Độc Sủng Hoàng Hậu
Dưỡng Tâm Điện
Đến gần trưa thì Hàn Lăng Hy mới lim dim mở mắt thức giấc khẽ dụi dụi mắt rồi ngoan ngoãn nép vào lòng Lăng Nghịch Long mà xem hắn duyệt tấu sớ
Khuôn mặt lạnh lùng, trang nghiêm và vô cùng nghiêm túc khiến trái tim nàng khẽ lệch đi một nhịp
- Nương tử, ta biết ta rất đẹp. Không cần phải nhìn ta như vậy _ Lăng Nghịch Long buồn cười nhìn nàng
- Ta mới không có _ Nàng hất mặt
- Trẻ con! _ Lăng Nghịch Long điểm nhẹ lên mũi nàng đầy cưng chiều
- Hứ. Lăng Nghịch Long đáng ghét _ Hàn Lăng Hy bĩu môi thì thầm
- Ai đáng ghét? _ Hắn cúi xuống sát mặt nàng
- Không.... Không... Có _ Hàn Lăng Hy ngượng đến đỏ mặt liền đẩy hắn ra
- Haha... Lại đáng yêu như vậy _ Lăng Nghịch Long cười lớn rồi hôn nhẹ lên cánh môi của nàng
Các thị vệ hơi ngạc nhiên nhìn Hắn và Nàng cứ hiên ngang ân ái trước mặt. Liền tán thưởng nàng có thể khiến một người lạnh lùng như hắn trở nên ấm áp như vậy
- Thiềm Quý Phi giá đáo _ Tứ Hỉ công công truyền tin
Hàn Lăng Hy nghe thấy tên của Thiềm Triều Hâm liền khó chịu nheo mày lại, nhận ra sự khác thường của nữ nhi trong lòng Lăng Nghịch Long càng ôm chặt nàng hơn để nàng có một nơi yên bình để tựa vào. Hàn Lăng Hy ngước mắt lên nhìn hắn nhưng chỉ thấy hắn cười. Nàng cũng cười rồi nép vào lòng của Lăng Nghịch Long
Thiềm Triều Hâm một thân hồng y bước vào Dưỡng Tâm Điện, bước đi nhẹ nhàng nhưng khuôn mặt khá là trắng do trang điểm quá mức.
Nàng ta bước vào liền nhìn thấy Hàn Lăng Hy nằm trong lòng của Lăng Nghịch Long, liền nổi lên lòng ganh tị nhưng bên ngoài vẫn tỏa vẻ ngoan hiền
- Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cát tường _ Thiềm Triều Hâm nhẹ nhàng nở một nụ cười mê hoặc lòng người
- Bình thân _ Lăng Nghịch Long chỉ nói cho qua
- Hoàng Thượng, thần thiếp có một thân nhân ở Liệt Nam gửi đến một chậu hoa Thủy Tiên nên hôm nay Thần thiếp đưa đến dâng cho Hoàng Thượng _ Thiềm Triều Hâm nói
- Đa tạ Thiềm Quý Phi. Trẫm sẽ nhận _ Lăng Nghịch Long cũng chỉ trả lời qua loa
- Hoa Thủy Tiên sao? Oa... Thiếp rất thích a... Hoàng Thượng... _ Hàn Lăng Hy nũng nịu cọ cọ cái đầu nhỏ vào lồng ngực của hắn
- Nàng thích trẫm liền cho người đến Liệt Nam đưa về cho nàng _ Cưng chiều nữ nhân này là niềm vui của Lăng Nghịch Long hắn
- Đa tạ Hoàng Thượng _ Nàng nhanh chóng hôn nhẹ lên má của hắn khiến Lăng Nghịch Long sung sướng cười đến rạng rỡ
- Không biết Thiềm quý phi còn việc gì nữa không? _ Lí Hà thay hắn nhìn Thiềm Triều Hâm
- Không còn. Thần thiếp cáo lui _ Thiềm Triều Hâm tức giận ra mặt liếc nàng một cái rồi hậm hực bước về cung
- Người ta tức giận rồi kia Lăng Nghịch Long _ Nàng huýt tay vào bụng hắn
- Thì sao nào Nương tử? Nàng muốn ta làm sao? Đến bên nàng ta sao? _ Lăng Nghịch Long thì thầm vào tai nàng
- Tùy. _ Nàng nhún vai
- Nàng đang ghen sao Nương tử? _ Lăng Nghịch Long cười lớn
- Hứ. Ta mà ghen với nàng ta sao? Lăng Nghịch Long, chàng quá tự đắc rồi _ Hàn Lăng Hy bẹo má hắn
- Hy Hy.... Ta yêu nàng _ Lăng Nghịch Long cười
Hàn Lăng Hy cũng chỉ cười, hắn nhanh chóng chiếm giữ cánh môi của nàng, Hàn Lăng Hy cũng chỉ nhẹ nhàng đáp trả vòng tay qua cổ hắn. Lăng Nghịch Long một tay giữ chặt eo nàng một đặt sau gáy của nàng.
- Ưm... Nghịch... Long... Buông _ Hàn Lăng Hy khó nhọc lên tiếng khi bị Lăng Nghịch Long cướp hết dưỡng khí
Lăng Nghịch Long cũng chỉ cười nhẹ. Hàn Lăng Hy mệt mỏi nên đã ngã thẳng vào người hắn mà nghỉ ngơi lấy lại dưỡng khí.
- Hoàng huynh! _ Bên ngoài có 3 vị vương gia đồng thanh
- Tứ đệ, Thập đệ, Bát đệ.... Các đệ đến đây có việc gì? _ Lăng Nghịch Long nhàn nhạt hỏi
- Hàn Đại Nguyên Soái lãnh đạo quân chinh chiến phía tây Sa Môn Đóa. Đã bị thất bại liền bị người của Sa Môn Đóa giữ lại _ Thập vương gia - Lăng Phong nói
- CÁI GÌ? _ Hàn Lăng Hy nghe thấy Đại huynh bị bắt liền tức giận hét lên
- Hoàng... Hoàng tẩu? _ Tứ Vương Gia - Lăng Hoàng khinh ngạc nhìn nàng
- Đại huynh ta bị bắt? Đáng chết... Ta sẽ đi đến Sa Môn Đóa cứu huynh ấy _ Hàn Lăng Hy nhanh chóng đứng dậy
- Phi Nhi... Nàng bình tĩnh. Trẫm sẽ đi cùng nàng. Đừng nóng _ Lăng Nghịch Long nhanh chóng nắm lấy bàn tay của nàng nhẹ nhàng an ủi
- Lăng Nghịch Long, ngươi bảo làm sao ta không nóng đây? Đại huynh ta đang bị bắt... Sống chết chữa rõ.... Hừ... _ Hàn Lăng Hy tức giận gạt phăng cánh tay của hắn ra
- Hy Nhi... Ta biết nàng lo cho Hàn Nhật, nhưng nàng phải bình tĩnh.... Nghe ta nói... Ta cùng nàng sẽ đến Sa Môn Đóa. _ Lăng Nghịch Long ôm nàng vào lòng
- Hoàng huynh, Hoàng Tẩu.... Chuyện này e là _ Bát Vương gia - Lăng Đình Lâm e dè nói
- Không cần bàn cãi. Chuẩn bị xe ngựa ta cùng Hy Nhi lập tức đến Sa Môn Đóa _ Lăng Nghịch Long cưng chiều cùng nàng về tẩm cung chuẩn bị
Cả ba vị vương gia chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu....
Phía tây Sa Môn Đóa
Sau quãng đường 1 ngày 1 đêm thì Lăng Nghịch Long và Hàn Lăng Hy đã đến được Sa Môn Đóa. Hiện tại cả hai người đang ở đại điện của Sa Môn Cung.
- Hoàng Thượng Đại Sở đến đây có việc gì sao? _ Thế tử của Sa Môn Đóa - Sa Môn Xương lên tiếng
- Không biết, Hàn Nguyên Soái của Đại Sở đang ở đâu? _ Lăng Nghịch Long lạnh lẽo nói
- Ồ.... Haizzz.... Hàn Nguyên Soái thất thủ và bị bắt nên bây giờ Hoàng Thượng phải đến tận đây để đòi người sao? _ Nữ Vương của Sa Môn Đóa - Sa Môn Dĩnh châm chọc
- Lắm lời. Mau đưa Đại huynh của ta ra đây _ Hàn Lăng Hy thật sự tức giận rồi
- Haha.... Ngươi nghĩ ngươi là ai? _ Một Trắc Phi của thế tử khinh bỉ nói
- Hừm... Sa Môn Đóa.... Ta cũng sẽ san bằng chỗ này! _ Lời nói của nàng như làm chấn động cả đại điện
- Làm càng.... Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được bao nhiêu người của bổn cung? _ Sa Môn Dĩnh khinh bỉ nhìn nàng
- Hừ.... Hàn Lăng Hy ta trời không sợ đất không sợ.... Ngươi nghĩ ta đến đây để đòi người sao? Không... Ta đến đây để san bằng Sa Môn Đóa này. Đã động đến Đại huynh của ta... Thì nhất quyết... Không. Thể. Tha!!! _ Hàn Lăng Hy đưa ánh mắt giết người hướng về Sa Môn Dĩnh kèm theo lời đe doạ khiến đại điện không rét mà run bần bật
- Hỗn láo... Ngươi là ai mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy? _ Sa Môn Xương nhìn nàng
- Nàng là Hoàng Hậu của trẫm _ Lăng Nghịch Long kéo nàng vào lòng
- Hừm... Ta thật sự đang rất muốn.... San bằng chỗ này! _ Hàn Lăng Hy nói
Hàn Lăng Hy nàng là ai chứ? Nghĩ là làm, nàng liền bước qua những nơi ở đại điện. Bước qua chỗ nào chỗ đó liền đổ bể. Sa Môn Dĩnh tức giận truyền lệnh giết nàng. Nhưng nàng là ai chứ? Bề ngoài yểu điệu bao nhiêu thì ra tay tàn độc bấy nhiêu, chẳng mấy chốc cả đại điện của Sa Môn Đóa đã tràn ngập xác người chồng chất lên nhau. Sa Môn Dĩnh và Sa Môn Xương run rẩy nhìn nhau. Hàn Nhật được thả ra nhanh chóng đến xoa dịu cơn tức giận của Hàn Lăng Hy
- Hy Nhi... Huynh không sao, đừng tức giận... _ Hàn Nhật nhẹ nhàng vuốt tóc của nàng
- Đại huynh.... Huynh không sao thật chứ? Họ có đánh huynh không? Để muội xem _ Hàn Lăng Hy nhanh chóng lấy lại ý thức mà quan tâm tới Hàn Nhật
- Tiểu muội... Ta không sao, muội xem vẫn đẹp trai như ngày nào... Đừng tức giận. Ảnh hưởng sức khỏe _ Hàn Nhật cười
- Xem như hai ngươi may mắn. Đại huynh ta về thôi _ Hàn Lăng Hy cười
Lăng Nghịch Long sa sầm mặt đen kịt lại, nhanh tay kéo nàng về bên mình. Một số thị vệ và cả cung nữ đi theo chứng kiến sự nổi giận của Hoàng Hậu liền lo sợ và rút ra một châm ngôn
" Hoàng Hậu tuy nhân hậu và hiền lành. Nhưng.... Khi Hoàng Hậu nổi giận thì... Thật đáng sợ a"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...