Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 71: Lần đầu.

Kinh Ngạo Tuyết vội che mắt lại, cố gắng sửa sai, nàng ấp úng nói: "thê tử, ngươi nghe ta giải thích, ta không phải..."

Nàng cảm giác trong lòng nhẹ một chút, nhất thời mất mát, ủy khuất mong chờ nói: "thê tử, ta tưởng ngươi đã chết rồi, phải rồi, y phục của ngươi ta để trong túi, để ta lấy cho ngươi."

Nói xong, nàng nhắm mắt lục lọi bên hông, âm thanh Thẩm Lục Mạn từ xa truyền đến nói, "không cần."

Ách, đây là ý gì? lẽ nào Thẩm Lục Mạn muốn ở trường đi luôn sao?"

Không phải, nhất định là không phải! chẳng lẽ Thẩm Lục Mạn muốn đi tiếp a?

Cõi lòng Kinh Ngạo Tuyết đầy mong chờ mở mắt ra, muốn nói gì đó, thì đã thấy Thẩm Lục Mạn đã mặc xong y phục, lúc này đang biến ra một sơi dây xanh để cột tóc, đem mái tóc đen dài cột lên.

Kinh Ngạo Tuyết ngơ ngác nhìn nàng, nước mắt lưng trùng nói: "thê tử, ta rất nhớ ngươi."

Mặt Thẩm Lục Mạn đỏ lên, nàng vẫn còn nhớ lúc biến thành dây leo, hiện tại lại thấy Kinh Ngạo Tuyết không được tự nhiên.

Nàng quay đầu đi, không biết động tác vô tình của mình lại khiến trái tim yếu đuối thuần khiết của Kinh Ngạo Tuyết bị tổn thương, tâm hồn mong manh như pha lê dễ vỡ a.

Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi ngồi dưới đất, buồn bã nhìn đám cỏ trước mặt.

Thẩm Lục Mạn chờ nhiệt độ trên mặt hạ xuống, mới xoay người ôn nhu nói: "đói bụng không? về nhà ăn cơm thôi."

Kinh Ngạo Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, đúng lúc Thẩm Lục Mạn cũng vươn tay ra với nàng, Kinh Ngạo Tuyết cũng duỗi tay ra nắm lấy.

Một động tác đơn giản, nhưng lại khiến Kinh Ngạo Tuyết lòng mềm như bãi nước.

Nàng đứng dậy cọ bên cạnh Thẩm Lục Mạn, hận không thể dính nhau với nàng, tình huống này khác với trước kia.

Thẩm Lục Mạn trở về hình người không lâu, suy nghĩ còn rối bời chưa sắp xếp được, cho nên nàng đến gần như vậy, cũng không còn chút ngại ngùng đỏ mặt như trước, mà tự nhiên đi cùng với nàng.

Nàng không biết sau khi mình bị quốc sư giết chết, thì đã xảy ra chuyện gì, ký ức cuối cùng chính là một ngọn lửa nóng bỏng, cháy hừng hực trên người, nàng mơ hồ nhìn thấy thân ảnh thần thú phượng hoàng.

Nhưng mà.... chắc là ảo giác của nàng a.

Lần này nàng thức tỉnh huyết mạch đại yêu thượng cổ truyền thừa, một tia ý thức tràn vào trong đầu, nàng cần vài ngày, mới có thể sắp xếp lại những truyền thừa này một lần.

Nếu bây giờ đã là yêu tộc hoàn toàn, đều dựa vào huyết thống phụ thân bên kia, nàng mới có thể nhanh như vậy chuyển hóa về hình người, còn không thì phải tu luyện thêm cả trăm năm nữa.

Phụ thân....

Thần tình Thẩm Lục Mạn phức tạp cắn môi, Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được Thẩm Lục Mạn đang bối rối, cũng không quấy rầy nàng, đối với nàng hiện tại mà nói, có thể nhìn thấy Thẩm Lục Mạn, cùng nàng ở chung sớm chiều, cũng đã đủ hạnh phúc rồi.

Tuy là Thẩm Lục Mạn sau khi tỉnh thức, không được phúc lợi ôm hôn, tựa như mọc cánh bay đi.

Bất quá, chỉ cần có lòng chân thành kiên định, nàng vẫn có thể khiến Thẩm Lục Mạn động lòng, đúng không?

Kinh Ngạo Tuyết cẩn thận quan sát Thẩm Lục Mạn, hai người cùng đi đường núi u tĩnh, bên tai truyền đến tiếng suối rào rào, còn có tiếng chim tiếng côn trùng kêu vang.

An nhàn tĩnh mịch như vậy, Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi, lưỡng lự một chút liền nói: "Thẩm Lục Mạn, trước đó ta cũng đã nói, ta không phải Kinh Ngạo Tuyết thực sự, hiện tại ta cũng hiểu được tâm tình bối rối của ngươi, ta sẽ cho ngươi thời gian, để ngươi thích ứng sự tồn tại của ta, ta chỉ hy vọng..."

Nàng nhìn bóng lưng Thẩm Lục Mạn cứng ngắc, thở dài một hơi nói: "ta chỉ hy vọng, ngươi đừng phủ nhận sự tồn tại của ta, được không?"

Nàng lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên chân thành dùng giọng cầu khẩn nói ra một câu này.

Thẩm Lục Mạn mím môi, quay đầu nhìn nàng, hồi lâu mới nói: "ta không thương nàng, nàng chỉ là trách nhiệm của ta, trước đó ta xa lánh ngươi là vì trong lòng ta hổ thẹn, ta không bảo vệ tốt cho nàng khiến nàng chết, nhưng ta cảm kích sự tồn tại của ngươi, ta chết một lần, may mắn được sống lại."

"Ta biết một việc, xác định không thể nghi ngờ."

"Ta thích ngươi, ta muốn đi cùng ngươi."


"Ta đã nghĩ thông rồi, trước đó dằn vặt ngươi là lỗi của ta, chúng ta sau này vẫn như cũ, cùng nhau sống chúng được không?"

Kinh Ngạo Tuyết mở to hai mắt nhìn, toàn thân kích động run lên, một câu nói cũng không được.

Nàng thậm chí hoài nghi không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nếu không sao nàng lại nghe thấy Thẩm Lục Mạn không có trách cứ mình, ngược lại còn nói thích nàng.

Hiện tại nàng không còn ở mặt đất nữa, nàng đang bay trên trời rồi a.

Thẩm Lục Mạn thấy vẻ mặt nàng không dám tin, nhất thời trong lòng mềm nhũn, dâu lòng tới trước mặt Kinh Ngạo Tuyết ôm lấy nàng, ôn nhu cười nói: "ta thực sự, thích ngươi."

Người sắp chết trước mặt thường sẽ vô cùng thẳng thắn, cuộc sống cực khổ, thứ yêu thích bên người cũng phải tận lực theo đuổi.

Mặc dù trước đó nàng nợ Kinh Ngạo Tuyết kia, nhưng nàng đã chết qua một lần, coi như là một mạng đền một mạng.

Lúc này, nàng có được cuộc sống mới, cũng không còn bán yêu rước kia nữa.

Chuyện trước kia, chỉ là thức tỉnh nhất thời, hiện tại nàng chỉ muốn cùng Kinh Ngạo Tuyết trước mắt và Liễu Nhi hảo hảo sống thật tốt.

Dĩ nhiên, quốc sư bên kia, nàng cũng không bỏ qua.

Hiện tại nàng có huyết mạch yêu tộc, so với ngũ linh căn nhân tộc, thì cường đại hơn nhiều.

Chỉ cần cho nàng thời gian vài năm, thì có thể ung dung tìm quốc sư báo thù.

Thù này, nàng nhất định phải báo.

Viền mắt Kinh Ngạo Tuyết đã ướt, nàng cọ cọ vai Thẩm Lục Mạn, một câu nói cũng không được.

Nàng đang phúc như kẻ ngốc, được Thẩm Lục Mạn ôm về nhà, an trí ngồi trên xích đu.

Sau đó, Thẩm Lục Mạn đi vào viện, đột nhiên giằng co với con ngựa trắng.

Nàng nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết còn đang mơ màng ở ngoài, mặt lạnh nói với bạch mã tư tế: "ngươi đến chỗ ta có mục đích gì? ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đến làm điều bất lợi với Liễu Nhi, ta sẽ lập tức giết ngươi."

Con ngựa trắng tư tế cảm giác được yêu khí nồng nặc trên người nàng đang tỏa ra, yêu khí khát máu cùng sát khí nóng rực kết hợp với nhau, thân thể nó hiện tại cũng không chịu được.

Nõ vội lui lại vài bước nói: "ta sẽ không, Liễu Nhi là ân nhân cứu mạng của ta, ta sẽ không hai nàng, lúc trước đúng là lỗi của ta, ta đã bỏ đi tiên đoán cảu mình, để bồi thường, ta sẽ mang động phủ của luyện đan sư tu tiên giới cường đại nhất mấy ngàn năm trước nói cho các ngươi biết."

Thẩm Lục Mạn nhíu mày nhớ lại khoảng khắc đó, liền khiếp sợ nói: "ngươi nói đó chính là lục phẩm luyện đan sư đầu tiên, Thanh Mộc Chân Quân ở tu tiên giới Hồng Trạch đại luc vạn năm trước sao?"

Con ngựa tư tế gật đầu nói: "là nàng, Liễu Nhi chắc chắn là mộc linh căn, mà Kinh Ngạo Tuyết cùng là hỏa mộc song linh căn, thích hợp làm luyện đan sư cùng luyện khí sư nhất, nàng lại thích dùng thảo dược luyện chế đan dược, nếu có được truyền thừa của Thanh Mộc Chân Quân, nói không chừng sẽ trở thành lục phẩm luyện đan sư thứ hai ở tu tiên giới này."

Cái này quá mê hoặc, Thẩm Lục Mạn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết.

Đúng lúc ánh mắt mạo phao hạnh phúc của Kinh Ngạo Tuyết nhìn qua, nàng sắp chết chìm trong đôi mắt ôn nhu của đối phương.

Gương mặt Thẩm Lục Mạn đỏ lên, quay đầu nói: "được, tạm thời ta tha cho ngươi một mạng, nhưng mà...."

Ngón tay nàng huyến hóa thành dây leo đỏ, túm lấy miệng bạch mã đem dây leo nhét vào, cười lạnh nói: "ta đã chết qua một lần, cũng hiểu được một việc, nếu uy hiếp không được thì phải bỏ, cái gì cũng phải nắm trong tay mình, nếu ngươi dám có dị tâm, ta chỉ cần động ý niệm là có thể giết chết ngươi."

Con ngựa tư tế sợ đến toàn thân run rẩy, nó có thể cảm nhận được dây leo sống động trong đan điền của nó, trừ phi nó gặp phải yêu tộc cường đại hơn so với Thẩm Lục Mạn, giúp nó giải quyết dây leo trong đan điền, nếu không thì sẽ như lời Thẩm Lục Mạn, chỉ cần nàng động ý niệm là có thể giết chết nó.

Thẩm Lục Mạn so với trước kia đã hung tàn hơn, con ngựa trắng lệ rơi đầy mặt nghĩ đến.

Thầm Lục Mạn cũng sẽ không nhân từ mà nương tay, nàng xoay người đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta đi làm cơm, ngươi gọi Liễu Nhi dậy đi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nhìn sắc trời, Thẩm Lục Mạn tỉnh lúc bình minh vừa lên, hiện tại thời gian còn sớm, Liễu Nhi một hồi nữa mới có thể tỉnh được.

Nàng tựa tay vỗ má mình, đến giếng múc nước rửa, cả người liền thanh tỉnh, tinh thần thanh thoát liền đi gọi Liễu Nhi dậy.

Liễu Nhi ngay lúc gõ cửa lần hai, đã lên tiếng, bên trong truyền đến tiếng vén chăn, Kinh Ngạo Tuyết biết nàng đã tỉnh, liền mở của đi vào nói: "Liễu Nhi, nương thân con đã về rồi, mau mặc y phục cùng ta đi ngắm nàng a."


Liễu Nhi vui mừng không thôi, vội vàng khoác áo, đang chuẩn bị xuống giường mang giày, Kinh Ngạo Tuyết đã bế nàng đến phòng bếp rồi.

Liễu Nhi nhìn Thẩm Lục Mạn đang ở lò bếp nấu cơm, viền mắt nhất thời đỏ lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống, nàng vươn tay về phía Thẩm Lục Mạn nói: "nương thân."

Thẩm Lục Mạn lau nước trên tay, ôm nàng thân mật cọ cọ nói: "Liễu Nhi, con không bị gì thật tốt quá."

Nước mắt Liễu Nhi rơi xuống không ngừng, chỉ một lát sau đã làm ướt y phục Thẩm Lục Mạn.

Nàng khóc nói: "nương thân, là con không tốt, sau này con nhất định ngoan ngoãn nghe lời người, con đang học tập bản lĩnh với Tần tướng quân, tương lai nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không để mẫu thân lo lắng nữa."

Trong lòng thảm Lục Mạn ấm áp, hôn lên tráng nàng một cái nói: "đứa nhỏ ngốc, con không sai, là lỗi của Trương Xảo Nhi, con ý thức được mà thay đổi, thì sau này phải tránh xa nàng ra..."

Liễu Nhi vội nói: "là con không biết lòng người, mới bị lừa mắc bẫy, nương thân, con nhất định sẽ không tin Trương Xảo Nhi nữa."

Thẩm Lục Mạn cũng không biết chuyện sau đó, nàng nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết hướng nàng giang tay ra, làm tư thế bất đắc dĩ.

Thẩm Lục Mạn vuốt tóc Liễu Nhi trấn an, hơn nửa ngày mới dỗ được nàng.

Liễu Nhi lau mắt quay về phòn mặc y phục, Thẩm Lục Mạn nghiêm túc hỏi: "Trương Xảo Nhi còn chưa chết! nó hiện tại ở đâu?"

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: "sau chuyện đó thì cũng phát sinh nhiều việc khắc, nói một chút cũng không rõ ràng hết được, à... ăn cơm trước đi, ta đói bụng rồi."

Thẩm Lục Mạn không thể làm gì nàng, tức giận trừng mắt liếc nàng, rồi chuyện tâm nấu cơm.

Kinh Ngạo Tuyết cười đi lên trước, cả người dính lên người nàng hít sâu một hơi nói: "thê tử, ngươi thật tốt, trước đó ta nấu cơm khó ăn muốn chết, Liễu Nhi ăn cùng ta nuốt vào cũng khó khăn."

Thẩm Lục Mạn dĩ nhiên biết rõ tài nấu nướng của nàng, lúc đầu còn thử dạy Kinh Ngạo Tuyết nấu cơm, mặc dù là cầm tay chỉ, nhưng tài nấu nướng của Kinh Ngạo Tuyết cũng chỉ bình thường, miễn cưỡng vẫn có thể ăn được mà thôi.

Nàng nhún vai nói: "được rồi, đừng làm nũng nữa, đi xem Liễu Nhi đi, ta luôn cảm thấy trên người Liễu Nhi có gì đó khắc lạ...."

Nàng đột nhiên ngẩn ra nói: "trên người nàng có yêu khí quen thuộc, thực ra đã xảy ra chuyện gì? hơn nữa chứng nói lắp của nàng...."

Kinh Ngạo Tuyết cắn vành tai của nàng, hô hấp nóng bỏng phun bên tai nàng, có lẽ trước đó ý thức Thẩm Lục Mạn còn chưa đủ tỉnh, nên được hưởng phúc lợi nhiều, hiện tại phòng bếp chỉ còn hai người, nàng không thể khống chế được nữa.

Khuôn mặt Thẩm Lục Mạn đỏ bừng, cũng không đoái hoài hỏi thăm, liền một cước đá nàng ra ngoài.

Kinh Ngạo Tuyết: "..." ủy khuất mong chờ, rõ ràng trước đó là nàng dụ hoặc mình a.

Nàng đến bên cạnh Liễu Nhi, thấy mắt Liễu Nhi sưng đỏ, chần chờ nói: "Liễu Nhi, hôm nay tạm thời không cần đến chỗ Tần Diệc thư a."

Liễu Nhi dùng nước lạnh rửa mặt, nghe vậy lắc đầu nói: "học vấn không thể buông bỏ, chuyện nương thân đã bình phục, cũng nên nói cho dưỡng mẫu biết, nhưng mà..."

Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết, lo sợ bất an nói: "nương thân còn chưa biết con nhận Tần tướng quân làm dưỡng mẫu, nàng có cao hứng không a, hay là không thích Liễu Nhi làm vậy?"

Nàng nói, bĩu môi nhịn không được lại muốn khóc.

Nàng so với trước kia đã tốt hơn nhiều, đơn giản sẽ không khóc, nhưng đối với mẫu thân thì khác, mẫu thân đối với nàng rất tốt, nhưng nàng thân cận nhất vẫn là nương thân.

Vừa nghĩ đến nương thân sẽ giận mình, cả người nàng lại không vui được.

Kinh Ngạo Tuyết vội an ủi nàng nói: "sao có thể chứ? nương thân là người thương Liễu Nhi nhất, chắc sẽ hài lòng lắm a, chút nữa ta sẽ nói với nương thân con, nàng có giận, thì có mẫu thân đây trừng trị nàng a."

Nàng nói dần về sau, âm thanh lại càng nhỏ hơn, tiến đến bên tai Liễu Nhi nói nhỏ.

Liễu Nhi nghiêm túc từ chối nói: "mẫu thân, không nên khi dễ nương thân."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." rõ ràng là nương thân con khi dễ ta, nhớ đến thì tuyệt vọng đến rơi lệ a.


Nàng xoa tóc Liễu Nhi nói: "nói chung đừng nghĩ nhiều như vậy, ta càng thích Liễu Nhi vui vẻ hơn, nương thân so với ta càng thương con hơn, nên sẽ nghĩ cho con a."

Gương mặt Liễu Nhi đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu, Kinh Ngạo Tuyết không nói gì, sớm biết nói câu này có thể lừa được người thì nàng cũng không cần nói nhiều như vây a.

Nàng nhìn Liễu Nhi rửa mặt, hỏi thăm chút nàng học sách đến đâu rồi, Liễu Nhi đều nói ra hết.

Đúng lúc Thẩm Lục Mạn nấu cơm xong bưng lên, nghe Liễu Nhi nghiêm túc nói chuyện, nhất thời nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết nói: "ta trước đó đã hôn mê mấy năm rồi?"

Nếu không.... vì sao Liễu Nhi lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?

Kinh Ngạo Tuyết cười lắc đầu, đứng dậy đến phòng bếp bưng thức ăn lên, khi đi qua người Thẩm Lục Mạn liền nói: "chút nữa ăn cơm xong thì nói ngươi biết."

Thẩm Lục Mạn nhìn Liễu Nhi, nhíu mày đi lên trước nói: "Liễu Nhi, mấy thứ này là ai dạy con?"

Kinh Ngạo Tuyết thường ngày cũng dạy Liễu Nhi học sách, nhưng đều là những chuyện kể lại, nhưng mấy thứ vừa rồi Liễu Nhi nói, đó chính là cách trị quốc.

Liễu Nhi có chút sợ, thân thể vặn vẹo một chút liền nghiêm túc nói: "là Tần tướng quân, dạy con."

Thì ra là vậy, Thẩm Lục Mạn liền hiểu ra.

Chờ cơm bưng lên bàn cả nhà ăn điểm tâm xong, Kinh Ngạo tuyết bắt đầu kể lại mọi chuyện sau đó cho Thẩm Lục Mạn nghe, vừa kể vừa cùng nhau đến nhà Tần Diệc thư.

Các nàng đi cũng không nhanh, Kinh Ngạo Tuyết nói, Liễu Nhi ở một bên bổ sung, Thẩm Lục Mạn rất nhanh cũng hiểu được mọi chuyện.

Nàng cười lạnh một tiếng nói: "5 năm sau, nữ tu kia mơ tưởng hay thật, nữ nhi của ta dựa vào cái gì phải giao cho người ngoài, huống chi kẻ này lòng dạ có quỷ, trước đó chính nàng dẫn quốc sư vào viện hoang, tiện nhân Trương Xảo Nhi lại nhân cơ hội mật báo, nên mới xảy ra những chuyện sau đó..."

Nàng nhìn ánh mắt Liễu Nhi hắc bạch phân minh, hạ ngoan tâm, bình thường nàng sẽ không nói tục, chỉ là lúc này thực sự tức giận.

Liễu Nhi gật đầu nói: "Trương Xảo Nhi là người xấu, có cừu oán với ta, có cừu báo cừu có oán báo oán, ta sẽ tự mình giết nàng."

Đổi thành cha mẹ nhà khác, nghe được hài tử mới lớn nói giết người, đã sớm sợ đến nhảy dựng.

Nhưng Thẩm Lục Mạn lại gật đầu, tán đồng nói: "được, nhưng Trương Xảo Nhi quỷ kế đa đoan, nếu Liễu Nhi đối phó nàng không được, nương thân sẽ giúp con giết nàng."

Liễu Nhi lại ngoan ngoãn gật đầu, Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy một màn như vậy, biểu thị: nàng sẽ hỗ trợ thêm dao nhỏ a!

Đến trước cửa nhà Tần Diệc Thư, Kinh Ngạo Tuyết mới chần chờ đem chuyện Liễu Nhi nhận Tần Diệc Thư làm dưỡng mẫu nói cho Thẩm Lục Mạn nghe.

Biểu tình Thẩm Lục Mạn phức tạp, ngây người một hồi lâu mới nói: "ta biết rồi, nói đến đây cũng phải cám ơn Tần Diệc thư trượng nghĩa tương trợ, nàng đối với ta có ân, lại dốc lòng dạy Liễu Nhi, ta cũng nên hồi báo mới phải."

Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng nói: "cái này dĩ nhiên, bất quá cổ độc trên người Tần tướng quân khó đối phó, ta phải nghĩ chút biện pháp a."

Thẩm Lục Mạn lại nói: "ta có cách, bất quá phải chờ ta đi thăm Tần Diệc Thư, hiểu rõ được tình huống đã rồi mới nói."

Kinh Ngạo Tuyết tò mò, Liễu Nhi cùng tò mò, cước bộ cũng nhanh hơn một chút, đến ngoài viện Tần tướng quân.

Các nàng chờ một chút liền được đón vào, lúc này trong nhà chính chỉ có mỗi Tần Diệc Thư, còn có hạ nhân bế nàng ở đó.

Nàng thấy Thẩm Lục Mạn cũng không ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu một cái, coi như chào hỏi.

Thẩm Lục Mạn bội phục trong lòng, chỉ phần này tâm tính, Liễu Nhi theo nàng học tập có thể có được rất nhiều lợi.

Nàng chủ động đưa ý kiến muốn kiểm tra thân thể Tần Diệc thư, ánh mắt Tần Diệc Thư nhàn nhạt, không hy vọng quá lớn.

Mặc dù nàng biết gia đình này lai lịch bất phàm, nhưng nàng cũng có kiến thức rộng rãi, đối với tu tiên giới hiểu cũng nhiều hơn người bình thường, biết tu vi các nàng không cao, sức mạnh cũng thông thường, nên không lưu ý nhiều.

Thẩm Lục Mạn đi lên trước, thử dùng tay chạm vào mạch đập ở cổ tay đối phương, nàng không biết xem bệnh cho người khác, cũng không hiểu mạch tượng là gì, chỉ dùng yêu khí thuần túy rót vào cơ thể đối phương do thám để tìm hiểu.

Một lát sau, nàng thu hồi tay nói: "tình trạng cơ thể Tần tướng quân khá tốt, mặc dù có cổ độc trong người, cũng kiên trì được bảy tám năm, ta có một cách có thể giải quyết cổ độc trong cơ thể Tần tướng quân, chỉ là có chút mạo hiểm, không biết Tần tướng quân...."

Tần Diệc Thư hơi mở mắt, giọng nói có chút nóng nảy nói: "cách gì? nói ra đi."

Thẩm Lục Mạn a một tiếng nói: "dùng độc trị độc, ở tu tiên giới có không ít cổ độc so với cổ độc trên người Tần tướng quân còn lợi hại hơn, chỉ cần ta bồi dưỡng một loại mạnh hơn, rồi đưa vào cơ thể ngươi, có thể thôn phệ đám cổ độc này."

"Lời này là thật sao?"

Mặc dù Tần Diệc thư đam nhiên, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử của nàng, nàng cũng không nhịn được mà nghiêm túc.

Thẩm Lục Mạn cười gật đầu, ánh mắt Tần Diệc Thư xa xôi, thở dài một hơi nói: "như vậy, nếu không có gì, phiền ngươi rồi."


Thẩm Lục Mạn nói: "không phiền, ngươi là ân nhân cứu mạng cả nhà ta, là dưỡng mẫu của Liễu Nhi, ta nên báo đáp mới phải, bất quá muôi cổ độc cần thời gian, mong Tần tướng quân kiên nhẫn ở lại đây, chờ nuôi xong, thì sẽ chữa hết cổ độc trong người ngươi, rồi hãy đi a."

Tần Diệc Thư lên tiếng, vẫy tay với Liễu Nhi nói: "sách hôm qua đưa ngươi xem như thế nào?"

Liễu Nhi đơn giản tóm tắt lại, Kinh Ngạo Tuyết thấy các nàng bắt đầu dạy học, liền cùng Thẩm Lục Mạn đi về trước, chờ đến tối lại đón Liễu Nhi.

Trên đường các nàng về nhà, Thẩm Lục Mạn cảm khái nói: "Tần tướng quân so với ngươi và ta thích hợp dạy hài tử hơn, nhưng mà cưng chiều quá là không được, cần phải dạy nhiều hơn, đáng tiếc...."

Phụ thân nàng lúc nàng còn chưa sinh ra đã biến mất, thân thể mẫu thân ốm yếu, là phàm nhân ở yêu giới thì bị xa lánh, không được vài năm liền qua đời.

Nàng không có ai dạy, chỉ có thể tự mình trưởng thành.

Tình huống Kinh Ngạo Tuyết không khác gì nàng, thậm chí bên người còn có một đại bá như vậy, tự nhiên....

Mà thôi, đó là chuyện ban đầu không thuận của nàng rồi.

Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết trước mắt nói: "trước đó con ngựa trắn tư tế nói với ta, nàng biết động phủ nguyên anh chân quân đặt xuống, ngươi thấy thế nào?"

Kinh Ngạo Tuyết hoảng sợ nói: "động phủ nguyên anh chân quân, ở nhân gian sao?"

Thẩm Lục Mạn chần chờ gật đầu, con ngựa trắng tư tế chưa nói địa phương cụ thể? bất quá nếu nó nhắc đến, chắc chắn là ở nhân gian rồi.

Kinh Ngạo Tuyết thấy thế, vui mừng nói: "đây chính là cơ duyên lớn a, trong động phủ nguyên anh chân quân, khẳng định có không ít thiên tài địa bảo, tùy tiện nhặt một cái, cũng có thể đủ.... khoan đã...."

Nàng đột nhiên dừng cước bộ nói: "ngươi còn nhớ sơn trại thổ phỉ trước đó, những người đó có nhắc đến bản đồ bảo tàng không?"

Thẩm Lục Mạn nói: "dĩ nhiên là nhớ, hơn nữa ta nghĩ không khác ngươi, quốc sư và Lam di nương trước đó đến nhân gian, nói không chừng là vì động phủ nguyên anh tu sĩ này, nếu không.... linh khí nhân gian khô kiệt, các nàng cần gì đi vạn dặm đến đây chịu tội."

Kinh Ngạo Tuyết liếc nhìn nàng, cười lạnh nói: "vậy thì tốt rồi, nếu chúng ta đoạt cơ duyện của họ, quốc sư không phải tức chết sao, nhưng mà tức chết nàng thì quá lợi cho nàng rồi."

Thẩm Lục Mạn nhìn về phía quần sơn xa xôi, trong lòng mơ hồ có suy đoán, bất quá nàng chưa nói, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn.

Nghĩ như vậy, gò má nàng ửng đỏ, thận trọng nhìn Kinh Ngạo Tuyết, đối phương còn đang suy nghĩ chuyện động phủ nguyên anh chân quân, không có nhận thấy tầm mắt của nàng.

Như vậy là tốt nhất.

Thẩm Lục Mạn mím chặt môi, gương mặt nóng lên.

Sau khi trở về nhà, Kinh Ngạo Tuyết định hỏi con ngựa trắng tư tế, nhưng lại không biết con ngựa trắng đã chạy đi đâu.

Nàng thở dài một hơi, xoay người đến phòng thuốc lấy dược thảo còn dư lại.

Hiện tại nàng luyện chế không ít, lần trước còn định hái cho xong thảo dược, nhưng gặp phải chuyện Lưu phủ, thảo dược vẫn chưa hái xong.

Nàng nghĩ một hồi luyện chế xong đan dược, thì lại vào trong vườn hái tiếp.

Làm xong mọi việc, nàng tăng nhanh động tác.

Ăn cơm trưa xong, nàng cùng Thẩm Lục Mạn nói ra chuyện này, Thẩm Lục Mạn dĩ nhiên cũng đáp ứng, hai người cùng nhau vào vườn hát thảo dược còn dư lại.

Hái xong toàn bộ, màng mệt đến thắt lưng thẳng không được.

Buổi tối ăn cơm xong, liền nằm trên giường nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ.

Đối phương đang cầm chăn của nàng, nhắm mắt lại gần hôn nàng.

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ mình đang mất hồn, nhưng lại nghĩ lại không thể nào.

Nàng dừng một chút, buồn ngủ ngáp một cái hàm hồ nói: "ngươi làm gì vậy? đừng có như trước đó chọc xong không làm, nếu vậy thì ngươi nhanh lên a, hôm nay ta mệt muốn chết rồi."

Thầm Lục Mạn bị nàng nói gò má nóng lên, nàng cắn môi một cái, thấp giọng nói: "tối nay, có thể...."

Nói xong, nàng liền xoay người đè lên người Kinh Ngạo Tuyết, một tay kéo nàng lên, nhẹ nhàng mò mẫm vuốt ve bên trong.

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương sau lái xe, bất quá ta hiện tại rất khốn, còn không có ăn cơm trưa, các loại tối ngủ sau khi đứng lên viết nữa, sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)

PS: Cảm tạ độc giả \ "Muối ăn thiếu \", \ "liid_ 1233\", \ "A ni meo meo \" ném nước sâu ngư lôi, độc giả \ "Thỏ sừng quân \", \ "alanlan\", \ "Đặc biệt lợi ngải \" ném lặn xuống nước ngư lôi, ta tháng nầy tăng thêm bất động, ta sẽ ghi tạc tiểu Bổn Bổn mặt trên, tháng sau cho các ngươi khen thưởng tăng thêm chương 6, sao sao các ngươi, (*  ̄ 3)(ε ̄ *), cám ơn đã ủng hộ, phá phí!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận