Độc Sủng Ngốc Hậu

Edit: Hanglulu

Beta: Ahkung

Tin tức là do người của Tần Dục gấp rút phi ngựa đưa tới cho hắn. Lúc ấy Tần Dục đã rời khỏi huyện Vạn Sơn được hai ngày.

Biết tin này, Tần Dục liền trầm mặc.

Hắn không có tình cảm phụ tử sâu đậm gì với Vĩnh Thành Đế, nhưng lúc còn nhỏ Vĩnh Thành Đế đối với hắn cũng không tệ. Hiện tại… tâm tình Tần Dục có chút phức tạp.

“Vương gia, chúng ta phải trở về chịu tang sao?” Kim Nham cưỡi ngựa lại hỏi. Ở Đại Tần, khi hoàng đế qua đời, Phiên Vương [1] không thể vội về kinh chịu tang, vì trước đó đã xảy ra không ít chuyện Phiên Vương về kinh chịu tang rồi đem tân đế kéo xuống ngai vàng.

[1] Phiên vương: có trong tay đất phong ở biên giới cũng như binh quyền của riêng mình, những phiên vương này củng cố và bảo vệ hoàng thất nhưng cũng rất dễ tạo phản.

Lúc này Tần Dục còn chưa tới Tây Bắc, nhưng với thân thể của hắn cũng không gây ra uy hiếp nào đối với tân đế, cho nên việc hắn vào kinh cũng không có ảnh hưởng gì.

“Không cần.” Tần Dục nói: “Chúng ta tiếp tục đi Tây Bắc.”

Vĩnh Thành Đế qua đời sớm hơn một chút so với suy nghĩ của Tần Dục, nhưng cũng sẽ không làm thay đổi kế hoạch hắn định ra từ trước.

Mặc dù Tần Dục không về kinh chịu tang nhưng sau cùng vẫn nhận được tin Vĩnh Thành Đế mất. Hắn cùng Lục Di Ninh chỉ có thể cùng nhau thay đồ tang.

Vải trắng bọn họ mang theo không đủ dùng, hạ nhân phủ Đoan Vương chỉ dùng khăn vải trắng buộc tóc để tang cho tiên đế.

Đội ngũ chậm rãi hướng Tây Bắc mà đi, mọi người sau khi biết được chuyện này đều trở nên trầm mặc. Đối với việc Tần Dục không quay về chịu tang, những người đi theo cũng có kẻ nói ra nói vào, cảm thấy việc làm này của Tần Dục có chút bất hiếu, nhưng bọn họ chỉ mất một lúc đã bị thuyết phục.


“Kinh thành phồn hoa hưng thịnh như vậy, chẳng lẽ Đoan Vương không muốn quay trở về sao? Hắn không trở về là do tiên đế để cho hắn đi Tây Bắc, hắn không phải là bất hiếu mà là có hiếu.”

“Phiên vương không thể tùy ý vào kinh, hiện giờ không có thánh chỉ truyền xuống, chẳng lẽ muốn cho Vương gia tự ý nhập kinh?”

“Tiên đế muốn Vương gia bảo vệ Tây Bắc, Vương gia chỉ cần làm tốt điều đó là đã cho tiên đế một cái công đạo!”

……

Trong lúc bọn họ bàn luận về chuyện này, ở kinh thành cũng có người nghĩ có nên cho Đoan Vương vào kinh hay không. Sau khi Vĩnh Thành Đế qua đời, tân đế Tần Tề muốn cho Đoan Vương vào kinh, thậm chí hắn còn muốn trực tiếp huỷ bỏ mệnh lệnh trước đó của Vĩnh Thành Đế không cho Tần Dục ở lại kinh thành.

“Không được.” Triệu Hoàng hậu là người phản đối đầu tiên.

“Mẫu hậu?” Tần Tề khó hiểu nhìn Triệu Hoàng hậu, hắn cùng Triệu Hoàng hậu ở chung không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy Triệu Hoàng hậu hết sức yêu thương con cái của mình, nếu đã như vậy sao lại phản đối?

“Bệ hạ để cho Đoan Vương đi Tây Bắc là do quốc sư nói Đại Tần sẽ bị diệt quốc bởi người Nhung, chỉ khi Đoan Vương đi Tây Bắc thì mới có đường sống sót.” Triệu hoàng hậu nói: “Không thể cho Đoan Vương trở về.”

Tần Tề còn nhỏ tuổi, trong triều cũng có rất nhiều đại thần hy vọng Đoan Vương có thể trở về chủ trì đại cục, nhưng Triệu Hoàng hậu cực lực phản đối, cuối cùng mọi người cũng đành từ bỏ.

Sau khi Triệu Hoàng hậu phản đối không cho Đoan Vương trở về kinh chịu tang, liền dốc hết sức giúp Tần Tề đăng cơ, hơn nữa sau khi Tần Tề đăng cơ liền buông hết tất cả quyền lợi trên tay, tiến vào Từ Ninh Cung mặc kệ thế sự.

Thời điểm bà tiến vào Từ Ninh Cung còn thuận tiện mang theo tổng quản thái giám Phúc Quý đã từng hầu hạ bên người Vĩnh Thành Đế. Sau khi đi theo Triệu hoàng hậu tiến vào Từ Ninh Cung, cuối cùng Phúc Quý cũng thở dài nhẹ nhõm, có cảm giác thoát khỏi cái chết. Mặc dù hắn luôn đối xử tốt với người khác, cũng không gây sự đắc tội ai, nhưng cũng có không ít người muốn đối phó hắn, những người đó… Vậy mà muốn đưa hắn đi tuẫn táng[2]!

[2] tuẫn táng: chôn người sống theo người chết


May mắn Triệu Hoàng hậu giúp hắn một phen!

Phúc Quý mang ơn đội nghĩa với Triệu Hoàng hậu, đồng thời nhớ tới Thái Bình đạo nhân kia lưu lại bốn chữ “Tất có phúc báo”.

Hắn vô cùng đau lòng khi bạc bị mất trộm nên bệnh nặng một hồi, nhưng…thật ra chuyện này cũng không hẳn là chuyện xấu. Trước khi Vĩnh Thành Đế qua đời, do thân thể khó chịu nên tính tình cực kỳ quái dị, người hầu hạ bên cạnh chỉ vì làm sai chút chuyện nhỏ mà đều bị đánh chết. Phúc Quý vì lần đau bệnh này mà vừa lúc thoát được kiếp nạn.

Xong việc, Triệu Hoàng hậu còn giúp hắn một phen, giúp hắn không phải tuẫn táng.

Trước kia Phúc Quý rất có ý kiến với Thái Bình đạo nhân, bây giờ hồi tưởng lại, sáng tối đều thắp một nén nhang cầu bình an cho quốc sư.

Vàng bạc đúng là quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng mạng của hắn.

Lúc Phúc Quý muốn dâng lễ đền đáp Thái Bình đạo nhân thì người đã sớm biến mất từ đoàn xe của Tần Dục.

Rời khỏi huyện Vạn Sơn, phần lớn thời gian Tần Dục đều ở trong xe ngựa. Lúc sau Lục Di Ninh thay lại trang phục Vương phi, Thái Bình đạo nhân liền biến mất một cách thần bí.

Không hổ là quốc sư, thật sự đến vô ảnh đi vô tung [3]!

[3] Đến vô ảnh đi vô tung: đến và đi đều không để lại dấu vết

Đám người Kim Nham càng thêm sùng bái quốc sư.


Việc quốc sư rời đi cũng không có ảnh hưởng lớn gì vì những bá tánh ở huyện Vạn Sơn đã sớm thuận theo. Những người đó được chia làm hai nhóm, nhóm người biết điều chủ yếu là nữ nhân cùng người già yếu, biết Tần Dục sẽ cho bọn họ ăn cơm. Họ khăng khăng đòi đi theo Tần Dục, cũng không hỏi Tần Dục muốn mang bọn họ đi đâu.

Đến nỗi đám người còn lại từng là thổ phỉ sau khi bị Cấm vệ quân cầm roi đánh mấy hồi cũng trở nên thành thật.

- ----

Mấy ngày nay Tần Dục chủ yếu nói chuyện cùng với đám cử nhân, hiểu được đại khái tình trạng của bọn họ.

Mà người cùng hắn bàn bạc chuyện trọng yếu, không thể nghi ngờ là Hà Diệp Đồng cùng Ngô Thiên Dương. Hai người này đều là người có thể dùng được, Tần Dục muốn hảo hảo bồi dưỡng bọn họ. Hắn hy vọng hai người bọn họ có thể phụ trách huấn luyện ra tổ chức mật thám, chuyên đi dò la tin tức.

“Vương gia?” Ngô Thiên Dương không biết nói gì hơn, hắn không rõ vì sao Tần Dục cảm thấy một người đọc sách như hắn có thể huấn luyện ra được những người như vậy!

“Quân Tây Bắc cũng có người do thám, chúng ta không thể gọi bọn họ rút về trong đêm sao? Vương gia muốn huấn luyện bọn họ như thế nào?” Hà Diệp Đồng bình tĩnh hơn nhiều.

Thật ra hắn vẫn luôn có ý nghĩ bỏ làm tú tài để đi tòng quân.

“Ta hy vọng có thể nhanh chóng biết được tình hình ở Tây Bắc, mà người giúp ta truyền tin tức có thể là thương nhân, là tú tài, cũng có thể là lão nông dân hoặc là tiểu nhị ở tửu lâu.” Tần Dục nói.

Nghe Tần Dục nói như vậy, Ngô Thiên Dương lại cảm thấy hứng thú, Tần Dục nói tiếp ý nghĩ của mình: “Ngoài việc biết các động tĩnh ở bên ngoài Tây Bắc ra, ta còn phải biết hướng đi của người Nhung, tốt nhất là có thể phái ít người đến chỗ của người Nhung, cho họ tòng quân ở đó để dò la tin tức.”

Tần Dục còn nhớ rõ những trận chiến giữa người Nhung và quân đội Tây Bắc, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã thay đổi, nói cách khác, đối với chuyện tương lai, hắn đã hoàn toàn không biết gì cả. Nếu đã như vậy, hắn tự nhiên muốn xếp một ít người do thám tin tức từ nhiều phía vào nơi ở của người Nhung.

Lúc Tần Dục cùng Ngô Thiên Dương và Hà Diệp Đồng thương lượng công việc, Lục Di Ninh cùng Chiêu Dương trưởng công chúa đi theo Hồ đại phu và Hồ phu nhân chữa bệnh cho những đứa trẻ ở huyện Vạn Sơn.

Trong dạ dày của những đứa trẻ này có nhiều sâu bọ, Hồ phu nhân phải dùng thuốc đặc trị để chữa bệnh cho chúng, loại thuốc kia đặc biệt khó uống, nhưng những đứa trẻ này đều ngoan ngoãn uống, chẳng sợ sau khi uống vào sẽ bị đau bụng.

Bọn nhỏ cũng không phải là ngoan ngoãn, thật ra chúng đã trở nên vô cảm.


Chiêu Dương nhìn bộ dáng chúng nó như vậy thì vô cùng thương tiếc, mỗi ngày đều tới nói chuyện với chúng. Ngược lại, Lục Di Ninh rất thờ ơ, suy cho cùng, nàng cũng đã từng sống qua một cuộc sống khốn khổ.

Ở bên cạnh Chiêu Dương trong chốc lát, nàng bí mật rời đi, chui vào xe ngựa của Tần Dục, nép mình vào người Tần Dục, cầm lấy tay hắn chơi đùa. Từ sau lần cắn tay Tần Dục, nàng càng ngày càng thích tay hắn, nhưng mà không dám cắn thêm một cái nữa…

Hai người Hà Diệp Đồng cùng Ngô Thiên Dương vẫn đang nói chuyện cùng Tần Dục, thấy Lục Di Ninh đến, bọn họ đã không còn thấy lạ. Vương phi dính Đoan Vương là chuyện không ai không biết. Mọi người đều biết Đoan Vương đối xử với Vương phi rất tốt. Lại nói tiếp… Tuy rằng đầu óc vương phi có chút vấn đề, nhưng nhìn vẻ mặt kia thật khiến người ta yêu mến.

Đoạn đường từ huyện Vạn Sơn đến Tây Bắc Tần Dục vẫn đi rất chậm, đồng thời nhân số của bọn họ cũng tăng thêm không ít.

Trên con đường này không ngừng có thổ phỉ ở huyện Vạn Sơn, địa phương khác cũng có thổ phỉ, thương đội Du gia mà Tần Dục tiếp nhận đã sớm tra rõ hang ổ của bọn chúng.

Đường đi Tây Bắc rất quanh co, đi qua rất nhiều nơi có thổ phỉ, đến mỗi một chỗ, hắn đều sẽ cho đám người Cấm vệ quân đi đánh những thổ phỉ đó.

Đại khái là ở huyện Vạn Sơn bị đè nén quá nhiều, phát hiện mình không quá mạnh mẽ, khi đám người Cấm vệ quân đánh bọn thổ phỉ, họ hết sức tích cực, sau một vài lần, cuối cùng cũng có bộ dáng của một quân nhân, không giống như lúc đầu, chỉ là một đám công tử mặc áo giáp.

Mà lúc này, cuối cùng Tần Dục cũng đặt chân vào đất phong của mình.

Phần lớn Tây Bắc là vùng đất hoang rộng lớn, đoàn người đi được nửa ngày cũng chưa thấy được người nào, may mắn là buổi tối hôm nay bọn họ có thể đến được huyện thành. Lúc Tần Dục đến huyện thành kia đã là chạng vạng, mà huyện lệnh này cùng huyện thừa huyện Vạn Sơn giống nhau, đang đứng chờ ở trước cửa, nhìn thấy xe ngựa Tần Dục, ông ta liền vội vội vàng vàng đi lên đón.

Lần này Tần Dục xuống xe ngựa, gật đầu chào đối phương: “Vương đại nhân.”

Vị huyện lệnh này vô cùng kinh hỉ, không dám tin mà nhìn Tần Dục, hắn chưa từng nghĩ đến vị Vương gia Tần Dục này sẽ bình dị gần gũi như thế.

Tần Dục làm như vậy là do theo như lời thủ hạ của hắn, Vương huyện lệnh này tuy có chút tham tiền, nhưng lại đối xử với bá tánh không tồi, thậm chí còn suy nghĩ cách kiếm tiền, cố gắng làm cho đời sống bá tánh trở nên tốt hơn.

Mang theo đám người mênh mông cuồn cuộn vào huyện thành, Tần Dục hít sâu một hơi.

Hắn rốt cuộc cũng đến Tây Bắc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui