Edit: Van san
Beta: Lyan
Nhìn đĩa điểm tâm trước mặt mình, lại nhìn về phía ngón tay thon dài đang cầm điểm tâm, tuy rằng không được trắng trẻo, nhưng cũng không đen lắm, coi như dáng dấp tay không tệ, theo tay hướng lên trên về phía chủ nhân của nó-Lý Mặc Nhiên. Nhất thời mọi người đều bị kinh sợ vì hành động thân mật kia của hắn, không chỉ có Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc, đương nhiên còn có cả ba người khác đang ngồi ở đây.
Đang lúc nàng ngẩn ra, thời khắc chuẩn bị ngồi xuống, Lý Mặc Nhiên vội vàng nhân cơ hội cầm tay nhỏ bé mềm mại của Bạch Tiểu Mễ, giúp nàng cùng ngồi xuống.
“Nương tử, đây là điểm tâm nàng thích ăn, nhanh ăn đi!” Lý Mặc Nhiên tựa hồ không nhìn đến sự ngạc nhiên của mọi người, lạnh nhạt mở miệng nói chuyện, tay vẫn không buông ra, còn nhéo nhéo lòng bàn tay mềm yếu một cái, tay nương tử thật mềm thật trơn!
Không phản ứng kịp, Bạch Tiểu Mễ rất muốn trực tiếp vung cái tay không an phận của Lý Mặc Nhiên ra, nhưng khi nhìn tới ba người ngồi chung quanh, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ qua ý tưởng này, nhưng để nàng ăn đồ hắn đưa tới, Bạch Tiểu Mễ thật sự cảm thấy muôn phần kỳ quái.
“Chàng đang bị thương, để ta tự mình ăn là được rồi!” Hiện tại Bạch Tiểu Mễ có chút hối hận cho hắn ngồi xe lăn, càng hối hận khi đưa hắn ra bên ngoài, nhìn xem hiện giờ không phải bản thân đang tự tìm phiền toái sao?
Lý Mặc Nhiên có chút thất vọng đưa tay thu trở về.
Nhìn thấy Đại ca chịu ủy khuất, ánh mắt khó chịu của ba người còn lại liếc về phía Bạch Tiểu Mễ.
Vốn đang có chút hứng thú đối với điểm tâm, nhưng hiện tại nàng nhíu nhíu mày, không muốn ăn, kế tiếp lại có nha hoàn đưa tới thêm một ít điểm tâm nữa nhìn mấy loại điểm tâm tinh xảo này, hương vị ngọt ngào kia, Bạch Tiểu Mễ vô cùng thích thú, tuy rằng không rõ nơi này là trại thổ phỉ, làm sao lại có đầu bếp tốt như vậy, trong lòng có ý muốn nếm thử, nhưng mà…
Bạch Tiểu Mễ tay phải kéo kéo, phát hiện đối phương căn bản là không có ý tứ muốn buông tay mình ra.
Lý Mặc Nhiên lại cầm tay nàng chặt hơn, bình tĩnh tán gẫu cùng huynh đệ, dường như căn bản không để ý tới Bạch Tiểu Mễ đang giãy giụa muốn rút tay về.
Đùa à? Hiện tại trước mặt người ngoài, đây là thời khắc quang minh chính đại được thân mật cùng nương tử, Lý Mặc Nhiên hắn sao có thể ngu ngốc buông tha một cơ hội tốt như vậy.
Bạch Tiểu Mễ không có biện pháp, chỉ có thể dùng tay trái cầm điểm tâm lên ăn.
Không thể tưởng, điểm tâm này thật sự ăn rất ngon, ở trại thổ phỉ này không ngờ cũng có nhiều chỗ tốt như vậy!
Lý Mặc Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ không giãy dụa, hơn nữa cũng bắt đầu ăn, cảm thấy vui mừng, vốn tay đang cầm chặt đã chậm rãi buông lỏng, râu ria tràn đầy mặt không một gợn sóng, vẻ mặt tuyệt đối không lộ ra nửa điểm biểu cảm hạnh phúc và vui sướng, cầm lấy khối điểm tâm vuông vắn tinh xảo lên ăn, nếu không phải vì bị thương không được uống rượu, hắn rất muốn uống, còn muốn thêm vài chén rượu, tâm tình tốt! Bộ dáng mộc mạc giản dị cùng huynh đệ nhà mình tán gẫu, tựa hồ không chú ý tới Bạch Tiểu Mễ.
Bạch Tiểu Mễ trừ bỏ ăn điểm tâm, ở bên người hắn không thể làm gì khác.
“Chàng mau nhìn xem, trên trời có một con chim thật to!” Bạch Tiểu Mễ đột nhiên kinh hãi kêu một tiếng, chỉ tay lên trời, ánh mắt Lý Mặc Nhiên theo ngón tay nàng nhìn lên, một con đại ưng bay xoay quanh ở trên bầu trời, đôi mày hơi hơi nhíu một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục.
Ba người khác cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, ưng này do bọn hắn huấn luyện trong sơn trại dùng để đưa tin, có cái gì lạ mắt, đúng là không có kiến thức! Ba người còn không quên đưa nhìn đầy khinh bỉ về phía Bạch Tiểu Mễ.
Bạch Tiểu Mễ thấy đã đạt được mục đích, nhân cơ hội lấy tốc độ cực nhanh đem tay mình từ trong tay Lý Mặc Nhiên rút ra.
“Nương tử nàng làm gì vậy?” Lý Mặc Nhiên rất nhanh thu hồi ánh mắt mình, hiện tại một lòng một dạ tập trung trên người nàng, nào có tâm tình nhìn chim ưng vốn đã xem qua biết bao lần, cảm giác được sự mềm mại trong tay mình đã biến mất, Lý Mặc Nhiên có chút lạc lõng, nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ đang đứng lên hỏi.
Bạch Tiểu Mễ bình tĩnh tiếp tục nhìn chim ưng trên bầu trời, chính là không muốn nhìn vẻ mặt ủy khuất kia của Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ giờ đã biết, người kia chính là chúa linh tinh, mặt ngoài cỡ nào trung hậu thành thật, nhưng thời điểm cầm tay nàng tuyệt không mơ hồ.
“Không có gì, tại ta ngồi lâu không thoải mái!” Bạch Tiểu Mễ bình tĩnh nói dối.
“Đại ca, đệ có chuyện cần xử lý, ta đi trước!” Nhìn thấy chim ưng kia đã bay xuống, Nhị đương gia đứng lên rời đi.
“Đại ca, đệ đi giúp Nhị ca!” Có lẽ chim ưng kia đưa tới tin tức của đối tượng đánh cướp lần này? Tam đương gia có chút vội vã đi theo.
Ba người đã đi mất hai, lưu lại Lão Tứ, Lão Tứ thấy Đại ca đang nhìn Đại tẩu, bỗng cảm giác mình là người thừa, suy nghĩ cũng muốn đứng lên.
“Lão Tứ hẳn là còn chưa ăn cơm trưa! Vậy hãy ở lại cùng ăn đi!” Thấy Lão Tứ rục rịch muốn đi, Lý Mặc Nhiên đã kịp thời mở miệng nói.
Nếu Lão Tứ đi rồi, hắn cùng nương tử càng không có khả năng thân cận, cho nên Lý Mặc Nhiên quyết đem Lão Tứ lưu lại.
Tuy rằng hắn rất muốn cùng nương tử hưởng thế giới riêng của hai người, nhưng hiện tại nương tử căn bản đâu có thừa nhận hắn? Cho nên hắn chỉ có thể dùng biện pháp ti tiện này để thân cận nương tử.
“Cái đó…, được rồi!” Vừa mới định cự tuyệt, nhưng dưới ánh mắt nguy hiểm của Đại ca, Lão Tứ chỉ có thể gật đầu, trong lòng không hiểu Đại ca định làm gì, chẳng lẽ Đại ca không thích Đại tẩu, nếu không sao có thể không muốn ở một mình với đại tẩu kia chứ?
Nhưng cũng không đúng! Với biểu hiện vừa rồi của Đại ca thì không thể có chuyện như vậy được! Thật sự là kỳ quái! Lão Tứ vạn phần khó hiểu, nhưng chỗ khó hiểu kia cũng chỉ đặt ở trong lòng, đương nhiên không dám hỏi ra lời.
“Nơi này của chàng có sách không?” Bạch Tiểu Mễ muốn hiểu biết về thế giới này, dù sao trong tương lai nàng cũng phải rời khỏi sơn trại, nàng không muốn mù quáng xông ra ngoài, đây sẽ chuyện vô cùng nguy hiểm.
Muốn hiểu biết có hai cái con đường, một là hỏi người, hai là đọc sách.
Hỏi người là biện pháp tốt nhất, nhưng Bạch Tiểu Mễ trực tiếp liền phủ quyết, nàng không muốn bị người ta coi thành quái vật, cho nên biện pháp tốt nhất chính là đọc sách.
“Nương tử muốn đọc sách?” Lý Mặc Nhiên có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, kỳ thật Lý Mặc Nhiên thực hoài nghi Bạch Tiểu Mễ có thể đọc được sách hay không, dù sao phần lớn chữ nàng viết hắn đọc đều không hiểu, theo chuyện về hiệp nghị, Lý Mặc Nhiên tổng kết ra có lẽ nương tử căn bản là không biết chữ.
“Thế nào? không thể sao?” Bạch Tiểu Mễ nhìn về phía Lý Mặc Nhiên.
“Đương nhiên là có thể, chỉ cần nương tử thích là được rồi! Nếu không biết thì trực tiếp hỏi vi phu là được!” Lý Mặc Nhiên chớp mắt, cao hứng đáp ứng.
Nương tử không biết chữ, đến lúc đó hắn có thể dạy nàng, như vậy hắn không phải có cơ hội tiếp cận nương tử sao?
Cơ hội tốt như vậy Lý Mặc Nhiên tự nhiên không nghĩ sẽ bỏ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...