn đi dạo một chút, không biết...."

Vốn nàng định qua đây khoe khoang một chút, nàng có thể đưa Liễu Nhi ra ngoài chơi, nhưng hiện tại tâm tình cũng không còn, chỉ đầy uất khí, bất quá là do nàng sai trước, nàng chỉ có thể chú ý cái sai của mình cố gắng sửa đổi a.

Tần Diệc Thư sửng sốt nói: "được, mai là Tết Khất Xảo, các ngươi cũng nên đoàn tụ gia đình ăn tết a."

"Ah?" Kinh Ngạo Tuyết lại ngẩn người nói: "Tết Khất Xảo?"

Nàng lại nhìn Thẩm Lục Mạn, nàng cũng không biết Tết Khất Xảo là cái gì? thời mỗi ngà đều bận rộn a.

Thẩm Lục Mạn tính thời gian, tu tiên giới cũng ít chỗ ăn Tết Khất Xảo, cho nên nàng cũng không rõ.

Mấy năm qua, nàng không có quen biết người trong thôn, nên không biết có ngày tết này.

Nàng nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, ánh mắt hai người đều ngây thơ như nhau, không khỏi lại cười khổ.

Tần Diệc Thư mím môi một cái, bất đắc dĩ nói: "Tết Khất Xảo, còn có tên là Tết Thất Tịch, là..."

Kinh Ngạo Tuyết liền hiểu ra nói: "thì ra là Tết Thất Tịch a, cái này ta biết, chính là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước a, còn có tên là Lễ Tình Nhân."

Tết Khất Xảo nghe có vẻ lạ, nàng cũng không nhớ rõ, nhưng Tết Thất Tịch nàng lại nhớ rõ a, mặc dù ở mạt thế, nhưng cũng có nhiều cặp mừng lễ tình nhân a.

Nàng nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn nói: "ta biết rồi."

Tần Diệc Thư nhìn qua nét mặt của nàng, cũng biết được nàng hiểu nhầm rồi a, nàng nói: "không phải, Tết Khất Xảo là Tết Nữ Nhi, là ngày lễ dành cho Liễu Nhi, chứ không phải cho các ngươi...."

Kinh Ngạo Tuyết lại nhịn không được đỏ mặt.

Nàng ừ ừ gật đầu, nghe Tần Diệc Thư nghiêm trang giải thích về ngày lễ này, sau đó nói: "đa tạ, hôm nay ta mang Liễu Nhi lên trấn, ngày mai đưa nàng đi xem hội đèn lồng, đón Tiết Khất Xảo."

Tần Diệc Thư lên tiếng, đột nhiên cảm giác lòng mệt mỏi, Liễu Nhi thông minh tuyệt đỉnh, nhưng sao mẫu thân nàng bộ dạng lại như vậy a.

Nàng bất đắc dĩ gọi hạ nhân đến, kêu Liễu Nhi ra.

Liễu Nhi chậm rãi từ trong phòng đi ra, thấy nương thân và mẫu thân, nhất thời hai mắt sáng lên.

Nhưng mà nghĩ đến mấy ngày được học lễ giáo, nên vẫn phải chậm rãi đi đến, cong người hành lễ nói: "mẫu thân, nương thân."

Diễn xuất này, đúng là khí phái thiên kim nhà đại gia a.

Ngược lại Kinh Ngạo Tuyết lại không quen, nàng vặn người một cái, lại bị Tần Diệc Thư trách cứ, vội vàng ôm lấy Liễu Nhi nói lời từ biệt, chạy khỏi Tần gia.

Ngồi trên xe ngựa, nàng thở dài một hơi, xoa má Liễu Nhi nói: "sau này ở trước mặt mẫu thân, không cần hành lễ như vậy, quá kỳ quái, ta không thích."

Liễu Nhi rúc vào ngực nàng cười, nàng thích khí tức trên người mẫu thân, đương nhiên khí tức trên người nương thân nàng cũng rất thích.

Nàng đáp một tiếng, Kinh Ngạo Tuyết vội vàng giải thích chuyện mấy hôm trước rời nhà đi, tiện thể nói về chuyện tu tiên giới, mấy thứ này trước kia cũng từng nói với Liễu Nhi, nhưng nàng sợ nói không rõ, khiến Liễu Nhi không hiểu.

Sau khi nói xong, nàng mong chờ nhìn Liễu Nhi nói: "Liễu Nhi nếu có gì không hiểu, thì có thể hỏi ta."

Biểu tình này, giống như tiểu cẩu cẩu chờ được vuốt ve.

Liễu Nhi nhịn không được gật đầu nói: "mẫu thân, con biết rồi, người và nương thân phải tu luyện, nhưng mà...."

"Nhưng mà cái gì?" Thẩm Lục Mạn tò mò hỏi.

"Nhưng mà, khi nào hai người mới sinh tiểu bảo bảo? là mười tháng sau sao?"

Thẩm Lục Mạn nghẹn họng, Kinh Ngạo Tuyết suýt chút sặc nước miếng.

Nàng lúng túng gãi mặt, vốn muốn tránh đề tài này, nhưng vừa nghĩ đến, hài tử lớn cũng phải biết chuyện này, vậy thì nói luôn a: "việc này không vội, chờ Liễu Nhi lớn thêm chút nữa rồi nói a."

Liễu Nhi a một tiếng nói: "lớn đến khi nào?"

Lời này nghe là lạ a, nàng lại nhìn về phía Thẩm Lục Mạn cầu cứu.

Thẩm Lục Mạn trầm ngâm một hồi, đỏ mặt nói: "chờ Liễu Nhi mười tuổi, được không?"

Liễu Nhi gật đầu nói, "hiện tại Liễu Nhi đã 5 tuổi, còn phải theo dưỡng mẫu học tập, đến khi 6 tuổi phải theo mẫu thân tu luyện, chờ đến 10 tuổi, nhất định sẽ chiếu cố tiểu bảo bảo thật tốt, đến khi đó mẫu thân và nương thân không cần nhọc lòng a."

Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng nghiêm túc lên kế hoạch, nhịn không cười xoa má nàng nói: "việc này đến khi đó rồi nói, hiện tại còn rảnh rỗi, chúng ta lên trấn thôi, trước ăn một bữa ngon đã, đến khi đó ta dẫn con đi dạo một vòng, đừng chỉ có học không sẽ thành con con mọt sách ngốc a."

Liễu Nhi xấu hổ mím môi cười khẽ, một nhà ba người cùng lên trấn.

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hai vạn tháng phấn đấu đàn, Group số mã: 686026886

Mục tiêu tháng trăm vạn, Group số mã: 234455833

Phàm là đặt đạt được 70% độc giả, thêm đàn về sau xem đàn thông cáo cùng đàn tương sách cung cấp đặt tiệt đồ, cho trừ ta ra nhân viên quản lý, nhân viên quản lý nghiệm chứng sau, có thể vào đàn rồi, sao bao lớn gia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận