Đoan Mộc Nghi giờ chỉ còn biết nhìn Đoan Mộc Thuần Tuyết rồi lại quay sang nhìn Đoan Mộc Chính Đồ, chỉ trong hôm nay Đoan Mộc Ly Tâm như biến thành một người khác, năng lực của nàng ta vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Nhưng vòng thi này Đoan Mộc Nghi tuyệt đối tự tin, ả từ nhỏ thiên chất thông tuệ, huống hồ gì y thuật của Đoan Mộc gia là đệ nhất thiên hạ, ả sẽ không thua. Tề Trác Nghiên hiện tại đã có chút sợ hãi, nàng không hiểu tại sao phải sợ một Đoan Mộc Ly Tâm khẩu khí như tơ kia nhưng từ khi nghe được thể lệ thi nàng không còn vẻ tự tin như lúc đầu nữa.
– Ngụy vương phi, không biết dùng gì để thử độc đây?
Tề Trác Hâm nãy giờ im lặng quan sát đột nhiên lên tiếng. Ngụy vương phi này tài giỏi như vậy, khẩu khí lại bức người khiến hắn sinh ra chút ngưỡng mộ. Đoan Mộc Ly Tâm duy trì nụ cười như nắng, trường lụa bay tới bàn Đoan Mộc Thuần Tuyết chuẩn xác quấn lấy cổ tên thị vệ đứng sau mạnh mẽ kéo hắn lên đài.
– Ta dùng hắn.
– Ngụy vương phi, ngươi làm vậy là không coi bổn thái tử ra gì sao? Trước mặt ta dám bắt người của ta, hơn nữa là để thử độc?
Đông Bách Tùng mượn cớ gây khó dễ.
– Đúng vậy, huống hồ dùng người thử độc là chuyện tàn nhẫn biết chừng nào? Vương phi muội muội ngươi thật là lòng dạ độc ác.
Đoan Mộc Thuần Tuyết nhanh chóng hùa theo, phu xướng phụ tùy công kϊƈɦ Đoan Mộc Ly Tâm. Mọi người nhìn nhau cũng có vẻ tán đồng, chuyện này thật sự quá tàn nhẫn. Đoan Mộc Ly Tâm siết chặt thêm lực đạo, bức tên thị vệ đến khó thở. Âm vực nàng đều đều vang khắp Ngự hoa viên.
– Ngươi vì sao giở trò với kiếm của bổn vương phi?
Mọi người nghi hoặc nhìn nhau, tên thị vệ thì vừa nghe đã cả kinh, mồ hôi tuôn như suối, khó khăn lấy tay cố nới rộng trường lụa quấn trêи cổ.
– Nô… nô.. tài.. không..biết… vương phi… đang nói… gì..
Phía dưới Đoan Mộc Thuần Tuyết có tật giật mình liền bám lấy tay Đông Bách Tùng thần sắc hoảng sợ. Đoan Mộc Ly Tâm hoa lệ cười tươi, chậm rãi siết chặt trường lụa, tên thị vệ cảm nhận được sinh mệnh của hắn đang cạn dần, giữa ranh giới sống chết, hắn dĩ nhiên chọn được sống.
– Nô… nô tài… biết…tội..
Mọi người lần nữa kinh ngạc, một tên thị vệ nhỏ nhoi lại dám giở trò với sủng phi của Ngụy vương, hắn chán sống rồi sao?
– Ta không trách ngươi, bất quá bổn vương phi muốn nhờ ngươi một chuyện coi như là lấy công chuộc tội.
Đoan Mộc Ly Tâm lúc này đã nới lỏng trường lụa, nhẹ thu lại. Tên thị vệ được trả lại nữa cái mạng liền rối rít dập đầu.
– Đa tạ vương phi, đa tạ vương phi, nô tài xin nghe theo vương phi sắp xếp.
– Tốt, giúp ta thử độc trùng, yên tâm Tây Thần công chúa cùng Đoan Mộc tiểu thư đây sẽ không để ngươi mất mạng đâu, phải không đại tỷ?
Đoan Mộc Ly Tâm vừa nói vừa nhìn Đoan Mộc Nghi cười. Đoan Mộc Nghi ta xem hôm nay ngươi dùng cách gì để giữ được mạng của mình. Tên thị vệ nghe xong cả kinh, vội vã dập đầu xuống sàn đài.
– Vương phi tha mạng, vương phi tha mạng, nô tài biết sai rồi….. Thái tử phi nương nương cứu nô tài… Thái tử phi nương nương..
Hắn sống chết dập đầu trước Đoan Mộc Ly Tâm rồi đến cầu cứu Đoan Mộc Thuần Tuyết. Một lời cầu cứu này chẳng khác nào tố cáo Đoan Mộc Thuần Tuyết chính là kẻ sai hắn giở trò với Ngụy vương phi. Đoan Mộc Thuần Tuyết dĩ nhiên không thể đứng ra giúp hắn, như thế chẳng khác nào chuốc họa về mình. Đoan Mộc Ly Tâm thấy vậy liền vui vẻ điểm lấy huyệt đạo tên thị vệ, Đoan Mộc Thuần Tuyết đừng tưởng như vậy là trốn được, ta chính là từ từ chơi với ngươi, từ từ hủy hoại ngươi.
– Thái tử điện hạ cùng thái tử phi không có ý kiến vậy bổn vương phi không khách sáo với hắn nữa.
Đoan Mộc Ly Tâm lấy ra túi thơm bên người, chính là loại túi thơm ngào ngạt, mùi hương theo gió phảng phất khắp nơi. Ngụy vương phi định làm gì đây? Ánh mắt tất cả đổ dồn về chiếc túi thơm đó, đến khi thấy một con cổ trùng bảy màu bò lên.
– Thất Sắc Cổ Trùng.
Tề Trác Hâm lên tiếng. Tất cả đều tăng thêm tò mò.
– Đây là loại cổ trùng Tây Vực, chính xác là vua của các loại cổ trùng, chỉ cần người bị nó cắn phải trong nữa nén hương liền mất mạng.
Tên thị vệ nghe thấy Tề Trác Hâm nói đã không còn huyết sắc, sợ hãi dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đoan Mộc Ly Tâm.
– Tây Thần điện hạ nói rất đúng, trêи đời này người giải được độc của nó rất ít, đại tỷ, công chúa có muốn thử không?
Đoan Mộc Ly Tâm vuốt nhẹ lên cổ trùng nhàn nhạt lên tiếng. Mỗi cái vuốt ve của nàng làm tất cả người ở ngự hoa viên đều lạnh tóc gáy. Một con độc trùng hại người như vậy có thể coi là thú cưng mà vuốt ve sao? Ngụy vương phi càng lúc càng đáng sợ. Đoan Mộc Nghi cùng Tề Trác Nghiên nuốt xuống một ngụm nước bọt. Không được, không thử chính là thua, thua chính là mất mạng, bằng mọi giá cũng phải thử.
– Ta thử
Đoan Mộc Nghi cùng Tề Trác Nghiên đồng loạt trả lời. Đoan Mộc Ly Tâm hài lòng bước tới tên thị vệ, chậm rãi thả cổ trùng lên trêи người hắn. Mọi người đều nín thở nhìn tên thị vệ trêи đài. Cổ trùng bắt được hơi người liền ở cổ hắn gặm cắn, máu vừa tuôn ra khỏi cổ đã biến sang màu đen. Đoan Mộc Ly Tâm thu lại cổ trùng, đưa nó ngoan ngoãn nằm im trêи tay. Tên thị vệ bị cắn xong liền thống khổ gào thét, cơ thể trở nên tím tái đáng sợ, hắn liều chết ôm lấy vết cắn trêи cổ cấu xé cơ hồ như muốn xé nát da thịt ra. Huyệt đạo vì sự tàn phá của cổ độc mà không còn khống chế nổi hắn. Đoan Mộc Nghi đánh liều bước tới hướng Tề Trác Nghiên thỏa thuận.
– Công chúa, người giữ hắn để ta thử bắt mạch.
– Ân.. Ân.
Tề Trác Nghiên lúc này chỉ biết làm theo lời Đoan Mộc Nghi, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy qua loại độc đáng sợ như vậy. Y thuật nàng tuy không cao minh nhưng vạn nhất là dùng dược thì cũng là ưu tú. Nhưng mà cái này…
Đoan Mộc Nghi cầm tay tên thị vệ bắt mạch, vừa chạm đến liền kinh hãi thốt lên.
– Không có kinh mạch..
– Ngươi nói gì?
– Kinh mạch hắn toàn bộ đã đứt hết.
Tề Trác Nghiên mở to đồng tử không thể tin nổi. Lợi hại vậy sao, chỉ trong nháy mắt liền biến hắn thành tàn phế.
– Chuyện này… phải làm sao..
Tề Trác Nghiên run rẩy lên tiếng. Đoan Mộc Nghi sắc mặt đại biến, kinh mạch không còn làm sao có cách cứu. Vốn không thể cứu được. Đoan Mộc Ly Tâm thấy vậy chỉ yên ổn đứng một bên cười.
– Nữa nén hương sắp hết rồi, còn không cứu hắn sẽ chết đó.
Đoan Mộc Nghi giờ phút này không còn đường lui, không thể trở mình chỉ có thể khó nhọc lên tiếng.
– Ta chịu thua.
Vạn bất đắc dĩ thốt ra mặc cho Tề Trác Nghiên còn thất thần nhìn tên thị vệ. Đoan Mộc Ly Tâm nhếch môi, hướng Tề Trác Nghiên cười tươi như nắng.
– Công chúa, người nên nhanh lên một chút.
Tề Trác Nghiên chỉ cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề, sự sợ hãi ép tim nàng đến khó thở. Nhìn tên thị vệ trước mắt gào thét thống khổ nàng cũng đổ một tầng mồ hôi.
– Ta… Ta..
– Cái này không tính được.
Âm thanh phát ra là của Đông Bách Tùng. Hắn đứng dậy chỉ tay vào Đoan Mộc Ly Tâm.
– Ngụy vương phi, độc dược muốn chữa phải cần có thời gian, làm sao có trong nháy mắt có thể chữa hết, ngươi dùng thứ độc trùng hại người kia vốn không cho người khác có cơ hội chữa, đây sao có thể gọi là thi đấu?
– Thái tử điện hạ nói vậy là xem y thuật của Đoan Mộc Nghi không ra gì sao? Danh hiệu đệ nhất y nữ của đại tỷ ta có phải nên xóa bỏ không?
– Ngươi… Ngươi..
Đông Bách Tùng không thể phản bác, Đoan Mộc Nghi càng nghe càng tức giận.
– Ta sẽ cho các ngươi thấy đâu mới là y thuật đệ nhất thiên hạ.
Đoan Mộc Ly Tâm quăng cho Đông Bách Tùng một ánh mắt khinh thường tuyệt đối. Với loại nam nhân tâm cơ nhưng bất tài này nàng rất coi thường. Đoan Mộc Ly Tâm bước tới chỗ tên thị vệ vì kịch độc mà hôn mê, nàng nhét vào miệng hắn một viên dược. Lập tức huyết sắc hắn khôi phục, màu tím trêи da từng chút tiêu tán, ý thức dần hồi tỉnh. Đoan Mộc Nghi kinh ngạc, như vậy cũng có thể cứu sống sao? Hơn nữa chỉ bằng một viên dược? Sao có thể? Sao có thể như vậy được?
– Không thể nào, tuyệt không thể nào..
Đoan Mộc Nghi sợ hãi lùi lại. Tề Trác Hâm sâu kín nhìn Đoan Mộc Khả Tâm, vì sao nàng có một chút giống với người hắn đang tìm, thủ pháp ấy, ánh mắt ấy, chỉ duy có bộ dáng nũng nịu là không giống. Nữ nhân hắn tương tư là một thân hàn khí, lạnh tới bức người, là một mùi sát khí nồng nặc. Tên thị vệ hồi tỉnh, vừa nhìn thấy Đoan Mộc Ly Tâm liền bất giác muốn bỏ chạy nhưng không cách nào cử động được, ngay cả gượng dậy cũng không thể. Đoan Mộc Ly Tâm thấy vậy liền cười.
– Bổn vương phi chỉ cứu được mạng của ngươi thôi. Còn kinh mạch đã hoàn toàn đứt đoạn. Tiếc cho ngươi, hai vị đây không thể cứu được.
Đủ phúc hắc, Ngụy vương phi thật sự quá đáng sợ. Cứ tưởng nàng rộng lượng không chấp nhất việc tên kia giở trò, cứ tưởng hành hạ hắn bằng kịch độc vậy là đủ, không ngờ…. Đứt hết kinh mạch chẳng khác nào sống không bằng chết, tàn phế suốt đời. Người trong yến tiệc từ lúc cuộc chiến này bắt đầu đã không ngừng kinh hãi. Bọn hắn tự nhủ nhất định sau này không được đắc tội Ngụy vương phi nếu không kết cục sẽ rất thê thảm. Đông Bách Hàn âm thầm cười “Vương phi nàng đủ nhẫn tâm, bổn vương còn tưởng nàng tâm tính lương thiện, hóa ra nàng chỉnh hắn thê thảm như vậy, bổn vương thực tò mò nàng sẽ xử lý hai nữ nhân kia ra sao”
Đông Bách Tử Hằng phất tay lệnh người lôi tên thị vệ tàn phế kia xuống. Mặt có chút hào hứng nói.
– Vòng hai, Ngụy vương phi thắng. Đoan Mộc Nghi, Tây thần công chúa các ngươi đã thua
Đoan Mộc Nghi cùng Tề Trác Nghiên chỉ biết cúi đầu. Sắc mặt Tề Trác Hâm nghe tuyên bố thì cũng trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn biến đổi, thâm trầm sắc lạnh.
– Tây Thần công chúa, Đại tỷ, nếu ta đã thắng vậy điều kiện đặt cược ban đầu liền thành giao đi.
Nụ cười ma mị, quyến rũ câu nhân, Đoan Mộc Ly Tâm hệt như một yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh. Giọng nói vang lên ngọt ngào như mật, rơi vào tai hai ả nữ nhân kia lại trở thành một án tử hình. Một mạng, một đôi mắt, các ngươi chạy được sao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...