Phương Tú Âm ngồi trong phòng chờ cùng Trần Hạo Phong, cô muốn hỏi hắn một số thứ nhưng lại ngại nên không dám lên tiếng trước. Nào ngờ đâu Trần Hạo Phong đã quay sang bắt chuyện cô…
“Xin lỗi em vì tất cả những gì đã xảy ra, lúc đó anh không thể ngăn quyết định của cha mình…”
Phương Tú Âm cảm thấy ngữ điệu trong lời nói của Trần Hạo Phong rất khác, so với người đàn ông mà cô gặp ở dinh thự vào lần trước thì người này lại lịch sự hơn, thậm chí cách cư xử còn hiền lành hơn rất nhiều…
“Không phải lỗi của anh, cứ xem như chúng ta có duyên, sau này chung sống hoà thuận với nhau là được…”
Đối với Phương Tú Âm mà nói thì mối hôn sự này cũng không tệ lắm. Sau khi suy xét và loại trừ những yếu tố tệ như Trần Hạo Phong bị liệt, không có địa vị xã hội, là một kẻ vô dụng ra thì hắn lại là người khá hiền lành, cũng không khó chịu cọc cằn như những người bị bệnh khác. Với tình hình này thì cô có thể chắc chắn Trần Hạo Phong sẽ không quản lý cô và ép cô phải làm những điều mà cô không thích…
Đột nhiên cánh cửa lại được đẩy ra, Lâm Mỹ Hạnh cùng Trần Hạo Dương ung dung bước vào bên trong, bà ta mặc trên mình một bộ váy lụa bó sát tôn lên đường cong gợi cảm, bộ dáng không khác những cô gái trẻ trung là mấy…
“Ta và em trai con tiếp khách mệt biết bao, mà con chỉ có thể ngồi đây tâm sự với vợ của mình, đúng là một cặp vợ chồng vô dụng…”
Phương Tú Âm nhìn sơ qua là biết người này không phải mẹ ruột của Trần Hạo Phong. Lúc trước cô sống ở nước ngoài khá lâu nên không hay biết tin tức trong nước, nhưng cô rất nhạy để nhìn ra ngữ điệu và cảm xúc của người khác khi nói chuyện, từ đó đoán sơ sơ được thân thế của đối phương…
“Dì à, dì là ai thế?”
Lâm Mỹ Hạnh trừng mắt nhìn Phương Tú Âm, bà ta cao quý như vậy mà cô còn cố tình hỏi, khác nào đang cố tình chọc tức bà ta…?
“Ta là Trần phu nhân, là bà chủ của cái gia tộc này, sau này cô gặp ta còn phải gọi hai tiếng mẹ chồng đấy!”
Phương Tú Âm ồ lên một tiếng, nếu bây giờ cô chỉ là con gái của một chủ cửa hàng trang sức thì cô sẽ rất cung kính khi gặp Lâm Mỹ Hạnh, nhưng bây giờ cô lại là con dâu của Trần gia và mẹ chồng duy nhất mà cô có chính là mẹ ruột của Trần Hạo Phong, nên cô nghĩ không cần phải khách sáo với những người đã khiêu khích mình trước…
“Hoá ra là Trần phu nhân, vậy mà con lại nhìn dì không giống mấy vị phu nhân cao quý mà con thường gặp là mấy…”
Trần Hạo Phong muốn cười nhưng phải nhịn, hắn chỉ nhẹ nhàng lên tiếng đệm thêm vào lời nói của Phương Tú Âm…
“Em nhìn không ra cũng phải, lúc trước cha anh vô tình gặp dì Lâm ở quán bar, ông ấy chơi bời quá trớn nên khiến dì ấy mang thai, vậy nên cha anh phải cho dì ấy danh phận…”
Trần Hạo Phong cố tình hạ thấp Lâm Mỹ Hạnh, đồng thời nhấn mạnh về xuất thân của bà ta cho Phương Tú Âm biết, để sau này cô có thể lựa chọn cách cư xử cho phù hợp.
Lâm Mỹ Hạnh nghe xong liền biết Trần Hạo Phong đang khinh thường mình, bà ta có thể khiến cho biết bao nhiêu người biết về xuất thân của bà ta biến mất vĩnh viễn, vậy hà cớ gì bà ta phải kiêng nể một tên phế vật như Trần Hạo Phong cơ chứ?
“Ồ, sau vụ tai nạn đó ta cứ tưởng con đã trân quý mạng sống của mình hơn, nhưng hoá ra con vẫn chưa ý thức được ai đang nắm quyền kiểm soát nhỉ?”
Phương Tú Âm đứng chắn trước mặt Lâm Mỹ Hạnh khi bà ta có ý định tiến tới, cô dùng ánh mắt có chút không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào bà ta…
“Dì à, dì chấp gì mấy lời trẻ con của anh ấy chứ? Người cao quý như dì không nên ở đây quá lâu đâu, kẻo người ta lại nói dì nhân lúc không có Trần lão gia ở đây lại mượn cớ ức hiếp người khác…”
Lâm Mỹ Hạnh thật sự muốn rạch nát cái miệng đang cãi chem chẻm của Phương Tú Âm ra, bà ta biết ngay cô không phải là dạng phụ nữ ngoan ngoãn sẽ nghe theo sắp xếp của người khác. Sau này bà ta muốn Trần Hạo Phong chết sớm một chút có vẻ hơi khó rồi…
“Con dâu mới dịu dàng thật đấy, phải gả cho một tên tàn tật lại không hề tức giận, ngược lại còn bênh chồng chằm chặp…”
Phương Tú Âm mỉm cười lịch sự, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại lời khen của Lâm Mỹ Hạnh dành cho mình…
“Cảm ơn dì, chỉ cần người khác không xúc phạm đến con và chồng của con thì con sẽ đối xử tốt với họ, nhưng nếu động đến con và chồng con, thì e rằng gương mặt xinh đẹp đó không giữ được bao lâu đâu…”
Trần Hạo Phong ở phía sau Phương Tú Âm chỉ biết liên tục tán thưởng những gì mà cô vừa nói, sau này hắn không cần mở miệng đáp lại mấy câu khinh thường của Lâm Mỹ Hạnh rồi. Thì ra việc cưới vợ không đau đầu và mệt mỏi như hắn nghĩ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...