Độc Sủng Manh Phi

Thay quần áo khô ráo xong mỗ tiểu nữ oa bĩu môi, sắc mặt không tốt chui vào chăn, cái mông nhỏ xinh xắn quay ra ngoài.

Tiêu Diệc Nhiên cũng đổi quần áo xong, nhìn thấy hành động phán kháng của tiểu nữ oa, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, thoát giày lên giường, dài cánh tay vươn ra ôm thân mình nhỏ bé vào ngực mặc kệ người kia có phản kháng hay không.

Mỗ tiểu nữ oa giẫy giụa vài cái lại phát hiện càng dùng sức hắn càng giam nàng chặt hơn. Lửa giận bốc lên, mỗ tiểu nữ oa dùng sức nhéo ngực mỗ vương gia nào đó một cái, bĩu môi nói: "Phụ thân thối tha".

Tiêu Diệc Nhiên bắt bàn tay nhỏ bé đang làm phản lại, cúi đầu nói: "Đừng sờ loạn."

Ý gì đây? Nàng sờ hắn khi nào? Trong lòng Tử Lạc Vũ kêu gào...

Nàng rút tay mình về nhưng lại đùa dai mò vào trong vạt áo vị nhiếp chính vương kia di chuyển vài cái, hừ hừ hai tiếng mới nói: "Thế này mới gọi là sờ."

Cả người Tiêu Diệc Nhiên như bị điện giật, hắn chưa bao giờ cho người khác chạm vào thân thể, hôm nay lại bị một tiểu oa nhi làm tê dại một cách khó hiểu, tim cũng không hiểu vì sao cũng đập nhanh hơn.

Hơi thở hỗn độn làm loạn thần trí hắn, con ngươi đen dần dần mê ly, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy...

Tử Lạc Vũ thấy hắn không phản ứng, thì ra là bị nàng sờ đến mê mẫn! Kết quả là, tay nhỏ bé của nàng tận lực chiếm tiện nghi trên người hắn.

Dáng người của mỹ nam vương gia rất tuyệt nha! không chỉ có làn da bóng loáng, cơ ngực cũng rất săn chắc, không biết cơ bụng như thế nào? Tay nhỏ bé từ ngực hắn trượt xuống phía dưới...

Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên hoảng hốt, ánh mắt mê ly lập tức tan hết, bắt bàn tay nhỏ bé của nàng ra, mặt lạnh lùng nói: "Vô sỉ."

Tử Lạc Vũ bĩu môi, không định nam nhân thích trở mặt này nói vấn đề thiếu dinh dưỡng này nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn dưới xương quai xanh hắn, nhắm mắt lại tìm chu công chơi cờ...

Tiêu Diệc Nhiên thấy mỗ tiểu nữ oa không nháo thêm gì, ngược lại, rất nhu thuận mà ngủ, tay nhỏ bé cũng không làm loạn nữa, con ngươi đen có chút nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng rồi nhắm mắt.

một đêm này, cứ nhắm mắt lại thì hơi thơ đều đều cùng da thịt mềm mềm của tiểu oa nhi làm mỗ vương gia không thể ngủ yên.

Lúc Tử Lạc Vũ tỉnh dậy, mỹ nam vương gia đã sớm rời giường cũng chẳng biết đi đâu.

Bước xuống giường, Tử Lạc Vũ chỉnh sửa xong quần áo mới mở cửa phòng.

Nguyệt Sắc như thần canh cửa, thấy tiểu chủ tử rời giường, vẻ mặt hắn đầy ân cần và có chút ngây ngô cười cười.

"Nguyệt Sắc, hôm nay uống nhầm thuốc à?" Với vẻ mặt kì lạ này của hắn, Tử Lạc Vũ có chút ngoài ý muốn, vì sao hắn nhìn nàng cười như vậy?

"không có, từ sau khi uống thứ kia, thuộc hạ đã không uống bất kì thứ thuốc nào khác". Từ lúc ngừng uống thuốc nở ngực của Tử Lạc Vũ, tốc độ trướng của ngực hắn cũng chậm đi nhiều.

"Gì chứ. không biết người nào đó đã nói, muốn lợi dụng khí tức ở ngực để luyện công, nhanh như vậy lại quên mất lý tưởng vĩ đại rồi sao? Ngươi thật là một người không có nguyên tắc". Mỗ tiểu nữ oa khinh bỉ nói, mắt đảo một vòng qua bộ ngực xẹp lép của Nguyệt Sắc.

Vẻ mặt Nguyệt Sắc đầy đau khổ, các loại u oán đều hiện lên trong mắt, tiểu chủ tử còn không biết xấu hổ mà đề cập đến việc này? Cái loại "Tổ truyền bí phương" kia không phải là hạt đào nghiền thành bột sao? Tổ tiên của vương gia căn bản là không truyền lại loại thuốc như vậy, đời thứ hai, có lẽ còn có "Tổ truyền bí phương" đời thứ ba.

"Tổ truyền bí phương" kia của nàng, hắn có thể không thể uống nữa? Cái này cũng là tội sao?

"Tiểu chủ tử, nguyên tắc kia chỉ dùng để hủy hoại nam nhân". hắn hối hận rồi.

Tử Lạc Vũ trừng mắt to, nói một câu: "Ta vẫn nghĩ Nguyệt Sắc muốn làm nhân yêu".

Nguyệt Sắc cảm thấy trong đầu lẫn lộn: nhân yêu, yêu quái nhân gian? giải thích cái này như thế nào?

Mỗ tiểu nữ oa cũng không thèm giải thích mà tỏ vẻ thần bí lầm bầm… chuột bạch để thí nghiệm nha, rồi cười hì hì đi về phía phòng ăn.

Tự hỏi trong đầu hơn mười lần, bạn nhỏ Nguyệt Sắc rốt cuộc vỗ đầu: yêu quái nhân gian là bán nam bán nữ.

hắn thở dài, đàn ông mà ngực to, không phải yêu quái thì là gì?

đi sau tiểu chủ tử, hắn thề, về sau, chỉ cần tiểu chủ tử phát minh "Bí phương" gì, hắn tuyệt đối không dùng loạn.

"Tiểu chủ tử, có biện pháp nào làm thuộc hạ không biến thành nhân yêu không?" Bộ ngực này của hắn vượt qua phạm vi cho phép của một nam nhân...


Tử Lạc Vũ dừng bước, chậm rãi xoay người, cười với Nguyệt Sắc nói: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ta nhìn thế nào cũng giống nam nhân làm sao có thể biến thành nhân yêu?"

Hai chữ “nam nhân” làm cho gương mặt bạn nhỏ Nguyệt Sắc hưng phấn, lại vỗ vỗ bộ ngực không còn tính “nam nhân” kia, chưa đén hai giây lại xịu mặt.

trên thế giới này, làm gì có nam nhân nào ưỡn to ngực làm người như hắn chứ...

"Tiểu chủ tử, người đại từ đại bi, giúp thuộc hạ làm thứ này nhỏ xuống đi!" hắn thật sự chịu không nổi cảnh nam nhân cả ngày “ưỡn ngực” của mình.

Tử Lạc Vũ chớp mắt, ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn lại gần.

Nguyệt Sắc vẻ mặt tươi cười, trong lòng vui rạo rực ngồi xổm xuống nói nhỏ với Nguyệt Sắc.

Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt nhẹ lên vành tai hắn, nhẹ giọng: "Đổi thuật dịch dung của ngươi với phương pháp làm phẳng bộ ngực được không?"

Nguyệt Sắc phân vân, làm sao nàng biết hắn biết thuật dịch dung? Hoàn hồn nhớ lại, hẳn là do chủ tử nói cho nàng biết.

"Thuật dịch dung của thuộc hạ là bí kíp gia truyền, không thể để lộ ra ngoài”.

Tử Lạc Vũ bĩu môi, nhún vai nói: "Tùy ngươi thôi".

nói xong, nàng liền trưng ra vẻ mặt không sao cả bước về phía trước, không để ý tới bạn nhỏ Nguyệt Sắc nữa.

Nhiều lời vô nghĩa, cái gì mà bí kíp gia truyền không thể lộ ra ngoài? không muốn dạy, nàng cũng không cần.

"Tiểu chủ tử, tiểu chủ tử, bộ ngực này của thuộc hạ..." ngài hỗ trợ giải quyết một chút đi!

"Cái này cũng là bí kíp tổ truyền của ta, cũng không còn cách nào khác giúp ngươi giải quyết, tự ngươi nghĩ biện pháp đi!" Muốn chiếm lợi ích mà không thèm trả giá? Nằm mơ đi.

Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Sắc nhăn nhó suy nghĩ, nếu hắn đem thuật dịch dung truyền cho tiểu chủ tử, vương gia có thể bóp chết hắn không?

Thôi quên đi, để “bộ ngực kỳ dị” này hắn không thể làm nam nhân chân chính được, so với việc bóp chết hắn còn thống khổ hơn.

"Tiểu chủ tử, đợi thuộc hạ chút!" hắn vội vàng đuổi kịp Tử Lạc Vũ đi phía trước.

Tiểu nữ oa cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn liếc nhìn Nguyệt Sắc đang đuổi theo mình, cười nói: "Nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi? Bí phương gia truyền cũng có thể truyền cho người ngoài?"

Nguyệt Sắc bị Tử Lạc Vũ trêu ghẹo đến mặt đỏ bừng, miễn cưỡng cười cười, nói: " Nếu nhóm tổ tông dưới suối vàng mà biết bí kíp gia truyền có thể cứu được bộ ngực của hậu nhân các ngài có lẽ cũng sẽ đồng ý thôi…"

Phốc! Ha ha...

Nguyệt Sắc đầu gỗ như vậy khi bị chèn ép cũng sẽ nóng nảy nha, còn có thể nói ra những lời thú vị như vậy nữa chứ…

Sắp tới phòng ăn, Nguyệt Sắc bị mỗ tiểu nữ oa ép buộc lẫn dụ dỗ phải chứng minh khả năng của bí kíp gia truyền ngay lập tức. Nguyệt Sắc đành đắp lên một cái mặt nạ mỏng như cánh ve lên mặt.

Nhìn gương mặt kia, Tử Lạc Vũ liền trợn mắt há hốc mồm: thật là giống nha! Đừng nói nhìn vào ban đêm ngay cả khi nhìn vào ban ngày, khuôn mặt hiện tại này của Nguyệt Sắc cũng cực kỳ giống mỹ nam vương gia.

"Đến đây nào, cười với gia một cái”. Nàng đứng lên bàn, từ trên cao nhìn xuống "Tiêu Diệc Nhiên", tay nhỏ bé nâng cằm người đang đứng lên.

"Tiểu chủ tử." Nguyệt Sắc cười khổ.

Tử Lạc Vũ nhìn gương mặt "Tiêu Diệc Nhiên" nhéo nhéo má hắn, mắng: "Bản sao kiểu gì thế này? cười còn khó coi hơn khóc nữa, cười lại lần nữa."

"Tiểu chủ tử… đau…" hiện tại Nguyệt Sắc không thể cười nổi, hắn chỉ muốn khóc thôi.

"Tiểu chủ tử ta không đau. Bản sao, ngươi đừng ngắt lời ta, nào, cười với gia một cái đi..." Móng vuốt của mỗ tiểu nữ oa lại bắt đầu chà đạp gương mặt "Tiêu Diệc Nhiên" kia.

"Tiểu chủ..." Đừng bạo lực như vậy được không? Mặt hắn đang thật sự rất đau...

"Bản sao, ngươi có ý kiến với gia?" Mỗ tiểu nữ oa tung “một chưởng” lên đầu "Tiêu Diệc Nhiên", xem ngươi còn dám xoa đầu gia nữa không, tưởng đầu gia là quả bóng bầu dục sao?


Cho dù trong lòng vạn phần không muốn nhưng Nguyệt Sắc cũng không dám nói thêm gì, chỉ cần một câu uy hiếp của tiểu chủ tử...

Trong lòng rơi lệ nhưng mặt ngoài vẫn phải cười, cười một cái lại một cái, cười hết một canh giờ, cười đến mức mặt hắn sắp trút gân đến nơi, mỗ tiểu nữ oa rốt cục cũng mở lòng từ bi cho hắn ngừng lại.

Mỗ tiểu nữ oa lừa đi thuật dịch dung gia truyền của Nguyệt Sắcrồi thì chỉ huy hắn nằm trên giường.

không biết bộ ngực hắn đã lớn tới đâu nhỉ? Nếu quá lớn thì sẽ hơi khó, Tử Lạc Vũ nhíu mày cởi quần áo hắn.

"Tiểu chủ tử, người định làm gì thuộc hạ?" Nguyệt Sắc nắm chặt áo, làm ra bộ dáng một thiếu nữ đang bảo vệ sự trinh tiết của mình.

Tử Lạc Vũ liếc mắt xem thường, đánh vào đầu "Tiêu Diệc Nhiên" một cái, nói: "Gia đây không có hứng thú với ngươi, bỏ tay xuống đi, gia đang giúp ngươi nhìn xem bộ ngực này phải áp dụng phương pháp nào để nhỏ lại."

Nghe tiểu chủ tử nói như vậy, Nguyệt Sắc cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn là lo lắng trùng trùng, hắn nhìn về phía cửa ra vào nhiều lần như kẻ đang làm việc xấu sợ người ta bắt gặp, nếu truyền đến tai chủ tử…

Áo bị mở ra, sau một hồi xem xét bộ ngực “rắn chắc” của Nguyệt Sắc, Tử Lạc Vũ bĩu môi, thật ngạc nhiên, tuy có hơi lớn một chút nhưng nào to giống của các cô nương đâu?

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, trên giường Nguyệt Sắc cùng Tử Lạc Vũ đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài cửa...

Người đến là Tiêu Diệc Nhiên vẫn gương mặt lạnh lùng quen thuộc, liếc mắt đảo qua "Tiêu Diệc Nhiên" quần áo không chỉnh tề, còn có mỗ tiểu nữ oa đang cầm vạt áo trước ngực của "Tiêu Diệc Nhiên".

Mỗ vương gia sắc mặt lạnh hơn vài phần, bất quá hôm qua hắn không làm theo ý nàng không nghĩ tới, hôm nay nàng cư nhiên lại làm ra việc như thế này.

"Nguyệt Sắc, ngươi dám giả mạo bổn vương, câu dẫn tiểu chủ tử?"

Từ trên giường nhảy xuống, Nguyệt Sắc đứng nghiêm trang, hai tay hoảng loạn sửa sang lại quần áo, một thân mồ hôi lạnh quỳ trên mặt đất: "Thuộc hạ không dám."

Mỗ tiểu nữ oa cũng từ trên giường nhảy xuống, kéo kéo cánh tay Nguyệt Sắc nói: "Nguyệt Sắc đứng lên, ngươi đã sớm thuộc quyền quản lý của ta mà không phải thuộc hạ của hắn."

Những lời này của Tử Lạc Vũ là nói cho Tiêu Diệc Nhiên nghe, ý nhắc nhở hắn, đừng quên những lời đãnói lúc trước, hắn không thể tự ý trừng phạt Nguyệt Sắc.

Nghe vậy, trong đầu Tiêu Diệc Nhiên hiện ra hai chữ "Gian tình", duỗi tay ra đem Tử Lạc Vũ giam vào trong lòng.

Mắt lạnh nhìn Nguyệt Sắc đang quỳ trên đất, nói: "Ngẩng mặt lên!"

Trán Nguyệt Sắc liên tục đổ mồ hôi lạnh, không hiểu vì sao vương gia lệnh cho hắn ngẩng mặt, nhưng lại không dám cãi lời vương gia.

Ống tay áo bào màu đen thêu sơn thủy đồ bằng tơ vàng quét qua mặt Nguyệt Sắc, ngay lập tức, mặt nạ trong suốt trên mặt Nguyệt Sắc lọt vào tay Tiêu Diệc Nhiên.

"Vũ Nhi, nhìn kỹ bộ dáng hắn đi." hắn lạnh giọng nói.

Tử Lạc Vũ ngạc nhiên nhìn mặt Tiêu Diệc Nhiên đằng đằng sát khí, nghe hắn nói, nhìn lại khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Sắc khi nghe mỹ nam vương gia nói những lời này, nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Nhìn rõ chưa?" Tiêu Diệc Nhiên nói.

Tử Lạc Vũ âm thầm suy nghĩ, còn cần xem sao? Nàng nhìn diện mạo của Nguyệt Sắc nhiều lần lắm rồi mà?

"hắn có đẹp hơn bổn vương không?" Tiêu Diệc Nhiên nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên, con ngươi đen nhìn thẳng vào mắt nàng.

Phốc! Mỗ tiểu nữ oa nở nụ cười, thì ra mỹ nam vương gia muốn so sánh với Nguyệt Sắc...

"Mặt hắn không đẹp bằng phụ thân, nhưng mà..." Mỗ tiểu nữ oa cố ý ngập ngừng.

"Nhưng mà cái gì?" Chẳng lẽ Nguyệt Sắc có cái gì có thể sánh bằng với bổn vương?

"Dáng người hắn đẹp…” Nghe xong mặt mỹ nam vương gia đen lại. Ai kêu đêm qua ngươi lừa ta cho ngươi tức chết luôn...

Tiêu Diệc Nhiên mím môi, không nói nửa câu, nhưng lại hé ra gương mặt làm người ta sợ hãi.


không khí trong phòng lạnh đến mức sắp đóng thành băng nhưng Nguyệt Sắc đang quỳ trên đất đổ đầy mồ hôi lạnh, tất cả mạch máu trên người đều như bị tắt nghẽn.

Có phải tiểu chủ tử muốn diệt hắn rồi hay không? rõ ràng là giúp hắn giải quyết vấn đề của bộ ngực tại sao tiểu chủ tử lại nói ra ý khác?

Nguyệt Sắc thấy không khí càng ngày càng lạnh, lại không có người lên tiếng giải thích giúp, đành phải tự bản thân biện hộ cho sự trong sạch vậy: "Vương gia, tiểu chủ tử… nàng... nàng đang giúp thuộc hạ khám ngực..."

"Giúp ngươi khám ngực?" Thanh âm Tiêu Diệc Nhiên lại lạnh đi vài phần.

"Vâng, xem bộ ngực này của thuộc hạ có thể nhỏ đi một chút không”. Giải thích như vậy chắc chủ tử sẽkhông tức giận nữa chứ? Nguyệt Sắc hắn thật sự là rất sợ bộ mặt lạnh lùng này của chủ tử.

"nhỏ đi? Bổn vương gia sẽ giúp ngươi làm nó nhỏ đi." Tiêu Diệc Nhiên mắt lạnh nhìn Nguyệt Sắc, hai tay hơi nới lỏng, thả tiểu oa nhi xuống đất nhưng vẫn để nàng đứng sát vào người mình.

A? Vương gia có phương pháp giúp hắn ư? Sớm biết như thế, trực tiếp tìm vương gia tốt hơn tìm tiểu chủ tử nhiều.

Tiêu Diệc Nhiên đứng thẳng, rút kiếm trên người Nguyệt Sắc ra. Dưới ánh mắt sợ hãi của Nguyệt Sắc, mỗ vương gia lạnh lùng lên tiếng: "Cắt nhỏ đi là được"

"Phốc! Ha ha..." Mỗ tiểu nữ oa vô lương tâm nở nụ cười, không những thế còn cố thêm mắm đặm muối: "Nguyệt Sắc, phương pháp của phụ vương cũng hay lắm, cắt nhỏ đi"

Nguyệt Sắc liên tục lắc đầu, nói: "Thuộc hạ không cần nhỏ nữa, như thế này được rồi, được rồi…"

Tiêu Diệc Nhiên hừ lạnh một tiếng, quăng thanh kiếm xuống trước mặt Nguyệt Sắc, tiếp tục ôm tiểu nữ oa lên hướng cửa cất bước.

hắn ôm nàng lên xe ngựa, một câu cũng không nói, suốt một đường, chỉ nghe tiếng xe lăn bánh.

Xuống xe ngựa, lọt vào mắt Tử Lạc Vũ là hai con sư tử đúc bằng vàng. Nàng khó hiểu nhìn Tiêu Diệc Nhiên, đang yên đang lành mang nàng đến biệt viện này làm gì?

Chẳng lẽ, thực sự để cho nàng trừng phạt tiểu cô nương kia?

một đám hạ nhân thấy vương gia ôm tiểu chủ tử đi vào liền chạy nhanh đến nghênh đón.

Tuyết di vẫn giống như trước kia, thấy vương gia ôm tiểu chủ tử vào, nàng định chủ động đến ôm tiểu chủ tử, nhưng lần này, khi nàng đi bước lên một bước liền bị ánh mắt lạnh lùng của vương gia dọa lùi về sau.

Vương gia vẫn ôm tiểu chủ tử, không có dấu hiệu muốn buông xuống cứ đi thẳng.

Tuyết di cảm thấy có chút gì đó không đúng, không giống với thái độ trước kia, ngay cả tiểu chủ tử, hình như cũng không giống trước kia, nếu là trước kia tiểu nha đầu kia nhất định sẽ chào hỏi nàng, hôm nay làm sao vậy?

Trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhìn bóng dáng vương gia đang hướng về phía địa lao mà đi, nàng có một loại dự cảm không tốt, hay là trong địa lao có chuyện gì không muốn cho người ta biết? Từ hôm qua, mắt phải của nàng vẫn hay giật, người ta nói mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai, tai ương này có quan hệ đến địa lao sao?

Trong địa lao âm u, một tiểu cô nương đang thu mình co ro trong góc, phòng giam này không có giường chỉ có một đống rơm khô nhưng dày. Lúc đêm lạnh, nằm trên đóng rơm này ngủ cũng không đến mức bị lạnh chết.

Nghe tiếng bước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn có bảy phần tương tự Tử Lạc Vũ ngẩng lên. Nhìn thấy thân ảnh mặc áo bào đen cùng gương mặt quen thuộc, nàng chạy đến, hai tay nắm chặt cửa phòng giam, ngay lúc định mở miệng gọi “phụ thân” thì bị lời nói lạnh lùng của Tiêu Diệc Nhiên cắt đứt.

"Vũ Nhi định phạt nàng như thế nào đây?"

Tầm mắt Tiêu Diệc Nhiên vẫn luôn dừng trên người tiểu oa nhi đang được ôm trên tay, ánh mắt ấm áp đầy nhu tình đó đã từng dành cho nàng, mà hiện tại, những điều này chỉ thuộc về tiểu cô nương trước mắt. Nàng thật sự không hiểu được, vì sao chỉ trong một đêm mà mọi người đều thay đổi? Toàn bộ thế giới xung quanh nàng hoàn toàn đảo lộn?

"Vì sao? Vì sao lại như vậy?" Giọng điệu nàng tràn đầy vẻ không hiểu cùng với những giọt nước mắt lã chã trên gương mặt nhỏ nhắn làm người ta cảm thấy thương tiếc.

Tử Lạc Vũ rất kinh ngạc, tiểu cô nương này là do mỹ nam vương gia tìm về để làm thế thân cho nàng, nhưng vì sao nhìn thái độ và hành động lại giống như nàng cướp mất phụ thân của nàng ta vậy?

"Phụ thân, hình như nàng ta không biết gì cả? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nếu việc này đã bị phanh phui Tiêu Diệc Nhiên cũng không còn gì muốn giấu giếm thêm hắn liền nói hết chân tướng cho Tử Lạc Vũ nghe.

Sau khi nghe xong, Tử Lạc Vũ cảm thấy thần y kia quả thật đã làm bậy, luyện ra thuốc gì không luyện lại đi chế ra thuốc làm mất trí nhớ; mỹ nam vương gia cũng thật sự không có nhân tính tí nào, tiểu cô nương kia có lỗi lầm gì đâu, bị nhặt về rồi bị xem như chuột bạch mà thí nghiệm, sau khi cho uống thuốc thì một lòng một dạ xem mỹ nam vương gia là cha.

Tiểu oa nhi này thật đáng thương, đang yên đang lành làm một tiểu ăn mày trên đường rồi đột nhiên bị hai nam nhân vô lương tâm này nâng lên thiên đường nhưng sau đó lại rớt xuống địa ngục.

Nước mắt đã lăn dài trên mặt tiểu cô nương trong phòng giam, nghe xong lời “phụ thân” nói thân thể nàng lung lay ngã xuống đất, khuôn mặt lấm bẩn vô hồn nhìn về phía trước, thì ra, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Nàng vốn là đứa ăn mày trên phố, đương nhiên không có mệnh làm quận chúa tôn quý. Giấc mộng này thật đẹp nhưng khi tỉnh lại rất đau.

Nhớ tới vị ca ca xinh đẹp kia lòng nàng càng đau hơn, bản thân còn có tư cách gì để tranh giành cùng tiểu quận chúa đây? Nàng mới là giả, lúc trước nàng còn vênh váo tự đắc muốn đánh nàng ấy, bây giờ nghĩ lại thật sự là hối hận vạn phần, nàng chỉ là một kẻ thay thế có tư cách gì mà tranh?

Nàng không trách vị vương gia đã nâng nàng lên thiên đường rồi lại đá nàng xuống đất, nàng còn muốn cảm tạ hắn vì đã cho nàng ba ngày được sống trong cảnh cơm no áo ấm, là hắn đã cho nàng một cuộc sống như những đứa trẻ khác, nàng chỉ muốn tự trách bản thân quá vô dụng, không nhận ra “tiểu quận chúa” thật, còn khắp nơi làm mất mặt nàng ấy.

"Thả nàng đi! một tiểu cô nương như vậy vốn nên có một tuổi thơ vô âu vô lo”. Trong lòng Tử Lạc Vũ tràn đầy khinh bỉ vị thần y kia cùng vị vương gia trước mắt này, cả hai đều vô nhân tính. Ngay cả tiểu nữ oa năm tuổi mà cũng lợi dụng, thật là nhẫn tâm.

Thả nàng đi? Tiểu cô nương trong phòng giam đột nhiên ngẩng đầu, quận chúa không trách việc nàng làm lúc trước sao? Nàng ấy không trách tính kiêu ngạo ương ngạnh của nàng sao? không trách nàng giành phụ thân càng không trách nàng muốn đánh nàng ấy sao?

Tử Lạc Vũ nhìn vào mắt tiểu cô nương kia, không cần nói cũng biết nghi vấn trong lòng nàng, miệng nhỏ nhắn mỉm cười, nói: “Ngươi chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không biết đương nhiên việc này không thể trách ngươi được. Là do người khác biến ngươi thành như vậy, cho nên ngươi hãy đi đi!”


Tiểu cô nương trong phòng giam nghe vậy càng khóc dữ dội hơn, rõ ràng cả hai nàng đều trạc tuổi nhau, tiểu quận chúa còn có thể thấu tình đạt lý bỏ qua cho nàng như vậy, chỉ sợ sau khi ra khỏi đây sẽ không còn ai đối xử thiện lương với nàng như tiểu quận chúa nữa.

"Tiểu quận chúa, người đừng đuổi ta đi… Nô tỳ muốn theo bên người quận chúa. Nô tỳ nguyện hầu hạ người, nguyện che tai chắn nạn thay tiểu quận chúa". Tiểu cô nương quỳ trên mặt đất, ánh mắt khẩn cầu nhìn Tử Lạc Vũ, cuộc sống ăn xin ngoài đường nàng nếm trải quá đủ rồi, nàng không có thân nhân cũng không có bạn bè, có chăng cũng chỉ là những ngày bữa đói bữa no, lang thang đây đó.

Đúng vậy, nàng đã nhớ ra, cũng như vương gia đã nói, nàng chỉ là đứa trẻ ăn xin nhặt được trong miếu đổ nát, cảnh rày đây mai đó, ăn hôm nay không biết ngày mai, đó chính là cuộc sống của nàng.

Tử Lạc Vũ nhìn ánh mắt thành khẩn của tiểu cô nương cùng tư thái hèn mọn, chắc là nàng đã khôi phục trí nhớ, thì ra thuốc mất trí của thần y cũng không phải thiên hạ vô địch, vẫn có sơ hở, khi bị kích thích liền khôi phục như cũ...

"Tiểu quận chúa, van xin người, cho nô tỳ đi theo người, cho dù bắt nô tỳ làm trâu làm ngựa nô tỳ cũng nguyện ý, nô tỳ định không phản bội tiểu quận chúa." Nàng muốn có một nơi che mưa chắn gió, nàng không muốn trở lại cuộc sống trước kia nữa.

"Ngươi xác định muốn đi theo ta? Tương lai cho dù có nguy hiểm đến đâu cũng không hối hận?" Nàng không là loại người lương thiện gì, nhưng cũng không phải kẻ ác độc. Chuyện gì đến sẽ đến, không ai biết trước được điều gì. Thân là một cái hội tiểu hồ ly biến thành, tương lai nàng nhất định sẽ không được suông sẻ.

"Nô tỳ tuyệt đối không hối hận, chỉ cầu được đi theo tiểu quận chúa." Tuy nàng còn nhỏ, nhưng cũng biết vương gia để nàng giả mạo tiểu quận chúa nhất định là có nguyên nhân, nàng sẽ không hối hận, cuộc sống lưu lạc đầu đường xó chợ quá cực khổ, còn không biết khi nào nàng sẽ bị đói chết, được làm nô tỳ cho tiểu quận chúa nàng có gì để hối hận chứ?

"Phụ thân." Tử Lạc Vũ đã đưa ra quyết định, ngẩng nhìn mỹ nam vương gia thăm dò.

"Ừ” Tiêu Diệc Nhiên gật đầu, ý là nàng có thể lưu lại tiểu cô nương kia, nếu nàng ta dám có dị tâm, hắnsẽ làm nàng ta hối hận đã sinh ra trên thế gian này.

Trong Tiêu vương phủ, suốt ngày Nguyệt Sắc vẫn có cảm giác có dự cảm không được tốt, rốt cuộc là ai đang tính toán gì hắn?

hắn lắc lắc đầu, tự nói với chính mình, ảo giác, nhất định là ảo giác.

Tại phòng luyện đan Thần Y Cốc, Hiên Viên Khanh đang bận rộn chế thuốc thì bỗng hắt xì vài cái, hắn vừa sờ sờ mũi vừa lầm bầm: “Chẳng lẽ bị nhiễm phong hàn, sao lại hắt xì không ngừng như vậy?”

Lấy một viên thuốc ra nuốt vào, mỗ thần y đắc ý cười: “Chỉ là một chút bệnh vặt không thể tổn thương đến thân thể bản thần y được”.

♣♣♣♣♣♣♣

Trong hoàng cung

một thiếu niên mặc áo bào trắng ngồi trên xe lăn, ánh mắt ấm áp nhìn người con gái trong bức họa mà hắn đang cầm trên tay.

Vô Ảnh ôm kiếm đứng đó, trong mắt mang theo chút sầu lo, đã vài canh giờ rồi, chủ tử đã ngồi ở đó chỉ lẳng lặng nhìn bức họa kia, ngay cả cơm trưa cũng không buồn ăn, hắn có nên tiến đến khuyên nhủ không?

Tiểu Vũ Nhi, nàng vừa đi hôm qua thôi nhưng sao ta cảm thấy ta không còn là chính mình nữa. Trong đầu ta đều là từng nét mặt, từng nụ cười của nàng, ngay cả khi đọc sách cũng chỉ nhớ mỗi hình dáng nàng. Đến khi nào chúng ta có thể gặp mặt nhau? Chẳng qua... một lần... Cũng tốt lắm rồi...

"Trần nhi." Vân quý phi từ ngoài cửa đi vào, thấy con trai đang nhìn cô nương trong bức hoạ, nụ cười của nàng lại tươi hơn vài phần.

Hiên Viên Lưu Trần xếp bức họa lại nhưng vẫn đặt ở trên đùi, tay chuyển động xe lăn về phía Vân quý phi.

"Mẫu phi." thanh âm của hắn luôn bình thản như nước.

"Nhớ nàng ấy sao?" Vân quý phi cười nói, Trần nhi của nàng, mắt nhìn người thật là tốt! Còn tốt hơn mình. Chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra tiểu quận chúa thật, chẳng những vậy tình cảm hai người hình như cũng tốt lắm.

Hai má Hiên Viên Lưu Trần đều đỏ ửng, không biết nên trả lời mẫu phi như thế nào cho phải, nếu nói nhớ thì bản thân có chút lỗ mãng, nếu nói không thì thật trái lòng.

"không cần ngượng ngùng, nhớ nàng ấy là chuyện tốt, mẫu phi ủng hộ con". Nhìn mặt Hiên Viên Lưu Trần có chút hồng Vân quý phi rất thông cảm nói. Đứa nhỏ này thật là… Thích thì thích, nam tử hán còn sợ người ta biết mình thích một cô nương sao?

"Mẫu phi, đừng bàn về chuyện của nàng ấy nữa có được không?" hắn muốn đem sự yêu thích Tử Lạc Vũ giữ trong lòng, không muốn để mọi người biết, càng không muốn thảo luận vấn đề của nàng cùng mẫu phi.

Sau khi biết được nàng là tiểu quận chúa tôn quý, là bảo bối tâm can của nhiếp chính vương, hắn cảm thấy mình đã mất đi cơ hội sánh bước bên nàng, bởi vì hắn chỉ là một phế nhân...

Có lẽ một ngày nào đó hắn đứng lên được, hắn mới dám đến trước mặt nàng, mới đem này phần tình cảm giấu kín trong lòng hắn nói với nàng.

"Hài tử ngốc, hai người yêu nhau là do đôi bên tình nguyện, có cái gì không tốt đâu? Mẫu phi nghĩ nàng muốn ra một chuyến, thuận tiện vấn đề của con nói với nhiếp chính vương. Sớm muộn gì cũng là người trong nhà chẳng lẽ nhiếp chính vương không mời thần y nổi tiếng về chữa khỏi chân của con sao?" Vân quý phi thật sự là hiểu nổi đứa con này đang nghĩ gì. Nếu “tiểu vương phi” của hắn chính là tiểu quận chúa thì còn có gì khó giải quyết nữa?

"Chuyện chân nhi thần không cần làm phiền nhiếp chính vương, cũng không muốn để nàng ấy dính vào chuyện này". sự tự tôn của hắn, bản chất ngông nghênh của hắn không cho phép Hiên Viên Lưu Trần hắn cầu xin nàng hay nhiếp chính vương, hắn muốn dựa vào năng lực của chính mình để tìm thần y chữa chân của hắn, hắn đã chuẩn bị mấy ngày nữa lên đường đến Thần Y cốc.

"Trần nhi..." Vân quý phi há hốc mồm, đứa nhỏ này thật là ngốc hết thuốc chữa. Cơ hội tốt như vậy mà hắn không cần, lại còn nói không muốn làm phiền nhiếp chính vương…

"Mẫu phi đừng nói nữa, ý nhi thần đã quyết". hắn đưa tay ngăn những lời định nói của Vân quý phi lại, giọng điệu trong trẻo, lạnh lùng cũng tràn đầy dứt khoát.

Vân quý phi nghe Hiên Viên Lưu Trần nói như vậy, thật sự là tức đến hộc máu. Nàng vẫn luôn hao tâm tổn sức một lòng lấy lòng tiểu quận chúa để nhờ nàng ấy giúp con trai chữa khỏi hai chân, nào ngờ, đứa con này lại không muốn.

"Tùy ý con đi!" nói xong Vân quý phi tức giận bỏ đi.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn vẫn thản nhiên dường như không để tâm đến sự tức giận của Vân quý phi. hắn dịch chuyển bánh xe lăn, xoay người, mở bức họa vẫn đặt trên đùi ra, một lần nữa như lâm vào cõi mộng, trên mặt mang theo nét cười yếu ớt…

Vô hồn thấy chủ tử lại mở bức họa kia ra, hắn thật muốn vỗ đầu mình một cái, trong lòng tự nhủ, chủ tử xem còn chưa đủ sao? hắn đã xem đủ rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui