Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 23: Mềm mại

Ngô Chí Dúng ra quyền rất lạnh, quyền phong còn khiến tóc Kinh Ngạo Tuyết bay lên, đủ để thấy lực đạo của hắn.

Nhưng Kinh Ngạo Tuyết chỉ nhẹ nhàng lách người tránh khỏi, động tác kia nhìn qua mang theo vài phần tùy ý, như vừa ăn khớp.

Ánh mắt Ngô Chí Dũng lóe lên, quyền kế tiếp theo sát mà đến lại bị Kinh Ngạo Tuyết tránh khỏi.

Lần đầu có thể nói may mắn, nhưng lần hai có thể nói là bản lĩnh đối phương.

Sắc mặt Ngô Chí Dùng trầm xuống, trong lòng biết đối phương không phải đối thủ đơn giản, liền dùng lực lớn hơn.

Kinh Ngạo Tuyết đối chọi gay gắt, hai người triền đấu cùng một chỗ.

Nói đến chiêu thức hai người cũng khác nhau, động tác của Ngôn Chí Dũng càng thẳng thắng thoải mái, mỗi chiêu đều mang theo làn gió mạnh mẽ, cũng không khó tưởng tượng được hậu quả đánh lên mặt người.

Còn Kinh Ngạo Tuyết động tác lại mang theo mềm mại đặc hữu, dùng nhu thắng cương.

Chính diện chống lại Ngô Chí Dũng, nhưng đối phương không thể thương tổn được nàng, ngược lại đối phương còn bị mượn lực đả lực, trên người còn bị đau thêm.

Mặc dù bất đồng như vậy, nhưng bản chất vẫn là như vậy, đều muốn trong thời gian ngắn nhất có thể giết chết đối phương trước mắt.

May là hai người không có đại thù sống chết, chỉ so chiêu một chút mà thôi, cũng có chỗ thu liễm.

Hành động của bọn họ bên này gây ra ồn ào không nhỏ, liền hấp dẫn chú ý của mọi người xung quanh, chờ bọn họ cầm dụng cụ tò mò đi ra cửa thì đã thấy cách đó không xa có hai người đang đấu với nhau.

Những thanh niên trẻ nhìn thấy như vậy không những không đến can ngăn còn cao giọng cổ vũ: "dùng sức! nhanh hơn một chút..."

Liễu Nhi cau mày, ôm chặt thỏ nhỏ trong ngực, vóc dáng nàng nhỏ không ai chú ý đến nàng, nàng nhìn cảnh tượng trước mặt cũng có chút sợ, liền theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Thẩm Lục Mạn.

Kinh Ngạo Tuyết trên đất trống như nhân ngư giảo hoạt, khiến Ngô Chí Dũng căm tức đuổi theo, vẫn không thể đụng đến được góc áo của nàng, ngược lại còn bị nàng đánh nặng hơn.

Ban đầu Kinh Ngạo Tuyết không có ý ăn gian chế phục Ngô Chí Dũng, mà dùng mộc hệ dị năng dẫn đi toàn thân, trong thời gian ngắn khiến cho thân thể tinh lực dồi dào.

Ngô Chí Dũng trước mặt nàng cũng đã mệt, trái lại nàng phong kinh vân đạm, trên mặt không một giọt mồ hôi.

Ngô Chí Dũng thở phì phò, hắn ở chiến trường có thể dùng 1 chọi 10, lực sát thương trong quân đội cũng có tiếng, đối với địch nhân cũng có uy danh, cũng được coi là một nhân vật lợi hại.

Nhưng hắn lại không làm gì được Kinh Ngạo Tuyết, trong lòng bắt đầu tức giận, thủ hạ cũng không còn nặng nhẹ.

Kinh Ngạo Tuyết khẽ cười một tiếng, nhìn Ngô Chí Dũng nổi gân xanh, động tác càng mất kiểm soát.

Kinh Ngạo Tuyết đoán mộc hệ dị năng trong người mình đang chọn một cách khác để kiểm tra dị năng, đó chính là thời gian kiên trì để nàng phát huy dị năng trong cơ thể, nhưng hôm nay chỉ mới đấu một chút dị năng trong người đã hao chỉ còn một nửa.

Đây so với nàng nghĩ cũng cầm lâu hơn một chút, nàng nhớ rõ trước mạt thế, sơ kỳ mộc hệ dị năng của nàng cấp 2, đối đa cũng hao hết 10 phút, nhưng đến trung kỳ thì tiêu hao 20 phút, cuối cùng thì là 30 phút.

Với ước đoán hiện tại của nàng, mộc hệ dị năng cấp 2 vẫn đang ở giai đoạn sơ cấp, nhưng đã kiên trì được nửa giờ, có thể thấy được dị năng của nàng so với ở mạt thế mạnh hơn nhiều lần.

Trên mặt nàng vui vẻ tránh thoát công kích cường hãn của Ngô Chí Dũng, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân trước mắt.

Ngô Chí Dũng đúng thực là một đối thủ cường hãn, nhưng Kinh Ngạo Tuyết biết rõ, đối phương không thắng được nàng.

Mà nàng cũng không có tự đại, Ngô Chí Dũng đi lính nhiều năm, giết người động tác tuy lưu loát, nhưng cũng nhiều động tác thừa, không những tiêu hao thể lực mà còn không đạt được hiệu quả.


Ỷ vào bản thân mạnh mẽ, gặp người thường hẳn là không qua được mấy chiêu của hắn, chỉ tiếc hôm nay gặp phải đối thủ là nàng, chỉ có thể bị hao hết thể lực rồi bị giết.

Kinh Ngạo Tuyết trong mạt thế cầu sinh, nghĩ đến mộc hệ dị năng của mình sát thương không mạnh, súng đạn tốt cũng không tiện thu vào tay, chỉ có thể nghĩ cách đề cao thân thủ của mình.

Nàng sống ở căn cứ, luôn theo các giáo viên huấn luyện võ thuật chuyên môn học, đủ loại quyền pháp nàng đều có thể đùa được, tổng hợp lại thì cho ra chiêu thức thích hợp nhất cho mình, có thể trong thời gian ngắn nhất, dùng ít sức nhất lại chiến thắng đối thủ.

Lúc này kéo dài lâu như vậy cũng vì muốn kiểm tra mộc hệ dị năng trong người mình, và muốn biết hiện tại trình độ đạt được bao nhiêu mà thôi.

Hiện tại đạt được mục đích nàng cũng không muốn phiền thêm, mắt khẽ híp lại, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai lao đến chỗ Ngô Chí Dũng, một quyền đánh vào bụng đối phương, khiến hắn bay xa vài mét.

Thanh niên xem náo nhiệt cũng kinh hô một tiếng, không ngờ kết quả lại như vậy.

Trong mắt người xem vui bọn họ còn tưởng Kinh Ngạo Tuyết bị Ngô Chí Dũng đánh không còn sức đánh trả, chỉ dám né, nhưng không ngờ lúc đối phương thực sự quyết tâm, một chiêu liền giải quyết Ngô Chí Dũng.

Nhất thời toàn thân bọn họ phát lạnh, vốn Ngô Chí Dũng là người lợi hại nhất thôn, nhưng Kinh Ngạo Tuyết nhìn qua chỉ là một á nhân gầy gò yếu ớt, cư nhiên còn mạnh hơn hắn.

Nói vậy, nàng cũng có thể tùy ý đánh bọn họ a.....

Cái này thực đáng sợ, mọi người thấy Kinh Ngạo Tuyết đi đến bên này, nhao nhao hoảng sợ lui về vài bước.

Chỉ có Ngô Chí An chạy đến chỗ Ngô Chí Dũng té xuống, khi đi ngang qua Kinh Ngạo Tuyết còn hung hăng trừng nàng.

Kinh Ngạo Tuyết im lặng liếc mắt, thầm nói: là tự Ngô Chí Dũng muốn so đấu, bây giờ thua cũng do tài nghệ không bằng người, trừng mình làm gì?

Nàng đi đến trước mặt Liễu Nhi, thấy Liễu Nhi theo bản năng lùi một bước liền ngồi xuống cười nói: "dọa sợ?"

Liễu Nhi vội lắc đầu, dưới ánh mắt cười của Kinh Ngạo Tuyết, liền gật đầu lại vươn tay ôm Kinh Ngạo Tuyết nói: "sợ, mẫu thân, không sao chứ?"

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt càng sâu.

Dung mạo của nàng cực mỹ, bình thường mình không chú ý đến tướng mạo cổ thân thể này, cũng không biết cười rộ lên lại có lực sát thương như vậy.

Mọi người cẩn thận quan sát nàng, nhìn thấy nụ cười như hoa của nàng, liền ngây dại, sau đó nội tâm điên cuồng phỉ nhổ: sát tinh kia cư nhiên lại có dáng dấp đẹp mắt như vậy.

Cái này a..... thật quá lừa đảo đi.

Dĩ nhiên, bọn họ chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, căn bản không dám biểu hiện ra nửa phần.

Kinh Ngạo Tuyết bế Liễu Nhi lên nói: "đi, chúng ta đi tìm nương thân."

Liễu Nhi gật đầu, lướt qua vài nàng nhìn huynh đệ nhà họ Ngô, đối diện với vẻ mặt Ngô Chí An không cam lòng nàng vội rụt người một cái, cả người đều vùi vào ngực Kinh Ngạo Tuyết.

Đúng lúc này, Thẩm Lục Mạn trên núi chạy xuống, trước đó nàng lên núi săn thú, vô tình nghe được dưới chân núi có tiếng hô ầm ĩ, liền men theo âm thanh nhìn xuống, lại thấy bãi đất trống có hai người đang đánh nhau.

Một người trong đó nhìn vô cùng quen mắt, chính là thê lang của nàng, một người khác cũng không xa lạ gì, chính là Ngô Chí Dũng.

Nàng giật mình, sợ Kinh Ngạo Tuyết sẽ chịu thiệt thòi, dù sao Ngô Chí Dũng cũng là cường giả trong giới phàm nhân.

Nàng hoảng hốt xuống núi, nhưng tốc độ lại không thể nhanh hơn, cho dù dùng linh khí thì nàng cũng chỉ có luyện khí 3 tầng, không có võ nghệ cao cường, lòng nàng nóng như lửa đốt, chỉ có thể tăng thêm tốc độ.

Khi lảo đảo xuống được chân núi, nhanh chạy đến thì tỷ đấu đã kết thúc.

Nàng thở hổn hển, nhìn vẻ mặt Kinh Ngạo Tuyết vô tội, vội vàng lôi nàng lại kiểm tra một hồi, không phát hiện chỗ nào bị thương nàng đành thở dài một hơi.


Sau đó lại nghĩ có thể sẽ bị thương bên trong, cách y phục cũng không nhìn thấy nàng liền cau mày nói: "không bị thương ở đâu chứ? Ngô Chí Dũng cũng thật là, hắn là một đại nam nhân sao lại động thủ với ngươi được chứ."

Nàng nói như vậy, liền tay áo lên xem ra hình như muốn đòi lại công đạo cho nàng.

Kinh Ngạo Tuyết thấy bộ dạng nàng như vậy trong lòng liền ngọt ngào, cười híp mắt nói: "ta không sao."

Nàng đến gần vài bước nhịn không được cúi đầu dựa trán lên vai Thẩm Lục Mạn, tư thế này có vẻ mệt mỏi, nhưng nàng không để bụng, nàng hiện tại hận không thể hôn Thẩm Lục Mạn một cái, lại ngại vì đây là ở ngoài, còn là ở dị giới, bên cạnh lại có nhiều người nhìn như vậy, đành phải nhịn xuống.

Thực tình không biết, mọi người ở đây biểu tình đều nát.

Sát tinh đó cư nhiên còn cười ngu, người trong thôn đâu ai không biết quan hệ của nàng với thê tử rất xấu a, ở đây thanh thiên bạch nhật còn ôm với ấp, làm như tình cảm tốt không ai thấy vậy.

Còn có Thẩm Lục Mạn này, trước kia bọn họ còn nghĩ nàng tính khí tốt, lúc này lại bị ánh mắt sắc bén cùng giọng nói của nàng hù dọa, nhao nhao lui về mấy bước, nghĩ thầm: quả nhiên sát tinh xứng với sát thần, hai người này đúng là tuyệt phối a, đều không dễ chọc.

Vẻ mặt bọn họ cầu xin, nghĩ đến sau này còn phải làm việc cho Thẩm Lục Mạn, nhất thời cảm thấy tương lai không có thiên lý.

Thẩm Lục Mạn đột nhiên bị Kinh Ngạo Tuyết đến gần, hơi thở ấm áp của đối phương phun bên tai nàng, vành tai nàng nóng lên, nhìn đến ánh mắt những người khác đang mờ mịt nhìn, nhất thời nàng liền đỏ mặt quay đi.

Nàng vươn tay nhẹ đẩy Kinh Ngạo Tuyết ra, hắng giọng nói: "ngươi không có việc gì?"

Kinh Ngạo Tuyết đứng thẳng người, chăm chú nghiêm túc đáp: "hồi bẩm thê tử đại nhân, ta thực sự không có việc gì."

Lúc này Thẩm Lục Mạn mới bình tĩnh lại, liền bị giọng đối phương chọc cười, tức giận nhìn nàng một cái liền đi kiểm tra thương thế Ngô Chí Dũng.

Cũng không biết hắn cùng Kinh Ngạo Tuyết ầm ĩ cái gì, nhưng thấy Kinh Ngạo Tuyết còn khỏe mạnh đứng ở kia, nàng cùng thanh thản đến quan tâm Ngô Chí Dũng, nếu quả thực đánh hỏng người thì phải bồi thêm chút phí mua thuốc uống.

Nàng đi đến phía trước, Ngô Chí An liền cản trước mặt nàng, cả giận nói: "ngươi đi ra."

Ngô Chí Dũng ôm bụng gian nan đứng dậy, hắn quen bị thương biết mình chỉ đau một chút cũng không có gì đáng ngại, liền kéo Ngô Chí An ra, nói với Thẩm Lục Mạn: "ta chỉ là muốn luận bàn với Kinh á nhân một chút, võ công nàng cao cường, ta xấu hổ."

Ngô Chí An liền ủy khuất nói: "ca, ngươi đã...."

"Câm miệng." Ngô Chí Dũng quát hắn, trên chiến trường thắng bại là chuyện thường, hắn tập mãi thành thói quen, thua cũng phải quang minh lỗi lạc, không cần phải ghi hận.

Nói đến trận đấu này với Kinh Ngạo Tuyết, hắn cũng biết được bản thân mình biết người không đủ, nghĩ lại động tác Kinh Ngạo Tuyết vừa rồi, so với hắn càng dứt khoát hơn, nhiều chiêu thức mới lạ, hắn cũng định ghi lại chiêu thức đối phương luyện tập một hồi.

Vì vậy, thái độ của hắn càng cung kính hơn nói: "Thẩm phu nhân, chuyện hôm nay do ta khơi mào, mong ngươi không cần nổi giận với tôn thê lang, nàng là một đối thủ cường đại..."

Nói đến đây, hắn liền đổi vẻ trầm mặc ít nói thường, miệng lưỡi lưu loát hơn.

Lúc Kinh Ngạo Tuyết ôm Liễu Nhi đi đến, nghe hắn không cần tiền khen mình, nhất thời cảm thấy buồn cười.

Nàng đi lên trước, đưa Liễu Nhi cho Thẩm Lục Mạn ôm quyền nói: "vừa rồi tại hạ ra tay hơi nặng, thứ lỗi, hôm nay đấu với ngươi một phen, ta cũng biết thêm không ít, tương lai rảnh rỗi có thể tiếp tục a."

"Này, ai thèm đánh với ngươi a." Ngô Chí An ở một bên giơ chân.

Kinh Ngạo Tuyết hạ mi nhìn Ngô Chí An, nghĩ: ngươi nói không tính, ca ngươi nói mới có ý nghĩa.

Ngô Chí Dũng nghe vậy, sửng sốt một chút cười ha ha nói: "tại hạ cầu còn không được, Ngô gia ta ở đây cách không xa, chờ ngươi dọn nhà đến, ta sẽ thường đến cửa làm phiền, mong ngươi cũng đừng ghét ta."

"Sao có thể chứ." Kinh Ngạo Tuyết lúng túng sờ mũi, thầm nói: thỉnh thoảng bàn luận một chút thì được, nhưng ngày nào cũng vậy nàng làm gì có thời gian tu luyện a, hiện tại chỉ hy vọng Ngô Chí Dũng nói đùa, nhìn da mặt hắn không đến nỗi dày, sẽ không phải mỗi ngày đều tìm mình đánh nhau chứ?


Ngô Chí Dũng nhếch môi cười nhạt, nhìn thấy nàng không vui, cũng không để trong lòng, trong mắt hắn ngoại từ người nhà quan trọng thứ yêu thích nhất chính là luyện công.

Vốn nghĩ rằng về đến làng, chỉ thể cân nhắc một mình, lại không ngờ gặp được Kinh Ngạo Tuyết.

Hắn cũng không bỏ qua cơ hội tốt này.

Lúc trước thấy Kinh Ngạo Tuyết không vừa mắt là vì đối phương không biết quý trọng thê tử, lại còn là con nhà giàu, nhưng vừa rồi thấy đối phương cùng Thẩm Lục Mạn tình cảm rất tốt, như vậy xem ra là hắn nhiều chuyện.

Kỹ năng của Kinh Ngạo Tuyết cao cường, có thể kết giao được, trước nghe về Kinh Ngạo Tuyết liền thoái thác, tất nhiên là do người khác đã hạ thấp đi khiến nàng không đáng tin, hắn vẫn tin vào ánh mắt mình hơn.

Nghĩ vậy, hắn nhìn ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết mang theo tán thưởng, đột nhiên nhớ lại chuyện khi nãy, liền đem đệ đệ mình đẩy đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết khách khí nói: "đây là đệ đệ ta Ngô Chí An, khi nãy ngươi nói muốn tìm hắn nói chuyện, hiện tại người đang ở trước mặt, có chuyện gì thì cứ nói với hắn."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhìn Thẩm Lục Mạn, không biết trước đó nàng đã nói với Ngô Chí An chưa?

Thẩm Lục Mạn nói: "là vậy, ta và thê lang ngày mai muốn lên trấn một chuyến, nhưng đi đường lại không có phương tiện, muốn nhờ Ngô Chí An dùng xe đưa chúng ta đi một đoạn, đến nơi ngươi có thể về thôn trước, chúng ta sẽ thuê xe ngựa về."

Ngô Chí An xẹp miệng không cam tâm, Ngô Chí Dũng lại đồng ý ngay nói: "Ta nhớ hôm trước Kinh phu nhân có nhờ đệ đệ ta cải tạo đất ruộng, như vậy đi, ngày mai cứ để hắn ở thôn làm việc, ta đem xe lừa đưa nhị vị lên trấn, ngươi thấy thế nào?"

Hắn nói như vậy, ánh mắt lại nhìn về phía Kinh Ngạo Tuyết.

Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, tự nhiên là đồng ý, trong lòng nàng cũng thấy buồn cười, trước đó nàng còn nghe rõ Ngô Chí Dũng kêu Thẩm Lục Mạn là Thẩm phu nhân, đánh xong một trận liền đổi giọng kêu Kinh phu nhân rồi, thay đổi quá nhanh a.

Xem ra Ngô Chí Dũng nhìn không như bề ngoài, trong lòng có nhiều mưu tính lại là người thông minh, giao hảo với người như vậy, ở chung cũng ung dung, đối với nàng không có gì xấu.

Ngô Chí Dũng thấy nàng đồng ý, chuyện này cũng quyết định như vậy.

Thẩm Lục Mạn thấy hôm nay không còn sớm cũng đến lúc về nhà làm cơm ăn tối rồi, liền cho mọi người về nhà, ngày mai lại tiếp tục sửa nhà.

Mọi người vội vàng đồng ý, còn ước nhanh lên, nhưng bị đôi mắt của Kinh Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm bọn họ cũng không dám manh động.

Cẩn thận để dụng cụ vào trong nhà lá, bọn họ liền xoay người chạy nhanh về nhà, nhìn bóng lưng y như chạy trối chết.

Kinh Ngạo Tuyết xì một tiếng cười lên, cùng huynh đệ họ Ngô tạm biệt xong liền chuẩn bị về nhà.

Thẩm Lục Mạn quay đầu nhìn lên núi, trước đó nàng có bẫy được mấy con mồi, vốn định tối nay hầm ăn, nhưng vừa rồi chạy nhanh quá nên quên mất.

Nàng muốn lên núi lấy, nhưng lại tốn nhiều sức khi đó trời cũng đã tối om, xuống núi lại không an toàn, chỉ có thể để vậy.

Nàng cùng Kinh Ngạo Tuyết sóng vai trên đường về nhà, Liễu Nhi tựa vào ngực Thẩm Lục Mạn, Kinh Ngạo Tuyết muốn bế, lại bị Thẩm Lục Mạn cự tuyệt.

Kinh Ngạo Tuyết rối bời, liền đem đầu đuôi chuyện đánh nhau nói ra.

Thẩm Lục Mạn nghe vậy, mới biết đối phương vì nàng mà đánh nhau, nhất thời mặt nóng lên.

Nàng nhỏ giọng nói: "sau này không được manh động như vậy, hôm nay là do công phu Ngô Chí Dúng yếu, nếu tương lai gặp phải đối thủ mạnh, ta sợ ngươi sẽ không xong."

Kinh Ngạo Tuyết nghe nàng khuyên nhủ, trong lòng ấm áp, nàng không quên vừa rồi còn có bộ dạng Thẩm Lục Mạn quan tâm nàng.

Hai người nói chút việc sửa chữa nhà lá, bất tri bất giác đã đến trước cửa nhà.

Thẩm Lục Mạn đến phòng bếp làm cơm, dự định lấy vịt ướp tương lúc trưa ra, làm món nướng thơm nồng.

Kinh Ngạo Tuyết đưa Liễu Nhi đến viện múc nước rửa tay, thỏ con để dưới đất, liếm Liễu Nhi chuẩn bị cho nó nước.

Rửa tay xong Kinh Ngạo Tuyết để Liễu Nhi đến thư phòng chơi, còn nàng đến phòng cất dược liệu, kiểm tra lại dược liệu, trong đầu nghĩ đơn thuốc, dự định ngày mai lên trấn mua thêm một ít đem về.

Kiểm tra xong, nàng lấy thêm thuốc chế biến cần thiết cho Liễu Nhi, đem dược tính căn cứ chia làm nhiều phần, dự định tối ăn cơm xong thì dùng.

Làm xong mấy thứ này, nàng liền đem thuốc đến phòng bếp, lúc này Thẩm Lục Mạn đang xào thức ăn, mùi thơm nồng bay khắp phòng bếp, không lớn không nhỏ dũng động trong không gian.

Canh gà nấu buổi trưa đến chiều đã nguội lạnh, lúc này hâm nóng lại mùi vị lại nồng hơn nhiều, trừ cái đó ra còn có vịt nướng tương, nồi cơm đang nấu cũng tỏa ra nhiệt khí vị cơm tẻ....


Nhiều mùi vị trộn lẫn, Kinh Ngạo Tuyết không nhịn được lại chảy nước miếng.

Nàng để dược liệu một bên, không tự chủ được đi đến sau lưng Thẩm Lục Mạn, phóng qua thân thể nàng để xem món ăn trong nồi.

Thẩm Lục Mạn vô cùng mẫn cảm, nhận thấy có người đến gần nàng, theo bản năng liền dịch về phía trước một bước, phía trước lại là lò bếp, nàng bị nhiệt độ ở khoảng cách gần làm nóng, vội vàng lui lại vài bước.

Kinh Ngạo Tuyết bị đụng phải, tưởng là mình làm càn hù người kia, nhìn kỹ mới phát hiện nàng bị thương, vội kéo nàng qua một bên, vuốt hông và tay nàng nói: "phỏng chỗ nào rồi?"

Thẩm Lục Mạn kỳ thực không bị gì, dù sao phản ứng nhanh nhẹn, vừa cảm thấy nóng liền lui ra, cho nên không có chuyện gì.

Nàng thấy Kinh Ngạo Tuyết ngạc nhiên như vậy, có chút buồn cười, đang muốn nói mình không bị gì, thì tay Kinh Ngạo Tuyết liền mò đến ngực nàng.

Thẩm Lục Mạn: "..."

Kinh Ngạo Tuyết: "..." theo bản năng bóp một cái, xúc cảm đúng là rất tốt.

Nàng theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt Thẩm Lục Mạn đỏ bừng, vội đem cái tay cẩu không nghe lời thu hồi lại, cúi đầu lắp bắp nói: "ta.... ta không phải cố ý, ta chỉ muốn xem ngươi có bị thương không thôi. Là, là chính tay ta không nghe lời, nó..."

Thẩm Lục Mạn nổi gân xanh, cứng ngắc cười nói: "ah, là vậy phải không? thì ra là cái tay này không nghe lời, ta giúp ngươi chặt nó a?"

Kinh Ngạo Tuyết vội lắc đầu, cả người như thỏ vội lùi một bước, lắc mình đến cửa, ánh mắt lóe lên nói: "không cần, tự ta sẽ dạy nó, không quấy rầy ngươi nấu cơm, ngươi.... cố lên..."

Dứt lời, xoay người chạy trốn.

Thẩm Lục Mạn im lặng nhìn bóng lưng đối phương, đưa tay không tự chủ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, tâm tư rối bời, hàm răng còn khẽ cắn môi dưới.

Cho đến khi trong nồi bốc mùi khét, nàng mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng xào vài cái.

Luống cuống một hồi cũng xử lý trong tình huống trong nồi, nàng ở trong lòng xì một tiếng khinh miệt, thầm nói: Kinh Ngạo Tuyết quả nhiên là một tên tính tình lưu manh, 3 lần 4 lượt đều trêu đùa mình....

Trong lòng nàng xấu hổ, nhưng lại không thể làm gì Kinh Ngạo Tuyết, đành cắn răng tạm thời làm lơ nàng.

Cơm nước đã xong, không lâu đã ra lò, nàng cầm chén múc đồ ăn, Kinh Ngạo Tuyết thì lại vụng trộm chuồn êm tiến đến, cách thật xa nói: "nếu không, hay để ta giúp ngươi a."

Giúp ta cái gì? giúp ăn uống sao? Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, căn bản không để ý đến nàng.

Kinh Ngạo Tuyết tưởng đối phương đang giận, liền hoảng hốt khẩn trương tiến đến nói: "ta thực sự không cố ý, ngươi đừng giận ta, khiến thân thể tức giận không đáng, nếu trong lòng ngươi thấy khó chịu, tay của ta cho ngươi đánh nó a."

Nhìn nàng nghe được lời này hẳn là không còn giận a, Thẩm Lục Mạn nhịn không nổi liền nói: "đừng có hà tiện, ừ, đem mâm vịt nướng để lên bàn đi."

"Ai nha, tuân lệnh." Kinh Ngạo Tuyết tượng mô tượng dạng đánh cái liều, vốn muốn lấy lòng Thẩm Lục Mạn, kết quả tư thế này nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại khó khăn, người mới học căn bản không làm được, trọng tâm dưới chân nàng không vững suýt chút ngã nhào vào ngực Thẩm Lục Mạn.

Cũng may nàng đúng lúc đỡ được ngăn tủ, nàng đứng vững liền nhìn Thẩm Lục Mạn đối diện nheo hai mắt lại, nàng nhạt nhẽo cười nói: "ngoài ý muốn, ah, thực sự là ngoài ý muốn, ta... ta đi."

Nàng vội ôm mâm chạy ra khỏi phòng bếp, sau đó lại tức giận cào tường.

Hôm nay đúng là quê chồng chất, mất hết cả mặt, còn ngay trước mặt Thẩm Lục Mạn, haiz.

Nàng thở dài một cái, lê bước chân nặng nề đến nhà chính, đem mâm để lên bàn, Liễu Nhi ngửi thấy mùi thơm, liền đi ra, nàng lần này không mang theo thỏ con đi.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng vẫy tay nói: "thỏ con của con đâu?"

Liễu Nhi ngoan ngoãn nói: "ở thư phòng, ăn cỏ."

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng đi đến trước mặt, liền nắm tay nàng đi rửa sạch, để nàng ngồi lên ghế chờ dọn cơm.

Còn nàng đi đến phòng bếp, nhìn chén trên mâm, nhìn Thẩm Lục Mạn cười, lúc này cũng không xảy ra chuyện gì, thuận lợi bưng tô canh gà đi lên.

Thẩm Lục Mạn đi sau lưng nàng, trong tay bưng khay, cầm ba chén cơm và đũa để lên bàn, cơm nước đầy đủ.

Người một nhà vừa nói chuyện vừa ăn cơm, xong cơm tối Kinh Ngạo Tuyết cũng nghiêm túc lại, bắt đầu chế biến dược hoàn cho Liễu Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui