Chương 173: Lại Một Lần Nữa, Vang Danh Thiên Hạ
Dưới bầu trời đen kịt, có một đám người đông nghịt, giống như là một con mãng xà đang ngủ đông giữa rừng rậm âm u.
Bên kia, ở một lối rẽ, xuất hiện mấy trăm binh sĩ mặc binh phục Nam Hàn, bọn họ lảo đảo chạy tới, vừa chạy vừa không ngừng quay đầu lại nhìn, như là có gì đó đuổi theo vậy, nhất là một tên lính quèn chạy đầu tiên thì như sắp tè ra quần.
Keng!
Tiếng tuốt kiếm đồng loạt vang lên, một nam nhân có lẽ là tướng quân hét lớn: "Người tới là người phương nào?"
"Tướng quân, người một nhà, là người một nhà!" Tiểu binh gào khóc, nhào tới chân Tướng quân kia.
Đến gần, đại quân cũng nhìn rõ ràng, những người này đúng là mặc binh phục Nam Hàn.
"Tướng quân a!" Tiểu binh cúi rạp đầu xuống đất, hoảng sợ khóc: "Ngô tướng quân đã chết a!"
Tiếng khóc này, có thể nói là gào khóc thảm thiết, tê tâm liệt phế, người gặp người đau, người nghe rơi lệ!
Tướng quân kia cả kinh, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu binh khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi rất đàng hoàng, giờ phút này gương mặt lấm lem gào khóc: "Tướng quân, chúng ta là thuộc hạ của Ngô tướng quân, vốn mai phục ở phía trước, bỗng nhiên chẳng biết tại sao lại có lửa bốc lên!"
Gương mặt hắn kinh hoàng lúng túng, như là nhớ lại tình hình đáng sợ lúc đó, run rẩy nói: "Trong rừng, toàn là lửa a! Chỉ trong nháy mắt đã lan đến đại quân chúng ta, ngay...... lúc đó!"
Tiểu binh bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía họ vừa chạy tới, dõng dạc nói: "Kẻ giặc đột nhiên dẫn người vọt ra, Ngô tướng quân ra lệnh cho tiểu nhân dẫn người tới cầu viện Tướng quân, còn ngài ấy thì kiên quyết ở lại, không sợ chết đánh nhau với giặc! Tiểu nhân..... tiểu nhân....."
Phịch!
Tiểu binh lại quỳ rạp xuống, yên lặng rơi lệ: "Tiểu nhân đi xa rồi quay đầu lại nhìn, thấy rõ ràng Ngô tướng quân bị thủ lĩnh của đám giặc kia giết chết! Tiểu nhân dẫn họ chạy vội tới đây, chỉ muốn hoàn thành mệnh lệnh cuối cùng của Ngô tướng quân, không thể để ngài ấy chết không nhắm mắt! Nhưng chạy được nửa đường thì phía sau đột nhiên có truy binh đuổi theo, tiểu nhân có thể chạy đến đây báo cho Tướng quân, là vì trong đầu vẫn còn vang vọng lời dặn dò của Ngô tướng quân trước khi ra đi! Tiểu nhân vĩnh viễn sẽ không quên, Ngô tướng quân tuy hộc máu nhưng vẫn chăm chú nhìn tiểu nhân, trong ánh mắt kia, hàm chứa kỳ vọng, hàm chứa gửi gắm a!"
Tướng quân kia thở dài, như là rất khó khăn để tiếp nhận sự thật này, thấy mấy trăm người ở phía sau cúi thấp đầu, vai run lên, thỉnh thoảng còn lau khóe mắt, thỉnh thoảng còn vang lên một hai tiếng nức nở kỳ quái......
Rõ ràng cũng là khóc không ra tiếng!
Đương nhiên hắn không biết, lau nước mắt là thật, nhưng nước mắt kia, hoàn toàn là cười ra!
Một đám người lợi dụng mũ che khuất, cả đám đỏ mặt tía tai, nghẹn cười đến sắp hỏng rồi!
Âm thầm liếc nhìn nhau, trong mắt dâng lên vô vàn sùng kính, Lý Tuấn này, quả là kẻ diễn trò lão luyện, nói dối mà vô cùng chân thành tha thiết cảm động.....
Cao!
Thật sự là cao!
Tướng quân kia đột nhiên cả kinh, trợn mắt nói: "Ngươi nói cái gì? Trong rừng bốc lửa?"
"Lửa kia a!" Lý Tuấn đứng lên, nghiêm túc gật đầu: "Bốc cao tận trời a!"
Đúng lúc này!
Ầm ầm!
Tiếng bước chân cuồn cuộn truyền đến từ phía xa, giống như tiếng sấm đánh xuống, làm mọi âm thanh đều phai mờ.......
Lý Tuấn hoảng sợ kêu lên: "Tướng quân, giặc đuổi tới rồi!"
Tướng quân cũng hoảng: "Không phải bọn họ chỉ có mấy trăm người sao?"
Lý Tuấn lại hoảng: "Tiểu nhân cũng không biết nhưng chắc chắn không chỉ có mấy trăm, ít nhất phải mấy nghìn người, chúng ta tổng cộng có bốn vạn người lại bị chúng giết vô số, thấy tiểu nhân dẫn người đi báo tin liền đuổi theo, Tướng quân, sau chúng chắc chắn có quân đội Nam Hàn ta truy kích!"
Tướng quân kinh hoảng: "Mấy nghìn người? Cũng đúng, thân phận chúng đâu có thường, chắc cũng có nhiều thuộc hạ ẩn nấp ở Nam Hàn, giờ tụ họp lại, cũng phải mấy nghìn người! Nếu phía sau còn có quân ta, vậy Bản tướng phải tấn công, cùng đại quân ta đánh trước sau, để chúng không còn mạng mà về!"
Lý Tuấn chép chép miệng, cũng dâng lên vô vàn kính ý với vị Tướng quân này, hắn đang nghĩ phải giải thích chuyện này thế nào cho hợp lý thì ông ta đã tự nghĩ được rồi.
Nhìn xem nhìn xem, đầu óc người ta thế nào!
Đúng lúc này, một cơn khói đặc bay đến, làm trời đất mịt mù một khoảng.......
Lý Tuấn chưa giải thích, Tướng quân đã sáng tỏ: "Nhất định là lửa đã lan tới đây!"
Lý Tuấn nhìn trời, lẩm nhẩm trong lòng, Tướng quân, ngươi thật sự là tri âm của bản công tử!
Tướng quân kia bỗng nhiên xoay người, lớn giọng quát với ba vạn tướng sĩ: "Các huynh đệ, lửa đã lan tới đây, giặc cũng đã đuổi tới, binh sĩ Nam Hàn ta không sợ chết, theo bản tướng quân xông lên, đánh nhanh thắng nhanh, nhất định phải trước khi lửa cháy tới chỗ này, băm vằm đám giặc cướp kia ra!"
Vừa nói xong thì tiếng bước chân kia đã tới nơi.
Cả đám giơ cao binh khí, lớn tiếng hò hét: "Giết!"
Những tiếng hét đằng đằng sát khí, thanh thế kinh người, cùng với đó là tiếng kêu rên ở phía sau của Lý Tuấn.
"Tướng quân a! Ngô tướng quân vì nước hy sinh, có thể nói là làm gương cho binh lính a!"
"Tướng quân a! Quân giặc rất xảo quyệt, không thể khinh thường a!"
"Tướng quân a! Nhất định phải báo thù a!"
Bốp!
Mông bị đá một cước, Lý Tuấn liếc nhìn hai cánh quân Nam Hàn đang giao đấu trong màn khói, cười tủm tỉm quay đầu lại, chân chó nhìn Lãnh Hạ nói: "Cô nương, ta biểu hiện thế nào?"
Lãnh Hạ hít sâu một hơi, tán thưởng nói: "Xem thế là đủ rồi!"
Bên này tán thưởng xong, mọi người bên kia cũng ném về phía nàng ánh mắt ' Xem thế là đủ rồi' vô cùng sùng bái.
Nữ nhân này, rất bưu hãn!
Có thể nghĩ ra cách để hai cánh quân Nam Hàn chó cắn chó, thậm chí bọn họ còn chưa rút kiếm ra lần nào, mà đã giải quyết được tổng cộng bảy vạn quân.......
Không đánh mà thắng!
Thấy ánh mắt của bọn họ, Lãnh Hạ lắc đầu: "Không đơn giản như vậy, Mộ Nhị thả khói chỉ có thể lừa họ trong chốc lát, hơn nữa bây giờ là buổi tối, chúng ta có thể lợi dụng nhưng qua một thời gian nữa thì sẽ phát hiện!"
"A!" Hoa cô nương kêu lên, chớp chớp mắt, u oán nói: "Không phải như ta nghĩ chứ?"
Lãnh Hạ gật đầu, chính là như vậy!
Mọi người ngạc nhiên: "Là gì?"
Phượng mâu đảo qua một đám trẻ nhỏ hiếu kỳ, mỗ sát thủ mỉm cười, môi đỏ khẽ mở, phun ra một chữ: "Chạy!"
Dứt lời, cả đám người ai oán chạy như điên.
Trong rừng rậm gió thét gào, hơn bốn trăm người nhanh chóng chạy về phía Bắc, mà sau lưng họ, mưa lất phất giữa làn khói dày đặc, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập, tiếng kêu thê thảm âm vang......
"Giết a! Đám giặc vô sỉ nộp mạng đi!"
"Con mẹ nó, giết bọn chúng không còn mảnh giáp!"
==
Thời gian trôi qua rất nhanh, đêm tối dần dần tan đi, những ánh sáng bình minh bắt đầu lan tràn.
Lãnh Hạ mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, nhìn ba vạn đại quân – cửa ải cuối cùng ở trước mặt......
Nàng quay đầu nhìn mọi người nói: "Ba vạn người này......."
Những ánh mắt tò mò nhìn qua, cùng đợi mỗ Nữ hoàng gian trá nói ra diệu kế.
Chỉ thấy mỗ nữ hơi ngẩng mặt lên, trong phượng mâu sâu thẳm, chậm rãi phun ra từng chữ một: "Giết ra!"
Bịch!
Bịch!
Bịch.......
Vô số tiếng ngã quỵ vang lên, mọi người lảo đảo ngã chổng vó xuống đất.....
Khóe miệng co giật nhìn nàng, mọi người đồng thanh hỏi: "Không phải chứ?"
Đùa à?
Bốn trăm người trực tiếp đánh nhau với ba vạn người?
Chỉ sợ bọn họ, đến bột xương cũng chẳng còn!
Lãnh Hạ không có chút vui đùa nào, trong mắt có vài tia nặng nề, nàng nghiêm mặt nói: "Trời sáng rồi, mấy cách kia chắc chắn không thể thực hiện được, nhất là phía sau có bảy vạn người, theo ta tính thì, tối đa là chết mấy nghìn thì chúng cũng phát hiện ra, giờ chắc chắn đã đuổi theo, một khi bị chúng đuổi kịp, chúng ta sẽ phải đối mặt với gần mười vạn quân Nam Hàn!"
Mười vạn đại quân, đó là khái niệm gì?
Một trạn chiến giữa hai nước, thường thường cũng chỉ là mười vạn người, nhớ lại trận đầu tiên Yến Sở mà xem, thê thảm như thế.....
Nghe nàng nói vậy, mọi người cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, không đùa giỡn nữa.
Lãnh Hạ chậm rãi đảo mắt qua từng người, nghiêm túc nói: "Bây giờ, bốn trăm đối chiến ba vạn, không phải chém giết, không phải tranh giành, không cần biết các ngươi giết được bao nhiêu binh lính Nam Hàn, việc chúng ta phải làm, là tranh thủ thời gian, trước khi truy binh đuổi tới, mở một đường máu, rút lui!"
Cửa ra đã ngay trước mắt, chỉ cần mở được một đường máu, vậy thì......
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, nàng nhìn mọi người dặn một câu: "Đây là trận chiến cầu sinh, không tiếc mọi biện pháp, bảo vệ tính mạng của bản thân, ta không muốn rời khỏi đây rồi lại phát hiện chiến hữu của mình tử trận!"
"Rõ!" Thí Thiên đồng loạt hét lớn.
Hoa cô nương thu hồi vẻ ẻo lả, ý cười dịu dàng nhìn nàng: "Tỷ muội, yên tâm!"
Thác Bạt Nhung nâng loan đao lên: "Nữ nhân, yên tâm!"
Chung Vũ hào hung hô: "Vương phi, yên tâm!"
Công Tôn Liễu mỉm cười, tay áo khẽ động, ám khí đã sẵn sàng: "Nữ hoàng, yên tâm!"
Công Tôn Minh nặng nề gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kiên nghị: "Cô cô, yên tâm!"
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, ánh mắt kiên định, không hẹn mà cùng dùng khẩu hình nói: "Sống!"
Trong hoàn cảnh bốn bề là địch như bây giờ, không gì quan trọng hơn, không phải 'Ta yêu ngươi' cũng không phải 'Cùng một chỗ' mà là.....
Sống!
Chỉ cần đối phương sống!
Đột nhiên, 'ầm' một tiếng, không biết ở đâu lao ra vô số người, sát khí bừng bừng xông thẳng vào ba vạn đại quân, tiếng binh khí ầm ĩ cùng mùi máu tươi văng khắp nơi khiến kẻ khác nổi da gà.
Chém giết, bắt đầu!
Một trận chiến cầu sinh, mở màn!
Quân Nam Hàn, bối rối.
Ai có thể ngờ, trong rừng rậm yên tĩnh lại nhảy ra một đám người, xuất hiện cứ như quỷ vậy?
Bọn họ là trạm kiểm soát cuối cùng, đã nghĩ là không cần động, dù sao trước đó cũng có bảy vạn đại quân, đám giặc kia chắp cánh cũng khó thoát. Vậy mà bây giờ, trơ mắt nhìn chúng chém giết giữa đại quân, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy chúng toàn lực chém giết về một hướng, chỉ trong chớp mắt, vô số thi thể đã ngã xuống.
Sau nháy mắt, rốt cuộc thấy rõ số lượng quân giặc, quân Nam Hàn, nổi giận!
Đại quân Nam Hàn phản ứng lại, đồng loạt lao về bốn trăm người kia, đám người mặc lục giáp lao lên như châu chấu, giận dữ bổ sung lỗ thủng nho nhỏ vừa bị đối phương vạch ra.
Mẹ nó, mặc kệ các ngươi tới đây thế nào, chỉ có mấy trăm người cũng dám nhổ râu hùm?
Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn!
Nhưng mà bọn họ sai rồi....
Mấy trăm người này, không, không phải là người, bọn họ là một đám ma quỷ, một đám la sát, một đám điên cuồng!
Bọn họ không đau, không kêu rên, không la hét, dù trúng kiếm hay trúng đao, dù máu tươi chảy đầm đìa, nhưng sắc mặt vẫn không hề đổi, chỉ mở to mắt, không ngừng vung binh khí, sát khí ngút trời!
Bốn trăm người lại như một người, toàn lực tấn công về một hướng, bọn họ vừa chém giết, vừa lao về phía cửa ra, binh lính Nam Hàn không hiểu, tại sao phòng tuyến kiên cố của ba vạn đại quân, trước mặt mấy người này.......
Lại trở nên yếu ớt như vậy?
Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời nhô cao lên, tỏa ánh nắng xuống mặt đất, chiếu sáng một vùng đỏ thẫm.
Trên người có vô số vết thương, thân thể đau đớn mỏi nhừ, nhưng phượng mâu vẫn lạnh lùng mà ngoan lệ, Lãnh Hạ vung kiếm chém chết một binh sĩ trước mặt, híp mắt nhìn về phía trước, sắp, sắp rồi...
Sắp ra được rồi!
Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt nương làn gió bay tới, như xa như gần, như hư như thực.
"Mẫu thân, Thập Thất tới rồi...."
"Mẫu thân, Thập Thất tới rồi!"
Cùng với giọng nói này bay đến là những tiếng bước chân nặng nề chấn động.
Tiếng động này ngày càng gần, rốt cuộc cũng khiến mọi người chú ý, tất cả dừng động tác nhìn lại........
Những chấm đen nhỏ phía chân trời nhanh chóng lớn dần, đám đông nghìn nghịt liên miên không ngớt, giáp sắt hiên ngang, tay cầm binh khí tay giơ cao chiến kỳ, chiến kỳ đón gió tung bay giữa không trung, một bóng người nho nhỏ màu trắng, mày kiếm, ưng mâu, vẫy vẫy cánh tay nho nhỏ, cười hớn hở, luôn miệng hô to.
"Mẫu thân, Thập Thất tới rồi!"
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, ánh mắt vô cùng tự hào!
Con của bọn họ tới rồi!
Con của bọn họ, dẫn viện binh tới!
Chiến Bắc Liệt ngửa mặt lên trời cười như điên, tiếng cười tỷ nghễ mà tự hào: "Tiểu tử ngoan!"
Phượng mâu hơi nheo lại, Lãnh Hạ giơ trường kiếm lên, quát to một tiếng: "Viện quân tới, giết!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Hơn bốn trăm người đồng loạt hét lớn, trong tiếng hét chứa sát khí đủ để hủy trời diệt đất, khiến binh lính Nam Hàn sợ vỡ mật!
Phong thuỷ luân chuyển, vừa rồi bọn họ còn dốc toàn lực ngăn cản đám giặc này thoát thân, giờ đối mặt với quân Tần lại trở thành cá nằm trên thớt!
Thân phận thay đổi, đám người Lãnh Hạ trở thành đồ tể cầm dao, chuyện phải làm lúc này, là ngăn cản đường lui của ba vạn đại quân, giết!
Thí Thiên vừa chém giết, vừa không khỏi giật giật khóe miệng, mí mắt không ngừng động.....
Chỉ thấy nữ tử đứng đầu kia, mặt đầy máu, nhếch nhách vô cùng, mang thai đã hơn năm tháng mà vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng chém giết!
Trong tay cầm thanh kiếm lấy của tên lính xui xẻo nào đó, sát khí ngút trời liên tục vung kiếm, chiêu chiêu đoạt mạng.
Lãnh Đại sát thủ đang giết hăng say, bỗng nhiên một bóng nhỏ màu trắng chợt nhào lên.
Dang rộng vòng tay ném kiếm lên không, ngay lập tức mỗ tiểu hài nhi đã nhào vào lòng, mỗ sát thủ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, rồi xoay người, khí phách gạt ngã một binh lính Nam Hàn, ngọc thủ giơ lên, bắt lấy thanh kiếm đang rơi xuống.
Ném kiếm, bế con trai......
Tiếp tục giết!
Bên kia, Chiến Bắc Liệt vừa chém giết vừa vỗ trán, bất lực lầu bầu: "Tức phụ, thai khí a....."
Viện binh Đại Tần chừng năm vạn người, có bọn họ đến, ba vạn lính kia chỉ là chuyện nhỏ. Vì vậy, ba vạn binh Nam Hàn cùng nhau xuống suối vàng.
Tiểu hài nhi được mẫu thân ôm trong lòng, ngượng ngùng chớp chớp mắt, đắc ý nhìn cha ruột, rồi ôm cổ mẹ hôn một cái: "Thập Thất rất nhớ mẫu thân nha!"
Mỗ nam bĩu môi, lẩm bẩm một câu 'Nhóc con' rồi quay mặt đi không phản ứng.
Nhưng độ cong trên miệng kia thì không thể nào che giấu được.....
Nhóc con ngoan, không hổ là con lão tử, không khiến lão tử mất mặt!
"Ha ha ha ha....." Một tiếng cười to hào sảng truyền đến: "Liệt Vương phi không hổ là nữ trung hào kiệt, lão phu bội phục!"
Lãnh Hạ quay đầu lại nhìn, người đến là một hán tử cường tráng tầm bốn lăm bốn sáu tuổi, hắc giáp oai hùng, nhưng tướng mạo cũng rất nho nhã, đặc biệt là ánh mắt sáng ngời có thần, tươi cười làm khóe mắt có vài nếp nhăn, nhưng lại càng khiến ông có thêm vài phần chín chắn.
Thả Thập Thất xuống, cười nhẹ bước lên hai bước, hơi hơi cúi người.
Lãnh Hạ ôm quyền: "Ta và Tiêu Phượng tình như tỷ muội, Tiêu tướng quân trực tiếp gọi ta là Lãnh Hạ là được."
Nàng đã đoán được thân phận của người này, Đại tướng quân đương triều Tiêu Trấn Kiền, cũng là phụ thân của Tiêu Phượng, Tiêu Chấp Vũ, Tiêu Phi Ca, hai mươi năm qua vẫn trấn thủ ở Nam Cương, bảo vệ vững chắc mảnh đất này, là trọng thần của Đại Tần. Đối với người như vậy, dù là vì tỷ muội tốt Tiêu Phượng hay vì công tích của ông, Lãnh Hạ đều chân thành tôn trọng, thi lễ của vãn bối.
Tiêu Trấn Kiền hơi sửng sốt, nhận lễ này rồi cười ha ha: "Tốt! Tốt! Tốt!"
Ba tiếng 'Tốt!" liên tiếp, trong đó tràn đầy tán thưởng.
Phải nói đến, Tiêu Trấn Kiền là Quốc trượng đương triều, dù là Hoàng đế hồ ly Chiến Bắc Diễn, thấy ông cũng phải cung kính, nhưng Lãnh Hạ không chỉ là Liệt Vương phi, còn có một thân phận khác —— Tây Vệ Nữ hoàng.
Hoàng đế của một nước khác, thấy ông không hành lễ ông cũng không thể nói gì, nhất là mấy ngày nay, nghe ba người Cuồng Phong nói, và tin tức ông nhận được, Liệt Vương phi là một nữ tử kiêu ngạo tận trời.
Mà lễ nghĩa của vãn bối này, cũng khiến Tiêu Trấn Kiền hài lòng.
Còn chưa hàn huyên xong, đúng lúc này!
Ầm ầm!
Ầm ầm.......
Phía Tùng lâm truyền đến những tiếng bước chân vang dội, là hai cánh quân trước đó chạy đến.
Tiêu Trấn Kiền nhíu mày: "Nhiều người như vậy......."
Bảy vạn người lúc trước, tự giết nhau hai canh giờ, có lẽ giờ còn hơn sáu vạn, mà năm vạn quân Tần dù mạnh hơn quân Hàn, nhưng vừa nãy đã chém giết một hồi, bị thương cũng không ít.
Nếu muốn tấn công chính diện thì sẽ là một trận ác chiến.
Tiêu Trấn Kiền do dự một chút, không hổ là Tướng quân đã chinh chiến sa trường hơn hai mươi năm, chỉ trong nháy mắt đã lựa chọn xong, quay đầu lại nhìn binh sĩ hét lớn: "Dùng tốc độ nhanh nhất lui lại!"
Đại quân nhanh chóng lui ra ngoài Tùng lâ, đến tận lúc rời khỏi cánh rừng, hơn sáu vạn quân Nam Hàn mới xuất hiện, liều chết xông lên đuổi theo đại quân.
Giơ tay lên, 'cạch' một tiếng, động tác nhất trí, toàn quân mà cứ như chỉ một người.
Trên khuôn mặt nho nhã của Tiêu Trấn Kiền hiện lên vài phần sát khí sắc bén: "Khó tránh một lần giao tranh....."
"Không cần!"
Vừa dứt lời, một giọng nữ đã vang lên bên cạnh, Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi bước lên, thản nhiên đứng ở cửa ra, chậm rãi lấy ra một vật từ ống tay áo.
Lúc nhìn rõ thứ này, Tiêu Trấn Kiền khiếp sợ vô cùng, nhanh chóng đoán ra suy nghĩ của nàng.
Hắn nuốt nước miếng một cái, ánh mắt nhìn về phía nữ tử đã đã hoàn toàn thay đổi, giỏi thật, lúc trước tuy rằng đã nghe nhiều về thủ đoạn của Tây Vệ Nữ hoàng nhưng vẫn có chút hoài nghi, lời đồn sao có thể tin hoàn toàn được?
Không phải ông coi khinh nữ nhân mà đã là nữ nhân thì khó tránh có vài phần mềm lòng.
Nhưng nữ tử trước mặt này......
Tiêu Trấn Kiền tán thưởng, hay cho một kỳ nữ tử!
Ầm!
Những tán cây ở bìa rừng dấy lên một ngọn lửa nhỏ, chỉ trong chớp mắt đã thành đại hỏa, thể lửa liên miên không dứt, không ngừng lan vào sâu trong rừng.
Đại quân Nam Hàn chạy được nửa đường đột nhiên kinh sợ, trong ngọn lửa hung hăng lao về phía mình, họ thấy loáng thoáng bóng hình một nữ tử, nhìn mình, chậm rãi cong khóe môi.
Nụ cười kia, rất đẹp!
Lại giống như nụ cười từ địa ngục, lấy đi sinh mạng của bọn họ!
"Cháy a!"
"Lửa! Lửa...."
Đại quân Nam Hàn điên cuồng rút lui vê phía sau, chỉ hận không sinh thêm chục cái chân để chạy.
Khói đặc cuồn cuộn khắp bầu trời, trước mắt là một biển lửa đỏ rực, năm vạn đại quân Đại Tần đều nhìn nữ tử kia, bóng lưng của nàng gầy yếu mỏng manh, mặc binh phục không vừa người lại có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.
Nàng chậm rãi xoay người, bụng mang thai năm tháng đã lộ rõ, kết hợp với binh phục thì có phần buồn cười, vậy mà bây giờ, người có vẻ buồn cười ấy lại cao lớn như Thượng đế, nhìn xuống chúng sinh!
Biển lửa phía sau làm nền cho nàng, trước ánh lửa đỏ rực diễm lệ, nữ tử ấy tuyệt mỹ khiến người khác không dám nhìn gần, phượng mâu lóe lên ánh sáng ngạo nghễ tựa như nữ thần, khiến năm vạn đại quân kinh ngạc ngước nhìn, trong nháy mắt, nhìn đến ngây dại........
Mà trong mọi người, có một nam nhân, đang ghen tuông nghiến răng, thầm nghĩ nhét tức phụ vào túi giấu đi, không để phong tư tuyệt thế này rơi vào mắt người khác.
Đương nhiên, trong cái nghiến răng này còn chứa biết bao tự hào, kiêu ngạo, vẻ vang......
Hận không thể nhảy lên, ngửa mặt lên trời gào một tiếng: "Đây là tức phụ của lão tử!"
Bỗng nhiên, ưng mâu Đại Tần Chiến thần cứng lại!
Bỗng nhiên, tiểu ưng mâu Chiến Thập Thất cứng lại!
Bỗng nhiên, mắt mọi người đồng loạt cứng lại!
Chỉ thấy phía sau Lãnh Hạ, trong biển lửa rừng rực, có một bóng người lao ra!
Sau khi nhìn tỉ mỉ, rốt cuộc họ cũng phát hiện ra người quen, dáng người trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thường giờ như lửa xém lông mày, bay giữa không trung rất chật vật......
Bịch!
Một tiếng vang thật lớn!
Bóng người kia rơi xuống đất, ngã chổng vó không có chút hình tượng nào, tóc tai bù xù, quần áo hỏng cả.
Hắn thở hổn hển, một bóng đen nho nhỏ bò ra từ ngực, nhìn ngó xung quanh một chút rồi lại ngáp, tựa vào ngực người nào đó ngủ tiếp.
Vật đen nho nhỏ này chính là tiểu hắc hổ được cứu giữa đường.
Mà người nằm trên mặt đất, chính là thú y Mộ Nhị!
Mọi người há hốc mồm, nhất là Lãnh Hạ, khóe miệng không ngừng co quắp, chậm rãi nhìn trời.....
Trời ơi, nàng đã làm gì thế?
Nàng lại đem Lăng Tử thả khói trong rừng, quên mất!
Lãnh Đại sát thủ lặng lẽ liếc Lăng Tử đang nằm trên mặt đất thở hổn hển, rồi nhanh chóng co rụt cổ nhắm mắt lại, xong, Mộ Đại thần y có bệnh sạch sẽ, bây giờ khuôn mặt con đen hơn lông tiểu hắc hổ, y phục kia thì.... trời ạ!
Mỗ sát thủ lén chuyển tầm mắt, nhưng rõ ràng có người không muốn bỏ qua cho nàng.
Một ánh mắt oán niệm, khiển trách, căm giận, nhìn chằm chằm nàng.
Không cần phải nói, Lăng Tử ngơ ngác, tiểu vũ trụ bùng nổ, nổi giận!
Mỗ thần y đen thui cứng nhắc đứng dậy, trừ ánh mắt lạnh nhạt như ngọc lưu ly kia thì toàn thân đen kịt, nói là cục than cũng không quá......
Mộ Đại thần y nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, đôi mắt ngơ ngác giờ cũng không ngơ ngác nữa, sát khí ngút trời, phun ra từng chữ một.
"Mộ, Hạ, liều mạng!"
Mộ Dung Lãnh Hạ, ta liều mạng với ngươi!
Tùng lâm bị đốt trụi một mảng lớn kia giống như thể hiện kết cục của một nữ sát thủ, nàng chớp chớp mắt, nuốt nước miếng chậm rãi lui về phía sau, đảo mắt nhìn mọi người.....
Phản ứng của mọi người rất giống nhau, nhìn trời giả chết.
Mẹ nó!
Mỗ sát thủ nổi giận, trừng mắt: Các ngươi cũng quên Lăng Tử!
Mọi người tiếp tục giả chết.
Nhìn Mộ Đại thần y đang bước từng bước đến gần, Lãnh Đại sát thủ khóc không ra nước mắt, oán hận mắng một câu 'không nghĩa khí' rồi......
Lãnh Hạ nhanh chân bỏ chạy!
Mộ Nhị lập tức đuổi theo!
Ở phía xa, Đại Tần Chiến thần giơ tay lên, nghĩ một lát rồi buông xuống, nhìn bóng lưng Lăng Tử có vẻ như thương hại nhưng thật ra là có chút hả hê, dặn dò một câu: ""Tức phụ, chú ý thai khí a......"
==
Cùng với trận hỏa hoạn đốt cháy Tùng lâm, tên Mộ Dung Lãnh Hạ – Tây Vệ Nữ hoàng lại vang danh thiên hạ thêm lần nữa!
Sau nửa tháng biến mất, rốt cuộc cũng phát hiện tung tích của họ, nhưng mười vạn đại quân mai phục mà lại không chặn nổi bốn trăm người, treo đầu dê bán thịt chó, bắt giặc trước bắt vua, lừa dối, bịa đặt, mượn đao giết người, ba mươi sáu kế được vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, ba cánh quân đều bị nàng đùa bỡn!
Mà cuối cùng, Tùng lâm lớn như thế, bị một hồi đại hỏa đốt sạch.
Tròn mười vạn đại quân, chết chết thương thương, có thể chạy thoát khỏi cánh rừng mà không sao chỉ có hơn ba vạn người.
Không đánh mà thắng, giải quyết gần bảy vạn đại quân Nam Hàn, thiên hạ ồ lên!
Dù là Hoa Mị, nghiến răng giận dữ nhưng cũng không thể không thừa nhận, đây quả thực là một kỳ tích, mà nữ nhân kia, nữ nhân tên Mộ Dung Lãnh Hạ kia.......
Quả là một kỳ nữ tử!
Mà lúc này, trong quân doanh Nam Cương.
Tiêu Trấn Kiền ngồi ở ghế chủ vị, chậm rãi nói: "Đầu tiên là thả khói... khụ.... khiến cho cánh quân thứ nhất chú ý, lặng yên không tiếng động giải quyết đội điều tra, tra xét quan hệ giữa hai cánh quân rồi thay binh Nam Hàn ngụy trang làm binh sĩ, nhân cơ hội bắt giữ chủ tướng, lệnh cho đại quân buộc chân lại không thể đuổi theo rồi giết chủ tướng tháo chạy!"
"Chủ tướng chết, bốn vạn đại quân tất loạn, một lòng báo thù thay chủ tướng! Mà lúc này, các ngươi thừa dịp đối phương truy kích, lại ngụy trang lừa gạt chủ tướng thứ hai, để họ nhầm rằng kẻ đuổi theo phía sau là các ngươi, sắc trời tối đen lại thả.... khụ.... khói... khụ.... dày đặc...... hai nhóm người không có quan hệ gì nên không phân biệt rõ, nhóm thứ nhất chỉ chú tâm báo thù, nhóm thứ hai lại vội vã bắt người lập công, cứ như vậy tự giết lẫn nhau!"
"Đến cánh quân thứ ba, vì trời đã sáng, mà truy binh phía sau cũng đã phát hiện tiết mục lừa đảo nên không thể dùng những cách trước, quyết định nhanh chóng, mở đường máu thoát thân!"
Tiêu Trấn Kiền vừa nói vừa tán thưởng nhìn Lãnh Hạ, trong mắt tràn đầy sự bất ngờ.
Ba cánh quân chặn đường gần mười vạn, nếu là người bình thường thì chỉ sợ chân đã mềm nhũn ra rồi chứ đừng nói là nghĩ cách, có khi đã trực tiếp ra mặt đầu hàng!
Mà nữ tử này, bình tĩnh, cơ trí nhạy bén, can đảm cẩn trọng, thủ đoạn sắc bén!
Cuối cùng trực tiếp đốt trụi Tùng lâm, Tây Vệ Nữ hoàng, quả thực phi phàm!
Tiêu Trấn Kiền cảm thán, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía Mộ Nhị cứ mỗi lần ông nói đến hai chữ 'thả khói' lại lạnh lùng quét ánh mắt oán niệm về phía này.
Mộ Đại thần y, lúc này đã rửa mặt thay y phục, khôi phục bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng thường ngày, nhưng khuôn mặt không hề bớt đi chút oán niệm nào, nhìn Lãnh Hạ không chớp mắt.
Không chỉ Tiêu Trấn Kiền đang nhìn mà mọi người trong lều đều lặng lẽ chú ý Lăng Tử, sợ hắn đột nhiên nổi giận, hạ độc thủ với phụ nữ có thai.
"Khụ......" Tiêu Trấn Kiền ho khan một tiếng rồi hỏi: "Người đã sớm đoán viện binh sẽ tới sao?"
Bốn trăm đối chiến ba vạn, chênh lệch này quá xa, như thế có khác gì đi chịu chết đâu.
Lãnh Hạ lại lắc đầu.
Trong ánh mắt khó hiểu của Tiêu Trấn Kiền, nàng mỉm cười: "Ta không biết sẽ có viện binh, nhưng dù chỉ có bốn trăm người, thuộc hạ của ta có thể lấy một địch mười, tuyệt đối có thể thành bốn nghìn người thậm chí nhiều hơn nữa........"
Nàng nhún vai, nhàn nhạt phun ra: "Không có gì là trăm phần trăm, nếu có người mãi mãi thuận buồm xuôi gió, vậy ta bội phục, nhưng những hoàn cảnh thế này lúc trước đã gặp qua không ít, chỉ cần có một tia hy vọng thì nhất quyết không thể bỏ qua!"
"Hay!" Tiêu Trấn Kiền vỗ án, kích động nhìn nàng, khen ngợi: "Rất quyết đoán!"
Ánh mắt ông tỏa ra những tia sáng cực nóng, chăm chú nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, như là một con sói đói đang nhìn thịt vậy.....
Dưới ánh mắt như thế, bình tĩnh như nàng, cũng không khỏi nổi da gà, nàng bưng chén trà lên, đang định uống.....
"Dừng lại!" Một tiếng hét lớn truyền đến.
Tiêu Trấn Kiền căng thẳng lao đến cướp chén trà trong tay nàng, lòng như lửa đốt răn dạy: "Mang thai sao có thể uống trà!"
Đại Tần Chiến thần có lòng chiếm hữu vô cùng lớn, nổi giận!
Mỗ nam nghiến răng, đè nén cảm xúc muốn đánh người, thầm nhủ trong lòng.
Tốt xấu gì cũng là trưởng bối, tốt xấu gì cũng là trưởng bối.........
Bỗng nhiên, hắn sửng sốt, chỉ thấy Tiêu Trấn Kiền vừa lẩm bẩm vừa len lén liếc Lãnh Hạ, vẻ mặt muốn nói lại thôi, mà hai gò má còn hơi ửng hồng.
Đại Tần Chiến thần trợn mắt!
Lão lưu manh này!
Hắn đen mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Trấn Kiền, tai khẽ động, bỗng nhiên sửng sốt.
Chỉ nghe Đại tướng quân, oán niệm lẩm bẩm: "Tại sao lão tử lại không có con gái như thế! Tại sao tại sao tại sao...... làm rạng rỡ tổ tông a!"
Chiến Bắc Liệt bĩu môi, rốt cuộc cũng yên tâm, thì ra là vừa ý tức phụ lão tử, muốn nhận con gái!
Tiêu Trấn Kiền thật sự muốn thế, ông giống như Chiến Bắc Liệt, luôn mong có một đứa con gái, nhất là một đứa con gái oai hùng hiên ngang, kế thừa sự nghiệp của mình, chinh chiến sa trường không thua nam nhi!
Đến lúc đó, hai cha con đứng trước đại quân, suất a!
Nhưng trời không chiều lòng người, trước đó chỉ sinh hai đứa con trai, mong chờ mãi, cuối cùng cũng có một cô nương!
Từ nhỏ đã nuôi dạy như nữ tướng, ai ngờ, tư thế oai hùng hiên ngang là có, nhưng chinh chiến sa trường lại không, tuổi nhỏ đã bị hồ ly kia lừa đi, thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp gả vào Hoàng cung.
Càng nghĩ, Tiêu Trấn Kiền càng ngứa răng, tiện hồ ly này!
Cứ nghĩ là mộng này vỡ rồi, ai ngờ, trời không tuyệt đường người a, giờ lại rơi xuống một đứa sẵn có.....
Nhìn thế nào cũng thấy thỏa mãn, nhìn thế nào cũng thấy thích, đây mới đúng là lão tử sinh!
Lãnh Hạ nuốt nước miếng một cái, dịch người vào trong, thật sự là ăn không tiêu ánh mắt này, Lãnh Hạ dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng ấm áp.
Hai kiếp làm người, kiếp trước là cô nhi, trừ Kiều Thanh thì không có bất kỳ người thân nào, ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.
Kiếp này, càng không cần phải nói, cha mẹ thì có, nhưng cha ruột của Mộ Dung Lãnh Hạ là loại người gì?
Đây là lần đầu tiên, có người nghiêm nghị quát nàng như vậy.....
Lãnh Hạ mỉm cười, cầm chén trà đứng lên kính Tiêu Trấn Kiền: "Ta và Tiêu Phượng vốn tình như tỷ muội, nếu đã là phụ thân của Tiêu Phượng, thì cũng để ta gọi một tiếng nghĩa phụ."
Tiêu Trấn Kiền sững sờ nhìn chén trà trước mặt, rồi kích động đoạt lấy, như là sợ Lãnh Hạ lấy lại, ngửa cổ lên uống cạn.
Ông ngửa mặt lên trời cười to, hào sảng cực kỳ mừng rỡ, vẻ chín chắn biến mất sạch, giống như là một đứa trẻ được kẹo ăn, rất vui sướng kích động!
Tiếng cười truyền đi cực xa, một lúc sau, ông nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, hai mắt hơi ươn ướt: "Tốt! Tốt! Con gái ngoan!"
Lãnh Hạ cũng cong khóe môi, trong lòng cũng thấy ấm áp, nàng nhìn ra ngoài, tối nay sắc trời rất tốt, trăng sáng treo cao, sao sáng khắp trời.......
Tới thế giới này, nàng có người yêu, có con, có tỷ muội, có bằng hữu.....
Bây giờ, ngay cả phụ thân cũng có!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...