Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 69: Khôi phục.

Con ngựa trắng tư tế thất vọng, nó còn bị thương rất nặng.

Cứ tưởng là yêu vương phượng hoàng yêu tộc đã giáng thế, nhưng thực tế nhìn cách đó không xa, khí tức đại yêu vừa phát hiện lại chỉ là sợi dây đỏ quấn quanh người Kinh Ngạo Tuyết.

Trân dây leo còn truyền đến khí tức quen thuộc khiến nó tức giận, xem ra Thẩm Lục Mạn không chết như quỹ tích dự ngôn, ngược lại còn nhân họa đắc phúc, thức tỉnh huyết mạch yêu tộc trong cơ thể.

Gia đình này sao lại gặp may như vậy a!

Con ngựa trắng tư tế thấy mình nhìn trộm thiên cơ, bị phạt thực dư thừa.

Nó bắt đầu hoài nghi cuộc sống loài ngựa.

Nó bước đi nhìn phía xa một hồi, cuối cùng thở dài một hơi đi tới trước.

Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được khí tức lạ ập đến, nàng cảnh giác mở mắt ra nhìn, thì thấy sủng vật tiểu bạch trong nhà đã mất của Liễu Nhi.

Nàng sửng sốt một hồi kinh ngạc nói: "sao ngươi lại ở đây?"

Nàng vốn chỉ thuận miệng hỏi, lại không ngờ con ngựa trắng lại trả lời nàng.

Một giọng nói không phân được là nam hay nữ vang bên tai nói: "vừa rồi ta cảm nhận được khí tức đại yêu, cho nên từ trong núi đi ra xem."

Ánh mắt nó nhìn dây leo màu đỏ trên người nàng, dây leo cảm giác mộc hệ dị năng thu hồi, tức giận đứng thẳng người dậy, nhìn nó làm ta tư thế vặn vẹo uy hiếp.

Kinh Ngạo Tuyết không biết vì sao, liền trấn an xoa nàng, nói với bạch mã: "thì ra ngươi nói được a."

Nàng không biết chuyện giữa con ngựa trắng và Thẩm Lục Mạn, cho nên thái độ với con ngựa trắng cũng không tệ, nếu không thì sẽ giết ngay.

Con ngựa trắng biết được điểm này, trong lòng thở dài một hơi, mi dày rũ xuống nói: "ta là tư tế yêu thú ở yêu giới, đến nhân gian tìm nơi yêu vương giáng thế, thuận tiện tìm người hữu duyên."

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, lời này nghe có vẻ qua loa.

Nàng chần chờ nói: "ý ngươi là, Liễu Nhi là người hữu duyên với ngươi, còn yêu vương, sao lại xuất hiện ở nhân gian chứ?"

Đây là điều nàng không nghĩ ra, nhân gian là nơi nhiều tu sĩ không muốn đến, nhưng hiện tại không biết vì sao, nàng đến nhân gian, lại gặp không ít tu sĩ.

Mà những tu sĩ này, người sau so với người trước còn cường đại hơn, đúng là thấy quỷ rồi a.

Con ngựa liền nghĩ cách lấy hảo cảm của Kinh Ngạo Tuyết trước khi Thẩm Lục Mạn tỉnh lại, liền đem lời cố gắng kể lại chuyện trước đó của mình và Thẩm Lục Mạn, điều chỉnh một phen.

Kinh Ngạo Tuyết nghẹn họng nhìn, nàng biết nguyên chủ đã chết, mình chỉ là xuyên qua.

Nhưng trong lời tiên đoán, Thẩm Lục Mạn lại...

Nàng nhìn dây leo còn đang cọ cọ má mình đòi mộc hệ dị năng, đau lòng nghĩ: nếu mình không xuyên qua, nói không chừng Thẩm Lục Mạn đã chết rồi.

Lưu gia, quốc sư, Trương Xảo Nhi, đều là những kẻ độc ác...

Hiện tại nàng hận thấu xương đám người này, ánh mắt tàn nhân nói: "còn nữa không? dựa theo lời tiên đoán, Thẩm Lục Mạn.... nếu ta cùng Thẩm Lục Mạn đều mất, Liễu Nhi bị quốc sư mang đi, sau đó thì sao?"

Con ngựa trắng nói: "nàng phải gánh chịu mọi đau khổ thế gian, mặc dù tư chất cùng thiên tính không tệ, nhưng đối thủ cũng để nàng tồn tại, vì nàng quá tin một phàm nhân, nên tương lai không được tốt."

Kinh Ngạo Tuyết cắn răng, thầm nói: nếu đúng như dự đoán quỹ tích, cộng thêm lời Ngô Chí Dũng nói, Trương Xảo Nhi và Liễu Nhi đều bị quốc sư mang đi.

Nói cách khác, Liễu Nhi ở cạnh phàm nhân đó chính là Trương Xảo Nhi.

Nàng đã sớm biết Trương Xảo Nhi là kẻ gây họa, lại không ngờ nha đầu chết tiệt kia lại sống lâu như vậy.

Xem ra nàng sau này không thể chậm trễ nữa, phải sớm tu luyện, vừa thấy Trương Xảo Nhi, thì lập tức giết chết, chấm dứt hậu hoạn.


Con ngựa trắng nhìn nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng tàn nhẫn thì rất hài lòng, nếu có thể khiến Kinh Ngạo Tuyết cảnh giác trước, dù sao đối với Liễu Nhi cũng tốt hơn nhiều.

Nó vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở Lưu phủ, nếu không.... thì sẽ không nghĩ như vậy.

Ánh mắt nó không tự chủ nhìn dây đỏ trên người nàng, Kinh Ngạo Tuyết nhìn nó, phức tạp hỏi: "ngươi biết Thẩm Lục Mạn là bán yêu chứ."

Con ngựa trắng gật đầu nói: "ta cùng là yêu tộc, dĩ nhiên có thể thấy được khí tức yêu trên người nàng."

Kinh Ngạo Tuyết vội hỏi: "ngươi đã là tư tế yêu tộc, nói cách khác ngươi cũng rất lợi hại, ngươi biết trạng thái này của Thẩm Lục Mạn, làm sao có thể biến nàng thành hình người a?"

Con ngựa trắng chần chờ lên tiếng nói: "ở yêu giới, yêu tộc muốn hóa hình người thì có vài cách, một là huyết mạch đại yêu thức tỉnh từ nhỏ, vừa sinh ra là tu sĩ nguyên anh kỳ, hai là dùng hóa yêu quả, có thể biến thành người, còn lại chính là kiểu của Thẩm Lục Mạn, huyết mạch nhân tộc và yêu tộc trong cơ thể đều cân đối, tuy thực lực nhỏ yếu, nhưng vừa sinh ra đã mang hình người."

Kinh Ngạo Tuyết lo lắng gật đầu nói: "ta biết rồi, nhưng làm cách nào thì nàng mới biến về hình người được a?"

Con ngựa trắng nói: "nàng trước là bán yêu, không biết gặp hảo vận cơ duyên gì, lại thức tỉnh huyết mạch yêu tộc trong cơ thể, mà huyết mạch của nàng là đại yêu thượng cổ, tên là Yêu Đằng Cửu Trọng Thiên, là thực vật hung hãn đáng sợ nhất yêu tộc, thực lực mạnh nhất, dĩ nhiên đứng trong hàng đại yêu."

"Trạng thái của nàng hôm nay, nói rõ đã huyết mạch đã thức tỉnh, thần chí có thể khôi phục, chờ vài ngày tu dưỡng nữa, sẽ khôi phục thần chí, có thể tự do khống chế hình thể, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành hình người."

Đây là tin tốt, Kinh Ngạo Tuyết vui vẻ không thôi.

Nàng nhìn dây leo ngơ ngác, vội vàng hỏi: "vậy nàng khi nào..."

Con ngựa trắng không chờ nàng hỏi, liền lắc đầu nói: "ta không biết, nhìn nàng ta như vậy, cũng có thể khôi phục đêm nay, cũng có thể gần một năm, thậm chí mười năm, trăm năm, cái này phải dựa vào chính vận mệnh của nàng."

Lời nói này.... Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái, vuốt dây leo đang cọ má nàng, không đành lòng lại phóng mộc hệ dị năng thỏa mãn nàng.

Nàng đứng dậy phủi mông nói: "đa tạ, thời gian không còn sớm, ta về nhà trước, tái kiến."

Con ngựa trắng sửng sốt, vội theo sau nói: "ta trở về cùng ngươi."

"Ân?" Kinh Ngạo Tuyết dùng giọng mũi hỏi, con ngựa trắng giải thích: "ta vốn ở sâu trong núi, vì chờ yêu vương giáng thế, mới ở lại chờ nhưng không thấy, vậy thì vể gặp Liễu Nhi trước, tương lai nàng..."

"Ai nha." Kinh Ngạo Tuyết vội cắt lời nàng nói: "ta là mẫu thân Liễu Nhi, ta cũng không muốn nàng làm người cứu thương sinh gì đó, còn phải sống cùng một người mình không thích. Hơn nữa ngươi cũng nói yêu vương là phượng hoàng, tính tình không nói đến cũng đã cao ngạo, Liễu Nhi nhà ta nhu thận, gả đi không phải bị Phượng Hoàng ăn gắt gao sao, ta không muốn, cho nên ngươi đừng nhắc lại chuyện này."

Con ngựa trắng sửng sốt, vội vàng lo lắng nói: "nhưng mà..."

"Không cần nhưng mà, trước đó ngươi tiên đoán, hiện tại đã không giống. Được rồi, ta không chết, thê tử ta cũng không chết, mọi thứ không còn vận hành theo quỹ tích nữa, ta nghĩ chắc ngươi đã nhìn rõ sự thật."

Con ngựa trắng nghe vậy, thất lạc cúi đầu.

Đúng vậy, nõ cũng đã thấy rõ sự thực, chỉ là không muốn tiếp nhận mà thôi.

Từ xưa đến nay, chức vụ tư tế là giúp tộc trưởng tránh khỏi tai họa, nhưng nó làm tư tế nhiều năm, tìm không được yêu vương không nói, đến cả tiên đoán cũng không đúng a.

Nó hoài nghi huyết thống của mình, có phải đã xảy ra vấn đề rồi không, nếu không.... sao lại không làm được gì a.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nó ủ rũ, buồn cười lắc đầu.

Cảnh tượng này khiến nàng nhớ đến một phim võ hiệp truyền hình kiếp trước tên là Phong Vân, Hùng Bá vì lời tiên đoán tìm hai đệ tử Phong Vân, làm cho sự nghiệp của hắn đạt đến đỉnh phong.

Nhưng sau đó, chính vì tiên đoán khiến hắn giết chết đồ đệ, cuối cùng bằng hữu xa lánh, mất đi mọi thứ.

Nếu ngay từ đầu không tin vào tiên đoán, mà theo lý trí hành sự, thì sao có thể rơi vào kết cục này được.

Cho nên, qua bộ phim truyền hình, nàng cũng không bao giờ tin vào vận mệnh hay là số mạng nữa.

Huống chi không bao lâu đã phải nghênh đón mạt thế, sống trong xã hội mạt thế ăn thịt người 10 năm, ai còn tin vào số mệnh thì đã sớm trở thành điểm tâm của xác sống, hoặc là công cụ cho người khác lợi dụng.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn rặng mây đỏ nơi chân trời, nàng không quan tâm tương lai thế nào, nàng sẽ làm tốt chuyện mình nên làm, sau đó thì tùy tâm sở dục, tùy cơ ứng biến.


Dù sao nghĩ nhiều cũng vô dụng, cứ thẳng thắn sống cuộc sống gia đình bình yên của mình, mỗi ngày đều vui vẻ, nhân sinh coi như không uổng phí.

Nàng về đến nhà, tờ giấy dán trên cửa viện vẫn chưa được tháo xuống, nói rõ Liễu Nhi vẫn còn ở chỗ Tần tướng quân chưa về nhà.

Nàng bĩu môi, kéo tờ giấy xuống mở cửa đi vào, múc nước rửa tay sau đó đến phòng bếp làm cơm.

Nàng cũng không thể cứ đến nhà Ngô Chí Dũng ăn chực được, nàng cũng tự làm được, ở mạt thế bánh mì mốc cũng đã ăn qua không ít, còn chưa nói đến cơm nấu chín.

Trong lúc Thẩm Lục Mạn còn chưa về, đành phải chấp nhận chuyện này.

Ai nha, nói đến phải sớm để Thẩm Lục Mạn khôi phục thần chí a.

Tối nay nên thử một chút đồ nàng quen thuộc trước, như là may y phục, để trước mặt nói chuyện với nàng a.

Nàng cảm thấy ý tưởng này đáng tin, liền nhân lúc nấu cơm, bắt đầu cầm đồ trong bếp, giảng cho dây leo nghe.

Dây leo lười biếng nằm trên cổ nàng, nghe tiếng Kinh Ngạo Tuyết cũng không động một cái, cảm giác như đang nghe nàng hát.

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt lại, nhưng lại không làm gì được dây leo này.

Nàng tức giận băm nguyên liệu, nghĩ thầm: Thẩm Lục Mạn hình người cũng không tùy hứng như vậy a, còn ôn nhu chăm sóc nhiều lắm a, một người hiền lành khả ái, biến thành dây leo thì bộ dạng thành thế này rồi....

Nàng bất đắc dĩ đỡ trán, làm cho mình một chén cháo thịt xào đơn giản, vị có chút mặn, nhưng mà ăn tạm được a.

Nàng đậy nắp nồi lại, nhìn ngoài trời tối thui, vội vàng cưỡi ngựa đi đón Liễu Nhi về.

Con ngựa trắng trong viện đang ăn cỏ nhìn nàng một cái nói: "ngươi đi đâu a?"

Kinh Ngạo Tuyết dắt ngựa mua trước kia ra cửa nói: "đón Liễu Nhi về nhà ăn."

Nàng nói vậy, lại xoay người về phòng thuốc lấy hai lọ đan dược, trước đó nàng trữ không ít đồ, nhưng mấy ngày nay dùng nhiều, còn phải mang đến nahf Ngô Chí Dũng vài lọ.

May mắn trong nhà vừa hái thảo dược xong, chút nữa nàng ăn cơm tối xong, sẽ luyện chế một ít đan dược.

Nàng nghĩ vậy, liền cưỡi ngựa chạy về chỗ Tần gia, ước chừng một khắc đồng hồ, đã đến nơi, nàng phóng xuống ngựa, đúng lúc nhìn thấy Liễu Nhi từ bên trong đi ra.

Tần Diệc Thư đang cúi đầu nói với nàng: "mấy cuốn sách này ngươi lấy về xem đi, xem xong sáng mai qua đây, ta lại kiểm tra cho ngươi."

Liễu Nhi nhu thuận gật đầu nói: "đa tạ dưỡng mẫu, ta sẽ xem."

Nàng nói cám ơn xong thì ôm sách ra ngoài, thấy Kinh Ngạo Tuyết đi vào nói cám ơn với Tần Diệc Thư, liền ôm Liễu Nhi phóng lên ngựa về nhà.

Vừa đến nơi, Kinh Ngạo Tuyết ôm cánh tay nói: "đến tối con cũng chưa về nhà, có phải...."

Liễu Nhi ngẩng đầu nói: "cùng dưỡng mẫu nghiên cứu học vấn đã quên thời giờ, mẫu thân đừng nóng giận, sau này con sẽ về nhà sớm."

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi xoa đầu nàng nói: "ta không giận, chỉ lo con đói bụng, học tập quan trọng, nhưng phải chú ý thân thể, hiểu không?"

Liễu Nhi lên tiếng, Kinh Ngạo Tuyết đến phòng bếp lấy đồ ăn, Liễu Nhi ở nhà chính nương ánh nến đọc sách.

Quyển sách khá dày, chí ít so với Luận Ngữ, Tam Tự Kinh trước kia Liễu Nhi học còn dày hơn nhiều.

Kinh Ngạo Tuyết cầm đũa lên, gắp chút thức ăn cho Liễu Nhi, nói: "ăn cơm trước đi, quyển sách này con có thể xem xong sao?"

Nàng không khỏi oán giận Tần Diệc Thư, Liễu Nhi mới lớn, đã để nàng học nhiều như vậy, quả thực so với thiên tài hài tử còn cực hơn, nên biết rằng mấy thứ này đều là cổ văn.


Liễu ăn đồ ăn nói: "may mẵn, dưỡng mẫu nói sẽ sớm kiểm tra, con phải nhớ cho kỹ."

"Ai nha!" Kinh Ngạo Tuyết kinh hãi, mỗi lần nàng đến trường thứ nàng căm ghét nhất chính là học thuộc cổ văn.

Nhưng quyển sách này...

Kinh Ngạo tuyết nuốt nước miếng một cái, chần chờ nói: "Liễu Nhi, ta biết con trí nhớ tốt, nhưng mà..."

Liễu Nhi nói: "mẫu thân, người đừng lo lắng, con sẽ cố gắng, tương lai còn bảo hộ người và nương thân."

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết vừa chua xót lại cảm động, Liễu Nhi nghiêm túc như vậy, nàng làm mẫu thân dĩ nhiên cũng không thể cản trở.

Vốn định luyện chế thảo dược xong thì đi ngủ, xem ra tối nay cũng không cần ngủ rồi, đến sau núi bày tụ linh trận tu luyện thôi a.

Nàng nghĩ vậy, rất nhanh ăn xong cơm tối, đưa Liễu Nhi đi tắm, nhìn Liễu Nhi ở nhà chính đọc sách, rồi đi luyện chế thảo dược.

Con ngựa trắng chờ Kinh Ngạo Tuyết rời đi, mới đến trước mặt Liễu Nhi, dựa sát vào người nàng ngửi một cái, thầm nghĩ: sao nàng lại cảm giác được khí tức đại yêu trên người Liễu Nhi a, lẽ nào Liễu Nhi cũng thức tỉnh huyết mạch rồi?

Liễu Nhi bị cái mũi ướt nhẹp của nó chạm đến khuôn mặt, mới hồi thần từ cuốn sách trước mắt, nàng nhìn con ngựa trắng quen thuộc trước mặt, cười nhạt nói: "Tiểu Bạch, ngươi đã về rồi, trước đó nương thân có nói ngươi đi mất, còn còn đau lòng mấy ngày, ngươi về thì tốt rồi."

Con ngựa trắng liếm gò má nàng, Liễu Nhi vuốt bộ lông trắng của nó nói: "suytj, yên tĩnh, ta phải đọc sách, ngươi qua một bên chơi đi a."

Con ngựa trắng yên tĩnh đứng cạnh nàng, Liễu Nhi chăm chú cũng không để ý đến nó.

Trong lòng con ngựa trắng nghi ngờ càng lớn, chỉ vài ngày không thấy, khí tức trên người Liễu Nhi đã khác biệt, cả người cũng trở nên khác thường.

Trước kia Liễu Nhi chỉ là hài tử khả ái đơn thuần, nhưng hiện tại, khóe miệng mỉm cười ánh mắt ôn nhuận, giống như là biến thành một người khác.

Nó lại ngửi khí tưc trên người Liễu Nhi lần nữa, thầm nghĩ: giống hệt khí tức đại yêu trên người Thẩm Lục Mạn, bất quá mùi vị không dày đặc như vậy.

Cái này cũng không biểu hiện rõ được trên người Liễu Nhi có, mà yêu khí chỉ có tu sĩ cường đại và yêu tu mới cảm ứng được.

Nó bất an vòng quanh Liễu Nhi vài vòng, nhưng Liễu Nhi không quan tâm đến nó.

Nó lại nhụt chí, lần này đối với tiên đoán thực sự thất vọng, ăn không vị đắng nhiều năm như vậy, nhất định là lãng phí thời gian và sinh mệnh.

Nó cúi đầu thất bại, về chuồng đối với mặt với con ngựa bình thường coi như không thấy.

Lại nghĩ đến: đã như vậy, nó cũng nên nghĩ cách giải trừ lời nguyền của thiên đạo với nó, khôi phục là tu vi bản thân.

Liễu Nhi nói thế nào cũng đã cứu mạng nó, hơn nữa trực giác nói cho nó biết, trên người Liễu Nhi có thứ cần dùng đến, nó sẽ không rời khỏi Liễu Nhi.

Chờ Thẩm Lục Mạn khôi phục thần trí, thì nghĩ cách lấy lòng nàng, để nàng bỏ xuống hiềm khích trước kia, cho phép mình ở bên cạnh Liễu Nhi.

Nó còn biết chỗ động phủ nguyên anh đại năng, đối với gia đình này tu luyện cũng có nhiều cái lợi, nhất định là cơ duyên khó gặp, nói vậy Thẩm Lục Mạn hẳn là hiểu được ý nghĩa cơ duyên này, mà không làm gì nó.

Nó nhắm mắt lại, bắt đầu giải trừ lời nguyền thiên đạo.

Kinh Ngạo Tuyết ở trong phòng thuốc, dựa vào thảo dược vừa thu hoạch, bắt đầu luyện chế đan dược mới.

Liễu Nhi ban đầu đọc sách còn từng chút từng chút, nhưng về sau thuần thục thì đọc một hơi đến mấy hàng.

Chuyện học bài đối với nàng rất có thiên phú, học một biết mười, tuy đều là quan điểm trẻ con, nhưng trong mắt Tần Diệc Thư cũng đã lợi hại.

Tần Diệc Thư còn nghĩ đến, thời gian mấy ngày nghỉ, Liễu Nhi có thể vượt qua chính nàng không chừng.

Trọng viện ai đều có việc của mình, chỉ có dây leo hoàn toàn dựa vào người Kinh Ngạo tuyết, không có ý tứ khôi phục thần trí, ngược lại còn có chút hưởng thụ hương thuốc nồng nặc của phương thuốc này.

Chờ Kinh Ngạo Tuyết luyện chế xong đan dược, liền đi nấu nước chuẩn bị tắm, hiện tại đã khuya rồi, Liễu Nhi vẫn còn xem sách, quyển sách dày cũng đã xem gần một nửa.

Kinh Ngạo Tuyết đi đến nói: "Liễu Nhi, khuya rồi, sáng mai dậy rồi xem tiếp a."

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ Liễu Nhi muốn xem tiếp, không ngờ Liễu Nhi lại đóng sách lại, nghe lời nói: "được, mẫu thân."

Liễu Nhi đem sách để lên bàn, nhảy xuống ghế kêu ngủ ngon, liền quay về phòng ngủ.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Hài tử đột nhiên hiểu chuyện, nàng cảm giác làm mẫu thân cũng không làm được gì.


Nàng có chút chán nản, đến phòng Liễu Nhi muốn đắp chăn cho nàng, nhưng Liễu Nhi cũng đã đắp chăn xong rồi, thành thục khiến nàng không nỡ.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết lại mắng Trương Xảo Nhi tai họa một trận, hôn trán Liễu Nhi một cái, nói ngủ ngon, liền xoay người đi ra ngoài.

Trong lòng nàng tức giận không nhẹ, dây leo cảm ứng được tâm tình của nàng, cũng không quấn người nàng nữa mà thận trọng nằm dưới đất, giả chết làm như mình không tồn tại.

Kinh Ngạo Tuyết vừa nhìn thấy dây leo, cũng cảm giác tâm tình khá là vi diệu.

Nàng thở dài một hơi, vươn tay đến chỗ dây leo dưới đát, vì muốn dây leo nghe lời còn chủ động thả mộc hệ dị năng.

Dây leo liền quấn quanh tay nàng, rồi bắt đầu quấn lấy thân thể nàng cọ cọ.

Kinh Ngạo Tuyết cúi đầu nói: "chúng ta lên núi tu luyện được không?"

Nàng vừa nói xong cũng thấy hối hận, trước kia Liễu Nhi bị bắt ở đây, không thể để nàng ở nhà một mình được.

Cho nên, Kinh Ngạo Tuyết ngồi trong sân, thuận tay làm tụ linh trận, bắt đầu tu luyện.

Linh khí trong viện bình thường, con ngựa trắng thấy vậy nói: "ta có thể coi chừng Liễu Nhi, nếu trong viện có người lạ, ta sẽ dùng thần thức báo cho ngươi biết."

Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu nói: "mà thôi, ta chạy về gấp cũng cần thời gian, đến khi đó Liễu Nhi...."

Con ngựa trắng vẫn chưa biết đến biến cố mấy ngày trước, nó nói: "vậy ngươi có thể để dây leo ở nhà, mặc dù Thẩm Lục Mạn còn trong trạng thái ngây ngốc, nhưng cũng có huyết thống đại yêu viễn cổ, theo bản năng sẽ bảo vệ tốt cho Liễu Nhi, sẽ không để kẻ nào động đến khí tức của nàng và hài tử gần gũi nhất."

Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, trong lòng cũng có ý, nàng nhìn dây leo, chần chờ nói: "Thẩm Lục Mạn, ngươi có thể giống như buổi trưa, biến thành hai đoạn dây leo không?"

Dây leo bò dưới đất, dường như không nghe theo lời nàng.

Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, nói với bạch mã: "đa tạ, bất quá ta thấy...."

Còn chưa nói xong, dây leo liền phân thành hai, biến thành hai đoạn dây leo nhỏ.

Một đoạn bò lên người Kinh Ngạo Tuyết, một đoạn thì bò vào phòng Liễu Nhi.

Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc nói: "Thẩm Lục Mạn, ngươi nghe hiểu ý ta chứ?"

Dây leo cọ má nàng, lại trở nên ngây ngốc rồi a.

Kinh Ngạo Tuyết: "...."

Tâm tình thay đổi nhanh thật, giống như đi cáp treo a, nàng sắp không chịu nổi được nữa rồi.

Âm thanh ngựa trắng mang theo vài phần tiếu ý nói: "ta đoán thần trí Thẩm Lục Mạn bắt đầu khôi phục rồi, chí ít nàng cũng hiểu được vài câu mà ngươi nói, theo tốc độ này tiếp tục, không lâu nữa có thể khôi phục hình người rồi."

Điều này nói rõ, nó phải nhanh chóng tìm lời mà nói, lần trước nó gặp Thẩm Lục Mạn thì mọi chuyện đã không suôn sẻ.

Kinh Ngạo Tuyết không biết nó nghĩ gì, ngạc nhiên vuốt dây leo, nghĩ hẳn là công lao của mộc hệ dị năng, liền nói lời từ biệt với con ngựa trắng, lên đường đến sau núi, tiếp tục tu luyện, vừa dùng mộc hệ dị năng nuôi Thẩm Lục Mạn.

Dây leo vẫn vui vẻ quấn lấy nàng, tâm tình Kinh Ngạo Tuyết không tệ, hơn nữa còn hy vọng, mọi thứ đều cho dây leo, cơ hồ là dùng hết tốc lực, đem mộc hệ dị năng rót vào cơ thể dây leo.

Làm như vậy hiệu quả kinh người, dây leo dùng tốc độ khác người nhanh chóng hồi phục như cũ.

Chờ sắc trời sáng dần, Kinh Ngạo Tuyết mới thấy trong lòng nặng trĩu, nàng khó hiểu từ đang đả tọa hồi thần lại, vừa mở mắt nhìn thì thấy Thẩm Lục Mạn trong ngực không mảnh vải.

Kinh Ngạo Tuyết: "..." đây đúng là phúc lợi tốt a, cảm tạ thượng đế!

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngô, ta cảm thấy được Kinh Ngạo Tuyết hẳn là cảm tạ ta, ha ha, khoảng cách ăn thịt không xa.

Nguyên bản tháng trước muốn tăng thêm mấy Chương, viết tới đây kịch tình, bất quá xảy ra chút ngoài ý muốn.

Tuy là chậm chút, bất quá ta tận lực ngày mai viết lên bộ phận này kịch tình, đến lúc đó...

Trước giờ cầu chúc ăn thịt khoái trá, tối hôm nay hẳn không có đổi mới, đại gia không cần chờ. Ta sẽ thử viết, bất quá sáng sớm ngày mai chỉ có đổi mới, thức đêm đối với thân thể không tốt, trước giờ báo cho biết đại gia một tiếng.

Sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui