Chương 49: Duyên phận
Thẩm Lục Mạn nghẹn họng nhìn trân trối, là một bán yêu lớn lên trong yêu tộc, còn được tư tế nuôi lớn, cũng hiểu rõ rằng chuyện tộc trưởng là quan trọng, nhưng mà...
"Vì sao ngươi lại đem Liễu Nhi đến đây? Liễu Nhi từng cứu mạng ngươi, ngươi không thể..."
Khoan đã, Thẩm Lục Mạn đột nhiên nghĩ đến, nếu đối phương không phải ngựa trắng bình thường, vậy sao lại ở phàm nhân giới chịu mọi dày vò, còn cần Liễu Nhi ra tay cứu vớt nó?
Ngựa trắng nhìn nàng chằm chằm, âm thanh đáp lại: "ta đã nhìn trộm thiên mệnh, đây là thiên đạo phạt ta, trong tương lai dài, ta phải duy trì hình thể yếu ớt này. Bán yêu, ta từng xem qua trí nhớ của ngươi, biết ngươi xuất thân bất phàm, mới đem chuyện tiếp theo báo cho ngươi biết."
"Vạn sự vạn vật đều có quy luật số mệnh bên ngoài, đơn giản không thể phá bỏ, từ lúc tư tế trong tộc tiên đoán, vận mệnh sẽ theo đó mà chuyển động. Ngươi nghe theo di ngôn tư tế, cố ý tiếp cận Kinh Ngạo Tuyết, đây cũng là số mệnh cố ý sắp xếp."
"Nói bậy!" Thẩm Lục Mạn cười nhạt nói: "ta tiếp cận Kinh Ngạo Tuyết, là xuất phát từ suy nghĩ của chính mình!"
Con ngựa nhấc hàng mi trắng dài, nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói: "nhưng mà, cuối cùng ngươi cũng phải thuận thao thiên mệnh, không đúng sao?"
"Ngươi cho rằng Kinh Ngạo Tuyết là thiên mệnh chi tử? nực cười, ngươi và nàng chẳng qua là quân cơ của thiên đạo thôi, hai người trước kết hợp sinh con nối dõi, đứa nhỏ mới thực sự là thiên tử chi mệnh, chính là nữ nhi của ngươi Kinh Liễu Nhi."
Nó cùng ánh mắt Thẩm Lục Mạn, đều nhìn vào Liễu Nhi đang ngủ mê man trên đất.
Con ngựa bước lên trước, cọ gò má Liễu Nhi nói: "nàng thuận theo thiên đạo mà sống, tính tình từ nhỏ đã từ bi, tương lại mệnh đồ trắc trở, tuổi còn nhỏ nương thân mất sớm, trải qua ngàn vạn lần đau khổ thế gian, tâm vẫn không đổi, đem sinh linh cứu khỏi thủy hỏa."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy, hai mắt phủ một tầng bóng ma, nàng hiểu rõ, điều tư tế nói chính là chuyện sắp xảy ra trong tương lai, nàng nói nương thân mất sớm, ý là nàng và Kinh Ngạo Tuyết, sẽ chết khi Liễu Nhi còn nhỏ?
Liễu Nhi còn nhỏ như vậy, tương lai sao có thể tiếp tục sống được?
Con ngựa không để ý đến bi thương của nàng, tiếp tục nói: "tương lai nàng là đại biểu cho nhân tộc, cùng thiếu tộc trưởng của chúng ta thành hôn, dựng dục ra một đời nối dõi, hài tử kia, sẽ trở thành tân thần từ viễn cổ hồng hoang cho đến nay, cải biến hai thế giới, sáng tạo trật tự mới."
Thanh âm của nó quanh quẩn trong đầu Thẩm Lục Mạn, Thẩm Lục Mạn đột nhiên bị tin tức làm cho choáng váng, đầu óc nàng bối rối, không biết nên làm gì.
Cái gì mà thiên mệnh với không thiên mệnh, nàng không để ý, nàng hiện tại chỉ quan tâm đến nữ nhi của mình, còn có thê lang của nàng Kinh Ngạo Tuyết.
Làm thiên mệnh chi tử, trời sinh đã phải gánh trách nhiệm nặng nề bên ngoài cùng sứ mệnh, thiên mệnh vì rèn đúc tâm tính, cũng khiến số mệnh khắc gia đình, một mình cô quạnh.
Làm nương thân cho đến giờ đều ích kỷ, nàng không muốn tương lai Liễu Nhi phải chịu khổ, cho nên quyết định phải tự thân ma luyện nàng, Còn nếu tương lai nàng qua đời, Liễu Nhi nàng...
Nàng ôm mặt, đau lòng không thở nổi.
Con ngựa thương hại nhìn nàng một cái, đột nhiên nói: "bất quá, ngươi không cần lo lắng, mấy cái này chỉ là số mệnh nguyên bản, sớm từ một tháng trước, số mệnh đã thay đổi, với năng lực hiện tại của ta cũng không nhìn được hướng tương lai, chỉ có thể đơn giản nói vài điều."
Nói nhìn vào đôi mắt khao khát của Thẩm Lục Mạn nói: "ngươi cũng biết, số mệnh Kinh Ngạo Tuyết đã sớm phải chết rồi, theo lý thì trước khi gặp ta, cũng đã qua đời rồi, nhưng nàng cho đến giờ vẫn sống tốt, cũng đem vận mệnh của ngươi và Liễu Nhi thay đổi."
"Không chỉ như vậy, ta còn phả ở thế gian chịu khổ, chính là chờ thiên mệnh chi nhân cứu ta, Liễu Nhi xuất hiện đã chứng minh tiên đoán của ta chính xác, nhưng mà ta không ngờ đến, vận mệnh lại đột nhiên phát sinh biến hóa lớn như vậy, nguyên bản ta còn phải dùng hết mười mấy năm, mới có cơ hội gặp được thiếu tộc trưởng."
"Nhưng không ngờ, được các ngươi mang đến thôn này, ta liền cảm nhận được khí tức của thiếu tộc trưởng, nàng hiện tại đang ở trong quần sơn này."
"Trong núi sâu này lin khí đầy đủ, toàn bộ đều vì có huyết mạch phượng hoàng tộc trưởng sống ở đây, mang đến kết quả sinh cơ bừng bừng, ta mang Liễu Nhi đến đây, là vì dựa vào thiên a, vận mệnh nàng được chúc phúc, có thể giúp ta thuận lợi tìm được thiếu tộc trưởng, cũng không phải chịu trắc trở nhiều."
Thẩm Lục Mạn mím chặt môi, cắn răng nghiến lợi nói: "ta hiểu ý của ngươi, nhưng Liễu Nhi không phải công cụ cho ngươi lợi dụng, ta cũng không muốn nghe cái miệng ngươi nói cái thiên mệnh rắm chó đó, từ lúc ta bị đuổi đến nhân gian, cũng đã quên hết quá khứ! Thế giới này ai muốn cứu thì đi cứu đi, ngược lại cũng có nhiều người có thể chọn làm thiên mệnh chi tử, Liễu Nhi nhà ta tính tình đơn thuần, ta tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối không để mặc cho ngươi lợi dụng nàng!"
Con ngựa bị khí thế của nàng dọa, sợ hãi lui về sau vài bước.
Nó vội vàng khuyên bảo, khiến Thẩm Lục Mạn hiểu đây đều là an bài của số mệnh, nhưng Thẩm Lục Mạn lại bắt được điểm yếu trong lời nói của nó, đó là trước đó nó xem trộm vận mệnh bị thiên đạo trừng phạt, hiện tại yếu đến không đỡ được một phàm nhân.
Như vậy, nàng cũng không cần khách khí với tư tế này, miễn cho đối phương được một tấc lại tiến thêm một thước.
Nàng nghĩ như vậy, liền nhân lúc con ngựa bị nàng dọa sợ lui về sau, nắm lấy thời cơ, xông lên một quyền hung hăng đánh vào mặt con ngựa.
Một quyền của nàng so với roi nhân gian còn lợi hại hơn, con ngựa liền bị nàng đánh bay ra ngoài, cả người đánh vào trụ đá xa vài mét.
Thẩm Lục Mạn liếc qua một chút, thấy trên trụ đá khắc chừ kỳ quái, nàng không nhìn nhiều, lại hung hăng lao đến đánh con ngựa mười quyền, khiến nó đứng dậy không nổi, mới hài lòng thu tay về.
Nàng thầm nghĩ: tư tế này có huyết mạch yêu tộc hộ thân, không dễ chết như vậy, mặc dù hiện tại nàng rất muốn giết chết nó, nhưng đối phương là tư tế, nếu chết sẽ dẫn đến nhiều phiền phức, cách tốt nhất, chính là nhốt nó ở đây, khiến nó không dùng được thủ đoạn nào.
Tròng mắt Thẩm Lục Mạn chuyển động, nhớ đến con ngựa này được mang từ chợ về, khi đó nó còn yếu đến quỳ trên đất.
Như vậy cũng tốt, nàng thỉnh thoảng đến đánh nó một trận, khiến nó duy trì trạng thái như vậy, mong rằng đối phương không còn cơ hội dùng đầu óc nữa.
Nàng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, trực tiếp dùng dây leo xung quanh, cột chặt con ngựa lên trụ đá.
Con ngựa lúc đầu không ngừng nói trong đầu nàng, thế nhưng nàng không muốn nghe, chờ trói con ngựa lại đánh một trận xong, con ngựa cũng đã kiệt sức, không còn sức mà nói bậy trong đầu nàng nữa.
Thẩm Lục Mạn rất hài lòng, thủ đoạn con ngựa này quỷ bí, có thể ảnh hưởng đến thần trí của nàng, nhưng nếu nàng không nhìn vào mắt con ngựa, sẽ không bị nó ảnh hưởng.
Nàng đối với thời gian hiện tại rất hài lòng, Kinh Ngạo Tuyết cải tà quy chính, tính tình Liễu Nhi cũng đã kiên cường thay đổi rất nhiều, các nàng chỉ là gia đình ba người bình thường, tuyệt đối không phải là đội ngũ thay đổi thế giới nào hết.
Nàng đi tới một bên, ôm lấy Liễu Nhi còn nằm trên đất ngủ mê, mang theo con thỏ đang nhàn nhã ăn cỏ một bên, liền xoay người đi tìm Kinh Ngạo Tuyết.
Con ngựa tư tế lòng như lửa đốt, nhưng nơi này là núi sâu, người thường căn bản không dám đến gần, nó hiện tại lại quá yếu, căn bản không thế giữ đối phương lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi.
Nó ngẩng đầu thờ dài một cái, thầm nói: cái này, thực phiền toái a.
Bất quá, bị trói lại nơi như vậy, đối với nó kỳ thực cũng không phải là chuyện xấu.
Dù sao đây cùng là nơi thiếu tộc trưởng sắp trọng sinh, nó ở đây cũng có thể giữ cho linh đài thanh minh, thiên đạo phạt cũng không thể không giải được, xem ra, phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Còn Thẩm Lục Mạn kia, số mệnh thiên đạo muốn bán yêu nho nhỏ kia như thế nào, nó căn bản không vội, ngược lại mọi tai nạn hiện tại còn chưa phát sinh, thiếu tộc trưởng còn chưa lớn.
Tất cả, còn phải chờ từ từ.
Nó nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ làm sao để giải trừ trừng phạt của thiên đạo.
Bên kia, Thẩm Lục Mạn ôm Liễu Nhi, vội vàng chạy về phía Kinh Ngạo Tuyết, nửa đường Liễu Nhi đã xoa mắt tỉnh lại.
Nàng phát hiện mình được nương thân ôm, đang chuẩn bị hỏi đã xảy ra chuyện gì, liền thấy xung quanh đều là đại thụ sỉnh trưởng tươi tốt, trước mắt không xa còn có một cái thác nước.
Nơi này là chỗ nàng chưa từng thấy qua, nàng không khỏi tò mò: "nương thân, chúng ta đến đằng kia?"
Thẩm Lục Mạn cũng sớm phát hiện nàng tỉnh, cúi đầu hỏi: "hiện tại con có thấy thể khó chịu chỗ nào không?"
Liễu Nhi nghi ngờ nhìn nàng một cái, nghiêng đầu nói: "không có a, nương thân ôm con, rất thoải mái."
Thẩm Lục Mạn thở dài một hơi, cũng không nói chuyện trước đó cho Liễu Nhi biết, mà trả lời vấn đề trước đó của nàng, nói: "nơi này chính là quần sơn ngoài nhà, lúc trước không phải Liễu Nhi muốn cùng nương thân lên núi chơi sao? vừa rồi nương đã tự mình đem con đến a."
Liễu Nhi mở to hai mắt, vui vẻ nói: "nương thật tốt, nơi này là trên núi?"
Nàng tò mò không ngừng nhìn xung quanh, hơn nửa ngày mới nhớ chuyện trước đó, không khỏi buồn bực nói: "con còn nhớ rõ, trước đó còn ở nhà, uy cỏ cho Tiểu Bạch ăn."
Thẩm Lục Mạn cắn răng, hiện tại nàng đang hận con ngựa trắng kia, Liễu Nhi khi đó chủ động cứu nó, nhưng đối phương lại không biết cảm ơn, ngược lại mang theo Liễu Nhi đi vào hiểm cảnh.
Mà quần sơn này vô cùng nguy hiểm, Liễu Nhi chỉ là hài tử mới 5 tuổi, nếu gặp dã thú trên núi, cũng không có sức đánh trả, nó sao dám?
Xem ra đầu óc tư tế bị hỏng rồi, chỉ nhớ mỗi thiên mệnh, lại không nghĩ đến nguy hiểm xung quanh, cố ý đuổi theo thiên mệnh, ngược lại sẽ bị phản hệ a.
Trong lòng Thẩm Lục Mạn sợ hãi, đem Liễu Nhi ôm chặt trong ngực nói: "Liễu Nhi, con ngựa trắng không phải thứ tốt, nó... con sau này không được đến gần nó, biết không?"
Liễu Nhi không hiểu, bất quá cùng sủng vật Tiểu Bạch so ra thì nương thân là quan trọng nhất, cho nên nàng ngoan ngoãn gật đầu, liền đem câu này nhớ kỹ trong lòng.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy cũng yên tâm, Liễu Nhi cũng không giống hùng hài tử nhà khác, đổi thành những hài tử khác sẽ thuận miệng có lệ với người lớn, nhưng Liễu Nhi lại không, chỉ cần nàng nói, Liễu Nhid dều sẽ nghe lời, nàng lớn lên là như vậy, còn chuyện Trương Xảo Nhi...
Chuyện này, Liễu Nhi luôn nhớ đến, thậm chí mỗi ngày trời sáng cũng không sợ cực mà chạy quanh bờ sông.
Thẩm Lục Mạn nghĩ vậy vừa buồn vừa la, nếu lời tư tế nói không sai, nàng nhất định phải dạy Liễu Nhi, khiến nàng không được nhẹ dạ, nếu không tương lai còn phải chịu cay đắng bao nhiêu nữa.
Nàng cứ vậy một đường lo lắng đi đến chỗ Kinh Ngạo Tuyết, liền thấy Kinh Ngạo Tuyết toàn thân bị thương, trên khuôn mặt nàng hiện nhiều vết rách, máu từ bên trong chảy ra, từng chút rậm rạp bao lấy toàn thân nàng.
Thẩm Lục Mạn cũng bị nàng dọa chết, nàng vội vươn tay ra, nhưng lại không dám chạm vào đối phương một cái, âm thanh sắc nhọn không khống chế được nói: "Kinh Ngạo Tuyết."
Liễu Nhi cũng sợ hãi, bị Thẩm Lục Mạn để dưới đất, liền đỏ mắt bất an vây quanh Kinh Ngạo Tuyết một vòng, sau đó lại thêm một vòng.
Nàng không biết nên làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thẩm Lục Mạn.
Thẩm Lục Mạn hít sâu một hơi, biết rõ nàng hiện tại không thể hoảng loạn không làm được gì, nàng phải tỉnh táo, mau nghĩ cách.
Tay nàng run run lấy lọ thuốc trong túi ra, tay run rẩy không thể khống chế được lực đạo, đổ ra 10 viên thuốc, lắc người Kinh Ngạo Tuyết, nhưng đối phương đã mất ý thức, nàng khẽ cắn môi, nắm gò má Kinh Ngạo Tuyết, đem thuốc cho vào.
Kinh Ngạo Tuyết hôn mê không thể nuốt được, nàng liền để Liễu Nhi đi ra bờ sông múc nước, Liễu Nhi lúng túng cầm ống trúc Thẩm Lục Mạn đưa đến bờ sông.
Thẩm Lục Mạn nhân cơ hội tiếp môi Kinh Ngạo Tuyết, dùng đầu lưỡi ấn đầu lưỡi đối phương, đem thuốc ép xuống, chờ Liễu Nhi mang nước qua, nàng để Liễu Nhi xoay người qua chỗ khác, tự mình uống một nửa nước, uy xuống cho Kinh Ngạo Tuyết.
Nàng không biết đan dược có hiệu quả thế nào, Liễu Nhi cũng bất an hỏi: "mẫu thân, con có thể, quay lại không?"
Thẩm Lục Mạn lên tiếng, đem mộc linh khí đẩy vào cơ thể Kinh Ngạo Tuyết, da rách trên người đối phương cũng dẫn khép lại, nhưng không lâu sau lại vỡ ra.
Kinh Ngạo Tuyết không khống chế được, mở mắt, không chờ Thẩm Lục Mạn mừng rỡ, đối phương liền nôn ra một ngụm máu, khiến y phục trên người Thẩm Lục Mạn bị nhiễm đó.
Viền mắt Thẩm Lục Mạn phiếm hồng, ôm lấy Kinh Ngạo Tuyết hư nhược vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nói: "ngươi thật ra là bị làm sao vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết trước mắt mờ mịt chớp vài cái, tay run run cầm tay nàng nói: "đừng sợ, về nhà trước, tắm thuốc."
Thẩm Lục Mạn khụt khịt nói: "được, tất cả đều nghe theo ngươi."
Nàng để Liễu Nhi đi theo sau, mang Kinh Ngạo Tuyết về nhà, chờ về đến nhà, nàng để Kinh Ngạo Tuyết nằm lên ghế trong sân, nới với Liễu Nhi: "con đi lấy chén nước, uy cho mẫu thân uống."
Liễu Nhi vôi vàng gật đầu, vào nhà chính leo lên băng ghế, rót một chén trà, nhảy xuống cầm chén trà lên, chạy đến bên cạnh Kinh Ngạo Tuyết.
Lúc này Kinh Ngạo Tuyết nửa mê nửa tỉnh, trong cơ thể nàng đang có hai ngọn lửa giao chiến, thời khắc đều bộc phát kịch liệt mà hung mãnh.
Trong không khí hỏa hệ ước số mang theo sinh mệnh cực mạnh, rõ ràng nàng không cần, nhưng đối phương lại chủ động lao đến.
Mà dị hỏa trong đan điền của nàng cũng không phải dễ chọc, giương cung bạt kiếm đối kháng với hỏa hệ ước số kia, khiến đan điền của nàng trở thành chiến trường, lan đến kinh mạch toàn thân của nàng.
Nàng hiện tại bị thương, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, ăn đạn dược, cũng chỉ là uống rượu giải khát, vừa rồi còn thoải mái một chút, giờ lại càng thống khổ hơn.
Nếu không phải lăn trên đất mất thể diện, thì hiện tại nàng cũng đã lăn rồi.
Âm thanh Liễu Nhi hàm hồ bên tai, nàng rất muốn kéo ra nụ cười, nhưng tình trạng trước mắt của nàng không lạc quan, đến cả khống chế cổ họng nuốt xuống cũng không được, còn chưa nói cong môi mỉm cười, động tác này quá khó rồi.
Thẩm Lục Mạn đến phòng bếp nấu nước nóng, liền vào phòng thuốc của Kinh Ngạo Tuyết, lấy đan dược lúc rảnh rối đối phương luyện chế cùng bã thuốc, nàng còn kỳ quái vì sao trước đó đối phương không bị thương, còn muốn luyện chế mấy thứ này.
Khi đó Kinh Ngạo Tuyết cười híp mắt nói, chuẩn bị trước mấy thứ này không lo họa đến.
Hiện tại cũng đã phải dùng đến, nàng hít sâu một hơi, xoay người đến phòng tắm dọn sạch sẽ, sau đó đem cặn thuốc cho vào thừng tắm, nàng không để ý đến đi kiểm tra tình trạng của Kinh Ngạo Tuyết, chỉ vội vã nhìn lướt qua, liền quay về phòng bếp, đem hỏa linh khí trong cơ thể, tạo thành ngọn lửa cháy trên tay.
Nàng dùng lòng bàn tay đặt lên hai bên ấm nước, tăng nhanh tốc độ nấu nước.
Chỉ chốc lát, nước nóng liền sôi, nàng lại lấy một ấm mới tiếp tục nấu nước, đem ấm nước vừa nấu xong, xoay người đến phòng tắm đổ vào trong thùng tắm.
Ngay sau đó, nàng liền đi vào trong viện ôm lấy Kinh Ngạo Tuyết, cởi bỏ y phục trên người nàng, đem nàng đặt vào trong thùng nước thuốc.
Toàn thân Kinh Ngạo Tuyết đều là vết thương, bị nước thuốc kích thích, thân thể run lên một cái, Thẩm Lục Mạn thấy vậy nhíu mày hỏi: "đau lắm hả? nếu không thêm chút nước nữa?
Kinh Ngạo Tuyết khẽ lắc đầu một cái nói: "không cần, vậy được rồi, ngươi đừng vội."
Thẩm Lục Mạn sao có thể không vội, nàng nóng nảy đứng một bên hỏi: "thực ra là bị sao vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng nói: "là đoàn dị hỏa kia, ta vốn muốn tiêu diệt nó, nhưng lại bị nó phản hệ, tổn thương này là do dị hỏa tạo thành. Bất quá, ngươi cũng đừng lo lắng, trải qua chuyện lúc trước, ta cũng tìm được cách rồi, không lâu sau, có thể hoàn toàn giải quyết nó, đến khi đó nói không chừng ta còn có thể tiếp tục tu luyện."
"Thật sao?" Thẩm Lục Mạn kinh ngạc mừng rỡ hỏi.
Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng nói: "ừ, cho nên đừng sợ, ta ngâm nước vài ngày là khỏe."
Thẩm Lục Mạn luôn cảm thấy đối phương đang an ủi mình, nếu linh căn Kinh Ngạo Tuyết có thể chữa trị, thì vấn có thể tiếp tục tu luyện, các nàng cũng có thêm thực lực bảo vệ mình, bảo hộ Liễu Nhi.
Thẩm Lục Mạn hôm nay tiếp nhận quá nhiều tin tức, vốn chỉ muốn đem việc này nói cho Kinh Ngạo Tuyết, nhưng đối phương hiện tại lại biến thành như vậy, nàng cũng không muốn lúc này nói ra khiến đối phương mang gánh nặng trong lòng.
Nàng tính chờ qua một thời gian ngắn, đối phương dưỡng thân thể tốt lên rồi nói.
Nàng đứng trước thùng tắm, cũng không biết nên làm gì, liền dùng mộc linh khí trong cơ thể, rót vào trong cơ thể Kinh Ngạo Tuyết, hy vọng như vậy có thể khiến nàng dễ chịu một chút.
Kinh Ngạo Tuyết ngước mắt nhìn nàng một cái, nói: "rất thoải mái, nếu không mệt, cứ tiếp tục a."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng, thấy vết thương nàng ngâm trong nước, đã có dấu hiệu phục hồi, liền tiếp tục động tác trên tay.
Liễu Nhi đứng cạnh cửa nhìn, cũng không dám đi vào quấy rối, liền ngồi bên cạnh cửa.
Con thỏ nhỏ còn ở trong sân ăn cơ, Liễu Nhi nhìn thấy tiểu viện trống rống, nghĩ thầm: Tiểu Bạch đã làm gì khiến cho nương thân tức giận như vậy a?
Liễu Nhi cúi đầu, nghĩ thầm: còn có vết thương trên người mẫu thân nữa, vì sao đột nhiên nàng lại bị thương a?
Nương thân không nói cho nàng biết, mẫu tân cũng không nói cho nàng biết, vì nàng quá nhỏ yếu, cho nên để nàng biết cũng không làm được gì.
Liễu Nhi bĩu môi, đứng dậy đến phòng bếp trông nước nóng, còn nhóm lửa cái bếp bên cạnh vo gạo nấu cơm.
Nàng không muốn trở thành gánh nặng, cũng quyết tâm phải thật mạnh mẽ, nàng còn phải tiếp tục cố gắng mới được.
Thẩm Lục Mạn tính toán thời gian, nghĩ nước nóng nấu xong rồi, liền đi đến phòng bếp lấy nước nóng, kết quả nhìn thấy Liễu Nhi đứng trên ghế, thái rau trên thớt.
Bình thường Liễu Nhi cũng hay tò mò, khi rảnh rỗi cũng đến phòng bếp giúp nàng một tay, lúc này nàng cũng tự chủ động làm cơm.
Thẩm Lục Mạn cũng không lo lắng Liễu Nhi không cẩn thận làm bị thương chính mình, chỉ yêu thương chăm sóc nàng, nàng đi lên trước, tiếp nhân dao thái, nói: "Liễu Nhi ngoan, chuyện này để nương thân làm là được."
Liễu Nhi dựa vào chân nàng, bất an nói: "mẫu thân, không có sao chứ?"
"Haiz," Thẩm Lục Mạn thở dài một hơi nói: "cũng không có chuyện gì, vài ngày nữa ta trông mẫu thân con dưỡng thương, con tự mình ra ngoài chơi a."
Liễu Nhi lắc đầu nói: "con có thể giúp một tay, không ra ngoài chơi."
Thẩm Lục Mạn sờ đầu nhỏ của nàng nói: "ta biết Liễu Nhi là hài tử ngoan, nhưng con có lo được không? nương thân sẽ lo những chuyện này, nếu con thấy chán, mang Đại Bạch đến tìm Mộng Thu tỷ tỷ."
Liễu Nhi vẫn lắc đầu, Thẩm Lục Mạn cũng không khuyên nhiều, nàng đơn giản làm chút rau thái trộn, rồi lấy ra vài món muối trong vò, dự định hôm nay nấu một bữa đơn giản, chờ Kinh Ngạo Tuyết dưỡng thương tốt lên, liền làm một bữa ngon chúc mừng đối phương.
Đã qua nhiều ngày, bận rộn cùng bất qua đều qia, Kinh Ngạo Tuyết qua vài ngày dưỡng thương, cũng đã hồi phục hơn phân nửa.
Chỉ là dị hỏa trong người nàng, lại đột nhiên nở sinh cơ, mỗi ngày lại nhảy nhót trong đan điền vài cái, mới im lặng ở một góc.
Kinh Ngạo Tuyết cũng đã quen với tác phong bá đạo của đối phương, nàng nằm trên xích đu, ăn cá khô Thẩm Lục Mạn làm cho nàng, Liễu Nhi thì ở một bên học bài.
Mấy ngày qua, Liễu Nhi cũng lo lắng thân thể của nàng, không có ra ngoài chơi đùa, Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng nhu thuận hiểu chuyện, cảm thấy không nỡ lại trìu mến, nhân tiện nói. "Liễu Nhi nhiều ngày cực khổ rồi a."
Liễu Nhi ngẩng đầu nhìn nàng một cái nói: "không cực, mẫu thân, không có gì là tốt rồi."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "ta là tiểu cường không dễ đánh chết a, sinh mệnh cũng ngoan cường, tuyệt đối không thể vì chuyện nhỏ này mà bị gì được, con yên tâm đi, ta còn phải xem Liễu Nhi trưởng thành, trở thành yểu điệu thục nữ a."
Liễu Nhi cười đến híp mắt, tựa như hai cái trăng rằm, gật đầu nói: "được, con cố gắng học bài, đi thi cử."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy thì sửng sốt, thần tình phức tạp nói: "Liễu Nhi tương lai muốn làm quan sao?"
Liễu Nhi lắc đầu nới: "Mộng Thu tỷ tỷ nói, thi cử, có tiền đồ."
Kinh Ngạo Tuyết dở khóc dở cười, vuốt đầu nhỏ của nàng nói: "không cần thi cử, không có ý nghĩa còn mệt hơn, con cứ vui vẻ hạnh phúc là sống khỏe mạnh là được, đến khi 18 tuổi trưởng thành rồi, cũng có tay nghề nuôi sống chính mình, ta cũng hoàn toàn yên tâm."
Nói đến đây, Kinh Ngạo Tuyết nhớ đến kiếp trước mấy người làm cha mẹ, dường như đều là như vậy a, tuy là cũng hy vọng con cái có tiền đồ, nhưng vẫn mong con cái sống vui vẻ là được rồi.
Liễu Nhi cũng không hiểu nói: "Liễu, cùng nương thân và mẫu thân, cùng một chỗ, thì vui vẻ, sau này cũng sống chung với nhau."
Kinh Ngạo Tuyết phì một tiếng bật cười, nắm cái mũi nhỏ của nàng, ý bảo Liễu Nhi dùng ngón út câu lấy, hai người cầu ngón út, nói: "được, ngéo tay, một trăm năm cũng không được thay đổi."
Liễu Nhi tò mò nhìn nàng kéo ngón tay, đang định hỏi đây là ý gì, liền nghe thấy ngoài cửa có người đang gọi tên nàng.
Nàng tò mò nhìn ra cửa, thì thấy Ngô Tầm Xuân đang đứng ngoài cửa thò vào nhìn, còn Ngô Mộng Thu đang trừng mắt nhìn đệ đệ mình, đến cạnh cửa gõ cửa.
Âm thanh nàng mềm mại nói: "Liễu Nhi muội muội, ta và đệ đệ qua đây thăm ngươi."
Nàng liền thấy Kinh Ngạo Tuyết đang nằm trên xích đu, lập tức khom mình hành lễ nói: "Kinh bá mẫu hảo, không biết thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Kinh Ngạo Tuyết vội ngồi dậy, thầm nói: Ngô Chí Dũng này thật biết sinh a, dĩ nhiên sinh được cái khuê nữ bộ dạng tiểu thư khuê các a, nhìn cũng khiến người ta yêu thích.
Nàng nhìn hai tiểu hài tử vẫy tay nói: "là các ngươi a, tìm Liễu Nhi đi chơi a, đừng đứng ngoài cửa, vào đây chơi đi, chỗ này có đồ ăn ngon a."
Tiểu nam hài chảy nước mũi, tấy cá khô trong tay Kinh Ngạo Tuyết, liền động tâm nhìn tỷ tỷ nhà mình.
Ngô Mộng Thu cười nói: "đa tạ Kinh bá mẫu, hai tỷ đệ chúng ta liền vào đây làm phiền."
Nói, Ngô Tầm Xuân đã vội vàng chạy vào, hỏi thăm Kinh Ngạo Tuyết một câu, mắt không chớp nhìn cá khô trong dĩa nhỏ.
Kinh Ngạo Tuyết buồn cười đem dĩa đưa tới, đứng dậy nói: "ta phải về phòng nghỉ ngơi, hai người các ngươi cứ coi như nhà mình mà chơi a, Liễu Nhi nói chuyện với các bằng hữu của con đi a."
Liễu Nhi gật đầu, chờ Kinh Ngạo Tuyết về phòng, Ngô Tầm Xuân liền đi đến nói: "mẫu thân ngươi thật tốt, nếu là những người khác nhìn thấy chúng ta, cho dù trên mặt cười hì hì, nhưng trong lòng cũng không có vui a, cũng không cho ta ăn cá khô nhỏ, nói đến cá khô này ăn thật ngon a."
Ngô Mộng Thu ghét bỏ trừng đệ đệ nhà mình một cái, kéo Liễu Nhi qua mỉm cười nói: "mấy ngày qua ngươi không qua nhà ta chơi, ta còn lo lắng a, chợt nghe thân thể Kinh bá mẫu xảy ra vấn đề, trong lòng ta lo lắng, liền dẫn đệ đệ không nên thân này đến cửa tìm ngươi, vừa rồi nhìn thấy, Kinh bá mẫu đúng là sắc mặt tái nhợt, không biết thân thể nàng có khỏe lên chưa?"
Liễu Nhi cười nói: "mẫu thân, đã tốt hơn nhiều, cảm tạ quan tâm."
Ngô Mộng Thu nói: "sớm biết Kinh bá mẫu ngã bệnh, ta đã sớm qua thăm rồi, hiện tại thân thể khỏe mạnh rổi cũng là chuyện tốt."
Liễu Nhi lên tiếng, đang chuẩn bị nói gì đó, Ngô Tầm Xuân liếc mắt nói: "hai người các ngươi vẫn chưa xong a, nói nhiều làm gì, nói chung là ta và tỷ tỷ lo lắng cho ngươi, nên qua đến xem một chút, hiện tại thấy bá mẫu không sao rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi a, cá khô này ăn ngon thật, chúng ta ra bờ sống bắt nhiều một chút, mang về cho nương ta làm cho ta ăn."
"Ngô, khoan đã," hắn nhéo cằm mặt nghiêm túc nói: "nương chưa chắc đã biết làm, hay tìm nương thân Liễu Nhi làm, nương thân Liễu Nhi rất xinh đẹp, lại khéo tay, Liễu Nhi, ngươi giúp ta cầu Kinh bá nương a, ta thực thích cá khô này..."
"Đi ra, ngươi chỉ có biết ăn thôi." bình thường Ngô Mộng Thu đều là thục nữ, chỉ khi đối mặt với đệ đệ của mình mới lộ ra biểu tình hung dữ.
Liễu Nhi nhìn hai người thực buồn cươi, lo âu cùng bất an đều tiêu tán, nàng mang tiếu ý trên mặt, đúng lúc thỏ con nhảy đến bên chân nàng, nàng liển âm thỏ con, nói: "được, chúng ta đi, bờ sông a, nhưng mà, không nên đến quá gần, sẽ rất nguy hiểm."
Ngô Tầm Xuân liền cao hứng hoan hô nói: "biết rồi, hảo tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Ngô Mộng Thu hận sắt không rèn được thép, nhìn hắn vội như điên chạy ra ngoài, kéo tay nhỏ của Liễu Nhi đi theo.
Kinh Ngạo Tuyết ghé vào cửa sổ nhìn thấy một màn như vậy, chậc chậc cảm thán nói: "thanh xuân a, thực sự là đẹp..."
Ba người đến bờ sông, Ngô Tầm Xuân là nam hài tử thân thể khỏe mạnh, liền chuẩn bị lưới bắt cá, là do cha hắn thấy hắn bướng bỉnh không nghe, nên tìm đồ làm cho hắn.
Bình thường hắn cũng miễn cưỡng nghe lời, đem lưới thả xuống sông, cố định xung quanh lại, nhìn tôm tép nho tự mình chạy vào.
Ngô Mộng Thu ngồi dưới tàng cây, hỏi thăm Liễu Nhi mấy ngày qua như thế nào.
Liễu Nhi nhẹ nói, Ngô Mộng Thu thở dài một hơi nói: "thân thể quan trọng nhất, nương ta sớm qua đời, cũng vì..."
"Ngươi đừng khổ sở," Liễu Nhi buông thỏ con trong ngực ra, để nó tùy ý đi tìm cỏ ăn, nàng thoải mái nói chuyện với Ngô Mộng Thu: "còn rất nhiều người, quan tâm ngươi a."
Ngô Mộng Thu nhẹ nhàng cười nói: "đúng vậy, ta cũng không phải cô nhi, còn có cha ta a, mấy ngày trước hắn gửi thư, nói là rất nhanh thì sẽ quay về thôn, sau này cũng không rời đi nữa."
"Ân," Liễu Nhi mơ hồ nhớ kỹ cha Ngô Mộng Thu, cùng mẫu thân mình từng đánh nhau, đó là một nam nhân vóc dáng vô cùng cường tráng, so với mẫu thân còn cao to hơn.
Mộng Thu tỷ tỷ thân thể suy yếu, tính tình lại nhu hòa, nhưng có người cha như vậy che chở, sau này cũng không sợ bị người bắt nạt.
Bên bờ sông truyền đến tiếng nam hài hoan hộ, nàng không khỏi quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngô Tầm Xuân tự mình chơi, cởi áo ra tát nước chơi.
Ngô Mộng Thu thấy vậy, liền nhíu mày, đi tới nói: "Tầm Xuân, không được nghịch nước."
Liễu Nhi cũng đứng lên, đang chuẩn bị đi tới, đột nhiên có một con hình thể nhỏ nhắn, từ trên cây rớt xuống, đúng lúc ngã trúng đầu nàng.
Nàng đau kêu "ah" một tiếng, đưa tay lên sờ đầu, liền mò được một còn gà nhỏ màu xám.
Con gà nhỏ nằm trong lòng bàn tay nàng, nhìn qua có vẻ bệnh nhược.
Nó thoạt nhìn thật nhỏ, so với hay tay nàng cũng không lớn được bao nhiêu, bất quá màu sắc không giống màu vàng thường thấy, mà là màu xám, tướng mạo cũng không giống mấy con gà con từng thấy.
Nàng chạm vào, lo lắng nói: "ngươi bị thương sao?"
Con gà nhỏ như nghe hiểu được tiếng người, liền nhảy dựng lên lao vào nàng hét chói tai nói: "ngươi mới có bệnh á!"
Kinh Liễu Nhi:"..."
Là nàng bị ảo giác sao? sao con gà nhỏ cũng biết nói rồi a?"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay đổi mới, trầm mê chính nghĩa liên minh mỹ sắc, vô tâm gõ chữ, bất quá vẫn là căn cứ tác giả tinh thần mã hiện ra. Sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)
PS: Ta rõ ràng cả điểm đổi mới, nhưng mà xem luận án trang nhưng không có biểu hiện, loại tình huống này không phải ta không có càng a, mà là tấn. Giang tin tức kéo dài, đại gia nảy sinh cái mới một cái, hoặc là từ chót nhất Chương điểm đánh vào trang kế tiếp, thông thường có thể chứng kiến văn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...