Chương 41: Ép hỏi
Kinh Ngạo Tuyết còn tưởng uy hiếp Lam di nương như vậy thì nàng sẽ thành thật khai báo, dù sao đối phương chỉ là một nữ nhân bình thường, đến cả Thẩm Lục Mạn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng không ngờ nàng bị bóp cổ, biểu tình trên mặt hưởng thụ, nói: "ah, cục cưng a ~, ngươi có thể mạnh tay hơn một chút không?"
Mạnh hơn?
Kinh Ngạo Tuyết không hiểu, thầm nói: đã hạ thủ nặng lắm rồi a, Lam di nương bị nàng bóp đến hồ đồ rồi sao?"
Nhưng thấy má nàng ửng đỏ, mắt lóe quang mang kích động, toàn thân Kinh Ngạo Tuyết giật mình, khẳng định nói: bây giờ đá trúng miếng sắt rồi a, nữ nhân này đúng một kẻ biến thái a.
Đối phó với nữ nhân như vậy, uy hiếp tuyệt đối không có hiệu quả.
Vì vậy nàng cùng Thẩm Lục Mạn trao đổi ánh mắt, tay thả lỏng để nàng tự ngã xuống đất.
Bước chân đối phương lảo đảo vài cái, nhờ có nha hoàn Tiểu Thúy đỡ lấy, mới không ngã xuống đất.
Nàng ho khan vài tiếng, ôm cổ âm thanh khàn khàn nói: "ta biết đùa với ngươi nhất định có ý tứ a, chơi trò thở không được, là kiểu chơi mới của ngươi hả?"
Thẩm Lục Mạn: "..."
Kinh Ngạo Tuyết trợn to hai mắt bị ánh mắt thâm trầm của Thẩm Lục Mạn nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.
Hiện tại nàng bắt đầu thấy hối hận, sớm biết Lam di nương là heo chết không sợ nước sôi, nàng sẽ không đem Thẩm Lục Mạn đến đây lãng phí thời gian.
Bây giờ thì xong rồi, chẳng những không đạt được mục đích ngược lại còn khiến Thẩm Lục Mạn bắt đầu muốn hỏi tội trong sạch của nàng.
Nàng đau đầu đỡ trán, đối với Lam di nương không còn gì để nói, quay đầu nói với Thẩm Lục Mạn: "nếu không hỏi ra manh mối gì thì chúng ta về trước đi, Liễu Nhi còn chờ a."
Thần tình Thẩm Lục Mạn lạnh lùng, nhìn thoáng qua Lam di nương không ngừng lẳng lơ, trong lòng khó chịu không rõ khiến nàng rất muốn đánh nữ nhân này một trận.
Giọng nói của nàng âm trầm giễu cợt nói: "sao vậy, ngươi luyến tiếc?"
Kinh Ngạo Tuyết: "..." oan quá a~
Nàng căn bản không quen biết nữ nhân này, cho dù hôm nay là lần đầu gặp mặt cũng không có gì a.
Chuyện này đều là do nguyên chủ, nàng là bị oan a.
Nếu như Thẩm Lục Mạn còn nói thêm câu nào nữa, nàng phải chứng minh mình cùng Lam di nương không gì bằng cách hạ tư thủ a.
Mặc dù có chút áy náy với Lam di nương này, nhưng ai kêu nàng há miệng đều nói bậy bạ a.
Nhưng lại không ngờ Lam di nương bình ổn hô hấp liền ném cho nàng một cái mị nhãn nói: "oan gia, nếu ngươi muốn biết Lương Thăng Vinh ở đâu, thì cứ cầu cạnh ta a, nói không chừng ta mềm lòng rồi nói cho ngươi biết a."
Kinh Ngạo Tuyết đen mặt nói: "không cần, ta không tin hắn sẽ ở ngoài trốn cả đời."
Lam di nương xoay xoay lọn tóc, chớp mắt nói: "hắn chắc chắn sẽ không trốn ở ngoài cả đời, nhưng chờ hắn lấy lại tinh thần sẽ chọn nhiều cách giải quyết hơn, chấm dứt hậu hoạn. Như là mướn người đi giết, dù sao Lương Thăng Vinh cũng nhiều tiền, người chịu làm việc cho hắn vì tiền cũng không thiếu."
Kinh Ngạo Tuyết trước cũng vì lo lắng điều này, hiện tại nàng và Lương Thăng Vinh là cừu địch, nếu hôm nay nàng lùi một bước đối phương sẽ có cơ hội xoay người, tấn công lại nàng.
Kinh Ngạo Tuyết không muốn rơi vào hoàn cảnh xấu nhất, cho nên mới cố chấp muốn giết Lương Thăng Vinh, nhưng lại gặp phải Lam di nương mềm cứng cũng không xong...
Khoan đã, nàng nheo mắt nhìn Lam di nương đột nhiên cười nói: "Lam di nương, ngươi vừa mới nói cái gì a?"
Lam di nương không để ý Thẩm Lục Mạn toàn thân đang tứ tán áp suất, ghé sát qua dùng xức đan khấu ngón tay với nàng, chọt chọt trước ngực nàng mập mờ nói: "ta nói, ta muốn lấy lòng ngươi."
Nói xong, nàng nháy mắt một cái, ánh mắt nhìn Thẩm Lục Mạn khiêu khích.
Kinh Ngạo Tuyết chụp được ngón tay nàng đang du lượn trên người nàng, cười híp mắt nói: "như vậy a, nói sớm đi."
Dưới chân nàng di chuyển, hất Lam di nương ngã xuống đất, may mắn bên cạnh là bãi cỏ, nếu không bị ngã như vậy đối phương sẽ bị đau không nhẹ.
Nàng uyển chuyển bày ra tư thế mê người, không để ý đến ánh mắt của những người khác, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Kinh Ngạo Tuyết, tò mò hất cằm lên nói: "bây giờ ngươi định làm gì?"
Kinh Ngạo Tuyết ngồi bên cạnh chân nàng, đầu gối áp trên đùi đối phương, nhìn thoáng qua Thâm Lục Mạn đối phương hình như tức giận không nhẹ, cả người đều quay đi căn bản không có phản ứng với nàng.
Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ, đành phải tự mình động thủ.
Nàng cười híp mắt cởi giày đối phương, vớ, rồi nhìn cái chân ngọc mảnh khảnh nói: "dĩ nhiên là lấy lòng ngươi a, Lam di nương từ từ hưởng thụ a."
Nói xong, nàng liền bẻ một cây cỏ, không nhanh không chậm quét lòng bàn chân đối phương.
Lam di nương không ngờ được nàng lại dùng cách lấy lòng như vậy, bị quét lòng bàn chân như vậy, nàng bị nhột đến toàn thân đều run lên, cũng không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, chỉ một cái quét qua, khiến toàn thân nàng đều ngứa, khớp xương ngứa đến mức hận không thể tháo ra gãi.
Nàng nhịn không được cười ha ha, rất nhanh thì bị ép khóc thút thít nói: "ngươi.... ngươi buông tay.... cho ta."
Kinh Ngạo Tuyết mặt không đổi, cảm giác hôm nay bị thua thiệt nhiều, nếu làm như vậy thì cũng không thể biết được khi nào nàng nói ra chỗ ở của Lương Thăng Vinh, nàng thực sự muốn nôn đến chết a.
Nàng xẹp miệng nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn, đối phương vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng, chỉ để lại cho nàng một cái bóng lưng lạnh lùng như băng, xem ra hỏi được rồi thì còn phải giải quyết một cái phiền phức nữa a.
Đáy lòng nàng thở dài một hơi nói: "Lam di nương, vừa rồi là ngươi nói muốn ta lấy lòng ngươi, hiện tại cứ từ từ cảm nhận thành ý của ta."
Lam di nương bị nhột mà khóc, đồ trang điểm trên mặt hao hơn phân nửa, liền nhìn gác cửa và Tiểu Thúy cầu cứu.
Nhưng hai người kia chỉ biết núp dưới mái hiên, run rẩy nhìn chằm chằm bên này, căn bản không dám bước lên.
Trong lòng Lam di nương buồn bực, không thể kiên trì được nữa, nhân tiện nói: "được, ta nói ta nói, Lương Thăng Vinh chạy đi thôn Linh Biên, đến trại thổ phỉ trốn rồi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, không chút lưu tình ném chân nàng đi nói: "haiz, nói sớm đi cũng không lãng phí thời gian của ta rồi."
Lam di nương nằm trên đất liếc mắt nói: "tuy như vậy chơi rất tốt, nhưng ta không vui a, nhột quá a~"
Kinh Ngạo Tuyết im lặng nhìn nàng nửa ngày, nói với Thẩm Lục Mạn: "chúng ta đi thôi."
Lam di nương đổi tư thế chống cằm nhìn nàng cười nói: "thật vô tình a, đem ta chơi thành như vậy, cự nhiên như vậy mà đi?"
Thẩm Lục Mạn quay đầu, nhìn Lam di nương nói: "nếu ngươi nói dối nửa câu, coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi a."
"Ah, thiếu phụ khó tính uy hiếp ta a, thật đáng sợ a." Lam di nương liếc nàng một cái, đứng dậy phải bụi trên người, nói với hai người đứng dưới mái hiên nói: "Tiểu Thúy, vào phòng ta lấy mấy thứ qua đây."
Kinh Ngạo Tuyết nói: "đắc tội nhiều, cáo từ."
Lam di nương kéo tay nàng nói: "khoan đã a, ngươi đã thịnh tình khoản đãi ta, ta tự nhiên cũng phải trả thù lao cho ngươi a."
"Không cần." Kinh Ngạo Tuyết mặt không đổi cự tuyệt.
Nhưng không ngờ Lam di nương lại cười, đột nhiên tiến đến bên tai nàng thì thầm vài câu.
Kinh Ngạo Tuyết mở to hai mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái, Lam di nương liền dương bộ ngực kiều đĩnh của mình lên nói: "ta biết nhiều trời chơi người lớn lắm nga, nếu ngươi không tin thì cứ cầm về xem đi, coi ta có lừa ngươi không a?"
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết xác thực có vài phần động ý, nhưng Thẩm Lục Mạn cũng không có kiên nhẫn nhìn các nàng thì thầm, liền sải bước ra cửa chính trước.
Kinh Ngạo Tuyết biết hiện tại lừa được Thẩm Lục Mạn quan trọng hơn, còn lời Lam di nương vừa rồi thì thầm nàng cũng động tâm, nhưng nàng biết nếu muốn chuyện này thì sau này còn nhiều cơ hội, nếu chọc tiểu nương tử giận chạy mất, thì biết được cái đó rồi cũng không vui a.
Nàng liền đẩy Lam di nương ra, xoay người đuổi theo Thẩm Lục Mạn.
La di nương dựa vào tường viện, ung dung nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: "thật đúng là một cái cực phẩm mỹ nhân a, mặc dù ở tu tiên giới ta cũng chưa từng thấy qua cô nương này xinh đẹp như vậy, mà tính tình cũng rất hợp tâm ý của ta a, nếu không phải bản tôn đang vội trốn, thì cũng muốn theo nàng chơi vài ngày a."
Tiểu Thúy thay đổi vẻ nhút nhát khi nãy, bình tĩnh đi lên trước nói: "tôn thượng, thứ này phải làm sao đây?"
La di nương cười nói: "dĩ nhiên là phải đưa rồi, cho nàng học trước cách làm sao có thể làm tình với nữ nhân, học được kỹ thuật tốt rồi đi thưởng thức khối thịt béo này a, không phải tư vị như vậy sẽ ngon hơn sao, đi thôi."
Tiểu Thúy gật đầu, nhìn thoáng qua gác cửa mặt đang đờ đẫn, liền chạy đến đưa cái hộp.
Nàng ở cửa chặn Kinh Ngạo Tuyết lại, đem hộp nhét vào ngực nàng, sợ nàng không nhận liền xoay người nhanh chạy đi.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn cái hộp trong ngực, cầm thì không xong, mà không cầm thì lòng ngứa ngáy.
Nghĩ đến tương lai cuộc sống, cuối cùng nàng cũng nhận, lúc này Thẩm Lục Mạn đã đi xa, nàng vội vàng đuổi theo.
Nàng cười đùa nói: "tiểu nương tử, chúng ta đi tìm Lương Thăng Vinh hay là đến Bách Thảo đường tìm Liễu Nhi?"
Thẩm Lục Mạn như không nghe thấy, tự mình cúi đầu đi trước, tốc độ so với Kinh Ngạo Tuyết chạy còn nhanh hơn.
Kinh Ngạo Tuyết đuổi theo thở hổn hển, vội níu tay nàng lại nói: "vừa rồi ngươi cũng thấy a, toàn bộ hành trình ta đều không nói gì, đều là Lam di nương tác yêu với ta a, ta cam đoan với ngươi, ta với nàng không có quan hệ gì a, không tin..."
Vẻ mặt nàng ủy khuất tiếp tục nói: "không tin ngươi tự mình kiểm tra đi, hiện tại đến cả làm gì với ngươi ta cũng không biết, thì làm sao biết cùng nữ nhân khác gian díu a."
Thẩm Lục Mạn rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, ánh mắt cùng nhìn cái hộp trước ngực nàng.
Nàng nhếch miệng lộ ra nụ cười giễu cợt nói: "không cần, làm chính sự quan trọng hơn, ngươi là tiểu thư dòng dõi Kinh gia, còn ta chỉ là nha hoàn vẩy nước quét nhà, ngươi không cần theo ta giải thích nhiều như vậy."
Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nghe nói như vậy trong lòng tức giận, nàng lôi Thẩm Lục Mạn vào một cái ngõ nhỏ, chỗ này tình cảnh thê thảm, không khí cũng có mùi khó ngửi, nhưng Kinh Ngạo Tuyết cũng không quản nhiều như vậy.
Nàng đứng trước mặt Thẩm Lục Mạn tự mình mở hộp ra nói: "nói trước chút nữa ngươi đừng có như lần trước đem đồ ta cực khổ có được đi đốt, nếu không... nếu không... ta sẽ mua ngày càng nhiều hơn mấy cái đó a, tất cả đều dùng trên người ngươi."
Thẩm Lục Mạn không biết nàng đang nói cái gì, nàng không muốn nói năng khó khăn nữa, thay đổi đến mức hoàn toàn không còn là nàng.
Trong lòng đau nhói, khiến nàng khó chịu, theo bản năng liền nói lời đả thương người, muốn nói lời xin lỗi nhưng trong lòng lại thấy ủy khuất.
Nàng lớn như vậy rồi, cũng là lần đầu tiên có cảm giác kỳ quái như vậy, còn đang hoài nghi có phải mình đang bị bệnh hay không, liền nghe được Kinh Ngạo Tuyết nói.
Nàng không khỏi nghi hoặc nghĩ đến: lần trước? đốt? không lẽ là...
Nàng nhớ đến lần trước trong xe ngựa ngồi thấy một cái túi màu đen, bên trong là.... mấy thứ khó nhìn..., nàng không nhìn nổi cũng không muốn Kinh Ngạo Tuyết học xấu, liền đem thứ đó đi đốt.
Trước đó Kinh Ngạo Tuyết cũng nói, là do quản sự sòng bạc cho nàng, sao bây giờ lại nói là nàng cực khổ mới có được a?
Thẩm Lục Mạn liền hiểu ra, nói thầm: trừ phi đó là ý của Kinh Ngạo Tuyết, quản sự mới mua mấy thứ đó cho Kinh Ngạo Tuyết làm thù lao.
Đáy mắt nàng tối sầm, nhìn ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết, cùng mang theo vài phần bất mãn thầm nói: thì ra đối phương cũng biết nói dối, rõ ràng trước đó đều khinh thường nàng mà nói dối.
Kinh Ngạo Tuyết không biết tâm tư của nàng, chỉ đem hợp mở ra, đem sách vẽ cuộn tròn lấy ra.
Nàng đem cái hộp nhìn đắt đỏ ném đi, đem sách đưa cho Thẩm Lục Mạn nói: "xem rồi đừng thẹn quá mà đốt a, ta còn phải đem về xem để cân nhắc nữa a."
Thẩm Lục Mạn cũng đoán được đây là cái gì, má nàng nóng lên, đem sách đập vào người đối phương nói: "lưu manh!"
Kinh Ngạo Tuyết luống cuống chân tay tiếp nhân, cầm trong tay ủy khuất nói: "ta cũng không đó làm bậy với người khác a, muốn ngủ với thê tử của mình cũng không được a."
Đây không phải là chuyện bình thường thôi sao?
Thẩm Lục Mạn nghe vậy sắc mặt càng đỏ lên, ánh mắt nàng hoảng loạn, không biết nên làm gì, liền đẩy Kinh Ngạo Tuyết chạy thật nhanh đi.
Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, lật vài cuốn xem qua, đem sách có chữ ném đi, chỉ để lại hình vẽ cuộn, liền vội vàng đuổi theo Thẩm Lục Mạn.
Hai người một trước một sau đi đến bến tàu, chính là thôn Linh Biên trong miệng Lam di nương, chỗ này là hạ du sông, ngồi thuyền đi qua, là cách nhanh nhất cũng ổn thỏa nhất.
Càng đi đến bến tàu, trên mặt Thẩm Lục Mạn cũng vơi đi chút ít không được tự nhiên, đối với Kinh Ngạo Tuyết có vài phần áy náy, đang chuẩn bị thấp giọng nói xin lỗi với nàng, thì Kinh Ngạo Tuyết lại làm như không có chuyện gì, nắm tay nàng nói: "tiểu nương tử, ngươi xem đó có phải Hàn cử nhân không?"
Thẩm Lục Mạn nheo mắt lại nhìn thoáng qua bến tàu bên cạnh, thanh niên mang nụ cười nho nhã trên mắt, gật đầu xác nhận nói: "là hắn không sai."
Nói đến Kinh Ngạo Tuyết cùng Hàn cử nhân cũng có quan hệ, đối phương còn chấp nhất với Hàn cử nhân, so với hành vi vừa rồi của Lam di nương, Hàn cư nhân này mới là chân chính trong lòng của Kinh Ngạo Tuyết.
Nàng nghĩ vậy, sắc mặt khó coi nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết thầm nói: đối phương thật biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lúc này Kinh Ngạo Tuyết đang bóp cằm trầm tư, trong trí nhớ nguyên chủ nàng thấy qua tướng mạo Hàn cử nhân, vừa rồi hỏi Thẩm Lục Mạn chỉ là muốn chuyển đề mà thôi.
Hiện tại thấy Hàn cử nhân đang đứng trên một con thuyền lớn hoa lệ, trên mạn thuyền còn in một chữ "Lưu" to đùng, xe ra Hàn cử nhân này có quan hệ với Lưu gia trên trấn a.
Chỉ là không biết là họ Lưu kia hay là thân nhân Lưu gia.
Kinh Ngạo Tuyết không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ánh mắt nguyên chủ không tệ, Hàn cử nhân đích xác là một khả tạo chi tài, ngoại trừ nhân phẩm thì cho dù là tài hoa hay tướng mạo đều đứng đầu ở nhân giới phàm nhân.
Nhưng mà vì không thấy rõ được nhân cách của hắn mà nguyên chủ phải ăn khổ thậm chí còn mất mạng cùng gia sản.
Mà thôi, hiện tại nàng mới là Kinh Ngạo Tuyết, nhìn thoáng qua Hàn cử nhân cùng chiếc thuyền kia, liền mất hứng kéo Thẩm Lục Mạn đến bến tàu.
Các nàng rất nhanh tìm được một chiếc thuyền, không lớn không nhỏ, trong khoang thuyền có thể chứa được 30 người.
Qua một giờ sau thuyền liền xuất phát đến thôn Linh Biên.
Kinh Ngạo Tuyết liếm môi một cái, hôm nay đi đến trưa cũng đã đói bụng, hay là đến chợ bến tàu mua chút đồ ăn điểm bụng a.
Vì vậy nàng cùng Thẩm Lục Mạn đi mua chút thức ăn nóng, cùng hai bầu nước, rồi đến bến tàu chờ lái thuyền đến.
Khi đi ngang qua chỗ dán bố cáo, Kinh Ngạo Tuyết lơ đãng lướt qua.
Liền thấy mấy tờ bố cáo bên trên đều dán hình người đang tìm có mộc của nha môn, trên đó vẽ toàn hình các cô nương cùng hài tử, Kinh Ngạo Tuyết ước chừng cũng hơn 50 tờ.
Nàng không khỏi đứng lại, nhìn từng cái một cau mày nói: "sao gần đây lại đi lạc nhiều thiếu nữ cùng hài tử như vậy?"
Có vài người đi đường cũng đứng trước bố cáo, nghe vậy cũng cảm thán một tiếng nói: "ai nha, xem ra ngươi còn không biết a, hiện tại thời cuộc không yên ổn a, trấn chúng ta còn dễ nói a, nhưng mấy trấn khác các cô nương mất tích ít nhất cũng trăm người rồi a. Động tĩnh lớn như vậy đến cả đại quan trong kinh thành cũng bị kinh động, có người nói quốc sư đang đích thân muốn điều tra việc này a."
"Ai nha, chuyện lớn như vậy a." Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc nói, trước đó nàng biết chuyện quốc sư không lâu, tự nhiên biết địa vị cùng năng lực của đối phương, có thể kinh động nàng đích thân ra tay, đảm nhiệm quốc sư 20 năm qua cũng là việc này a.
Người đi đường bên cạnh nhìn nàng một cái nói: "đúng vậy, bất quá có quốc sư ra tay, ta nghĩ cường đạo bắt cóc nữ nhân và hài tử này sắp gặp tai vạ đến rồi a."
Kinh Ngạo Tuyết qua loa lấy lệ phụ họa vài câu, nghe lái thuyền hô sắp đi, liền không chậm trễ nữa vội cùng Thẩm Lục Mạn cùng nhau lên thuyền.
Kinh Ngạo Tuyết lớn như vậy nhưng là lần đầu ngồi thuyền, trước kia nàng sống ở nội địa quốc gia, căn bản không có cơ hội ngồi thuyền, nhưng mà cũng thấy được trong trí nhớ nguyên chủ từng ngồi thuyền qua vài lần.
Nguyên chủ không say tàu thuyền, cho nên nàng nghĩ mình cũng sẽ không say thuyền.
Ai ngờ, khi thuyền đi được một khoảng xa, nàng liền chóng mặt hoa mắt, ngực bị đè nén, liền ọe một tiếng phun ra.
Thẩm Lục Mạn lo sợ, vội dìu nàng tròng mạng thuyền ngồi lên ghế, sắc mặt Kinh Ngạo Tuyết tái nhợt nói: "trước đây... rõ ràng ta không bị say sóng a."
Thẩm Lục Mạn cầm khăn lau miệng cho nàng, để nàng dựa vào người mình nói: "đừng nói chuyện, ngươi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi."
Kinh Ngạo Tuyết nghe lời nhắm mắt lại, trước mắt không ngừng xoay tròn, nàng càng hôn mê càng vội mở mắt ra, đang muốn nói gì đó thì ánh mắt lại nhìn thấy Hàn cử nhân bên con thuyền đối diện.
Đối phương đen mặt, nói với người bên cạnh vài câu, nhìn nàng lộ nụ cười thờ ơ khinh thường.
Kinh Ngạo Tuyết thấy đối phương khó hiểu, nếu không phải thân thể nàng đang khó chịu nhất định sẽ phóng qua đánh hắn một trận.
Nàng cắn răng oán hận, Thẩm Lục Mạn không biết nàng nhìn thấy gì, liền theo ánh mắt nàng nhìn lại, kết quả lại thấy Hàn cử nhân anh tuấn bất phàm.
Trong lòng nàng lạnh lẽo, lo âu trên mặt cũng phai đi một chút nói: "ngươi ở đây nghỉ đi, ta đi hỏi lái thuyền có thuốc chữa say không?"
Kinh Ngạo Tuyết yếu ớt gật đầu, nàng đứng dậy thì nàng liền nằm xuống ghế, dịch chua trong dạ dày lại muốn trào ngược.
Trong chốc lát Thẩm Lục Mạn quay về, cầm trong tay chén thuốc đen thui nói: "à, uống đi, ngủ một giấc là được."
Kinh Ngạo Tuyết tay run run cầm uống, sắc mặt nhăn nhó vì đắng.
Nhưng nghĩ đến thống khổ say thuyền, nàng không thể không bóp mũi đem thuốc uống sạch, một chén thuốc uống xong nàng cảm giác nửa cái mạng muốn bị mang đi.
Nàng yếu ớt nằm lên ghế, mắt lóe nước ủy khuất nói: "thê tử, ta khó chịu ~"
Thẩm Lục Mạn trong lòng còn giận, nhưng thấy nàng như vậy cũng không đành lòng.
Nàng đem Kinh Ngạo Tuyết lên ôm, cho nàng dựa vào ngực mình, dò xét tính dùng mộc linh khí rót vào cơ thể đối phương, nhưng vì hiện tại đối phương là phàm nhân nên mộc linh khí cũng không thể rót nhiều.
Mặc dù chỉ là chút mộc linh khí nhưng cũng hóa giải được khó chịu trên người Kinh Ngạo Tuyết.
Nàng lấy trong túi ra một miếng mứt quả cắn ăn, đắng nghét trong miệng cũng tan đi.
Có mộc linh khí của Thẩm Lục Mạn rót vào thân thể, nàng cũng được gợi ý liền điều động mộc hệ dị nàng khiến cho mình ổn định một chút.
Nàng lại lấy ra một miếng mứt khô, đưa đến bên miệng Thẩm Lục Mạn, đối phương lúc đầu không mở miệng, cho đến Kinh Ngạo Tuyết làm bộ buồn rầu từ trong ngực nàng muốn ngồi dậy, đối phương mới ngoan ngoãn chịu hé miệng.
Cho nên một đường Kinh Ngạo Tuyết cứ thế uy đồ ăn vặt cho nàng.
Đường sông từ trấn qua thôn Linh Biên cũng không quá xa, cho nên chỉ hao hết nửa giờ, các nàng đã đến bến tàu thôn Linh Biên.
Kinh Ngạo Tuyết đáp hai chân lên mặt đất, vẫn còn cảm thấy mặt đất chấn động, mặt đất không ngừng xoay tròn lay động.
Thẩm Lục Mạn thấy vậy bất đắc dĩ trấn an nàng, nói không có động đất, nàng mới yên tâm chậm rãi đi về phía trước.
Thẩm Lục Mạn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, liền đề nghị nói đến thôn Linh Biên nghỉ ngơi rồi đến sơn trại tìm Lương Thăng Vinh.
Kinh Ngạo Tuyết lại nói: "không, trong lòng ta luôn có dự cảm bất thường, sắp có đại sự phát sinh, hiện tại chúng ta thực lực thấp, vẫn nên mau xử lý xong Lương Thăng Vinh, rồi về nhà sớm a."
Thẩm Lục Mạn thấy thái độ nàng kiên quyết, cũng không khuyên nhiều, đỡ nàng đi đến dãy núi cách thôn Linh Biên không xa.
Sơn trại, tên như ý nghĩa, là địa thế dựa núi, hàng rào thiết lập của thổ phỉ.
Trong đó tùy nhiều dãy núi dễ thủ khó công nhưng vẫn có người mạo hiểm ở, cũng chỉ có một ngọn núi.
Cái này tồn tại thật mờ ám a, Kinh Ngạo Tuyết hiếu kỳ vì sao quan phu không đến thu dọn, Thẩm Lục Mạn đúng lúc biết chuyện này liền nói cho nàng nghe.
Thì ra sơn trại này mặc dù là của thổ phỉ nhưng lại khá lớn có quan hệ với quan trong triều, tuy hình thành không lâu, nhưng chưa bao giờ giết người, cướp thì cũng là cướp của thương nhân từ nước khác đến, quan phủ liền mở một mắt nhắm một mắt, không nhìn đến.
Cho nên, sơn trại này mới giữ được vài năm chưa từng bị quan phủ đi dọn.
Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy giễu cợt nói: "lưng dựa đại thụ hưởng lương ngon, cổ nhân nói không sai, nếu ở đây sơn trại cùng quan phủ cấu kết, chúng ta cũng không nên gây ra cuộc chiến lớn, chỉ cần lén giải quyết Lương Thăng Vinh, chúng ta lập tức quay về thôn liền."
Thẩm Lục Mạn gật đầu, hai người nhân lúc trời tối, từ một nơi âm u xâm nhập vào còn đường nhỏ trên núi đi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...