Tất cả mọi người sau khi nghe ông nội nói vậy cũng vô cùng kinh ngạc, đến ngay cả Vũ Liên Hách cũng không thể không tin vào mối nhân duyên này…
Giữa anh và Kiều Uyển Đình đúng là duyên phận mà, hết cứu anh, lại cứu em gái anh, cô đúng là vị thần may mắn mà thượng đế ban cho Vũ Liên Hách mà…
Dù là vậy nhưng mẹ kế lúc này lại không hề nghĩ vậy, cho dù Kiều Uyển Đình đã cứu con gái bà ta thì đã sao chứ…
Chỉ cần những người có liên quan đến Vũ Liên Hách đều sẽ là kẻ thù của bà ta, đừng hòng mà thoát khỏi liên quan…
**Hoá ra con là người đã cứu tiểu Nguyệt, bọn ta còn đang suy nghĩ không biết phải làm đền đáp con đây…**
**Thật may mắn khi bây giờ chúng ta đã là người một nhà, thân càng thêm thân, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ nói với dì, dì sẽ hết giúp con…**
Mẹ kế nhìn cô cười nói, nhưng trong lòng bà ta đang có rất nhiều toan tính đối với sự xuất hiện của Kiều Uyển Đình…
**Dạ con cảm ơn dì ạ…**
Mà Kiều Uyển Đình cũng đâu phải đứa ngu ngốc, mà không nhận ra được sự khác lạ từ trong ánh mắt của mẹ kế kia chứ…
Trước mắt bây giờ cô cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến vậy, đợi đến khi về nhà cô sẽ hỏi lại anh cho rõ…
Vũ Liên Hách nghe vậy cũng chỉ cười nhạt, ở trước mặt ông nội anh không muốn gây thêm chuyện, nên mới không nói gì…
Nhưng như vậy không có nghĩa là anh sẽ ngồi yên để mẹ kế muốn làm gì thì làm…
Những lần ám sát trước, Vũ Liên Hách có thể vì Liên Nguyệt mà bỏ qua hết cho mẹ kế, nhưng nếu lần này mẹ kế dám động đến người con gái anh yêu thì đừng hòng anh bỏ qua…
Khác với mẹ kế Vũ lão gia là một người rất lương thiện, lại trả yêu thương hại đứa con của mình là Liên Hách và Liên Nguyệt…
Bình thường không thấy ông quan tâm đến những việc bên ngoài, nhưng không ai biết rằng ông vẫn luôn cho người âm thầm bảo vệ Vũ Liên Hách từ phía xa…
Xuất thân là một chỉ huy trong quân đội, Vũ lão gia nắm giữ trong tay rất nhiều người tài giỏi…
Chỉ với một số trêu trò của mẹ kế làm sao có thể qua mặt Vũ lão gia được chứ, chỉ là mấy năm gần đây cảm thấy mẹ kế đã an phận hơn, nên ông mới không truy cứu…
Nhưng mấy tháng trước chuyện Vũ Liên Hách lần nữa bị ám sát, Vũ lão gia làm sao không đoán được người nào làm chứ…
Chỉ là lần này hai cha con sẽ cùng hợp tác, sau đó một lưới bắt gọn mẹ kế vào tròng, bởi vì Vũ lão gia tra ra mẹ kế đang qua lại với một người khác bên ngoài, mà người này lại là kẻ thù nhiều năm với Vũ gia…
Cũng khá lâu rồi Vũ lão thái gia không gặp Kiều Uyển Đình, nên có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô…
**Đình Đình à, cháu về nước khi nào vậy, sao lại không nói với ông một tiếng nào hết vậy, nếu tiểu Nguyệt không nói thì ông cũng không biết chuyện cháu đã về nước…**
**Dạ, chuyện này ông cho cháu xin lỗi ạ, bởi vì gia đình cháu xảy ra chút chuyện, cho nên cháu phải về nước ngay, cũng không kịp đến tạm biết với ông được ạ…**
**Ông nội, ông đừng giận cháu nha…**
Ngay lúc này Kiều Uyển Đình cũng cảm thấy mình rất có lỗi, ông nội thương cô như cháu gái ruột, nhưng cô lại không nói một lời đã quay về nước…
Lo lắng ông nội sẽ vì chuyện này mà ghét bỏ mình, Kiều Uyển Đình vội lên tiếng giải thích, để ông hiểu mà không hờn trách gì cô…
**Ngốc quá làm sao ông giận cháu chứ, cháu là ân nhân của nhà ta, lại là người sinh cháu đích tôn cho Vũ gia ta, làm sao ta ghét bỏ cháu được chứ…**
**Chỉ là chuyện gia đình cháu đã giải quyết ổn thỏa chưa vậy, có cần ông nội bảo Liên Hách giúp một tay không…**
Vũ lão thái gia vỗ nhẹ lên bàn tay của Kiều Uyển Đình, sau đó quay sang nhìn Vũ Liên Hách muốn biết anh có giúp đỡ nhà vợ hay không…
Mà Kiều Uyển Đình rất nhanh đã hiểu ra ý ông nội nên vội lên tiếng ngay…
**Dạ ông nội cứ yên tâm, Liên Hách anh ấy giúp con rất nhiều ạ, nếu không có anh ấy chắc gia đình con không được như ngày hôm nay đâu ạ…**
**Làm tốt lắm cháu trai của ta…**
Vũ lão thái gia cảm rất thấy tự hào về Vũ Liên Hách, sau đó liền vỗ vài cái lên vai anh khen ngợi…
Từ nhỏ ông nội đã dạy dỗ Vũ Liên Hách rất khắc khe, không cần biết bọn họ là kẻ thù hay bạn bè, chỉ cần là người tốt thì chúng ta cứ hết lòng giúp đỡ…
Còn đối với những kẻ mưu mô, thâm độc lợi dụng tình nghĩa để đi lên thì cứ diệt sạch, không chưa cho chúng một con đường sống nào cả…
Nhớ lại trước không phải nếu không phải vì mẹ kế có thai Vũ Liên Nguyệt, thì bà ta khó mà bước vào Vũ gia được…
Sau cái ngày mẹ Vũ Liên Hách qua đời vì bệnh nặng, Vũ lão gia trở nên suy sụp, ông chẳng còn muốn làm gì nữa cả…
Suốt ngày chỉ biết lao vào uống rượu, đến ngày cả chuyện bị người ta tính kế cũng không phát hiện…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...