Độc Sủng - Hi Vân

Muỗng bạc khẽ chạm vào răng nàng, đôi mắt đen láy chuyển động không ngừng, giống như một con mèo ngoan ngoãn, cũng không biết ngày nào đó có vươn móng vuốt ra, cào hắn một cái hay không.

Môi anh đào đang mím chặt bị hắn cạy ra từng chút một, nước cua trượt vào đầu môi, nàng nếm được mùi vị đã lâu không thấy. Lưỡi nàng đột nhiên hút một cái, ăn một miếng, khoé môi dính chút nước sốt, hắn đưa tay lau sạch cho nàng, vừa đúng lúc đầu lưỡi kia vươn ra bên ngoài liếm một cái, lướt qua ngón tay thô ráp, cảm giác ướt át khiến lòng hắn run rẩy.

Hoàng đế ngừng tay, giống như không có việc gì mà thu tay lại.

Thư Quân thất bại, vô cùng ảo não. Thôi vậy, ăn một miếng hay một trăm miếng thì có khác gì nhau. Nàng dứt khoát bưng chén cháo cẩu kỷ táo đỏ trước mặt ăn một miếng thật lớn, lót bụng trước để ăn cua sau.

Buổi chiều yên tĩnh, chim hót líu lo, ánh mặt trời kéo dài.

Hoàng đế ăn cùng nàng một chút, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái.

Cũng không biết là do tính chiếm hữu sau khi bị nàng trêu chọc quấy phá, hay là bởi vì nàng quá mức xinh đẹp đáng yêu, lúc tranh thủ thời gian rảnh rỗi ở cùng với nàng, người chinh chiến sát phạt nhân sinh như hắn lại có được một chút an ủi.

Đêm đó khi nàng thướt tha yểu điệu xuất hiện có đôi có cặp cùng người khác, trong đầu hắn đã hiện lên suy nghĩ sẽ thành toàn cho nàng. Nhưng nghĩ đến nàng sẽ dựa vào lòng người khác mà cười mà khóc… Không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy, không bằng, vẫn cứ là hắn đi.

Thư Quân ăn uống no nê, nâng gò má đỏ bừng phơi nắng dưới cửa sổ. Nghĩ mình đã lộ tẩy, nàng không tiếp tục nguỵ trang nữa mà dứt khoát giả chết, lười biếng nằm bất động, càng giống một con mèo nhỏ không được vui.

Vừa mắng mình không biết cố gắng, vừa mắng Hoàng đế quá gian xảo.

Hoàng đế ngồi sau bàn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn trên trán, tay cầm công văn, đang cân nhắc việc triều chính, nghe được nàng lẩm bẩm thì hỏi: “Nàng đang lẩm bẩm gì đó?”

Thư Quân nghe vậy quay nửa người sang, ánh mặt trời ấm áp rải quanh thân nàng một tầng ánh sáng dày đặc, mặc dù xiêm y không phù hợp, nhưng vẫn không che lấp được vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên kia.

“Thần nữ không nói gì cả.”

Hoàng đế thay đổi tư thế thoải mái, đuôi mắt mỉm cười: “Trẫm không điếc.”

Nhất định phải bắt nàng nói?

Được.

Thư Quân hừ hừ hai tiếng, từ trên trường kỷ cao cao dịch xuống dưới, quy củ thi lễ với hắn. Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nàng nhìn thẳng vào hắn, che giấu đi vài phần gian xảo.

“Thần nữ nghĩ, bệ hạ khoan dung săn sóc như thế, lại làm ta nhớ tới cha. Cha ta cũng không mắng ta, nếu ta phạm lỗi, cùng lắm ông chỉ trách ta một câu ‘ngốc nghếch’, nếu ta không vui, sẽ mua bánh hấp bán ven đường để dỗ ta.”

Sắc mặt Hoàng đế tối sầm.

Đây không phải là mắng khéo chê hắn già à?

Hoàng đế tức giận rồi.

Tiểu cô nương ngốc thì ngốc thật, chuyện chính lại không khờ chút nào. Đây là uyển chuyển nói cho hắn, bọn họ không xứng đôi.

Đáy lòng Thư Quân vừa đắc ý vì hoà nhau một ván với hắn lại vừa sợ đắc tội Hoàng đế, thận trọng đi theo phía sau hắn ra khỏi Trích Tinh Lâu.


Hoàng đế giận thì giận, vẫn cho người đưa nàng về phủ đệ an toàn. Thư Quân thầm nghĩ, nếu Hoàng đế sĩ diện, có lẽ sẽ không đến tìm nàng nữa.

Nàng dự liệu không sai, suốt nửa tháng, trong cung không hề có động tĩnh gì.

Nửa tháng này Thư Quân cũng không rảnh rỗi, mẫu thân lấy lại hai gian cửa hàng, một gian bán trang phục tơ lụa từ Giang Nam chuyển tới, một gian là tiệm bán lương thực, nhưng mấy năm gần đây tiệm lương thực không kiếm được tiền. Khoảng thời gian trước Tô thị thử đổi thành bán son phấn cho nữ tử, Thư Quân rảnh rỗi không có gì làm, tiện thể làm một ít đèn lồng, vẽ một bức hoạ mỹ nhân trên đó để bán.

Tài nghệ vẽ tranh của nàng xuất chúng, chỉ vẽ vài nét, một mỹ nhân sinh động như thật đã hiện ra trên giấy, mỗi lần có người vào cửa hàng mua son phấn trang điểm, đều bị đèn lồng có phong cách đặc biệt kia thu hút, cuối cùng lại tiện thể mua luôn mang về.

Đèn lồng có hạn, dần dần có phần cung không đủ cầu. Thư Quân thỉnh thoảng vẽ vài cái nhưng luôn bán hết sạch, rồi từ từ cũng tích góp được chút danh tiếng.

Sáng ngày mùng ba tháng Chín, Thư Quân như thường lệ đi chính viện thỉnh an lão thái thái.

Sau khi cháu gái đính hôn với hoàng thất, lão thái thái tìm người mua vài món đồ cổ để trang trí trên giá, lại cho người làm bình phong mới, học theo gia đình huân quý dùng trầm hương, nhìn cũng xem như phù hợp với cửa sổ xanh và hành lang đỏ, hương khói lượn lờ.

Mấy tỷ muội trong nhà tụ hội ở gian phía Đông nói chuyện, chỗ ngồi thường ngày của trưởng tỷ Thư Linh hôm nay lại bị Thư Chi chiếm mất. Thư Chi ngồi ở đầu hàng ngay bên dưới lão thái thái, trong tay không biết đang cầm cái gì, vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Thư Quân hành lễ với lão thái thái, sau đó nhanh chóng lui về ghế gấm xa nhất ngồi xuống. Mỗi lần nàng chỉ ngồi một lát rồi lấy cớ rời đi ngay. Hôn sự của Thư Quân thay đổi bất ngờ, làm cho thái độ của lão thái thái đối với nàng cũng lên lên xuống xuống, hiện giờ nhìn thấy nàng, ngoại trừ phiền chán thì cũng không còn cảm xúc gì nữa.

Bốn tỷ muội Thư gia, ngoại trừ Thư Linh và Thư Chi của đại phòng, con gái duy nhất của tam phòng là Thư Quân, chỉ có một thứ nữ của nhị phòng, tên là Thư Tinh.

Hàng năm Thư Tinh bị nhị phu nhân Dương thị quản thúc, tính tình nhu nhược yên tĩnh, là kiểu chỉ hướng đông không dám đi hướng tây.

Thư Quân và Thư Tinh ở trong nhà đều không được yêu thích, cho nên hai người tương đối gần gũi, chụm lại một chỗ xem vòng tay Thư Quân mới mua.

Thư Chi nhìn hai người các nàng, đưa thiệp vàng trong tay lên.

“Mùa thu hàng năm Thái Thượng Hoàng đều muốn đi hành cung Tây Sơn săn thú, năm nay cũng vậy. Hôm nay phủ Hoài Dương Vương đưa thiệp mời tới, đáng tiếc chỉ có ba cái, cho nên hai vị muội muội chịu khó thương lượng, xem để cho ai đi?”

Trước đây, chỉ có Thư Quân mới có đãi ngộ này, hiện giờ đổi thành Thư Chi, không khí trong phòng có chút ngượng ngùng. Thư Tinh nhấp môi, cúi mặt xuống không dám nói tiếp.

Thư Quân dường như không cần nghĩ ngợi, nhẹ giọng nói: “Để tứ muội đi đi.”

Thư Tinh có chút rụt rè, kéo góc áo nàng: “Sao như vậy được, vẫn nên để tỷ tỷ đi thôi.”

Thư Tinh chỉ nhỏ hơn Thư Quân một tháng, sinh ra có dáng vẻ giống nhị lão gia, da trắng gầy yếu, mới nhìn lại giống như chị gái.

Thư Quân nắm ngược lại tay nàng ấy: “Ta thật sự không muốn đi.”

Trưởng tỷ Thư Linh ngồi đối diện nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, nói: “Hai người các muội đi đi, ta không đi.”

Sắc mặt Thư Chi sa sầm, chỉ cảm thấy thật sự chán nản. Năm ngoái Thư Quân mang thiệp mời về, mọi người đều muốn tranh nhau lấy, năm nay đến lượt nàng ta, một đám đều từ chối, hoàn toàn không muốn dính lấy vẻ vang của nàng ta.

Thư Chi cướp được hôn sự này, ngoài việc không muốn cho Thư Quân được chỗ tốt, càng nhiều hơn là muốn hơn thua cùng trưởng tỷ. Đều là đích nữ đại phòng, dựa vào cái gì Thư Linh lại được ưu ái như vậy.


“Tỷ tỷ là tỷ ruột của ta, nếu tỷ không đi, chẳng phải là không cho muội mặt mũi sao?”

Thư Linh muốn phản bác, lão thái thái phía trên đã trầm giọng mở miệng.

“Được rồi! Tuy rằng hôn sự của Linh nhi đã định ra, nhưng Liễu gia lại không siêng năng lui tới. Cháu nhân cơ hội này, đi thăm dò tiếng gió của Liễu gia. Gần đến hôn kỳ, Liễu gia cũng nên chuẩn bị rồi.”

Thư Linh chậm rãi kéo khoé môi, đứng dậy nói vâng.

Lão thái thái lại chuyển tầm mắt qua Thư Quân và Thư Tinh. Hai đứa cháu gái này, một đứa nghịch ngợm không nghe lời, một đứa lại giống y như cái hũ nút đánh một gậy cũng không vang một tiếng, lão thái thái đều không thích. Chẳng qua ngày thường Thư Tinh cẩn thận tỉ mỉ tới thượng phòng hầu hạ bà ta, Thư Quân lại lười đến không thấy bóng dáng. Bà ta như không chút do dự đưa tấm thiệp cuối cùng cho Thư Tinh.

Thư Quân buông tay, rời khỏi thượng phòng.

Nàng cho rằng mình tránh được một kiếp, nhưng vừa tới hoàng hôn, trong cung cho một vị công công tới tuyên khẩu dụ.

“Chuẩn tam cô nương Thư gia tùy giá hành cung.”

Một, chưa nói đến đây là chủ ý của vị nào, hai là không có thiệp mời, khiến cho cả Thư gia không hiểu chuyện gì. Người của Thư gia đoán tới đoán lui, cho rằng là Hoài Dương Vương thay Thư Quân lên tiếng.

Thư Quân tức giận đến mức âm thầm nhìn bóng dáng tiểu thái giám mà làm mặt quỷ, trong lòng mắng Hoàng đế một lượt từ trên xuống dưới.

Toàn bộ cô nương trong nhà đều phải ra ngoài, người một nhà đồng thời chuẩn bị hành trang. Tô thị cũng chuẩn bị trang phục cưỡi ngựa cho Thư Quân, Thư Quân ở một bên oán giận: “Con không biết cưỡi ngựa, mẹ đừng uổng công chuẩn bị.”

“Để Ấu Quân dạy con, nữ hài tử ở bên ngoài nên có chút ít bản lĩnh.” Tô thị cười tủm tỉm khích lệ nàng: “Con vừa lười vừa ngốc, nếu có người bắt đi, ít nhất còn có thể cưỡi ngựa chạy về.”

Thư Quân thấy mẹ ruột chê bai nàng, tức giận đứng dậy xoay ba vòng, xụ mặt nói: “Mẹ, sao con lại bị người ta bắt đi chứ?”

Hai mẹ con náo loạn trong chốc lát, cuối cùng dọn xong một rương hành trang.

Ban đầu Tô thị cực kỳ không yên tâm, nhưng đến tối mùng ba, Thư Lan Phong vô cùng vui vẻ nói: “Tần Thái phó phục tang xong đã về triều, muốn tìm một đệ tử trong đám con cháu thế gia. Thái Thượng Hoàng muốn đưa lão nhân gia theo đến hành cung, nhân cơ hội này đều cho con cháu thế gia đi hết, để thể hiện năng lực phát triển văn võ Đại Tấn.”

“Bệ hạ rất vui, chuẩn cho thầy trò Quốc Tử Giám đi cùng, tên ta cũng có trong đó. Đúng lúc, có thể chăm sóc cho tiểu nha đầu yếu ớt kia.”

Tô thị mới hoàn toàn yên tâm, lại lần nữa sắp xếp cho hai cha con thêm một rương quần áo. Đến ngày mùng tám, hai chiếc xe ngựa, theo đoàn xe các gia đình mênh mông cuồn cuộn chạy đến Tây Sơn.

Thư gia có đại phu nhân Phương thị dẫn đầu, mang theo đại thiếu gia, nhị thiếu gia và bốn vị cô nương đi ra ngoài. Thư Lan Phong phải đi theo đoàn của Quốc Tử Giám, hai cha con tuy không ở cùng một chỗ, nhưng lúc hạ trại nghỉ ngơi dùng cơm trưa, Thư Lan Phong vẫn nhờ vả người khác, mang cho nữ nhi một hộp thức ăn.

Nữ nhi này của ông cái gì cũng có thể qua loa, nhưng bụng đói thì không được.

Đến lúc ông vui vẻ mang hộp thức ăn đi đến bên ngoài xe ngựa của Thư Quân, lại nghe thấy cô nương bên trong đang ăn uống khí thế ngất trời.

“Món đuôi tôm này ăn thật ngon, là dùng sa tế xào cay phải không?”


“Nô tỳ cảm thấy ngon nhất là món canh lươn này…”

“Hì hì, ta biết em thích ăn lươn, nên không cướp của em đâu. Ta sẽ ăn hết hai phần cua này. Đúng rồi, em đừng có cướp cua của ta đó…”

Thư Lan Phong nhìn thoáng qua hộp thức ăn trong tay, cái này có hai cái bánh hấp hành, một chồng bánh hoa quế, còn có một chén cháo nhỏ.

Không đúng nha.

Ông lặng lẽ xốc màn xe lên xem một cái, lại thấy nữ nhi yếu ớt kia của mình ăn đến miệng đầy dầu mỡ, lại nhìn lướt qua bàn một cái thì bị dọa không nhẹ: “Quân Nhi, cái này từ đâu ra vậy?”

Thư Quân không ngờ lại vừa vặn bị phụ thân bắt gặp, ngơ ngác nhìn ông: “Con cũng không biết.”

“Con không biết?” Thư Lan Phong không thể tin được.

Thư Quân chột dạ chớp chớp mắt: “Con quả thật không biết mà, con chỉ đi đến cung phòng một chuyến, lúc trở về đã thấy hộp thức ăn này trong xe ngựa.”

Thược Dược lại không đến nỗi sợ hãi lắm: “Lão gia, nô tỳ đoán, chắc là có người đưa nhầm rồi.”

“Đưa nhầm, mà hai người các con cũng dám ăn?” Thư Lan Phong gấp đến độ giậm chân. Ông ngoái đầu lại nhìn lướt qua, khắp nơi doanh trướng khói bếp lượn lờ, quan viên ăn mặc đủ các loại quần áo cao cấp đi qua đi lại. Nơi này chỉ tuỳ tiện lấy ra một người cũng đủ đè chết Thư gia, Thư Lan Phong tức vô cùng, định bảo nữ nhi trả lại, nhưng nhìn một bàn ăn giống như gió cuốn mây tan, đành đỡ trán nói.

“Tốt nhất là con nên cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì.”

Buổi chiều Thư Lan Phong xin Tế tửu Quốc Tử Giám cho nghỉ, cưỡi ngựa bảo vệ bên cạnh xe Thư Quân, sợ có người tới tìm nữ nhi gây phiền phức. Cũng may một đường gió êm sóng lặng, ông lau một đầu mồ hôi lạnh. Lúc chạng vạng đến hành cung, ông giao lại nữ nhi cho trưởng tẩu, vội vàng đi Quốc Tử Giám dàn xếp cho học trò.

Nữ quyến bên này, xe ngựa đều ngừng ở bãi cỏ trước hành cung, chờ công công nội thị dẫn vào từng nhà.

Thư Quân lặng lẽ kéo Thược Dược tránh ở phía sau xe ngựa nói chuyện: “Chuyện ta kêu em hỏi thăm, sao rồi?”

Thược Dược ghé sát vào tai nàng trả lời, “Nô tỳ chỉ nhìn thấy xe hoàng liễn, sau đó đi hỏi, người ta nói là xe của Thái Thượng Hoàng. Cô nương, ngài hỏi thăm bệ hạ làm gì vậy?”

“À…” Thư Quân sợ bị người ta nghe được, liên tục lắc đầu với nàng ấy: “Đừng để lộ ra, ta chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi.”

Thư Quân nghĩ khi nào có cơ hội sẽ nói thẳng với Thược Dược, trừ khi là Bùi Việt buông tha nàng, nếu không chuyện này không cách nào giấu được Thược Dược.

Sắc trời u ám, ánh nắng ngả về chiều, hoàng hôn ráng đỏ bao phủ hơn nửa bầu trời.

Các gia đình lục tục rời khỏi bãi cỏ, sau một lúc lâu cũng đến lượt Thư gia, ma ma của đại phu nhân kiểm kê nhân số, đoàn người khiêng hòm xiểng đi theo nội thị tiến vào hậu viện hành cung.

Hành cung Tây Sơn cực kỳ rộng lớn, phía sau chính điện Càn Khôn là khoảng hơn hai mươi gian viện lớn nhỏ xếp hàng chi chít như sao trời, hoặc là dựa vào núi trúc, hoặc là bao quanh bởi nước, phong cảnh tuyệt đẹp, có thể vào ở nơi này nếu không phải là quan quyến trọng thần, thì cũng là hoàng thân quốc thích được sủng ái, trừ mấy cái này, ở hai bên đông tây hành cung cũng có mấy sân viện, sắp xếp cho các quan lại bình thường.

Thân phận Thư gia nửa vời, được phân đến sân viện Tây Uyển.

Hạ nhân mang toàn bộ hành lý đến thính đường, Phương thị ngồi ở trên cùng, bắt đầu chia phòng. Đại thiếu gia và nhị thiếu gia muốn tham gia đợt tuyển chọn của Quốc Tử Giám, cho nên ở cùng Thư Lan Phong. Phương thị dặn dò hạ nhân đưa hành lý của bọn họ đến khu vực của Quốc Tử Giám trước.

Người nhiều phòng ít, không tránh khỏi việc các cô nương phải ở cùng phòng, Phương thị tự mình ở riêng trong chính phòng, hai nữ nhi được phân ở hai gian sương phòng, Thư Quân và Thư Tinh được sắp xếp ở dãy nhà phía sau. Thư Tinh nhìn mãi đã quen, Thư Quân thì không thèm để ý.

Trong lúc đang muốn nâng hòm xiểng đi vào, tiểu công công lần trước truyền khẩu dụ lại tới. Tuổi y không lớn, trắng trẻo mập mạp, có một đôi mắt phượng sáng ngời có thần: “Thỉnh an phu nhân, Thái Thượng Hoàng ban ân điển cho tam cô nương, nói là thân thể cô nương yếu đuối, cho phép đến ở tại Lưu An Cung.”

Sắc mặt đại phu nhân khẽ thay đổi. Bà ta cũng đã tới hành cung Tây Sơn này hai lần, trong lúc vô tình nghe người ta nhắc qua. Lưu An Cung có một suối nước nóng, là nơi tĩnh dưỡng thân thể và tinh thần tốt nhất. Năm đó Thục Phi đẹp nhất hậu cung mỗi năm đều đến đây ở mấy tháng, dưỡng một thân da thịt non mịn kia đến nõn nà, hậu cung không có ai là không ghen tị.


Mỗi khi đến hành cung săn thú, Lưu An Cung trở thành nơi mà hoàng phi, Công chúa tranh nhau đoạt.

Thư Linh âm thầm liếc nhìn Thư Quân một cái.

Sắc mặt Thư Chi có chút khó coi. Nàng ta mới là cháu dâu tương lai chính thức của hoàng gia, vậy mà Thái Thượng Hoàng chỉ nhớ tới Thư Quân?

Nàng ta tự an ủi chính mình: “Lần trước muội muội bị từ hôn vì bát tự không hợp, trong lòng Thái Thượng Hoàng áy náy, cố ý ban cho muội muội ân điển này xem như bồi thường thôi.”

Tiểu công công khép lại tay áo cười mà không nói.

Phương thị còn có thể nói gì được, sắc mặt bình thường dặn dò Thư Quân: “Ngươi đi đi, nhớ tuân thủ quy củ.”

Thư Quân nói vâng, đi theo phía sau tiểu công công về hướng Lưu An Cung.

Xuyên qua hành lang bên trong hành cung, bốn phương trống trải, đèn không sáng lắm nhưng cũng không quạnh quẽ. Vầng sáng giống như bị cơn gió lay động, khiến cho cả hành cung trông giống như cung điện chốn thiên đình mờ mịt sương khói.

Vì chú ý bước chân Thư Quân, tiểu công công cố tình đi chậm, Thược Dược ôm trang sức quý giá, thấp thỏm đi theo bên cạnh Thư Quân, phía sau là hai tiểu nội sử, giúp Thư Quân khiêng hòm xiểng.

Tuổi Thược Dược không lớn, tâm tư lại nhanh nhạy. Thế mà Thái Thượng Hoàng lại để một cô nương đơn độc ở cái cung gì kia, việc này quá mức kỳ lạ.

Thư Quân muốn hỏi thăm tiểu công công về hành tung Hoàng đế mấy lần, nhớ tới Thược Dược ở bên cạnh lại thôi.

Con đường càng đi càng xa, dọc theo hành lang lại đi lên phía trên, dần dần rời khỏi khu vực chính.

Hành lang uốn cong dẫn vào giữa sườn núi, đột nhiên rẽ ngoặt xuống, đi vào một cung điện có vị trí thấp. Cung điện cũng không lớn, bị tầng tầng lớp lớp cây anh đào che phủ, chỉ loáng thoáng có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua.

Mới vừa ra khỏi hành lang, đi vào bên ngoài đại điện Lưu An Cung, lại nghe từ hướng Tây Nam truyền đến vài âm thanh ồn ào. Thược Dược liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy một đám cô nương áo xanh áo đỏ tụ tập bên ngoài hồ nước, chỉ trỏ về phía này.

“Thành Tướng quân, ta xem danh sách Tư Lễ Giám rồi, Lưu An Cung không có ai ở. Ta đã xin tổ phụ tìm Thái Thượng Hoàng ân chuẩn, ta sẽ ở đây. Nngươi tránh ra, ta muốn đi vào.” Người nọ mặc một bộ váy tím hoa lệ, chính là Lý Anh.

Người được gọi là Thành Tướng quân kia chính là Đô Chỉ Huy Sứ, mặc một bộ áo giáp màu nâu, khoanh tay trước ngực, trong miệng nhai lá bạc hà, giận dữ trả lời:

“Lý cô nương, Lưu An Cung không sắp xếp người vào ở, cũng không có nghĩa là ngươi có thể đi vào.”

Gần đây Lý Anh chăm chỉ đọc sách, cổ gáy vô cùng nhức mỏi, nghe nói suối nước nóng có thể thư giãn gân cốt, mới năn nỉ tổ phụ đến Tư Lễ Giám nói vài lời, đưa nàng ta vào ở. Không được cũng không bỏ cuộc, nàng ta không cam lòng, nửa đường nghe được Lưu An Cung không có ai ở, cho nên vừa rồi mới mang thẳng người đến nơi này.

Vị dũng sĩ Đô Chỉ Huy Sứ trước mặt phụ trách bảo vệ lần đi săn này, là một vị tướng dũng mãnh đi theo Bùi Việt chém giết ngoài chiến trường, một người rất cứng rắn.

Từ trước đến nay Tạ Vân và Lý Anh luôn mâu thuẫn. Mỗi lần hai người đều vì chỗ ở mà náo loạn không ngừng, hôm nay đương nhiên cũng là vì tranh giành Lưu An Cung mà tới. Nàng ta thấy Lý Anh hiếm khi bị ăn mắng, trong lòng vô cùng sảng khoái, sảng khoái qua đi, lại đối mặt với vị Thành Tướng quân kiêu ngạo kia, cũng thấy đau đầu.

Lý Anh này là người cao ngạo, không hiểu lá mặt lá trái, vì thế Tạ Vân bắt đầu dùng giọng mềm mại lôi kéo làm quen: “Thành Tướng quân, ba năm trước đây cùng Mông Ngột đàm phán, là Thành tướng quân đã cùng cha ta đi sứ. Cha ta trở về vẫn luôn khen ngợi phong thái của Tướng quân…”

“Đừng đừng đừng...” Thành Tướng quân giơ tay ngăn nàng ta: “Tạ cô nương, chớ có tạo quan hệ. Ta là thần tử của bệ hạ, chỉ làm việc vì bệ hạ, đừng nói có phong thái hay không, hôm nay ở Lưu An Cung này, không ai được phép vào!”

Tạ Vân bị nói đến đỏ mặt, khoé mắt vừa lúc thoáng nhìn phía trước đại điện Lưu An Cung có bóng dáng di chuyển. Cách quá xa, nàng ta không nhìn rõ được là người nào, nhưng có thể kết luận là nữ tử. Tạ Vân tức khắc gào lên, chỉ vào bóng dáng Thư Quân hỏi.

“Thành Tướng quân, ngươi đừng trợn mắt nói dối. Đã nói không ai được đi vào, vậy người kia là ai? Đó không phải là người sao?”

Thành Tướng quân nhổ một cái, phun bạc hà trong miệng ra, quay đầu liếc về bên kia một cái, khoé môi kéo cao, cà lơ phất phơ nói: “Không phải… Người ta là tiên nữ đó?”

Tạ Vân: “...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui