Độc Sủng Kiều Thê Một Đời Yêu Em

Kiều Uyển Đình cũng không có tâm trạng vạch trần Vũ Liên Hách, ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn ra khung cảnh phía bên ngoài…

Qua một lúc cuối cùng cũng đã đến nơi, không quá khác với những mà Kiều Uyển Đình đã từng tưởng tượng ra…

Căn biệt thự của Vũ Liên Hách nằm trong khu nhà đắc đỏ của thành phố, căn biệt thự khá to và rộng lớn…

Sau đó cả hai cùng nhau đi vào nhà, vừa bước vào trong đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bước đến…

**Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người về rồi…**

Kiều Uyển Đình không biết rõ thân thế người phụ nữ này thế nào, nhưng vẫn theo phép lịch sự gật đầu chào người lớn…

**Ừm…**

**Đây là dì Trương, người giúp việc ở đây, có việc gì cần thì em cứ gọi dì ấy giúp đỡ…**

Vũ Liên Hách sau đó cũng lên tiếng giới thiệu dì Trương với cô…

**Chào dì, con là Kiều Uyển Đình, con khá là vụng về, sau này nhờ cả vào dì chăm sóc bọn con ạ…**

Thật ra lúc này Kiều Uyển Đình cũng không biết, dì Trương có biết cả hai chỉ là quan hệ hợp đồng hay không, ngay lúc này cô vẫn nên diễn cho giống một chút…


**Thiếu phu nhân cứ yên tâm, từ nhỏ tôi đã chăm sóc thiếu gia, bây giờ có thêm thiếu phu nhân cả nhà sẽ càng vui hơn…**

**Mà vui nhất chắc hẳn là Vũ lão thái gia rồi, ngài ấy cũng rất mong gặp thiếu phu nhân lắm đấy…**

Dì Trương cũng rất Kiều Uyển Đình, cảm thấy cô gái này rất lễ phép, lại còn rất xinh đẹp, chắc chắn khi quay về bà phải kể chuyện này lại cho Vũ lão thái gia biết…

**Được rồi, không phiền dì nữa, dì vào làm việc đi, để sẽ đưa cô ấy lên xem phòng…**

**Vâng thiếu gia…**

Vũ Liên Hách nói xong liền quay lại nhìn Kiều Uyển Đình cười nhẹ, sau đó không nói không rằng nắm chặt tay cô đi lên tầng…

Cả hai vừa đi đến giữa cầu thang, Vũ Liên Hách như chợt nhớ ra một chuyện, liền dừng lại lên tiếng…

**À còn một chuyện nữa, lúc nãy quên nói cho em biết…**

Kiều Uyển Đình cũng khá ngơ ngác, không biết anh đang muốn nói chuyện gì, nhưng vẻ mặt lại khá nghiêm túc…

**Có chuyện gì sau…**

**Không có gì, chỉ là quên nói với em, buổi tối dì Trương sẽ không ở lại đây…**

**Vậy thì sao chứ…**

**Vậy thì nếu em có việc gì cần thì cứ đến tìm tôi, bất cứ lúc nào, dù là nửa đêm tôi cũng không ngại giúp em đâu…**

Vũ Liên Hách ghé sát vào tai của Kiều Uyển Đình thì thầm, còn đáng ghét thổi nhẹ vào vành tai cô một cái, khiến cho nó xấu hổ đỏ ửng lên…

**Lưu manh…**

Khuôn mặt cô lúc này đã đỏ bừng lên, xấu hổ đẩy Vũ Liên Hách ra xa, rồi bước nhanh lên tầng…

**Vậy phòng của tôi ở đâu vậy…**

Kiều Uyển Đình chấp tay ra phía sau, quan sát ngó những căn phòng trước mặt, sau đó quay sang hỏi Vũ Liên Hách, cứ như vừa rồi chẳng hề có chuyện gì cả…

Mà lúc này Vũ Liên Hách cũng đã đi đến bên cạnh, lập tức chỉ tay vào phòng đầu tiên…


**Đấy phòng em ở đây, mau vào trong xem có hợp với ý em không…**

**Ờ được thôi, vậy để tôi vào xem thử…**

Sau đó cô liền nhướn mày nhìn anh, rồi đi thẳng vào phòng…

Mà lúc này ở bên ngoài, Vũ Liên Hách nhàn nhã đứng dựa người vào cánh cửa, khuôn miệng luôn nở nụ nhẹ khi nhìn về phía cô…

Cả căn phòng được trang trí gam màu trắng xám, vừa năng động vừa cá tính, Kiều Uyển Đình thất sự rất thích…

Sau đó Kiều Uyển Đình bước vào căn phòng để quần áo, ngay tức khắc khiến cô phải há hốc mồm kinh ngạc…

Bên trong này thật sự có quá nhiều quần áo, giày dép và cả túi xách cũng như phụ kiện, trang sức mất tiền…

Tất cả đều còn tem nhãn của các hãng thời trang nổi tiếng…

**Không phải chứ, bao nhiêu đây mình phải mặc đến khi nào mới hết chứ…**

**Đúng là giống như lời anh ta nói, không cần phải mang thứ gì cả, mọi thứ anh ta đều đã chuẩn bị cả…**

**Nhưng mà chuẩn bị kiểu này có phải là đã quá phung phí rồi sao…**

Kiều Uyển Đình chỉ biết lắc đầu một cái đầy tiếc tiền, sau đó quay ra ngoài, bước đến Vũ Liên Hách, cô cũng cần phải biết phòng của anh ở đâu…

Mọi thứ trong phòng này đều vì Kiều Uyển Đình đến mà thay mới toàn bộ…

**Thích chứ…**


**Ừm cũng khá tốt đấy…**

**Nhưng phòng của anh ở đâu vậy…**

Mặc dù rất thích nhưng Kiều Uyển Đình vẫn giả vờ như mọi thứ quá bình thường…

**Phòng của tôi ở đây, bên cạnh phòng của em, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi, tôi rất sẵn lòng…**

Vũ Liên Hách liền chỉ tay về căn phòng bên cạnh lên tiếng, vẫn không quên nói lời trêu chọc…

**E hèm…**

Trong khi Kiều Uyển Đình cũng đâu phải người dễ bị lừa hoài một chiêu, cô liền bĩu môi nhìn anh …

**Không ai bị lừa hoài một chiêu đâu, Vũ tổng ngài quá xem thường tôi rồi…**

**Được rồi, không đùa nữa, em có muốn tham quan một vòng căn biệt thự này không…**

Giống như bị nói trúng tim đen, Vũ Liên Hách liền đứng thẳng dậy, quay lại vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Kiều Uyển Đình lên tiếng…

**Cũng được, bây giờ cũng không có gì để làm, đi xem một vòng cũng tốt, sau này cũng sẽ tự nhiên hơn…**


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận