Độc Sủng Kiều Thê Một Đời Yêu Em

Người đang gọi đến không ai khác chính là thầy Jack, người đã giảng dạy cho Kiều Uyển Đình lúc còn ở nước ngoài…

Ông ấy là người đã giúp cho Kiều Uyển Đình định hướng được con đường mình muốn đi, cũng là người chỉ dẫn cô rất nhiệt tình trong y học…

Ông ấy cũng là viện trưởng của một bệnh viện lớn, nhưng lại muốn mang kiến thức của mình để truyền đạt đến giới trẻ sau này…

Ngay từ lúc đầu ông ấy đã đặc biệt mời Kiều Uyển Đình về bệnh viện của mình để làm việc, ông có thể thấy rõ cô rất có tố chất của một vị bác sĩ giỏi…


Nhưng Kiều Uyển Đình đã rất nhanh từ chối, cô luôn muốn mang kiến thức mình học được ở đây về nước, hi vọng có thể giúp đỡ tất cả những người ở quê nhà…

Thầy Jack có nói thế nào cũng không thể làm thay đổi quyết định của Kiều Uyển Đình, hết cách ông ấy chỉ đành liên lạc với người bạn thân của mình ở Giang Thành…

Người bạn đó của thầy Jack cũng là viện trưởng một bệnh viện lớn, mà bệnh viện này lại nằm trong phần tài sản của Vũ Liên Hách…

Sau khi được thầy Jack giới thiệu, ông ấy rất nhiệt tình đồng ý, cũng rất mong Kiều Uyển Đình có thể đến bệnh viện thực tập…

Nhưng Kiều Uyển Đình về nước đến nay cũng đã hơn một tuần rồi, vẫn chưa thấy cô đến bệnh viện để báo danh…

**Em nhận được rồi ạ…**

**Nhưng thầy ơi, hiện tại em không thể đến bệnh viện thực tập được, gia đình em xảy ra một chút chuyện…**


**Thầy có thể liên hệ với bên bệnh viện giúp em, hi nào xon việc em sẽ đến báo danh ngay được không ạ…**

Kiều Uyển Đình lúc này mới chợt nhớ ra cô đã quên mất chuyện quan trọng là đến bệnh viện báo danh…

Từ lúc xuống máy bay đến giờ, có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô không có thời gian để nhớ đến chuyện này…

Bây giờ chỉ có thể nhờ thầy Jack giúp mình liên lạc với bệnh viện, hi vọng bọn họ sẽ đồng ý…


**Được rồi, em cứ giải quyết xong chuyện gia đình đi, thầy sẽ liên lạc lại với bên bệnh viện, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý thôi…**

Thầy Jack biết rõ Kiều Uyển Đình không phải là người thiếu trách nhiệm như vậy, chắc chắn những lời cô ấy nói là sự thật…

**Em thật sự rất cảm ơn thầy ạ…**

**Được rồi, vậy em có việc thì làm đi, thầy cũng phải làm việc đây…** ***Vâng, tạm biệt thầy ạ*...** Sau khi tắt máy, Kiều Uyển Đình thở dài một hơi, rồi lại quay vào trong tiếp tục xếp quần áo vào vali... Mà lúc này điện thoại đột nhiên vang lên tiếng ting, màn hình lập tức hiển thị một tin nhắn đến.. Kiều Uyển Đình liền mở ra xem, nội dung bên trong là... ***Sáng mai đúng tám giờ tôi sẽ đến đón em, em không cần phải mang theo bất kỳ món đồ nào hết, mọi thứ tôi đều đã chuẩn bị cả rồi*...** Kiều Uyển Đình cũng quá ngạc nhiên khi Vũ Liên Hách biết được số điện thoại của mình.. Sau đó cô đặt điện thoại sang một bên, nhìn đống quần áo trên giường... ***Cũng may là mình vẫn chưa xếp vào vali, nếu không lại phải tốn công lấy ra nữa rồi*...** Sáng ngày hôm sau… Kiều Uyển Đình theo thói quen thức dậy từ sớm chuẩn bị mọi thứ, lúc vừa bước ra cổng đã nhìn thấy chiếc xe màu đen, không biết đã xuất hiện ở đó từ lúc nào.. Nhưng nhìn thoáng qua có thể thấy một lớp sương mỏng bám trên bề mặt chiếc xe, có lẽ đã đến từ rất sớm.... Mà cửa xe lúc này cũng từ từ được kéo xuống, người ở bên trong không ai khác chính là Vũ Liên Hách... Sau đó là một giọng nói dịu dàng vang lên, cùng vào đó là cái nhướn mắt đầy cưng chiều... ***Lên xe đi*...** Tài xế cũng rất chuyên nghiệp, nhanh chóng bước xuống mở cửa cho Kiều Uyển Đình... Kiều Uyển Đình cũng không chần chừ mà nhanh chóng bước lên xe... Chiếc xe chạy được một lúc, Kiều Uyển Đình lúc này mới lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa.... ***Không phải đã nói là tám giờ sau, sao lại đến sớm quá vậy*...** Mà Vũ Liên Hách sau khi nghe thấy vậy liền nhếch môi cười nhẹ một cái, không ngờ lại bị cô phát hiện ra rồi.... ***Chỉ là không đêm qua ngủ sớm quá, nên trời chưa sáng thức đã dậy sớm, không có việc gì làm nên sẵn tiện đến đây đợi em vậy*...** Vũ Liên Hách đành tìm đại một lý do để qua mặt Kiều Uyển Đình, không thể nói cho cô biết được là do trong lòng anh rất nôn nóng, cả đêm không ngủ được, mới sáng sớm phải chạy ngay đến đây, đợi cô.... ***Ờ, hoá ra là như vậy*...** Mấy lời nói dối này làm sao có thể qua mắt được Kiều Uyển Đình kia chứ, bởi vì ngày xưa cũng từng có một người như vậy... Chỉ vì mong ngóng đến giờ hẹn hò với Kiều Uyển Đình, cũng đã đứng dưới nhà chờ đợi cô cả một buổi, chẳng may lại gặp phải trận mưa ngang qua... Khiến cho Lâm Hàn ướt sũng hết cả người, phải chạy ngay về nhà để thay lại quần áo khác, cũng vì vậy mà Kiều Uyển Đình đã động lòng, quyết định sẽ trao trái tim thuần khiết này cho Lâm Hàn.... Nhưng kết cuộc thì sau chứ, người nhận lại đau đớn, trái tim vỡ vụn lại là cô....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận