Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 21: Ở chung

Thẩm Lục Mạn cũng chuẩn bị xong tâm lý, mấy ngày kế cùng Kinh Ngạo Tuyết thêm vài phần thân cận.

Một người tận lực lấy lòng, một người có ý tiếp thu, tuy phải vượt qua thời kỳ đụng chạm xấu hổ, nhưng hai người đều thông minh, lại ngày đêm sống chung một chỗ, khi mở lòng nói chuyện được trong lòng cũng không còn ngăn cách như trước, ở chung với nhau cũng càng tự nhiên hơn.

Hôm nay, Thẩm Lục Mạn theo thường lệ, ăn điểm tâm xong đến trước nhà lá dưới chân núi, Kinh Ngạo Tuyết thì ở nhà chiếu cố Liễu Nhi cùng dưỡng mầm thảo dược.

Thẩm Lục Mạn trước khi lên đường nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "hôm nay thuận tiện ta lên núi săn thú, bắt mấy con mỗi về đổi món, ngươi thích ăn thịt gì?"

Ngụ ý là, nếu ngươi thích món gì thì ta bắt về cho ngươi một con.

Hai mắt Kinh Ngạo Tuyết sáng lên, hiện tại nàng càng thích tài nấu nướng của Thẩm Lục Mạn, nghe nàng nói vậy cũng không khách khí nói thẳng: "bất mấy con gà rừng về, gà rừng vị nồng, nấu canh, chưng thịt mùi vị rất tốt."

Từ lúc về thôn nàng ít khi được ăn thịt, tuy tài nấu của Thẩm Lục Mạn giỏi, nhưng cũng không thể nhịn nỗi mỗi ngày đều ăn chay a, nàng không phải ni cô hay hòa thượng.

Thẩm Lục Mạn thấy mắt nàng sáng lên, biết nàng thèm ăn, nàng cười gật đầu đồng ý.

Rồi hỏi Liễu Nhi đứng cạnh Kinh Ngạo Tuyết, Liễu Nhi lắc đầu nói: "mẫu thân, quả quả, ăn ngon."

Liễu Nhi dường như không thích ăn thịt, cũng không nỡ giết chóc?

Thẩm Lục Mạn rũ mắt sờ đầu nàng, cười nhạt liếc nhìn Kinh Ngạo Tuyết liền xoay người đi.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn bóng lưng nàng đi xa, ngồi xuống ôm Liễu Nhi nói: "chúng ta đến thư phòng học tiếp, trước đem Tam tự kinh học cho xong, hôm nay con phải học thuộc lòng rồi luyện viết một lần, sau đó ta sẽ dạy còn học số với tính sổ."

Tính tình Liễu Nhi nhu thuận, đối với việc học không bài xích, như miếng bọt biển có thể đem mọi thứ Kinh Ngạo Tuyết dạy nàng nhanh chóng ghi lại, cũng học cách dùng nó.

Tri thức đối với con người là thay đổi lớn, cứ như vậy qua vài ngày được Kinh Ngạo Tuyết dạy, Liễu Nhi cũng cải thiện được việc nói lắp, chít ít ngữ tốc không chậm nữa.

Tính tình nàng cũng không còn nhát gan như trước, nhìn thấy người lạ không dám mở miệng nói, nhưng lại cười híp mắt lễ nghi chu toàn, nhìn qua rất khả ái.

Gần trưa còn đang học, Thẩm Lục Mạn đã về nhà, trên tay nàng cầm hai con gà hoa, một con thỏ hoang cùng một con vịt hoang, không chỉ vậy tay kia nàng còn xách thêm hai cái túi.

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng về, cùng Liễu Nhi ngồi không yên chạy ra ngoài đón.

Nàng thấy tay đối phương ôm một đống đồ, liền đi đến giúp đỡ xách dùm.

Nàng nhìn thấy hai con gà hoa, trong đầu liền nghĩ đến 100 cách làm gà, thèm đến nước miếng sắp chảy ra.

Thẩm Lục Mạn bất đắc dĩ nhìn nàng, cầm con thỏ nhỏ màu trắng trong tay đặt vào lòng Liễu Nhi.

Liễu Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, đôi mắt óng ánh tràn đầy tiếu ý, ôm thỏ con yêu thích không buông tay, trong miệng vội nói: "đa tạ, mẫu thân, con thỏ, đáng yêu, đừng ăn."

Thẩm Lục Mạn xoa đầu nàng, con thỏ này vốn không phải bắt để ăn, nàng cũng nghĩ thông Liễu Nhi là đứa bé tính tình dễ mềm lòng, các nàng hiện tại đang sinh hoạt ở nhân gian, nên cũng không lo sợ bị đối phương lòng dạ độc ác hãm hại.

Ở chỗ này có nàng và Kinh Ngạo Tuyết che chở, cũng sẽ không để Liễu Nhi chịu ủy khuất.

Liễu Nhi chớp đôi mắt, hoạt bát chạy đến trước mặt Kinh Ngạo Tuyết, ôm lấy thỏ con trong ngực vui vẻ nói: "mẫu thân, xem, thỏ con."

Kinh Ngạo Tuyết cũng có tính trẻ con, cầm gà hoa trong tay cũng đưa lên nói: "Liễu Nhi, xem, gà hoa, chút nữa ăn thịt."

Liễu Nhi nhìn gà hoa, lại thấy dáng vẻ Kinh Ngạo Tuyết liếm môi, sợ hãi ôm thỏ con lui về sau vài bước.

Kinh Ngạo Tuyết im lặng nhìn nàng, khiến Liễu Nhi tê da đầu, ôm thỏ con nhanh như chớp liền chạy về thư phòng trốn.

Kinh Ngạo Tuyết buồn cười lắc đầu nói với Thẩm Lục Mạn: "cực khổ rồi, mấy thứ này không dễ bắt a."

Thẩm Lục Mạn nói: "cũng may, hôm qua ta đặt bẫy trên núi, cũng không hy vọng nhiều, không ngờ sáng nay đến xem, thì thấy có hai con gà hoa, mấy con mồi khác cũng đã lấy đi, không khó khăn gì."

Nàng vào trong viện lấy nước rửa tay, liền đến phòng bếp nấu cơm.


Việc giết gà, vịt đều giao hết cho Kinh Ngạo Tuyết, tay nàng lưu loát giết gà vịt rồi xử lý sạch sẽ, còn dùng mộc hệ dị năng rót vào, đem thịt luyện một hồi, làm vậy có nhiều cái tốt, khiến thịt càng ngon có thể nhanh loại trừ tạp chất.

Chờ nàng xử lý xong, cầm đến phòng bếp, còn khiến Thẩm Lục Mạn kinh hãi, không ngờ tốc độ nàng làm nhanh như vậy, quả nhiên sự hấp dẫn của cái ăn thật vĩ đại.

Thẩm Lục Mạn nói thầm, thấy ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết mong đợi nhìn đống thịt, trong lòng buồn cười nghĩ: sau này nên thường xuyên lên núi săn thú a, trên núi nhiều con mồi, nàng có thể nấu một món thôn quê mỗi ngày cho Kinh Ngạo Tuyết nếm thử.

Thẩm Lục Mạn đem thịt gà để một bên, dự định dùng nấu canh, còn lại thì để xào.

Nàng xử lý thịt vịt trước, dùng muối cùng các gia vị khác ướp rồi để trong chén, dự định tối về làm món vịt nướng.

Tiếp theo, lấy thịt gà cắt thành miếng, chuẩn bị nồi xào thịt ăn.

Kinh Ngạo Tuyết đứng bên cạnh nhìn lửa bốc lên, thèm đến nạo tâm cào phổi, không dám nhìn nhiều, sợ chính mình thực sự chảy nước miếng, dự định ra ngoài chờ.

Thẩm Lục Mạn thấy vậy nói: bên cạnh ta có hai cái túi, ngươi mở ra xem đi."

Kinh Ngạo Tuyết dừng lại, đi đến mở túi ra, phát hiện bên trong có đủ loại trứng, nhìn qua hình như là trứng gà và trứng chim, nàng tò mò mở túi còn lại, bên trong là trái cây chỉ là còn xanh vẫn chưa có chín.

Nàng nhìn thấy quả xanh, liền thấy trong miệng phát chua, cũng hiểu được vì sao Liễu Nhi thích loại quả này, nói đến thì khẩu vị của nàng cũng thích vị chua.

Thẩm Lục Mạn nói: "ngươi lấy trứng chim ra, chút nữa ta nấu ăn, còn lại trứng gà và trứng vịt thì để trong vò, sau này mỗi buổi sáng sẽ làm bánh ăn."

Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, nghe lời làm theo, nàng đối với đồ ăn trước giờ không xoi mói, chỉ cần mùi ngon nàng đều không cự tuyệt.

Đem hết trứng cho vào vò cất, nàng cũng quên chút cơn đói liền hỏi: "còn có gì cần ta giúp không?"

Thẩm Lục Mạn lắc đầu suy nghĩ một chút nói: "còn có chuyện ta muốn hỏi ngươi, hôm qua ta ngâm nước tắm đã là ngày thứ bảy, lúc trước ngươi nói bảy ngày là đủ, vậy tối nay..."

Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm, việc này tối hôm qua nàng cũng đã cân nhắc, đúng lúc Thẩm Lục Mạn hỏi nàng liền nói luôn: "chế dược hoàn cho Liễu Nhi a, tuổi nàng còn nhỏ không thể tắm bảy ngày, tắm ba ngày là đủ, nhưng mà cứ cách một tháng phải để nàng ngâm thuốc tắm ba ngày, còn ngươi và ta thì cách ba tháng ngâm thuốc tắm bảy ngày, ngươi thấy thế nào?"

Thẩm Lục Mạn nghe vậy nói: "cũng được, vậy tối nay chúng ta cùng canh chừng, thay phiên nhau đổi nước a."

Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm giác mình chịu không nổi, có thể nghỉ ngơi sớm cũng tốt, nàng nhịn bảy ngày, mí mắt cũng sắp đen rồi, mỗi ngày tỉnh dậy đều phải vận chuyển mộc hệ dị năng, nếu không thì sớm không chịu đựng nổi.

Nghĩ vậy, nàng liền ngáp một cái.

Thể chất Thẩm Lục Mạn so với nàng tốt hơn nhiều, liền khuyên nàng về phòng nghỉ ngơi một hồi, cơm canh cần nửa giờ mới làm xong, sau khi xong sẽ gọi nàng dậy dùng bữa.

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, thấy mình không giúp được gì cũng xoay người đi về phòng.

Nhắc đến cũng lạ, nàng trời sinh không có kỹ năng nấu nướng, nhưng làm được vài thứ, mùi lại lại không dễ ăn, bình thường còn cho ra mấy thứ đen xì khó hiểu.

Cho dù được Thẩm Lục Mạn cầm tay dạy nàng, cuối cùng vẫn không làm được, mùi vị bình thường chỉ đủ ăn không để chết đói, cũng không thể nghĩ nhiều hơn được.

Kinh Ngạo Tuyết thử nhiều lần, liền bỏ ý định này, dù sao trong nhà còn có Thẩm Lục Man, nàng cũng không lo không có cơm ăn, nhưng mặc dù trù nghệ nàng không tốt, lúc làm cơm vẫn có thể phụ Thẩm Lục Mạn một tay, rửa chén đũa.

Hôm nay, thực sự quá mệt, không thể dậy nổi, nằm trên giường mơ hồ nghe mùi cơm, nhắm mắt lại liền ngủ.

Khi Thẩm Lục Mạn làm cơm xong liền gọi nàng dậy, nhất thời nàng chưa kịp tỉnh táo, đến khi dùng nước rửa mặt mới tỉnh ngủ, vội chạy đến bàn cơm chờ ăn cơm.

Bữa trưa hôm nay phong phú, ngoại trừ gà xào, còn có rau xào bình thường, cùng canh gà vừa ra lò, canh gà còn thiếu chút lửa, hiện tại còn đang nấu trong nồi, chỉ múc được nửa chén, để Kinh Ngạo Tuyết nếm thử vị trước.

Ba người các nàng ngồi bên bàn, nghỉ ngơi một hồi, Thẩm Lục Mạn liền phải đến chân núi.

Kinh Ngạo Tuyết tự mình rửa chén, cùng Liễu Nhi nhìn nàng đi khỏi.

Liễu Nhi ôm thỏ nhỏ, ngẩng đầu nhìn nàng nói: "mẫu thân, buổi chiều làm gì?"

Bình thường đến buổi chiều các nàng tùy ý làm việc, nên Liễu Nhi sẽ hỏi như vậy.


Kinh Ngạo Tuyết suy nghĩ một chút nói: "con đến thư phòng chơi đi a, ta xem mầm cây thế nào rồi."

Liễu Nhi cũng đã quen với việc nàng thích chăm mầm cây, liền gật đầu ngoan ngoãn nói: "được."

Kinh Ngạo Tuyết xoay người đi đến một gian phòng trống hướng ánh mặt trời, chỗ này để rất nhiều bàn, trên bàn là mầm non nàng bồi dưỡng, trước đó chế biến dịch nuôi cấy đã thất bại hai lần, lần thứ ba liền thành công.

Hiệu quả dịch nuôi cấy cũng rất mạnh, chỉ một buổi chiều đã đủ nảy mầm, sinh ra cây non.

Qua vài ngày nữa, cây non đã trưởng thành khỏe mạnh, nàng dùng mộc hệ dị năng rót vào cây non khiến sinh trưởng mạnh mẽ hơn.

Mầm non trước kia mua từ Bách Thảo Đường về, hiện tại chỉ có phân nửa là sử dụng được, cũng may các cây non này đều được mộc hệ dị năng thanh tẩy, trời sinh tính sinh trưởng mạnh mẽ sẽ không khó nếu trồng được một ruộng hoàn chỉnh.

Nàng từ Hàn gia lấy được 20 mẫu đất, nhưng một mình năng căn bản không thể trồng được nhiều như vậy, hôm qua liền đem mười mẫu đất cho mướn, chỉ để lại 10 mẫu gần nhất để tự trồng.

Mà gia đình nàng cho thuê, lại chính là gia đình cha con họ Ngô, cũng là ngày đầu tiên nàng đến dị giới này thuận lợi.

Nhắc đến cũng trùng hợp, nhà lá gần dưới chân núi, còn có vài gia đình, gần nhất lại chính là Ngô gia.

Người nhà Ngô gia không nhiều ngoại trừ Ngô thúc hơn 50 tuổi, còn có thím Ngô, cùng hai đứa con trai cùng con dâu và cháu.

Ngày đó nàng đi lên trấn ngồi nhờ xe trùng hợp lại chính là Ngô Chí An, là con trai nhỏ của Ngô thúc, trên hắn còn có một cái ca ca đi lính mấy năm mới về thôn, tên Ngô Chí Dũng.

Bọn họ đều là thanh niên tuổi trẻ cường tráng trong thôn, trên người nhiều sinh khí, nghe thôn trưởng nói sửa nhà kiếm tiền, liền đồng ý, ngày thứ hai buổi chiều gặp mặt mới phát hiện đối phương là Thẩm Lục Mạn.

Thẩm Lục Mạn không biết Ngô Chí An từng nói Kinh Ngạo Tuyết chết sẽ đến nhà hỏi cưới cho ca ca mình, thấy bọn họ thành thật như vậy liền giữ họ lại sửa nhà.

Buổi tối lúc ở phòng bếp làm cơm, nàng vô tình nói việc này cho Kinh Ngạo Tuyết, Kinh Ngạo Tuyết cũng nhớ đến lúc mới xuyên qua, trên đường nghe cha con họ Ngô nói chuyện với nhau, nhất thời nàng đen mặt, nhắc nhở nàng sau này tránh xe Ngô Chí Dũng ra, người kia từng đi lính là kẻ thô lỗ, lại giết không ít người không chắc đã tốt.

Thẩm Lục Mạn khi đó nghe thấy liền cảm thấy nực cười, các nàng đến từ tu tiên giới, giết người đoạt đồ là bình thường, bất quá Kinh Ngạo Tuyết từ nhỏ được nuông chiều trong gia tộc, học được một thân kỹ năng có lẽ chưa từng ra ngoài rèn luyện, cho nên trên tay nàng lại sạch sẽ.

Đổi thành chính mình, chỉ mới vài tuổi đã giết không ít người...

Mà thôi, Kinh Ngạo Tuyết muốn nàng cách xa Ngô Chí Dũng, thì nàng cũng nên nghe theo không ý kiến nhiều không cần thiết vì người ngoài mà cãi nhau với Kinh Ngạo Tuyết.

Nàng nghĩ như vậy liền gật đầu đồng ý.

Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy thở dài một hơi, nàng làm gì mà sợ Ngô Chí Dũng a, nàng từng ở mạt thế mỗi ngày giết xác sống, thỉnh thoảng cũng giết vài kẻ là con ngươi nhưng không có mắt, đối với nàng mà nói giết người như uống nước, đã thành thói quen.

Sở dĩ nói như vậy, chỉ là tùy tiện tìm cớ đừng để Thẩm Lục Mạn thấy Ngô Chí Dũng vừa mắt.

Tuy nàng biết rõ lòng Thẩm Lục Mạn chỉ có mình, nhưng ở phương diện này nàng không có nhiều lý trí, nàng là người có tính chiếm hữu mạnh, hễ là đồ của mình thì không thích bị người khác chạm cho dù mơ ước cũng không được.

Nàng như hài tử được nuông chiều không cho ăn kẹo, nên bất chấp tất cả ngược lại phải đạt được mục đích.

Còn Thẩm Lục Mạn như người đem nàng cưng chiều đến hư, đối với yêu cầu của nàng đều đáp ứng.

Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết đắc ý chớp mắt nhìn Thẩm Lục Mạn, đối phương không hiểu vì sao tâm tình nàng lại đột nhiên trở nên tốt như vậy, nhưng mà ở chung nhiều ngày cũng khiến nàng thái độ vui buồn thất thường rồi nên căn bản không để ý nhiều.

Kinh Ngạo Tuyết lúc nàng chỉ nghĩ vậy, trong lòng còn đang đắc ý.

10 mẫu đất cho Ngô gia thuê hàng năm có thể lấy được chút bạc cùng lương thực, tuy tiền không nhiều, nhưng dù sao vẫn hơn là bỏ trống.

Còn lại 10 mẫu nàng cũng đã nói với Thẩm Lục Mạn, mấy mẫu đất đó lúc trước ở trong tay Hàn gia đều bị bỏ hoang, nhiều năm không trồng không biết vì sao họ không cho thuê, nhưng mà không liên quan đến các nàng.

Nếu muốn trồng thảo dược thì cần phải xử lý mẫu đất trước, nhổ cỏ dại và cày xới, sau đó mới có thể đem mầm thuốc trồng được.


Những chuyện này hơi phiền phức, nhưng mà Thẩm Lục Mạn nói để nhờ Ngô Chí An làm hắn nổi danh là người trồng giỏi trong thôn, không biết dùng cách gì, nhưng lương thực đều trồng được nhiều hơn người khác, so với người khác tốt hơn.

Nhà các nàng ba người cũng có việc cần hoàn thành, căn bản không có thời gian đi cải tạo đất, liền đem chút bạc cho Ngô Chí An nhờ hắn giúp cải tạo đất, sau đó các nàng liền đem mầm cây đến trồng.

Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy như vậy tiết kiệm thời gian lại bớt việc, liền gật đầu cho Thẩm Lục Mạn đi xử lý.

Nói đến thì hôm nay khi Thẩm Lục Mạn vừa đến chân núi, thì liền đem việc này nói với Ngôn Chí An.

Không biết Ngô Chí An có đồng ý hay không Kinh Ngạo Tuyết có chút không yên, chăm sóc mầm cây xong liền ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Nàng nhìn sắc trời một chút, thấy thời gian còn sớm, với lại đang rảnh, nên đi tìm Thẩm Lục Mạn.

Nghĩ đến thì làm, Kinh Ngạo Tuyết phấn khởi đến thư phòng nói việc này cho Liễu Nhi, Liễu Nhi ôm thỏ con vẻ mặt kinh hỉ, nhớ đến lời ngày thương nương thân căn dặn, nàng bất an vuốt bộ lông trắng mềm của thỏ con nói: "nương thân, nói, trên núi, nguy hiểm."

Kinh Ngạo Tuyết nói: "trên núi đúng là nguy hiểm, nhưng mà chúng ta chỉ đến chân núi a, con không muốn đi cùng mẫu thân đến xem nhà mới của chúng ta sao?"

Liễu Nhi dĩ nhiên là muốn, phần lớn thời gian nàng đều buồn chán ở viện tử, dĩ nhiên được nhìn thế giới bên ngoài còn nghe Kinh Ngạo Tuyết mê hoặc nàng liền xoa đầu ngón chân suy nghĩ một hồi, liền đáp ứng.

Kinh Ngạo Tuyết hô một tiếng liền bế nàng xoay người đi ra ngoài.

Từ viện tử đến chân núi khoảng cách không nhỏ, đã nhiều ngày Kinh Ngạo Tuyết luyện mộc hệ dị năng tăng lên nhiều hơn, tuy chưa đến mức tiến lên cấp ba, nhưng đã có thể bế một đứa bé không sợ mệt.

Tiến độ của nàng rất nhanh cũng rất ổn, lòng Liễu Nhi còn thanh thản ngắm cảnh ven đường, tiểu hài nhi trong thôn ngược xuôi, tiếng hài tử cười vui vẻ cách đó đều có thể nghe thấy được.

Đây là cảnh tượng náo nhiệt trong thôn, Liễu Nhi nhìn theo, nàng rất ít khi được chơi đùa với hài tử trong thôn, còn nhớ khi nhỏ không nghe lời nương thân, nàng lén ra cửa đi gặp tiểu hài tử trong thôn bị bọn họ đùa giỡn một phen.

Nàng nhát gan sợ quá mà khóc, những hài tử khác đã sớm chạy đến chỗ khác chơi, để nàng một mình ven đường, tuổi nàng còn quá nhỏ không nhớ được đường về nhà, chỉ biết ngồi ven đường xoa mắt khóc.

Cho đến khi trời gần tối nương thân mới hốt hoảng tìm được nàng, ôm chặt nàng, nhìn bộ dạng rất đau lòng.

Từ đó về sau, Liễu Nhi liền rút kinh nghiệm nàng ngoan ngoãn nghe lời nương thân không chơi với hài tử trong thôn.

Nàng nhìn ra xa, trên mặt có chút mong đợi lại có chút sợ.

Trong lúc vô ý Kinh Ngạo Tuyết lại nhìn theo tầm mắt nàng, thấy các hài tử đang vui đùa, nàng cũng không biết chuyện trước kia liền nói: "Liễu Nhi, có muốn cùng bọn họ đi chơi không?"

Liễu Nhi vội lắc đầu ôm chặt thỏ con trong ngực, nàng có mẫu thân nương thân, còn có thỏ con vậy là đủ rồi, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói: "không cần, chúng ta, đi tìm, nương thân a."

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, liền có chút đau lòng nàng từng là cô nhi, đối với hài tử trong lúc vô ý lại tạo thành thương tổn đó cũng rất rõ ràng.

Liễu Nhi ngoan ngoãn như vậy, hoàn toàn không giống nàng từ nhỏ có thù tất báo, ai dám đắc tội nàng cho dù trước mặt nhịn xuống, nhưng sau đó cũng phải tìm cách trả lại, lâu ngày không ai dám trêu chọc nàng.

Nàng cũng không sợ gì, cuộc sống cả đời không thể tốt hơn.

Nhưng Liễu Nhi lại không giống như vậy, nàng quá thiện lương, như là con ốc sên nhỏ vỏ mềm, cho dù bị khi dễ chỉ biết núp trong vỏ, khi an toàn mới chịu bò ra.

Kinh Ngạo Tuyết không muốn nàng như vậy, sau khi nàng lớn lên sẽ thấy tầm quan trọng của bạn bè, Liễu Nhi cần một người bạn bên cạnh, ít nhất có thể để nàng làm bạn, nói chuyện với nàng.

Kinh Ngạo Tuyết nghĩ như vậy, liền nhìn về phía xa nói: "Liễu Nhi ngoan, sau này ta sẽ khiến những hài tử kia chủ động chơi với con."

Liễu Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ngây thơ nàng không biết mẫu thân dùng cách gì nhưng lại theo bản năng lắc đầu nói: "không cần, bọn họ, không hợp, quên đi."

Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt trắng nhỏ của nàng nói: "được rồi, nghe lời con."

Thực tế thì nàng cũng không dễ buông như vậy, còn đang nghĩ cách tìm bạn cho Liễu Nhi chơi, việc này không thể miễn cưỡng, cho nên cần phải cẩn thận, nàng phải nghĩ cách tốt nhất a.

Dọc đường đi nàng nghĩ rất nhiều, rồi nhớ lại chuyện khi nhỏ, buổi tối còn phải luyện thuốc cho Liễu Nhi uống....

Đến chân núi, nàng liền sửng sốt, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Nhà là ngay trước mắt, so với mấy ngày trước khác nhau hoàn toàn, hiện tại phòng đã được xây bằng gạch đá, các thanh niên bắc thang đang đóng trần nhà, còn những khác thì làm việc của chính mình.

Tầm mắt nàng dạo qua một vòng, không thấy Thẩm Lục Mạn, liền kéo thanh niên bên cạnh, hỏi: "Thẩm Lục Mạn ở đâu?"

Thanh niên không nhận ra nàng liền ngây ngốc một hồi, Kinh Ngạo Tuyết nhịn không được hỏi lại, đưa tay chỉ vào trong nói: "nàng cùng Ngô ca đến ruộng đất rồi, nói là muốn đi cải tạo đất."

Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng ôm Liễu Nhi xoay người đến ruộng.

Thanh niên nhìn bóng lưng của nàng vò đầu, đụng tay người bên cạnh hỏi: "người kia là ai?"


Thanh niên cao to rắn chắc bên cạnh hắn là người khỏe nhất đám, làm việc nhanh nhất, nhìn từ xa vóc người cao tráng như cột sắt, tuy trầm tính ít nói, nhưng quanh người còn có cổ sát khí đáng sợ, khiến người ta không dám đến gần cũng không dám khinh nhờn.

Thanh niên kia không thấy trả lời, nhịn không được xoay người sao chỗ khác hỏi, khi biết được người hỏi hắn liền hốt hoảng khoát tay lùi lại nói: "thì ra là Ngô ca a, tiểu nhân có mắt như mù, đi ngay, ha ha, đi a."

Thanh niên thân hình cao to nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói: "đó là Kinh Ngạo Tuyết, thê lang Thẩm phu nhân."

"Ah? nàng chính là Kinh Ngạo Tuyết a."

Thanh niên chậc chậc hai tiếng, mặt lộ vẻ tiếc nuối, xoay người đi làm việc.

Nhưng Ngô ca trong miệng hắn nhìn bóng lưng Kinh Ngạo Tuyết, mắt lóe lên sự trầm tư.

Kinh Ngạo Tuyết không biết điều này, nàng ôm Liễu Nhi đến ven đường tìm Thẩm Lục Mạn, nhưng mà mảnh ruộng này diện tích khá rộng, không nhìn thấy người, nàng đi cũng mệt liền để Liễu Nhi xuống, hai người cùng đến bờ sông, dự định nghỉ ngơi một lúc.

Con song ở đây lượn quanh núi, trong suốt thấy được đáy, quanh đó thỉnh thoảng có người đi bắt cả, Liễu Nhi hiếm khi thấy như vậy liền ngồi bên bờ sông nhìn không chớp mắt.

Thỏ con cũng được nàng để dưới đất, tùy ý ăn cỏ dại.

Nó muốn chạy, nhưng lại bị mộc hệ dị năng của Kinh Ngạo Tuyết bên cạnh uy hiếp, bản năng sinh vật nói cho nó biết tốt nhất ngoan ngoãn đừng lộn xộn, nó quả thực không dám nhúc nhích, chỉ mấp máy cánh môi, nhai nhai cỏ xanh non.

Kinh Ngạo Tuyết nằm trên cỏ, nhìn bầu trời phong khinh vân đạm, ánh mặt trời lúc xế chiều không chói mắt, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, cùng tiếng cây cỏ đung đưa.

Đây hết thảy đều tĩnh mịch bình thản, khiến nàng hít một hơi sâu, mộc hệ nhân tử nồng nặc tràn vào cơ thể nàng theo bản năng điều động mộc hệ dị năng bắt đầu tu luyện.

Nhưng mà có vết xe đổ lần trước nàng không dám làm quá mức, sợ lần nữa toàn thân đau nhức thống khổ.

Nàng cẩn thận tu luyện, tốc độ tuy chậm nhiều nhưng kết quả cũng khả quan.

Liễu Nhi nhìn người ta bắt cá, xoay người muốn gọi Kinh Ngạo Tuyết đã thấy nàng nhắm hai mắt hình như đang nghỉ ngơi, liền không quấy rầy nàng.

Thỏ nhỏ vẫn đang ăn cỏ, cái miệng khả ái ngọ nguậy, Liễu Nhi nhìn nó một hồi hái vài cọng cỏ đưa đến bên mép cho nó, thỏ con chần chờ một hồi liền cúi đầu ăn cỏ non trong tay nàng.

Đầu lưỡi linh hoạt của thỏ con thỉnh thoảng liếm lòng bàn tay nàng, Liễu Nhi kịch liệt nhịn xuống cơn cười, toàn thân không thể ức chế liền run rẩy, thỏ con liếm một cái nàng liền run một cái.

Khi Thẩm Lục Mạn đi đến thấy dáng vẻ Liễu Nhi hai mắt chứa nước.

Lúc đầu nàng còn tưởng Liễu Nhi bị khi dễ nhưng nhìn kỹ thì quanh đây không có người ngoài, chỉ có thỏ con đang ăn cỏ trong tay Liễu, Liễu Nhi thấy nàng, âm thanh mềm mại mang tiếng nức nở nói: "nương thân, ngứa."

Thẩm Lục Mạn không nói gì, ôm lấy thỏ con ra chỗ khác cho nó tự mình ăn, nàng ngồi cạnh Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi, nắm tay Liễu Nhi nhìn nước bọt dính trong lòng bàn tay nàng nói: "ngứa cũng đừng uy nó như vậy, để nó tự mình ăn đi."

Liễu Nhi ngoan ngoãn dạ một tiếng ngẩng đầu nhìn nàng nói: "nương thân, chúng ta, nói nhỏ một chút, mẫu thân, đang nghỉ ngơi."

Kinh Ngạo Tuyết cười mở mắt ra, đối diện ngón tay út bên cạnh Liễu Nhi hừ một cái, nàng nói: "ai nói ta đang nghỉ ngơi a, ta chỉ nhắm mắt dưỡng thần mà thôi."

Nàng nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "đã về rồi, Ngô Chí An nói thế nào?"

Thẩm Lục Mạn cười nói: "hắn đồng ý, sửa phòng xong thì giúp chúng ta chỉnh nhà, vốn hắn không cần bạc nhưng mọi người đều là hàng xóm, giúp nhau chỉ là chuyện nhỏ, chỉ một cái nhấc tay nhưng ta không thể để người khác làm không công được, nên cho hắn năm lượng bạc."

"Phải rồi, trước kia ta chưa từng trồng trọt, trong nhà không có nông cụ, ngày mai ta lên trấn một chuyến, tiện mua chút đồ dùng hàng ngày đem về."

Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy liền nói: "ta đi chung với ngươi."

Thẩm Lục Mạn nhíu mày nhìn Liễu Nhi nói: "ngươi cùng ta lên trấn còn Liễu Nhi phải làm sao?"

Liễu Nhi vội chớp mắt nhìn chiêu kỳ rõ ràng sự tồn tại của mình.

Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng một cái nói: "đương nhiên là để nàng ở nhà rồi, đừng quên đêm nay phải tắm thuốc cho Liễu Nhi nữa, đêm nay nàng không thể ngủ, ngày mai để nàng ở nhà ngủ bù, hai người lớn đi là được rồi."

Liễu Nhi nghe vậy buồn bã cúi đầu, Thẩm Lục Mạn vuốt đầu nàng, Liễu Nhi đành chấp nhận chuyện này, còn lòng còn nghi hoặc tắm thuốc gì a?

Kinh Ngạo Tuyết nhớ đến lộ trình dài dằng dặc từ trong thôn đi ra, nhịn không được rùng mình một cái nói: "này, chúng ta thuê xe lừa đi a, đi bộ rất mệt."

Thẩm Lục Mạn không nói, nàng đi nhiều năm nay cũng không mệt, nhưng nàng biết thể chất Kinh Ngạo Tuyết không tốt, liền suy nghĩ một chút nói: "cũng được, vậy nhờ Ngô Chí An đi, một hồi ta đi nói với hắn."

"Được, tất cả nghe theo ngươi,'' Kinh Ngạo Tuyết dò xét tình hình, mặt mang tiếu giọng nói thân mật.

Thẩm Lục Mạn không tránh nàng đã nhiều ngày qua Kinh Ngạo Tuyết rảnh rỗi lại bò đến gần nàng, ban đầu là nàng không khỏe, nhưng cũng có chút thích ứng đối phương tiếp cận, nhưng mà nét mặt vẫn không thể tự nhiên, quay đầu nhìn sông chảy, vành tai đỏ bừng.

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, nhếch miệng cười khẽ một tiếng nàng cũng không vội nghĩ thầm: từ từ rồi đến a, đến khi Thẩm Lục Mạn quen sự tồn tại của nàng sẽ tiếp tục tiến hành bước tiếp theo, chuyện tình cảm nước chảy thành sông mới là ổn thỏa nhất a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận