Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 32: Quốc sư

Chạng vạng, Kinh Ngạo Tuyết ăn cơm tối xong, bắt đầu cân nhắc làm sao luyện chế được dược hoàn có hiệu dụng tốt nhất.

Khi còn trong phòng thí nghiệm ở mạt thế, có công nghệ cao trợ giúp thí nghiệm, còn có tiểu đội dị năng giả căn cứ, cấp thấp đi ra ngoài thường mang theo vài loại biến dị, đều là thảo dược có dị năng.

Hơn nữa như nàng có mộc hệ dị năng phụ trợ, mới có thể luyện chế ra loại thuốc hữu hiệu nhất.

Mà những loại thuốc này giá cả không hề nhỏ, cơ bản thì chỉ có cấp cao mới mua được.

Hiện tại nàng chỉ là một dị năng giả hệ nhị cấp, đây lại là dị giới, luyện chế ra thuốc có phẩm chất cao như vậy thì đúng là vô cùng khó khăn.

Nàng rối bời nói với Thẩm Lục Mạn bên cạnh: "ngươi có cách nào không?"

Thẩm Lục Mạn đang may y phục, vì trong phòng đốt nhiều đèn, trời vẫn chưa tối, Kinh Ngạo Tuyết cũng không có cản nàng.

Nàng nghe vậy nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "ở tu tiên giới, ta có cách luyện chế đan dược, nhưng hiện tại đang ở nhân gian, không nói đến thuốc ở đây đều là vật phàm, chỉ là lò luyện đan cùng lò hỏa cũng không thể tìm được, mấy loại thuốc ngươi luyện trước đó cũng coi như là hiệu quả tốt nhất hiện tại."

Kinh Ngạo Tuyết cùng nàng nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt nhau.

Kinh Ngạo Tuyết dựa vào bàn thở dài nói: "vậy để ta làm chút thuốc mỡ thoa ngoài da, cộng thêm uống thuốc, hiệu quả nhất định sẽ rõ ràng, bây giờ ta đến phòng thuốc lấy thuốc, chờ một chút ngươi qua giúp ta một tay."

Thẩm Lục Mạn ừ một tiếng, Kinh Ngạo Tuyết liền đứng dậy đến phòng thuốc bên cạnh.

Nàng đóng cửa phòng, nhắm mắt lại liền nhớ đến công dụng của thuốc mỡ, dùng mộc hệ dị năng chọn lọc các loại dược, cuối cùng chọn được vài dược thảo có hiệu dụng tương tự.

Nàng đem các thảo dược cho vào một giỏ, xoay người ra ngoài.

Thẩm Lục Mạn đứng dậy cùng nàng đến phòng luyện thuốc, căn phòng này ở bên cạnh phòng bếp, cũng là làm cho Kinh Ngạo Tuyết sử dụng.

Thẩm Lục Mạn vén tay áo nói: "cần ta làm gì?"

Kinh Ngạo Tuyết lấy một cái ấm màu đồng ra nói: "thuốc mỡ cách làm so với dược hoàn khó hơn nhiều, tối nay chúng ta lại phải thức một đêm rồi, ngươi đến phòng bếp lấy chút dầu ăn qua đây, ta muốn luyện dầu thuốc trước."

Thẩm Lục Mạn cũng không nghĩ sẽ thực sự biết luyện chế, không lẽ cái này cũng học được từ ngọc giản của tu sĩ kim đan kỳ!?

Trong lòng nàng mang nghi hoặc, động tác cũng không hề chậm, rất nhanh đến phòng bếp đem dầu ăn đến.

Lúc này ấm đã được làm nóng, Kinh Ngạo Tuyết đem dầu ăn đổ vào ấm, chờ cho dầu nóng lên, rồi đem dược lựa ra dựa theo phân chia để cho vào.

Nàng đưa cho Thẩm Lục Mạn một cái muôi, để nàng liên tục đảo dược liệu trong ấm, để chút nữa không bị đặc hay dính vào ấm.

Thẩm Lục Mạn không ngừng nghỉ khuấy bên trong ấm, vốn nghĩ là sẽ chờ thật lâu, lại không ngờ rằng Kinh Ngạo Tuyết nheo mắt nhìn vào nồi một hồi liền nói: "được rồi, cực khổ ngươi, hiện tại khuấy tốc độ chậm một chút, ta vớt cặn thuốc ra."

Nàng dùng cái sàng sắt lược đi cặn thuốc, hiện tại trong ấm chỉ còn lại thuốc.

Nàng dùng mộc hệ dị năng cảm ứng, luôn cảm thấy phẩm chất dầu thuốc cũng không quá tốt.

Có lẽ do nhiệt độ đốt củi không cao, không đủ tiêu chuẩn trong phòng nghiệm, cho nên dược liệu bên trong vẫn chưa thoát ra hoàn toàn.

Nàng thở dài một hơi nói: "không tốt lắm, bất quá miễn cưỡng cũng được."

Thẩm Lục Mạn nói: "có vấn đề chỗ nào sao?"

Kinh Ngạo Tuyết liếc nàng một cái, vốn muốn nói là nhiệt độ không đủ dùng, nhưng Thẩm Lục Mạn là tu sĩ a, hơn nữa biết phóng lửa từ tay, bản lĩnh này tương đương hỏa hệ dị năng.

Nhất thời hai mắt nàng liền tỏa sáng, để Thẩm Lục Mạn ngồi ngay hỏa lò rót hỏa linh khí vào.

Kinh Ngạo Tuyết ngồi bên cạnh dùng mộc hệ dị năng cảm giác, khi thì nói nàng tăng hỏa linh khí khi nói nàng giảm hỏa linh khí cho vào.

Đến khi Kinh Ngạo Tuyết thấy vừa được, liền hô ngừng, hai người cũng đều ra một thân mồ hôi.

Hai người mệt mỏi nhìn nhau cười, Thẩm Lục Mạn nhìn sát vật trong ấm nói: "như vậy là được rồi sao?"

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "được rồi, ngươi cầm phương thuốc này lấy mấy viên dược hoàn qua đây, nhân lúc còn nóng khuấy nhanh hơn là có thể luyện chế ra thuốc mỡ đặc sệt rồi."

Thẩm Lục Mạn không hiểu nhiều về những thứ này, bất quá nàng vẫn nghe theo, liền xoay người đem mấy loại thuốc kia đến.

Kinh Ngạo Tuyết cầm mấy viên thuốc bên trong từng phần cho vào dầu thuốc.

Thẩm Lục Mạn ở một bên tiếp tục khuấy, cho đến khi vừa được Kinh Ngạo Tuyết: "được rồi, ta đem thuốc mỡ để trong nước lạnh ngâm một chút, để tiêu tán lửa độc, ngày mai lên trấn mua chút vải dán cao dược ở Bách Thảo đường mang về, đem thuốc mỡ quệt lên dán là được rồi."

Thẩm Lục Mạn cái hiểu cái không gật đầu nhìn Kinh Ngạo Tuyết đưa tay lau mồ hôi, ánh mắt nàng phức tạp nói: "ngươi hiểu biết thật nhiều."

Cái giọng điệu này có chút lạ, Kinh Ngạo Tuyết chớp mắt nói: "sao vậy, ta biết nhiều không tốt sao? dù gì ta cũng là người thừa kế tu tiên thế gia bậc trung a, lúc trước gia chủ gia gia bỏ công trên người ta không ít a."

Thẩm Lục Mạn thấy nàng đắc ý, nhịn không được bật cười.

Nàng nói: "nếu được rồi, ta qua bên kia nấu nước, ngươi tắm sớm nghỉ ngơi chút đi, sáng mai còn phải lên trấn."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "ngươi mướn xe lừa rồi chứ?"

"Buổi chiều đã mướn rồi, là tráng hán trẻ tuổi lần trước giúp chúng ta dọn nhà."


Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng nói: "cứ nhờ người cũ hoài cũng không tiện, chúng ta còn có chút bạc, mai lên trấn mua luôn một chiếc xe ngựa đem về đi."

"Cũng được, xe ngựa không bao nhiêu bạc, mua về chúng ta đi làm việc cũng thuận tiện hơn."

Hai người sảng khoái, một chiếc xe ngựa nói ít cũng 50 lượng, đổi thành mấy gia đình khác, trước khi mua cũng phải nghĩ kỹ, cuối cùng đều thôi, đành chọn xe lừa giá cả tiện nghi.

Còn các nàng chỉ vừa đến đã bỏ tiền mua rồi.

Thực sự thì hai người đối với bạc nhân gian cũng không có thì ham muốn, vì tài đại khí thô, nếu không thì có muốn mua cũng không mua được.

Kinh Ngạo Tuyết lấy ấm thuốc mỡ vớt ra, đậy nắp lại không để bụi bay vào, rồi đem dụng cụ dùng bẩn đi rửa, lúc này nước nóng ở phòng bếp nấu cũng gần xong.

Nàng tắm xong nhìn thời gian, phát hiện vừa rồi chế thuốc mỡ cũng hao nhiều thời gian, hiện tại đã là đêm khuya, cũng không chậm trễ thời gian nữa mà quay về phòng ngủ.

Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn điểm tâm xong một nhà ba người yên vị trên xe lừa đi lên trấn.

Khi vừa qua cửa Đa Bảo thôn, còn gặp xe ngựa Lưu gia, các nàng cũng không chào hỏi liền đi luôn.

Trương thẩm không vui nói: "Kinh gia này thật đúng là nổi danh phá sản, nói thế nào cũng là hàng xóm trong thôn, á nhân nhà nàng còn là bạn Xảo Nhi chúng ta, hiện tại nhìn thấy đến cả chào hỏi cũng không nói một câu đã bỏ đi, thật là..."

Quản sự Lưu phủ xuyên qua cửa xe nhìn thoáng qua, ánh mắt chăm chú nhìn trên người Liễu Nhi nhỏ tuổi nhất, trên mặt lộ nụ cười thỏa mãn.

Trương thẩm nhìn thấy liền thấy chói mắt khó chịu, nàng sửa sang lại y phục cho Xảo Nhi nói: "lên trấn trên, phải tốt với tiểu thư quý phủ không được gây sự biết chưa?"

Xảo Nhi tự nhiên cười nói làm nũng: "mẫu thân, con biết rồi, ta lên trấn đây."

Nàng chào hỏi quản sự Lưu phủ một cái rồi hai người lên xe an vị.

Trương thẩm cầm khăn vẫy vẫy, ánh mắt lặng lẽ đỏ lên.

Nữ nhi là tim là thịt của nàng, cứ như vậy mà đi, như là đào đi tâm can của nàng, nhưng vì tương lai Xảo Nhi, không thể để nàng như mình, gả cho một nông dân bình thường, nàng chỉ có thể cắn răng nhịn, đưa nàng đến làm bạn với tiểu thư Lưu phủ.

Kỳ thực nói là là làm bạn chẳng qua chỉ là làm nô tỳ cho nhà người ta.

Xảo Nhi nhà nàng từ nhỏ được phủng trong tay nuôi lớn, cho dù thời gian không bằng tiểu thư thiên kim trấn trên, nhưng cũng chưa từng chịu ủy khuất.

Đến Lưu phủ, không biết thiên kim tiểu thư Lưu phủ có coi thường nàng, Xảo Nhi...

Nàng thương tâm ôm mặt khóc, nhưng nghĩ đến chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, thân phận Liễu Nhi sẽ cao hơn, tương lai cánh cửa được làm mai cũng được nâng lên cao hơn, cái này cũng là một chuyện tốt a.

Nàng liền ngừng khóc lau nước mắt, cho đến khi không thấy xe ngựa, mới thong thả đi về nhà.

Nghĩ thầm: nàng trước cũng đã đến Lưu phủ gặp Lưu phu nhân, cùng giao lưu với các tiểu thư Lưu gia, đều là người hiền hòa, các nàng cũng sẽ không làm khó tiểu nha đầu Xảo Nhi.

Nghĩ vậy, nàng liền thở dài một hơi, khi về nhà thì vẻ mặt đã tươi cười.

Xảo Nhi ngồi trên xe ngựa, không nhìn mẫu thân nhà mình suy nghĩ nhiều, vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho quản sự Lưu phủ, muốn hắn ở trước mặt Lưu phu nhân nói tốt cho nàng vài câu, mặc dù nàng đối với phong cảnh bên ngoài tràn ngập hiếu kỳ, nhưng nàng cũng không dám tùy tiện vén rèm cửa lên.

Đi được một nửa, nàng liền thấy mệt, lại nghe thấy quản sự Lưu gia nói qua cửa xe: "đây không phải bạn Xảo Nhi sao? chúng ta lại gặp, thật trùng hợp."

Lời hắn nói đối với Liễu Nhi, ánh mắt cùng nhìn qua Kinh Ngạo Tuyết.

Đa phần chỉ cần hắn có ý tứ này thì phụ mẫu liền đem nữ hài đến cửa, nhưng hôm nay hắn không như vậy, liền thúc xa phu đi chậm lại, ngang với xe lừa bên cạnh.

Hắn nói: "ta là quản sự Lưu phủ, tiểu cô nương, bạn ngươi là Xảo Nhi cô nương còn đang trên xe ngựa ta a, ngươi có muốn đến chơi cùng nàng không a?"

Liễu Nhi nhìn hắn một cái, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy người này khiến nàng thấy rất nguy hiểm.

Nàng lắc đầu, sau đó muốn nói không được, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết híp mắt phương nheo lại, nhìn như đang cong lên cười, nhưng đáy mắt lại xuất hiện băng lãnh.

Nàng cười híp mắt nói: "thì ra là quản sự Lưu phủ a, đúng là cửu ngưỡng đại danh a, tôn quý như là Lưu phủ, tiểu dân nghèo như chúng ta với không đến mấy thứ này. Quản sự Lưu phủ bình dị gần gũi, nhưng Liễu Nhi nhà ta cũng không thích, vừa nói lắp lại hay run rẩy, ta sợ nàng nói nhầm khiến quản sự tức giận, cho nên không cần."

Quản sự Lưu gia bị nàng uyển chuyển cự tuyệt, trên mặt không nhịn được.

Hắn ở Lưu gia là quản sự được coi trọng, hôm nay bị người trong thôn hạ mặt, nhất thời hừ lạnh một tiếng, kêu xa phu lái nhanh đi.

Tốc độ xe ngựa nhanh hơn xe lừa, một hồi sau đã đi không thấy bóng dáng.

Liễu Nhi bất an nói: "Xảo Nhi, tỷ tỷ, ở trên xe, thúc thúc kia, không phải, người tốt."

Kinh Ngạo Tuyết ôm nàng hỏi: "Liễu Nhi sao biết hắn không phải người tốt?"

Liễu Nhi nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu nói: "không biết, cảm giác."

Kinh Ngạo Tuyết xì một tiếng cười nói: "cảm giác của con rất nhạy bén a, vừa rồi người đó đúng là không phải người tốt, sau này Liễu Nhi cảm thấy có người xấu như vậy thì liền cách xa hắn hiểu không?"

Liễu Nhi gật đầu sau đó nói: "nhưng người xấu, trên xe, có Xảo Nhi tỷ tỷ."

Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt không biết vì sao Liễu Nhi còn chấp nhất Xảo Nhi này, vốn Xảo Nhi đối với Liễu Nhi không tốt, thì sao lại cứ nhớ mong chứ....


Không lẽ....

Kinh Ngạo Tuyết rùng mình, thầm nói: không thể nào, Liễu Nhi còn quá nhỏ, không thể động lòng sớm như vậy a, còn là đối với một tiểu cô nương.

Tuy Liễu Nhi là á nhân, vốn lớn lên cũng có thể cùng Xảo Nhi lập gia đình.

Nhưng Xảo Nhi tâm so với trời còn cao hơn, tuyệt đối không thể nhìn trúng Liễu Nhi làm thê lang, tính tình Liễu Nhi cẩn thận, ở trước mặt Xảo Nhi kia chỉ có thua thiệt.

Kinh Ngạo Tuyết trong mắt nhất thời lóe lên sát ý, thầm nói: đã như vậy, giết Xảo Nhi là tốt nhất.

Nàng tuyệt đối không để khuê nữ nhà mình bị 'heo' như vậy ủi.

Nàng nghĩ vậy, nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn, thấy sắc mặt đối phương không đổi, còn có chút khó coi, thì cũng biết hai người có cùng suy nghĩ.

Đôi mắt Thẩm Lục Mạn bình tĩnh lạnh lùng nói: "Liễu Nhi, vì sao con luôn nhắc đến Trương Xảo Nhi, lẽ nào hôm qua con quên vì sao bị thương rồi hả?"

Nếu Liễu Nhi không có câu trả lời khiến nàng yên tâm, thì nàng không ngại dùng thủ đoạn tàn nhẫn với Liễu Nhi.

Trước đó nàng cảm thấy lòng dạ Liễu Nhi mềm yếu, chỉ nghĩ vì tuổi còn nhỏ lại ở nhân gian nên không làm gì nàng.

Nhưng hôm nay nghĩ đến sau này nàng trưởng thành, bị Xảo Nhi lừa cũng đủ khiến nàng mất đi nửa cái mạng.

Nàng suy nghĩ cẩn thận rồi cúi đầu nói: "con bị thương, không phải do Xảo Nhi tỷ tỷ, làm, mà là..... mẫu thân Xảo Nhi đẩy con."

Nàng cúi đầu nhớ đến hôm qua trong lòng còn sợ hãi.

Nước mắt lại vô ý rơi xuống nàng vội vươn tay lau nói: "con.... Xảo Nhi tỷ tỷ, trước đó, giúp con, nàng nói rằng nói lắp, không có gì, ghê gớm."

Lời này khiến Kinh Ngạo Tuyết yêu thương không hết, nàng cắn răng nói: "Liễu Nhi, ngoan, không khóc a."

Liễu Nhi không biết vì sao nương thân giận, đời này nàng quan tâm nhất chính là nương thân, thứ hai chính là mẫu thân, tuy chỉ vài ngày cho đến giờ, nương thân thỉnh thoảng giận nàng, nhưng nàng vẫn thích nương thân nhất.

Lúc này nương thân nàng đang giận, trong lòng nàng lại thương tâm hơn, không dám khóc chỉ run run tiểu thân thể, cố nén lệ.

Kinh Ngạo Tuyết chân tay luống cuống, vội nhìn Thẩm Lục Mạn, ánh mắt cầu cứu.

Thẩm Lục Mạn không động nói: "Kinh Liễu Nhi, ta cảnh cáo con lần nữa, đừng ỷ mình nhỏ tuổi thì không hiểu chuyện, tùy ý làm càng, nước mắt ở chỗ ta không có tác dụng. Nếu con là nữ nhi Thẩm Lục Mạn thì phải kiên cường lên cho ta, ai khi dễ con, thì con phải trả kẻ đó gấp trăm lần lại, chứ không phải tránh một chỗ len lén khóc, lần sau nếu như vậy, thì ta sẽ không cần con nữa, con muốn đi đâu thì đi."

Liễu Nhi sợ hãi, mím môi không ngừng run rẩy, nước mắt như từng hạt châu rơi xuống.

Nàng vội nhào đến bên người Thẩm Lục Mạn, giữa xe lừa còn có để hàng hóa, vì đột ngột nên suýt chút nàng ngã từ trên xe lừa xuống.

Nàng cắn môi nhịn khóc, da cũng muốn rách rịn lên tơ máu.

Tĩnh táo một hồi giọng mới khàn khàn nói: "nương thân, Liễu Nhi, biết rồi, sẽ trở nên kiên cường."

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy, thở dài một tiếng, nàng nhìn không nổi, quay đầu nhìn về hướng khác.

Thầm nghĩ: Thẩm Lục Mạn tâm cũng thật độc ác a, so với nàng còn ác hơn.

Đối với người ngoài nàng thờ ơ, nhưng đối với người thân, thì đối với nàng chính là uy hiếp.

Liễu Nhi là nữ nhi của các nàng, là một tiểu cô nương yếu mềm khả ái, bình thường nàng ít lớn tiếng với nàng, cũng sợ hù dọa nàng.

Nhưng Thẩm Lục Mạn lại dám a, đối mặt với tiểu cô nương như vậy, mà vẫn có thể mắt lạnh uy hiếp.

Tuy nàng biết rõ, đối phương làm vậy vì tốt cho Liễu Nhi, nhưng mà... cái này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.

Thẩm Lục Mạn nếu ở mạt thế, sẽ trở thành nhân vật một phương.

Nếu để nàng quay về tu tiên giới, mặc dù đối phương tư chất ngũ linh căn, nhưng với tâm tính nàng như vậy, tương lại nhất định có thể trở thành nguyên anh đại năng, xưng bá một phương.

Nàng mím môi, trong đầu nhiều ý nghĩ ngổn ngang, cuối cùng đều hóa thành một tiếng cười khẽ.

Xe lừa không nhanh không chậm đi về phía trước, sau một hồi thì cũng đến trấn.

Thẩm Lục Mạn thanh toán bạc cho tráng hán, mặt hắn cười thật thà liền xoay người cưỡi xe lừa về thôn.

Kinh Ngạo Tuyết ba người ngơ ngác đứng một hồi, ai cũng không mở miệng.

Cho đến khi Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được cười nói: "còn đứng ngốc ở đây làm gì? trước không phải nói đến Bách Thảo đường sao? chúng ta đi thôi."

Thẩm Lục Mạn lãnh đạm lên tiếng, dẫn đầu đi trước, nàng bước đi nhanh Liễu Nhi lảo đảo nghiêng ngã theo sau nàng.

Kinh Ngạo Tuyết thấy hai mẹ con như vậy, trong lòng liền đem nguyên nhân gây chuyện Xảo Nhi mắng chửi một trận, rồi đi theo.

Ba người đến Bách Thảo Đường, lão đại phu Cố Thanh đang đang xem bệnh cho một phụ nhân, tay hắn vuốt râu, chú ý đến Kinh Ngạo Tuyết vừa đến, liền đổi thành thái độ nhàn nhã trước đó, rất nhanh viết phương thuốc, rồi dặn dò vài câu cho phụ nhân đi lấy thuốc.


Hắn để học đồ đi trị liệu cho những người khác, còn mình đi lên trước nói: "thì ra là ngươi a, hôm nay muốn mua thuốc gì?"

Kinh Ngạo Tuyết cười đem dược liệu mình cần nói tên ra, đồng thời động tác nhanh nhẹn đứng trước tủ bốc thuốc.

Mua dược liệu xong, Kinh Ngạo Tuyết nhớ đến thuốc mỡ ở nhà, liền mua chút vải dán thuốc.

Cố Thanh thấy nàng muốn mua cái này liền tò mò hỏi: "không lẽ ngươi ở nhà tự mình chế thuốc cao sao?"

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu nói: "tối hôm qua vừa nấu xong, đang dùng nước lạnh ngâm vài ngày để tiêu lửa độc, đã có thể dùng thuốc cao dán lên rồi."

Cố Thanh nhớ đến phương thuốc trước kia của nàng vội hỏi: "không biết thuốc cao này chế xong có thể bán cho ta vài phần được không?"

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy chần chờ nói: "ta lần đầu chế biến, dược hiệu không dám chắc, như vậy đi chờ vài ngày nữa ta thử thuốc cao hiệu quả, nếu hiệu quả tốt ta sẽ bán cho ngươi."

Cố Thanh dĩ nhiên đồng ý, hắn nghĩ Kinh Ngạo Tuyết có thể trị bệnh khó chữa, thì chế thuốc cao dĩ nhiên hiệu quả sẽ bất phàm, trong lòng cũng rất mong chờ.

Kinh Ngạo Tuyết mua đồ xong, thấy đã trưa cũng đến lúc ăn cơm, liền mời lão đại phu Cố Thanh cùng đến tửu lâu ăn cơm.

Cố Thanh dừng một chút liền đồng ý.

Mọi cùng nhau đến tửu lâu, Kinh Ngạo Tuyết bao một phòng riêng, gọi vài món mình thích rồi cho Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi gọi, rồi mới đưa thực đơn gỗ cho lão đại phu Cố Thanh.

Cố Thanh tùy ý gọi vài món chay, nhấp một ngụm trà nói: "ngươi có gì muốn hỏi, cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo, ta cũng ngại phiền."

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "kỳ thực, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi người chút tình huống về Lưu gia."

Cố Thanh khó hiểu nhìn nàng một cái, Kinh Ngạo Tuyết nhìn xung quanh im lặng, liền đem chuyện trước đó nói.

Cố Thanh vuốt râu nhìn Liễu Nhi, lắc đầu thở dài nói: "làm bậy a."

Hắn ghé sát qua nhỏ giọng nói: "nói đến Lưu gia này, ở kinh thành không ai không biết, trên trấn ai không biết sau Lưu gia còn núi dựa lớn, nhưng không biết núi dựa là ai, ta sẽ nói thẳng cho ngươi biết luôn, hắn là quan lớn trong triều, là Trực Lệ Tổng Đốc Lưu Văn Diệu Lưu đại nhân."

Kinh Ngạo Tuyết không hiểu chức quan nhân gian, liền hỏi: "Trực Lệ Tổng Đốc là chức quan gì?"

Cố Thanh không ngờ cái này mà nàng cũng không biết, kinh ngạc nhìn nàng một cái, trước hắn cho rằng Kinh Ngạo Tuyết là người xuất thân từ một đại gia tộc, nhưng qua câu hỏi vừa rồi hắn lại thấy hoài nghi.

Hắn nén xuống nghi ngờ trong lòng, giải thích: "Tổng Đốc, tục gọi Chế Quân, chưởng quản đại đa số sự vật trong phạm vi nhất định, không những dính đến văn võ, quân dân, còn có thể đối với quan viên thuộc hạ có thể tấu xin thăng hoặc trục xuất, là chức vị có thực quyền phẩm cấp ở triều đình, cả nước có tất cả 8 Tổng Đốc, mà Trực Lệ Tổng Đốc này, đã nhúng tay vào ba phần chốt yếu của triều đình."

Hắn nói đến liền chậc chậc hai tiếng nói: "nhưng cái này cũng không phải cái lợi hại nhất của Lưu gia, mà mọi người ở kinh thành kiêng kỵ gia tộc bọn họ không phải vì Lưu Văn Diệu chức to mà vì hắn có quan hệ không nhỏ với quốc sư trong triều, trước kia hắn do quốc sư tiến cử với hàng đế, Lưu Văn Diệu mới được làm quan, mà hắn cũng có khả năng hơn 20 năm buôn bán cũng trở thành quái vật lớn, đến cả thái tử cũng không dám đắc tội với hắn."

Kinh Ngạo Tuyết hít một hơi thầm nói: cái này thật khó lường, may là nàng không đắc tội Lưu gia, không thì phiền rồi.

Cố Thanh nói: "nhưng mà các ngươi không cần quá lo, Lưu Văn Diệu có ước thúc nghiêm ngặt với gia tộc, nếu dùng danh tiếng của hắn làm điều xằng bậy, thì hắn sẽ thiết diện vô tư xử chết ngay, chỉ có Lưu Văn Diệu ở riêng khỏi Lưu gia, chỉ cần các người không động đến bọn họ cũng không dám làm gì các ngươi."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu sau đó nghi ngờ nói: "nhưng ngươi nói làm bậy trước đó là có ý gì?"

Cố Thanh nhỏ giọng thì thầm: "việc này quan trọng, không khỏi tai vách mạch rừng, chúng ta cơm nước xong thì về Bách Thảo đường nói."

Kinh Ngạo Tuyết nghe hắn nói như vậy cũng thấy tò mò.

Đúng lúc điếm tiểu nhị gõ cửa bưng đồ ăn lên, Kinh Ngạo Tuyết nhấp trà chuẩn bị ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, đoàn người lại quay về Bách Thảo Đường, rồi trực tiếp lên gian phòng lầu hai, Cố Thanh không trực tiếp trả lời vấn đề của Kinh Ngạo Tuyết, mà nhỏ giọng hỏi: "các ngươi không biết Lưu gia, nói vậy cũng không biết quốc sư hiện tại trong triều a?!"

Kinh Ngạo Tuyết hỏi gì cũng không biết, Thẩm Lục Mạn trầm ngâm một hồi nói: "ngươi nói là quốc sư Ô Tôn Tầm Hòe, ta cũng có nghe qua, đối phương là nữ tử, khi đó trợ giúp thất hoàng tử làm vua, đánh bại nhiều huynh đệ, đoạt được ngôi hoàng đế, vì vậy hoàng đế đem nàng làm thượng tân, mọi chuyện quan trọng triều đình đều hỏi qua quốc sư rồi mới định đoạt."

Kinh Ngạo Tuyết chậc chậc hai tiếng, thầm nói: đây không phải phiên bản Võ Tắc Thiên sao? nữ nhân Ô Tôn Tầm Hòe này thực không đơn giản a.

Cố Thanh gật đầu nói: "phải, nhưng ngươi nói sai một điều rồi, quốc sư này kỳ thực cũng không phải nữ nhân, tính giới thật ít ai biết."

"Đây là ý gì?" Thẩm Lục Mạn không hiểu nói.

Kinh Ngạo Tuyết nở nụ cười nói: "không phải nữ nhân thì là nam nhân còn không thì là á nhân, còn không thì là giới tính thứ tư a, theo ta nghĩ quốc sư này chắc là á nhân."

Cố Thanh cùng Thẩm Lục Mạn nghe vậy tò mò nhìn nàng, Cố Thanh hỏi: "vì sao nói như vậy?"

Kinh Ngạo Tuyết chống cằm nói: "các ngươi nghĩ đi a, nếu là nam nhân như lời nói, cần gì giúp người khác làm hoàng đế a, tự hắn thượng vị không phải tốt hơn sao? hơn nữa nam nhân ngụy trang thành nữ nhân, còn để nhiều không bị vạch trần, cái này cũng quá khó khăn a."

"Cho nên mới nói khả năng cao nhất chính là á nhân, mấy hôm trước ta có xem qua sách sử, phàm trần này... trên thế giới này chưa từng có á nhân làm hoàng đế, nói đến cũng như là kỳ thị a, rõ ràng nữ nhân đều có thể làm hoàng đế."

Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, thầm nói: nàng giờ mới ý thức được nhân gian có sự kỳ thị a, đúng là trì độn.

Cố Thanh nghe nàng nói to gan như vậy vội nói: "nhỏ giọng chút a, tổ tông, chuyện á nhân là cấm kỵ không thể nói, chỉ cần vô ý đều đem đến tai ương vào lao ngục."

Kinh Ngạo Tuyết nghe hắn nói như vậy liền không hiểu hỏi: "vì sao a? á nhân thì sao?"

Cố Thanh nói: "ngươi cũng biết, hơn trăm ngàn năm trước, trên đại lục Hồng Trạch này không có á nhân tồn tại, đột nhiên có một ngày xuất hiện một nhóm người, sau đó từ từ truyền thừa lại, mới có cục diện hôm nay. Lịch sử xuất hiện của á nhân cũng đã từ xa xưa, người bình thường không biết, chỉ có Cố gia chúng ta đặc biệt, cho nên cũng chỉ biết chút ngoài rìa thôi."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhìn thoáng qua Thẩm Lục Mạn thấy đối phương gật đầu đồng ý.

Nàng nghi ngờ trong lòng sâu hơn, chuyện này sao nàng không thấy trong trí nhớ nguyên chủ, theo lý mà nói Thẩm Lục Mạn biết thì nguyên chủ gia tộc là người thừa kế cũng nên biết a.

Không lễ nguyên chủ không để ý nên quên?

Nàng buồn bực một hồi sau đó nói: "ai nha, mặc kệ quốc sư kia là nam hay nữ, là người hay yêu, ngươi nói một hồi vẫn chưa vào chính đề a."

Cố Thanh mặt già đỏ lên nói: "ah, ta chỉ muốn nói với các ngươi một chút, thế lực sau lưng Lưu gia rất lớn, các ngươi nhớ đừng đắc tội bọn họ, lỡ như đắc tội thì nhanh trốn đi, rời khỏi quốc gia này. Bách Thảo đường có nhiều chi nhánh ở các quốc gia khác, tùy lão bản ở mỗi chỗ khác nhau, nhưng vẫn luôn liên hệ với nhau, các ngươi nếu muốn trốn, Cố gia chúng ta sẽ giúp một tay."

Kinh Ngạo Tuyết ấm áp trong lòng cười nói: "ừ, xem ra Cố gia này thực sự lợi hại, đa tạ Cố Thanh lão tiền bối."

Cố Thanh cười nói: "không có gì, hiện tại nói chính đề đi, sở dĩ Lưu gia tìm nhiều tiểu cô nương không bối cảnh, thực tế là đem các nàng đi làm khảo nghiệm tư chất, năng lực sẽ được sàng lọc chọn lựa, thượng đẳng thì đưa đi kinh thành, làm nữ đệ tử cho quốc sư."

"Cái này... coi như là chuyện tốt, dù sao đối phương cũng là quốc sư." Kinh Ngạo Tuyết chần chờ nói.

Cố Thanh bình chân như vại nói: "nếu thực là nữ đệ tử thì tốt rồi, nhưng thực tế hơn 20 năm qua, nữ đệ tử chọn vô số kể, hiện tại bên người quốc sư chỉ còn hai người, những người khác đi đâu? không ai biết."


Kinh Ngạo Tuyết rùng mình trong lòng nói: "mấy nữ hài tử đó đâu? mất tích nhiều người như vậy, không thể không ai phát hiện a."

Cố Thanh lắc đầu nói: "người ta có lý quang minh chính đại, đây là khẩu dụ hoàng đế, nói các nàng đến bồng lai tiên cảnh phụng dưỡng tiên nhân, đem trả cho mỗi nhà của các cô nương 100 hoàng kim, người nhà có bất mãn trong lòng thì cũng không dám làm gì, cuối cùng vẫn không làm gì được."

"Vậy thì đâu rồi? các nữ hài tử đó không phải chết rồi chứ?"

Cố Thanh nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói nhỏ: "đúng vậy, đều chết hết, hơn nữa tử trạng thê thảm, cuối cùng chỉ còn lại cái thây khô co quắt."

Kinh Ngạo Tuyết nhếch miệng cái này so với nàng phỏng đoán có chút sai.

Lúc đầu nàng còn tưởng, tam công tử Lưu gia thích các nữ hài tử, nhưng không ngờ chuyện này có liên quan đến hai đại nhân vật.

Chuyện này rõ là việc không phải để nàng tham gia, hiện tại chỉ hy vọng Lưu gia không động tâm đến Liễu Nhi, nếu không thì nàng sẽ cá chết lưới rách, cũng phải khiến Lưu gia trả giá lớn.

Nàng cùng Thẩm Lục Mạn liếc nhau, đều nhìn ra hàn ý như nhau.

Liễu Nhi ở một bên nghe, nàng cũng sợ đến phát run, không dám biểu hiện ra, nước mắt đảo quanh viền mắt nhỏ giọng nói: "Xảo Nhi tỷ tỷ."

Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán, thầm nói nha đầu kia sao còn lo Trương Xảo Nhi a.

Thẩm Lục Mạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muốn đánh mông Liễu Nhi một trận, Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy vội kéo Thẩm Lục Mạn, nói với Liễu Nhi: "Liễu Nhi, việc này chúng ta không thể nhúng tay được, hơn nữa con cũng nghe rồi đó, chỉ cần là cô nương ưu tú, thì mới bị đưa đến kinh thành, Xảo Nhi tỷ tỷ bạn con chỉ là xuất sắc bình thường, chắc chắn sẽ không chọn nàng."

Liễu Nhi nghe vậy, vẫn cau mày nói: "nhưng mà, tỷ tỷ, cũng rất đáng thương."

Kinh Ngạo Tuyết cũng không phản đối cái này, luôn cảm thấy Liễu Nhi có tâm thánh mẫu, đây cũng là lòng dạ bồ tát quá rồi.

Liễu Nhi ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Cố Thanh, gia gia, làm sao, cứu được, tỷ tỷ chứ?"

Cố Thanh sửng sốt một chút, không ngờ Liễu Nhi lại để ý chuyện này, hắn cười tùy ý nói: "chỉ cần tiểu cô nương ngươi so với quốc sư mạnh hơn là được."

Liễu Nhi ngơ ngác gật đầu nói: "con, biết rồi."

Còn nàng biết cái gì, thì ba đại nhân tại chỗ không hiểu lắm.

Cố Thanh chỉ coi nàng là hài tử nên nói như vậy, mấy ngày nữa rồi sẽ quên, cho nên không coi là thật.

Kinh Ngạo Tuyết cười khổ, nghĩ: Liễu Nhi không phải sau này ôm hận mà phấn đấu cứu thế giới chứ?

Cái dã tâm này cũng lớn quá a.

Theo lý nguyên chủ cùng Thẩm Lục Mạn đều có tình lạnh lẽo, sao sinh nữ nhân lại luôn mềm lòng đến kỳ cục vậy chứ?

Đột biến gien?

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ không ra, liền không nghĩ nữa, với lại tuổi Liễu Nhi còn nhỏ, không làm được gì.

Thẩm Lục Mạn thản nhiên nói: "đa tạ tiền bối, chúng ta biết ngài lo lắng, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với Lưu gia."

Cố Thanh vuốt râu nói: "không có gì, các ngươi đều là bạn tiểu thư, cũng là khách quý Bách thảo đường ta, ta cùng các ngươi nói nhiều chuyện hơn cũng không sao."

Kinh Ngạo Tuyết cong môi cười, cùng Cố Thanh hàn huyên vài câu, thấy thời gian không còn sớm, liền chủ động cáo từ.

Thẩm Lục Mạn mang theo dược thảo, nói: "đến phố ngựa mua ngựa đi."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm Liễu Nhi, nghe nàng nói như vậy liền gật đầu.

Liễu Nhi theo sát sau Kinh Ngạo Tuyết, hai cánh môi mềm mím chặt, như đang suy nghĩ nhân sinh đại sự, tư thế này trước giờ Kinh Ngạo Tuyết chưa từng thấy Liễu Nhi như vậy.

Nàng kéo tay áo Thẩm Lục Mạn, đi bên cạnh nàng, chỉ Liễu Nhi nhỏ giọng thì thầm hỏi: "làm sao đây?"

Tâm tình Thẩm Lục Mạn không vui, nàng không đổi sắc nói: "chịu thua thiệt thì sẽ nhớ lâu thôi."

Kinh Ngạo Tuyết chẹp miệng, nàng không thích để Liễu Nhi chịu thiệt a.

Làm mẫu nương thật khó a, cuối cùng nàng cũng hiểu được, tâm tình quấn quýt khó chịu này.

Đổi thành người khác đánh một trận là tốt rồi, nhưng Liễu Nhi khả ái như vậy, còn ngoan ngoãn....

Cho dù nói đến Trương Xảo Nhi tai họa kia, thì cũng do thiên tính hòa đồng của nàng, cái này có thể nói là khuyết điểm của nàng sao?

Cái này chính là mỹ đức a.

Chỉ là thế giới này không tốt đẹp như vậy, càng đơn thuần, càng dễ bị tổn thương.

Liễu Nhi như vậy tương lai không biết còn chịu bao nhiêu ức hiếp, nghĩ vậy trong lòng nàng liền khó chịu.

Nàng chán nản tâm tình cũng tuột xuống, ba người cùng đến phố ngựa, nghe Thẩm Lục Mạn nói đâu là ngựa tốt, rồi để cho nàng đi chọn.

Kinh Ngạo Tuyết cùng Liễu Nhi theo sau, thấy Liễu Nhi bên người đang suy nghĩ liền hỏi: "Liễu Nhi, con đang nghĩ gì?"

"Nghĩ, trở nên mạnh hơn." Liễu Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nhưng khuôn mặt bánh bao của nàng nói chuyện nghiêm túc khiến Kinh Ngạo Tuyết muốn tự tay xoa má của nàng.

Nàng nghĩ vậy cũng làm như vậy, giơ tay nhéo má nàng một cái nói: "muốn cường đại, không chỉ nghĩ mới được, mà còn phải cực khổ phấn đấu, Liễu Nhi chịu cực được không?"

Liễu Nhi chần chờ gật đầu, nàng sợ chịu khổ, nhưng cũng không muốn mềm yếu bất lực.

Nàng nghĩ hết cách nên làm gì, nàng sẽ không cưỡng cầu nương thân và mẫu thân, nàng đã lớn, hẳn là nên có trách nhiệm với chuyện của mình.

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một tiếng nói: "vậy được rồi, đúng lúc chúng ta vừa dọn nhà, từ ngày mai con theo ta đi rèn luyện thân thể đi, nói trước con không được rút lui không trật tự, nếu không kiên trì được thì phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ lung tung biết chưa?"

Liễu Nhi hai mắt sáng lên, vội gật đầu ngọt ngào nói: "mẫu thân, người thật tốt."

Kinh Ngạo Tuyết bị nàng khen choáng váng, vui vẻ không thấy hướng, thầm nói: có nữ nhi manh vật như vậy, nàng có tốn nhiều tâm tư cũng có tính là gì đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận