Độc Sủng Điền Viên Man Thê

“Không buông, vi phu rất nhớ nương tử!” Lý Mặc Nhiên đương nhiên là
không đồng ý buông người trong lòng, hơn một tháng tưởng niệm, hiện tại
đã có được người đẹp trong ngực, mà người đẹp này là nương tử nhà mình,
hoàn toàn là người của hắn, hắn không nghĩ sẽ buông tay.

“Trứng thối, có rất nhiều người đang nhìn chúng ta kìa?” Nơi đó còn có
hơn một trăm người, mà chính nàng bên này cũng dẫn theo năm sáu người ra ngoài, có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn? Người kia lại làm ra hành động
thân mật như vậy, cho dù Bạch Tiểu Mễ da mặt dày thế nào thì cũng có
chút thiêu nóng.

“Cứ để bọn họ nhìn, họ đang ghen tị với chúng ta, nương tử không cần để
ý!” Lý Mặc Nhiên phát hiện lý do nương tử phản đối đã thay đổi, trong
lòng cực kỳ vui vẻ, tuy rằng giọng điệu nương tử không tốt, nhưng đã có
cái gì đó biến hóa.

“Hâm mộ cái đầu nhà ngươi, mau buông ra!” Bạch Tiểu Mễ không dám nhìn về phía hơn trăm đôi mắt sáng ngời có thần đang xem bọn họ, đánh vài cái
vào Lý Mặc Nhiên, hi vọng đối phương thả mình ra.

“Nương tử, nơi này là do nàng khai hoang! Đây là cái gì?” Không nên
trách Lý Mặc Nhiên, hồi nhỏ là quý công tử, sau này đều tập trung báo
thù, căn bản chưa từng thấy lúa nước cũng là chuyện phi thường bình
thường.

“Má ơi! Ngươi thật là? Ngươi thật chưa từng thấy qua lúa nước?” Bạch
Tiểu Mễ nhất thời khinh bỉ nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, người này không
giàu sang cũng phú quý, đến ngay cả cây nông nghiệp thông thường thế này mà cũng không biết.


Thốt lên kinh ngạc, Bạch Tiểu Mễ nhất thời quên hiện giờ nàng vẫn còn đang ở trong ngực người nào đó.

“Ha ha a! Vây nương tử đã xong việc rồi sao?” Lý Mặc Nhiên ha ha ngây
ngô cười, đối với sự xem thường của nương tử hoàn toàn không đặt ở trong lòng, nhìn đôi mắt linh động kia của nương tử hỏi.

“Ừ, đã xong!” Giải đáp khúc mắc của Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ phát hiện cùng hắn ở chung kỳ thật không khó.

“Vậy chúng ta trở về thôi, vi phu thật sự rất đói!” Vì muốn nhanh chóng
trở về gặp nương tử, hắn vẫn luôn thúc giục bọn họ gấp rút lên đường,
hiện tại mọi người còn chưa ăn cơm?

“Được, vậy trở về nào!” Bạch Tiểu Mễ không chút suy nghĩ gật đầu, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, lúa nước trồng xuống sáu bảy ngày mới
đâm rễ, hôm nay chủ yếu đến xem có hạt chết nào hay không, nếu có phải
nói người ta gieo bổ sung.

Dặn dò kỹ mấy người vừa mang tới trông mạ, Bạch Tiểu Mễ mới yên tâm
thoải mái để Lý Mặc Nhiên ôm mình cùng trở về trại, kỳ thật ý tưởng của
Bạch Tiểu Mễ rất đơn giản, bởi vì nàng biết dù phản kháng thế nào, tên
cố chấp Lý Mặc Nhiên này cũng sẽ không buông tha cho nàng, cho nên cũng
không cần nhiều lời.

Lý Mặc Nhiên phát hiện sự biến hóa trên khuôn mặt nương tử, trên mặt là
vẻ mặt vui vẻ cười ngây ngô, đáy lòng lại xẹt qua một tia giảo hoạt, xem ra nương tử đã có thói quen chấp nhận sự tồn tại của hắn, qua không
được bao lâu, hẳn là có thể biến thành vợ chồng chân chính thôi! Nghĩ
như vậy trong lòng Lý Mặc Nhiên đặc biệt kích động.

“Thế nào lần này lại đi lâu như vậy, không có vấn đề gì chứ?” Bạch Tiểu
Mễ nhìn thoáng qua xe ngựa, trên xe tràn đầy gì đó, nghĩ đến hẳn là
chiến lợi phẩm lần bọn họ ra ngoài này.

“Không có vấn đề gì lớn, chỉ gặp một số phiền toái nhỏ nhưng đã giải
quyết xong xuôi!” Lý Mặc Nhiên lạnh nhạt nói, nói xong lúc Bạch Tiểu Mễ
không chú ý tới, trong mắt thoáng qua một tia sắc bén.

“Vậy là tốt rồi!” Bạch Tiểu Mễ vốn muốn hỏi xem đã gặp phải vấn đề gì mà chuyến ra ngoài lần này lại lâu như vậy, nhưng lời đến bên miệng lại
không nói ra, chuyện của hắn nếu hắn muốn nói thì sẽ nói thôi! Hơn nữa
tuy hai người bọn họ là vợ chồng, nhưng cũng chỉ coi như hai người xa lạ?[ Trạch: Đã bị người ta ôm rồi, sờ rồi, còn xa lạ gì nữa? Mễ: Mắc mớ gì đến ngươi? Biến!]

“Thực là không có chuyện gì lớn? Nếu nương tử muốn biết, vi phu trở về
sẽ nói cho nương tử biết được không!” Thấy nương tử trầm mặc, Lý Mặc
Nhiên cho rằng nương tử nhà mình vì hắn không nói mà mất hứng, không
đành lòng để nàng mất hứng, lập tức nói.

“Không có việc gì, nói hay không cũng không sao!” Bạch Tiểu Mễ bỗng
nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức cười nói, nàng cần gì phải biết nhiều
chuyện của hắn?


“Nương tử, vừa rồi là nàng gieo trồng lúa nước? Vì sao? Sơn trại chúng
ta không thiếu tiền!” Quả thật không thiếu tiền, đánh cướp cũng thừa
dùng,

“Kỳ thật ta chỉ muốn thử xem đất đai ở đây có thể gieo trồng hay không
thôi, nếu tương lai gieo trồng tốt, lúa nước thu hoạch lớn, sơn trại
chúng ta sẽ không cần ra bên ngoài mua thêm lương thực, lại có thể giảm
bớt một số tiền đáng kể, các ngươi cũng có thể giảm bớt số lần ra ngoài
cướp bóc, dù sao đánh cướp cũng là chuyện phi thường nguy hiểm!” Bạch
Tiểu Mễ ăn ngay nói thật nói.

“Nương tử, nàng, nàng thật tốt!” Lý Mặc Nhiên nghe xong lời Bạch Tiểu
Mễ, cả người ngây đơ chốc lát, ánh mắt đầy cảm động nhìn về phía Bạch
Tiểu Mễ, vậy ra nương tử là vì hắn, vì hắn ra ngoài đánh cướp, lo lắng
hắn có nguy hiểm, mới vất vả gieo trồng lúa nước, nương tử tốt như vậy,
sao hắn có thể không thích cho được, sao hắn có thể không thương cho
được.

“Bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vẫn còn chưa biết thu
hoạch sẽ như thế nào?” Bạch Tiểu Mễ có chút ngượng ngùng.

“Mặc kệ, mặc kệ, nương tử nàng là tốt nhất, nương tử, vi phu cảm thấy
rất cảm động!” Lý Mặc Nhiên cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào mặt Bạch Tiểu Mễ,
nương tử tại sao lại có thể tốt đến như vậy chứ?

“Này, ngươi đừng xằng bậy, mặt ngươi đầy râu, ngươi muốn đâm chết ta à!” Bạch Tiểu Mễ da thịt mềm mại bị râu đâm chích, trên mặt ngứa ngứa đau
đau, phi thường khó chịu, lấy tay đẩy ra cái đầu đang cắm vào mặt nàng,
oán niệm nhìn Lý Mặc Nhiên nói.

“Ha ha a! Xấu hổ quá, tại vi phu đang rất cao hứng!” Lý Mặc Nhiên hôn lên bàn tay đang đẩy mình ra, ngây ngô cười nói.

“Lý Mặc Nhiên, vì sao ngươi lại để râu rậm như vậy?” Bạch Tiểu Mễ nhìn
mặt đầy râu, có chút khó hiểu hỏi, các sơn tặc khác không phải là không

có ngươi lưu râu, nhưng cũng không nhiều, nhưng tại sao Lý Mặc Nhiên lại để?

Chẳng lẽ là vì muốn che giấu cái gì? Bạch Tiểu Mễ vốn chính là người
thông minh, vừa mới hỏi, bỗng nhiên liền ý thức được cái gì, ánh mắt
dừng trên mặt Lý Mặc Nhiên, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

Xem ra về sau vẫn nên hỏi ít hơn.

“Cái kia, giữ râu không phải vì muốn duy trì hình tượng uy nghiêm của
Đại đương gia sao?” Lý Mặc Nhiên vô tư nói, chẳng qua trong lòng hắn
biết nương tử sẽ không tin, kỳ thật hắn không muốn lừa nương tử, nhưng
bây giờ chưa phải lúc để nói cho nàng tình hình thực tế của mình.

“A…! Được rồi!” Bạch Tiểu Mễ quả thật không tin, nhưng cũng không có hỏi nhiều, khắp nơi Hắc Phong trại đều lộ ra điểm khác lạ, chỉ cần nàng
không đề cập đến cơ mật, hẳn sẽ không có nguy hiểm gì.

Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ cũng không nghĩ thêm gì nữa.

“Nương tử, khoảng thời gian vừa rồi nàng thế nào?” Lý Mặc Nhiên thấy
nương tử im lặng, tự nhiên tìm đề tài, hơn một tháng không thấy, hắn phi thường tưởng niệm nương tử, tự nhiên muốn cùng nàng nói nhiều hơn!

“Chẳng phải ngươi đã thấy rồi sao, chính là khai khoang khối đất kia, ta không làm việc gì khác ngoài đó!” Bạch Tiểu Mễ nói.

“Nhị đệ đồng ý?” Khi hắn không có ở trong Hắc Phong trại tất nhiên Nhị
đệ sẽ là chủ quản, nhưng vì sao Nhị đệ lại đồng ý? Không phải Nhị đệ
thực chán ghét nương tử sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui