Edit: Thỏ
Beta: Nhược Vy
Tần Dục thấy cơ thể mình có phản ứng, ngay lập tức kinh sợ.
Đối với việc thân thể đột nhiên có phản ứng, hắn không phải quá xa lạ, dù sao trước khi xảy ra chuyện hắn đã mười sáu tuổi, thậm chí nếu không phải hắn thường xuyên bận rộn lại không ham mê nữ sắc, sợ là đã sớm thu mấy cung nữ vào phòng.
Nhưng có phản ứng như vậy, quả thật đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Kể từ khi hắn bị thương, từ phần eo trở xuống hoàn toàn mất cảm giác, ngay cả mỗi lần đi vệ sinh cũng không có cảm giác gì, khiến hắn vô cùng hận bản thân, về sau tuy chuyển biến tốt hơn, nhưng cũng không thể hoan ái.
Mà chuyện này, do có người cố tình truyền ra ngoài nên mọi người ai cũng biết.
Mỗi ngày Tần Dục đều ngâm thuốc tắm, làm theo phương pháp trị liệu của Lục Di Ninh, mấy thứ này xác thật khiến thân thể hắn có biến chuyển tốt đẹp, nhưng dù sao hắn cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, ai ngờ vào giờ khắc này...
Biểu cảm trên mặt Tần Dục sớm đã cứng đờ, trong lòng lại ngập tràn vui sướng, có thể nói là mừng rỡ như điên.
Thân thể hắn, phải chăng thật sự có thể bình phục?
Trong lòng Tần Dục vừa vui mừng vừa kích động, nhưng một động tác của Lục Di Ninh lập tức làm cho tâm trạng hắn khôi phục hoàn toàn.
Lúc này nàng đang cẩn thận từng chút một sờ vào nơi đã sớm sưng lên của hắn.
Tần Dục sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng như phát sốt, giống như tất cả lửa nóng toàn thân đều xông lên đỉnh đầu.
Theo bản năng, Tần Dục đem tay Lục Di Ninh đẩy ra, sau đó túm lấy cái chăn bên cạnh trùm lên người, che đậy chuyện không tốt của bản thân.
"Có phải rất đau không?" Lục Di Ninh nhìn Tần Dục, trên mặt tràn đầy áy náy, Tần Dục đột nhiên đẩy nàng ra như vậy, chắc hẳn là vì rất đau?
Nàng không chỉ làm cho nơi nào đó của Tần Dục bị sưng lên, còn khiến hắn phải chịu đau đớn?
"Ta không sao." Tần Dục nói, tuy rằng hắn có phản ứng, nhưng thật ra không phải là khoái cảm, hiện giờ Lục Di Ninh khiến cảm xúc của hắn bị phân tán, một chút phản ứng vừa có đã biến mất không còn lại gì.
Điều này làm hắn sinh ra chút mất mát, đồng thời trong lòng cũng dâng lên vô hạn hy vọng, có lẽ một ngày không xa, hắn có thể khôi phục hoàn toàn.
Trước đó hắn làm nhiều việc như vậy, chỉ vì không muốn để cho người Nhung cướp đi giang sơn Đại Tần, giết hại con dân Đại Tần, một lòng mong muốn bảo hộ giang sơn vững mạnh không bị người ngoài giẫm đạp, chưa từng nghĩ đến tương lai mình sẽ ra sao, nhưng bây giờ...
"Tần Dục... Ngươi thật không có việc gì chứ?" Lục Di Ninh khó hiểu nhìn hắn.
"Ta thật sự không có việc gì." Tần Dục cầm tay Lục Di Ninh: "Di Ninh, Tần Dục ta ngay tại đây xin thề, nhất định bảo hộ nàng một đời bình an vui vẻ, vinh hoa phú quý."
Kể cả kiếp trước hay kiếp này, Lục Di Ninh đã vì hắn mà làm quá nhiều việc, hắn là người có ơn tất báo, nên tương lai càng phải đối xử với nàng thật tốt.
Lục Di Ninh không để ý lời thề của Tần Dục, vẫn đang lo lắng cho thân thể hắn: "Nếu không, ta chữa cho ngươi thêm một lúc nữa?"
"Không cần, hôm nay không vội." Tần Dục ngăn cản ý định muốn nhào tới của Lục Di Ninh: "Chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại tiếp tục chữa bệnh." Lúc này hắn cần có thời gian để gỡ rối tâm tình phức tạp của mình.
Lục Di Ninh mù mờ liếc mắt nhìn Tần Dục, gật gật đầu.
Tần Dục sờ đầu nàng, cười một tiếng.
Kiếp trước dù sao trong lòng hắn cũng có thành kiến quá sâu, tuy chưa từng khắt khe với Lục Di Ninh, nhưng cũng không muốn tiếp xúc với nàng, có lẽ bởi vậy nên hắn đã bỏ lỡ cơ hội được phục hồi.
Nếu kiếp trước hắn đối xử với nàng tốt hơn một chút... Vừa nghĩ tới điều này, Tần Dục ngay lập tức cười khổ, hắn khi đó, quả thật đã làm sai rất nhiều chuyện.
Đêm nay, Tần Dục có giấc ngủ tốt nhất từ trước đến giờ, chờ đến tối ngày hôm sau, hắn cố ý cùng Lục Di Ninh trao đổi một phen.
"Chuyện xảy ra hôm qua là hiện tượng hết sức bình thường, nàng không cần để ý đến nó, nhưng cũng đừng chạm vào, là một cô nương thì không thể đụng vào chỗ đó của nam nhân. Biết không?" Tần Dục dạy dỗ Lục Di Ninh, từng câu từng chữ cực kỳ gian nan.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, có ngày mình phải dạy dỗ một nữ tử về mấy vấn đề tế nhị này.
Tần Dục nói một cách gian khổ, Lục Di Ninh đối với những lời hắn nói lại hết sức tin tưởng, nàng gật đầu, không để ý mấy chuyện đó nữa, tiếp tục vì hắn mà chữa bệnh.
Tần Dục không ngoài dự liệu lại có phản ứng, nhưng rất rõ ràng, cơ thể hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên không có dục vọng, dù sao thì cũng đã biến chuyển tốt hơn.
Một thời gian sau đó, tâm tình Tần Dục cực tốt, mỗi ngày đều tràn đầy hăng hái, nhưng thấy Tần Dục như vậy, trong lòng Tần Diệu không thể tốt được.
Từ khi bị Vĩnh Thành Đế đưa đến hành cung ở núi Tần An, mỗi ngày Tần Diệu đều nóng nảy khó chịu, hắn một lòng muốn được xử lý chính vụ, kết quả như thế nào? Vĩnh Thành Đế để cho Tần Dục giám quốc [1], lại mang Tần Diệu hắn đi cùng!
[1] Giám quốc: thay mặt vua xử lý, trông coi công việc trong triều đình khi vua vắng mặt.
Tần Diệu không muốn Tần Dục được ở lại giám quốc, Tiêu Quý Phi cũng giống vậy, hai người suy nghĩ thật lâu, nhất trí cho người ở trước mặt Vĩnh Thành Đế ra sức khen ngợi Tần Dục.
Vĩnh Thành Đế đối với Tần Dục rất vừa lòng, nhưng không hy vọng người khác tán thưởng Tần Dục như vậy... Ông lập tức hạ lệnh cho Tần Nhạc trở về, để Tần Dục tới hành cung trên núi Tần An điều dưỡng thân thể.
Vĩnh Thành Đế làm như vậy, bên ngoài nói vì muốn tốt cho sức khỏe Tần Dục, nhưng rốt cuộc trong lòng nghĩ như thế nào, bản thân ông ta hiểu rõ, Tần Dục lại càng hiểu rõ ràng hơn.
Trọng sinh quá nửa năm, những chuyện nên làm cũng đã làm xong, đối với binh quyền trên tay, Tần Dục không để ý quá nhiều, hắn biết rõ muốn làm nên chuyện thì không thể hấp tấp, vì vậy liền thu thập đồ đạc, dẫn theo Lục Di Ninh lên đường tới núi Tần An.
Rất lâu rồi Lục Di Ninh không được ra ngoài du ngoạn, lúc này có cơ hội mang nàng đi thăm thú một chút, ngược lại cũng không tệ.
Thân thể Tần Dục không tốt, xe ngựa đi rất chậm, sau khi ra khỏi thành, thuận tiện ở lại thôn trang của hắn nghỉ ngơi vài ngày.
Tần Dục vẫn chưa dừng lại việc thu dưỡng cô nhi, hiện giờ đã tiếp nhận hơn một nghìn đứa trẻ, còn có rất nhiều lưu dân từ khắp nơi đến cậy nhờ, hắn đều thu nhận, nhưng số lượng quá nhiều, hắn phải an bài họ tới những địa phương khác.
Trong thôn trang Tần Dục cho xây lên rất nhiều phòng, tuy bề ngoài không đẹp nhưng khá chắc chắn, ở được lâu dài. Bên trong phòng đặt rất nhiều giường có kích thước lớn, đây là chuẩn bị cho đám trẻ kia vào ở.
Mới vừa vào thôn trang, từ xa Tần Dục đã nhìn thấy dãy phòng đó, đồng thời hắn cũng thấy được một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nói quen thuộc, bởi vì người này chính là muội muội hắn, Chiêu Dương công chúa Tần Lạc, còn nói xa lạ... là vì Chiêu Dương gầy hơn trước rất nhiều.
Hiện giờ thân thể Chiêu Dương vẫn có chút mượt mà, nhưng chỉ là mượt mà mà thôi, không giống bộ dáng mập mạp trước kia, vừa mập vừa không khỏe mạnh. Mới có mấy tháng ngắn ngủi, muội muội hắn giống như biến thành một người khác.
"Chiêu Dương?" Tần Dục có chút kinh ngạc nhìn sang.
"Hoàng huynh!" Chiêu Dương thấy Tần Dục, hai mắt sáng rực lên, sau đó lại ngượng ngùng cúi đầu.
Nàng gầy hơn rất nhiều, quần áo trước kia đều quá rộng, lúc này không còn vừa người, không biết hoàng huynh thấy được có răn dạy nàng không đây...
"Chiêu Dương xinh đẹp lên nhiều." Tần Dục cười nói, muội muội hắn thay đổi quá lớn, chắc chắn về sau nàng sẽ hoàn toàn thoát khỏi bi kịch đã từng xảy ra.
Chiêu Dương được Tần Dục khen như vậy, mặt lập tức đỏ lên, nàng chưa từng được người khác khen xinh đẹp như vậy đâu.
"Bây giờ muội không mập, hàng ngày hãy cùng những đứa trẻ đó chạy bộ, như vậy thân thể cũng khỏe mạnh." Tần Dục lại nói. Còn nhớ rõ kiếp trước lúc người Nhung đánh vào kinh thành, rất nhiều nữ tử nhà quyền quý không có sức phản kháng bị bắt đi, có vài người theo người hầu chạy trốn, thế nhưng người hầu chạy được, các nàng lại quá yếu ớt, không có sức lực nên không chạy nổi.
Ngược lại, nữ tử người Nhung rất khỏe mạnh, thậm chí các nàng còn có thể lên ngựa giết địch.
Hắn không cầu muội muội mình có thể lợi hại giống như nữ tử người Nhung, nhưng không hy vọng nàng quá mức yếu đuối nhu nhược, dù sao tương lai khi hắn đi Tây Bắc, đã tính toán sẽ mang Chiêu Dương theo.
"Được." Chiêu Dương đồng ý, nhưng không dám nói mình đã chạy bộ từ lâu... Tiếp xúc với những người ở thôn trang một thời gian, nàng đã tự tin hơn rất nhiều, nhưng đứng trước huynh trưởng nhà mình, lại lo lắng bản thân chưa làm tốt.
Hoàng huynh lợi hại như vậy, mà nàng thì quá vô dụng...
Tần Dục đến thôn trang, lấy cớ thân thể không khoẻ ở lại thêm mấy ngày. Đối với việc này Tần Diệu không quan tâm, dù sao Tần Dục đã chịu buông bỏ quyền lực, mà Vĩnh Thành Đế càng không thèm để ý, không có ai nhắc tới, nên rất nhanh sau đó ông đã đem chuyện Tần Dục đặt sang một bên.
Tần Dục ở trong thôn trang, có gặp Du Hằng một lần, giao cho Du Hằng xây dựng vài tòa nhà ở Tây Bắc.
Cùng lúc đó, hắn cũng gặp được những người trước kia là thuộc hạ Du gia mới từ Tây Bắc trở về, bây giờ đã gia nhập thương đội của hắn.
Mặc dù hắn đã cho người bảo vệ nhưng thương đội vẫn gặp một chút nguy hiểm, may mắn giờ đã an toàn trở lại, còn mang về rất nhiều hàng hóa ở Tây Bắc.
Đủ loại da thú, thảo dược, tài vật quý hiếm, còn có đá quý các loại... Một lần đi này, ban đầu Tần Dục phải bỏ ra rất nhiều, giờ tiền kiếm được phải tăng gấp bội.
Quả nhiên làm ăn buôn bán là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Xem qua những thứ đó, để cho người ở kinh thành bán ra, sau đó Tần Dục quyết định đem việc buôn bán mở rộng hơn nữa, có lẽ, dựa vào việc làm ăn này, hắn sớm có thể khống chế được Tây Bắc.
Tần Dục ở lại thôn trang năm ngày rồi mới lên đường đến núi Tần An, thêm một ngày đi xe ngựa với tốc độ không sai biết lắm so với người đi đường, cuối cùng cũng tới chân núi.
Lần này đến núi Tần An, Tần Dục không để Chiêu Dương đi cùng, hắn làm như vậy, cũng là suy nghĩ đến sự an toàn của Chiêu Dương, đời trước nàng lặng yên không một tiếng động mà chết đi, khiến hắn có chút sợ hãi.
Khi Tần Dục tới hành cung, thời gian đã không còn sớm, lúc này Vĩnh Thành Đế đang trầm mê hương sắc, hắn không cần kiên trì đi thỉnh an, nên nhanh chóng về sân viện nơi mình ở.
Hành cung trang trí cực kỳ hoa mỹ, sân viện này lại càng xa hoa lộng lẫy hơn, Tần Dục nhìn một vòng, cũng không biết có phải gần đây hắn tính toán quá nhiều hay không, nhịn không được so sánh những thứ ở hành cung với các vật phẩm giá trị trong cung.
Thật không nghĩ tới, chính mình lại có ngày trở nên tục khí như vậy.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, việc đầu tiên cần làm là nấu thảo dược làm thuốc tắm, chỉ trong chốc lát, khắp viện liền lan tỏa mùi dược liệu nồng đậm.
Triệu Hoàng Hậu không theo Vĩnh Thành Đế tới hành cung, mà ở lại trong cung chủ trì đại cục, nhưng Tần Diễn có đi cùng, ở bên cạnh sân viện của Tần Dục, Ngũ hoàng tử Tần Tề chưa lập gia thất cũng ở cùng hắn.
Hôm nay, Tam hoàng tử Tần Diệu còn tới nơi này thăm đệ đệ.
Ngũ hoàng tử Tần Tề là bảo bối bên người Thục phi, tuy nói ở tại viện này, nhưng đại đa số thời gian đều ở chỗ Thục phi, cho nên Tần Diệu tới nơi này chỉ có thể gặp được Tần Diễn.
"Đệ đi bái phỏng [2] vị hoàng huynh tốt kia sao?" Trông thấy Tần Diễn, Tần Diệu cười hỏi. Mấy tháng trước, Mẫu phi hắn nói có phương pháp để đối phó Tần Dục, mới đầu hắn còn nghi hoặc, sau đó mới biết thì ra Mẫu phi đã sớm kết giao với vị Lục hoàng tử này.
[2] Bái phỏng: thăm hỏi, thể hiện sự tôn trọng, kính cẩn.
Triệu Hoàng Hậu đối xử với Tần Diễn không tồi, nhưng Tần Diễn lại cố tình không phục mà ngấm ngầm lật đổ bọn họ (Triệu Hoàng Hậu + Tần Dục)... Trong lòng Tần Diệu đối với loại người này có chút khinh thường, nhưng hắn vẫn sẽ như cũ qua lại thân thiết cùng Tần Diễn.
"Hoàng huynh nói thân thể mệt mỏi, không gặp được." Tần Diễn cắn chặt răng, dâng lên cảm giác không cam lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...