Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Trong khi Lý Mặc Nhiên đang lo lắng biết bao nhiêu, Bạch Tiểu Mễ thấy đối phương đã lên võ đài, cũng liền trực tiếp đi lên.

“Phu nhân!” Nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Đại đương gia, nam tử thật cẩn thận chào hỏi.

“Trực tiếp động thủ đi! Không cần khách khí!” Bạch Tiểu Mễ có thể cảm
giác được đối phương mạnh hơn so với Tam đương gia, tuy rằng nàng đã
biến mạnh hơn rất nhiều, nhưng cũng không dám coi thường đối phương, bất quá trên khí thế vẫn tương đối kiêu ngạo.

Nam tử trộm nhìn thoáng qua phương hướng của Đại đương gia, khi chạm vào ánh mắt cảnh cáo của Đại đương gia, trong lòng run lên, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nếu không một chút nữa hắn sẽ cố ý bại bởi phu nhân.

Chuyện Đại đương gia sủng phu nhân sao hắn lại không biết chứ? Nếu hôm
nay hắn thật sự đả thương phu nhân, như vậy hắn cũng không cần lăn lộn ở Hắc Phong trại nữa, nhưng sự tình dặn dò của Nhị đương gia thì làm thế
nào bây giờ? Hai vị đương gia, ai hắn cũng không thể đắc tội được!

“Lấy đúng thực lực của ngươi mà nghênh chiến!” Bỗng nhiên một âm thanh
vang lên bên lỗ tai, nam tử sửng sốt nhìn về phía Nhị đương gia, phát
hiện Nhị đương gia đang thản nhiên nhìn hắn, xong đời rồi!

Tại sao hắn lại xui xẻo như vậy?

Mặc kệ trong lòng nam tử run sợ cỡ nào, khó xử cỡ nào, không tình nguyện đến cỡ nào, thì giờ hắn đã không còn đường rút lui.

“Phu nhân chắc cũng nghĩ như vậy đúng không?” Một câu nói xong, Nhị
đương gia dưới ánh mắt bất mãn của Đại đương gia, thản nhiên nhìn về
phía Bạch Tiểu Mễ.


“Ừ, Nhị đương gia nói rất đúng!” Bạch Tiểu Mễ kì quái nhìn về phía Nhị
đương gia, rồi lập tức nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, phát hiện ánh mắt Lý
Mặc Nhiên lạnh như băng nhìn về phía nam tử đối diện mình! Lúc này nàng
mới hiểu rõ vì sao Nhị đương gia lại nói như vậy.

Tuy rằng không đồng ý với hành động uy hiếp của Lý Mặc Nhiên, nhưng một phần trong lòng Bạch Tiểu Mễ lại cảm thấy ấm áp.

“Ta không sao, ngươi đừng nhìn người ta như vậy!” Bởi vì cảm nhận được
lo lắng của Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ dùng thanh âm nhu hòa ít ỏi của
mình nói chuyện với Lý Mặc Nhiên.

“Nếu không nương tử đừng đánh nữa!” Nương tử nhà mình, mình quan tâm,
người khác căn bản không biết được trong mình lo lắng cỡ nào.

“Ngươi không tin ta!” Bạch Tiểu Mễ thu hồi vẻ mặt ôn hòa, sắc mặt trầm
xuống, nhất thời ánh mắt không tốt nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, kỳ thật
nàng cũng biết có nguy hiểm, nhưng nếu không làm gì, nàng ở Hắc Phong
trại khó bề yên ổn, khi trước có lẽ còn có thể miễn cưỡng từ từ dung
nhập, nhưng sau sự kiện nàng chạy trốn sẽ rất khó.

“Không có, không có, vi phu sao lại có thể không tin tưởng nương tử được chứ? Được rồi, Lưu Cương ngươi liền đánh đi!” Lời sau của Lý Mặc Nhiên
là nói cho nam tử đang đứng đối diện của Bạch Tiểu Mễ.

“Trước hết mời phu nhân!” Lưu Cương làm thủ thế mời chiến, hắn vốn e
ngại Đại đương gia, cho nên hắn nào dám chính mình động thủ trước, huống chi phu nhân vẫn là một tiểu nữ nhân mềm mại như thế, đối với nữ sĩ nam nhân đương nhiên không thể động thủ trước.

“Vậy bản phu nhân sẽ không khách khí!” Bạch Tiểu Mễ cũng không khách
khí, thanh âm hạ xuống đồng thời người trực tiếp chạy về hướng nam tử.

“Thật nhanh, trời ạ!” Mọi người vây xem kinh ngạc không thôi, thậm chí
đến Lý Mặc Nhiên cũng có chút kinh ngạc, dù sao tốc độ buổi sáng của
nương tử không có nhanh như vậy.

Trên tường bên ngoài võ trường, Tam đương gia thấy kinh hồn bạt vía.

“Chẳng lẽ buổi sáng nữ nhân kia che giấu thực lực?” Tam đương gia thắc mắc hỏi.

“Xem ra là vậy!” Vài tiểu đầu mục bên cạnh Tam đương gia gật đầu tán
thành, hiện tại trong mắt bọn họ đã bị hấp dẫn bởi hai người đang chiến
đấu trên đài, trận chiến này so với trận của Tam đương gia và phu nhân
sáng nay còn phấn khích nhiều hơn.

Trong mắt Nhị đương gia thì thoáng qua một tia kinh ngạc, thậm chí không thể không nghĩ, nữ tử này thực mạnh, hơn nữa cũng không phải mạnh bình
thường, ở tuổi này của nàng làm thế nào mà đạt được như vậy?


Trong số tất cả mọi người ở đây, có lẽ người bình tĩnh nhất vẫn là Đại
đương gia, nhìn thấy tốc độ và sức chiến đấu của Bạch Tiểu Mễ so với lúc trước tăng nhanh hơn, trong lòng chỉ có cao hứng, tâm tình lo lắng cũng hạ xuống không ít.

Lý Mặc Nhiên nhớ rất rõ ràng, lúc ở trấn trên, hắn quả thực cảm giác
được nương tử đã dùng hết toàn lực, lúc đó miễn cường mới chống lại được hắn hơn mười chiêu, đương nhiên một phần cũng vì hắn nhường nàng.

Nhưng buổi sáng hôm nay đánh cùng Lão Tam, Lý Mặc Nhiên phát hiện nương
tử so với ngày hôm qua lại mạnh hơn một chút, mà hiện tại mới qua vài
canh giờ, nương tử tựa hồ lại mạnh thêm, tuy rằng rất tốt nhưng trong
lòng Lý Mặc Nhiên không phải vì nàng tiến bộ quá nhanh mà cảm thấy bất
an, ngược lại hắn coi đây là vinh dự, là kiêu ngạo.

Trên sân đấu, hai người ngươi tới ta đi, trong chớp mắt đã qua hơn trăm chiêu.

Lưu Cương có kinh nghiệm phong phú, nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Mễ so với Lưu Cương lại nhanh hơn, võ công của Lưu Cương được coi như võ công
thượng đẳng, ra chiêu lại càng mạnh, thế nhưng võ công của Bạch Tiểu Mễ
đặc biệt phi thường quỷ dị, hắn chưa từng gặp qua, trong lúc nhất thời
hai người ai cũng không được lợi.

Mà vốn Lưu Cương người có chút xem thường phu nhân, qua hơn trăm chiêu vẫn không đánh bại được phu nhân.

Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, phu nhân nhìn qua mềm mại yếu ớt như thế mà lại mạnh đến như vậy.

Trừ bỏ âm thanh của hai người đang giao chiến, hiện trường tĩnh lặng,
ngay một chút âm thanh nói chuyện phiếm cũng không có. Ánh mắt mọi người nhìn về phía phu nhân sáng rực khác thường, từ lúc bắt đầu xem thì náo
nhiệt, thậm chí là khinh thường, hiện tại biến thành kinh ngạc, lập tức
sùng bái nàng.

Là một nữ tử, một nữ tử mười mấy tuổi, một nữ tử bị cướp về làm áp trại
phu nhân, đối với bọn họ mà nói chính là một nữ tử sống phụ thuộc vào
nam nhân, mà vật phụ thuộc này lại còn chạy trốn, vốn là tội nhân trong

mắt mọi người, nhưng bỗng nhiên có một ngày phát hiện biểu hiện “cường
giả” của vật phụ thuộc này khi đứng trước mặt bọn hắn mà chính bọn hắn
phải ngửa mặt trông lên nhìn nàng, đương nhiên bọn hắn trong chốc lát
không thể tiếp thu ngay được.

Dù không thể tiếp nhận ngay được, nhưng đây chính là sự thật.

“Đại ca, huynh mau nói với Nhị đệ, nàng ta là có chuyện gì?” Bởi vì
người là do hắn và Tam đệ cướp về, thời điểm đến là cái dạng gì? Có nguy hiểm hay không? Có võ công hay không? Chính hắn đã tự mình xem qua, hơn nữa sau này thân phận nàng hắn cũng đã điều tra qua, hoàn toàn không có khả năng tạo thành uy hiếp, nhưng mới hơn một tháng đã có sự thay đổi
lớn như vậy, có lẽ đầu óc Đại ca không sáng suốt nên không suy nghĩ tới
việc này, nhưng hắn là đệ đệ của Đại ca, đương nhiên là không thể không
quản.

“Nương tử không hề có tư tưởng xấu gì! Lại càng không có ý sẽ hại ta,
Nhị đệ không cần phải lo lắng!” Lý Mặc Nhiên không trả lời câu hỏi của
Nhị đệ, kỳ thật hắn cũng tò mò, nhưng hắn cảm giác được nương tử không
có ý xấu đối với hắn, điều nàng muốn chỉ là muốn rời khỏi Hắc Phong
trại, rời khỏi hắn.

Nếu muốn hại hắn, sao lại muốn rời đi chứ?

Lý Mặc Nhiên tất nhiên cực kỳ thích Bạch Tiểu Mễ, nhưng hắn cũng không
quên quan sát nương tử, phát hiện nương tử bề ngoài kiêu ngạo nhưng tâm
tư lại đơn thuần, Lý Mặc Nhiên mặc kệ tất cả, chỉ cần hắn thích nàng là
được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận