Độc Sủng Nam Hậu

Khi ta được Mộ Dung Vân ôm về khách điếm, Hứa Dương xem mạch xong liền nói: “Không có gì trở ngại. Triệt Nhi chỉ là bị Lãnh Nhược Tư chọc giận mà thôi, bất quá tốt nhất không cần tái sinh khí, không thì sẽ xảy ra chuyện không tốt lắm đâu !”
“Hảo, không thành vấn đề. Lãnh Nhược Tư, trước khi chuyện của ngươi được giải quyết ta không cho phép ngươi gặp Triệt. Từ giờ trở đi Triệt sẽ ngủ cùng ta. Lăng, ngươi đi tìm phòng khác nghỉ ngơi đi!” Mộ Dung Vân phân phó bọn họ.
Lăng Vân bất mãn nhìn Lãnh Nhược Tư “Đều do hắn, hại ta bị Vân bỏ mặc” “Tiểu Hương, Tiểu Lan, các ngươi ở lại chiếu cố Triệt, chúng ta ra ngoài xem nàng kia đến tột cùng là ai?”. Hắn nếu không làm rõ ràng mọi chuyện, phỏng chừng Triệt Nhi liền thật sự không cần hắn nữa.
Bọn họ đều đi vào một gian phòng khác “Nói, ngươi là ai? Trẫm dám khẳng định tuyệt đối trẫm không biết ngươi!” Lãnh Nhược Tư căm tức nhìn nàng.
“Ngươi thật vô tình. Tuy việc trước đây là lỗi của ta nhưng đã nói xin lỗi với ngươi thế mà ngươi lại nhẫn tâm phủ định mối quan hệ của chúng ta. Ta là Tâm Nhi a!” Tâm Nhi vẻ mặt thương tâm.
“Tâm Nhi? Cái gì Tâm Nhi? Trẫm không biết ngươi? Nói, ngươi như thế nào có miếng ngọc bội này?” Nàng rốt cuộc muốn làm gì?
“Đương nhiên là ngươi đưa a!” Nàng đặc biệt nhấn mạnh chữ “Đưa”.
Cuối cùng, bọn họ hỏi nửa ngày vẫn là hỏi không được gì, Mộ Dung Vân kiên nhẫn đã đến cực hạn “Lãnh Nhược Tư, hiện tại ngươi còn gì để nói ? Ta lúc trước như thế nào lại đem Triệt gả cho một con quỷ phong lưu như ngươi a? Ta muốn mang Triệt trở về Mộ Dung quốc!”
“Trẫm đã nói nhiều lần, trẫm không biết nàng. Hơn nữa Triệt Nhi đã là người của trẫm, ngươi không được mang hắn đi!” Lãnh Nhược Tư phát điên.
“Hừ! Ai tin ngươi a?” Triệt cũng là đệ đệ của hắn, hắn muốn mang đi là có thể mang đi, Mộ Dung Vân tức giận đi về.
Lãnh Nhược Tư vội vàng lôi hắn đi vào một gian phòng khác “Mộ Dung Vân, nếu ngươi dám ở trước mặt Triệt Nhi nói lung tung, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ta sẽ không nói lung tung, ta chỉ nói sự thật mà thôi !”
“Ngươi……” Nếu không vì nế hắn là ca ca của Triệt Nhi nên mới không dám động tay động chân, nếu không Triệt Nhi sẽ bị chọc cho tức chết.

“Mộ Dung quân (quân trong từ quân vương) xin người tin tưởng Hoàng Thượng, nàng kia thật sự cùng Hoàng Thượng không có bất kì quan hệ gì đâu!” Duẫn Dung đi ra thay Lãnh Nhược Tư biện giải.
“Ngươi dựa vào cái gì nói ta phải tin tưởng ngươi? Hắn là chủ tử của ngươi không phải sao? !” Mộ Dung Vân căn bản là không tin hắn.
“Đúng vậy! Lão công, ngươi làm sao dám khẳng định như vậy?” Duẫn Tuyết cũng không hiểu được chăm chú nhìn hắn.
“Các ngươi nghĩ nếu nàng cùng Hoàng Thượng có đoạn tình ở Lãnh quốc như đã nói thì chúng ta lại có thể không biết được sao?” Duẫn Dung đưa ra nghi vấn.
“Kia… có lẽ Hoàng Thượng che dấu nàng thì sao!” Duẫn Tuyết trả lời hắn.
Nữ nhân này không nói lời nào sẽ chết a? Nàng nếu ở trước mặt Triệt Nhi nói lung tung như vầy hắn sẽ chịu không nổi mất.
“Không có khả năng!” Duẫn Dung kiên định nói.
“Vì cái gì không có khả năng?”. Mọi người đưa ra nghi vấn.
“Huy Hoàng, ta hỏi các ngươi. Ở trong hoàng cung thì có cung nữ, thái giám, Hoàng Thượng muốn cùng nàng kia tình chàng ý thiếp có thể che dấu được sao? Hơn nữa, ra cung thì có các ngươi theo bên cạnh làm bạn, Hoàng Thượng cùng nàng nếu có cái gì các ngươi thật sẽ không biết sao?”
“Nói như vậy cũng đúng. Hoàng Thượng đúng thật là không có thời gian cùng Tâm Nhi cấu kết!” Hạo Nhiên gật gật đầu.
“Vậy thì thật là kỳ quái! Tại sao nàng ta lại có được ngọc bội chứ? Lại vì cái gì tìm Hoàng Thượng?” Mọi người khó hiểu cực kì.
“Lãnh Nhược Tư, ngươi không phải đã đắc tội kẻ nào mà chính ngươi cũng không biết chứ ?” Lăng Vân hỏi hắn.
“Trẫm nếu biết thì tốt rồi !” Hắn chính là không có ấn tượng gì a.
“Các ngươi không thấy nàng cùng Nghê Nhi có chút gì đó giống nhau sao?” Hứa Dương đột nhiên nói.
“Rất có khả năng, nhưng nàng vì cái gì có được miếng ngọc bội đó cơ chứ?” Duẫn Dung khó hiểu hỏi.
“Đúng rồi, các ngươi luôn luôn nhắc đến ngọc bội, vậy cái mảnh ngọc bội kia có gì đặc biệt lắm sao?” Mộ Dung Vân tò mò không thôi.
“Loại ngọc bội này là đặc hữu của hoàng cung Lãnh quốc. Hơn nữa chỉ có ba cái, hai cái hiện đang trên người Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, một cái khác không biết làm sao lại ở trên người Tâm Nhi!” Duẫn Dung giải thích.
“Trẫm nhớ lúc ấy trẫm đem ngọc bội đưa cho một vị trọng thần, hắn gọi cái gì nhỉ?” Hắn dường như đã chết rất lâu rồi.
“Thần nhất thời cũng nhớ không ra !”
“Vậy thì tốt rồi. Trước mắt chúng ta hãy quan sát Tâm Nhi rồi tính tiếp. Còn nữa, trước khi sự việc được tra ra manh mối ngươi tốt nhất trước đừng gặp Triệt, tránh làm cho hắn kích động !” Ha ha…… Hắn lại có thể độc chiếm bảo bối đệ đệ của hắn nữa rồi.
“Được rồi !” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ đồng ý.
Chờ ta tỉnh lại đã là ngày hôm sau “Ca ca, ca ca.”

“Ân…… Triệt, ngươi tỉnh! Có chỗ nào không thoải mái không?” Mộ Dung Vân lo lắng hỏi.
“Ta không sao !” Ta miễn cưỡng cười cười.
“Triệt không phải ca ca nói giúp Lãnh Nhược Tư, mà là chuyện này rất khả nghi, ngươi tin tưởng hắn có được không?” Tuy rằng bảo bối đệ đệ bị thương, nhưng cũng không hy vọng hắn vì vậy mà khổ sở.
Cái gì…. Ca ca thế nhưng lại nói tốt thay Lãnh Nhược Tư? Mặt trời mọc phía tây rồi a ! “Được rồi !”
Sau vài ngày ta vẫn không thấy Lãnh Nhược Tư “Tiểu Hương, hắn thế nào rồi?” Vì cái gì cũng chưa đến gặp ta?
“Hoàng Thượng hiện tại rất bận rộn, hơn nữa hắn hiện tại cũng không dám tới gặp Vương gia !”
“Vì cái gì ?” Hắn vì cái gì không dám tới a?
“Bởi vì hoàng hậu không cho a ! Hoàng Thượng sợ ngươi thấy ngài ấy lại sinh khí, chọc tức chính mình !” Tiểu Hương giải thích.
“Nga !” Nguyên lai đúng như ca ca nói a.
Lúc này Tâm Nhi đi vào “Ngươi tới đây làm gì?” Tiểu Hương bất mãn hỏi.
“Ta đến xem a !”
“Ngươi tìm ta có việc sao?”
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Nàng cười cười nhìn ta chăm chú.
Ta gật gật đầu, Tiểu Hương đi xuống “Nói đi ! chuyện gì?”
“Ngươi yên tâm, ta không phải muốn ngươi đem Lãnh Nhược Tư trả lại cho ta!” Nàng buồn cười không thôi.

“Vậy ngươi tới đây làm gì ?” Ta nghi hoặc nhìn nàng.
“Khi ta rời khỏi Lãnh quốc thì ta đã buông tay đoạn tình với Lãnh Nhược Tư, hiện tại ta chỉ muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu. Nói sao thì ta cũng sẽ không rời khỏi Kỷ quốc !” Nàng chân thành nói.
“Nga! Như vậy a!” Không đúng. Nàng dường như không có yêu Nhược Tư, không thì nàng sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, ở đây có cái gì có thể ăn không? Ta thấy hơi đói bụng ”. Nàng ngượng ngùng cười cười.
“Trên bàn có đó, ngươi tự lấy ăn đi”. Chỉ cần nàng không tranh giành Nhược Tư với ta thì tốt rồi.
Sau chúng ta cùng nhau vui vẻ ăn. Mộ Dung Vân tiến vào nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt liền trở nên ngưng trọng. Đến buổi tối, hắn đi vào phòng Lãnh Nhược Tư “Lãnh Nhược Tư, Tâm Nhi đang tiếp cận Triệt, làm sao bây giờ a?” Mộ Dung Vân sốt ruột hỏi.
“Cái gì? Tiếp cận Triệt Nhi?”. Mục tiêu của nàng không phải là hắn sao?
“Đúng vậy ! Hiện tại làm sao bây giờ a?”
“Ta nghĩ chúng ta nên tương kế tựu kế đi. Như vậy là có thể biết nàng muốn làm cái gì ?” Duẫn Dung đề nghị.
“Hảo, cứ như vậy đi. Bất quá nên chú ý an toàn Triệt Nhi nhiều hơn một chút!” Lãnh Nhược Tư dặn dò.
“Dạ, thần đã biết !”
Nhưng sự tình không thuận lợi như chúng ta nghĩ, có câu “thông minh tất bị thông minh hại”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui