Duẫn Dung mang theo mọi người đi vào một nơi âm u lạnh lẽo, “Lão công đây là nơi nào thế?” Duẫn Tuyết hơi sợ hỏi. Nơi này rất âm u, thấy ghê ghê sao ấy.
“Vào rồi các ngươi sẽ biết”
Mọi người đều sợ hãi mà cúi mặt bước đi. Đi một hồi lâu nhìn lên thì thấy một cánh đồng hoa thơm cỏ lạ làm nơi này trông như là nhân gian tiên cảnh. “Thật đẹp nga !” Bọn Tiểu Hương vui vẻ nhìn chung quanh.
“Chúng ta đến rồi” Duẫn Dung đi phía trước bỗng ngừng lại.
“Vương gia, ai ở nơi này?” Huy Hoàng không rõ hỏi.
“Tại hạ Duẫn Dung xin cầu kiến quỷ y Hứa Dương” Duẫn Dung quỳ xuống.
Một lát sau, một vị tuấn mỹ nam tử đi ra, “Duẫn Dung nhà ngươi tìm ta có chuyện gì?” Hắn lạnh lùng nhìn Duẫn Dung.
“Hứa Dương, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu thụ trọng thương, hy vọng ngươi có thể trị cho họ”
“Hảo, đem Lãnh Nhược Tư vào đi” Nói xong liền đi vào.
Huy Hoàng đem Lãnh Nhược Tư nâng đi vào, còn mọi người thì ở lại bên ngoài sốt ruột chờ đợi, “Vương gia, ngươi không phải nói hắn không dễ dàng cứu người sao? Sao sảng khoái đáp ứng như vậy?” Toàn thể mọi người khó hiểu nhìn hắn.
“Ta cũng không biết. Hứa Dương là người rất cổ quái. Hắn nếu muốn cứu ai, ai cũng ngăn không được hắn, còn hắn không muốn cứu, cho dù có giết hắn, hắn cũng sẽ không cứu. Bất quá, hắn đồng ý cứu người thì tốt rồi” Duẫn Dung vui vẻ nói.
Mọi người gật gật đầu, một hồi lâu sau Hứa Dương đi ra “Thế nào ?” Mọi người lo lắng nhìn hắn.
“Lãnh Nhược Tư không có việc gì, hắn chỉ mất máu quá nhiều nên hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt” Nói xong hắn chuẩn bị trở về phòng.
“Từ từ, Hứa Dương hoàng hậu đâu?” Duẫn Dung ngăn lại hắn.
“Ta chưa từng nói là sẽ cứu hoàng hậu? Ta cứu Lãnh Nhược Tư vì nợ ân tình của ngươi, còn sinh tử của hoàng hậu với ta không quan hệ” Hắn lãnh khốc xoay người chuẩn bị rời đi.
“Van cầu ngươi, cứu Phụ hậu được hay không?” Tiểu Vân Vân ngăn lại hắn, cầu xin nhìn hắn.
“Không” Nguyên lai hoàng hậu là nam nhân a !
Bởi vì Hứa Dương không chịu cứu người hơn nữa tha6n thể Lãnh Nhược Tư còn chưa khoẻ nên mọi người đành ở lại chỗ của Hứa Dương. Ba ngày sau, Lãnh Nhược Tư tỉnh “Duẫn Dung đây là nơi nào? Triệt Nhi đâu?” Hắn lo lắng hỏi.
“Hoàng Thượng, đây là chỗ ở của quỷ y Hứa Dương. Ngài không có việc gì, hoàng hậu hắn…… Hắn……” Duẫn Dung không biết nói như thế nào.
“Triệt Nhi làm sao? Nói mau!” Lãnh Nhược Tư sốt ruột giữ chặt hắn.
“Độc của Hoàng hậu còn chưa được giải, bởi vì Hứa Dương không muốn cứu, hoàng hậu chống đỡ bất quá chỉ còn lại hai ngày” Duẫn Dung khổ sở cúi đầu, Tiểu Lan các nàng khóc không thôi.
“Cái gì? Không được, trẫm muốn ra nhìn xem” Hắn chống cái thân thể không tốt gì của mình đi vào phòng của ta.
“Triệt Nhi, Triệt Nhi” Triệt Nhi sắc mặt rất kém, thân nhiệt đã dần trở nên lạnh như băng. Hắn sợ Triệt Nhi cứ như vậy mà không tỉnh lại nên đau lòng ôm chặt lấy ta.
“Phụ hoàng cứu cứu Phụ hậu a ! Ta không muốn Phụ hậu chết a !” Tiểu Vân Vân thương tâm khóc lớn.
“Duẫn Dung, mang trẫm đi gặp Hứa Dương” Hắn nhất định phải cứu Triệt Nhi .
Duẫn Dung dẫn hắn đi tới trước phòng Hứa Dương, hắn vừa định vào cửa thì thanh âm Hứa Dương truyền đến, “Hoàng Thượng không cần vào, ta sẽ không cứu”
“Vì cái gì? Chỉ cần ngươi đồng ý cứu người, trẫm cái gì đều có thể cho ngươi” Chỉ cần có thể cứu Triệt Nhi, cái gì đối hắn cũng không trọng yếu.
“Không cần. Ta không cần, các ngươi có thể ly khai”
“Trẫm sẽ không đi trừ phi ngươi đáp ứng cứu người. Nếu không cứu thì trẫm sẽ quỳ mãi ở đây” Lãnh Nhược Tư kiên định.
“Muốn quỳ thì ngươi cứ từ từ mà quỳ đi !” Hắn không bận tâm.
Sau Lãnh Nhược Tư quỳ một ngày một đêm “Hoàng Thượng, thương thế của ngài còn chưa khỏi, mau đứng lên đi ! Vương gia sẽ không hy vọng ngàii như vậy” Tiểu Hương thương tâm khuyên hắn, nàng biết Vương gia yêu Hoàng Thượng còn hơn yêu chính mình a ! Vương gia thấy Hoàng Thượng như vậy sẽ thương tâm.
Lãnh Nhược Tư lắc đầu tiếp tục quỳ. Hắn thật đúng là quỳ một ngày một đêm, rốt cuộc là mỹ nam tử thế nào lại khiến cho một Hoàng Thượng cao cao tại thượng vì hắn mà làm như vậy? Nếu lúc trước hắn không phải hiểu lầm, chính mình cũng sẽ có được hạnh phúc như vậy “Không ổn, không ổn. Hoàng Thượng, hoàng hậu hộc máu đã muốn chống đỡ không được” Hạo Nhiên la to.
Vốn thân thể còn chưa khỏe lại quỳ một ngày một đêm nên Lãnh Nhược Tư vừa nghe liền chịu không nổi mà ngất đi. Tiểu Hương đúng lúc đỡ lấy hắn, ngay khi tất cả mọi người đều nản lòng thoái chí thì Hứa Dương đi ra. “Thấy ngươi si mê hắn như vậy nên ta phá lệ cứu hắn một lần”
“Thật vậy chăng? Cám ơn” Lãnh Nhược Tư cao hứng không thôi.
Lãnh Nhược Tư vội vàng dẫn hắn đi vào phòng của ta, hắn đến trước giường của ta thì ngây ngốc “Triệt Nhi, Triệt Nhi sao lại bị như vậy?” Hứa Dương giật mình ôm chặt lấy ta.
Bọn Lãnh Nhược Tư thấy thế toàn ngây người. Hứa Dương lập tức bắt đầu trị liệu cho ta.
“Hà Minh Mẫn, Hà Minh Mẫn”. Là ai? Là ai đang gọi ta? Ta ở trong bóng đêm thấy một người giống hệt ta “Ngươi là ai?”
“Ta là Mộ Dung Triệt chân chính” Hắn giải thích.
“Mộ Dung Triệt? Ngươi sao lại tới tìm ta !” Sẽ không muốn đòi lại thân thể này chứ?
“Ngươi không cần lo lắng, điều ngươi nghĩ sẽ không phát sinh. Ta chỉ muốn nhờ ngươi một chuyện” Hắn ưu thương nhìn ta.
“Vậy ngươi muốn nhờ ta việc gì?”
?
“Người vừa ôm ngươi tên gọi Hứa Dương, hắn là người ta yêu. Bởi vì ta hiểu lầm hắn cùng sư đệ của hắn có quan hệ mờ ám nên tức giận, sau hoàng huynh lại bức ta gả cho Lãnh Nhược Tư, ta không muốn nên mới tự sát. Chuyện sau đó thì ngươi đều biết. Nguyệt lão nói cho ta biết ta đã hiểu lầm hắn hơn nữa ta cùng hắn đáng lý đã là một đôi nhưng do ngươi cùng Lãnh Nhược Tư đã thành đôi. Chuyện cũng đã xảy ra, ta muốn nhờ ngươi giúp ta an ủi hắn, giúp hắn tìm một mối lương duyên khác ! Nhưng cũng đừng thương tổn hắn vì Nguyệt lão nói kiếp sau ta cùng hắn sẽ chân chính ở cùng một chỗ” Hắn cầu xin nhìn ta.
“Được rồi, cám ơn ngươi đem thân thể này cho ta” Nếu không phải nhờ hắn, ta cùng Nhược Tư cũng không có khả năng ở bên nhau.
“Cám ơn ngươi. Chúc ngươi hạnh phúc” Hắn vui vẻ tiêu sái.
Mà vừa rồi bởi vì là ý thức chân chính của Mộ Dung Triệt nên ta không ngừng hô: “Dương, Dương……”
Nghe thấy ta kêu tên nam nhân khác, Lãnh Nhược Tư ghen tị đến phát cuồng. Bọn họ có quan hệ gì? Vì cái gì Triệt Nhi hôn mê nhưng vẫn gọi tên hắn?
Đến khi trị liệu cho ta xong, Hứa Dương kỳ quái nói: “Vì cái gì Triệt Nhi lại trở thành hoàng hậu Lãnh quốc?”
“Hứa công tử, ngươi vì sao lại có miếng ngọc bội, vật bất ly thân của Vương gia?” Tiểu Hương khó hiểu cực. Ngọc bội kia là do tiên hoàng tặng cho Vương gia, Vương gia từ nhỏ đã mang theo bên người một tấc cũng không rời .
“Cái này sao? Là Triệt Nhi đưa cho ta. Triệt Nhi làm sao lại trở thành hoàng hậu Lãnh quốc vậy?” Hứa Dương nhíu chặt đôi lông mày.
“Lúc trước Vương gia bị buộc hòa thân làm hoàng hậu Lãnh quốc. Ta nhớ ra rồi, Vương gia từng nói qua hắn đã tìm được người đáng để hắn phó thác cả đời, người nọ chính là Hứa công tử nha !” Tiểu Hương bừng tỉnh đại ngộ.
Nghe thế sắc mặt Lãnh Nhược Tư không phải có thể sử dụng một chữ kém để có thể hình dung. Đúng lúc này ta tỉnh lại “Ân
đau quá.”
“Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư cùng Hứa Dương sốt ruột xông tới.
Ta mở mắt trừ bỏ nhìn thấy Lãnh Nhược Tư ra còn thấy một vị nam tử cực tuấn mỹ, hắn hẳn là Hứa Dương. Hắn thật sự xuất sắc, trách không được Mộ Dung Triệt chân chính yêu hắn đến vậy, thật phiền mà ! Ta nào có tài năng không làm thương tổn hắn cơ chứ? Ai tới nói cho ta biết phải làm như thế nào a? Ai tới giúp ta a?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...