Edit: Halina
Beta: Nhược Vy
Tần Dục mở một quầy sách, đặt tên là Nghi Mặc.
Tuy sau lưng quầy sách là Đoan vương, lai lịch khá lớn nhưng học trò bình thường không biết, cho nên Nghi Mặc vẫn luôn là một quầy sách bình thường trong Kinh thành.
Vậy mà hôm nay, Nghi Mặc lại trở nên thịnh vượng.
Không biết quầy sách này lấy đâu ra một đống sách, còn bán ra ngoài với giá 100 đồng một quyển!
Đây là... Ông chủ quầy sách tính làm từ thiện sao?
Tầng lớp trí thức trong Kinh cực kỳ hiếu kỳ, không chút do dự bỏ tiền ra mua, nếu không phải vì quầy sách không cho khách hàng mua nhiều, thì đã có vài người mua luôn hết sách trong cửa hiệu.
Dù cho bản thân chỉ cần hai quyển, một để đọc còn một để cất giữ nhưng chỗ sách dư thừa còn lại cũng có thể mang đi tặng người khác, không phải sao? Đây đều là sách hiếm thấy!
Đáng tiếc, hiệu sách Nghi Mặc có quy định, với mỗi loại sách, một người chỉ được mua một cuốn.
Nhiều học trò mua xong sách, vừa ra ngoài đã cho thư đồng quay lại, mua thêm cuốn nữa, tốt xấu gì cũng mua được hai bộ, mua được nhiều thì bọn họ cũng ngượng ngùng khi quay lại mua tiếp, sách chính là vật Thánh hiền, không thể dung nạp sự khinh nhờn.
"Quầy sách Nghi Mặc bán với giá tốt như thế, thật khiến người ta kinh ngạc."
"Nhiều sách như vậy, không biết bọn họ làm ra bao nhiêu bản khắc, sợ là sẽ phải chứa đầy trong phòng."
"Mấy loại sách mà cửa hiệu này bán với giá một trăm đồng đều là sách nhảm đúng không? Nếu là sách liên quan đến đào tạo thi cử thì thật quá tốt rồi!"
...
Nhóm học trò nghị luận ồn ào, nhưng bất kể thế nào, tất cả đều thể hiện sự cảm kích với quầy sách Nghi Mặc, tin tức sách nơi này bán với giá thấp được lan truyền khắp Kinh thành chỉ trong thời gian cực ngắn.
Trong một ngày này Tần Dục cho người đưa đến quầy sách Nghi Mặc hai vạn cuốn sách (2 vạn = 20.000 cuốn), kết quả chỉ qua nửa ngày, chỗ sách đó đã được bán hết không còn một cuốn, rất nhiều dân trí thức đến muộn chỉ có thể bóp cổ tay thở dài, hận mình biết tin tức quá muộn, không thể mua được sách muốn đọc.
Bỏ lỡ dịp này, không biết phải chờ bao lâu mới lại có được cơ hội tốt như vậy.
Phần lớn dân trí thức trong Kinh thành đều cho rằng sau này sẽ khó mua được sách với giá thấp như vậy, không ngờ sáng sớm ngày hôm sau lại có rất nhiều xe ngựa dừng trước mặt tiền quầy sách Nghi Mặc, còn có người đứng chuyển sách từ trên xe xuống, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều phảng phất hương thơm của mực đen.
Sau khi mua được rất nhiều sách từ cửa hiệu Nghi Mặc vào ngày hôm qua, Ngô Thiên Dương cầm sách đọc không buông dù chỉ một phút, buổi tối đọc đến hoa mắt rồi mới đi ngủ.
Phụ mẫu lo lắng hắn đọc sách hư mắt rồi tổn hại thân thể, vậy nên sáng hôm nay không cho đọc nữa mà ném hắn ra khỏi cửa.
Ngô Thiên Dương luôn nghĩ đến mấy cuốn sách mình chưa đọc xong, sau khi ra ngoài liền muốn đi mua mấy cuốn sách giống vậy để mang về nhà tiếp tục đọc, nghĩ đến chuyện hôm qua thì hắn lại không nhịn được mà đi về một hướng khác.
Ngô Thiên Dương đến quầy sách Nghi Mặc, sau đó liền thấy cảnh tượng giống ngày hôm qua, rất nhiều sách mới tinh vẫn còn tỏa ra mùi mực nồng đậm đang được chuyển vào...
"Chưởng quầy?" Giọng nói của Ngô Thiên Dương run rẩy, hắn nhìn chưởng quầy trong quầy sách, trong đầu chợt nảy sinh một suy đoán.
"Là Ngô tiên sinh sao? Ngô tiên sinh, hôm nay trong cửa hàng có rất nhiều sách mới khác với sách của hôm qua, cũng một trăm đồng một quyển, người có muốn hay không?" Chưởng quầy sách cười hỏi.
Ngô Thiên Dương không chút nghĩ ngợi đã mở miệng: "Muốn!"
Nói xong hắn mới nhớ ra hôm nay mình ra cửa không mang theo tiền, lập tức nhanh chân trở về nhà: "Ta về lấy tiền trước!"
Một ngày này, sách mới của quầy sách Nghi Mặc tiếp tục nhanh chóng được bán sạch sẽ, mà trong Kinh thành, những học trò biết đến hiệu sách Nghi Mặc càng ngày càng nhiều.
Liên tục bảy ngày, hiệu sách Nghi Mặc đều bán rất nhiều bộ sách với giá thấp, đống sách này không giống nhau, hơn nữa có rất nhiều loại không thể tìm thấy trên thị trường, những cửa hàng khác tuyệt đối không in ấn!
Ở Đại Tần, giá giấy không hề rẻ, muốn in ấn một bộ sách thì cần rất nhiều thợ thủ công ngày đêm khắc bản khắc không nghỉ ngơi, cho nên giá sách vẫn rất cao, đó là nguyên nhân xuất hiện nghề chép sách —— vài học trò nghèo phải dựa vào việc chép sách giùm người khác để kiếm tiền, tạm thời nuôi sống gia đình.
Nhưng hiện tại có một quầy sách ngày ngày nào cũng bán sách với giá thấp như vậy... Học trò trong Kinh mở miệng liền khen hiệu sách Nghi Mặc không ngớt, còn có rất nhiều học trò đứng chờ ở cửa từ lúc sáng sớm để có thể mua được sách mới đầu tiên.
Cũng không biết ông chủ của tiệm sách này mời bao nhiêu thợ thủ công khắc chữ, đúng là cửa hiệu này có sách mới để bán mỗi ngày!
Sáng sớm ngày nào Ngô Thiên Dương cũng là người đầu tiên đứng đợi ở cửa hiệu, nhiều ngày qua hắn đã mua được tổng cộng ba bốn chục quyển sách, nhưng số tiền tiêu tốn vào đó lại chỉ bằng với tiền mua bốn năm quyển trong quá khứ.
Vì vậy hắn vô cùng cảm kích quầy sách này, vẫn luôn muốn tìm chưởng quầy nói cám ơn.
Năm nay Ngô Thiên Dương mười tám, còn chưa thành thân, bộ dạng lúc này chính là một vị công tử tao nhã cầm sách trong tay, lòng biết ơn chân thành trong mắt cũng rất rõ ràng.
"Ngô tiên sinh không cần cảm tạ ta, giá sách thấp là ý của ông chủ chúng ta."
"Không biết ông chủ quầy sách là người nào? Tại hạ và rất nhiều học trò khác đều nên nói lời cảm tạ mới đúng." Ngô Thiên Dương nói.
"Ông chủ của ta là Đoan vương." Chưởng quầy vốn được yêu cầu làm rạng danh Đoan vương nên tất nhiên lúc này sẽ không giấu diếm.
"Đoan vương?" Ngô Thiên Dương có chút kinh ngạc, nói: "Đoan vương bán sách với giá thấp, quả thật rất thấu tình đạt lý." Nếu đổi lại là Vương gia khác bán sách với giá thấp như vậy, không chừng Ngô Thiên Dương còn cảm thấy bọn họ muốn thu mua lòng người, nhưng Đoan vương thì khác.
Đoan vương đã là một phế nhân, dù có thu mua lòng người cũng vô dụng, hắn làm như vậy có lẽ chỉ cảm thấy tiền tài khi chết cũng không mang theo được, cho nên...
Ngô Thiên Dương nghĩ thế thì liền đồng tình với Đoan vương.
"Ngô tiên sinh quá khen, thật ra Vương gia chúng ta rất có lời." Chưởng quầy nói.
Ngô Thiên Dương không tin, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ càng thêm cảm kích Đoan vương.
Nhưng hắn không biết Tần Dục bán sách như vậy thật sự kiếm được nhiều tiền.
Sau khi báo cho Vĩnh Thành Đế chuyện về kĩ thuật in, Tần Dục chuyển xưởng in đến thôn trang ở ngoại thành. Đầu tiên hắn kêu thợ thủ công làm thêm nhiều bản khắc chữ, sau đó tìm những cô nhi được hắn thu dưỡng có tuổi tương đối trưởng thành, cho bọn họ làm việc ở xưởng in ấn mỗi ngày hai canh giờ.
Năm ngoái Tần Dục bắt đầu thu dưỡng cô nhi, đến bây giờ chưa được một năm nhưng cũng hơn nửa năm rồi, đám hài tử này đã nhận biết được vài mặt chữ, đủ để đảm nhiệm công việc ở xưởng in ấn, thậm chí còn làm rất tốt nữa.
Kể từ đó... Xưởng in ấn của Tần Dục chỉ tốn phí cho giấy và mực nước thôi!
Dù một quyển sách chỉ bán với giá một trăm đồng nhưng hắn vẫn có thể kiếm tiền, bởi vì bán được rất nhiều sách nên tiền kiếm được cũng không ít. Sau này, ngày nào Tần Dục cũng đưa rất nhiều sách đến quầy sách Nghi Mặc là vì hiểu được cách kiếm tiền.
Nhưng người khác lại không cảm thấy như vậy.
Ở Duệ vương phủ, mưu sĩ bên cạnh Tần Diệu cảm thấy hành động tiêu tiền lần này của Đoan vương là vì muốn thu mua lòng người.
Nhưng mà Đoan vương bỗng chốc đưa ra nhiều loại sách như vậy... Chắc là đã làm bản khắc vài nămrồi? Chẳng lẽ mấy năm trước hắn đã bắt đầu trù tính cho việc này rồi ư?
Đoan vương quả nhiên có tâm cơ rất sâu.
Ít nhiều gì mọi người cũng nghi hoặc, nhưng không miệt mài điều tra mãi, mà bắt đầu thảo luận xem làm sao để ứng phó với việc này.
"Không phải chỉ là bán một trăm đồng một quyển thôi sao? Hạ lệnh cho mấy cửa hàng của ta cũng bán như vậy!" Tần Diệu nói, cửa hàng của hắn cũng có không ít bản khắc chữ tốt, nếu không khắc sách mới, chỉ bán bản khắc sách cũ cũng không bị lỗ.
Sau sự kiện hiệu sách Nghi Mặc, có vài hiệu sách khác trong Kinh bắt đầu hạ giá sách xuống, mà vài cửa hàng đó là của Duệ vương.
Bình thường cửa hàng của Duệ vương đều bán những bộ sách liên quan đến khoa cử, bây giờ những bộ sách này lại được bán với giá thấp nên càng khiến những học trò trong kinh cảm kích Duệ vương, thậm chí dân trí thức còn cảm kích Duệ vương hơn cả Đoan vương——bọn họ mua sách nhảm cũng vô dụng, vẫn là sách liên quan đến khoa cử thực dụng hơn.
Nhưng bọn họ cảm kích không được bao lâu.
Sau khi những cuốn sách trong quầy sách của Duệ vương được bán với giá thấp, chưởng quầy quầy sách Nghi Mặc liền báo cho học trò trong Kinh biết giá sách rẻ đến vậy là vì Đoan vương đã cho thợ thủ công đổi kỹ thuật in!
Thậm chí chưởng quầy Nghi Mặc còn đặc biệt mang bản khắc chữ đến trưng bày ở cửa hàng, cho mọi người xem kỹ thuật in mà Đoan vương đã thay đổi.
Nói thẳng là có kỹ thuật in này, những loại sách hiếm sẽ có thể được in ấn nhiều hơn trong tương lai, những bài thơ, tác phẩm mà học trò trong Kinh viết cũng có thể đem đến xưởng của bọn họ để in thành sách tặng người khác, không cần phải tự chép vài cuốn ít ỏi để lưu truyền giống như trước kia nữa.
Xuất bản thơ văn chính là lời mời đầy dụ hoặc đối với dân trí thức, trước kia bọn họ muốn làm vậy thì rất khó.
Mấy đại gia tộc đều có thợ thủ công của riêng mình, bọn họ có xưởng in ấn riêng, in ấn thơ văn của đệ tử trong gia tộc để giúp họ nổi danh, nhưng đại đa số dân trí thức còn lại không có điều kiện đó.
Có đôi khi bọn họ viết văn chương hay đến mức người khác phải kinh sợ, nhưng lại không thể truyền ra ngoài, cũng không có cách nào để người khác biết đến mình, không có cách nào gia tăng thanh danh của bản thân, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận làm kẻ vô danh, nhưng bây giờ... Bọn họ có thể in ấn văn chương thành sách với giá cực thấp, sau đó không cần biết là tặng hay bán thì đều có thể giúp bọn họ nổi danh.
Biết được việc này, học trò trong Kinh đều trở nên điên cuồng.
Bởi vì cửa hàng của Duệ vương và hiệu sách Nghi Mặc bán sách với giá thấp như nhau, lúc trước có không ít người khen Duệ vương, nhưng đến lúc này không ai nhớ rõ vị Duệ vương kia nữa, mọi người đều quay sang cảm kích Đoan vương.
Thậm chí ngay cả quan viên trong triều cũng vô cùng cảm kích Đoan vương.
Kỹ thuật in thay đổi, đối với bọn họ cũng có lợi ích rất lớn. Hơn nữa, bọn họ còn đang nghĩ xem có nên đi tìm Đoan vương để in văn chương mình viết ra thành mấy trăm bản hay không?
Trong lúc nhất thời Đoan vương thật sự nổi bật đến mức không ai sánh bằng.
Biết được điều này, thiếu chút nữa Tần Diệu tức đến hộc máu.
Hắn cho người ngày đêm không ngừng in ra rất nhiều sách, còn bán với giá thấp là vì muốn thu mua lòng người, kết quả mấy người đến mua sách của hắn lại còn nói hắn làm như vậy là vì Tần Dục thay đổi kỹ thuật in ấn nên giảm được chi phí... Rõ ràng hắn không hề biết gì về chuyện tên khốn Tần Dục thay đổi kỹ thuật in, rõ ràng hắn bán sách lỗ vốn!
"Việc này nhất định phải nói với phụ hoàng, rõ ràng tên khốn Tần Dục đang thu mua lòng người, chỉ sợ là đã có lòng không thần phục!" Tần Diệu nhịn không được nói, quyết định đi cáo trạng với Vĩnh Thành Đế.
Mà lúc này, Tần Dục lại được mấy nhà Nho lớn đến phủ bái phỏng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...