Độc Sủng Kiều Thê Một Đời Yêu Em


*Được, vậy việc ở đây giao lại cho chú, cháu đi tìm hắn ta! ***Khốn kiếp, điều kiện hắn đưa ra mình đã hoàn thành rồi, hắn còn muốn gì nữa đầy chứ….

**Vừa dứt lời Kiều Uyển Đình đã đứng dậy, cầm lấy túi xách đi thẳng đến tập đoàn Khuynh Thế!.

.

Tập đoàn Khuynh Thế!.

Lần này không giống như trước, Kiều Uyển Đình tự tin đi thẳng đến chỗ lễ tân, nhìn thấy cô gái hôm trước đã giúp mình liền mỉm cười bước đến!.

* Xin chào, cô vẫn khỏe chứ.

.

*** Chuyện hôm trước tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cô, sau này có dịp nhất định sẽ đền ơn cô thật xứng đáng! *** Xin chào Kiều tiểu thư, chuyện lần trước cô không cần phải đền đáp gì đâu ạ, giúp người là việc nên làm thôi.

**Cô lễ tân mỉm cười thân thiện, xua xua tay từ chối, khi cô ấy giúp người là theo bản năng, chứ không phải cần đền đáp gì cả!
* Cô đúng là một người tốt, nhưng Kiều Uyển Đình tôi cũng có một nguyên tắc, người giúp tôi tồi nhất định sẽ báo đáp, người nợ tôi thì nhất định phải trả! *** Cho nên lần này cô không thể từ chối được đâu đấy! **Lời nói kiên quyết của Kiều Uyển Đình khiến cho hai cô lễ tân phải run sợ, khí thế băng lãnh này đâu đó giống chủ tịch của bọn họ!.

**Mà này các cô cho tôi hỏi một chuyện, chủ tịch các cô có ở trên phòng không vậy.


.

**
Không dài dòng nói chuyện đền đáp nữa, Kiều Uyển Đình vội quay lại chuyện chính hôm nay đến đây!.

.

* Dạ chủ tịch hiện tại đang ở trên phòng làm việc ạ.

.

*** Vậy các cô có thể lần nữa giúp tôi thông báo với Vũ tổng một tiếng được không vậy.

.

**Kiều Uyển Đình liền bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng lại đáng yêu đến chết người, khiến cho hai cô lễ tân phải bật cười!.

* Dạ không cần phải thông báo đầu ạ.

.

*** Chủ tịch đã có căn dặn, lúc nào Kiều tiểu thư đến cũng có thể lên gặp chủ tịch.

***Cô nói thật ha.

.

*** Đúng vậy ạ.

.

**
Mà Kiều Uyển Đình sau khi nghe thấy vậy cũng rất ngạc nhiên, không ngờ cái tên Vũ Liên Hách này lại nhiều trò như vậy!.

** Vậy không phiền hai cô làm việc nữa, tôi lên gặp Vũ tổng đây.


**
Kiều Uyển Đình nói xong liền vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi!
Trong khi cô lễ tân như nhớ ra chuyện gì đó liền nói lớn, nhưng chỉ là đủ lớn để Kiều Uyển Đình nghe thấy mà thôi!
* Kiều tiểu thư, chủ tịch còn có căn dặn thêm, khi nào cô đến đây thì nhớ đi bằng thang máy chủ tịch, còn thang máy kia là của nhân viên tập đoàn! ***Được tôi biết rồi.

.

**Kiều Uyển Đình bắt đầu cảm thấy thích cô lễ tân này rồi, dùng tay ra hiệu OK mỉm cười đi vào thang máy!.

Đứng trước cửa phòng chủ tịch, Kiều Uyển Đình không còn chần chừ như lần trước, theo phép lịch sự cô liền đưa tay lên rõ vài cái!
Sau đó trực tiếp mở cửa bước vào, mặc kệ Vũ Liên Hách ở bên trong có đồng ý hay không, mà nói lớn, giọng điệu vô cùng khó chịu!
** Vũ Liên Hách anh mau giải thích rõ cho tôi! **
Mà bên trong lúc này Vũ Liên Hách, Mặc Thiên và trợ lý Mã đang bàn bạc công việc!.

Đột nhiên cánh cửa mở toang ra, khiến cho ba người đàn ông vô cùng kinh ngạc, trợn tròn to mắt nhìn ra phía cửa!.

Ngay lập tức đập vào mắt là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng vẻ mặt xem ra đang rất tức giận, mà hình như lại đang nhìn chằm chằm về phía Vũ Liên Hách!
Mặc Thiên không hiểu cô gái này là ai, liền quay sang nhìn Vũ Liên Hách, trong khi anh hình như cũng đang mỉm cười thích thú nhìn cô ấy thì phải!
Biết rõ không thể hỏi gì từ Vũ Liên Hách, Mặc Thiên liền chuyển ánh mắt sang trợ lý Mã, mà trợ lý Mã cũng làm ra vẻ huyền bí, ra hiệu nhắc cậu nên im lặng!.

** Được rồi, các cậu ra ngoài hết đi, dự án lần này đều giao lại hết cho hai cậu xử lý đấy, khi nào cần giúp đỡ cứ nói với tôi.

.

**

Ánh mắt của Vũ Liên Hách lúc này lại đầy cưng chiều nhìn về phía Kiều Uyển Đình, nhưng lời nói lại khiến cho hai người kia đầy tổn thương!
Về phía Mặc Thiên, cậu ấy không khỏi bất ngờ khi Vũ Liên Hách thẳng tay giao hết dự án này lại cho cậu và trợ lý Mã!
Mà dự án này lại rất khó giải quyết, phải bay qua bay lại nước ngoài, tốn rất nhiều thời gian, vậy Mặc Thiền làm gì còn có thời gian để qua thăm Vũ Liền Nguyệt nữa chứ, cậu liền khó chịu mà hét toáng lên!.

** Này cậu không thể cứ vậy mà giao hết cho bọn tôi được, cậu!.

**
Lời chưa nói hết đã bị trợ lý Mã nhanh chóng bịt miệng lại, sau đó kéo thẳng Mặc Thiên ra ngoài!.

**Được rồi vậy chúng tôi ra ngoài trước đây, chủ tịch ngài cứ yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành thật tốt dự án này.

**
Mặc kệ Mặc Thiên đang cố vùng vẫy, trợ lý Mã vẫn cố sức lôi cho bằng được cậu ra ngoài!.

*Ra ngoài đi, rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe, chuyện cậu muốn biết! ***Um.

um.

**Mà Kiều Uyển Đình lúc này lại chẳng có chút sợ sệt gì cả, ngược lại còn toát ra khí chất băng lãnh, ánh mắt như muốn lập tức lao đến đấm cho Vũ Liên Hách mấy cái cho hả giận vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui