Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Thoạt nhìn đòn công kích của Lý Thụy Nhiên rất mạnh nhưng ngược lại không hề
gây nguy hiểm cho đối phương. Bạch Tiểu Mễ không phải lần đầu tiên đối
chiến với Lý Thụy Nhiên nên cũng coi như có chút hiểu biết với những
chiêu thức của hắn. Tốc độ của Lý Thụy Nhiên tuy nhanh nhưng Bạch Tiểu
Mễ đã sớm phòng bị, tự nhiên sẽ không bị đánh trúng.

“Tiểu Tam, bản phu nhân còn bị đói đây? Người nói thế nào ra tay liền ra tay, một điểm khí khái nam tử cũng không có, thật sự là keo kiệt!” Bạch Tiểu Mễ cười hì hì nói.

“Ngươi, đồ nữ nhân không biết phân biệt, hôm nay ta không giáo huấn
người, ta không gọi là Lý Thụy Nhiên!” Bạch Tiểu Mễ càng nói, Lý Thụy
Nhiên càng tức giận. Hai người tiến tới tiến lui vào đến tận bên trong
hậu viện, may mà họ đánh nhau còn đúng mức không đập phá bàn ghế, điều
này khiến chưởng quầy vốn đang lo lắng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm
một hơi.

“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa, nếu còn đánh tiếp bản phu nhân sẽ chết đói mất!” Bạch Tiểu Mễ chú ý đến bóng đen chợt lóe kia, lập tức
chơi xấu ngồi bệt xuống đấy, xua tay thở hổn hển làm một bộ ta đây không đánh.

“Nữ nhân ngươi còn không mau đứng lên, ngươi như vậy thành bộ dáng gì
nữa?” Thấy Bạch Tiểu Mễ không đánh, đánh một lát Lý Thụy Nhiên cũng đã
hết giận, nhìn người trên mặt đất đang thở hổn hển, khóe miệng nhịn
không được run rẩy.

Nói, thật sự là mệt như vậy sao? Đây căn bản không phải là trình độ của
nàng? Hơn nữa hôm nay nàng chưa động thủ, chỉ né đòn của hắn, còn mệt
cái gì? Mỗi khi hai người đánh nhau kịch liệt, toàn là hắn mệt nằm sấp
xuống còn nàng là một bộ dáng thảnh thơi đấy thôi.

Nữ nhân này hành động rất kỳ lạ, chẳng lẽ......

Lý Thụy Nhiên trừ tính khí dễ xúc động ra, kỳ thật cũng là một nam tử
cực kỳ thông minh, thấy Bạch Tiểu Mễ khác thường liền ngay lập tức hiểu
được, một bên cùng Bạch Tiểu Mễ pha trò, một bên đánh giá bốn phía, đáng tiếc sau một phen đánh giá cũng không phát hiện được gì. Hắn nghi hoặc
nhìn thoáng qua nữ tử trên mặt đất.

“Đứng lên cho ta, ngươi như vậy thật là làm mất hết mặt mũi Lý gia chúng ta!” Lý Thụy Nhiên tiến lên kéo Bạch Tiểu Mễ đứng dậy, sau đó đi về
hướng sảnh lớn.

“ Tại sao đồ ăn của chúng ta còn chưa lên? Nơi này có phải phục vụ có
kém hay không?” Bạch Tiểu Mễ đặt mông ngồi trên ghế, thấy trên bàn vẫn
trống trơn như cũ, liền lập tức hướng về chưởng quầy oán trách.

“Đến, đến! Đến ngay đây!” Chương quầy thân thể run lên, lập tức đi thúc
giục, người ta là nhân vật giang hồ, hơn nữa vừa mới nhìn tư thế hai
người đối chiêu, võ công không kém, bọn họ không thể đắc tội.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Bạch Tiểu Mễ rất đói bụng cho nên đồ ăn
vừa mang lên liền động thủ, căn bản không để ý đến người đối diện đang
nhìn nàng với vẻ mặt khinh thường.

Hừ, giả vờ nhã nhặn cái gì, người có bản lĩnh thì đừng ăn cơm? Bạch Tiểu Mễ trừng mắt lại với hắn, Tiểu Tam chính là tiểu tam, lòng dạ bủn xỉn.

Đều là huynh đệ, vì sao Lý Ngọc Nhiên đơn thuần như thế, đáng yêu như thế, lại còn thông minh như thế.

Lý Thụy Nhiên cũng đói bụng, thấy Bạch Tiểu Mễ ăn cơm như vũ bão cũng

lập tức động thủ, hắn thật sự lo lắng nếu hắn chậm một chút, đồ ăn trên
bàn sẽ không còn.

Lý Thụy Nhiên nhìn tính khí tuy không tốt như lễ nghi ăn cơm cũng có
mười phần, một bộ diễn xuất thành quý công tử, từng hành động đều là tao nhã đến cực điểm, phảng phất mây bay nước chảy lưu loát sinh động, phi
thường đẹp mắt, giống như không phải là người vừa nãy truy đánh nàng tới cùng.

Bạch Tiểu Mễ rất nhanh đã ăn no, ngồi ở bên cạnh một bên uống trà một bên thưởng thức mỹ thiếu niên ăn cơm.

Khoan hãy nói trừ tính tình không tốt, Lý Thụy Nhiên vẫn là một nam hài
có mị lực, hắn chỉ cần đi khắp nơi cầm quạt phe phẩy cũng đã thu hút
không ít ánh mắt thiếu nữ.

“Vừa rồi ngươi nhìn đến chỗ nào?” Lý Thụy Nhiên cơm nước xong, thời điểm uống trà đột nhiên hỏi.

“A!” Người này đoán được? Xem ra còn có chút đầu óc?

Có lẽ thấy ánh mắt Bạch Tiểu Mễ quá mức thẳng thắn khiến Lý Thụy Nhiên
lại nghĩ rằng nàng nhận xét không tốt về mình, tức giận vừa mới giảm
xuống lại bị khơi lên.

“Đừng dùng ánh mắt ngu ngốc này nhìn ta!” Thẹn quá thành giận.

“No quá! Chưởng quầy, chúng ta ở phòng nào? Bản phu nhân muốn nghỉ
ngơi!” Bạch Tiểu Mễ không để ý tới người nào đó đang trừng mắt nhìn
mình, đứng lên mặc kệ đôi mắt đang giận đến tóe lửa, không hề có hình
tượng mà duỗi thắt lưng, sau đó gọi chưởng quầy rồi đi về phía trước.

“Tiểu nhị, mang vị phu nhân đây qua phòng!” Chưởng quầy gọi tiểu nhị cách đó không xa đi theo Bạch Tiểu Mễ.

Lý Thuy Nhiên tuy tức giận nhưng vẫn đi theo lên.

“Tiểu nhị cám ơn?” Bạch Tiểu Mễ cười khanh khách cảm ơn tiểu nhị, sau
đso tiến vào phòng, chẳng qua chưa kịp đóng cửa đã chợt nghe thấy tiếng
Lý Thụy Nhiên, sau đó là tiếng trả lời của tiểu nhị.

“Tiểu nhị, phòng ta đâu?” Lý Thụy Nhiên trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Mễ đã
vào phòng chuẩn bị đóng cửa, hai người tựa hồ trời sinh xung khắc, vừa
thấy mặt sẽ luôn ầm ĩ.

“Thiếu gia cùng phu nhân không phải sẽ chung một phòng sao?” Một người
tự xưng là bản phu nhân, một người tự xưng là ta, tuy hai người trước đó có đánh nhau một trận nhưng vẫn ngồi ăn cơm cùng bàn, cho nên thực
thông minh quyết định hai người chính là đôi vợ chồng không hòa thuận.

Chẳng qua có câu “vợ chồng đánh nhau đầu giường, cuối giường làm hòa”,
nhìn vị phu nhân kia kỳ thật cũng là một người dễ ở chung nha! Vị thiếu
gia này cũng nên có chừng mực.

Huống chi bọn họ vừa mới nhìn rất rõ ràng, là vị thiếu gia này đánh người trước.

“Phốc!” Bạch Tiểu Mễ đang muốn đóng cửa liền trực tiếp ngừng tay, khóe
miệng thấy tiểu nhị dùng ánh mắt rộng lượng nhìn Lý Thụy Nhiên, chịu
không nổi cười ra tiếng.

Tiểu nhị nhà này thực sự có tài a? Không sai, không sai!


“Ngươi, ai nói cho ngươi là ta cùng nữ nhân này cùng một phòng, nhanh
tìm cho ta một gian phòng khác nếu không đừng trách ta hủy đi cái khách
điếm này, còn có, ánh mắt ta kém đến thế sao? Làm sao có thể coi trọng
nữ nhân hung dữ này!” Lý Thụy Nhiên buồn bực muốn đánh người, nhưng đối
phương chỉ là một thiếu niên mười năm mười sáu tuổi, nhìn qua đã biết là không có võ công, nếu đánh lo lắng bản thân sẽ trực tiếp đánh chết hắn.

“Dạ dạ! Tiểu nhân lập tức đi báo lại với chưởng quầy!” Tiểu nhị thấy Lý
Thụy Nhiên tức giận, lập tức ăn nói khép nép chạy xuống, chẳng qua trước khi đi còn nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Mễ với ánh mắt đồng tình, cô nương này đẹp như vậy, đáng tiếc bị gả cho người không tốt!

Lý Thụy Nhiên tức giận vừa mới hòa hoãn xuống một lần nữa lại bị khơi
dậy, tay nắm chặt, hắn thật sự rất muốn đi đánh người, rất muốn! Bạch
Tiểu Mễ tự nhiên cũng thấy được ánh mắt đồng tình của tiểu nhị kia, khóe miệng run rẩy sau đó cười to.

“Ha ha ha ha......!” Bạch Tiểu Mễ cười gập cả thắt lưng, tiểu nhị này thật có hỉ cảm.

“Xấu nữ nhân, ngươi cười cái gì? Còn cười nữa là ta đánh ngươi, tin hay không!” Lí Thụy Nhiên tuy rằng biết chính mình đánh không lại Bạch Tiểu Mễ, nhưng miệng chắc chắn sẽ không ăn thiệt thòi.

“Ha ha ha ha......!” Bạch Tiểu Mễ mặc kệ hắn, tiếp tục cười.

Lý Thụy Nhiên là người dễ xúc động, hơn nữa vừa thấy mặt Bạch Tiểu Mễ
liền đánh nhau, bị cười như vậy tự nhiên sẽ không phục, cho nên chính
mình liền ra tay động thủ.

Kỳ thật Lý Thụy Nhiên đối đãi với người khác chẳng phải như thế, chẳng
qua hắn phát hiện khi ở cùng Bạch Tiểu Mễ, chỉ có thể lấy phương thức
như vậy để đối đãi nên cho tới bây giờ hắn vẫn không che giấu cá tính
của mình.

Bạch Tiểu Mễ nhìn một chưởng đang tới gần mình, lực đạo thật đúng là không nhỏ, xem ra lần này hắn tức giận không nhẹ.

Bạch Tiểu Mễ đang muốn tránh thì bỗng nhiên phát hiện mình rơi vào trong lòng một người, xoay người vài cái rồi trở về vị trí cũ.

Anh hùng cứu mỹ nhân? Bạch Tiểu Mễ nhất thời kích động, đây chính là sự
tình nữ xuyên không thường xuyên đụng phải, nàng đã đến hơn năm rồi mới
được đụng tới lần đầu tiên.

Mỗ nữ tựa hồ đã quên, lúc trước nàng bị đùa giỡn, Lý Mặc Nhiên cũng từng xuất hiện cứu nàng.

Bạch Tiểu Mễ mang theo tâm tình kích động, ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, tâm tình kích động nhất thời biến mất vô tung.

Người khác đều là mỹ nam tử, kém mấy cũng sẽ đụng phải nam tử bình thường, nhưng vì sao nàng nơi này lại là nữ!

Bạch Tiểu Mễ thất vọng! Trong lòng thấy không thoải mái! Tuy rằng nữ tử
trước mắt được coi như một mỹ nữ, nhưng lại là nữ tử có mái tóc màu lam
xinh đẹp, dù vậy Bạch Tiểu Mễ vẫn thất vọng vô cùng!

“Tên nam nhân nhà ngươi sao lại thế này? Thế nhưng lại đi bắt nạt nữ tử, thật sự quá đáng!” Mỹ nữ buông Bạch Tiểu Mễ, còn an ủi vỗ lưng nàng.

Bạch Tiểu Mễ thất vọng rồi lại thất vọng nhưng khi nhìn thấy Lý Thụy Nhiên cam chịu, tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại!


Hai tròng mắt đáng thương nhìn mỹ nữ, người tốt nha!

Bị ánh mắt nai con đáng thương của Bạch Tiểu Mễ nhìn, mỹ nhân lập tức
lên tinh thần, nhìn về phía Lý Thụy Nhiên với ánh mắt buồn bực, nữ hài
tử đáng yêu xinh đẹp như vậy mà hắn còn đi bắt nạt nàng, quả thực không
phải là người.

Nghe thấy lời mỹ nữ nói, trong lòng Bạch Tiểu Mễ thấy sảng khoái, tại
nơi mỹ nữ không nhìn thấy liền vứt cho Lý Thụy Nhiên ánh mắt đắc ý.

“Nữ nhân ngươi kỳ quái thật đấy, chuyện của ta và nàng liên quan gì đến
nhà ngươi?” Lý Thụy Nhiên đầu tiên sửng sốt một chút, lập tức nhìn thấy
ánh mắt đắc ý của Bạch Tiểu Mễ, khóe miệng run rẩy, nhưng cả người vẫn
giữ bình tĩnh.

Chỉ có ở trước mặt người mình quen thuộc, Lý Thụy Nhiên mới có thể thoải mái, nhưng Lý Thụy Nhiên lại không biết rằng, thật ra hắn đã tiếp nhận
Bạch Tiểu Mễ chính là Đại tẩu của mình, nếu không cũng sẽ không ngàn dặm xa xội mang nàng tới nơi này.

Đối với người xa lạ, Lý Thụy Nhiên lại hồi phục bộ dáng ăn chơi trác táng không ai bì nổi kia.

“Thế nào lại không liên quan đến bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chính là
không quen nhìn loại nam nhân như ngươi bắt nạt nữ nhân! Việc này bổn
tiểu thư càng muốn quản!” Mỹ nữ nhướng mày, có chút tức giận nói.

Người tốt a! Mỹ nữ ngươi quá mạnh rồi.

Bạch Tiểu Mễ ở một bên trợ uy.

“Nhạc Dao, đừng vô lý như vậy!” Giọng nam tử nhẹ nhàng nhu thuận vang
lên đúng thời điểm hai người đang giằng co, cảm giác như chủ nhân của
thanh âm dễ nghe này chính là một nam nhân bất phàm.

Bạch Tiểu Mễ thấy sau khi nghe giọng nói đó, toàn bộ hơi thở của mỹ nữ
liền thay đổi, sắc bén vừa rồi lập tức biến mất thay bằng nhu hòa.

Bạch Tiểu Mễ tò mò nhìn qua, nhịn không được thở sâu, này, này, thật là
người sao? Vì sao lớn lên lại đẹp như vậy? Mái tóc màu lam xứng với đôi
mắt màu lam nhạt như mây trời, tinh xảo nhưng không yểu điệu, da thịt
trắng nõn như ngọc, người này không chỗ nào không đẹp, nếu đặt trên
biển, hẳn là mỹ nhân ngư, mà cũng có thể, mỹ nhân ngư không đẹp bằng
hắn.

Cả người phát ra hơi thở tốt lảnh, phảng phất như đám mây thiên sơn, từ xa có thể nhìn thấy nhưng không cách nào chạm đến.

Bạch Tiểu Mễ nhìn ngây người, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, đây vẫn là nam nhân xinh đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy?

Nam tử tựa hồ cảm giác được ánh mắt không e dè kia của Bạch Tiểu Mễ, ánh mắt hắn dừng trên mặt Bạch Tiểu Mễ, thấy nàng ngây ngốc nhìn mình cũng
không giận, chỉ coi nàng như người xa lạ rồi chuyển rời ánh mắt đi chỗ
khác.

Có lẽ vì thường xuyên gặp được ánh mắt như vậy cho nên nam tử tập mãi cũng thành thói quen.

“Thiếu gia! Sao ngài lại qua đây!” Thật ra hai người đều vừa mới vào
khách sạn, mỹ nữ vừa đưa thiếu gia nhà mình trở về phòng, đang định đi
nấu cơm liền nhìn thấy một màn Lý Thụy Nhiên công kích Bạch Tiểu Mễ nên
trực tiếp tới hỗ trợ.

“Vị công tử này, thật là xấu hổ, do Nhạc Dao quá xúc động, xin lỗi vì đã làm phiền!” Mỹ nam tử nói, thanh âm vẫn dễ nghe như cũ.

Giờ phút này Bạch Tiểu Mễ cũng đã khôi phục, bộ dáng si mê vừa rồi khi
nghe những lời này, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng nhưng rất
nhanh đã khôi phục.


Đây không phải điển hình của việc không hỏi đúng sai phải trái sao?

Xuất hiện liền trách cứ tỳ nữ của mình!

“Mỹ nữ, người thật sự là người tốt! Tiểu Mễ ở trong này cảm ơn ngươi,
lần khác rảnh sẽ mời ngươi ăn cơm!” Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Thụy Nhiên đang định nói gì đó liền mở lời trước cảm tạ mỹ nữ, tuy rằng nàng không cần
cứu nhưng người ta là xuất phát từ lòng tốt, nàng tự nhiên muốn cảm ơn.

“Không cần khách khí!” Mỹ nữ lén liếc nhìn thiếu gia nhà mình, thấy hắn không tỏ vẻ gì mới khách khí nói với Bạch Tiểu Mễ

“A! Thật sự mệt mỏi quá, ta muốn đi ngủ!” Bạch Tiểu Mễ không hề hình
tượng ách xì một cái, sau đó lắc người vòng qua Lý Thụy Nhiên tiến vào
phòng mình.

“Cạch!” Dưới ánh mắt đăm chiêu của ba người đóng lại cửa phòng.

Bạch Tiểu Mễ tiến vào phòng mới biết được, khách điếm này thật hiểu lòng người, còn chuẩn bị cả bồn tắm, hơn nữa nước vẫn còn nóng, Bạch Tiểu Mễ cũng không nghĩ nhiều, thuần thục cởi quần áo rồi tắm rửa.

Ba người có chút hâm mộ, mắt Lý Thụy Nhiên hơi nheo lại nhìn thoáng qua
một nam một nữ đối diện, rồi lập tức xoay người đi tìm chưởng quầy, hắn
vẫn chưa có phòng đấy? Về phần hai người này, chỉ cần không có ý xấu,
hắn cũng lười quản.

Chẳng qua nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của nữ nhân kia nhìn mỹ nam tử, Lý
Thụy Nhiên vẫn có chút tức giận, nàng chẳng lẽ không biết bản thân đã là phụ nữ có chồng sao? Lại còn nhìn một nam tử như thế, quả nhiên là
không biết hổ thẹn, hừ!

Nhưng, người này đến cùng là loại người nào? Trong lòng Lý Thụy Nhiên
không bình tĩnh như mặt ngoài, hắn lo lắng Đại tẩu coi trọng nam tử kia, dù sao nam tử kia thật sự rất đẹp, đến lúc đó Đại ca phải làm sao bây
giờ?

Quả thật Bạch Tiểu Mễ thích người có diện mạo tốt nhưng nàng lại tin
tưởng vào trực giác của chính mình, khi mới bắt đầu đúng là nàng đã rung động vì dung mạo kia, nhưng không biết vì sao khi nhìn kỹ nàng lại cảm
giác nam tử kia tựa hồ rất nguy hiểm, hơn nữa nếu tiếp xúc có lẽ sẽ rất
phiền toái.

Cho nên Bạch Tiểu Mễ rất nhanh điều chỉnh lại thái độ, nàng thích mỹ
nhân nhưng nàng lại càng sợ phiền toái hơn! Hơn nữa người đẹp chỉ có thể nhìn từ xa, có thể thưởng thức nhưng không thể tới gần.

“Thiếu gia, nam tử vừa rồi thật sự rất quá đáng, thế nhưng lại đi bắt nạt một nữ tử!” Nhạc Dao tức giận bất bình nói.

Mỹ nam tử nhìn thoáng qua tỳ nữ của mình, thản nhiên rời ánh mắt, khóe
miệng cong hiện ý cười, cái gì cũng chưa nói quay trở về phòng mình.

Kỳ thật phòng hắn ngay bên cạnh phòng Bạch Tiểu Mễ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện đúng dịp như vậy.

“Ai! Thiếu gia luôn là vậy, cái gì cũng không đặt ở trong lòng!” Nhạc
Dao sau khi thấy cửa phòng thiếu gia đóng lại, bất đắc dĩ buông một câu
rồi đi mượn phòng bếp.

Tắm rửa xong, toàn thân thư thái, Bạch Tiểu Mễ cùng lười quản Lý Thụy
Nhiên có phòng hay không, nằm ngã trên giường ngủ một giấc đến tận hừng
đông, mấy ngày qua đều ở bên ngoài màn trời chiếu đất, thật vất vả mới
có nơi để ngủ, Bạch Tiểu Mễ tự nhiên muốn hưởng thụ thật tốt.

Từ mấy ngày hôm trước, Lí Thụy Nhiên ở trên đường thu được tin tức, biết Lý Mặc Nhiên đã tỉnh lại không có trở ngại, Bạch Tiểu Mễ tâm thả lỏng,
cả người đều trở nên thoải mái.

Đã đến đây, Bạch Tiểu Mễ tính toán sau khi nhìn thấy Lý Mặc Nhiên, ở bên ngoài chơi một chút rồi trở về, dù sao Lý Mặc Nhiên sáng sớm hôm lâu
cũng đã đáp ứng rồi.

Chẳng qua Bạch Tiểu Mễ lại không ngờ tới, thời điểm nàng nhìn thấy Lý
Mặc Nhiên thế nhưng lại gặp phải chuyện quá cẩu huyết, cẩu huyết đến mức khiến tâm tư Bạch Tiểu Mễ buồn bực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận