Chương 47
"Chỉ tiếc cái gì?" Kinh Ngạo Tuyết tò mò hỏi.
Thẩm Lục Mạn thở dài một hơi nói: "đầu năm nay, Tần tướng quân đánh thắng trận khải hoàn, trên đường hồi triều gặp một đám cường đạo thổ phỉ, còn nghĩ bọn hắn chỉ là đám cướp qua đường bình thường."
"Khi đó Tần tướng quân ở chiến trường bản thân đã bị trọng thương, hoàng mệnh cấp tốc, không kịp dưỡng thương, phải nhanh chóng quay về kinh thành, nên khi đối diện với đám thổ phỉ này, hầu như không còn sức đánh trả, còn bị bọn họ đánh tàn phế tứ chi, nếu không phải nhờ có hộ vệ dùng thân hỗ trợ, nàng có thể sẽ dữ nhiều lành ít."
Kinh Ngạo Tuyết bĩu môi, muốn nói cái gì, nhưng cảm thấy việc này quá buồn cười!
Nàng cười lạnh một tiếng, nói: "chuyện này, nghe cũng không đơn giản như vậy a, thổ phỉ bình thường, có bản lĩnh cao như vậy sao? cho dù Tần tường quân có bị trọng thương, cũng không thể bị mấy tên thổ phỉ làm hại, huống chi nàng bị thương, bên người không thể không có hộ vệ đi theo, cho nên đây không phải là do đế vương cảm thấy nàng công cao cái chủ, cho nên cố ý an bài chuyện này, để phế Tần tướng quân sao a."
Thẩm Lục Mạn nghe vậy thì sửng sốt nói: "ta cũng nghĩ như vậy, nói qua cho ngươi biết trước đó, cũng là lời truyền lại trên phố, phàm nhân ở đây trình độ giáo dục thấp, chỉ cần lý do đơn giản cũng có thể phủi chuyện, đối với chuyện Tần tường quân gặp phải, liền bỏ sau đầu, lâu ngày cũng quên mất chuyện này."
Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, nói: "người này không chạy, nhất định là âm mưu quỷ kế của đế vương, ta thấy quốc sư kia là yêu có yêu khí không phải người tốt gì, đế vương được loại tu sĩ như vậy nâng lên cũng không phải thứ gì tốt, chỉ đáng tiếc Tần tướng quân, nói gì cũng là vì nước vì dân, lại phải chịu kết quả như vậy."
Kinh Ngạo Tuyết thổn thức một tiếng, khi ở mạt thế nàng cũng từng gặp người tốt như vậy, nhưng đấu tranh chong chính trị lại chịu thất bại thảm hại, vì hắn không đủ ác, cho nên mới trở thành vật hy sinh cho cuộc đấu quyền lực.
Khi nàng còn ở căn cứ, đối với lãnh đạo cấp cao đã không có hảo cảm, cuối cùng còn phải chết trong tay đám người này.
Có lãnh đạo cao cấp như vậy, ah! xe ra nhân loại ước chừng cũng không có tương lai.
Kinh Ngạo Tuyết cũng không muốn suy nghĩ nhiều, dù nói thế nào thì ở mạt thế đó, cũng là nơi nàng sinh nàng lớn, cũng giận cũng oán cũng mắng cũng không thể ghét bỏ.
Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy được thế giới xanh tươi bên ngoài.
Nàng mím môi một cái, quay đầu nói: "ngọc thạch lấy được ở sơn trại bên kia có đủ dùng không?"
Thẩm Lục Mạn cắn đứt dây chỉ, nói: "đủ rồi, làm sao vậy?"
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng, cười nói: "không có gì, đang nghĩ đến sáng mai, đến khu đất bày trận pháp, hy vọng đến khi đó có thể trợ giúp."
Thẩm Lục Mạn lên tiếng, nàng tiếp tục may y phục, Kinh Ngạo Tuyết ở một bên chống cằm nhìn, hai người không mặn không nhạt trò chuyện một hồi.
Khi sắc trời đã tối hoàn toàn, Kinh Ngạo Tuyết cũng không cho Thẩm Lục Mạn may y phục nữa, nàng cầm kim chỉ cùng vải may chưa xong, cất vào tủ quần áo,thiêu mi nói với Thẩm Lục Mạn: "thê tử a, thời gian không còn sớm, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."
Thẩm Lục Mạn thấy nàng như vậy, trong lòng có chút khẩn trương, tay chân không biết phải làm gì.
Kinh Ngạo Tuyết lại hành động như bình thường, lướt qua nàng đến bên giường, cời y phục trên người, tùy ý ném vào cái hộc cuối giường một cái, rồi vén chăn chui vào.
Nàng nằm xong, còn nói với Thẩm Lục Mạn: "qua đây a, còn chừa chỗ cho ngươi rồi a."
Thẩm Lục Mạn từ từ đi tới, thấy Kinh Ngạo Tuyết cong mày, thần tình lại giống Liễu Nhi, chỉ là nàng lại nhiều hơn vài phần bỡn cợt cùng bất hảo.
Nàng vén chăn lên đi vào, còn chưa ngủ, Kinh Ngạo Tuyết đã chủ động cọ tới, giúp nàng đắp kín chăn, hôn trán nàng một cái, liền nằm xuống nhắm mắt nói, "thê tử, ngủ ngon."
Tim Thẩm Lục Mạn đập nhanh bình bịch, lòng bàn tay toát mồ hôi, vốn nghĩ là Kinh Ngạo Tuyết sẽ hư hỏng, nhưng không ngờ, nàng đến lúc này lại....
Qúa phận đàng hoàng a, thời gian vừa chớp mắt một cái liền ngủ rồi, còn ngáy nữa a.
Thẩm Lục Mạn: "..."
Nàng cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy Kinh Ngạo Tuyết thực sự ngủ say rồi, trong lòng nàng buồn cười không có gì để nói, chỉ có thể thả lỏng được nhiều hơn.
Nàng nhắm mắt lại, nghe tiếng ngáy của Kinh Ngạo Tuyết, cứ vậy mà ngủ a.
Cảm giác này, so với ngày xua ngủ còn trầm hơn, khi tỉnh lại còn định đến phòng Liễu Nhi đắp chăn cho nàng, kết quả vừa mở cửa mới phát hiện, trời đã sáng rồi.
Trong lòng nàng kinh ngạc, đây cũng là lần đầu từ khi nàng đến nhân gian ngủ một giấc như vậy, theo thói quen nàng luôn ngủ thiu thiu, chỉ cần gió lay cỏ động nàng cũng đã thức, trước kia Liễu Nhi còn nhỏ, hài nhi không thể khống chế thường khóc lớn.
Khi đó nàng cực khổ nhất, một mình ôm hài tử, ban ngày lên núi săn thú, buổi tối còn phải về hống Liễu Nhi, kiệt lực khiến nàng cảm giác không an toàn.
Mặc dù như vậy, vẫn không đủ, Liễu Nhi hơn hai tuổi đã có thể học nói, tính tình lại khúm núm, nàng thấy được, nóng vội trong lòng.
Hiện tại cũng đã tốt hơn nhiều, tình trạng nói lăp cũng đã cải thiện không ít, mà cái này cũng phát sinh sau khi Kinh Ngạo Tuyết quay về.
Qủa nhiên trong nhà cũng cần phải có người như vậy, đáy mắt Thẩm Lục Mạn lại nổi lên gợn sóng lớn, không thể vì nàng từ nhỏ đã không có phụ thân, thì nghĩ rằng Liễu Nhi cũng có thể không cần mẫu thân.
Nàng cũng không muốn nghĩ nhiều đến chuyện trước kia, lấy nước rửa mặt xong, thì đến phòng bếp chuẩn bị điểm tâm.
Trong lúc đó, Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi đều đã tỉnh lại, cùng nhau rửa mặt xong liền chạy bộ, Liễu Nhi lúc đi, còn nhớ thả sủng vật Đại Bạch cùng Tiểu Bạch của nàng ra, để chúng tự mình chơi đùa, tâm cũng thật đại a, cũng không sợ chúng nó chạy mất.
Thẩm Lục Mạn đem cơm hâm nóng, liền ngồi ghế mây trong sân, trông coi con ngựa trắng cùng tiểu bạch thỏ ăn cỏ.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy con ngựa trắng gầy ốm nữ nhi đem về đặt là Tiểu Bạch kia, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về hướng núi, ánh mắt khôn khéo sắc bén còn có vài phần do dự.
Ánh mắt nhân tính hóa như vậy, xuất hiện trên mình con ngựa, nghĩ thế nào cũng không ổn.
Thẩm Lục Mạn nhíu mày, thả vật trong tay đi đến, đang chuẩn bị quan sát kỹ con ngựa này, con ngựa liền quay đầu nhìn chằm chằm nàng.
Ký ức nàng bị xoay vần, trong đầu chợt lóe lên, nàng hiểu được, đây là bị ép, tựa như có vật gì, cưỡng chế xem qua ký ức của nàng.
Nàng cắn răng, muốn phản kháng lại cổ sức mạnh huyễn diệu này, nhưng không ngờ đối phương lại chủ động thu hồi.
Thẩm Lục Mạn sững sờ một hồi, hồi phục lại tinh thần, liền cúi đầu gắt gao nhìn con ngựa trước mắt.
Con ngựa lại khàn khàn kêu một tiến, đôi mắt êm dịu đối diện nàng, Thẩm Lục Mạn chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, sau đó cái gì cũng không nhớ.
Nàng ngơ ngác đứng hồi lâu, cho đến khi Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi chạy bộ về, thấy nàng ngây ngốc đứng đây, tò mò đi đến vỗ vai nàng, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
Kinh Ngạo Tuyết hỏi: "sao ngươi cứ đứng ở đây, giống như cái cọc gỗ vậy?"
Thẩm Lục Mạn lắc đầu, choáng váng, nàng nói: "không có gì, chỉ là quên mất, hai người chạy xong rồi sao?"
Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng đắc ý nói: "đúng vậy, tốc độ của ta so với bình thường nhanh hơn một chút rồi a, bất quá Liễu Nhi nhanh hơn ta, có đúng không a, Liễu Nhi?"
Liễu Nhi ôm con thỏ nhỏ chủ động nhảy vào ngực nàng, cười gật dầu nói: "mẫu thân, cũng nhanh."
Kinh Ngạo Tuyết thầm nói, khuê nữ nhà mình đúng là một tiểu thiên sứ, so với đám hùng hài tử trong sơn trại khác xa, thực đáng yêu a.
Nàng nhéo nhéo khuôn mặt hồng nhuận của Liễu Nhi nói: "cơm nước xong rồi, đi ăn cơm thôi, ăn cơm xong thì ngươi đi tìm tiểu đồng bọn của ngươi mà chơi, ta cùng nương ngươi phải đến vườn đất làm việc, buổi trưa ngươi nhớ về ăn cơm a."
Liễu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ba người liền cùng nhau quay về phòng.
Chỉ còn lại con ngựa tên là Tiểu Bạch, cuối cùng nhìn thoáng qua ngọn núi, trong mắt lóe lên vẻ kiên định, liền quay đầu theo sau Liễu Nhi.
Sau khi ăn cơm xong, Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn đến vườn đất, các nàng trước rào lại 10 mẫu trồng thảo dược, qua vài ngày, không cần lo nhiều, thảo dược sinh trưởng khá tốt.
Kinh Ngạo Tuyết đi một vòng, đối với vườn thảo dược mọc lên coi như cũng thỏa mãn.
Nàng mang Thẩm Lục Mạn đến mảnh đất gần đầu nhà nhất, phụ cận quanh đây chỉ có một nhà nàng, khoảng cách đến sân cngx chừng trăm mét, ngẩng đầu một cái cũng có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Kinh Ngạo Tuyết ngồi xuống đất, thấy Thẩm Lục Mạn lấy ngọc thạch trong túi ra. Chia ra ngọc có chất lượng kém và không kém, nếu là chất lượng kém Kinh Ngạo Tuyết cho vài túi, dự định cầm lên trấn bán lấy tiền.
Chất lượng tốt giữ lại, chờ một hồi Thẩm Lục Mạn rót linh khí vào, thì có thể dùng là làm đá tụ linh trận pháp.
Lấy ra hơn mười khối, bố trí một cái trận pháp đơn giản là đủ, Thẩm Lục Mạn liền ngồi xuống đất, một bên hấp thụ mộc linh khí, một bên đem chuyển vào cơ thể chuyển hóa thành mộc khí rót vào ngọc.
Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, cầm một viên trong tay thử một chút.
Khi ở mạt thế, con người luôn lợi dung mọi thứ tài nguyên bên người, chọn lấy tài nguyên ổn định nhất, cố gắng đem tài nguyên cùng dị năng hòa làm một.
Trong đó dù phần lớn thí nghiệm đều thất bại, nhưng thu được thành công cũng không ít, còn có cả thành phẩm ưu tú.
Lóa mắt nhất, chính là phát minh không gian.
Nhưng mà, nàng trước khi chết, không gian chỉ là thứ được truyền trong căn cứ là cơ mật không lọt ra ngoài, chỉ một số người ít ỏi mới biết, nàng tuy cũng là một nhân tài, nhưng không phải trong nhóm tham quyền lợi, cho nên bị xa lánh bên ngoài.
Nàng chỉ mơ hồ nghe nói, không gian cần có ngọc cùng dị năng giả không gian mới có thể chế được.
Còn ngọc thạch lúc đầu không ai quan tâm, nhưng về sau phát hiện được giá trị bên ngoài, liền thu mua trắng trợn, cho đến vài năm sau, nàng mới ý thức được tác dụng của ngọc thạch, ngọc thạch trên thị trường đã không còn.
Nàng thở dài một hơi, sờ tảng đá ôn nhuận trong tay, đem mộc hệ dị năng rót vào trong.
Ngọc thạch không phản ứng nhiều, chỉ hiện lên ánh sáng huỳnh quang, ngọc có phẩm chất tốt sẽ thấy rõ ở bề ngoài, nhưng cũng không có thay đổi gì lớn.
Nàng thấy vậy, trong lòng có chút thất vọng, liền kích động nghĩ đến: nàng hoàn toàn có thể dựa vào mộc hệ dị năng, đề thăng ngọc chất lượng kém, sau đó bán ra giá tiền cao hơn a.
Tuy nàng hiện tại không thiếu bạc, nhưng ai lại không thích tiền a?
Nghĩ là làm, Kinh Ngạo Tuyết mắt lóe tinh quang, đem ngọc kém chất lượng trong túi lấy ra, rót mộc hệ dị năng vào trong đó.
Chờ nàng làm xong một khối, thì đã thấy Thẩm Lục Mạn bày tụ linh trận pháp trên đất.
Phạm vi trận pháp không quá lớn, cùng lắm chỉ 40m², trong đó còn có cả thảo dược, có cái giá thường nhưng cũng có một số là giá cao nhất.
Kinh Ngạo Tuyết phủi đất trên người đi tới nói: "Như vậy là được rồi sao?"
Thẩm Lục Mạn gật đầu nói: "nếu ngươi tò mò, có thể vào trong thử một lần."
Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái, đi vào phạm vi tụ linh trận, liền cảm giác được mộc hệ ước số đột nhiên tăng vọt khắp người, độ dày này hầu như có thể so với trong núi.
Trên mặt nàng vui vẻ nói: "thực không tệ, xem ra dược thảo sẽ sinh trưởng tốt, ngươi thuận tiện làm thêm một trận pháp phòng ngự a, ta lo tiểu hài tử khi chạy qua đây chơi, không cẩn thận đạp phải, uổng công chúng ta làm."
Thẩm Lục Mạn suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, liền đồng ý, bắt đầu luyện chế trận pháp phòng ngự.
Hiện tại tài nguyên hữu hạn, bản thân nàng tu vi không cao, cho nên luyện chế đều dựa vào trận pháp phòng ngự.
Vừa làm xong một mảnh đất, đã sắp đến trưa, Kinh Ngạo Tuyết thấy trán nàng đều là mồ hôi, nhân tiện nói: "việc này không vội, chúng ta về nhà trước, ăn cơm xong rồi đến làm tiếp."
Thẩm Lục Mạn nhìn thoáng qua trong đất, chỉ mới đến trưa, cũng không nhìn được chỗ bố trí trận pháp có gì khác, bất quá không bao lâu, có thể nhìn ra được sự khác biệt lớn trong đó.
Nàng thấy thời gian không còn sớm, liền cùng Kinh Ngạo Tuyết về nhà nấu cơm.
Buổi chiều ăn cơm xong, tiếp tục đến vườn đất làm, lại bố trí thêm vài miếng đất, Kinh Ngạo Tuyết ngăn nàng lại nói: "dược thảo khác cách nhà quá xa, phẩm chất như nhau, không cần lãng phí ngọc đề thăng."
Lúc đầu Thẩm Lục Mạn đối với dược thảo cũng không quá nhiều hứng thú, sở dĩ cố gắng như vậy, cũng là vì Kinh Ngạo Tuyết, nghe nàng nói vậy, liền dừng lại.
Đêm nay, khi hai người lên giường ngủ, Kinh Ngạo Tuyết nói: "ngày mai, ngươi theo ta cùng lên núi a."
Thẩm Lục Mạn híp mắt buồn ngủ, nghe vậy hỏi: "lên núi làm gì?"
Kinh Ngạo Tuyết nói: "chuyện ở vườn đất đã xử lý xong, cũng đến lúc hảo hảo tu luyện, ta hiện tại linh căn đã bị hủy, nhưng thân thể vẫn có thể cảm giác được linh khí sung túc trên núi, ngươi ở đó tu luyện, hơn nữa còn gia trì tụ linh trận, tốc độ tu luyện khẳng định có thể sẽ nhanh hơn."
Thẩm Lục Mạn nhìn nàng một cái, muốn an ủi nàng, Kinh Ngạo Tuyết lại nói: "ta cũng muốn thử xem, có thể chữa trị linh căn bị hư trong cơ thể không, hiện tại đã có giản ngọc tu sĩ kim đan kỳ để lại, ta dường như cũng mò được đường đi, bất quá cũng phải chờ lên núi rồi mới nói được."
Trong lòng Thẩm Lục Mạn vui vẻ, vội hỏi: "thật sao? linh căn của ngươi..."
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "chỉ là cảm giác, ta cũng không xác định, ngựa chết thành ngựa sống a, ngươi cũng đừng quá kích động, tất cả chờ ngày mai lên núi rồi nói."
Thẩm Lục Mạn gật đầu, Kinh Ngạo Tuyết thấy ánh mắt nàng trong suốt, trong lòng hơi động, liền chạm vào, tay để trên gối đầu đối phượng tay còn lại vuốt ve gò má nàng, hướng về môi nàng hôn lên.
Nàng chỉ là dò xét một chút, toàn thân Thẩm Lục Mạn nháy mắt cứng lại, thân thể liền mềm nhũn.
Nàng không tiến thêm bước nữa, chỉ dán môi, rồi rút về, đáp mền cho Thẩm Lục Mạn, hôn trán nàng một cái, liền nằm xuống nói: "ngủ sớm một chút a, ngủ ngon."
"..." Thẩm Lục Mạn cắn môi nhìn nàng sắp ngủ, liền buồn bực nói: "ngủ ngon."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hôm nay đổi mới, trước giờ viết xong liền trước giờ đổi mới, sao bao lớn gia, (*  ̄ 3)(ε ̄ *)
Ta thứ bảy chủ nhật thông thường biết nghỉ ngơi, cho nên chỉ bảo trì bình thường đổi mới, các loại thứ hai gõ chữ trạng thái tốt thời điểm, liền cho mọi người thêm viết hai chương.
PS: Chính nghĩa liên minh chiếu phim rồi, ta làm tử trung phấn sẽ đi rạp chiếu phim ủng hộ một chút, ước đoán biết xoát mấy lần a !, ha ha, có đối vớiDC cảm giác hứng thú người cùng sở thích sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...