Hiên Viên Ngọc cũng vừa được thả tự do, đôi mắt đào hoa lóe lên, cười nói: "Nếu các vị tiên trưởng có khách quý tới chơi, tiểu vương liền đi trước một bước, ngày khác sẽ tới quấy rầy. "
Vân Chiến gật đầu.
Hiên Viên Hoặc còn định mở miệng nói gì đó thì đã bị Hiên Viên Ngọc dùng ánh mắt ngăn lại. Hắn cắn răng một cái, quay mạnh đầu lại, rời đi cùng với Hiên Viên Ngọc.
Chỉ là rời đi đơn giảnd✫đ✫L✫q✫đnhưng không khiến mấy người Nguyệt Ca thả lỏng mà ngược lại lại còn căng thẳng thần kinh. Trực giác nói cho bọn họ biết sẽ không đơn giản như thế. Hiên Viên Ngọc lại có chủ ý gì vậy? Chẳng qua bây giờ đã không còn thời gian cho bọn họ đi truy cứu nữa rồi.
Đại tỷ của phái Bạch Giản đã dẫn theo một đoàn thuộc hạ vào Tử Nguyệt Môn.
Ngải Thiển sớm đã ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng truyền tới, không giống với bất kỳ mùi hoa gì mà nàng biết, như có như không, khiến lòng người như bị mèo quào một cái.
Cùng với tiếng ngọc bội vang lên leng keng, một nữ tử mặc váy màu vàng nhạt nhẹ nhàng đi tới. Nàng ta khoác sa mỏng cùng màu, nhẹ như cánh ve, đôi tay trắng tinh như ẩn như hiện, lụa mỏng mềm mại thướt tha, kéo dài khoảng một mét, không gió mà phất phơ rất sinh động, đầu đội vòng hoa nhiều màu, nguyên thủy mà xinh đẹp động lòng người. Bờ vai như được điêu khắc nên, dung nhan khuynh quốc nhưng lại không có biểu tình gì, lạnh nhạt như sương mai.
Nàng tới gần hơn thì mùi thơm lạ lùng càng nồng, bay vào mũi khiến tinh thần như phấn chấn hơn.
Sau lưng nàng là hai nam hai nữ. Nam tử mặc trường sam màu trắng, đầu đội khăn vuông. Nữ tử mặc quần áo màu xanh lá cây. Dung mạo của tất cả đều thượng thừa, tiên khí lượn lờ quanh thân.
Không cần nghĩ Ngải Thiển cũng biết vị mỹ nữ tuyệt thế này chính là đại tỷ của phái Bạch Giản theo lời A Thương. Trên đời này lại có người tuyệt sắc như thế, lãnh diễm cao quý như thế, thân lại mang theo mùi thơm đặc biệt. Trước gặp Âm Tuyền, nàng đã cho rằng đó là tuyệt sắc thế gian hiếm gặp rồi. Nhưng chỉ sợ lúc này Âm Tuyền mà đứng trước mặt đại tỷ này cũng phải thất sắc.
Ngải Thiển cố ép mình dời tầm mắt đi chú ý phản ứng của Nguyệt Ca thì thấy hắn cúi thấp đầu, mắt phượngd♀đ♀L♀q♀đkhép hờ, căn bản là không thấy đại tỷ này. Chẳng hiểu tại sao lúc Ngải Thiển thấy Nguyệt Ca chẳng hề chú ý tới nàng ta thì trong lòng nàng có vài phần vui vẻ.
Mà Vân Chiến và Lưu Niên tuy là nhìn vị đại tỷ này lớn lên nhưng ánh mắt nhìn nàng ta lại mang theo vài phần không tốt.
Giữa bọn họ có ân oán ư?
Chỉ trong nháy mắt, đại tỷ đã đi tới trước mặt Nguyệt Ca, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn, dường như không thấy Ngải Thiển bên cạnh vậy.
Ngải Thiển hơi bất mãn nhưng không lên tiếng, chỉ yên lặng theo dõi biến hóa.
"Nguyệt sư ca, đã lâu không gặp." Đại tỷ mở miệng, giọng nói lạnh lẽo êm dịu như tiếng mưa rơi trên khay ngọc.
Tuy không phải cùng một môn phái nhưng đều là môn phái của tiên gia cho nên liền xưng hô với nhau như đồng môn.
"Bạch sư muội." Nguyệt Ca bỗng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không có gì khác thường, lạnh nhạt chào hỏi.
"Hôm nay là đại hội bái sư của sư ca, nghe nói sư ca có thu một đệ tử nhập thất?" Bạch Tầm Yên hỏi rất tự nhiên, lúc này mới nâng khóe mắt lên nhìn về phía Ngải Thiển, đôi mắt đẹp lóe lên rồi dời đi.
Ngải Thiển còn chưa kịp bắt lấy thần thái nơi đáy mắt Bạch Tầm Yên.
"Ừ."
"Có thể dẫn tới đây cho muội xem được không?" Bạch Tầm Yên giả vờ như không biết Ngải Thiển chính là người đó.
"Con ở đây, Bạch sư cô." Ngải Thiển cười dịu dàng, nói. Tỷ đã gọi là Nguyệt sư ca thì Ngải Thiển ta tự nhiên nên gọi tỷ là sư cô rồi.
Khóe miệng Bạch Tầm Yên hơi giật giật nhưng vẫn duy trì vẻ mặt băng sương: "Ừm, sư cô ta không chuẩn bị gì, cho con một đôi vòng ngọc phỉ thúy làm quà gặp mặt." Dứt lời, nàng liền phất nhẹ tay.
Đôi mắt đen nhánh của Ngải Thiển lập tức sáng lên, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa giữa đêm đen, cực kỳ rực rỡ. Cái vị gọi là sư cô này thật hào phóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...