Phượng Thiên nóng lòng, Đông Bách Tử Hằng càng tò mò hơn. Phượng Thiên nhiều năm tìm kiếm thân muội muội thất lạc. Cũng đã hai mươi năm bặt vô âm tín, không chút manh mối. Chẳng lẽ trùng hợp đến mức đó lại là mẫu thân của Đoan Mộc Ly Tâm, chẳng lẽ muội muội của Phượng Thiên lại lưu lạc tới tận nơi này. Đoan Mộc Ly Tâm nhẹ nhàng trả lời.
– Mẫu thân thần họ Phượng, đích thị gọi là Phượng Dao.
– Làm sao ngươi biết nàng là họ Phượng?
Đoan Mộc Ly Tâm suy nghĩ một lát mới lên tiếng.
– Chuyện này…. Thần cũng không rõ, chỉ là tín vật mẫu thân để lại là một miếng ngọc bội lưu ly, trêи đó có khắc một chữ Phượng. Còn lại là thần nghe những người từng quen biết mẫu thân kể lại.
Phượng Thiên càng lúc càng nôn nóng, như đạp phải lửa đứng ngồi không yên.
– Ngươi mau nói mẫu thân ngươi là người ở đâu?
Đoan Mộc Ly Tâm liếc nhìn sang Đoan Mộc Chính Đồ còn cứng đờ đứng đó, hoàn toàn mất hết thần trí. Phượng Thiên nhíu mi hiểu ra ý tứ liền chuyển sang Đoan Mộc Chính Đồ.
– Đoan Mộc đại nhân, ngươi mau nói trẫm biết Phượng Dao thê tử ngươi là người ở đâu?
Đoan Mộc Chính Đồ đôi mắt vô thần hơi cúi người cung kính đáp lại Phượng Thiên.
– Bẩm quốc chủ, Phượng Dao nàng ấy là do thần cứu được trong rừng, người đầy thương tích ngất xỉu, khi tỉnh lại đã không còn nhớ gì. Đúng như vương phi nói trêи người nàng chỉ mang duy nhất miếng ngọc lưu ly khắc chữ Phượng nên thần gọi nàng là Phượng Dao.
Phượng Thiên nghe xong liền trầm tư một chút, tâm trí mơ hồ nhớ lại cảnh loạn lạc lúc đó. Hai mươi năm trước khi đại chiến giữa sáu nước diễn ra. Hắn cùng phụ hoàng nam chinh bắc chiến, khắp nơi loạn lạc, đâu đâu cũng chỉ có chém giết. Gia tộc Phượng thị đứng lên tập hợp một vùng nam cương lập nên vương triều Nam Phượng phất cờ thống nhất giang sơn. Đáng tiếc trêи đường nam chinh cũng chính là biên cương Vệ quốc bây giờ hắn đã làm thất lạc thân muội muội năm đó mới mười sáu tuổi. Khi ấy nàng đã được sắc phong thành An Lạc công chúa.
– Phượng Thiên, trêи đời trăm ngàn người giống nhau biết đâu nàng không phải..
Đông Bách Tử Hằng đột nhiên lên tiếng kéo Phượng Thiên ra khỏi dòng kí ức. Phượng Thiên chỉ gật gật đầu xong vẫn tiếp tục hỏi.
– Ngụy vương phi, không biết ngươi có thể cho trẫm xem miếng ngọc của mẹ ngươi?
Lần này Đoan Mộc Ly Tâm chớp chớp mi mắt, nhìn nhìn liếc liếc sang Đông Bách Hàn thở dài.
– Bẩm quốc chủ, thần lúc nhỏ vì trả ơn cứu mạng đã lỡ tay tặng cho một nam hài khác.
Phượng Thiên có chút thất vọng cùng hụt hẫng chỉ ngồi xuống phất tay, những kẻ hóng chuyện trêи đại điện cũng thở phào, hóa ra không phải, ngụy vương phi không có quan hệ gì với quốc chủ Nam Phượng nếu không bọn hắn không biết đây là tin chấn động đến mức nào. Đông Bách Hàn cực kì khó hiểu với ánh mắt của Đoan Mộc Ly Tâm. Đại não nhiệt tình phân tích hàm ý trong ánh mắt của nàng. Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Đông Bách Hàn đưa tay tháo chiếc túi thơm bên hông, từ trong túi thơm lấy ra một miếng ngọc đã cũ nhưng vẫn thấy rõ ràng chữ trêи miếng ngọc. Đúng là Phượng, chữ Phượng, Đông Bách Hàn không tự chủ thốt lên.
– Nữ hài năm đó là nàng.
Đoan Mộc Ly Tâm bộ dáng ngáo ngáo giả ngu, tỏ vẻ bản thân không biết gì giằng lấy miếng ngọc trong tay Đông Bách Hàn.
– Ô là nó, là nó a. Chính là miếng ngọc này của ta, sao chàng có vậy~
Chính là bộ dáng ngu ngơ truyền thuyết đó thành công lôi kéo sự chú ý của cả đại điện. Ôi mẹ ơi, tổ tông ơi, ngụy vương phi nàng thật sự mang một nữa huyết thống Nam Phượng sao? Phượng Thiên không tin vào mắt mình, chính là miếng ngọc đó, không lẫn vào đâu được, là vật minh chứng huyết thống Phượng gia. Hoàng tộc Nam Phượng ai cũng mang nó theo bên người, đến khi chết cũng được an táng theo không phút nào rời.
( “Vậy mà bả đem đi cho gái”.. (((:)
Đông Bách Tử Hằng cũng lờ mờ nhận ra. Ngọc bội này Phượng Thiên từ nhỏ luôn mang, hắn có từng hỏi qua mới biết đây là vật bất ly thân của hoàng thất Phượng thị, mỗi một hoàng thất đều có. Nhưng mà, lỡ như mẫu thân Đoan Mộc Ly Tâm ở đâu nhặt được thì sao? Huống hồ huyết ngọc như thế này trêи đời vô số, làm sao biết được thật hay giả.
– Phượng Thiên, huynh thấy có đáng tin không?
– Ta phải thử. Bất cứ giá nào cũng không được bỏ qua.
Phượng Thiên đứng lên, dù đã ngoài ngũ tuần nhưng vẫn chưa che đi được dung nhan tuấn mỹ của hắn. Đoan Mộc Ly Tâm chỉ thích thú đứng nhìn nét mặt ngơ ra của Đông Bách Hàn không để ý tới Phượng Thiên đang đến gần. Đến khi tay nàng bị Phượng Thiên nắm lấy mới nhíu mi nhìn bàn tay trêи tay áo mình.
– Ngụy vương phi, trẫm muốn cùng ngươi nhỏ máu nhận thân.
Oanh, đại điện như nổ một tiếng. Quốc chủ Nam Phượng muốn nhỏ máu nhận thân? Không phải chứ, nếu ngụy vương phi thật sự là công chúa Nam Phượng vậy thiên hạ này ai dám động đến nàng, ta phi ta phi, dù không phải công chúa Nam Phượng, chỉ dựa vào nàng là Ngụy vương phi cũng không ai dám làm gì nàng. Đám nô tỳ thái giám nghĩ tới cũng rùng mình, thân phận nàng như vậy sẽ hiển hách tới cỡ nào, e là sau này ngụy vương điện hạ của bọn họ cũng không dám lập thϊế͙p͙ cũng nên. Đoan Mộc Ly Tâm lướt qua ánh mắt của Phượng Thiên, nàng không hiểu rõ cái gì là tình thân bởi từ nhỏ nàng không hề nhận được, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Nam Phượng quốc chủ nàng lại cảm thấy như có cái gì đó ràng buộc, một loại nhìn ôn nhu khó tả, ngay cả phụ thân nàng cũng chưa từng nhìn nàng như vậy.
– Ngụy vương phi, ngươi nhìn rõ đây.
Phượng Thiên bước ra giữa đại điện giơ cao miếng huyết ngọc. Hắn cắn một ngón tay của mình, máu nhỏ từ đầu ngón xuống mảnh ngọc trêи tay rồi đọng lại. Lập tức mảnh ngọc như có ma lực hút lấy giọt máu kia thu vào giữa ngọc bội một cách nguyên vẹn trong sự kinh ngạc của mọi người. Thật sự quá thần kì. Phượng Thiên ngước lên, hướng Đoan Mộc Ly Tâm nhẹ giọng.
– Ngươi thấy không, chỉ người mang huyết thống Phượng thị khi nhỏ máu lên thì huyết ngọc này mới có phản ứng hút vào, còn không thì nó chỉ là miếng ngọc bình thường. Ngọc là thật, trẫm hi vọng người cũng là thật.
Ánh mắt Phượng Thiên ngập tràn mong đợi, giống như hắn thật sự gặp được thân muội muội của mình. Nếu máu Đoan Mộc Ly Tâm thật sự thu vào ngọc bội vậy cũng có nghĩa là thân muội muội hắn đã chết. Mà hơn hết là chết dưới danh phận tiểu thϊế͙p͙ của Đoan Mộc Chính Đồ. Hắn không thể chấp nhận việc này. Chỉ trách nàng bị thương mất trí nên mới chịu khuất nhục như vậy. Nhưng chỉ cần Đoan Mộc Ly Tâm là cốt nhục của An Lạc thì hắn lập tức mang nàng về Nam Phượng, phong nàng làm công chúa, biến nàng thành nữ nhân dưới một người trêи vạn người. Hắn dưới gối chỉ có bảy nhi tử, không có nữ nhi, tìm được nàng hắn nhất định dồn tất cả tình thương cho nàng như ngày xưa hắn từng yêu thương bảo vệ An Lạc.
Đoan Mộc Ly Tâm tiến lên trước mặt Phượng Thiên, vẫn khí chất lãnh tĩnh đó, vẫn mắt phượng sâu thẳm, vẫn ánh nhìn như chứa được vạn vật, nụ cười khuynh sắc hệt như mẫu thân nàng năm ấy. Tay nàng đưa lên môi dứt khoát cắn xuống, máu theo đầu ngón tay chảy dọc xuống huyết ngọc, huyết ngọc lóe sáng rồi cũng như Phượng Thiên khi nãy, nó đem máu của Đoan Mộc Ly Tâm tất cả thu vào cùng giọt máu trước đó hòa làm một. Thời khắc đó ai cũng đã biết thân phận nàng là gì. Đông Bách Tử Hằng kinh ngạc, đại điện kinh ngạc, Đông Bách Hàn cũng không thể ngờ được vương phi của nàng lại mang thân phận cao quý đến vậy. Chỉ duy có Đoan Mộc Chính Đồ vẫn ngây dại, hắn đau khổ, đau tới mức không biểu thị được một chút cảm xúc ra bên ngoài. Hắn vạn lần không nghĩ tới Phượng Dao lại là công chúa Nam Phượng, càng không nghĩ tới có một ngày nữ nhi của hắn và nàng lại hôi hận khi mang họ của hắn, trong hắn hiện tại chỉ có sự chua chát cùng hối hận.
Giá như hắn không ích kỷ mù quáng thì có lẽ nữ nhi này đã không chán ghét hắn, bởi lẽ hắn vì yêu sinh hận nên trước giờ Đoan Mộc Ly Tâm như cái gai đâm vào tâm hắn, nhắc hắn sự đau đớn khi mất Phượng Dao, Đoan Mộc Chính Đồ ngươi thật ngu xuẩn. Giữa đại điện Phượng Thiên xúc động nhìn Đoan Mộc Ly Tâm, hắn lần nữa đánh giá tỉ mỉ đôi mắt như tạc ấy. Đúng khí chất của An Lạc, phẳng lặng trong trẻo như hồ thu, xứng đáng thừa kế danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Nam Phượng. Bàn tay chai sần vì chinh chiến nhiều năm của hắn chạm vào khuôn mặt Đoan Mộc Ly Tâm một cách ôn nhu thận trọng.
– Trẫm cuối cùng cũng tìm được, dù không phải Lạc nhi nhưng đổi lại trẫm tìm được con..
– Quốc chủ…
Đoan Mộc Ly Tâm thoáng ngập ngừng, nàng đối với Phượng Thiên hoàn toàn xa lạ, mặc dù sự thật chứng minh nàng là con gái của An Lạc công chúa nhưng mà nàng từ nhỏ đến lớn đều không biết cái gì gọi là tình thân, giống như với loại tình cảm huyết thống này nàng chưa từng có.
– Tâm nhi, không được gọi quốc chủ, trẫm là cữu cữu của con, con là con cháu Phượng thị, là cháu gái của trẫm.
Phượng Thiên chinh chiến nhiều năm, chỉ đổ máu không đổ lệ, chỉ có hôm nay hắn đặc biệt nghẹn ngào đến mức mắt cũng đã đỏ lên.
– Trẫm muốn mang con về Nam Phượng quy tông nhận tổ, muốn cả Nam Phượng quốc biết con công chúa của trẫm, muốn bù đắp cho con, trẫm còn muốn mang mẫu thân con về Nam Phượng..
– Đoan Mộc Ly Tâm
Một tiếng gọi lớn cắt ngang lời của Phượng Thiên. Đông Bách Tùng tức giận xông vào đại điện gọi lớn tên Đoan Mộc Ly Tâm, hắn vừa về đến cung liền nghe tin Đoan Mộc Thuần Tuyết bị Đoan Mộc Ly Tâm đánh bất tỉnh, hắn càng nôn nóng cho hài tử trong bụng liền không quản đầu đuôi xông tới Kim Loan điện.
– Thái tử điện hạ, người tìm ta sao?
Đoan Mộc Ly Tâm chậm rãi tươi cười, hiện nàng đang có thân phận cao quý như vậy, Đông Bách Tùng ta sẽ cho ngươi biết cái gì là mượn thế hϊế͙p͙ người, mau, mau tới đây đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...