Chương 155: Mục Đích Không Rõ
Trong điện lập tức yên ắng.
Lãnh Hạ nhìn về phía Chiến Bắc Liệt, cau mày nói: "Hoàng thất Đông Sở, chẳng phải Đông Phương Nhuận đã giết sạch rồi sao?"
Chiến Bắc Liệt gật đầu, trả lời: "Đông Phương Triệu và mười một con trai, sáu con gái, đoạt vị xong chết tám, còn ba, Đại Hoàng tử Đông Phương Lỗ bị Ngột Đạt Cáp giết, Thập Thất Hoàng tử tuẫn táng theo Đông Phương Triệu, tuẫn táng cùng còn có mấy vị Công chúa kia."
"Không ngờ còn để lại một!" Lãnh Hạ rất có hứng thú thở dài một tiếng, nhìn ra phía ngoài điện: "Chết hết mà chỉ có Liên Công chúa này còn sống, từ trước đến giờ chưa hề nghe đến......."
Nàng ngừng lời tại đây, nhướn mày lên huýt sáo.
Có ba nữ tử đi vào trong điện, một là một khuôn mặt quen thuộc, Mỵ Nương.
Nàng đi bên cạnh, dùng dáng vẻ của nha hoàn đỡ phụ nhân ở giữa, phụ nhân kia đã gần bốn mươi tuổi, dung mạo cũng chỉ hạng trung nhưng khí chất lại cực kỳ dịu dàng, có vài phần bóng dáng ôn nhuận của Đông Phương Nhuận, trang sức tuy đơn giản mà kiều diễm.
Chắc là Mẫu phi của Đông Phương Nhuận, cũng chính là Thái hậu đương triều.
Mà khiến Lãnh Hạ kinh diễm, chính là nữ tử bên cạnh Thái hậu.
Từ lúc nàng ta bước vào, mọi người đều bị hấp dẫn, tất cả tiếng động đều biến mất, mọi người nhìn chằm chằm nàng ta, nhìn đến ngây dại.
Nữ tử này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, mặc bạch y trắng như tuyết, trên đầu chỉ cắm một chiếc trâm đơn giản, tuy thế mà lại giống như một viên ngọc minh châu không tỳ vết, phát ra ánh sáng khiến kẻ khác kinh diễm, thanh cao thoát tục, hoa nhường nguyệt thẹn.
Một tiểu mỹ nhân!
Lãnh Hạ nhịn không được mà huýt sáo, nàng ta chuyển mắt nhìn qua, đôi mắt kia, thật sự khiến sao trời cũng ảm đạm đi vài phần.
Nàng ta gật đầu với Lãnh Hạ, trong mắt xẹt qua một tia sáng khó hiểu, giống như suy nghĩ, cân nhắc, còn có mấy phần kiêu căng giấu ở đáy mắt, một lát sau liền dời ánh mắt đi, bước tới giữa đại điện, chầm chậm hành lễ: "Tham kiến Hoàng huynh."
Không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Một chữ 'Liên', hoàn toàn xứng đáng!
"Nhị tẩu, Liên Công chúa này có vài phần bóng dáng của tẩu đó, khí chất khá giống a!" Chiến Bắc Việt chớp chớp mắt, hì hì cười nói: "Nhưng, còn đẹp hơn tẩu vài phần!"
Lãnh Hạ gật đầu, phóng khoáng thừa nhận.
Mộ Dung Lãnh Hạ là Đệ nhất mỹ nữ Tây Vệ, nhưng riêng về dung mạo mà so với nữ tử này thì sợ rằng cũng chỉ là dung chi tục phấn mà thôi, cái nàng thấy không chỉ là dung mạo của Liên Công chúa, trong hoàng thất Tây Vệ, Đông Phương Nhuận chỉ để lại duy nhất một người, rốt cuộc thì Liên Công chúa này có tài cán gì?
Người như Đông Phương Nhuận, nếu không có giá trị lợi dụng thì tuyệt đối sẽ không nhân từ mà tha cho nữ nhân này, nhưng nếu nàng ta có chỗ hơn người, dung mạo cũng xuất sắc như thế, mà mười mấy năm qua lại vô thanh vô tức.........
Quả là một nữ nhân biết che dấu!
"Bình thân." Đông Phương Nhuận bước xuống vài bước, nâng Thái hậu lên ngồi vào chỗ, thăm hỏi: "Mẫu hậu, sao người lại tới?"
Thái hậu ôn hòa gật đầu, ánh mắt đảo quanh rồi dừng lại trên người Lãnh Hạ, cười nói: "Ai gia nghe nói Tây Vệ Nữ hoàng giá lâm nên tới mở mang một chút, thấy được phong thái của Nữ hoàng, đúng lúc Liên nhi tới thỉnh an Ai gia, nên dẫn nàng tới cho vui, chẳng lẽ Ai gia đã lớn tuổi nên không được hoan nghênh?"
Quần thần ở dưới lập tức nói không dám liên tục, tuy có vẻ cười đùa nhưng vẫn khiến Lãnh Hạ thấy có vài phần địch ý.
Thái hậu này mặt ngoài có vẻ dịu dàng nhưng trong xương cốt lại rất sắc bén, cũng phải, một Chiêu viện không được sủng, không quyền không thế mà vẫn có thể sống sót được trong hoàng cung ăn thịt người này, còn nuôi lớn Đông Phương Nhuận, không có chút bản lĩnh thì sao làm được.
Nếu nói Thái hậu giống Đông Phương Nhuận thì chi bằng nói, tính cách Đông Phương Nhuận bây giờ, phần lớn là di truyền từ Thái hậu.
Mà địch ý này, chẳng qua là giống như vô số nữ nhân khác, cho rằng nữ tử làm Đế là ra vẻ trên triều thôi.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, vẫn im lặng.
Mà Thái hậu lại không định cứ kết thúc như thế, nhìn nàng cười: "Hôm nay được gặp, quả nhiên phong thái phi phàm, thảo nào dám làm chuyện to gan lớn mật như thế!"
"Sai rồi sai rồi, là Ai gia lỡ lời!" Bà ta nói xong liền lắc đầu cười, như là lỡ miệng thật: "Phải là gan dạ sáng suốt mới đúng, Ai gia tự phạt một chén."
Đối với chuyện khiêu khích này, Lãnh Hạ lựa chọn không để ý.
Trong mắt Thái hậu xẹt qua một tia ngoan lệ, cũng không nói thêm nữa, tươi cười dịu dàng kính chúng thần một chén.
Sau đó tiếp tục múa hát, chỉ là không khí không được náo nhiệt như lúc nãy, không ít các tiểu thư vây lấy Thái hậu, đuôi mắt liếc trộm Đông Phương Nhuận, hai gò má đỏ ửng.
Mà Liên Công chúa kia lại giống như thật sự đến thỉnh an Thái hậu, nhân tiện bị kéo tới đây giúp vui, từ đầu tới cuối, an phận không nói một lời.
Hoa Thiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía nàng ta, ước ao đố kị hận vò vò khăn tay, nghiến răng một cái rồi giậm chân.
Một lúc sau, hắn bước đến trước bàn Lãnh Hạ, cười híp mắt nói: "Lãnh Hạ Lãnh Hạ, nữ nhân kia bắt chước ngươi đúng không, thật là đáng ghét, mau đi cho nàng ta một bài học."
Lãnh Hạ nhấp một ngụm rượu rồi nâng mắt nhìn hắn, thấy mắt hắn đảo quanh, bộ dạng e sợ thiên hạ không loạn liền nhàn nhạt đáp lời: "Ừm."
Liên Công chúa này quả thật giống nàng ba phần, không phải dung mạo, mà là khí chất, nhưng nếu nói nàng ta bắt chước mình, Lãnh Hạ tuyệt đối không tin, sự kiêu căng trên người nữ nhân kia dù thế nào cũng không che giấu được, đó là sự tự tin từ trong tâm khảm nàng ta.
Nhìn bộ dáng đê tiện ly gián của Hoa Thiên, Lãnh Hạ nhướn mày, ngoắc ngoắc tay với Niên Tiểu Đao.
Đợi nàng ghé sát lại, liền thì thầm vài câu bên tai nàng.
Niên Tiểu Đao trợn tròn mắt, mím môi lại, chậm rãi nhìn Hoa Thiên, âm trầm hỏi: "Là ngươi?"
Hoa cô nương không hiểu ra sao, còn chưa kịp phản ứng, một nắm đấm đã lao vút tới.
"Đồ chết tiệt!" Niên Tiểu Đao gầm lên rồi nhảy qua bàn đấm thêm một đấm nữa.
Hoa Thiên ngồi bệt xuống đất, nước mắt lưng tròng, chỉ vào hai mắt gấu trúc, chớp chớp, oan ức khó hiểu: "Ngươi ngươi ngươi..... ngươi đố kỵ ta đẹp hơn ngươi!"
"Đẹp......" Niên Tiểu Đao đạp tiếp cho hắn một cước nữa, quát ầm lên: "Đẹp cái muội ngươi!"
"Ngao!" Hoa Thiên gào khóc kêu đau, run rẩy lui về phía sau.
Tình hình bên này lập tức khiến mọi người chú ý, thoáng chốc cả điện đều yên ắng, mọi người trợn mắt lên, ngây người ra nhìn chằm chằm sang đây, ngay cả khuyên can cũng quên.
Giỏi thật, Đại Tần và Nam Hàn, ở địa bàn Đông Sở.....
Đánh nhau!
Niên Tiểu Đao hoàn toàn không nhìn những ánh mắt ngạc nhiên quanh mình, cười gằn bước lên, dẫm nát vạt áo xanh rồi hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
"Hôm nay không đánh ẻo lả nhà ngươi răng rơi đầy đất, kêu cha gọi mẹ thì ta là muội ngươi!"
Sau đó, những tiếng thanh thúy vang lên.......
Niên Tiểu Đao túm lấy Hoa Thiên ẩu đả một trận, mưa đấm rơi xuống đầu Hoa cô nương, rơi chuẩn, luôn đập vào mặt, làm hắn gào khóc thảm thiết.
"A a a....... Mắt đẹp......"
"A a a........ Da ngọc....."
"A a a........ Mặt xinh......"
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt nghe mấy tiếng thét kia, cùng nâng ly, mỉm cười: "Cụng ly."
Hai người ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, vô cùng sảng khoái, cười híp mắt nhìn tiết mục 'Tiểu lưu manh đánh ẻo lả', chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều thoải mái giãn ra.
Chiến Bắc Việt sợ sệt rụt cổ lại, nhỏ giọng hỏi: "Nhị tẩu, tẩu tẩu.... nói..... nói với....... Tiểu Thái Bản.... cái gì đó?"
Trời mới biết bây giờ Chiến Bắc Việt lo sợ thế nào, Tiểu Thái Bản này, quá kinh khủng, đột nhiên phát khùng.
Bộ dạng kia, như là muốn giết tỷ tỷ hắn, cường bạo cha hắn!
"À......" Lãnh Hạ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, rồi tự rót rượu cho mình, chậm rãi nói: "Chỉ là nói nguồn gốc của gói mị dược kia thôi."
Ực một tiếng, Chiến Bắc Việt nuốt một ngụm nước miếng rồi chui xuống gầm bàn.
Hắn có thể đoán được, Hoa Thiên bị đánh xong thì chắc chắn đến lượt mình!
Đến giờ, mọi người trong điện mới có phản ứng, ùa lên can ngăn như ong vỡ tổ.
"Đừng đừng đừng đánh!"
"Có chuyện gì thì từ từ nói!"
"Xung động là ma quỷ!"
Niên Tiểu Đao buông tay ra, khoanh tay liếc mục tiêu kế tiếp, nhìn một lúc mà vẫn không thấy Chiến Bắc Việt, nàng nghi hoặc nhìn ra phía ngoài, chẳng lẽ là trốn rồi?
Tiểu bá vương chết tiệt, để xem ngươi chạy được đi đâu!
Niên Tiểu Đao xoa xoa tay, liếc mắt báo cho Lãnh Hạ biết rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lạch cạch, lạch cạch.........
Vô số tròng mắt rơi xuống, người Đại Tần ở trước mặt Đông Sở hành hung này có chút giác ngộ nào không vậy?
Đánh chán rồi phủi tay chạy ra ngoài!
"Hoàng thượng, đoàn sứ giả Đại Tần đúng là không coi chúng ta ra gì, việc này nhất định không thể bỏ qua!" Một đại thần nào đó căm phẫn nói.
Đông Phương Nhuận liếc mắt nhìn Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ rồi chậm rãi hỏi: "Vệ Hoàng, Liệt Vương, hai vị nói thế nào?"
Chiến Bắc Liệt cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ thuận miệng đáp: "Việt Vương phi và Hoa Quốc cữu uống say nên đùa giỡn thôi!"
Bốp!
"Đùa giỡn?" Đông Phương Nhuận còn chưa kịp nói, Thái hậu đã vỗ án nổi giận nói: "Liệt Vương, ngài đừng bao che, trên yến tiệc 'Đùa giỡn' kiểu này thì còn ra thể thống gì nữa!"
Lãnh Hạ cười thản nhiên, chậm rãi nói: "Thái hậu nương nương, người đánh là người Đại Tần, người bị đánh là người Nam Hàn, chẳng qua cũng chỉ mượn chỗ Đông Sở một chút, cũng không đến lượt Đông Sở nhúng tay?"
"Ngài...." Thái hậu nghẹn lời , một lát sau cười lạnh một tiếng , khôi phục vẻ tươi cười dịu dàng , nói : "Vệ Hoàng , đây là chuyện xảy ra trong hoàng cung Đông Sở của chúng ta!"
"Vậy thì sao?" Lãnh Hạ nâng mi mắt lên liếc mắt nhìn bà ta.
Thái hậu cười nhẹ rồi ra vẻ hòa ái nói: "Để nữ tử đánh người kia quay lại xin lỗi, không chỉ với Hoa Quốc cữu mà cũng coi như là có lời xin lỗi với Đông Sở chúng ta ."
Lãnh Hạ bật cười , bà ta muốn nhân cơ hội bắt Tiểu Đao xin lỗi nhằm ra oai với hai người đây mà.
Sợ rằng mục tiêu thật sự chính là mình, nữ tử đăng cơ , ở thời đại này, không phải nam nhân nào cũng có thể chấp nhận, không phải ai cũng giống Chiến Bắc Liệt , Chiến Bắc Diễn , hơn nữa một số nữ nhân coi nam nhân là trời lại thích ra vẻ, muốn công kích.
Lãnh Hạ không khỏi lắc đầu , ngay cả nữ nhân đã sống trong cung cấm hơn nửa đời người cũng còn nghĩ như thế nữa là người khác.
Nàng nhướn mày, trêu tức hỏi : "Vì đây là Đông Sở ?"
Thái hậu thong thả, tự tin nói: "Đương nhiên! Nếu đã ở Đông Sở chúng ta thì ít nhất cũng phải tuân thủ....."
Bốp!
Một tiếng động thanh thúy vang lên cắt đứt lời bà ta.
Lãnh Hạ ngửa đầu uống cạn một ly rượu rồi tiện tay ném đi, duỗi người nói: "Vậy thì chúng ta đi!"
Chiến Bắc Liệt đứng dậy theo, ôm lấy eo nàng rồi gõ gõ vào mặt bàn bên cạnh: "Không nghe Nhị tẩu ngươi nói sao, đi!"
Chiến Bắc Việt thò đầu ra, lén nhìn trên điện thấy không có Niên Tiểu Đao mới thở phào rồi liên tục gật đầu: "Đi đi, mau đi thôi!"
Thái hậu bối rối.
Bà chỉ muốn giải tỏa cơn tức trong lòng, cũng không cảm thấy khiến nữ tử kia quay lại xin lỗi thì có gì quá đáng, không ngờ hai người này nói đi là đi.......
Nhất thời tức đến tái mặt.
Bọn họ một là Đại Tần Chiến thần, một là Tây Vệ Nữ hoàng, là vì lễ đăng cơ mà tới, nếu chưa tham gia đã đi thì Tân hoàng Đông Sở sẽ thành trò cười khắp thiên hạ, hơn nữa Đông Phương Nhuận mời tam quốc tới dự lễ còn có chuyện thương lượng, nếu chỉ vì một chuyện nhỏ như thế mà đắc tội Đại Tần và Tây Vệ........
Thái hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai người kia, rõ ràng là không hề sợ hãi, rất ức hiếp người!
Bà ta đoán đúng rồi, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt là quyết tâm muốn ức hiếp người!
Việc hôm nay, căn bản chỉ là sự đùa vui giữa họ và Hoa Thiên, quan hệ giữa bọn họ cực kỳ đặc biệt, nói là bằng hữu thì chưa sâu như vậy, nói là kẻ địch cũng không hẳn, giúp đỡ qua lại lẫn nhau mà thôi, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà mất hòa khí.
Hơn nữa Tiểu Đao tức giận thì tức giận nhưng vẫn có chừng mực, chỉ bị thương ngoài da thôi, dù sao Hoa Thiên cũng là đầu sỏ của chuyện này, vẫn nên cho cô nương còn đang có khúc mắc kia một cơ hội phát tiết.
Nhưng Thái hậu này lại nhảy ra, thật là tức cười, lúc đầu thì tỏ địch ý với nàng, bây giờ thì mượn gió bẻ măng.....
Ngươi đã không biết xấu hổ, cũng đừng trách chúng ta không cho ngươi mặt mũi!
Ba người đi nhanh ra ngoài không thèm quay đầu, cực kỳ tiêu sái.
Không chỉ Thái hậu không ngờ mà tất cả mọi người trong điện cũng không ngờ.
Vẫn nghe nói Tây Vệ Nữ hoàng và Đại Tần Chiến thần giống nhau, lần này được chứng kiến rồi, quả thực là cuồng vọng kiêu ngạo, nói đi là đi!
"Vệ Hoàng, Liệt Vương, chậm đã!" Trong trầm mặc, một giọng nữ bình tĩnh vang lên.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đã đoán được là ai nhưng không hề bước chậm lại, muốn nói với họ, Liên Công chúa này còn chưa đủ tư cách!
"Vệ Hoàng, Liệt Vương, chậm đã!" Đông Phương Nhuận khẽ cười một tiếng, cuối cùng mới lên tiếng.
Hai người dừng bước, phía sau vang lên tiếng nói ôn nhuận: "Nếu đã là đùa, vậy thì không đến lượt Đông Sở ta nhúng tay, chỉ cần Hoa Quốc cữu không để ý là được rồi!"
"Hoàng thượng, Hoa Quốc cữu bị đánh thành......" Một đại thần khác lên tiếng, liếc nhìn Hoa Thiên đang thảm thương nằm trên đất, bỗng cảm thấy vốn từ của mình nghèo đi hẳn.
Quả thật là không còn gì để hình dung.
Ngón tay của Hoa Thiên giật giật, đầu bừa bộn cũng giật giật, chậm rãi lật người......
Vô số tiếng hít khí vang lên, mí mắt mọi người giật liên tục, sợ ngây người.
Đây......
Đánh người cũng là một loại nghệ thuật a!
Hoa cô nương ngẩng đầu lên, khuôn mặt xanh đỏ tím vàng nhìn không ra ngũ quan, rên lên: "Ta..... ta không bỏ qua a!"
Lãnh Hạ cười híp mắt nhìn Hoa Thiên, hỏi: "Hoa cô nương, muốn không bỏ qua thế nào?"
Hoa Thiên vất vả đứng dậy, cầm gương đồng soi.......
Gương đồng bị hắn bẻ gãy đôi, gào khóc tru lên: "A a a..... Mặt của ta! Ta muốn lôi Tiểu Thái Bản kia ra, hủy dung! Lột da! Rút gân! Chặt tay! Chặt chân! Đánh thi thể bằng roi.........."
Bên này Hoa Thiên mắng luôn mồm, giơ tay ra đếm những thứ đã liệt kê, vô cùng sung sướng, giống như đã thấy tình trạng bi thảm của Niên Tiểu Đao, chỉ thiếu ngửa mặt lên trời cười to thôi.
Mà bên kia, trong mắt Thái hậu cũng hiện lên một tia lãnh ý, đùa giỡn?
Ai gia không tin, Hoa Quốc cữu này sẽ cho là đùa giỡn!
Cho các ngươi lối thoát các ngươi không xuống, giờ Ai gia muốn xem các ngươi sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?
Bà ta hắng giọng một cái, cắt ngang lời mắng của Hoa Thiên, ôn hòa dễ gần nói: "Nữ tử kia thật là to gan, Hoa Quốc cữu muốn xử lý thế nào?"
Hoa Thiên hung tợn cười gằn, nhất là khuôn mặt còn đang thảm thương, càng thêm dữ tợn vạn phần.......
Trong ánh mắt mong đợi có chút hả hê của Thái hậu, hắn vung khăn tay lên nói: "Ta và Tiểu Thái Bản chỉ đùa một chút thôi, đâu cần xử lý!"
Thái hậu đang cười, cứng.
Thái hậu đang mong chờ, ngây người.
Bà ta giật giật khó miệng, nỗ lực duy trì bộ dáng tươi cười, không dám tin nói: "Hoa Quốc cữu, ý ngài là...."
"Ai nha, ta và Tiểu Thái Bản là tỷ muội tốt, chỉ thích đùa như vậy..." Hoa Thiên cười vặn vẹo, trong mắt có chút oan ức nói: "Ý tốt của Thái hậu ta xin nhận, không nhọc người quan tâm!"
Nói xong, còn không quên ném cho Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt một mị nhãn, ý hỏi: Ta trượng nghĩa không?
Lãnh Hạ bật cười, trừng mắt nhìn hắn.
"Được! Vậy coi như Ai gia nhiều chuyện!" Thái hậu không thể duy trì nét mặt tươi cười được nữa.
Bà ta lạnh mặt đứng dậy, đi ra ngoài, Mỵ Nương cũng vội vàng đi theo.
Đột nhiên, Thái hậu dừng bước, đứng ở trong điện nói rằng: "Hoàng nhi, suýt nữa thì Ai gia quên, lễ đăng cơ sắp tới, việc tuyển phi cũng cần chuẩn bị đi, đến lúc đó tiến hành cùng với lễ đăng cơ, coi như là song hỷ lâm môn!"
Đây mới là mục đích thật sự bà ta tới hôm nay.
Đến giờ, bên cạnh Đông Phương Nhuận không hề có bất kỳ nữ nhân nào!
Thái hậu và Đông Phương Nhuận nương tựa vào nhau đã nhiều năm, tình cảm rất sâu, nhất là đứa con trai này cũng chưa từng làm bà thất vọng, từ một Hoàng tử không được sủng, từng bước đi lên vị trí ngày hôm nay, nhưng nó càng lớn thì càng cứng cáp, bà đã không thể đoán được suy nghĩ trong lòng nó nữa rồi.
Hai người cực kỳ giống nhau, đều là người coi mình làm trung tâm, đều quan niệm 'Người không vì mình trời tru đất diệt' dù tình cảm có tốt.....
Tâm, cũng sẽ càng ngày càng xa.
Bà đã nhiều lần bóng gió về chuyện này nhưng đều bị nó lảng sang chuyện khác, yến tiệc này chính là một cơ hội, không thể để cho nó bất cứ đường lui nào, ngay trước văn võ bá quan, ngay trước sứ giả tam quốc, tỏ thái độ rõ ràng.
Đông Phương Nhuận cụp mắt, khóe môi chứa ý cười khó nắm bắt, có hứng thú hỏi: "Mẫu hậu cho rằng thiên kim nhà ai thích hợp?"
Thái hậu vui vẻ cầm lấy tay Mỵ nương, thấy nàng ta ửng hồng hai gò má, chậm rãi nói: "Mỵ nhi vẫn luôn chăm sóc Ai gia, tuy rằng xuất thân không được tốt lắm, nhưng cũng đáng để có một danh phận, còn có thiên kim Chu ngự sử, nghe nói hôm nay bị con đánh ba mươi đại bản, Ai gia đã phái người gọi đến, để lát nữa Kỳ nhi kính con một ly rượu, chuyện này cũng coi như xong...."
Bà chậm rãi xoay người, nhìn đám thiên kim đang chờ mong, chọn thêm hai người vừa ý rồi cười nói: "Hoàng nhi thấy thế nào?"
Thái hậu tuy rằng hỏi như vậy, nhưng cũng biết, nếu mình đã nói bốn người này thì nhất định phải là bốn người này.
Đông Phương Nhuận cười ấm áp, trong mắt có chút ý cười, ưu nhã mở miệng: "Mẫu hậu, việc này tạm gác lại đã, sau này bàn tiếp!"
Nhìn Thái hậu sa sầm, hắn trấn định nói tiếp: "Triều đình mới ổn định, Hoàng nhi thật sự không có thời gian, hơn nữa, ở trong lòng hài nhi, chỉ có một nữ tử có thể sóng vai, những người khác....."
Hắn nói đến đây, nhún vai, ý tứ rất rõ ràng, chỉ có một nữ nhân, còn những người khác, không được.
Thái hậu nhíu mày, cấp bách hỏi: "Hoàng nhi muốn nói đến ai?"
Đông Phương Nhuận lắc đầu không nói, hắn nhấp một ngụm rượu, khóe môi vẫn cười nhẹ như trước, ánh mắt mờ mịt đảo qua Lãnh Hạ, trong mắt u ám mơ hồ, như có thâm ý.
Cái nhìn này, làm Thái hậu chấn động, làm chúng thiên kim ghen tỵ không thôi, làm triều thần trên điện bừng tỉnh đại ngộ......
Khó trách, sáng sớm hôm nay, Hoàng thượng vừa nghe có thuyền sứ giả đến đã đích thân rời cung nghênh đón.
Khó trách, vừa rồi đề cập đến chuyện Liệt Vương và Vệ Hoàng phu thê tình thâm, Hoàng thượng lại phản ứng cổ quái như vậy.
Mọi người đều nhìn Lãnh Hạ, nàng lại rất bình tĩnh, giống như người đang được chú ý không phải mình vậy, thản nhiên uống rượu, nhìn về phía Đông Phương Nhuận.
Nàng luôn có một loại cảm giác, mọi chuyện hôm nay Đông Phương Nhuận làm cũng là vì giờ phút này, để Thái hậu đề cập đến chuyện tuyển phi rồi có vẻ ngầm ám chỉ để mọi người tự cho là hiểu, gắn hắn vào với nàng.
Nhưng hắn làm vậy là có mục đích gì.......
Đôi mắt hắn luôn mờ mịt, như có một màn sương che phủ, không thể nhìn được bất cứ điều gì, Lãnh Hạ thu ánh mắt lại, bàn tay được cầm lấy, bàn tay ôm lấy tay mình kia như có khả năng bao dung tất cả, ấm áp, vững chắc, có sức mạnh làm yên lòng người.
Nàng và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, khóe môi có ý cười nhàn nhạt.
Đại Tần Chiến thần khó có được lúc không ghen tuông, dùng ánh mắt đe dọa —— tức phụ, về sẽ dạy dỗ nàng!
Lãnh Hạ chớp chớp mắt —— ai dạy dỗ ai còn chưa biết đâu!
Chiến Bắc Liệt trừng mắt —— chân không đau, eo không đau?
Lãnh Hạ nhìn trời, không để ý tới hắn.
Mọi người đều nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình như thế, tất cả đều lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Nhuận không tự chủ mà có thêm vài phần thương hại, Hoàng thượng a, Vệ Hoàng đã gả rồi a!
Thái hậu thở gấp, lạnh lùng nhìn Đông Phương Nhuận một lúc lâu, cười lạnh một tiếng rồi phất áo bỏ đi.
Mà Đông Phương Nhuận vẫn đang nhìn chằm chằm hai người đang liếc mắt đưa tình, trong mắt lạnh dần, cười tự giễu.
Trong đó có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, ngay cả hắn cũng không thể nói rõ.
Đúng lúc này, một tiếng thông báo truyền đến: "Hoàng thượng, thiên kim Chu ngự sử cầu kiến."
Đông Phương Nhuận gật đầu nói: "Tuyên."
Chỉ chốc lát sau, Chu Kỳ sắc mặt tái nhợt chậm rãi bước vào, nhưng trong mắt vẫn không giấu được ý vui mừng.
Hôm nay bị Đông Phương Nhuận đánh ba mươi đại bản, đối với nữ tử yếu ớt mà nói, đúng là mất nửa cái mạng, nàng vốn rất giận dữ và xấu hổ, nào ngờ Thái hậu lại có chỉ triệu nàng vào cung, hỏi thái giám mới biết được thâm ý trong chuyện này, muốn nàng bồi tội với Hoàng thượng, còn thâm ý sâu xa hơn nữa thì đương nhiên nàng tự biết.
Lập tức mừng rỡ như điên, cố chịu đau mà đến.
Nàng ta còn chưa biết Thái hậu đã rời đi, lại càng không biết ẩn ý mà Đông Phương Nhuận vừa nói, chỉ xấu hổ bước chậm vào trong, hành lễ: "Thần nữ Chu Kỳ tham kiến Hoàng thượng."
Chu Nho Thân ở bên cạnh lo sợ, siết chặt tay nhìn nữ nhi đi vào, trong lòng thấp thỏm lo âu, lén nhìn Chiến Bắc Việt, Chiến Bắc Liệt, và Lãnh Hạ, luôn cảm thấy có nguy hiểm đang đến gần, phá Chu gia bọn họ đến long trời lở đất!
Hắn ném cho nữ nhi mấy ánh mắt nhưng Chu Kỳ chỉ chú tâm đến Đông Phương Nhuận, nào để ý gì đến cha, cắn môi, đỏ mặt nói: "Chuyện sáng nay, là thần nữ nhất thời lỗ mãng.."
"Không cần!" Đông Phương Nhuận vung tay lên, cắt ngang lời nàng ta, liếc mắt sang Lãnh Hạ, trong cái nhìn ấy có vô số thâm ý: "Ngươi va phải Vệ Hoàng và Liệt Vương, muốn xin lỗi cũng không phải xin lỗi Trẫm."
Trong mắt Chu Kỳ lóe lên một tia không cam lòng, một lúc sau mới máy móc gật đầu, đi về phía Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt.
Nàng ta cúi thấp đầu nói: "Chuyện sáng nay, là do thần nữ nhất thời lỗ mãng, mong rằng Vệ Hoàng và Liệt Vương rộng lượng, tha thứ cho thần nữ."
Lãnh Hạ cười nhạt, giữ Chiến Bắc Việt đang phun lửa, không nói tiếng nào.
Chu Kỳ chờ một lúc, nắm chặt hai tay, cố nén sự ghen tỵ trong lòng, lấy rượu ra rót một chén rồi cầm đến trước mặt Lãnh Hạ: "Mong rằng Vệ Hoàng rộng lượng tha thứ."
Lãnh Hạ cụp mắt xuống, nhớ lại vừa rồi Đông Phương Nhuận liếc mắt sang, liếc nhìn tay nàng ta đang siết chặt ly rượu, khóe môi chậm rãi cong lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...