Đầu xuân, mấy cành non xanh biếc đã đâm chồi, vài đoá hoa nhỏ dịu dàng e ấp được phủ một tầng ánh sáng của đèn lồng, theo làn gió phất phơ ẩn hiện, mang theo mùi hương nhẹ nhàng bay đến tầng gác mái.
Ánh sáng chập chờn, khuôn mặt anh tuấn kia được ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua khiến người ta không kiềm chế được muốn chìm sâu. Hai cánh môi mềm mại dán chặt vào nhau, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, va chạm như muốn phá cửa mà vào, nhưng người kia lại đứng yên bất động. Nàng mở mắt ra, sóng mắt long lanh như làn nước mùa thu, đáy mắt dịu dàng dày đặc ánh sáng, khiến cho nàng vừa yêu mị vừa quyến rũ.
Sự kiều diễm lưu chuyển theo ánh mắt lay động của nàng, trong một khoảnh khắc khiến Bùi Việt thất thần.
Sự tự chủ của hắn vốn không tầm thường, trong giây lát hắn đã nghiêng mặt đi, khiến đôi môi anh đào mê hoặc kia rơi xuống, lập tức chạm vào yết hầu của hắn. Đầu lưỡi ướt át lăn qua yết hầu như chuồn chuồn lướt nước, Bùi Việt kiềm nén sự run rẩy, ép mình hít một hơi khí lạnh, vội vàng thả Thư Quân xuống.
Nhưng tiểu cô nương hiển nhiên đã quá say, vòng eo mềm mượt như tơ lụa. Ngay giây phút hắn rút tay ra, toàn bộ thân thể mềm mại của nàng trượt thẳng xuống đất. Bùi Việt bất đắc dĩ, phải đỡ lấy nàng một lần nữa, chẳng qua lần này hắn không chạm vào eo nàng, mà đỡ hai vai nàng đưa đến bên cạnh cột gác mái.
Thư Quân say khướt dựa vào cột, trong mắt tràn đầy tủi thân và mờ mịt.
Sao mỹ nam này lại không cho nàng hôn vậy…
Bùi Việt cố tình cách nàng vài bước chân, âm thầm hít sâu kiềm nén cảm giác khô nóng ở cổ họng, đau đầu nhìn Thư Quân.
Hắn chẳng qua chỉ cứu người thôi mà, kết quả lại gặp một đống phiền phức rồi.
Làm sao bây giờ?
Theo ánh mắt người đời, bọn họ như thế này đã là gần gũi da thịt, tiểu cô nương này lại vừa bị huỷ hôn. Nếu hắn giả vờ như chưa từng có chuyện gì phát sinh, ai biết được có gặp phải người nào thích kiện cáo bắt hắn chịu trách nhiệm hay không? Thôi vậy, dù sao Thái Thượng Hoàng và đám triều thần kia cũng nóng ruột thúc giục, tối nay nạp nàng vào cung cũng xem như là một công đôi việc.
Bùi Việt sửa sang lại cổ áo bị Thư Quân vò nát, nghiêm túc hỏi nàng: “Phụ thân cô nương là ai, nhà ở đâu?”
Thư Quân kiều diễm dán mình vào cột hành lang, dựa nửa khuôn mặt xinh đẹp vào mu bàn tay, lộ ra đường cong quyến rũ, giống như một nàng tiên cá mắc cạn. Đèn sừng dê từ trên đỉnh đầu rọi xuống, mỹ nhân dưới ánh đèn như ngọc, thật sự đúng với câu “Phù dung không sánh váy mỹ nhân, gió trên mặt nước đượm hương thơm(*)”.
(*) Câu gốc “芙蓉不及美人妆,水殿风来珠翠香”: trích từ cuốn “Tây cung oán” của Vương Trường Linh đời Đường, có nghĩa là so sánh hoa phù dung không đẹp bằng trang phục của mỹ nhân, Hoàng đế đứng trên thuyền nghe gió từ mặt nước cuốn theo hương thơm của nữ tử. Câu này muốn tả vẻ đẹp của người con gái.
Ngay cả người không gần nữ sắc như Bùi Việt, cũng không thể không thừa nhận, dung mạo của tiểu cô nương hoàn toàn có thể được xưng là khuynh thành, nhan sắc xinh đẹp nhường này đặt vào giữa đám mỹ nữ như mây ở hoàng cung cũng không thể trộn lẫn được.
Ánh mắt của nàng mơ màng diễm lệ, ngọt ngào oán trách: “Ta vừa mới hỏi ngài, tại sao ngài không đáp?”
Bùi Việt nhéo nhéo mi tâm, chấp nhận số phận than một tiếng rồi nói: “Trẫm họ Bùi… Mẫu thân mất sớm, phụ thân vẫn còn. Trong nhà có bảy huynh đệ, ta là con út…”
Thư Quân đang mơ màng, làm sao nghe ra được chữ “Trẫm” kia, trong lòng chỉ nhớ được hắn có bảy huynh đệ, nhà bình thường đông con, thường sẽ cho con trai đi ở rể…
Thư Quân thẳng eo, hứng thú nói: “Bảy huynh đệ, gánh nặng trong nhà chắc không nhẹ. Ngài có nghĩ tới nên để dành chút bạc để cưới thê tử không…”
Gió đêm lướt qua làn váy của nàng, dáng người như ẩn như hiện. Bùi Việt nhìn sang chỗ khác, không biết nên trả lời câu này của nàng như thế nào. Khoé mắt thoáng nhìn thấy mỹ nhân mềm mại lại ngã về phía hắn, lần này Bùi Việt không tránh nữa. Dù sao cũng đã quyết định nạp nàng làm phi, không cần sợ lời ra tiếng vào, cho nên hắn vươn đôi tay đỡ lấy nàng.
Thư Quân muốn nói chuyện với hắn, lại gần nhìn mới phát hiện cánh môi hắn đã rách một miếng da, còn có một chút vết máu lưu lại trên đó. Thư Quân mở to mắt, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn, nhón chân muốn lau cho hắn. Bùi Việt không hiểu nguyên do, rút khăn thêu trong tay nàng, lau qua khoé miệng một cái, lúc này mới phát hiện bị nàng cắn rách da.
Cô nương này… Ngày mai sao hắn thượng triều được đây?
Khăn trắng thấm một chút máu tươi, Bùi Việt nắm trong tay. Hắn đang do dự không biết có nên trả lại cho nàng hay không, lại thấy Thư Quân bỗng nhiên ôm bụng, thân mình cong lại như con tôm, biểu cảm cực kỳ đau đớn: “Công tử… Ngài chờ một chút, ta đi một lát sẽ trở lại nhanh thôi…”
Đây là đau bụng muốn đi vệ sinh hả…
Thư Quân quay đầu đỡ tay vịn hành lang, mờ mịt đi theo ánh đèn, nghiêng ngả lảo đảo đi xuống dưới.
Bùi Việt bất đắc dĩ lắc đầu, qua một lát nghe được bên dưới cầu thang truyền đến vài tiếng bịch bịch, giống như đã đụng ngã cái gì rồi. Hắn bật cười một tiếng, kiên nhẫn chờ nàng trở về.
Chờ nàng quay lại sẽ hỏi rõ gia thế, cho người đưa nàng hồi phủ, ngày mai lại hạ chỉ, đường đường chính chính đón nàng vào cung.
Chưởng ấn Tư Lễ Giám - Lưu Khuê đã chờ rất lâu trong hành lang. Lúc Thư Quân rời đi, thì ông ấy khom người đi đến, cười tủm tỉm chắp tay hành lễ với Hoàng đế.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ...”
Bùi Việt liếc mắt nhìn ông ấy, sắc mặt không thay đổi nhiều lắm, rũ mắt nhìn thấy vết máu trên khăn trắng, màu máu đã nhạt đi, tựa như đoá hồng mai trong tuyết. Hắn chăm chú nhìn một lát, rồi siết chặt trong tay: “Thuốc giải đâu?”
Lưu Khuê ngẩn ra, há miệng nói: “Thuốc giải? Ngài còn muốn thuốc giải à?” Chẳng phải là đã có sẵn thuốc giải rồi sao?
Ông ấy vội vàng giấu tay ra sau lưng.
Bùi Việt lạnh lùng liếc nhìn, sắc mặt thêm phần nghiêm túc: “Ngươi bảo trẫm lâm hạnh nàng sau khi dùng thuốc sao? Còn nữa, cô nương này là uống rượu say, vừa huỷ hôn ước, lúc này trẫm lâm hạnh nàng, có khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không? Đợi đến lúc nàng tỉnh rượu có lẽ cũng sẽ không vui, tuy trẫm là thiên tử, nhưng cũng không thể làm khó người khác.”
Lưu Khuê nản lòng, không tình nguyện dâng thuốc giải được bọc trong khăn lụa giữ trong lòng bàn tay lên. Bùi Việt cầm lấy, ngửi thử xác nhận là thuốc giải mới uống vào.
Thuốc giải vừa mới uống chưa có hiệu quả ngay lập tức, trên người Bùi Việt vẫn còn khô nóng. Hắn bước tới trước muốn hóng gió lạnh thổi, hai chủ tớ đứng một lát, Lưu Khuê quay đầu nhìn lại chỗ lối đi, chưa thấy Thư Quân trở lại, hướng nàng vừa đi là cung phòng. Một thái giám già như ông ấy đi nhìn cũng không được, lại quay đầu nhìn, thấy Bùi Việt không biết đang nghĩ gì thì hỏi:
“Bệ hạ, ngài định cho cô nương ấy phân vị nào?”
Bùi Việt mới nghĩ tới sổ sách của Hộ Bộ, bị Lưu Khuê hỏi, thoáng lấy lại tinh thần, nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của Thư Quân, nói: “Nhìn cách ăn mặc của nàng thì không phải nhà hiển quý.”
Trong ba tháng qua, Thái Thượng Hoàng cùng nhóm người Thái Phi dùng đủ các lý do để hắn gặp gỡ quý nữ trong kinh, nhưng hắn lại chưa từng gặp được Thư Quân, có thể thấy được xuất thân của nàng không cao, ăn mặc cũng không xa hoa, không phải là nhà phú quý.
“Nhưng, dù sao nàng cũng là phi tử đầu tiên của trẫm, trẫm cũng không muốn để nàng ấm ức.”
“Về phân vị… Đợi trẫm hỏi nàng rồi tính.” Còn phải xem chức quan của phụ thân Thư Quân ra sao nữa.
“Đúng đúng đúng, bệ hạ suy nghĩ chu toàn...”
Hai người lại đợi một khắc, Thư Quân còn chưa trở về. Lưu Khuê có chút lo lắng, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi? Lão thái giám lau mồ hôi trán, xin Hoàng đế để mình xuống dưới xem một chút.
Bùi Việt biết Thư Quân đã uống say, lo lắng nàng xảy ra chuyện, đồng ý để Lưu Khuê đi.
Lưu Khuê đuổi hết bọn người nội thị rời đi, một lát sau đã không còn ai. Ông ấy vịn cầu thang đi vào tầng thứ sáu, tìm được cung phòng nhưng lại không dám đi vào, đành đứng ngoài đợi một lúc. Sau khi xác nhận bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào, Lưu Khuê đổ mồ hôi như mưa, sợ là người đã đi mất, vội vàng phát tín hiệu, triệu tập thị vệ, tìm khắp Trích Tinh Lâu hết một lượt, nhưng nào thấy bóng dáng Thư Quân đâu nữa.
Bùi Việt đứng trên gác mái Trích Tinh Lâu trong đêm khuya tĩnh lặng, nhìn chiếc khăn tay trắng mang vệt máu, không khỏi tức giận cười một tiếng.
Chuyện này là sao đây?
Đêm khuya, Lưu Khuê nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Bùi Việt, chạy chậm vào Phụng Thiên Điện, nhìn nam nhân cao lớn phía trước bước đi như gió, thấp thỏm hỏi:
“Bệ... Bệ hạ, ngài xem, nếu không nô tài bảo Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ đi tìm. Người có thể vào trong khuôn viên có hạn, không cần tốn nhiều công sức sẽ có thể tìm được....”
Cây vạn tuế khó khăn lắm mới chịu nở một đoá hoa, nhất định không thể dập tắt được.
Bùi Việt thực sự hơi tức giận, nhưng cũng không đến mức vì bị hôn một cái mà nghĩ không phải người kia thì không được. Hắn dừng chân, đứng dưới hành lang đèn đuốc sáng trưng, quay đầu liếc Lưu Khuê một cái.
Tiết xuân se lạnh, vậy mà Lưu Khuê đổ đầy mồ hôi lạnh. Ông ấy lau mồ hôi khom người trước mặt Bùi Việt, không dám thở mạnh.
Bùi Việt yên lặng một lát, lắc đầu bật cười: “Thôi vậy, có lẽ nàng tỉnh lại rồi, thấy không vui…”
Bùi Việt xoa xoa vết rách đã kết vảy trên khoé môi, ‘chậc’ một tiếng, bất đắc dĩ bước vào Ngự Thư Phòng.
Lưu Khuê nhìn bóng dáng cao lớn của Bùi Việt bước vào phía sau bình phong, tức giận đến mức tự đánh vào trán mình một cái, sao ông ấy lại không chú ý nhiều một chút chứ?
Chuyện này nói sao đây, đường đường là Hoàng đế lại bị người ta cợt nhả rồi vứt bỏ không thương tiếc?
Thấy quỷ luôn rồi!
*
Hôm sau, cảnh xuân tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào qua song cửa sổ, làm chói mắt Thư Quân. Nàng xoa xoa khóe mắt, cảm thấy đầu nặng giống như đeo vòng kim cô, vừa đau vừa nhức, phải dùng hết sức lực mới ngồi dậy được, lại thấy trong bụng nóng bừng. Nàng che ngực ghé vào ống nhổ bên cạnh phun hết ra.
Thược Dược nghe được động tĩnh, bưng một chén nước mật ong đi vào, thấy dáng vẻ Thư Quân như bình thường, tức giận mà cười:
“Cô nương thật là phóng khoáng độ lượng! Nô tỳ ở bên kia mệt sống mệt chết canh chừng bắt trộm, ngài lại lớn gan uống rượu. Nô tỳ không đi theo ngài, mà ngài còn dám uống rượu? May mà không gặp phải kẻ xấu, nếu ngài bị cợt nhả thì phải làm sao?”
Thược Dược nghĩ lại vẫn còn sợ.
Đêm qua nàng và nha hoàn Vương gia khó khăn lắm mới bắt được người, áp giải đến cửa, đưa người cho Đơn ma ma, lại vội vàng quay lại tìm hai vị chủ tử. Hóa ra được lắm, tìm suốt ba tầng phía dưới Trích Tinh Lâu cũng không nghe được một tiếng động nào, cuối cùng ở chỗ rẽ tầng sáu mới gặp được hai vị chủ tử nằm lăn quay trên mặt đất.
Hai nha hoàn hoảng sợ, mỗi người đỡ một người, đưa chủ tử của từng người ra khỏi hoa viên.
Thược Dược đặt chén nước lên bàn cao, đỡ Thư Quân ngồi dậy, nhìn ánh mắt nàng mơ màng ngây ngốc, cười lạnh nói: “Chủ nhân, cảm giác uống rượu thế nào?”
“Không dễ chịu....” Thư Quân hối hận vô cùng. Trong bụng khó chịu thì cũng thôi đi, đầu óc càng giống như một đống hồ nhão, tràn ngập rất nhiều hình ảnh kỳ quái xa lạ. Nàng để Thược Dược đút một ngụm mật ong, dựa vào gối âm thầm suy nghĩ.
Đêm qua nàng nằm mơ, mơ thấy một nam nhân vô cùng tuấn tú, hình như nàng còn lớn gan hôn người ta, sau đó lại… sau đó lại như thế nào thì nàng không nhớ rõ.
Nói là mơ, nhưng vô cùng chân thật, gương mặt kia giờ phút này còn in rõ ràng trong đầu nàng, hơi ấm từ cánh môi của hắn dường như còn đọng lại trên răng môi nàng. Thư Quân xoa xoa môi, mạnh mẽ lắc đầu, có lẽ nàng mộng xuân mất rồi.
Thư Quân cảm thấy ngượng ngùng mà che mặt lại, một lần nữa rúc vào trong chăn.
Lúc này rèm châu lay động, một phụ nhân xinh đẹp được người đỡ tiến vào. Đã nhiều ngày thời tiết chuyển ấm, thân thể Tô thị tốt lên, có thể xuống giường đi lại. Chuyện xảy ra đêm qua, bà ấy là mẫu thân sao lại không lo được, mới sáng sớm đã tới viện của Thư Quân.
Tô thị mặc một chiếc áo khoác dày màu xanh nhạt, đứng ở mép giường liếc mắt một cái, thấy nữ nhi còn ở ngủ nướng, tức giận mắng một câu:
“Mặt trời lên cao rồi, còn không rửa mặt chải đầu? Phụ thân con đang chờ con ở chính viện đó.”
Nhớ tới chuyện phiền lòng kia, thân mình đang vặn vẹo của nàng đột nhiên căng thẳng. Ngay sau đó đệm chăn bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt tóc tai bù xù nhưng vẫn xinh đẹp của Thư Quân.
“Mẫu thân, là nữ nhi bất hiếu, làm hai người lo lắng....”
Nhìn thấy hốc mắt nữ nhi phiếm hồng, mi tâm Tô Thị dịu lại, đẩy tay nha hoàn ra, đi tới ngồi ở cạnh giường, ôm nữ nhi vào lòng.
“Con ngoan, không quan trọng, gả cao quá cũng không có gì tốt, mỗi ngày đều phải phụ thuộc người ta, không bằng để cho bản thân được sống thoải mái. Mẫu thân vốn cũng không bằng lòng hôn sự này. Bây giờ lui hôn rồi thì mẹ có thể thoải mái tự do nghị thân cho nữ nhi. Theo ý mẫu thân, Quân Nhi nhà chúng ta tính tình ngây thơ hồn nhiên, không cần đi đâu hết, dứt khoát chọn con rể ở rể. Đợi đến lúc lão thái thái mất, tam phòng chúng ta chia nhà, đóng cửa tự sinh hoạt, chẳng phải là chuyện đáng vui mừng sao?”
Thư Quân nghe vậy, vẻ u ám giữa hàng mày tan đi, ôm mẹ thật chặt.
Đơn ma ma tiến vào mang theo hai nha hoàn trang điểm chải tóc cho Thư Quân. Không bao lâu, mẹ con hai người nắm tay nhau đi vào chính viện Hạnh Hoa Đường. Sau khi đi qua cửa, bên dưới bức tranh “Tùng Sơn lâm hạc đồ” ở phía chính Bắc là một người đàn ông đẹp đẽ để râu đang ngồi ngay ngắn. Người đàn ông này còn chưa đến bốn mươi tuổi, để một chòm râu đẹp, thần thái có vài phần khí chất trăng sáng gió trong.
Chính là phụ thân Thư Quân, Tư Nghiệp Quốc Tử Giám - Thư Lan Phong.
Thư Quân bước vào thì lập tức muốn vén váy áo quỳ hành lễ với ông. Thư Lan Phong xua xua tay, đứng dậy đón mẹ con hai người đến gian giữa phía Đông ngồi xuống.
Thư tam lão gia cùng tam phu nhân Tô thị ngồi đối diện nhau, Thư Quân hầu hạ một bên.
Tô thị hỏi Thư Lan Phong: “Lão gia, đã nói rõ ràng với Vương gia chưa?”
Tam lão gia thở dài nói: “Đêm qua Hoài Dương Vương đến tìm ta, nói cả một đêm, lời nói vô cùng tha thiết, hỏi ta có thể cho Thế tử một cơ hội hay không. Ta từ chối. Vương gia vừa xấu hổ vừa tức giận, tuyên bố nhất định cho ta một câu trả lời công bằng, nhưng ta nghĩ đến thể diện Thư gia, bảo ông ta từ bỏ đi.”
“Thân phận Thế tử tuy cao quý, nhưng cũng không xứng làm con rể ta, cho đại phòng cũng không sao…” Thư Lan Phong nhìn Thư Quân, trong mắt mang theo trấn an.
“Con không giống như người khác, con là con gái duy nhất của ta và mẹ con, là hòn ngọc quý trên tay ta. Con không cần phải lo lắng việc hôn sự, nếu tìm được người tốt thì gả, không thì tìm người ở rể, cũng không phải là không thể. Chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua, con không cần để ý…”
Cha mẹ đã khai sáng đến vậy rồi, sao Thư Quân còn có thể canh cánh trong lòng. Nàng gạt đi những suy nghĩ u uất, uốn gối hành lễ: “Nữ nhi hiểu rồi ạ…”
Phu thê Tô thị nhìn nhau cười, không nói nhiều nữa. Tô thị lại nhướng mày bảo Đơn ma ma: “Dọn đồ ăn sáng lên đi.”
Một lát sau, hai nha hoàn mang theo mấy hộp đồ ăn tiến vào, Thư Quân tự mình đỡ tay Tô thị, mẹ con hai người ngồi xuống cạnh nhau. Một khắc trước người một nhà còn nói cười vui vẻ, đợi đến lúc nhìn rõ thức ăn trên bàn, cuối cùng sắc mặt Thư Quân cũng thay đổi.
Đồ ăn sáng hôm qua là ba chén tổ yến, một dĩa sủi cảo, bốn món điểm tâm, một dĩa vịt hấp, một dĩa cá.
Hôm nay chỉ có một lồng bánh bao, mấy cái màn thầu, và một bát canh đậu nành.
Sắc mặt tam lão gia cũng cực kỳ khó coi, chiếc đũa mới vừa cầm lên lập tức buông xuống: “Ta đi nói chuyện với lão thái thái.”
“Từ từ...” Tô thị gọi ông lại: “Lão gia đừng vội. Đây là chuyện của hậu trạch, giao cho thiếp thân xử lý đi.”
Tam lão gia thấy thê tử bình thản ung dung, cuối cùng cũng nhẫn nhịn ngồi xuống.
Tô thị mỉm cười: “Chia thức ăn đi.”
Một nhà ba người yên lặng không lên tiếng ăn bánh bao nhỏ, uống thêm mấy ngụm sữa đậu nành.
Trong lòng Thư Quân khó chịu, không ăn được mấy miếng, đang muốn buông đũa, lại thấy mẫu thân bên cạnh bình tĩnh cười nói: “Không ăn cho no, sao có thể đánh thắng trận?”
Thư Quân bị câu nói của mẫu thân chọc cười, lại nhét thêm nửa cái màn thầu vào miệng, nhai nhai mấy cái.
“Đợi lát nữa nữ nhi và mẫu thân cùng qua đó.”
Tô thị không lên tiếng. Ăn sáng xong, Tô thị thúc giục trượng phu đi Quốc Tử Giám, bản thân ở nhà chính nghỉ ngơi. Thân thể bà không tốt, cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Thư Quân giúp đỡ Đơn ma ma dọn dẹp chén đũa, hai người ở gian phía Tây nhỏ giọng nói thầm.
“Năm đó phu nhân sinh hạ cô nương ngài, thân thể mang bệnh, khó có thể sinh thêm được nữa. Ban đầu còn chưa có gì, đến khi ngài được năm tuổi, lão thái thái bên kia gây chuyện, nhất định bắt lão gia nạp thiếp. Lão gia tức giận, lật tung cái bàn của lão thái thái. Nhị phu nhân thừa cơ hội nói lão gia bất kính với trưởng bối, nói muốn đi Đô Sát Viện tố cáo lão gia chúng ta.”
“Phu nhân nghe tin không thể không đi đến chính phòng nói chuyện, cuối cùng lấy hai gian cửa hàng lớn, đổi lấy bình yên cho tam phòng...”
Đơn ma ma nói tới đây, trong lòng tràn ra từng đợt chua xót, nức nở nói: “Hai gian cửa hàng kia là sản nghiệp lúc trước cữu lão gia đặt mua, là của hồi môn áp đáy hòm của phu nhân, vốn định để làm của hồi môn sau này cho người. Bây giờ lại rơi vào tay những kẻ tàn ác đó, mỗi khi nô tỳ nhớ tới, lại thấy khó chịu trong lòng.”
“Nếu là chuyện ăn ngon mặc đẹp hưởng thụ thôi còn đỡ, lại cắt xén làm khó dễ đủ điều.”
“Cửa hàng kia ở phố Đồng La cách đây ba con phố, là chỗ cực kỳ tốt. Nhị cô nương đại phòng cướp hôn sự của người, nhị phu nhân nhị phòng lại đoạt cửa hàng của chúng ta. Lão thái thái được chỗ tốt cả hai đầu, mấy người đó đều cơm ngon rượu say, còn không phải do chúng ta cung phụng sao? Loại chuyện này quả thật nuốt không trôi mà.”
Đáy mắt Thư Quân lạnh như băng: “Ta vừa mới từ hôn, bọn họ đã tới chà đạp chúng ta,” Nàng cắn chặt răng, hỏi Đơn ma ma: “Nha hoàn bên cạnh Thư Chi kia đâu?”
Đơn ma ma nghe vậy lấy lại chút tinh thần, lau nước mắt: “Nô tỳ đã sắp xếp ở nơi ổn thoả. Ngài yên tâm, việc này nô tỳ đã bẩm báo phu nhân, trong lòng phu nhân hiểu rõ.”
Thân thể Tô thị không tốt, nhưng lại không phải là người nhu nhược.
Ước chừng chưa tới buổi trưa, thượng phòng bên kia cho người tới báo, nói là lão thái thái mời Tô thị cùng Thư Quân qua đó một chuyến.
Thư Quân vén tay áo muốn đứng dậy, lại bị Tô thị đè lại: “Con cứ nằm yên ở đây, đừng đi đâu hết, một chuyến này mẫu thân có thể đi được.” Tô thị giương mắt nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ một lúc: “Người ở nơi thấp có chỗ tốt của nơi thấp.”
Bà cười khẽ: “Làm việc cũng không cần quá đắn đo…”
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Một ngày nọ, tiểu cô nương ngốc nghếch nhìn thấy khuôn mặt mình “ngày đêm mong nhớ” kia, vỗ vai hắn: “Đại huynh đệ, làm phu quân ta đi.”
Hoàng đế: … Tiểu yêu tinh, cuối cùng nàng cũng xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...