Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 26: Hôn môi

Lương Thăng Vinh bị ánh mắt sắc nhọn của nàng nhìn chằm chằm, nhất thời lạnh toát mồ hôi, cảm giác như bị sói đói theo dõi.

Hắn theo bản năng nuốt nước miếng một cái, không ngờ được Thẩm Lục Mạn dịu hiền lại có bộ mặt hung tàn đáng sợ như vậy.

Không đúng!

Cái này nhất định là ảo giác của hắn!

Tính cách Thẩm Lục Mạn là một nữ nhân yếu đuối, đối với mặt với phế vật Kinh Ngạo Tuyết quyền đấm cước đá, cũng không dám tránh né, người như vậy sao lại có thể uy hiếp hắn được.

Hắn không tin!

Nhưng dùng ánh mắt bình thường cũng không thể nhìn thấy được tốc độ của Thẩm Lục Mạn, xông lên một cước đạp bay hắn, lúc này hắn mới biết đối phương là thực sự, bản thân nàng là một nữ nhân cường đại không gì sánh được.

Hắn không dám tin, nhưng không thể không tin.

Hắn trì độn cảm giác trên bụng truyền đến đau đớn, rất nhanh thì lan ra, biến thành đau nhức thấu xương, hắn cảm giác xương mình sắp bị đối phương đá gãy.

Hắn chật vật ghé vào mặt đất cách xa vài mét, cật lực thở hổn hển như cái ống bể.

Hắn phí sức trợn to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh cực nhanh, côn đồ hắn tìm đầu đường, trước kia cũng chỉ đánh nhau giao thủ bình thường, nhưng dưới tay Thẩm Lục Mạn lại như hài tử 3 tuổi bình thường, căn bản không có sức đánh trả.

Tiếng kêu nam nhân thảm thiết liên tiếp vang lên, Thẩm Lục Mạn đối phó từng cái tốc độ nàng rất nhanh, lắc mình đã lướt qua một người cùng lúc đó mặt mũi hắn cũng bị bầm dập, quỳ rạp trên đất.

Những tên côn đồ còn lại cũng không dám cười, sợ run thậm chí còn kêu thành tiếng, hối hận vì trước đó cầm bạc của Lương Thăng Vinh, còn bị một nữ nhân đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Mười mấy người, trong một khắc chống không nổi dưới tay Thẩm Lục Mạn, trong đó cũng có vài người bản lĩnh thực sự, nhưng mà Thẩm Lục Mạn cũng không phải phàm nhân, kinh nghiệm đánh nhau từ nhỏ, cực kỳ phong phú.

Đến cả dã lang, gấu, ngựa trong núi nàng đều đối phó được, huống chỉ vài người bình thường này, không qua huấn luyện thì côn đồ cũng không có sức.

Mỗi động tác của nàng nhanh đến khiến người không kịp phản ứng, người ở đây chỉ có Kinh Ngạo Tuyết thấy được đa phần động tác của nàng.

Nàng hơi nheo mắt lại, nhìn thấy một màn này, trong mắt lóe lên kích động cùng cảm xúc khát máu.

Sống ở mạt thế, mỗi người đều nhìn bề ngoài như mô phỏng, nhưng chân chính có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, sống hơn 10 năm, không có ai chân chính thực sự tài ba.

Kinh Ngạo Tuyết vốn là người nổi bật trong đó, giết chóc cùng máu như cơm thường ngày.

So với dị giới cuộc sống bình thản, nàng càng thích ứng với mạt thế tàn khố lãnh huyết.

Cái này dĩ nhiên không phải nói nàng thích mạt thế hơn, dù sao chỉ là về phương diện này thôi, ở dị giới cũng khác xa mạt thế rất nhiều.

Chỉ là nàng bị mạt thế thay đổi, thế giới tinh thần có phần lớn đều là giết chóc và máu.

Nàng thích những thứ này, càng muốn thỉnh thoảng ra ngoài luận bàn một phen, nhưng ở thế giới này giết người là phạm pháp, những người thường khác thì quá yếu đuối, nàng động thủ cũng cảm thấy không có ý nghĩa.

Nàng như mãnh thú bị nén từ lâu, trải qua cuộc sống yên tĩnh đã lâu, thì đã không khắc chế được mà muốn mài nanh vuốt của mình.

Thẩm Lục Mạn đối tốt với nàng đúng là khiến nàng tâm động, thậm chí còn muốn ôm hôn nàng.

Thế nhưng đến lúc này tận mắt nhìn thấy sự hung tàn của Thẩm Lục Mạn, nàng mới phát hiện máu trong người sôi trào, gương mặt cũng đỏ như đèn lồng treo chợ ban đêm.

Nàng che tim mình, tràn đầy phấn khởi ở một bên xem náo nhiệt, thầm nói: lúc này a, mình cong hoàn toàn rồi!

Thẩm Lục Mạn quá soái khí a~

Ánh mắt máu lạnh nhìn người như cỏ rác, động tác bén nhọn xem người như đống cát, một chọi mười thân thủ lợi hại...

Còn có vết máu trên mặt, tàn khốc trên mặt không đổi.

Mỗi một kiểu đều đâm trúng tim nàng, khiến nàng không có bị gì triệt để bẻ cong thành kim băng.

Khi Thẩm Lục Mạn giải quyết mọi người xong, mắt lạnh nhìn Lương Thăng Vinh cùng đám côn đồ hoảng sợ tránh né, nhớ đến vừa rồi mình quá mức hung tàn, chỉ lo giáo huấn đám côn đồ này, lại quên Kinh Ngạo Tuyết đang ở một bên xem.

Nàng trước mặt Kinh Ngạo Tuyết cho đến giờ đều là hình tượng trầm mặc ít nói, miễn cưỡng cũng gọi là hiền thê lương mẫu.

Nhưng vừa rồi vì giải quyết đám người này muốn uy hiếp Kinh Ngạo Tuyết nàng ra tay có chút tàn nhẫn.

Kinh Ngạo Tuyết đều xem hết mọi thứ, sẽ không thấy nàng ra tay quá ác đó chứ?

Đổi lại là trước đây, nàng nhất định không nghĩ nhiều đến tâm tình của Kinh Ngạo Tuyết, nàng chỉ đứng một bên không mặn không nhạt khuyên can, hy vọng đối phương sẽ sửa lại, cho dù đối phương vẫn theo ý mình nàng cũng không để bụng.

Nhưng hiện tại không giống lúc xưa, nàng thực sự sợ Kinh Ngạo Tuyết lần hai trở về như trước, lần nữa đối với nàng cùng Liễu Nhi khó chịu thậm chí còn quyền đấm cước đá.

Nàng thấp thỏm xoay người nhìn Kinh Ngạo Tuyết, chỉ thấy nàng khác với mình tưởng tượng, lúc này nàng đang ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng ở ven đường, kích động như thỏ nhỏ tại chỗ nhảy nhót.

Trạng thái này sai sai a, Thẩm Lục Mạn nghi ngờ nheo mắt lại, không biết có phải nàng hoa mắt không, cư nhiên mơ hồ nhìn thấy Kinh Ngạo Tuyết như đóa hoa đang nở rộ.

Gương mặt đối phương ửng đỏ, nụ cười xán lạn như mặt trời, ánh mắt hàm chứa tâm tình kích động, nhìn qua như là.... đang xấu hổ?

Chắc mình nhìn lầm rồi a.... vẻ mặt Thẩm Lục Mạn không xác định nghĩ.


Kinh Ngạo Tuyết cảm nhận được tầm mắt của nàng, như đang kiểm tra ánh mắt suy đoán của nàng, liền uốn éo thân thể.

Không đợi Thẩm Lục Mạn giải thích, chính mình liền hành động trước, nàng liền bị Kinh Ngạo Tuyết nắm lấy cổ tay.

Nàng nhìn thoáng qua Kinh Ngạo Tuyết bị nàng nói chán ghét, nghĩ thầm: với tính cẩu thả của Kinh Ngạo Tuyết, hẳn là sẽ không chú ý đến chuyện này, nàng cho đến giờ luôn coi thường người phàm, càng không để ý người khác nghĩ nàng thế nào.

Ngược lại cái này cũng bớt đi nhiều phiền phức, quả nhiên người ngốc có phúc của người ngốc.

Kinh Ngạo Tuyết muốn nôn, nàng vội nói: "đừng, ngàn vạn lần đừng đem ta cùng tên mập đầy mỡ kia liên quan đến nhau, ta tạ ơn ngài a..."

Thẩm Lục Mạn nhìn nàng phủi sạch quan hệ như vậy, cười nói: "được, vậy sau này ngươi cũng đừng dây dưa quá nhiều với hắn, ta sẽ không hiểu lầm mà nghĩ nhiều."

Kinh Ngạo Tuyết không ngừng gật đầu, nàng vừa rồi bị Thẩm Lục Mạn nói lời chán ghét, nàng nghĩ thầm: chỉ cần Lương Thăng Vinh sau này không đến tìm ngược, nàng ngược lại có thể nghĩ tha cho hắn một lần, dù sao cũng muốn tránh nghi ngờ.

Nàng rùng mình một cái, còn đang nghĩ đến chuyện ác độc.

Thẩm Lục Mạn thấy nàng bài xích như vậy liền có chút tự trách nói: "được rồi, ta biết ngươi không liên quan gì đến hắn là được rồi, hắn làm gì xứng với ngươi a, ngươi.... ngươi cũng rất lợi hại."

Nàng nhịn nửa ngày cũng đột nhiên nói một câu khích lệ, Kinh Ngạo Tuyết ủy khuất nhìn nàng một cái, cao giọng nói: "điếm tiểu nhị, cho ta thêm một bầu rượu, hôm nay ta không say không về."

Thẩm Lục Mạn cũng không khuyên nhủ, chỉ có thể nhìn nàng mượn rượu tiêu sầu.

Sau khi ăn cơm xong, Kinh Ngạo Tuyết thoạt nhìn đã có chút say, nàng mơ hồ nói: "gói chút cơm nước mang về cho Liễu Nhi thử a, cơm của tửu lâu này mùi vị thực sự ngon, ngươi cũng bận cả ngày rồi, làm cơm cho Liễu Nhi nữa thì sẽ mệt, ngươi thấy thế nào?"

Thẩm Lục Mạn gật đầu, hai người ngồi trên ghế một hồi, liền cầm túi đồ ăn gói kỹ rời tửu lâu.

Thẩm Lục Mạn nhìn Kinh Ngạo Tuyết đi có chút lảo đảo, nhân tiện nói: "ra phố thuê chiếc xe ngựa trước, ngươi ở trên xe ngựa chờ ta, ta đi mua dụng cụ xây nhà rồi quay lại."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "cũng được, cứ vậy đi."

Nàng còn không quên phải mua Xuân Cung đồ a, khi nãy còn nghĩ cách tách khỏi Thẩm Lục Mạn, vì cái này nàng đến cả Liễu Nhi cũng không dám đem ra khỏi cửa, kỳ thực đây mới là nguyên nhân chủ yếu để Liễu Nhi ở nhà.

Hiện tại Thẩm Lục Mạn tạo cho nàng cái cớ sẵn, nàng tự nhiên phải đáp ứng a, trong lòng nàng còn đắc ý nghĩ đến: cũng không uổng phí nàng khổ tâm mua rượu uống giả say.

Thẩm Lục Mạn thấy nàng ừ nhanh như vậy, cùng với khi nãy đi theo dính dính cảm thấy khác lạ, trong lòng liền nghi ngờ.

Nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Kinh Ngạo Tuyết thực sự uống say nên khó chịu mà thôi.

Vì vậy hai người lên phố thuê hai cái xe ngựa, Kinh Ngạo Tuyết ngồi một chiếc, đến phố tạp hóa mua đồ dùng.

Thẩm Lục Mạn thì ngồi một chiếc khác đi xa hơn đến phố mua dụng cụ, hai người ước định gặp lại nhau ở cửa trấn.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn Thẩm Lục Mạn phất tay, chờ đối phương ngồi xe ngựa đi xa, mới kêu xa phu: "đến hiệu sách."

Nàng nghĩ xuân cung đồ cũng là sách, hẳn là có thể mua được ở hiệu sách.

Đợi đến hiệu sách, nàng mặt dày hỏi, lão bản liền đỏ mặt nói: "chính ta là hiệu sách đàng hoàng, chỉ có tứ thư ngũ kinh cho người đọc sách, cùng một số sách khác, còn lại.... như là xuân.... cái đó, hiệu sách chúng ta không có."

Kinh Ngạo Tuyết đen mặt, cái gì mà hiệu sách đàng hoàng, âm dương kết hợp giao phối sinh con nối dõi không lẽ không phải chuyện đàng hoàng sao?!

Lão bản hiệu sách ánh mắt ý vị thâm trường Kinh Ngạo Tuyết lại hỏi tiếp: "ta muốn mua hình vẽ, ở đâu bán hả?"

Nàng không tin, ở dị giới này không ai lại không để lại sản nghiệp.

Ở thế giới của nàng, bất kể là trước mạt thế hay sau mạt thế, những cuốn phim 'hành động' này bán rất chạy, nó chiếm nửa trong số các loại phim giải trí a ~

Không lẽ ở dị giới xem chúng là thánh nhân, làm sao nối dõi tông đường được a?

Lão bản hiệu sách không ngờ nàng lại to gan đến vậy, còn chấp nhất như vậy, hắn bất đắc dĩ thở dài, liền ghé qua nói: "đến phố hoa, bên đó có nhiều loại sách này.... thứ ngươi muốn."

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, đó là con phố gần trạch viện nàng thuê lần trước.

Bên đó cách chỗ này cũng xa, người lại hỗn loạn, bản thân nàng không thích chỗ như vậy.

Nhưng mà.... nghĩ đến hạnh phúc tương lai, nàng đành đặt mình vào nguy hiểm, hiện tại chỉ hy vọng Thẩm Lục Mạn không biết nàng chạy đến chỗ như vậy, nếu không.... thì nàng cũng không có quả ngon để ăn a.

Nàng nghĩ vậy, liền nói tạ ơn với lão bản hiệu sách, nói với xa phu: "đến phố hoa"

Xa phu lên tiếng, cười một cái, khiến Kinh Ngạo Tuyết nhìn đến đau răng.

Nàng là một hảo cô nương trong sạch, sống đến 28 tuổi, xuyên qua còn chưa có nụ hôn đầu tiên, sao dám dùng ánh mắt "thê lang đi ăn trộm" này nhìn nàng chứ.

Hơn nữa đó là thương hại sao? hắn đang thương hại ai vậy?

Kinh Ngạo Tuyết nóng nảy liền tức giận: "câm miệng, đi nhanh lên."

Xa phu nghi hoặc hắn vốn không nói gì a, hắn có chút ủy khuất, không dám cãi lại khách nhân, liền cưỡi xe ngựa đến phố hoa.

Kinh Ngạo Tuyết kéo màn xe xuống, không muốn người khác thấy mặt mình.

Phố hoa cách phố hàng một đoạn, đi đến nửa đường Kinh Ngạo Tuyết mới nhớ, nàng còn chưa mua đồ cần dùng, mua chút sách sạch sẽ a, toàn đem việc chính quên hết sạch.

Nàng chột dạ sờ mũi, thầm nghĩ: Thẩm Lục Mạn đi mua nông cụ, tốc độ hẳn là sẽ chậm, nàng đến phố hoa mua chút đồ sẽ đi liền, tuyệt đối sẽ không làm trễ thời gian như vậy hẳn là Thẩm Lục Mạn sẽ không phát hiện a.


Nàng nghĩ như vậy, nhưng hành trình lại không như nàng nghĩ.

Đến phố hoa, nàng xuống xe ngựa đi mua sách, lúc này đã là xế chiều, các cửa hàng ở phố hoa vẫn chưa mở cửa hết, người ta làm việc cũng chủ yếu là buổi tối, lúc này đường phố trống rỗng, có người cũng lạ.

Tâm tình Kinh Ngạo Tuyết trở nên kém, nàng chỉ muốn mua mấy quyển sách về nghiên cứu, đề cao chất lượng sinh hoạt, thuận tiện cùng Thẩm Lục Mạn vận động một cái, chỉ một cái ước nguyện nho nhỏ như vậy thôi, sao lại khó khăn như vậy a.

Qủa nhiên như lời Khổng Tử nói, làm việc tốt thường gian nan a.

Khổng Tử: "ta làm gì nói như vậy."

Kinh Ngạo Tuyết lắc đầu, cắn răng kéo một người qua đường hỏi: "xin hỏi.... à, xuân cung đồ bán ở đâu?"

"Phi, lưu manh."

Người qua đường là một á nhân, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được khí tức trên người nàng, nên mới chặn lại hỏi.

Nhưng người ta là gả cho á nhân, còn là nữ nhân, bị người bên đường ngăn lại hỏi vấn đề như vậy, nhất định sẽ nghĩ bậy, nhất thời đỏ mặt mắng một câu vội vàng bỏ đi.

Kinh Ngạo Tuyết: "..."

Gió thổi vi vu một mình lẻ loi, tinh thần buồn bã.

Bất quá nàng chỉ muốn mua quyển sách, sao lại khó khăn như vậy a.

Kinh Ngạo Tuyết mắt chứa nhiệt lệ, qua chuyện lần này, không dám tìm người hỏi đơn giản như vậy.

Nàng lại hỏi xa phu theo bên người, nhưng xa phu vừa rồi bị quát còn đang dỗi, bị nàng hỏi liền lắc đầu nói: "không biết."

Kinh Ngạo Tuyết cũng nghĩ hắn không biết, liền ưu sầu thở dài một hơi.

Hiện tại thời gian không còn sớm, nàng còn phải đến phố hàng mua đồ, không có nhiều thời gian ở đây.

Nàng muốn về trước, ngồi trong mộc dũng nghiên cứu thân thể mình trước, thuận tiện nghĩ cách làm.

Nói không chừng...

A phi, nàng không muốn trong quần tự nhiên nhô ra hai lạng thịt.

Nàng dựa vào xe ngựa, thở dài.

Nghèo còn gặp eo, một đám tráng hắn đột nhiên từ đầu đường vọt đến, đuổi theo một cô nương mặc y phục đỏ.

Kinh Ngạo Tuyết không có ý xen vào chuyện người khác, mặc dù mặt cô nương lộ ra thần tình cầu cứu, Kinh Ngạo Tuyết cũng không muốn can thiệp chuyện của người khác.

Ở mạt thế thường thấy đủ loại âm mưu máu me, cũng đừng hy vọng nàng có nhiều thiện tâm mà cứu thế.

Nếu là ngày xưa nàng sẽ giúp, nếu có kẻ ỷ thế hiếp người, nàng cũng sẽ quản, nhưng hôm nay tâm tình nàng đang phiền, làm gì nhàn hạ mà quản chuyện khác.

Nữ nhân y phục đỏ thấy nàng thấy chết mà không cứu, liền cắn răng lộ ra ác ý, hai ba bước liền chạy đến núp bên xe ngựa Kinh Ngạo Tuyết, muốn lôi tay áo Kinh Ngạo Tuyết, lại bị đối phương tránh né.

Nữ nhân y phục đỏ khó chịu nói: "vị tỷ tỷ này, cầu ngươi giúp ta một chút a."

Tốc độ tráng hán không chậm, liền đuổi đến thấy nữ nhân y phục đỏ thân cận với Kinh Ngạo Tuyết, liền coi Kinh Ngạo Tuyết dính líu đến.

Kinh Ngạo Tuyết lãnh đạm nói: "ta nói trước, ta cùng nữ nhân này không quen biết, chỉ là người qua đường, tự nàng ta dính vào, đừng nói các ngươi không nhìn thấy."

Tráng hán chần chờ một chút, nữ nhân y phục đỏ vô cùng tức giận liền nói: "tỷ tỷ, ngươi không nhớ ta sao? năm đó chúng ta là bận rất thân a...."

"Hứ." ban ngày ban mặt dám hãm hại nàng, khiến Kinh Ngạo Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười nàng nói: "ngươi nghĩ vậy là xong, đắc tội những người này có thể sống được, đắc tội lão tử ta, ta để ngươi chết không toàn thây, ta là người đã có thê tử, đừng có mà nghĩ thương hương tiếc ngọc."

Nữ nhân y phục đỏ bị nàng uy hiếp, tận mắt thấy sát ý dưới đáy mắt nàng, nhất thời sợ hãi lùi về sau một bước.

Tráng hán cũng hiểu rõ, bước lên đem nữ nhân y phục đỏ trói lại đem về xử lý.

Nhưng một tráng hán trong đó đột nhiên chỉ vào Kinh Ngạo Tuyết nói với người dẫn đầu: "người này cũng là người quản sự muốn tìm, ta lúc trước đánh cuộc trong sòng từng gặp qua nàng, chỉ là nàng danh xa bất hảo, quản sự lại nhìn trúng hiện tại chúng ta bắt nữ nhân này chỉ tạm thời thôi, hôm nay lại vô tình gặp được, có cần đem nàng về luôn không?"

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy mắt khẽ híp lại, nàng nghe được từ then chốt nghĩ thầm: quản sự sòng bạc, đó không phải là chỗ lần trước lên trấn, cùng Lương Thăng Vinh đánh bạc.

Lúc trước nàng tưởng đã nói rõ với tay chân quản sự rồi, sao giờ nghe được lại thành bí ẩn khác a.

Nữ nhân y phục đỏ bị trói một bên thấy vậy ánh mắt liền đắc ý.

Nghĩ thầm: ai kêu ngươi không cứu ta, nếu để nàng leo lên xe ngựa, khẳng định có thể chạy thoát đám tay chân sòng bạc, giờ thì tốt rồi hai người đều bị bắt, Kinh Ngạo Tuyết này cũng là đáng đời.

Kinh Ngạo Tuyết nghe tiếng nàng hừ lạnh, nhàn nhạt liếc mắt, nói với tráng hán cầm đầu: "các ngươi là người sòng bạc?"

Lại nói đến, y phục những người này mặc đúng là giống đám người ở Hàn gia, bất quá nhìn mặt thì không giống, những người này mặc có vẻ tốt hơn.


Tráng hán chuyển động ánh mắt nói: "đúng vậy, thì ra ngươi chính là Kinh Ngạo Tuyết a, từ ngày đó ngươi đánh cuộc trong sòng thắng, quản sự chúng ta đều cho người tìm gặp ngươi a, bây giờ trùng hợp, ngươi theo chúng ta một chuyến đi."

Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng, tâm tình nàng đang khó chịu, không để ý những người này luận bàn một chút luyện chân tay.

Nhưng vừa nghĩ đến quản sự sòng bạc khác Lương Thăng Vinh, Lương Thăng Vinh chỉ là một tên bình thường có tiền, đắc tội cũng không sao.

Nhưng quản sự sòng bạc, là người kinh thành đến, nghe nói lai lịch không nhỏ.

Nếu cứ vậy đắc tội, vậy sau này khó sống yên ổn a, nói thế nào cũng là tai họa ngầm a.

Mà nàng cũng muốn biết, quản sự sòng bạc đến tìm nàng vì chuyện gì?

Nàng đang mua sách không được, thấy thái độ mấy tráng hán này cũng cung kính, không bằng để bọn họ đi mua?

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ như vậy liền cười híp mắt nói: "cũng được, bất quá ta có một điều kiện."

Tráng hán sửng sốt một chút, lúc trước hắn nghe nói Kinh Ngạo Tuyết rất khó chơi, vốn nghĩ hôm nay bắt người sẽ phiền phức, lại không ngờ đối phương suy nghĩ một hồi liền đáp ứng.

Hắn liền nói: "được, mặc kệ là gì, cứ việc nói."

Ngược lại cũng không phải hắn đi làm, hắn chỉ phụ trách đem người đến cho quản sự gặp là được.

Lại không ngờ Kinh Ngạo Tuyết mặt không biến sắc tim không đập nói: "vậy ngươi đi mua cho ta mấy quyển xuân cung đồ đến đây."

Đám tráng hán: "..."

Xa phu: "..."

Mặt nữ nhân y phục đỏ nóng lên, mắng: "phi, lưu manh."

Những lời này như khảm trong tai người nghe, bất quá bọn hắn là nam nhân ngược lại cũng không cảm thấy Kinh Ngạo Tuyết là lưu manh, chỉ là trước mặt mọi người nói muốn mua thứ này, cũng quá lớn mật rồi.

Bọn họ kính nể nhìn Kinh Ngạo Tuyết, tráng hán liền cho người đi mua, sau đó nói: "ta đã phái người đi mua rồi, ngươi theo chúng ta đến đó trước một chuyến a.

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nàng lười đi, liền lên xe ngựa ngồi, nói với xa phu: "đi thôi."

Các tráng hán nhìn nhau khóe miệng giật một cái, kéo nữ nhân y phục đỏ đi cùng.

Đoàn người đến ngoài sòng bạc, Kinh Ngạo Tuyết nhảy xuống xe ngựa, liếc mắt liền thấy người quen trước mặt, nàng đi lên trước không để ý biểu tình hai mắt đối phương mở to sắp rớt ra ngoài chào hỏi: "chào ngươi a, đúng là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau."

Vẻ mặt đối phương cầu xin, bị Kinh Ngạo Tuyết vỗ vai, đau quá.

Tráng hán vừa rồi đưa nàng đến, lôi nữ nhân y phục đỏ lên trước nói: "ngươi, đừng chậm trễ nữa, nhanh đi thôi."

Kinh Ngạo Tuyết lên tiếng, không nhanh không chậm đi theo sau.

Quản sự sòng bạc đang làm việc, thấy tráng hán đem người đến liền bỏ công việc trong tay xuống.

Hắn lướt qua cái bàn, đến trước mặt nữ nhân y phục đỏ, cười lạnh một tiếng, đưa tay lên tát một cái.

"Chát" âm thanh thanh thúy vang lên, trên mặt nữ nhân kia liền có dấu bàn tay màu đỏ.

Nàng co được giãn được, lúc này cúi thấp đầu, nhìn qua bộ dạng chịu thua.

Quản sự lạnh lùng nói: "trước nhốt nàng vào phòng củi ba ngày, không chết đói thì đưa ra, quản giáo một phen, trước đây ngươi cùng nhân tình liên thủ vào lừa gạt ta ba vạn lượng bạc, nam nhân kia đã bị ta giết, ngươi có bản lĩnh thì chịu đi, lúc trước ta đối tốt với ngươi, nhưng ngươi lại không biết ơn."

"Cho thể diện nhưng lại không cần, còn không thành thật, liền chặt tay ngươi đưa đến thanh lâu bán."

Lúc này nữ nhân y phục đỏ mới lộ thần sắc sợ hãi, vội vàng dập đầu nói: "đại nhân, ta, ta không dám nữa...."

Sắc mặt quản sự âm trầm nói: "đem Lương Hồng Ngọc mang xuống cho ta, canh giữ cẩn thận, đừng để nàng chạy trốn, nếu không các ngươi cũng không cần làm cho ta nữa."

Các tráng hán toàn thân run lên, vội lên tiếng, túm nữ nhân y phục đỏ chính là Lương Hồng Ngọc kéo ra ngoài.

Kinh Ngạo Tuyết thấy một bên xem cuộc vui, trong lòng chậc chậc hai tiếng nói: quả nhiên không cứu người là đúng, không chừng còn rước họa vào thân a.

Quản sự quay đầu, nheo mắt một hồi liền nghĩ ngợi, mới nhận ra Kinh Ngạo Tuyết.

Hắn đi lên ôm quyền nói: "đã lâu không gặp, để ngươi chê cười, thực sự xin lỗi a."

Thái độ hắn vô cùng tốt, ngoài dự liệu của Kinh Ngạo Tuyết.

Nàng ôm quyền đáp lễ nói: "làm gì có, quản sự làm việc có cách, tại hạ cũng không thấy có gì là sai."

Một câu này khiến quản sự hiểu ý sâu xa, trong lòng nhất thời rùng mình.

Hắn là người từng va chạm xã hội, xem người dưới đồ ăn đã thành bản năng, làm việc hơn 20 năm qua, cũng có vài lần nhìn lầm.

Lương Hồng Ngọc là một cái, Kinh Ngạo Tuyết cũng là một cái.

Trước đó đối phương lần đầu đến sòng bạc, thì nhìn đã không hề tầm thường.

Nhưng lúc này, mặc dù mặc bình thường, cũng không che được toàn thân khí phái của đối phương.

Người này, tương lai tất thành đại khí.

Quản sự cũng không vô duyên vô cớ gây thù cho mình, lúc này mặt mang tiếu ý nói: "hôm nay có thể gặp được ngươi coi như chúng ta hữu duyên, đúng lúc ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi, không biết..."

Kinh Ngạo Tuyết thầm nói, không phải là hữu duyên sao, nàng dù sao cũng được tay chân cường ép mời đến, nàng đối với lần này có chút ý kiến, nhưng nét mặt lại không thể hiện ra ngoài, liền khách khí nói: "cứ nói đừng ngại, tại hạ chăm chú lắng nghe."

Quản sự sòng bạc cười, mời Kinh Ngạo Tuyết ngồi xuống ghế.

Hắn nói: "trước đó ngươi ở sòng bạc thắng hơn 3000 lượng, đây cũng không phải số nhỏ, mà sòng bạc chúng ta không nói gạt ngươi, cũng có chút thủ đoạn dự phòng. Nhưng ngươi lại thắng nhiều lần, cái này chỉ có thể nói kỹ thuật của ngươi so với người sòng bạc chúng ta cao minh hơn, ta trước đó cũng không nghĩ ra mấu chốt trong đó, không biết ngươi có thể diễn lại một lần không?"

Hắn nói như vậy, liền cho người chia bài qua biểu diễn.

Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "không cần biểu diễn, ta sẽ tự thuật lại bằng miệng luôn, thực tế thì ta học võ nhiều năm, nhãn lực phi phàm, ký ức lại xuất chúng, có thể ghi lại hình ảnh bài, còn đổ xúc xắc thay đổi điểm số, là vì ta dùng chút nội lực, nên mới thay đổi được kết quả."


Nói xong, nàng cùng quản sự liếc nhau, hai người đều là ăn gian vượt trội, nói ra quang minh chính đại.

Quản sự dừng một chút nói: "thì ra là vậy, ta còn tưởng là ngươi có cách đổ khác...."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "đó cũng không hẳn, bản thân ta đánh cuộc với mình cũng không tinh thông, trước đó chỉ là mạo hiểm vì Lương Thăng Vinh khinh người quá đáng, ta muốn giáo huấn hắn mà thôi. Quản sự ngươi cũng thấy đó, trước đó ta thắng được 3000 lượng, chỉ có thể đại biểu là ta thắng bạc Lương Thăng Vinh, lúc trước hắn gạt đi 5000 lượng trên tay ta, ta làm vậy chỉ là có qua có lại, trả thù mà thôi."

"Ta ngược lại cũng cảm tạ sòng bạc cho ta cơ hội tốt, hy vọng quản sự thông cảm nhiều a." Kinh Ngạo Tuyết bổ sung một câu.

Quản sự nghe vậy, có chút thất vọng nói: "như vậy a, là do ta nghĩ nhiều, ai....."

Kinh Ngạo Tuyết thấy hắn như vậy, suy nghĩ một chút nói: "bất quá, ta lúc trước có đi qua vài quốc gia, học được vài món đồ chơi mới, hôm nay có thể mượn làm hoa tiến phật, chỉ quản sự biết."

Nàng nói cũng dễ nghe, quản sự tự nhiên cũng thích nghe nàng nịnh hót.

Nghe vậy, hắn liền nói: "sao lại nói là bồi lễ a, chuyện lúc trước chỉ là việc nhỏ thôi, chuyện không đáng ngại ha ha."

Kinh Ngạo Tuyết không để lời này trong lòng vừa rồi quản sự giáo huấn Lương Hồng Ngọc thủ đoạn không khác gì giết gà dọa khỉ.

Nàng đi đến cạnh bàn, mượn giấy bút, vẽ ra bộ bài poker và dạy cách chia bài chơi bài.

Sòng bạc vốn có chơi bài, chơi chia bài nhiều năm, liền hiểu được chỗ tốt của cách chơi mới, nhìn Kinh Ngạo Tuyết ánh mắt liền mang theo sùng bái.

Quản sự đứng một bên, hắn kinh doanh sòng bạc nhiều năm, cũng hiểu rõ giá trị cách chơi này, liền cười lớn rồi tạ ơn, phân phó cho chia bài xuống dưới chế tác bài poker, liền nói: "Kinh tiểu hữu, hôm nay đa tạ."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "không có gì, hôm này cũng không còn sớm, thê tử ta còn đợi ở cửa trấn chờ ta, nếu không còn chuyện gì, ta liền cáo từ trước."

Hiện tại lòng quản sự đang nghĩ đến bài poker, món đồ chơi mới này hắn có thể coi là bảo bối hiến cho đại nhân ở kinh thành, cái này không thể so với công lao tìm nhân tài.

Lần này hắn được phái ra kinh thành, chủ yếu là tìm kiếm nhân tài, thực tế là bị cách chức dời đi.

Ở trấn nhỏ xa xôi này, hắn đã sớm không nhịn được, hiện tại chỉ hy vọng dựa vào kiểu chơi mới này có thể khiến đại nhân vui vẻ, từ nơi nhỏ này có thể chuyển về kinh thành phồn hoa, có thể cùng thân nhân đoàn tụ.

Nghĩ vậy, hắn đối với Kinh Ngạo Tuyết lại thấy cảm kích.

Vì biểu đạt cám ơn, hắn đặc biệt rút ngân phiếu 500 lượng, đưa cho Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết từ chối một hồi, thái độ quản sự kiên quyết, nàng không tiện khiến quản sự nổi giận, liền cười đón nhận.

Nàng cầm ngân phiếu rời khỏi sòng bạc, thấy thời gian không còn sớm liền nói với tráng hán ngoài cửa: "vật ta muốn mua xong rồi chứ?"

Tráng hán gật đầu, cầm một túi vải đen bọc kỹ đưa đến, ranh mãnh nói: "đều chuẩn bị xong, ở trong này."

Kinh Ngạ Tuyết không để ý tâm tình của hắn, chỉ đem mọi thứ cất đi, nói chia tay xong liền phân phó xa phu đánh xe đến phố hàng.

Nàng ngồi trên xe ngựa, vuốt cái túi trên tay, chần chờ, xem bây giờ hay là chút về thôn rồi xem.

Không chờ nàng bối rối, thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Kinh Ngạo Tuyết vốn ngồi trên xe ngựa, đột nhiên bị thắng gấp theo quán tính cả người đều lao về phía trước.

Vất vả ổn định lại người mình, nàng bị tức không nhẹ, nổi giận hét: "Ngươi lái xe kiểu gì vậy?"

Xa phu ủy khuất nói: "nhưng mà, phía trước đột nhiên thò ra một cổ xe ngựa, ta không dừng thì đụng phải rồi."

Kinh Ngạo Tuyết tức giận: "đại lộ rộng lớn, mỗi người đi một bên, ngươi sao lại không xích sang một bên mà nhường đường?"

Xa phu càng ủy khuất nói: "chỗ này này là ngõ phố ngoài sòng bạc, xe ngựa người ta cản ngay phía trước đường đi qua, chặn hết cả đầu ngõ, đến cả khe hở cũng không có, ta đây...."

Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt, vén rèm xe lên không vui nói: "ta phải xem coi là ai a...."

Còn chưa nói hết, liền thấy trong xe ngựa phía trước có một người bước ra.

Sắc mặt đối phương lãnh đạm, trong mắt lóe hàn quang, nhất thời Kinh Ngạo Tuyết tê cả da đầu, cười ngượng ngùng đi xuống xe, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "tiểu nương tử, sao ngươi lại đến đây?"

Người này chính là Thẩm Lục Mạn, nàng chạy đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, ánh mắt lơ đãng liếc sòng bạc cách đó không xa hai lần nói: "người nào đó hẹn ta gặp mặt dưới cổng trấn, ta chờ trái chờ phải, không thấy bóng người nào, trong lòng còn lo cho ai kia bị Lương Thăng Vinh đến quấy phá, mới cho xe ngựa chạy đến xem, kết quả không ngờ đến đây vô tình gặp được Kinh.... đại nhân.... Kinh đại nhân còn đang ở trong sòng bạc vui chơi đến quên cả trời đất a..."

Kinh Ngạo Tuyết bị nàng càm ràm một hồi, trong lòng một chút cũng không vui, ngược lại cả người chảy mồ hôi, vội vàng khoát tay giải thích: "ta không có, ta chỉ đi mua đồ trên đường, gặp phải tay chân sòng bạc, bọn họ kéo ta đi gặp quản sự sòng bạc, ta không thể không đi, lỡ như đắc tội người lại dính đến ngươi và Liễu Nhi, thì biết làm sao? cho nên ta đành kiên trì đi đến đó, ta thực sự không phải đến đó chơi, không tin ngươi hỏi xa phu đi, hắn vẫn ở chung với ta."

Thẩm Lục Mạn nhìn thoáng qua xa phu, xa phu liền vội vàng gật đầu, trong lòng còn nghĩ thầm: ôi mẹ ơi, nữ nhân này hung dữ quá, thảo nào giữa ban ngày á nhân này đến phố hoa mua xuân cung đồ, chắc là bị phu nhân ép bức nhịn lâu, lại không dám ra ngoài ăn vụng, chỉ có thể mua sách xem cho đỡ thèm...

Thật quá đáng thương!

Hắn nghĩ như vậy, vẻ mặt đồng tình nhìn Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết bị hắn nhìn không hiểu gì, nàng cũng không quản đối phương nghĩ gì, thấy thần sắc Thẩm Lục Mạn dễ chịu một chút, liền thuận thế làm tới, cả người dán vào người Thẩm Lục Mạn ủy khuất nói: "người sòng bạc rất hung ác, ta cũng sợ a, may mắn là ngươi đến rồi."

Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái: "được rồi, ta tin ngươi, dặn ngươi đi mua đồ mua xong chưa? chúng ta cũng sớm về thôn một chút a."

Kinh Ngạo Tuyết vội gặt đầu sau đó chần chờ nói: "vẫn chưa mua, liền bị tay chân sòng bạc đem đi, chúng ta đến phố hàng mua đi a."

Thẩm Lục Mạn gật đầu, trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nàng cũng không quay về xe ngựa cũ mà nói với xa phu: "ngươi đến cổng trấn chờ, ta theo thê lang đi mua vài món đồ, qua một hồi thì cùng ngươi tụ họp ở cổng trấn."

Xa phu lên tiếng, cưỡi xe ngựa đi trước.

Thẩm Lục Mạn nhìn Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt, thấy vẻ mặt đối phương vô tội, nàng thở dài một hơi, liền ngồi lên xe ngựa cùng Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết sờ mũi thở dài một hơi nói thầm: may mắn nàng thông minh cơ trí, nếu không hôm nay sẽ có một trận tu la.

Nàng nói xa phu đến phố hàng, rồi bò lên xe ngựa.

Kết quả vừa lên xe ngựa, liền thấy Thẩm Lục Mạn cầm cái túi màu đen tra xét, không những vậy còn mở luôn nút vải buộc bên ngoài.

Kinh Ngạo Tuyết: "..." lão bà sẽ thấy ta sách đỏ a, lực sát thương của lão bà thực sự quá mạnh a, ta làm sao qua được cửa ải này đây? gọi cấp cứu, mau lên a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận